Chương 84: Người không nhìn rõ là anh hay chính bản thân mình

Kỳ Tỉnh đến dưới lầu bệnh viện đúng giờ hẹn để đón người.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đến giờ, anh tựa vào cửa xe chơi điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy vợ mình từ tốn bước ra từ tòa nhà. Dù cách một khoảng xa anh vẫn tinh ý nhận ra ánh mắt buồn bã của cô.

Hửm?

Ai lại khiến cô buồn nữa rồi.

Diệp Phục Thu thở dài đi đến bên xe, cuối cùng bị anh kéo vào lòng bằng một tay.

Cô nhìn chằm chằm vào ngực anh, không chịu đối mặt với anh và kéo dài giọng: “Sao thế……anh làm gì đấy……”

Kỳ Tỉnh cúi xuống, chủ động tìm ánh mắt cô, anh nghiêng đầu nhìn khóe mắt đỏ hoe của cô, giả vờ ngạc nhiên: “Yo, yo, xem đây là gì nào.”

“Mới không gặp một buổi chiều, sao lại thành thỏ mắt đỏ thế này?”

Anh chỉ giỏi trêu chọc cô, Diệp Phục Thu tức giận giơ tay đánh anh, đấm vào cánh tay anh đến phát ra tiếng “bốp bốp”: “Anh còn cười, anh còn cười! Là tại ai hết!”

“Nếu em khóc hỏng mắt, anh phải làm chó dẫn đường cho em cả đời!”

Kỳ Tỉnh nghe vậy thì bật cười một tràng, vừa nhịn cười vừa gật đầu: “Được thôi, anh rất vui lòng.”

“Dù sao cũng là làm chó dẫn đường cho Diệp Phục Thu, ít ra còn có vẻ hữu ích một chút.”

Diệp Phục Thu trừng mắt nhìn anh, bị anh dỗ đến mức muốn giận cũng không giận nổi.

Tại sao cô khóc, tại sao cô không vui, thật ra không khó đoán. Kỳ Tỉnh ôm cô và vuốt tóc cô như vuốt mèo con: “Nói với bà em về anh rồi à?”

Anh bất lực nói: “Chẳng phải anh đã bảo em chờ thêm chút nữa sao, để anh đến gặp bà trước.”

Diệp Phục Thu bám lấy cánh tay anh, môi bĩu lên như sắp chạm trời: “Dù sao cũng phải để bà biết em và anh đang hẹn hò chứ, không thể không nói gì rồi đột nhiên đến nhà, chẳng phải sẽ làm bà hoảng đến mức không kịp phản ứng sao.”

“Đúng, phải.” Kỳ Tỉnh thuận theo lời cô, ôm cô dỗ dành: “Sớm muộn gì cũng phải nói, nhưng em đừng quá nóng vội, giao cho anh, anh có cách.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu ngẩng đầu, lông mi vô tình lướt qua yết hầu anh, giọng nói cô trầm trầm khi được ôm: “Anh có cách gì chứ.”

Kỳ Tỉnh ôm cô lắc qua lắc lại, lông mày anh giãn ra, như thể mọi khó khăn trước mắt chẳng là gì: “Mềm mỏng lẫn lì lợm? Mỗi ngày quỳ trước bà em cầu xin, nếu không giao cháu gái cho anh thì anh sẽ bám lấy nhà em cả đời, làm rùm beng để hàng xóm láng giềng đều biết, cuối cùng ngoài anh ra không ai dám làm rể nhà em nữa, em thấy sao?”

Diệp Phục Thu bị anh chọc cười, cô đánh vào lưng anh: “Anh đúng là đồ lưu manh, làm gì có ai như anh.”

Kỳ Tỉnh nghiêng đầu hôn lên tai cô, nghe thấy cô cười anh mới yên tâm: “Chỉ cần thuận lợi cưới được em về nhà, bảo anh làm gì cũng được.”

“Thôi nào, đừng hơn thua với người lớn nữa, đi thôi, hôm nay anh dẫn em đi ăn món ngon.”

…………

Bà cụ phải nằm viện thêm một tuần nữa, sau khi chắc chắn các chỉ số cơ thể đã trở lại bình thường mới được xuất viện.

Sau khi hoàn thành phẫu thuật đặt stent, bệnh tim mạch vành ở người già có thể được kiểm soát tốt, sau này chỉ cần uống thuốc đúng giờ và tái khám định kỳ, cơ bản sẽ không có vấn đề lớn.

