Chương 9: Không một ai có thể đoán được
Mùi khói thuốc còn vương trong không khí được mùi hương trên cơ thể cô xua đi và hòa tan trong không khí.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Buổi tối giữa mùa Hè đã không còn gay gắt nữa, nhưng cơ thể của Thẩm Viên vốn thể hàn, trong khung cảnh gió nhẹ mát mẻ này, đột nhiên lại toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì cái nhìn đó của anh và vì sự chột dạ khi cô biết rõ nội tình.
Ánh mắt Dịch Thận liếc nhìn Thẩm Viên rất ngắn rồi nhanh chóng rời đi, hỏi người bên kia điện thoại: “Biết cậu ta đang ở đâu không.”
Giả Minh trả lời: “Mấy ngày nay không liên lạc được với Trương Gia Minh đúng không, nhưng em thấy cậu ta ở phố Xuân Phúc!”
“……” Sau đó báo chi tiết địa điểm.
Thẩm Viên lặng lẽ cắn môi, đứng im tại chỗ lúng túng bối rối, muốn chạy trốn nhưng chân không nhúc nhích được.
Anh ta không phải mất liên lạc, mà chỉ là không muốn để ý đến các người thôi.
Dịch Thận cúp điện thoại, liếc mắt sang. Ở góc phố chập chờn ánh sáng, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt sáng ngời của Thẩm Viên.
Cô chớp mắt.
Anh cho điện thoại vào túi quần: “Sao, muốn đi cùng tôi à?”
Rõ ràng là thăm dò, nhưng lại tràn đầy sự chắc chắn.
Thẩm Viên hơi bất ngờ, không ngờ người mới quen biết không lâu lại đoán chính xác được dụng ý chỉ qua một ánh mắt mơ hồ của cô.
Dịch Thận không bị người ta e dè vì sự lạnh lùng, mà là vì khả năng quan sát đáng sợ này.
Dù sao đi nữa, nếu đi theo thì biết đâu có thể giúp được gì đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Gót giày Mary Jane cọ sát trên mặt đường nhựa thô ráp phát ra tiếng kêu, cô gật đầu: “…… Có được không?”
Dịch Thận cụp mắt nhìn lướt qua đôi giày da nhỏ sáng bóng gần như không có nếp nhăn của cô, chỉ nói một câu: “Đi.”
Nói rồi anh dẫn cô ra lề đường bắt taxi.
Lên taxi, Thẩm Viên không nhịn được hỏi người ngồi ở ghế phụ: “Vậy chúng ta đi làm gì đây?”
“Là đi đòi một lời giải thích sao?”
“Hay là đi giữ anh ta lại?”
“Nghe có vẻ……” Sự phấn khích trên mặt Thẩm Viên không giấu được, cô siết chặt chiếc túi xách. Những lời “không đúng phép tắc” nhanh chóng thốt ra: “Hơi giống đi bắt gian nhỉ?”
Tài xế taxi liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Dù phá lệ hút thuốc vẫn không thể xua đi sự mệt mỏi toàn thân, Dịch Thận ngả người vào ghế phụ nhắm mắt lại, đôi mày nhíu chặt.
Người phía sau vẫn luyên thuyên, anh chậc khẽ rồi hỏi ngược lại: “Cô có thật sự hiểu thế nào là bắt gian không?”
Thẩm Viên thành thật lắc đầu rồi nghĩ ngợi: “Cảm giác gần giống nhau nhỉ?”
Dịch Thận cười khẩy, im lặng vài giây rồi từ tốn nói thêm: “Với lại, không phải ‘chúng ta’, mà là ‘tôi’.”
“Muốn xem náo nhiệt thì lát nữa đến nơi đứng xa ra một chút.”
Thái độ xa cách của đối phương quá thẳng thắn, ngược lại lại không khiến cô cảm thấy khó chịu. Thẩm Viên nhớ lại những lời nhận xét trước đây của anh hai về người này, thận trọng thăm dò: “Anh sẽ đánh anh ta à?”
“Mấy chuyện vi phạm pháp luật, vi phạm kỷ luật thì đừng……”
“Sinh Yểu, ngậm miệng.” Anh có chút thiếu kiên nhẫn, giọng hơi khàn.
Thẩm Viên sững người, rồi phản ứng lại: “Ồ… được.”
Hóa ra anh nhớ “Tên” cô.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Phố Xuân Phúc là con phố giải trí nổi tiếng ở khu phía Nam thành phố, các cửa hàng ăn uống, vui chơi giải trí mở khắp các con phố và tòa nhà văn phòng, đầy đủ các loại hình giải trí dành cho cả nam và nữ.
