Buổi trưa, Nghê Diệu Tổ “Mời” Phó Minh Tễ ăn trưa ở căn tin.
Mặc dù tiền tiêu vặt của cậu nhóc đã bị cắt nhưng số dư trong thẻ vẫn thừa sức mời cơm. Nghê Diệu Tổ hào phóng mời Phó Minh Tễ ăn một bữa ăn, nhân tiện hối lộ cậu ta để thuận tiện cho những chuyện sau này.
Phó Minh Tễ cũng không biết tại sao mình lại đồng ý với tiểu bá vương này đến ăn bữa Hồng Môn Yến, nhưng cậu ta cảm thấy vẫn cần phải làm sáng tỏ một chút: “Anh với chị của em không phải loại quan hệ đó.”
Nghê Diệu Tổ xua xua tay, vừa gặm đùi gà vừa nói: “Em biết rồi anh Minh Tễ, sáng nay anh đã giải thích rồi.”
Khi đó cậu nhóc lầm tưởng Phó Minh Tễ và Nghê Dạng yêu nhau, vì muốn kéo gần mối quan hệ nên mới cố tình gọi “Anh rể”, dọa cho Phó Minh Tễ sợ tái cả mặt.
Lời đồn càng lan truyền lại càng biến chất, chẳng hạn như chuyện Nghê Dạng theo đuổi Phó Minh Tễ đã được nhiều người truyền tai nhau rồi lan truyền đến khu cấp hai đã thành hai người đang yêu nhau. Nhưng sau khi Phó Minh Tễ giải thích, cậu nhóc đã biết được tình huống thực tế, tức là chị của nhóc vẫn đang yêu đơn phương Phó Minh Tễ.
Nghê Diệu Tổ cũng là một người lắm chuyện, chỉ cần có một người chịu ngồi nghe cậu nhóc phàn nàn thì cậu thậm chí sẽ kể lại chuyện tuần trước mình đã ăn những gì, uống bao nhiêu nước.
“Chị gái em làm hỏng điện thoại di động của em rồi, bố lại không mua cho em cái mới, chị cũng chẳng quan tâm em luôn.”
Nghe có vẻ rất đáng thương, Phó Minh Tễ dựa theo đúng sai bày tỏ ý kiến: “Nghê Dạng làm hỏng điện thoại di động của em, lại mặc kệ em, quả thực có hơi không phân đúng sai.”
Cậu ta hoàn toàn thuận theo lời nói của Nghê Diệu Tổ, nhưng không ngờ Nghê Diệu Tổ lại đặt đùi gà xuống, nghiêm túc phán xét cậu ta: “Mặc dù chị em thích anh, nhưng anh cũng không thể nói xấu chị em.”
Tính tình cổ quái hay thay đổi thất thường này giống hệt với Nghê Dạng, Phó Minh Tễ bình tĩnh nói: “Anh không nói xấu cô ấy, chỉ đang trần thuật lại sự thật thôi.”
Cậu ta không hiểu lắm về hành vi mâu thuẫn của Nghê Diệu Tổ, vừa tố cáo nhưng lại không cho người khác được bàn luận về Nghê Dạng.
“Anh đã nói rồi.” Nghê Diệu Tổ cho rằng cậu ta đã phạm sai lầm: “Chị em từng nói, đối với người mình thích thì không cần nói đúng sai mà phải thiên vị!”
“Chẳng lẽ làm sai cũng không thể nói sao?” Theo quan điểm của Phó Minh Tễ thì làm hư hại tài sản của người khác còn không chịu bồi thường là sai, dù cho có là quan hệ chị em thì cũng nên tính toán rõ ràng.
Nghê Diệu Tổ kinh ngạc nhìn cậu ta: “Làm sao mà sai được? Chị em nói rồi, đối với người mình thích thì sai cũng thành đúng.”
Phó Minh Tễ cuối cùng cũng hiểu rồi, Nghê Diệu Tổ chính là một người cuồng chị gái. Mời cậu ta ăn cơm không phải vì để nhờ cậu ta giúp cậu nhóc giải quyết vấn đề mà là tìm người lắng nghe cậu nhóc phàn nàn, còn không cho người khác phụ họa theo.
Sau bữa ăn này, Nghê Diệu Tổ không những không kéo được thêm đồng minh, mà còn có thêm một đối tượng để khảo sát: “Em cho rằng, nếu như anh muốn làm bạn trai của chị em, trước mắt vẫn không đủ tư cách.”