Kỳ Tỉnh ở lại Tân Dương cùng Diệp Phục Thu, dần dần thăm dò thái độ của người nhà cô cho đến cuối tháng Giêng, cận Tết.

Trong nửa tháng này, Diệp Phục Thu vừa chỉnh sửa video về mực Huy Châu, vừa giúp thầy Tiểu Đơn duy trì tài khoản. Mặc dù chủ yếu là cô làm, nhưng Diệp Phục Thu vẫn truyền đạt lại tất cả những gì mình học được cho thầy Tiểu Đơn.

Video về giấy Bạch Miên rất thành công. trước video về mực Huy Châu, họ đã đăng tải video về quýt ủ bột sắn dây, nhân vật chính trong video là ông nội. Ông ấy trước ống kính còn lạ lẫm hơn cả thầy Tiểu Đơn, nhưng chính sự lạ lẫm này lại tạo nên vẻ tự nhiên, không giả tạo. Cuối cùng, video về bột sắn dây cũng nhận được đánh giá rất cao.

Hai video này có lượt thích và lượt xem rất cao, dựa trên chính sách khuyến khích sáng tạo của nền tảng đã mang lại cho Diệp Phục Thu và thầy Tiểu Đơn không ít thu nhập, nhiều hơn hẳn so với thời gian cô làm hậu kỳ ở công ty, ngày ngày dậy sớm về muộn.

Các nhãn hàng liên tục mời hợp tác quảng cáo, nhưng Diệp Phục Thu cân nhắc đến sự phát triển lâu dài của tài khoản nên tạm thời chưa nhận quảng cáo cho thầy Tiểu Đơn.

Thành công của họ không tránh khỏi việc xuất hiện một số blogger bắt chước, nhưng đều chỉ có thể mô phỏng bề ngoài, bởi vì các video của họ được thực hiện một cách chân thực, tỉ mỉ, và tiêu tốn rất nhiều thời gian. Vì vậy, trong thời gian ngắn không thể có những video sao chép hoàn chỉnh. Tuy nhiên, Diệp Phục Thu đã tinh ý nhận ra điều này và đang cùng thầy Tiểu Đơn tìm cách bảo vệ quyền lợi sáng tạo gốc của họ.

Diệp Phục Thu rất tự tin rằng khi video về mực Huy Châu được phát hành, độ nổi tiếng của tài khoản của họ sẽ có bước nhảy vọt về chất lượng.

Ánh nắng sớm mai ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ chất liệu voan, chiếu lên mu bàn tay cô đặt bên giường.

Giống như những cánh bướm ánh sáng đậu lại trên làn da cô.

Diệp Phục Thu khẽ cử động mí mắt, tỉnh dậy. Vừa mở mắt, cơn đau mỏi ở eo lập tức ùa tới.

Rõ ràng tối qua chỉ cho phép anh một lần, thế mà người này cố ý, một lần mà kéo dài như hai lần.

Đúng là một con cáo già không bao giờ chịu thiệt chút nào.

Cô uể oải xoay người vùi vào lòng anh, khẽ thở dài, giọng lười biếng vang lên: “……Chật chội quá.”

“Thèm cảm giác ngủ một mình quá.” Khi cả cái giường chỉ thuộc về mình.

Nghe cô nói vậy, Kỳ Tỉnh bật cười, anh cố ý rung giọng từ lồng ngực để trêu chọc cô.

“Giường rộng hơn hai mét mà cũng không đủ chỗ lăn cho em à? Mai mốt anh thuê người đến làm cái giường sưởi* trong nhà luôn.”

(*giường sưởi: là một loại giường đất có sưởi phổ biến ở miền Bắc Trung Quốc, thường dùng để nằm ngủ hoặc ngồi vào mùa lạnh.)

Diệp Phục Thu nhắm mắt cười, “Anh mà cũng biết giường sưởi là gì sao……”

Kỳ Tỉnh nói nhưng tay không để yên mà luồn vào trong lớp áo ngủ mềm mại của cô, “Anh là người miền Bắc chính gốc, làm sao mà không biết được.”

Diệp Phục Thu bị anh véo một cái, kêu khẽ, “Ừhm, đúng là công tử miền Nam chính hiệu của miền Bắc.”

