Chương 9: Im lặng khóc lóc với tôi

Nụ cười của Kỳ Tỉnh khiến Diệp Phục Thu cảm thấy bất an, cô cảm giác như mình đã đoán đúng. Nhưng chính vì đoán đúng, cô lại càng thấy người này đáng sợ hơn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thế nhưng giây tiếp theo, câu nói của anh lại khiến cô bất ngờ.

“Tại sao tôi phải làm vậy?”

Diệp Phục Thu khẽ nhíu mày: “Hả?”

Kỳ Tỉnh ngả người ra, hai tay chống xuống phía sau, đối diện với lời chất vấn như vậy, anh thản nhiên hỏi lại: “Cô chắc cũng nghe qua vài điều về tôi rồi đúng không?”

Anh đưa tay lười biếng chỉ vào bản thân: “Tốt nghiệp từ các trường danh giá trong và ngoài nước, lý lịch sáng chói đến lóa mắt. Gia thế đủ lớn để tôi chẳng cần làm gì cũng có thể chơi bời đến tận kiếp sau.”

Kỳ Tỉnh nhìn cô chằm chằm, giọng điệu không chút ngượng ngùng, đầy vẻ ngông cuồng: “Dù cho có sa cơ lỡ vận thật thì vẫn còn khuôn mặt này.”

“Tôi có lý do gì để tìm đến cái chết?” Anh hơi hất cằm lên, nụ cười đầy vẻ châm chọc: “Cô nói xem.”

Câu nói của anh khiến Diệp Phục Thu bắt đầu hoài nghi chính mình. Cô hé môi định nói, siết chặt cây tăm bông trong tay, rồi lí nhí đáp: “Cũng đúng…”

“Tôi… tôi chỉ suy nghĩ linh tinh thôi, xin lỗi, anh coi như tôi chưa nói gì nhé.”

Cảm giác có chút lúng túng lại xen lẫn áy náy, Diệp Phục Thu liếc mắt nhìn xung quanh: “Anh đói không? Hay để… để tôi mua gì đó cho anh ăn nhé?”

Kỳ Tỉnh liếc qua xấp tiền lẻ cô vừa lấy ra: “Vẫn còn tiền à?”

Diệp Phục Thu cúi đầu đếm lại, sau khi mua thuốc vẫn còn hơn bốn mươi tệ. Cô hơi đau lòng nhưng vẫn cắn răng gật đầu.

Kỳ Tỉnh nhìn cô chăm chú, ánh mắt càng sâu thẳm hơn: “Cô thật sự nỡ tiêu tiền vì tôi sao?”

Cô trầm ngâm vài giây. Không ai muốn gặp phải tai nạn, cô không muốn trách Kỳ Tỉnh. Dù sao thì cũng là nhờ anh mà cô mới nhặt được cái mạng trở về, có tiêu tiền vì anh cũng không thiệt.

Diệp Phục Thu lại gật đầu, rất ngoan ngoãn và thật thà.

Kỳ Tỉnh mỉm cười, nụ cười khó đoán.

“Được, không uổng công cứu cô.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

…………

Nghe tin hai người gặp tai nạn bên ngoài, Mai Nhược sợ đến mức hồn bay phách lạc. Vừa thấy Diệp Phục Thu về đến nhà, bà ấy lập tức ôm chặt lấy cô, dỗ dành liên tục, khiến cô cảm thấy được yêu thương mà vừa mừng lại vừa sợ.

Mai Nhược quay sang bảo người giúp việc: “Mời bác sĩ gia đình qua đây khẩn trương, nhanh kiểm tra cho con bé.”

Người giúp việc nhận lệnh lập tức đi gọi điện.

Diệp Phục Thu cuối cùng cũng tìm được khoảng trống để lên tiếng, vội vàng xua tay: “Dì ơi… phòng cấp cứu đã kiểm tra rồi, cháu không sao cả, thật sự không sao đâu.”