Phó Minh Tễ cười cười, thầm nghĩ rằng chính mình và Nghê Dạng không thể có khả năng đó.
Mặc dù cậu ta và Nghê Diệu Tổ chỉ cách nhau hai ba tuổi nhưng suy nghĩ của họ lại hoàn toàn khác nhau. Hành vi và lời nói của Nghê Diệu Tổ không khác nhiều so với một đứa trẻ mười tuổi, trừ việc phải bảo vệ chị gái thì cái gì cũng không hiểu.
Cậu ta không buồn giải thích, cũng không muốn so đo, nói không chừng Nghê Diệu Tổ sẽ nhảy lên cắn cậu ta mất.
Nghê Diệu Tổ ăn uống no nê xong, phủi mông rời đi.
Vưu Tuyết Kim tình cờ bắt gặp cảnh hai người đi về hai hướng khác nhau, tò mò hỏi: “Đứa bé đó là ai?”
“Em trai của bạn.” Nói xong, ngay cả Phó Minh Tễ cũng sửng sốt trong giây lát. Không biết bắt đầu từ khi nào cậu ta lại xem một cô gái đang quấy rầy mình là “Bạn”.
Hai người tình cờ gặp nhau, sau đó cùng nhau trở lại lớp học.
Tòa nhà giảng dạy của trường trung học Cảnh Dương được thiết kế theo hình tròn, lớp A1 và lớp A8 đều là lớp mũi nhọn, hai lớp đối diện nhau, chỉ cách nhau một cái hành lang dài.
Lúc bọn họ chuẩn bị tách ra, Vưu Tuyết Kim chợt nhớ tới: “Minh Tễ, buổi chiều chúng tôi có tiết Vật Lý, tôi tạm thời thiếu cuốn sách này, cậu có thể cho tôi mượn cuốn của cậu dùng một chút được không.”
“Đương nhiên có thể.” Lớp A1 và lớp A8 có giáo viên bộ môn gần như giống nhau, tất cả chương trình học đều na ná nhau.
Vưu Tuyết Kim theo Phó Minh Tễ vào phòng học, một bạn học nam đột nhiên đi tới: “Phó Minh Tễ, Nghê Dạng nhờ tôi nói với cậu, sau khi tan học cô ấy sẽ đợi cậu ở ‘Đình mặt trăng’, cô ấy có việc tìm cậu.”
Nghê Dạng ngoài danh tiếng truyền xa thì còn vung tay rất hào phóng, am hiểu dùng quà tặng để lấy được lòng người. Hiện tại có một số bạn trong lớp A8 đã trở thành gián điệp của cô, à không, là trợ thủ.
Nguyên văn lời nói của Nghê Dạng chính là “Để Phó Minh Tễ sau giờ học đến ‘Đình mặt trăng’ đợi tôi”, bạn học nam kia tự mình hiểu ý rồi chuyển lại tin này cho Phó Minh Tễ, nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Phó Minh Tễ cũng không nói có đi hay không, chỉ cúi đầu lôi cuốn sách Vật Lý được kẹp ở giữa đưa cho Vưu Tuyết Kim.
Vưu Tuyết Kim nhận lấy sách rồi thuận miệng hỏi: “Vậy chiều nay có về cùng nhau không?”
Phó Minh Tễ trầm ngâm một lát, nói: “Cậu không cần đợi tôi.”
Vưu Tuyết Kim ôm cuốn sách Vật Lý rời khỏi lớp A8, các bạn học sinh xung quanh đều cảm thấy tò mò: “Bạn nữ này là ai thế? Tại sao tôi chưa nhìn thấy bao giờ.”
“Hình như là lớp A1 đối diện đấy, sáng nay tôi nhìn thấy cô ta và Phó Minh Tễ nói chuyện với nhau ở hành lang.”
“Hai người bọn họ có quan hệ gì vậy?”
“Không biết.”
“Không phải là Nghê Dạng ở lớp A1 đang theo đuổi Phó Minh Tễ sao? Nếu cô ấy nhìn thấy Phó Minh Tễ thân thiết với nữ sinh khác như vậy, khéo lại náo loạn một trận.” Còn nhớ trước đó có rất nhiều cô gái gửi thư tình và quà tặng cho Phó Minh Tễ. Nhưng sau đó Nghê Dạng đứng ra tuyên bố chủ quyền, dọa bọn họ sợ đến mức chỉ dám nghĩ chứ không dám nói.