Kỳ Tỉnh đã thức dậy từ lâu, mỗi ngày anh đều cố ý dậy sớm vệ sinh cá nhân xong rồi lại nằm xuống giường để đợi cô dậy. Kỹ năng của anh rất thành thạo, nhìn cô dần mất nhịp thở trong vòng tay mình, anh cúi xuống hôn cô với vẻ đắc ý.

Anh cố ý hạ thấp giọng dịu dàng, dụ dỗ đến mức cô gần như không có chút ý muốn từ chối: “Cô Diệp à, cho anh một lần đi. Sáng sớm mà, hử?”

Đôi môi anh áp lên cổ và cằm cô, khi thì chạm nhẹ nhàng, khi thì ẩm ướt mơn trớn khiến chút buồn ngủ còn sót lại của Diệp Phục Thu tan biến hoàn toàn. Khi mở mắt, trong mắt cô chỉ còn lại sự hỗn loạn đầy cảm xúc.

Diệp Phục Thu yếu ớt đẩy tay anh: “Anh đừng…”

Cô vừa mới thức dậy mà.

“Anh cũng gần 30 rồi, Kỳ Tỉnh… Đến tuổi phải kiềm chế rồi đấy…”

Một câu vừa quan tâm vừa từ chối hoàn toàn khiến chàng trai sắp 30 bị chọc tức. Kỳ Tỉnh lập tức kéo cô xuống dưới thân mình, bóp nhẹ má cô rồi hôn mạnh một cái, anh quyết tâm không bỏ qua buổi sáng còn chút thời gian này.

Anh cố ý đè người xuống, ngầm cho cô thấy anh hiện tại khỏe mạnh, trẻ trung đến thế nào, “Chê anh già sao? Hả?”

Diệp Phục Thu bị ép đến mức chẳng biết nói gì, thật sự sợ anh rồi, cô chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Em đâu có nói vậy.”

Cô đặc biệt nhấn mạnh: “Hôm nay là ngày 30 Tết, em phải dẫn anh về nhà, lúc này tuyệt đối không được trễ hẹn, anh hiểu không Kỳ Tỉnh.”

Không biết câu nói nào đã nhắc nhở anh, Kỳ Tỉnh như hổ dữ vồ mồi, anh xốc chăn lên, tấm lưng rộng lớn hoàn toàn che phủ dáng người nhỏ bé của cô.

Bộ đồ ngủ mềm mại của Diệp Phục Thu lập tức rơi xuống đất, cô bị anh bế lên, sợ đến mức hét lên rồi nghe thấy anh nói.

“Đúng vậy, nên đừng lãng phí thời gian. Nào Thu Thu, hôn anh đi.”

Diệp Phục Thu: “??”

Đó đâu phải là ý em muốn nói!

……….

Cuối cùng, hai người suýt muộn giờ hẹn với gia đình cô. Kỳ Tỉnh một tay xách quà một tay đỡ Diệp Phục Thu lưng đau chân mỏi, bước vội lên lầu.

Người mở cửa là Diệp Tri Xuân, vừa nhìn thấy anh thì cô ấy lập tức ngoan ngoãn cất tiếng: “Chị và anh rể đến rồi ạ.”

Diệp Phục Thu trừng mắt.

Con nhóc này “Hiểu chuyện” gớm.

Cô nhìn Kỳ Tỉnh, dùng ánh mắt hỏi: Anh không phải lén lút mua chuộc em gái em đấy chứ?

Kỳ Tỉnh hoàn toàn làm ngơ và đẩy cô vào nhà, còn mình thì theo sau rồi cúi chào người lớn trong nhà ra đón khách: “Chúc mừng năm mới, cháu chào cô và bà ạ.”

Sau lần Diệp Phục Thu quỳ xuống để thể hiện thái độ, bà nội cô dù không muốn cũng hiểu rằng mình không thể ngăn cản được nữa. Dạo gần đây bà nội không nhắc lại chuyện phản đối, nhưng cũng chẳng tỏ ra đồng tình.

Mối quan hệ cũ cần được phá băng thì mới tạo dựng được sự gắn kết mới.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Vì vậy, Kỳ Tỉnh quyết định cùng cô về nhà đón Tết vào hôm nay.