Địa chỉ mà Giả Minh cung cấp là một quán cà phê hầu gái* khá nổi tiếng, nằm ở tầng trệt.
(*Quán cà phê hầu gái: hay còn gọi là Maid Café, là một mô hình độc đáo trong văn hóa Nhật Bản, nơi khách hàng được phục vụ bởi các nữ nhân viên mặc trang phục hầu gái.)
Toàn bộ khu phố ngập trong không khí ô nhiễm ánh sáng, những tấm biển hiệu đèn neon đủ màu phối hợp lộn xộn, dây đèn chằng chịt kết thành từng chùm, nhấp nháy hắt sáng đủ kiểu bảng hiệu của các cửa tiệm.
Thẩm Viên xuống xe, nhìn thoáng qua suýt chút nữa bị ánh đèn làm lóa mắt.
Đi theo Dịch Thận, cô luôn được chứng kiến những khung cảnh chưa từng thấy bao giờ.
Âm thanh trên phố ồn ào đến mức làm rách cả những bản nhạc sôi động thành âm hưởng khô khốc, khiến người ta khó chịu. Dịch Thận quay đầu lại, cứ nghĩ sẽ thấy vị tiểu thư này đứng tại chỗ bồn chồn với vẻ mặt có chút sợ hãi, nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại.
Đôi mắt hạnh tròn xoe như hạt cườm màu nâu của Thẩm Viên mở lớn, lấp lánh ánh sáng xao động, nhìn ngó khắp nơi. Gót chân nhón lên đã lặng lẽ tố cáo sự hứng thú không kìm nén được của cô.
Đúng là trông như một người hâm mộ đến đây để vui chơi vậy.
Dịch Thận quét mắt nhìn cô vài giây, một tiếng cười khẩy thoát ra từ cổ họng.
“Đi thôi.” Anh lên tiếng, dẫn đầu bước về phía đích đến.
Nhận được khẩu lệnh, sự hứng thú của Thẩm Viên được giải phóng, cô lập tức đi theo, cười đến mức lúm đồng tiền bên má cũng lộ ra.
Trên đường đi, cô còn vui vẻ nhận không ít tờ rơi quảng cáo.
Thật trùng hợp, không cần anh phải vào cửa hàng tìm người, vừa đến gần quán cà phê hầu gái, cả hai đã thấy Trương Gia Minh to béo đang khoác tay hai nữ nhân viên bước ra. Nói là khoác tay chứ thật ra là được đỡ thì đúng hơn. Mặt anh ta hơi đỏ, có vẻ đã uống không ít rượu.
Ba người chỉ cách nhau vài bước chân, Trương Gia Minh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy họ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ánh mắt Trương Gia Minh mơ màng, nhưng lại cực kỳ có mục đích, trực tiếp lướt qua Dịch Thận nhìn về phía người bên cạnh anh.
Dịch Thận liếc nhìn đôi tất trắng trên chân hai cô hầu gái đang đỡ Trương Gia Minh rồi theo ánh mắt u ám của Trương Gia Minh, chuyển sang đôi chân thon thả cũng mang tất trắng của Thẩm Viên.
Anh đột nhiên nhíu mày, sải một bước tới chắn hoàn toàn Thẩm Viên sau lưng mình.
Thẩm Viên còn chưa kịp hiểu tình hình, trước mắt đã tối sầm, tấm lưng rộng của Dịch Thận giống như một bức tường, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của cô.
Thẩm Viên muốn ngó đầu ra hỏi xem có chuyện gì, Dịch Thận đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, ngầm cảnh báo: Không được ngó đầu ra.
Mu bàn tay đối phương nổi gân xanh vì dùng sức, tim cô đập nhanh theo nhịp run rẩy của hàng mi.
Thẩm Viên dùng ngón tay cọ vào mu bàn tay anh, khẽ hỏi: “… Sao thế?”
Ánh mắt Dịch Thận như một thanh kiếm rút khỏi vỏ, một đòn đâm thẳng vào, buộc đối phương phải lùi bước. Điều này khiến Trương Gia Minh không dám nhìn Thẩm Viên một cách khó hiểu nữa.
Giọng anh không lớn, nhưng trầm thấp và sắc bén khi thốt ra: “Biết tại sao tôi tìm cậu không.”
