Chương 9: Lời Mời – Tốt nhất em hãy chuyển đến đây trước tối nay

Trình Diên ngạc nhiên hỏi thử: “Anh không muốn ly hôn à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trì Nghiễn Hành đáp: “Em muốn sao?”

Trình Diên lắc đầu: “Tôi không muốn, nhưng nếu không ly hôn thì tôi không thể vào làm ở công ty Lam Dịch.”

“Ai nói với em thế?”

Trình Diên: “Trong tiểu thuyết đều viết như vậy mà.”

……

Cô cúi đầu, dường như vừa thở dài: “Dù anh là người tốt nhưng tôi vẫn phải ly hôn.”

Trì Nghiễn Hành thử hỏi: “Tại sao nhất định phải ly hôn?”

“Bởi vì——” Cô lí nhí, ngập ngừng: “Thì nhất định phải ly hôn thôi mà.”

Trì Nghiễn Hành không nghe rõ, anh nhạy cảm bắt lấy câu đó, ghé sát lại hỏi: “Em nói gì?”

Bị hỏi dồn, cô không nói thêm gì nữa.

Thấy vậy, Trì Nghiễn Hành nhắc lại: “Em có thể quay lại làm việc bất kỳ khi nào em muốn, không cần lo chuyện đi cửa sau.”

Lúc này Trình Diên hoàn toàn không hiểu ngôn ngữ loài người.

Cô mở to mắt đầy mơ màng nhìn Trì Nghiễn Hành, biểu cảm rõ ràng như đang nói: Anh lảm nhảm gì vậy?

Vì vậy Trì Nghiễn Hành đổi cách diễn đạt khác.

“Ý tôi là, em cũng có thể đi cửa sau, tuần sau em có thể đến Lam Dịch thực tập như bình thường, hơn nữa chỗ dựa của em còn vững hơn cô ta.”

“Không được,” Trình Diên thẳng thừng từ chối, “Tôi giống kiểu người đi cửa sau lắm sao?”

……Vừa nãy ai kiên quyết đòi đi cửa sau?

Trì Nghiễn Hành hiểu ra, gật đầu nói: “Được, vậy thì không giúp em nữa.”

Cô lại không hài lòng: “Con người anh sao lại như vậy chứ?”

Trì Nghiễn Hành giờ đã nắm được quy luật “Phát điên” của cô, nói câu trước quên câu sau, nhìn thì giống đang đối thoại đàng hoàng nhưng thật ra chẳng nghĩ ngợi gì, toàn tự biên tự diễn.

Anh coi như đây là cách thư giãn sau một ngày làm việc vậy.

Đã hai giờ rưỡi sáng mà anh vẫn chưa “Thư giãn” xong.

Cuối cùng, Trì Nghiễn Hành hỏi: “Vậy em muốn như thế nào?”

Cô nghiêm túc nhìn người trước mặt, nói: “Tôi muốn uống nước.”

Chuyện này đơn giản, Trì Nghiễn Hành liếc nhìn ly nước, định đứng dậy lấy cho cô.

Nhưng Trình Diên hoàn toàn không cho anh cơ hội, ngay giây tiếp theo cô đã vươn tay lấy cốc nước mật ong trên đầu giường.

Người say rượu luôn nhìn không rõ, rõ ràng ly nước ngay trước mắt mà cô chới với hai lần vẫn không lấy được.

Cuối cùng, Trình Diên tức giận bật dậy dùng lực quơ mạnh một cái.

Ly nước rơi loảng xoảng xuống đất, vỡ tan.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đã thoải mái.

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên chói tai trong sự tĩnh lặng của đêm, Trì Nghiễn Hành chợt quay đầu lại và cảm thấy làn hơi lạnh trên mu bàn chân, ống quần anh đã bị nước đổ thấm ướt. Sau đó, anh nhìn thấy cô đang ngồi trên giường với vẻ mặt tủi thân.

Trình Diên – người vì không uống được nước mà nhìn vào đống mảnh vỡ trên sàn rồi bắt đầu rơi nước mắt.