“Nhỡ có gì sơ suất thì sao? Đúng rồi, ngày mai dì sẽ bảo người đưa con đi kiểm tra toàn thân lại một lần nữa, cả tâm lý cũng phải khám.” Mai Nhược thở dài lo lắng, quay đầu trừng mắt nhìn Kỳ Tỉnh: “Cái thằng nhóc này, ngày thường đã bảo con ra ngoài thì khiêm tốn một chút, giờ thì hay rồi, không chỉ bản thân xảy ra chuyện mà còn liên lụy đến người khác.”

Trên mặt Kỳ Tỉnh vẫn còn mấy vết thương, ngồi phịch xuống sofa, cụp mí mắt không nhúc nhích.

Không thèm nói một lời.

Diệp Phục Thu lén lút quan sát anh, nhớ lại câu “Chú ba của tôi” mà anh đã nói. Danh tính của người gây ra tai nạn… liệu dì Mai có biết không?

Cô liếc nhìn Mai Nhược, không dám lên tiếng, coi như mình chẳng biết gì. Dù sao đây cũng là chuyện gia đình của nhà người ta.

Nhưng cô lại muốn nói điều gì đó thay anh, bèn nhỏ giọng: “Dì ơi, lúc tai nạn xảy ra, anh ấy là người…”

“Cho nên là.” Kỳ Tỉnh bất ngờ lên tiếng, cắt ngang lời Diệp Phục Thu. Cho nên, Diệp Phục Thu sững sờ, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của anh.

Kỳ Tỉnh chẳng mảy may cảm kích, ngược lại còn cười mỉa mai với Mai Nhược: “Con là người không hợp để trông con của người ta nhất, mẹ xem đã xảy ra chuyện rồi đấy thôi.”

Sắc mặt Mai Nhược càng thêm u ám, sự bất mãn với con trai hiện rõ ràng trên gương mặt: “Con đấy, con muốn bị ăn đòn đúng không?”

“Nếu bố con ở nhà, chắc chắn sẽ cho con vài trận thì con mới biết đường mà ăn nói đàng hoàng.”

Từ lúc ngồi xuống, mắt Kỳ Tỉnh vẫn luôn rũ xuống. Anh tháo chiếc đồng hồ đã nứt vỡ ra, vứt lên bàn rồi đứng dậy: “Con đi nghỉ đây, mẹ từ từ mà nói chuyện.”

Nói xong, anh xoay người bước về phía cầu thang mà không ngoảnh lại.

Diệp Phục Thu nhíu mày nhìn theo, phát hiện trên áo T-shirt màu nhạt của anh, phần lưng vẫn còn dính vệt máu rỉ ra.

Không hiểu sao, trong lòng Diệp Phục Thu bỗng thấy nặng nề, khó chịu không yên.

Cô quay đầu lại, chạm phải ánh mắt lo lắng của Mai Nhược, cô mỉm cười: “Thật sự không sao đâu dì.”

Mai Nhược đưa tay vuốt má cô, thở dài: “Đứa trẻ ngoan.”

…………

Sau khi tắm xong, Diệp Phục Thu gần như kiệt sức, cố gắng lắm mới về đến phòng mình.

Cô đóng cửa lại, lê bước chân nặng nề rồi thả mình xuống giường. Tấm đệm mềm mại ôm lấy cơ thể cô, nhún lên nhún xuống hai lần.

Vừa nhắm mắt lại, những hình ảnh hỗn loạn trong vụ tai nạn lập tức ùa về, khiến cô choáng váng. Diệp Phục Thu mở mắt ra, hàng mi khẽ run, cô đưa tay lên lau khóe mắt đã ươn ướt.

Như một chú thỏ trắng bị cuốn trong khăn, sợ hãi giữa cơn mưa.

Chiếc điện thoại trong túi rung lên, cô rút ra nhìn rồi lập tức bật dậy, ánh mắt sáng lên khi bấm nghe: “Bà nội?”

“Thu Thu à, sao giờ mới nghe máy?” Giọng bà nội chậm rãi, già nua vọng lại.

“Điện thoại cháu hết pin, vừa sạc xong ạ.” Nghe thấy giọng nói của người thân, nỗi tủi thân của Diệp Phục Thu trỗi dậy, nhưng cô cố nén sự nghẹn ngào không để lộ ra: “Có chuyện gì vậy ạ?”