Trương Gia Minh chỉ hơi say, đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Cậu ta chọn chặn mọi phương thức liên lạc là vì sợ đối diện trực tiếp với Dịch Thận. Đối mặt với người này, dù có lý lẽ đến đâu cũng không dám nói ra.
“Biết…… nhưng tôi không có gì để nói!”
“Tôi không làm nữa dự án này! Tôi chỉ là không muốn làm cùng anh nữa.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trương Gia Minh nhìn cô gái đang được giấu sau lưng Dịch Thận, mang theo oán giận nói: “Anh nên biết tại sao!”
Người ngây người là Thẩm Viên, cô nhớ lại câu nói của anh hai: “Là Trương Gia Minh chủ động tìm đến anh.”
Vậy là, có phải vì……
Suy nghĩ của cô không ngừng lan man, cuối cùng bị lực nắm ngày càng chặt của chàng trai làm gián đoạn. Thẩm Viên chậm rãi ngước mắt lên, nhìn vành tai và đường quai hàm sắc bén của Dịch Thận.
Trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm xúc phức tạp.
“Nên biết?” Dịch Thận nhả chữ chậm rãi, sự đe dọa lan tỏa trong lời nói, anh nắm chặt cánh tay cô gái, hỏi ngược lại: “Tôi nên biết cái gì?”
“Mời cậu chỉ giáo.”
Giữa những chàng trai, khi tiếp xúc sẽ có sự cân đo, so sánh lẫn nhau, giống như trong đàn thú trên thảo nguyên thậm chí không cần chiến đấu, chỉ cần nhìn nhau là có thể phân ra thủ lĩnh và tùy tùng.
Về chuyên môn anh ta không thể so sánh được, mãi mãi bị ánh hào quang của đối phương đè ép. Giáo viên không thấy, bạn học cũng vậy, mấy năm nay anh ta đã nhịn đến mức tê liệt rồi.
Khó khăn lắm mới gặp được cô gái mình thích, dù Dịch Thận là người xen vào, là kẻ chen chân, nhưng ngay khi anh xuất hiện bên cạnh cô, Trương Gia Minh biết mình chẳng còn cơ hội chiến thắng nào nữa.
“Nếu không phải vì anh, đáng lẽ ra cô gái này là của tôi!” Câu này cứ quanh quẩn trong miệng Trương Gia Minh, nhưng mãi không thể thốt ra, khiến mặt anh ta nghẹn lại vừa xanh vừa trắng.
Tại sao, cái gì anh cũng muốn chứ, Dịch Thận!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Anh nói gì cũng vô ích, tôi đã sớm chướng mắt anh, tôi sẽ không tiếp tục làm nữa.” Trương Gia Minh vẫn muốn giữ lại chút thể diện cho bản thân.
“Dự án 8 người mà anh chỉ tìm có 3 người, làm tăng khối lượng công việc của mỗi người lên, chẳng phải là để chia ít tiền thưởng hơn sao? Anh nghĩ tôi không nhìn ra à?”
“Làm việc quần quật như chó cho anh, ai thèm mấy đồng tiền thối đó của anh chứ!”
“Anh nghĩ ai cũng nghèo kiết xác giống như anh sao!”
Trái tim Thẩm Viên bị những lời sỉ nhục quá đáng này đụng chạm khiến cô run lên và cảm thấy chua xót. Cô nhìn người đứng trước mặt, nhưng rồi nhận ra.
Đối mặt với những lời phỉ báng từ người khác, tấm lưng thẳng tắp của Dịch Thận không hề dao động một chút nào.
“Hả?” Dịch Thận buông tay cô rồi đút tay vào túi quần: “Cậu nghĩ tôi đến đây để cầu xin cậu quay lại sao?”
Thẩm Viên nhíu mày, ngó đầu ra nhìn, ánh mắt trong veo đầy tò mò.
Đúng vậy, vậy thì……?
Câu trả lời của anh nằm ngoài dự đoán của Trương Gia Minh. Dù là răn dạy hay khuyên nhủ, chắc chắn anh đến đây vì muốn anh ta quay lại nhóm mà, đúng không?
Trương Gia Minh ấp úng: “Anh, anh có ý gì……”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đến cả việc rời nhóm cũng không dám nói trước mặt anh, một người đàn ông trưởng thành ngay cả một cái rắm cũng không dám đứng thẳng lưng mà thả.
Loại người như vậy à? Xứng đáng để Dịch Thận anh giữ lại sao?
Dịch Thận ngẩng cằm, tư thế kiêu ngạo, giọng nói lạnh lùng: “Tôi đến đây là để nói cho cậu biết.”
