Chương 9: Nhập hộ khẩu
So với sự háo hức của Úc Thanh thì Ôn Trạch Tự lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Anh vừa định lên tiếng thì Úc Thanh đã dồn hết can đảm nói: “Đây là lần thứ ba rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Ôn Trạch Tự – là người trưởng thành, anh biết rõ mình đang làm gì.”
“Lần thứ ba, anh……”
Có thể đừng từ chối em nữa được không.
Cô chưa nói xong, khẽ cúi đầu, hít sâu một hơi, thay đổi cách nói, nghiêm túc bày tỏ: “Em sẽ trở thành một đối tượng phù hợp để kết hôn và em cũng sẽ chịu trách nhiệm với tất cả hành động của mình.”
Nghe đến câu cuối cùng của Úc Thanh, khóe môi Ôn Trạch Tự hơi nhếch lên, đôi mắt sau cặp kính của anh hiện lên ánh sáng, nhưng Úc Thanh không nhận ra, ánh sáng buổi sớm phản chiếu trên kính, che lấp hầu hết cảm xúc bộc lộ rõ trên khuôn mặt anh.
“Chịu trách nhiệm với tất cả hành động của mình?” Ôn Trạch Tự nhắc lại lời cô, giống như đang chậm rãi nhấm nháp một món ngon, cố tìm ra ý vị trong đó.
Úc Thanh nuốt khan, cảm giác có gì đó sai sai nhưng lại thấy điều anh nói hoàn toàn hợp lý, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Để anh đưa em về.” Ôn Trạch Tự mở cửa ghế phụ.
Úc Thanh đứng yên tại chỗ: “Anh……”
“Ba giờ chiều anh có chuyến bay, vẫn kịp đi đăng ký kết hôn.” Ôn Trạch Tự dừng lại vài giây, rồi tiếp: “À, quên nói, anh mong rằng chúng ta có thể kết hôn trước Tết.”
“Thanh Thanh, em thấy sao?”
Nếu cô đã muốn tốt nghiệp xong kết hôn thì sớm vài tháng hay muộn vài tháng không khác biệt, nhưng anh vẫn thích phương án đầu hơn.
Nụ cười trên môi Ôn Trạch Tự càng sâu hơn.
Úc Thanh không thể nào đoán được nụ cười đó mang ý nghĩa gì. Cô gái trẻ ít kinh nghiệm, cô chỉ nghĩ Ôn Trạch Tự đã giải quyết được một chuyện khó khăn, nên tâm trạng tốt.
Về sau, khi biết được từng bước toan tính của anh, cô tức giận đến mức bỏ nhà ra đi, không muốn gặp mặt anh nữa. Đúng là xem cô như quả hồng mềm dễ bóp mà!
Úc Thanh ngồi ngay ngắn, Ôn Trạch Tự vẫn chưa khởi động xe. Cô ngẩng đầu nói: “Em xong rồi.”
Ý là có thể đi.
Ôn Trạch Tự cúi người xuống, đưa tay về phía cô. Úc Thanh căng thẳng đến nín thở, không biết anh định làm gì, ôm sao? ôm hôn? Hay là……
Không có gì khác, Ôn Trạch Tự chỉ thắt dây an toàn.
“Thắt chặt dây an toàn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Khoảng cách giữa Ôn Trạch Tự và cô rất gần, hơi thở phảng phất như có như không trêu chọc cô, mang theo chút mùi khói lá, đắng, chát, lại xen có chút ngọt ngào.
Úc Thanh thấy anh quá gần, nói năng lắp bắp: “Em…… em tự làm được mà.”
Ôn Trạch Tự đối diện với ánh mắt như chú nai con ngơ ngác của cô, bật cười: “Nếu là trước đây, anh sẽ để em tự làm. Nhưng từ giờ em hãy quen với việc này đi.”
Úc Thanh hiểu ý anh, nói đơn giản là: Cô phải quen với việc tiếp xúc thân thể với anh.
“Cảm ơn.” Úc Thanh nói rồi ngập ngừng hỏi thêm: “Câu này có thể nói chứ?”
Ôn Trạch Tự cười: “Không cần cảm ơn. Nhưng giữa vợ chồng, điều không được quên chính là nói cảm ơn.”
Sau khi thắt dây an toàn, Ôn Trạch Tự đóng cửa xe, vòng qua đầu xe để lên ghế lái, định vị trường Đại học Kinh Bắc rồi từ từ khởi động xe.