Diệp Tri Xuân nhìn thấy món quà hàng hiệu Kỳ Tỉnh mua thì mắt sáng rỡ, yêu thích đến mức không muốn rời tay nên ôm quà chạy ngay về phòng ngủ để chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.

Cô của cô liếc nhìn mẹ mình rồi nói: “Thu Thu này, con vào bếp giúp cô một chút.”

Diệp Phục Thu nhìn về phía Kỳ Tỉnh, nghĩ đến bản lĩnh và EQ của anh, chắc không đến nỗi không biết nói lời lấy lòng người lớn nên cô yên tâm đi theo cô của cô.

Trong phòng khách giờ chỉ còn lại bà nội và Kỳ Tỉnh.

Trương Ngọc Anh rót cho anh một tách trà: “Không biết cậu có quen uống không, nhà chỉ có vậy thôi.”

Kỳ Tỉnh nhận lấy và uống một ngụm, “Không sao đâu ạ, cháu uống nước lọc cũng được mà.”

Trương Ngọc Anh khẽ cười, vỗ nhẹ lên chân, nói: “Nghe Thu Thu kể lần này bệnh của tôi là nhờ cậu giúp đỡ rất nhiều, đã phiền cậu rồi.”

Bà nội nhìn chàng trai ngồi cạnh mình, anh quá điển trai, gia thế lại quá lớn mạnh, mọi phương diện đều vượt xa kỳ vọng của bà ấy đối với cháu rể.

Cháu gái của bà ấy nhất định phải lấy được người chồng tốt nhất, nhưng bà ấy không ngờ con bé lại tìm được người tốt đến vậy.

“Đó là việc cháu nên làm, bà đừng bận tâm.” Kỳ Tỉnh thuận theo lời người lớn, hoàn toàn không còn vẻ ngang tàng thường thấy ở bên ngoài.

“Chuyện của cậu với Thu, tôi đều biết cả rồi. Để tôi nói thật nhé.” Bà nội nhìn người trẻ tuổi tài cao trước mặt: “Tôi không mấy hài lòng đâu.”

“Cậu là người miền Nam, gia đình lại phức tạp, nếu sau này thật sự cưới nhau, tôi không yên tâm.”

Trương Ngọc Anh liếc nhìn về phía bếp, hạ thấp giọng: “Cháu gái tôi sinh ra trong gia đình chúng tôi số phận đã thật khổ rồi, từ nhỏ đã chịu không ít ấm ức nhưng lại rất hiểu chuyện, chưa từng gây phiền hà cho tôi.”

“Chính vì biết nó không dễ dàng gì nên tôi không muốn nó rơi vào một hố lửa khác sau này.”

“Nhà chúng tôi những năm qua, người thì bệnh, người thì mất, tài sản đã cạn kiệt từ lâu, chẳng thể cho nó một điểm tựa nào.”

Nói đến đây, Trương Ngọc Anh cúi đầu, cảm thấy áy náy đến mức không thể nói tiếp được.

Một đời người, đến khi già rồi lại không thể chuẩn bị nổi một món hồi môn tử tế cho cháu gái.

“Bà ơi, những điều bà lo lắng không phải vấn đề đâu ạ.” Kỳ Tỉnh lấy ra một xấp tài liệu dày cộp từ chiếc cặp bên cạnh, đưa cho bà cụ: “Đây là toàn bộ tài sản cá nhân của cháu, bao gồm tiền mặt, bất động sản, xe cộ, công ty và quỹ cổ phiếu.”

“Nói suông tất nhiên không ai tin, vì vậy thời gian vừa rồi cháu không đến thăm bà là để chuẩn bị những thứ này.”

Kỳ Tỉnh nhìn bà cụ, trịnh trọng hứa hẹn: “Tài sản của bố mẹ cháu là chuyện khác, những thứ này do cháu tự quyết định. Chỉ cần bà gật đầu, cô ấy ký tên thì tất cả sẽ là của Thu Thu ngay lập tức, dù coi là tài sản của cô ấy hay của hồi môn đều được.”

Trương Ngọc Anh không rành chữ nghĩa, nhưng xấp tài liệu dày nặng này nằm trong tay bà cụ đã đủ sức làm người ta yên tâm.

Bà cụ không ngờ anh lại nói được những lời này: “Cậu, cậu nói thật à?”

“Vâng, tờ trên cùng là hợp đồng chuyển nhượng, còn phía sau là thỏa thuận tiền hôn nhân. Trong thỏa thuận có ghi, chỉ cần cháu và Thu Thu kết hôn những tài sản này sẽ là của chung vợ chồng.”