Nửa cốc nước đổ lên chăn, phần còn lại bắn hết vào quần anh.

Trì Nghiễn Hành cố nhẫn nhịn nhìn điện thoại, thật sự đã quá muộn, anh trực tiếp bế Trình Diên sang phòng khách.

Cô chỉ mặc một chiếc áo lót trắng, tay áo và ngực có viền ren, chất liệu mềm mại thoải mái.

Được bế nhưng cô cũng không chịu yên, chỉ vài bước mà cô cứ đòi tự đi, hai tay nghịch ngợm quơ loạn xạ khắp nơi.

Cơ thể Trì Nghiễn Hành bất giác cứng đờ, giọng nói trầm khàn: “Đừng động đậy.”

Anh nhanh chóng đặt Trình Diên xuống giường trong phòng ngủ dành cho khách, kéo chăn trùm kín người cô rồi nhẹ nhõm thở phào.

Không ngờ cô vẫn chưa dừng lại.

“Giúp tôi đặt báo thức.”

Anh nhíu mày: “Mai em còn dậy nổi sao?”

Không đợi trả lời, anh đã thấy Trình Diên bò dậy, mở điện thoại bấm vài cái và tự đặt báo thức.

Rõ ràng là còn tỉnh táo đấy chứ?

Trì Nghiễn Hành không nhìn cô đặt báo thức giờ nào, chỉ chắc chắn cô không sao rồi nhẹ nhàng đóng cửa, chuẩn bị đi ngủ.

Vừa quay đi chưa được hai giây, chuông báo thức của Trình Diên reo lên……

Kể từ khi dạy kèm bài tập cho Trì Dật Nhiên lúc còn nhỏ, Trì Nghiễn Hành nghĩ mình đã đủ kiên nhẫn, nhưng tối nay anh nhận ra bản thân vẫn chưa phát triển được toàn diện.

Tiếng chuông chói tai vang lên, Trình Diên lảo đảo bò dậy cầm lấy điện thoại, tắt chuông rồi đưa lên tai nói.

“Tôi không có tiền đưa cho anh đâu, đừng gọi nữa!”

Tiếng chuông dừng lại.

Sau đó, cô tự kéo chăn lên, nằm nghiêng ở góc giường và ngủ say.

Trì Nghiễn Hành đứng ngoài cửa, nghe xong thì cau mày.

Khi kết hôn nhà họ Trì hẳn đã đưa cho bố mẹ cô một khoản tiền không nhỏ. Dù cô vẫn còn là sinh viên, chưa có thu nhập, nhưng với số tiền đó lẽ ra không đến mức túng quẫn thế này.

Tối nay cô cứ lặp đi lặp lại rằng muốn ly hôn, là lời nói trong cơn say, hay cô đã có suy nghĩ đó?

Anh không vội đi ngủ, cơn buồn ngủ đã qua từ lâu, anh bật đèn rồi đi vào phòng làm việc.

Trên bàn làm việc có vài cuốn sách bằng tiếng nước ngoài, chính giữa là một bức ảnh gia đình.

Ông bà nội anh ngồi giữa, tóc bạc trắng nhưng tinh thần phấn chấn, bố mẹ anh ngồi hai bên tay đặt lên vai anh, Trì Dật Nhiên ngồi ở phía trước tựa vào lòng anh cười ngây ngô.

Nhưng giờ mọi thứ đã khác.

Trì Nghiễn Hành tựa lưng vào ghế, mỗi lần mất ngủ anh lại không kìm được mà nhớ về vài năm trước.

Khi nhận được cuộc gọi từ ông nội, anh đang ở nước Anh tham dự lễ tốt nghiệp. Cuộc sống khi ấy thuận lợi đủ đường, bố mẹ khỏe mạnh, cô em gái phiền phức nhưng ngây thơ, anh cũng vừa nhận được suất tiến sĩ duy nhất của giáo sư, chuẩn bị sang Mỹ để học tiếp.

Một cú điện thoại xuyên lục địa đến, anh mua vé máy bay về nước sớm nhất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chuyến bay 10 tiếng từ sân bay Heathrow về Kinh Thị, điểm đến đầu tiên của anh là tòa án.