“Bà chỉ muốn hỏi xem cháu thế nào thôi.” Bà nội dặn dò: “Đừng có chạy đi chơi nhiều, chăm đọc sách nhé.”

Diệp Phục Thu lắc đầu: “Không đâu ạ, bà cứ yên tâm.”

Nói xong, cô ngập ngừng một lúc rồi mở lời: “Bà ơi, hôm nay cháu…”

Lúc này, giọng the thé của cô ruột chen vào cuộc gọi: “Yo, Thu Thu à! Gọi mãi không được, cứ tưởng cháu đang ở nhà người giàu hưởng thụ, quên mất chúng tôi rồi chứ!” Bà ta nói kèm theo tiếng cười.

Nụ cười trên môi Diệp Phục Thu thoáng cứng lại, nhưng cô đã quen với tính cách của bà ta, đáp: “Làm gì có chuyện đó.”

“Lần trước, khi phu nhân nhà đấy gọi video với chúng tôi, ôi trời ơi, cô nhìn ngôi nhà to như vậy, sáng lấp lánh cả mắt!” Bà ta nói giọng hồ hởi, như thể rất hứng thú: “Cô còn bảo với bà cháu rằng Thu nhà mình lớn lên đẹp thế này, sau này tìm được nhà chồng giàu ở đó thì khỏi lo gì nữa, không cần khổ công học hành.”

Lúc này bà nội đứng bên cạnh đã chen vào, trách móc: “Cô đừng nói linh tinh với trẻ con nữa.”

Diệp Phục Thu chỉ mỉm cười nhạt, không đáp lời.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Cô nói cho cháu biết, đừng nhìn người giàu mà tưởng bở. Tiền của họ không đến tay cháu đâu.” Giọng bà ta hạ xuống, đầy nghiêm túc: “Cháu đừng để bị hoa mắt, họ không để mắt tới cháu đâu, coi thường gia đình mình đấy.”

“Cháu nhất định phải chăm học, đừng ham chơi, tiêu ít tiền thôi. Học xong nhanh đi làm, nhà còn đang trông chờ cháu kiếm tiền về giúp đây.”

“Cô lớn tuổi rồi, trụ thêm được mấy năm nữa thôi, đến lúc đó phải dựa vào cháu cả đấy.”

“Mẹ, mẹ nói gì đi chứ.”

Diệp Phục Thu ấp úng: “Bà ơi, thật ra cháu…”

Giọng bà nội lại vang lên: “Cô con nói đúng đấy, học hành cho tốt, hiểu chuyện vào. Người ta nuôi con đi học, dù có ấm ức thì cũng phải nhịn.”

Ý định muốn bày tỏ nỗi tủi thân của Diệp Phục Thu dần tắt ngấm trước những lời răn dạy của người lớn. Hàng mi cô cụp xuống, trông như cái đuôi nhỏ của chú cún con rủ xuống.

Cô siết chặt điện thoại trong tay, cố ép mình tỏ ra bình thường: Vâng, cháu biết rồi.”

Một giờ trước, hình ảnh dì Mai Nhược ân cần vỗ về, lo lắng cho cô hiện lên trong đầu, bất giác tạo thành một sự đối lập tàn nhẫn với những lời nhắc nhở và yêu cầu khắc nghiệt của gia đình lúc này.

Diệp Phục Thu chầm chậm đặt điện thoại xuống. Tiếng nói từ đầu dây bên kia vẫn đều đều vọng đến, nhưng dần trở nên mơ hồ, tựa như màng nhĩ bị nước bịt kín, mọi âm thanh biến thành tiếng ồn khó chịu.

Thần kinh cô trở nên nhạy cảm, bài xích tất cả những tiếng động xung quanh.

Tiêu Hân rất nhiệt tình với cô. Mới hẹn gặp hôm trước, hai ngày sau đã lại rủ cô đi dạo.

Có lẽ vì lần trước tình cờ thấy Kỳ Tỉnh đến đón cô, Tiêu Hân không giấu được sự tò mò. Cô ấy mấy lần muốn hỏi trên wechat nhưng cứ vòng vo mãi, muốn hỏi mà lại không dám.