“Tôi có một người bạn học chung hồi cấp hai học ở lớp A1, có cơ hội tôi sẽ đi hỏi bạn ấy.” Trong cuộc sống học tập nhàm chán này, mọi người luôn nảy sinh hứng thú với những chuyện nổi loạn như vậy.
Chỗ ngồi của Vưu Tuyết Kim ở hàng cuối cùng, hầu hết các học sinh ở hàng cuối đều quen với việc đi vào bằng cửa sau, nhưng Vưu Tuyết Kim lại nhiều lần đi vào bằng cửa trước.
Nghe nói sách giáo khoa hôm nay cô ta nhận không đầy đủ nên Tôn Dục đã mượn một cuốn sách của lớp bên, nhưng lại nhìn thấy Vưu Tuyết Kim ôm một cuốn sách trong ngực.
“Cậu nhận được sách rồi à?” Tôn Dục hỏi
Vưu Tuyết Kim lắc đầu: “Không, tôi mượn sách của Phó Minh Tễ.”
Mấy ngày trước Tôn Dục biết được chuyện cô ta và Phó Minh Tễ có quen biết, mặc dù có chút tiếc nuối chính mình đã đi một chuyến vô ích, nhưng lại cảm thấy Vưu Tuyết Kim tìm đến một người bạn quen thuộc để mượn sách là chuyện rất hợp lý.
Các bạn học ở bên cạnh dỏng tai lên, thậm chí có người còn không kiềm được miệng đặt câu hỏi: “Cậu quen với Phó Minh Tễ ở lớp A1 à?”
Vưu Tuyết Kim đặt cuốn sách Vật Lý ngay ngắn lên bàn, nhẹ nhàng trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi quen nhau từ khi còn nhỏ.”
“Đệch.” Các bạn học sinh ngồi ở hàng đầu tiên như ăn được ‘Quả dưa’ lớn, hạ giọng hỏi: “Vậy thì cậu phải cẩn thận Nghê Dạng tìm cậu gây phiền phức đấy.”
Vưu Tuyết Kim giả vờ không hiểu: “Tại sao?”
Người ngồi ở bàn đầu tiên nói một cách dứt khoát: “Cậu không biết cậu ấy đang theo đuổi Phó Minh Tễ à? Nếu cậu đến gần Phó Minh Tễ, nhất định sẽ bị cậu ấy nhắm tới.”
Vưu Tuyết Kim bối rối hỏi: “Bị nhắm tới…… sẽ như thế nào?”
“Ấy……” Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải loại vấn đề này, bọn họ cũng không giải thích được là tại sao. Mọi người đều cho rằng Nghê Dạng đáng sợ, nhưng rốt cuộc thì cô đã làm cái gì?
Nghĩ lại một chút, ngoài việc kiêu ngạo nói với các bạn nữ sinh khác đừng có mơ tưởng đến Phó Minh Tễ nữa thì cũng không làm gì khác. Nghê Dạng chỉ mang đến cảm giác áp bức bao phủ lên mọi người mà thôi.
Cuối cùng, ấn tượng mà Vưu Tuyết Kim để lại cho mọi người là: “Tôi và Phó Minh Tễ chỉ là bạn tốt, mọi người đừng hiểu lầm.”
Cô ta đã cân nhắc những điều mình nói, nếu Nghê Dạng thật sự đến tìm cô ta gây rắc rối thì chỉ khiến Phó Minh Tễ càng thêm phiền chán mà thôi.
Buổi chiều tan học, Trình Thụy Tuyết và Tôn Dục tạm biệt Nghê Dạng: “Bọn tớ về trước đây.”
“Tạm biệt.” Nghê Dạng chậm rãi thu dọn cặp sách, chuẩn bị đi đến Đình mặt trăng. Trong lúc đang sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, cô không chú ý nên đụng vào bàn của bạn cùng bàn, cái “Bút máy nát” mà Hứa Văn Châu thường dùng rơi xuống đất.
Nếu như nhớ không nhầm, cái bút này là phần thưởng mà giáo viên dùng để cổ vũ các bạn trong lớp, phần thưởng hạng nhất chắc chắn sẽ rơi vào tay Hứa Văn Châu.
“Chậc.” Người này sau giờ tan học lại bị giáo viên gọi đến văn phòng, ngay cả sách và bút cũng chưa kịp thu dọn.
Nghê Dạng đành phải cúi xuống nhặt lên, khi cầm lên cô phát hiện đầu bút bị cong nên lấy tờ giấy thử viết hai lần lên đó, kết quả là bút không thể sử dụng được nữa.