Hai tiếng sau anh phải ra tòa với tư cách bị cáo, đối mặt với hai người chú ruột để tranh chấp tài sản của bố mẹ anh.

Trì Nghiễn Hành mở mắt, liếc nhìn bàn làm việc, bên trái tấm ảnh gia đình là một chồng tài liệu pháp lý dày cộp.

Đó chính là công việc sắp tới của anh.

Bên ngoài tình thế căng thẳng, sắp tới đầy sự mưu mô tranh đoạt, anh gánh vác cả sự nghiệp nhà họ Trì. Nhưng bên trong không gian nhỏ bé này, Trình Diên đang ngủ vô cùng bình yên.

Đêm dài nhanh chóng trôi qua, mọi bốc đồng và đau buồn trong màn đêm không thể chống chọi lại ngày mai, khi ánh ban mai ló lên, chúng đều tan biến không dấu vết.

Gần trưa ngày hôm sau Trình Diên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô mơ màng mở điện thoại, nhìn tên người gọi, uể oải nghe máy.

Giọng Mạnh Miểu Miểu nói toáng lên truyền tới: “Không phải giờ này cậu mới dậy đấy chứ?”

Trình Diên yếu ớt đáp: “Ừhm, tối qua về muộn, gần một giờ rưỡi lận.”

“Rồi sao nữa?”

Cô ngơ ngác: “Sao là sao?”

“Cậu biết mình về đâu không?”

Cô vô thức nhìn quanh căn phòng, phong cách đen, trắng, xám, tủ quần áo sang trọng, rộng lớn và sạch sẽ.

Đây là……nhà của Trì Nghiễn Hành.

Cô! Sao lại ở đây được!

Trình Diên im lặng hai giây: “Cậu mau nói đi, tối qua hành vi và tinh thần của tớ đều bình thường đúng không?”

Mạnh Miểu Miểu cười khẽ: “Cậu cũng biết bản thân uống say sẽ không bình thường à?”

Cô ấy tiếp lời: “Để tớ nghĩ xem, ngoài việc cậu ôm người ta như một con gấu túi không chịu buông ra, chắc cũng không có gì quá đáng đâu.”

Trình Diên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng: “Cảm ơn cậu nhé, bảo bối. Thật ra dạo này tớ đang giảm cân, cũng không nặng lắm đâu, đúng không?”

“Nhưng mà——”

Tim cô bỗng thắt lại, chờ đợi lời tiếp theo của Mạnh Miểu Miểu, chẳng lẽ tối qua còn có hành động kỳ quái nào sao?

“Tớ rất tiếc phải nói với cậu, Trình Diên à, người mà tối qua cậu như gấu túi bám lấy không chịu buông——”

“Không phải tớ.”

Nụ cười trên môi Trình Diên cứng lại, cô có dự cảm chẳng lành.

Đầu dây bên kia: “Là, chồng, của, cậu.”

Điện thoại rơi bụp xuống gối.

Trình Diên cầm điện thoại chui tọt vào chăn.

Nếu trên đời có cách để chết bằng việc tự làm ngạt mình trong chăn, lúc này cô đã sẵn sàng bước qua cầu Nại Hà rồi.

Nhưng cô vẫn chưa qua được cầu Nại Hà, vì cô phải rời khỏi căn nhà này trước đã.

Mười giờ sáng, cô giống như một chú chuột chũi vừa ló đầu ra khỏi hang, ngó trái, ngó phải, lén lút nhấn tay nắm cửa, mở hé ra để quan sát bên ngoài.

May quá, Trì Nghiễn Hành không có ở đó.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô yên tâm định nhanh chóng xuống lầu, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị một giọng nói chặn lại.

“Đi đâu đấy?”

Trình Diên cứng đờ người quay đầu lại, Trì Nghiễn Hành đang mặc bộ đồ ở nhà màu đen, dựa người vào khung cửa, lười biếng nhìn cô.

“Tôi…… tôi đi đến trường.”