Diệp Phục Thu cảm nhận Tiêu Hân là một người thẳng thắn, cô không bài xích kiểu tính cách này nên vừa được mời đã đồng ý ngay.

Vừa hay Tiêu Hân và cô học cùng trường, trước khi khai giảng Diệp Phục Thu có không ít chuyện muốn hỏi cô ấy.

Vừa gặp, Tiêu Hân đã lao tới ríu rít hỏi han đủ thứ, hóng hớt đến mức đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục. Diệp Phục Thu cảm thấy không có gì phải che giấu, bèn kể hết mọi chuyện đã xảy ra trong tuần ở vịnh Tiêu Quảng Đông cho cô ấy.

Nghe xong, Tiêu Hân cố nén sự phấn khích muốn vỗ tay khen ngợi, vừa lắc đầu vừa cười: “Em hay thật đấy, một tuần của em còn ly kỳ hơn cả nửa đời chị gộp lại.”

“Coi như một bài phỏng vấn nhé.” Cô ấy nhìn gương mặt trắng trẻo như em bé của cô, cười hỏi: “Cảm giác thế nào khi cùng một anh chàng đẹp trai trải qua chuyện sinh tử, kích thích không?”

“Kích thích á?” Nghe từ đó, Diệp Phục Thu tròn xoe mắt, không tin nổi: “Đó là suýt chết đấy, còn nghĩ gì đến kích thích nữa? Sợ đến nửa cái mạng cũng chẳng còn nữa…..”

“Haha, đúng là chị trẻ con quá. Em nói đúng, chết đi sống lại, hôm nay chị mời em một bữa ngon để xả xui nhé.” Tiêu Hân vỗ nhẹ lưng cô, vừa nói vừa kéo cô vào một cửa hàng: “Đi mua đồ với chị trước đã, đồ lót của chị cần thay rồi.”

Khi các cô gái tụ tập đi mua sắm, họ sẽ tự động hóa thân thành những chú tinh linh nhảy nhót vui vẻ. Diệp Phục Thu cảm thấy điều kỳ diệu ở Tiêu Hân chính là, rõ ràng cô ấy biết khoảng cách gia đình giữa hai người lớn đến thế nào, nhưng trong suốt thời gian bên nhau, Tiêu Hân chưa từng để cô có một giây phút nào nhớ đến khoảng cách đó.

Giữa họ, chỉ đơn giản là sự hấp dẫn thuần khiết giữa những tâm hồn với nhau.

Cả hai nói chuyện cười đùa trong cửa hàng, cuối cùng, Tiêu Hân thậm chí còn kéo luôn cô vào căn phòng thử đồ rộng rãi. Tiêu Hân khá thoải mái, dù có Diệp Phục Thu ở bên, cô ấy cũng thản nhiên thay đồ để thử kiểu dáng. Diệp Phục Thu nhìn thấy đường cong trắng mịn của cô ấy, lặng lẽ cúi đầu, đôi tai hơi đỏ lên.

Tiêu Hân nhìn thấy, cố ý nhào tới, dùng cơ thể mềm mại cọ lên người cô: “Vẫn ngại à!”

Diệp Phục Thu bị chọc đến ngứa ngáy, không nhịn được bật cười, cúi người né tránh: “Không phải… chị cứ thử đi… em ra ngoài chờ chị.”

Tiêu Hân vừa cười vừa định nói gì đó, nhưng tay vô tình chạm vào thứ gì đó. Nhìn dọc theo cổ áo đang hở ra của cô, cô ấy sững lại: “Thu Thu, em mặc cái áo lót gì vậy?”

Diệp Phục Thu cũng ngẩn người, phản ứng xong thì vội vàng che cổ áo lại.

Tiêu Hân hơi nhíu mày, khoanh tay trước ngực nhìn cô: “Thời đại này rồi, còn ai mặc nội y bó chặt thế này nữa? Chuyện gì vậy?”

Trước giờ cứ nghĩ ngực cô vốn hơi nhỏ, nhưng giờ nhìn lại, hóa ra thân hình xinh đẹp đã bị ép chặt đến thế.