Kỳ Tỉnh dừng lại một chút, rút ra một tờ khác, nói với bà cụ: “Đây là bảo hiểm nhân thọ và di chúc của cháu.”

“Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả những thứ bà đang cầm trên tay sẽ thuộc về Thu Thu. Dù cô ấy không làm gì, cả đời sau này cũng không phải sống cực khổ.”

“Cháu đã mua một căn nhà ở Tân Dương. Nếu Thu Thu không muốn sống ở vịnh Tiêu Quảng Đông mà muốn ở cạnh bà, cháu sẽ cùng cô ấy sống ở đây.”

“Ngoài ra, cháu cũng đã chuẩn bị xong nhà cho bà. Bà, em gái Thu Thu và cô đều có thể sống cùng nhau rất thoải mái. Cháu còn thuê cả người giúp việc và đầu bếp.”

“Thu Thu lo lắng nhất là gia đình. Chỉ cần cô ấy yên tâm theo đuổi những việc mình muốn làm, bảo cháu làm gì cháu cũng đồng ý.”

Trương Ngọc Anh không ngờ chàng trai trước mặt lại có năng lực như vậy, còn sẵn sàng giao hết mọi thứ của mình ra.

Bà cụ sống đến chừng này tuổi, đã từng gặp qua biết bao gã đàn ông bạc tình, tham lam, háo sắc. Đừng nói giao hết tài sản trước hôn nhân, ngay cả sau khi kết hôn vẫn có đầy kẻ bủn xỉn với vợ con.

“Bà ơi, lòng người cần thời gian để kiểm chứng, nhưng tài sản là thứ có thể giao ngay lập tức.” Khi Kỳ Tỉnh nghiêm túc, đôi mày anh càng thêm rắn rỏi, chẳng hạn như lúc này: “Cháu thật lòng, sẽ không để Thu Thu chịu một chút ấm ức nào.”

Nói xong, Kỳ Tỉnh không né tránh vấn đề mà trực tiếp nhắc đến: “Chẳng bao lâu nữa, tòa án cũng sẽ cho bố Thu Thu một lời giải thích.”

“Năm đó làm gia đình bà phải lao đao là lỗi của cháu.”

Trương Ngọc Anh không ngờ anh chủ động nhận sai, bà cụ quay đầu đi, không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải nói thật: “Con trai tôi là người thật thà, nhưng người thật thà cũng có lúc phạm sai lầm. Phạm pháp là phạm pháp.”

“Dù là bị ép buộc, cũng nên ra đầu thú từ lâu rồi.”

“Cậu không cần phải xin lỗi chúng tôi.”

Làm sao bà cụ không biết nỗi hận thấu xương mà gia đình Kỳ Tỉnh chịu năm đó, chẳng qua cũng chỉ là tìm cách trút bỏ sự đau khổ.

Nhiều năm trôi qua, con trai bà cụ cũng đã mất được hai năm, bà cụ đã bình tĩnh lại từ lâu.

Kỳ Tỉnh vốn đã chuẩn bị tinh thần sẽ phải thuyết phục bà cụ lâu dài, không ngờ bà cụ lại là người tỉnh táo như vậy.

Đúng vậy, người có thể nuôi dạy cô gái của anh tốt như thế, sao lại là người ngang bướng vô lý được.

“Nếu cậu cũng đồng ý rằng lòng người cần thời gian để nhìn thấu, vậy thì hai đứa cứ quen nhau thêm vài năm nữa, để tôi xem thế nào.”

Trương Ngọc Anh đưa xấp giấy tờ không biết giá trị bao nhiêu cho anh: “Nếu cậu thực sự là người đáng để gửi gắm, tôi sẽ không làm khó hai đứa.”

Kỳ Tỉnh gật đầu, không hề nôn nóng: “Được ạ, cháu nghe lời bà.”

Chờ đến ngày bà cụ gật đầu, anh sẽ mời ông Kỳ và bà Mai đích thân đến Tân Dương để cầu hôn, cưới Diệp Phục Thu về trong sự huy hoàng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đến tối, cả nhà quây quần xem tivi và làm bánh bao, cô của cô nhìn chàng rể tương lai cả ngày không rời, không nhịn được hỏi: “Kỳ à, cô nghe nói nhà cháu ở vịnh Tiêu Quảng Đông, Tết mà cháu không về nhà sao?”