Xe chạy êm hơn lúc đến, Ôn Trạch Tự nắm chắc tay lái, tay áo xắn lên để lộ đôi cánh tay rắn rỏi, có thể thấy mạch máu xanh dưới mu bàn tay lan lên, xương quay toát lên cảm giác mạnh mẽ, khi dùng lực, cổ tay hơi lõm, lộ ra nét hoang dã đặc trưng của đàn ông.
Úc Thanh lén nhìn đi chỗ khác, tìm cách chuyển chủ đề: “Tại sao…… vợ chồng lại phải thường xuyên nói cảm ơn?”
Trong trí nhớ của cô, bố mẹ chưa từng như vậy. Có vẻ như những việc mẹ làm cho bố đều là điều hiển nhiên. Tất nhiên, là với bố.
Ôn Trạch Tự đáp: “Vì đó là sự công nhận giá trị của đối phương. Khi em nói cảm ơn, tức là em công nhận việc anh thắt dây an toàn cho em, nó có nghĩa là em cũng cảm thấy yêu thích hành động quan tâm của anh đối với em.”
Úc Thanh nghe mà ngẩn người.
Đúng là cô công nhận việc anh làm, nhưng yêu thích?
Có đến mức đó không?
“Không, em không hiểu lắm. Nếu anh không ngại, sau này hãy chỉ dạy em nhé.” Úc Thanh đan tay vào nhau, lo lắng nói.
Ôn Trạch Tự khẽ cười: “Thanh Thanh, đây cũng là lần đầu tiên anh kết hôn, anh không dạy được.”
Úc Thanh rụt rè nhìn anh: “Em……”
Ôn Trạch Tự: “Anh biết, với anh, em không cần quá gò bó đâu.”
Úc Thanh nghĩ kỹ, thấy cũng đúng, đã quyết định kết hôn thì không nên quá rụt rè. Hơn nữa, Ôn Trạch Tự lại tốt như vậy, chắc chắn anh sẽ kiên nhẫn lắng nghe cô giải thích, không cần phải căng thẳng quá, cứ tự nhiên.
Ôn Trạch Tự với tay mở nhạc trên xe: “Em chọn đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Úc Thanh nhìn thoáng qua, không khách sáo chọn vài bài…… mà cô đọc được tên. Đa số các bài hát còn lại toàn là chữ cái lạ lẫm, cô không biết đó là ngôn ngữ nào.
Khi đến gần khu ký túc xá Đại học Kinh Bắc, Ôn Trạch Tự đỗ xe, chờ Úc Thanh lên phòng lấy giấy tờ.
Úc Thanh nhét sổ hộ khẩu và căn cước công dân vào túi, chuẩn bị đứng dậy. Trong lúc đó, cô nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mình phản chiếu trong chiếc gương trên bàn. Do dự hai giây, cô chạy đi rửa mặt, chải tóc gọn gàng, thay bộ quần áo sạch, cố ý chọn áo sơ mi trắng mặc bên trong, xác nhận hình ảnh ổn, hít sâu vài lần, xách túi vải xuống lầu.
Khi quay lại xe, Úc Thanh phát hiện Ôn Trạch Tự cũng thay quần áo mới. Anh không còn mặc chiếc áo da nghiêm chỉnh nữa mà đổi sang một chiếc áo khoác dày, kiểu dáng thể thao. Vẻ ngoài xuất chúng khiến anh trông như một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, hoàn toàn không thể liên tưởng anh với một Nhà Ngoại Giao quyết đoán trên bàn đàm phán được.
Ôn Trạch Tự nhận ra ánh mắt của cô, liền giải thích: “Anh vừa về nhà thay quần áo sạch, tiện thể lấy sổ hộ khẩu luôn.”
Úc Thanh: “Anh…… nói với bác Ôn rồi sao?”
Ôn Trạch Tự gật đầu: “Anh nói rồi, ông ấy đích thân đưa cho anh.”
Úc Thanh lại thấy bất an.
Ôn Trạch Tự đúng lúc an ủi: “Ông ấy bảo anh đi công tác về thì đưa em về nhà ăn cơm.”
“Được!” Cuối cùng Úc Thanh cũng nở nụ cười.
Số thứ tự đăng ký kết hôn là do Ôn Trạch Tự đặt trước, ở Cục Dân Chính thuộc khu hành chính thành phố, họ xếp số 11 hôm nay, con số khá may mắn.