Tầm mắt Diệp Phục Thu khẽ rũ xuống, dường như nhớ lại ký ức không vui nào đó, nhưng ngay sau đó đã trở về vẻ bình thường: “Không có gì… chỉ là thói quen mặc thôi.”

Cô không nói thì thôi, vừa nói “Quen mặc”, Tiêu Hân càng nhận ra điều gì đó không ổn. Bây giờ làm gì còn cô gái nào mặc thứ khó chịu đó đến mức thành thói quen.

Cô ấy nhìn Diệp Phục Thu, ánh mắt thoáng lóe lên hai lần.

Cái tính cách rụt rè, nhút nhát của người này, chắc chắn không thể tách rời khỏi những trải nghiệm phía sau. Một lúc sau, Tiêu Hân chống tay lên hông, nghiêm túc nhìn cô: “Thu Thu, em có coi chị là bạn hay không?”

Diệp Phục Thu ngẩng lên, gật đầu.

Tiêu Hân chỉ vào dây áo lót lộ ra dưới lớp áo của cô: “Nếu em thật sự muốn tiếp tục làm bạn với chị thì hãy vứt cái này đi.”

“Thoải mái hơn, ngẩng cao đầu mà sống!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

…………

Hai người khoác tay nhau bước ra khỏi cửa hàng đồ lót, Diệp Phục Thu cúi xuống nhìn ngực mình rồi quay sang người bạn bên cạnh: “Cảm ơn chị… Lần sau em nhất định trả tiền cho chị.”

Kết quả là Tiêu Hân không mua gì cho mình, mà lại mua cho Diệp Phục Thu một chiếc áo lót mới.

Tiêu Hân nhướng mày, lắc lư người cô: “Đã nói là tặng rồi, em nói xem đổi cái mới này có phải dễ thở hơn không?”

Diệp Phục Thu cười khẽ, gật đầu.

“Vậy là xong chuyện.” Tiêu Hân ôm lấy vai cô, liếc nhìn một chút, chu môi: “Ghen tị với em thật đấy, trời sinh ưu thế.”

Diệp Phục Thu không hiểu, vẫn cố gắng nói: “Lát nữa ăn cơm, nhất định phải chia đôi tiền với em, em không thể để chị…”

“Được rồi, biết rồi, tùy ý em đấy, được chưa.”

Diệp Phục Thu khoác tay cô ấy, tầm mắt thoáng lướt qua cách một dải cây xanh trồng đầy hoa, bỗng đối diện với ánh mắt giận dữ của một người phụ nữ.

Cô nhận ra người kia ngay lập tức—— Đây chính là cô gái ngày đầu tiên cô đến vịnh Tiêu Quảng Đông gặp tạt nước vào Kỳ Tỉnh!

Cô gái đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm về phía này. Diệp Phục Thu nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai, sau đó lại đối diện với ánh mắt của cô ta.

Còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, đối phương đã sải bước trực tiếp đi thẳng về phía họ.

Trong lòng Diệp Phục Thu giật thót, mạnh dạn đoán: Không lẽ là đến tìm mình?

Không thể nào, họ rõ ràng không quen biết nhau.

Nhưng khí thế áp đảo của đối phương lao thẳng tới, khiến Diệp Phục Thu có chút hoảng sợ. Cô kéo Tiêu Hân lại, nhỏ giọng nói: “Trước tiên chúng ta xuống lầu đi dạo đi, cứ xuống trước đã.”

Tiêu Hân vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, ngơ ngác hỏi: “Xuống lầu làm gì, nhà hàng đều ở tầng này mà.”

Cô gái kia càng lúc càng tiến gần, khiến Diệp Phục Thu dần chắc chắn—— đối phương chính là nhắm vào mình.

Diệp Phục Thu trong lòng căng thẳng, cô kéo Tiêu Hân quay người định xuống lầu, nhưng ngay giây sau, cô bị giọng nói chói tai của cô gái kia giữ chân lại.

“Cô kia! Đứng lại cho tôi!”

Cô gái tên Hàn Doanh, kiểu tóc và quần áo đều không còn tinh tế như trước, khuôn mặt cũng gầy gò hơn nhiều. Ánh mắt cô ta nhìn Diệp Phục Thu đầy giận dữ và ghen tị, cô ta nắm lấy cánh tay của Diệp Phục Thu: “Ai cho phép cô đi!”