“Cháu đã báo với mẹ cháu rồi, năm nay cháu ở đây với Thu Thu.” Kỳ Tỉnh cầm một miếng bột vỏ bánh, trả lời thật thà: “Bố mẹ cháu đều biết cả.”

Cô của cô thốt lên một tiếng “À”, gật đầu: “Miễn là nhà cháu biết, Tết đến đừng để xảy ra chuyện không vui.”

Diệp Phục Thu nghe vậy, lén dùng vai thúc vào người bên cạnh, ngẩng đầu hỏi bằng ánh mắt: Anh đang nói dối đúng không?

Bố anh vẫn còn nhắc đến tiểu thư nhà ai đó kia mà.

Kỳ Tỉnh vẫn giữ vẻ đàng hoàng, ung dung như không.

Trông như thể đó thực sự là sự thật.

Trước mặt người lớn, cô không tiện thân thiết quá với Kỳ Tỉnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn quen dính sát bên anh, hành động theo thói quen này khiến cô của cô và bà nội thường xuyên trao nhau ánh mắt.

Trong mắt họ, cô cháu gái lớn này lúc nào cũng độc lập, bình tĩnh, là hình mẫu của một cô gái có thể gánh vác cả bầu trời, dù mệt mỏi, đau đớn hay khổ cực cũng không hé răng.

Thấy Thu của họ như thế này, khác thường đến mức chẳng chút ngại ngần dựa dẫm vào người khác, khuôn mặt đỏ bừng như quả táo nhỏ, người lớn trong nhà dù lo lắng cũng chẳng thể nói thêm lời gì làm phiền lòng cô nữa.

Diệp Phục Thu nhìn anh làm bánh bao, bàn tay của Kỳ Tỉnh to lớn, ngón tay thon dài, các khớp ngón tay toát lên vẻ mạnh mẽ. Chỉ cần hai tay hợp lại là có ngay một chiếc bánh bao.

Cô bất ngờ quan sát anh, không ngờ rằng cậu đại thiếu gia này không chỉ biết sửa ống nước mà còn biết làm bánh bao.

Đúng là một chàng trai ưu tú, vừa giỏi cầm kỳ thi họa vừa đảm đang chuyện bếp núc.

Cô gật đầu, thầm công nhận ánh mắt của mình.

Kỳ Tỉnh nhìn cô tựa vào mình, không biết đang nghĩ gì mà lúc thì cười lúc thì gật đầu. Anh huých nhẹ vai cô, khẽ hỏi: “Cười gì thế?”

Diệp Phục Thu cầm muỗng, xúc một ít nhân thịt đặt vào miếng bột trong tay anh, nói: “Không có gì, chỉ là cười bánh bao anh làm xấu quá.”

Lúc này, cô của cô nghe thấy bèn trêu đùa: “Thu, cháu không thể mở mắt mà nói dối được. Cháu nhìn xem mấy chiếc ‘chuột nhỏ’ méo mó cháu làm kìa, bánh của cậu Kỳ còn đẹp hơn gấp trăm lần.”

Kỳ Tỉnh cố nín cười, liếc nhìn cô như muốn nói: Thấy chưa, cô của em còn khen anh đấy.

Diệp Phục Thu không vui, lẩm bẩm: “Cô à, người ta còn chưa bước vào cửa mà cô đã bênh vực anh ấy thế rồi.”

“Sau này nếu có chuyện gì, không phải cô còn đưa anh ấy lên tận trời sao.”

Cô của cô quay sang chỉ vào cô rồi nói với bà nội: “Mẹ xem, giờ con bé còn bướng bỉnh hơn, con nói một câu nó đáp lại ba câu.”

Bà nội ngồi bên cạnh làm bánh bao, nheo mắt cười, có thể thấy bà rất vui.

Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh nhìn nhau mỉm cười, cùng gia đình trải qua một đêm giao thừa yên bình và ấm áp trong ngôi nhà nhỏ cũ kỹ này.

Tối hôm đó, Kỳ Tỉnh dẫn cô ra ngoài đốt pháo que, chính lúc này cô nhận được cuộc gọi từ dì Mai Nhược.

Sau ba, bốn năm, giờ cô nới liên lạc lại với người mà mình kính trọng.