Trước đó, họ đã ăn sáng và ghé một tiệm chụp ảnh trong trung tâm thương mại gần đó để chụp ảnh chứng nhận kết hôn. Vì thời gian gấp gáp, họ không thể đặt lịch ở những tiệm nổi tiếng, tiệm chỉ chỉnh ánh sáng đơn giản, gần như là ảnh gốc không chỉnh sửa, mà in ngay tại chỗ.
Úc Thanh nhìn biểu cảm ngờ nghệch của mình trong ảnh, lại liếc sang nụ cười dịu dàng của Ôn Trạch Tự, lẩm bẩm: “Sao anh ấy không bảo mình cười một chút nhỉ.”
Ôn Trạch Tự lặng lẽ nhìn cô, mỉm cười không nói. Đôi khi cô gái phản ứng chậm, ngơ ngác như vậy lại trông rất đáng yêu.
Khi đến Cục Dân Chính, đúng lúc số của họ được gọi, nhận tài liệu điền thông tin bên cạnh rồi nộp cho nhân viên.
Trong lúc làm thủ tục, nhân viên hỏi vài câu theo quy định, ví dụ như liệu họ có tự nguyện kết hôn không, Úc Thanh bất ngờ lắp bắp, khiến nhân viên nhìn cô với ánh mắt sắc bén.
Nhân viên nói: “Đưa căn cước công dân ra.”
Úc Thanh luống cuống nhìn Ôn Trạch Tự, anh đưa hai căn cước công dân của cả hai, khẽ trấn an: “Không sao.”
Tay anh tự nhiên ôm lấy vai Úc Thanh.
Úc Thanh cứng đờ người, nhưng rất nhanh chóng cô quen dần với sự tiếp xúc này, cố gắng không để nhân viên phát hiện ra điều khác thường.
“Cả hai đều là người bản địa Kinh Bắc à?” Nhân viên hỏi.
Ôn Trạch Tự: “Tôi và người yêu đều là người ở đây.”
——Người yêu.
Có lẽ đây là cách gọi phổ biến của những người làm việc trong thể chế nhỉ?
Trong ấn tượng là như vậy, Úc Thanh thoáng nghĩ, tìm được lý do để ổn định nhịp tim đang đập mạnh.
“Bộ Ngoại giao?” Nhân viên dừng lại,xem thông tin trên máy tính, rồi ngẩng đầu lên nhìn Ôn Trạch Tự.
Ôn Trạch Tự gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhân viên lại nhìn thông tin của Úc Thanh, ánh mắt dừng ở mục nghề nghiệp, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng im lặng, thay vào dùng thái độ thân thiện để bắt chuyện với Ôn Trạch Tự: “Cuối năm rồi, chắc bận rộn lắm?”
Ôn Trạch Tự không tỏ vẻ cao ngạo, hỏi gì đáp nấy. Anh cũng khéo léo chọn những câu không quá riêng tư để hỏi ngược lại.
Có qua có lại, đến khi con dấu thép được đóng lên cuốn sổ đỏ, nhân viên nghiêm túc nở nụ cười rạng rỡ.
“Chúc hai người trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long!” Nhân viên đứng dậy, trao hai quyển sổ đỏ và gửi lời chúc mừng.
Úc Thanh vẫn còn chút ngỡ ngàng, suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Không chỉ giỏi đàm phán, Ôn Trạch Tự còn khéo léo trong những câu chuyện đời thường khiến Úc Thanh có cái nhìn hoàn toàn mới về anh.
Đến khi lấy lại tinh thần, Úc Thanh nhận cuốn sổ thuộc về mình và mở ra.
Ngay lập tức cô nhìn thấy bức ảnh vừa chụp. Nền đỏ áo trắng giống như bao người khác, nhưng không thể phủ nhận với gương mặt của họ thì bức ảnh chẳng thua kém những bức ảnh được chụp tại studio nổi tiếng.
Chủ sở hữu: Úc Thanh
Cô nhìn dòng chữ này nhiều lần, khẽ cười.
“Nếu không vội, chúng ta đi làm thủ tục nhập hộ khẩu.” Đứng ở cửa ra vào, Ôn Trạch Tự đề nghị: “Hoặc cứ giữ nguyên hộ khẩu hiện tại cũng được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Luật Trung Quốc không yêu cầu vợ chồng phải chung một hộ khẩu sau khi kết hôn.