“Trương Gia Minh.”
Anh đột nhiên cười, “Đừng hối hận.”
Thẩm Viên và Trương Gia Minh đồng thời sững sờ.
Thẩm Viên nhớ rõ ràng người trong điện thoại nói rằng nhân lực của dự án vốn đã eo hẹp, không thể mất Trương Gia Minh, mất người này, dự án có thể hoàn thành hay không còn chưa chắc.
Đây là một cuộc thi rất quan trọng đối với Dịch Thận.
Thế nhưng, anh cố tình chạy đến đây một chuyến không phải để giữ thành viên trong nhóm, thậm chí, anh còn chẳng cần một lời giải thích rõ ràng.
Anh chỉ đến để đứng trước mặt đối phương, tự mình nói với anh ta một câu, cậu đừng hối hận.
Câu nói này vô hình trung tạo áp lực cho đối phương, khiến Trương Gia Minh bị một trực giác mạnh mẽ tấn công.
Đó chính là—— Trong tương lai, anh ta nhất định sẽ phải hối hận vì hành vi bội bạc Dịch Thận ngày hôm nay.
Thẩm Viên nhìn Dịch Thận, bị sự khí phách và tự tin của người này làm cho chấn động.
Sau lưng anh không có bất kỳ chỗ dựa nào, sự kiêu ngạo của anh, hoàn toàn là do chính anh tự trao cho mình.
Cô đột nhiên cảm nhận được sức hút nhân cách kỳ lạ toát ra từ chàng trai đang đứng bên cạnh mình.
Vẻ mặt dao động và phẫn uất của Trương Gia Minh khiến Dịch Thận hài lòng, anh nghiêng đầu, nói câu cuối cùng: “Cút đi.”
Anh ta muốn chửi thề nhưng lại sợ chọc giận Dịch Thận sẽ bị đánh nên Trương Gia Minh nuốt một bụng bực tức, lảo đảo rời đi trong chật vật.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trương Gia Minh vừa đi, Giả Minh đứng một bên xem náo nhiệt nãy giờ mới lén lút lẻn ra, “Ngầu quá anh Thận!”
Lúc này cậu ấy mới nhìn thấy một cô gái đang nấp sau lưng Dịch Thận. Khoảnh khắc Giả Minh nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt Thẩm Viên, cậu ấy có chút đần mặt ra: “…… Má ơi, tiểu mỹ nữ từ đâu ra thế này.”
“Anh Thận, anh cua được cô nàng này từ lúc nào vậy? Đỉnh quá.”
“Bảo sao hôm nay anh chịu chi tiền đi taxi, hóa ra là thương hoa tiếc ngọc à.”
Người này mở miệng với những lời lẽ quá thô tục, Thẩm Viên không thích nghe nên khẽ nhíu mày.
Dịch Thận liếc nhìn cậu ấy: “Nói thêm câu thừa thãi nào nữa là tôi móc lưỡi cậu ra đấy.”
“Ok ok, em xem hết toàn bộ quá trình rồi.” Giả Minh cố ý trêu chọc: “Dù dự án của anh có thất bại đi nữa, nhưng đẹp trai là chuyện cả đời mà, đúng không! Em hiểu!”
“Anh ấy thật sự là bạn của anh sao?” Lúc này Thẩm Viên đột nhiên lên tiếng, giọng nói mềm mại nhưng lộ rõ vẻ không hài lòng.
Dịch Thận ngược lại thấy hứng thú: “Sao?”
“Là bạn bè gặp tình huống như vậy thì một là an ủi, hai là cùng nhau nghĩ cách đối phó.” Cô nắm chặt gấu váy, rũ mắt phê bình thẳng thắn: “Nói năng mỉa mai bóng gió như vậy thì tính là gì chứ.”
Dịch Thận bật cười thành tiếng, không hề nể mặt Giả Minh.
Cô còn khá thích dạy dỗ người khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sắc mặt Giả Minh hơi thay đổi, vội vàng tự vả miệng: “Ối, tiểu mỹ nữ, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Cô không biết cách tôi với anh Thận ở chung đâu, đàn ông bọn tôi đùa giỡn thành quen rồi.”
“Giờ phải làm sao, anh, chúng ta nhất định phải giành…” Giả Minh tỏ vẻ khó xử, nói được nửa chừng thì bị đối phương ngắt lời.
Dịch Thận nhìn cậu ấy một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho cái miệng giống như cái phễu của đối phương dừng lại.
“Không cần cậu phải nói, cút về nhà đi.”