Hứa Văn Châu mỗi ngày chăm chỉ kiếm tiền đều mang đi làm gì rồi…… Từ đầu đến chân, ngay cả một cái bút cũng là đồ cũ, thật không biết trải nghiệm cuộc sống.
Nghê Dạng không chắc có phải là mình làm hỏng cái bút máy này hay không, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền, cùng lắm thì bồi thường cùng với cái áo của Hứa Văn Châu luôn.
Bạn cùng lớp đang dọn dẹp vệ sinh đúng lúc quét tới hàng thứ ba, Nghê Dạng giơ bút định ném đi. Chợt nhớ tới lần trước cô đã tự ý vứt cái áo cũ của Hứa Văn Châu, anh bèn bày ra cái bộ dáng đó. Nếu cô lại ném phần thưởng của anh thì anh sẽ không tìm cô làm loạn chứ?
Đừng thấy Hứa Văn Châu thường xuyên im lặng, vào những thời điểm quan trọng anh còn dám làm to chuyện với cô chủ là cô đó.
“À, cậu muốn vứt rác à?” Bạn cùng lớp đang dọn dẹp vệ sinh thấy cô giơ tay lên như đang muốn ném đồ đi.
“Không.” Nghê Dạng cầm bút của mình lên, xé một mảnh giấy nháp viết lên trên một dòng rồng bay phượng múa: Tôi làm rơi bút, hôm khác đền lại cho cậu.
Chữ viết rõ ràng như vậy, ngay cả một cái tên cũng không để lại.
Ở văn phòng.
Hứa Văn Châu và Phó Minh Tễ, còn có một học sinh đứng đầu lớp 11 được gọi vào cùng nhau.
“Có một cuộc thi Olympic Toán cấp thành phố đang mở đăng ký, nhà trường dự định đề cử ba em tham gia.” Giáo viên Toán phát cho bọn họ mỗi người một bảng quy định: “Các em xem một chút cách sắp xếp thi đấu và quy tắc thi, nếu không có ý kiến gì thì đến chỗ tôi điền vào đơn đăng ký điện tử.”
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tham gia cuộc thi kiểu này, hầu hết các thủ tục đều giống nhau, bọn họ nhanh chóng xem lướt qua thông tin rồi đến máy tính trước mặt đăng ký.
Sợ mắc lỗi, giáo viên Toán đã đăng nhập vào trang Web và yêu cầu từng người đăng ký trực tiếp. Đúng lúc này, mạng của trường bỗng nhiên bị ngắt, khiến mọi người bị trì hoãn tận 20 phút.
Trong khoảng thời gian này Phó Minh Tễ nhìn đồng hồ hai lần. Hứa Văn Châu chú ý đến hành động của cậu ta và nhớ tới buổi trưa hôm nay trong phòng học Nghê Dạng nói với Trình Thụy Tuyết rằng cô đã hẹn gặp Phó Minh Tễ ở Đình mặt trăng sau giờ tan học.
Không biết có phải cậu ta xem đồng hồ vì lý do này hay không.
“Cuối cùng cũng xong, hôm nay cũng muộn rồi, các em về nhà trước đi.” Khi giáo viên Toán để bọn họ rời đi thì đã qua giờ tan học 30 phút rồi.
Ra khỏi văn phòng, Vưu Tuyết Kim đang đứng ở ngoài cửa, nhìn Phó Minh Tễ với ánh mắt xin lỗi: “Tài xế đang tạm thời nghỉ phép, có lẽ phải làm phiền cậu cho tôi đi nhờ một đoạn đường rồi.”
“Bây giờ sao?” Phó Minh Tễ có chút do dự.
Vưu Tuyết Kim chớp mắt hỏi: “Cậu có việc gì à?”
“Không có.” Cậu ta nhớ đến lời hẹn của Nghê Dạng, nhưng cậu ta không đồng ý nên không tính là đã thất hứa.
Huống hồ dựa theo tính tình của Nghê Dạng, cô cũng sẽ không ở Đình mặt trăng chờ đợi nửa tiếng.
Hứa Văn Châu đi ngang qua hai người rồi quay lại lớp học lấy đồ của mình thì phát hiện trong sách có một mảnh giấy. Giọng điệu hợp tình hợp lý như vậy, giống như Nghê Dạng đang ghé vào tai anh nói chuyện.
Cô đang ở “Đình mặt trăng.”