“Hôm nay là Chủ nhật, em có tiết học à?”

Cô lắc đầu: “Không có.”

“Nếu không có việc gì, xuống ăn sáng trước đi.”

Trình Diên đi đến phòng khách mới phát hiện, trên bàn đã dọn sẵn các món ăn nóng hổi.

“Tất cả cái này là anh nấu à?”

“Đồ đặt ngoài hàng.” Anh bình thản đáp: “Hôm nay dậy muộn, không kịp nấu.”

Thế thì, tại sao dậy muộn?

Vì tối qua có ai đó say bí tỉ, quậy đến tận 3 giờ sáng mới chịu yên.

Trình Diên cúi đầu, lẳng lặng gặm miếng sườn, cố giảm sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.

Trong lúc ăn, điện thoại của Trì Nghiễn Hành bỗng vang lên. Anh bắt máy: “Nói thẳng đi.”

Trình Diên đoán chắc là chuyện công việc, nhưng anh cũng không tránh mặt cô.

“Được, tôi biết rồi.”

Cô cắm cúi ăn, cảm giác như anh vừa liếc nhìn cô một cái.

Sau khi cúp điện thoại, Trì Nghiễn Hành đột nhiên lên tiếng: “Phòng nhân sự vừa gọi điện, từ thứ Ba tuần sau em có thể quay lại làm việc ở Lam Dịch.”

Anh cố ý lặp lại một lần nữa, muốn xem phản ứng của cô.

Kết quả là, Trình Diên mở to mắt, ngạc nhiên đến mức ngẩng đầu lên: “Nhưng tôi đã chấm dứt hợp đồng với công ty rồi mà.”

Cô vẫn chưa hoàn hồn trước tin tức bất ngờ này, đến mức quên cả cầm đũa.

Thôi được rồi, chuyện tối qua cô chẳng nhớ gì cả.

Trì Nghiễn Hành thấy nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Chuyện trước đây là lỗi của công ty, em sẽ nhận được một khoản bồi thường. Có lẽ sáng thứ Hai sẽ nhận được email từ bộ phận nhân sự, còn việc tiếp tục ký hợp đồng hay không là do em quyết định.”

Cô mở miệng, hơi lưỡng lự hỏi: “Tại sao công ty lại chọn tôi nữa? Thành tích thực tập trước đây của tôi cũng không phải quá xuất sắc……”

Trì Nghiễn Hành không trả lời, gắp một miếng cá đặt vào bát cô, nói: “Tôi là tổng giám đốc, tôi có trách nhiệm giúp công ty tuyển chọn nhân tài.”

Anh nói thêm: “Hơn nữa, xuất sắc hay không, không phải do em tự đánh giá.”

Dù là đồ ăn gọi ngoài, bữa cơm vẫn có canh, có thịt, khá đầy đủ và thịnh soạn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trình Diên ăn gần xong, đặt đũa xuống, nói: “Cảm ơn anh, sếp Trì, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Qua một đêm, cô đã trở lại gọi anh là sếp Trì.

Trì Nghiễn Hành gật đầu: “Tin tốt chỉ có vậy.”

Trình Diên hơi nhíu mày, lập tức đoán được ý ngầm: tức là còn tin xấu.

Cô nhìn chàng trai đối diện đang chậm rãi uống ngụm canh: “Tin xấu là từ ngày mai, ông bà nội sẽ đến đây ở một tuần.”

“Cái gì?” Trình Diên kinh ngạc: “Đến đây sao?”

“Phải.”

“Nhưng mà……” Cô nhìn quanh căn biệt thự, trông chẳng hề giống nơi có người đang ở.

“Bình thường anh có về đây ở không?”

Anh lắc đầu: “Tôi vừa mới về nước, quen ở tại khách sạn gần công ty hơn.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trình Diên lo lắng nói: “Nhưng tôi đang ở ký túc xá.”

Dường như Trì Nghiễn Hành đã có sẵn phương án đối phó nên bình thản đáp: “Vậy nên, tốt nhất em hãy chuyển đến đây trước tối nay.”





Để lại một bình luận