“Được thôi.” Cậu ấy lại liếc nhìn Thẩm Viên xinh đẹp như tiểu tiên nữ rồi đánh lạc hướng Dịch Thận: “Hai người chơi từ từ, tôi đi đây!”
“Tạm biệt tiểu mỹ nữ nha!”
Nhìn Giả Minh rời đi, Dịch Thận cất bước đi: “Đưa cô về trường.”
Thẩm Viên thấy thời gian không còn sớm, gật đầu đi theo, cuối cùng còn nhìn lại sân khấu kết thúc vở kịch náo loạn vừa rồi.
Rời xa sự ồn ào và ánh đèn rực rỡ, tiếng bước chân dẫm trên con đường lát đá hẹp dưới chân hai người càng lúc càng rõ ràng.
Bên cạnh liên tục có những người giao hàng đi xe điện và những cư dân tan làm về nhà lướt qua, tạo nên từng đợt gió làm tung bay gấu váy cô.
Nước bẩn làm bẩn gót giày của cô, bộ trang phục hàng hiệu được thêu dệt tinh xảo của Thẩm Viên hoàn toàn đối lập với mùi khói bụi phố thị xung quanh, trông như đang đối chọi lẫn nhau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thẩm Viên nhìn chằm chằm chàng trai đi trước mình. Chiếc áo phông đen thỉnh thoảng để lộ thân hình săn chắc, những đốt xương nhô ra sau gáy mang đến một chút cảm giác thiếu niên chưa phai trong khí chất tràn đầy hormone nam tính của anh.
Ý tứ trong lời nói của Trương Gia Minh lúc nãy rất rõ ràng, việc anh ta rời khỏi dự án của Dịch Thận là vì cô.
Mà cô không phải là Sinh Yểu thật, người nói chuyện với Trương Gia Minh suốt mấy tháng trời cũng không phải cô.
Thẩm Viên luôn phức tạp và rối rắm một chuyện: Nếu hôm đó cô không đồng ý với Sinh Yểu, cứ cho Trương Gia Minh leo cây, hoặc bảo Sinh Yểu tự đến gặp Trương Gia Minh.
Hoặc, hoặc trực tiếp làm rõ mối quan hệ giữa cô và Dịch Thận……
Có phải sẽ không có nhiều chuyện nhân quả dây dưa sau này không?
Đầu óc rất rối bời, xung quanh rất tối, cô cũng không nhìn đường phía trước, bất ngờ va vào lưng người đột ngột dừng lại.
“Ối…” Thẩm Viên ôm trán bị đau, lùi lại hai bước.
Ánh mắt cô đau đớn đọng lại vài phần ẩm ướt, ngước lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Dịch Thận đang nhìn tới.
“Nghĩ gì thế?” Anh hỏi.
“Gì cơ?” Cô hỏi ngược lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Dịch Thận nheo mắt: “Tôi hỏi cô, không nghe thấy à, nghĩ gì thế?”
Anh dò xét biểu cảm của cô, đoán nguyên nhân.
Thẩm Viên không nghĩ mình có thể bịa ra một lời nói dối ngay tại chỗ để lừa được anh. Nỗi ưu tư này mắc kẹt trong lòng cũng không thoải mái, cô hé mở đôi môi đỏ mọng, khẽ nói: “Tôi đang nghĩ…”
“Trương Gia Minh… đột nhiên như vậy.”
Cô nhíu mày nhìn anh, vừa ngây thơ vừa tự trách: “Có phải là vì tôi không?”
Những tòa nhà cao tầng chắn đi sự ồn ào của khu phố giải trí, lúc hoàng hôn mặt trăng vẫn chưa lên, nhưng bóng anh lại đặc biệt đen và đậm.
Bóng hình được kéo dài vô tận, níu lấy bước chân cô, hòa vào sắc xám non nớt của cô, như thể một con dơi răng nhọn đã nhắm trúng con mồi.
Sự áy náy của Thẩm Viên phơi bày hết trên mặt.
Dịch Thận nhìn cô không rời mắt, từ việc bị sự trong sáng của cô xâm chiếm, đến việc từng bước, ngược lại lừa gạt tâm trí cô vào vùng bóng tối của chính mình.
“Nói đúng một nửa.”
Thẩm Viên khó hiểu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh lười biếng đổi tư thế đứng, kéo khóe môi: “Là vì chúng ta.”
【Có phải là vì tôi không?】
【Là vì chúng ta.】
Chúng ta, là đồng phạm đã làm hỏng đại sự.