Tiêu Hân phản ứng nhanh nhạy, đẩy mạnh cô ta ra, đánh giá từ đầu đến chân rồi cười khẩy: “Cô định làm gì hả! Cô là ai?”

Quần áo mùa hè mỏng manh, móng tay dài của Hàn Doanh cào vào tay Diệp Phục Thu để lại hai ba vết đỏ. Diệp Phục Thu nhíu mày vì đau, kéo Tiêu Hân lùi lại hai bước, cau mày chất vấn: “Cô có chuyện gì sao?”

“Ha.” Hàn Doanh nheo mắt, tràn đầy vẻ khinh thường: “Cô và Kỳ Tỉnh có quan hệ gì! Cô đã cho Kỳ Tỉnh uống bùa mê thuốc lú gì hả!”

Diệp Phục Thu lập tức ngơ ngác trước câu hỏi, lại nghe đối phương gào lên đầy kích động.

Hàn Doanh nhớ lại những tin đồn gần đây, trong cơn giận dữ cô ta lẫn lộn nhiều cảm xúc: “Cô là một con nhà quê nghèo hèn, cô dựa vào cái gì, cô dựa vào cái gì mà khiến Kỳ Tỉnh cứ quanh quẩn bên cô mãi!”

Nói xong, cô ta lại ép sát, định ra tay lần nữa.

Ba cô gái xô xát trong trung tâm thương mại.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Con mẹ nó.” Lần này, Tiêu Hân đứng chắn trước mặt Diệp Phục Thu, gọi nhân viên bảo vệ đang tuần tra, chỉ thẳng vào Hàn Doanh: “Đuổi con điên này ra ngoài cho tôi! Trung tâm thương mại này là của cậu tôi, tôi nói là được!”

Cơn giận dữ và tiếng gào thét của đối phương khiến cô không thể hiểu nổi. Diệp Phục Thu bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng vẫn còn bối rối.

Hàn Doanh nhớ lại những gì đã xảy ra, cả tình cảnh thê thảm hiện tại khi bị Kỳ Tỉnh dồn đến đường cùng của cô ta. Giờ thì hay rồi, anh chỉ cần nói vài câu, cô ta gần như không sống nổi ở vịnh Tiêu Quảng Đông này.

“Loại người máu lạnh, súc sinh biến thái như Kỳ Tỉnh…”

Hàn Doanh run rẩy chỉ tay vào Diệp Phục Thu, không ngừng run lên: “Cô chắc chắn có gì đó… Kỳ Tỉnh chắc chắn muốn lấy thứ gì từ cô! Có đúng không!!”

“Haha, cô có mưu tính thế nào để quyến rũ anh ta cũng vô ích thôi. Tôi nói cho cô biết, cô cũng chẳng khác gì tôi.” Cô ta bị bảo vệ kéo đi, nhưng vẫn cười lạnh không ngừng, ánh mắt đầy thù hận nhìn Diệp Phục Thu: “Cô và tôi sẽ chẳng có gì khác biệt… sớm muộn gì cũng sẽ…”

Ngay giây sau, Hàn Doanh vùng khỏi sự kiềm chế của bảo vệ, với bộ móng tay sắc nhọn lao về phía cô.

Diệp Phục Thu cứng đờ vai, hơi thở nghẹn lại.

……

Cùng lúc đó.

Trong phòng VIP trên tầng thượng của quán bar Bloodshot Club.

Ánh sáng từ chiếc đèn chùm màu rượu vang đỏ chiếu lên ly thủy tinh, nhuộm lên món cocktail vàng cam với chanh thành một sắc đỏ như ảo giác đầy mùi máu.

Ngón tay thon dài, mạnh mẽ của chàng trai nâng miệng ly lên, đến khi chất lỏng trong ly khẽ chạm vào đôi môi mỏng hơi nhếch lên.

Kỳ Tỉnh nhấp một ngụm, nheo mắt nhìn người đàn ông đang quỳ trên sàn, không chịu đứng dậy.