Úc Thanh: “Không bận, đi thôi.”
Nhân lúc có thời gian, làm xong các thủ tục.
Trên đường đi đến công an gần đó, Ôn Trạch Tự lại hỏi: “Nhập hộ khẩu, em có gì bất tiện không?”
Ví dụ như việc cô đang chung hộ khẩu với mẹ, việc tách ra có thể sẽ không dễ dàng.
Úc Thanh thành thật: “Không có gì bất tiện cả. Em…… vốn dĩ một mình một hộ khẩu.”
Ôn Trạch Tự khựng lại.
Một mình một hộ khẩu?
“Không chung với mẹ em à?” Vẻ dịu dàng trong ánh mắt Ôn Trạch Tự biến mất, thay vào đó là sắc mặt nghiêm túc.
Úc Thanh bình thản kể: “Ban đầu là chung, nhưng từ hai năm trước, khi em trai em ra đời, trong lúc làm thủ tục nhập hộ khẩu em trai, mẹ đã chuyển vào hộ khẩu bên đó. Còn em đã đủ 18 tuổi, nên tự tách ra thành một sổ riêng.”
Giọng cô đều đều, như đang nói về một chuyện chẳng mấy quan trọng. Nhưng từng câu chữ lại khiến lòng Ôn Trạch Tự nặng trĩu.
Một mình.
Cô…… đã một mình rất lâu rồi.
Ôn Trạch Tự nắm lấy tay cô, anh cảm nhận được cô khẽ giãy, nhưng rất nhanh đã thuận theo.
Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ buông tay để tôn trọng cảm xúc và không gian của cô. Nhưng lần này, anh chẳng muốn buông ra chút nào.
“Sau này, chúng ta sẽ chung hộ khẩu.” Ôn Trạch Tự nói với cô.
Úc Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh.
Ánh nắng chiếu từ sau lưng anh đến, xuyên qua lớp bụi mờ của thành phố, từng ánh sáng vụn vặt rơi xuống, còn cô đứng trong bóng râm mà anh tạo nên, ánh sáng và bóng tối giao hòa, làm dịu lại dáng vẻ nghiêm nghị của anh, nhẹ dàng ấm áp.
Đây là lần đầu tiên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Có người nói với cô rằng, sau này họ sẽ “Cùng nhau.”
Họ.
Một từ hết sức bình thường, vậy mà khoảnh khắc này, nó lại trở thành từ đẹp đẽ nhất trong tâm trí cô.
Mây cuộn trào, lòng cô cũng vậy.
–
Làm thủ tục nhập hộ khẩu diễn ra rất nhanh.
Hai người nhập chung một hộ khẩu, chủ hộ là Ôn Trạch Tự.
Trong trang thông tin cá nhân của cô, mục tình trạng hôn nhân ghi “Đã kết hôn”, quan hệ với chủ hộ ghi là “Vợ chồng.” Địa chỉ cư trú cũng thay đổi theo, mặc dù cô không biết đó là nơi nào, nhưng lại giống với địa chỉ của anh.
Tất cả những điều này đều khẳng định mối quan hệ gắn bó giữa họ.
Sổ hộ khẩu được Ôn Trạch Tự giữ lại vì anh cần sử dụng cho công việc lần này.
Sau khi tiễn Ôn Trạch Tự lên máy bay, Úc Thanh mới bất giác nghĩ đến một vấn đề.
Anh làm việc ở nước ngoài, chẳng phải điều đó có nghĩa là…… họ sẽ trở thành vợ chồng khác quốc tịch?
Điện thoại báo có hai tin nhắn wechat.
W:【Anh đi công tác năm ngày, về sẽ nói rõ với em.】
W:【Chuyện bên phía bố em để anh giải thích, yên tâm.】
Úc Thanh trả lời vâng, cất điện thoại rồi đưa hai tay vào túi áo khoác, nhìn về phía chân trời đang dần thay màu, nhoẻn miệng cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tâm trạng không rõ ràng lắm, chỉ thấy rằng dường như cuộc sống đã có gì đó khác đi, phía trước có thể mơ hồ nhìn thấy những hình ảnh, ít nhất chúng không còn là một mảnh trắng xóa, không còn là sự tĩnh lặng chết chóc nữa.
Kết hôn với Ôn Trạch Tự, sẽ là một khởi đầu tốt, đúng không?