“Anh họ, tôi cầu xin anh, xin anh… tha cho bố tôi, ông ấy đã hồ đồ rồi, chúng tôi không dám chọc giận anh nữa…”

“Tôi đảm bảo, chúng tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.”

“Anh hãy nghĩ đến việc ông ấy là chú ba của anh, nghĩ đến việc chúng ta đều là người một nhà…”

Trần Bằng Tổ và Hoàng Nhân đều có mặt, hai người ngồi sát bên nhau xem kịch, thậm chí còn cụng ly đầy hứng thú.

Kỳ Tỉnh lười biếng nhìn chằm chằm vào miệng ly: “Hay là cậu thử hỏi lại bố cậu đi, hỏi xem, ông ta có từng coi tôi là người một nhà chưa.”

Người em họ nghe xong thì nước mắt lăn dài, ánh mắt nhìn anh đầy cầu khẩn xen lẫn tức giận.

“Chúng tôi… chúng tôi cả nhà đã sụp đổ vì anh rồi… Anh nhất định phải nhìn chúng tôi chết hết thì mới vừa lòng sao?”

Kỳ Tỉnh hơi nheo đôi mắt phượng, ngón tay mơn trớn vành ly, giọng điệu nhẹ nhàng: ” ——Hết người này đến người khác, làm bao nhiêu chuyện không thể để ai biết, nhưng rồi lại quay ngược đổ lỗi là do tôi ép các người.”

Ánh mắt anh trở nên trống rỗng, thì thầm: “Chẳng lẽ là tôi sai sao?”

Kỳ Tỉnh cười, nhưng nụ cười không mang hơi ấm, lại nhìn người em họ, nhấn mạnh: “Tôi hỏi cậu, người sai, là tôi sao?”

Người em họ bị vẻ mặt của anh dọa đến cứng đờ như bị đóng băng, ánh mắt dao động, lắc đầu, không ngừng lùi về phía sau.

Trần Bằng Tổ không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Này, A Tỉnh, cậu thực sự rất giống kẻ xấu đấy.”

Hoàng Nhân nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải?”(Chẳng lẽ cậu ấy không phải?)*

(*Đoạn này dùng phương ngữ.)

“Kêu họ mang thứ tôi cần đến đây, những thứ khác đều dễ nói.” Kỳ Tỉnh đặt ly rượu xuống, liếc nhìn điện thoại của mình.

Người em họ hoảng loạn, bất lực: “Thứ anh nói đó tôi thật sự không biết, bố tôi cũng không biết.”

“Được thôi.” Kỳ Tỉnh đứng dậy, cầm lấy áo khoác của mình, bước qua khu vực người em họ đang quỳ: “Vậy thì cứ chờ để tiễn bố cậu vào tù đi.”

“Anh! Kỳ Tỉnh!” Người em họ gào lên cầu xin: “Bố tôi rốt cuộc đã làm gì anh! Tại sao anh phải tàn nhẫn như vậy!!”

Hoàng Nhân ra hiệu cho bảo vệ đưa người này đi, đồng thời nhìn Kỳ Tỉnh đang bước về phía cửa: “Này, rượu còn chưa uống xong, cậu đi đâu thế?” (Cậu chưa uống rượu xong mà đi đâu vậy?)*

(*Đoạn này dùng phương ngữ.)

Kỳ Tỉnh nhường đường cho bảo vệ đang lôi người em họ ra ngoài, anh tựa người vào cửa, lười biếng quay đầu lại nhìn.

“Trung tâm thương mại, đón người về nhà.”

Nói xong, anh bước ra khỏi phòng bao.

Để lại Hoàng Nhân và Trần Bằng Tổ nhìn nhau đầy kinh ngạc, khó mà tin nổi.

Trung tâm thương mại?

Đón ai?

Phụ nữ!?

Anh mà cũng có lúc làm tài xế cho người khác sao!?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

【Tác giả có lời muốn nói】

Bạch Bạch: Tôi đến quán bar nhưng không uống rượu chỉ vì phải đích thân lái xe đón cô gái nhỏ về nhà^^ Kỳ đại thiếu gia, anh cũng có ngày hôm nay.





Để lại một bình luận