Dù nói chuyện qua điện thoại nhưng cả hai đều không kìm nén được xúc động, giọng điệu cũng không được bình tĩnh.

Diệp Phục Thu nghe giọng nghẹn ngào của dì Mai bên kia điện thoại khiến đôi mắt cô hơi nóng lên.

“Con bé ngốc này, cháu thật là tàn nhẫn, bốn năm trời không gọi cho dì một lần, dì còn tưởng cháu quên mất dì rồi đấy!”

Kỳ Tỉnh ôm cô từ phía sau để sưởi ấm, anh cầm pháo que của cô trong tay, im lặng ở bên cô.

Diệp Phục Thu khẽ che miệng để không bật khóc ngay tại chỗ, “Không có… xin lỗi dì…”

“Chỉ là cháu không muốn làm phiền dì thêm nữa.”

“Làm phiền gì chứ, cháu không quan tâm đến dì, dì mới đau lòng.” Mai Nhược trách vài câu, lập tức hỏi: “Những năm qua cháu sống khó khăn lắm đúng không? Cũng là lỗi của dì vì đã không chủ động hỏi thăm cháu.”

Gia đình họ Kỳ mấy năm nay cũng không yên ổn, rất nhiều mâu thuẫn mãi đến gần đây mới coi như kết thúc.

Diệp Phục Thu vội vàng nói: “Tất cả đều ổn, mọi thứ đều rất tốt ạ.”

“Dì đừng lo lắng.”

Mai Nhược biết gần đây cậu nhóc nhà bà ấy đang đấu trí với bố nó, bà ấy chủ động giải thích: “Dì vốn nghĩ rằng cháu và Kỳ Tỉnh không còn khả năng, nhiều năm qua không thấy hai đứa liên lạc dì mới đồng ý để bố nó giúp chọn một cô gái phù hợp.”

“Nếu dì biết hai đứa chẳng ai buông tay ai, dì tuyệt đối sẽ không để ông ấy tùy tiện se duyên linh tinh đâu.”

“Dì nghe A Tỉnh nói, chú Kỳ của con dạo trước có cử người đến Tân Dương tìm con nói chuyện, còn uy hiếp con tránh xa A Tỉnh đúng không?”

Diệp Phục Thu nghe vậy thì quay đầu nhìn Kỳ Tỉnh, dùng ánh mắt hỏi: Em có nên thừa nhận không?

Kỳ Tỉnh lặng lẽ nhìn cô, gật đầu.

Thế thì nói ra đi, để mẹ anh trị ông ấy một trận ra trò.

Diệp Phục Thu biết anh có ý xấu, bĩu môi nói với dì: “Không, không nghiêm trọng đến mức đó đâu.”

Mai Nhược nghe xong lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, qua điện thoại mà đã tức đến mức không kìm được: “Hơn 50 tuổi rồi còn làm mấy chuyện thế này với bọn trẻ!”

“Cháu đừng để ý đến ông ấy, cứ ở bên A Tỉnh thật tốt, người này để dì xử lý.”

“Thu Thu à.” Giọng của Mai Nhược mềm mại, như một người mẹ đang chờ con gái về nhà: “Đợi khi hai đứa không bận rộn nữa, cháu nhất định phải cùng A Tỉnh về vịnh Tiêu Quảng Đông với dì, dì nhớ cháu lắm.”

“Ngoan nào, không sao đâu, có dì ở đây sẽ không ai dám nói cháu không tốt.”

Diệp Phục Thu nhớ lại câu hỏi trước kia của trợ lý Lý: “Kỳ thật cô cũng không chắc năm năm trôi qua, tình cảm mà bà ấy dành cho cô có còn như xưa hay không,” nhưng lúc này cô đã chắc chắn.

Cô đã đánh giá thấp tấm lòng của dì Mai, bà ấy thực sự là người phụ nữ tốt nhất trên đời.

“Được ạ, dì, con nhất định sẽ về thăm dì.”

Sau đêm giao thừa là đến ngày lễ tình nhân.

Ngày 14 tháng 2, khắp phố phường tràn ngập không khí lãng mạn màu hồng, dù là ngày làm việc bận rộn các cặp đôi vẫn tranh thủ dịp đặc biệt này để quấn quýt bên nhau.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh cũng trở thành một cặp đôi bình thường tận hưởng ngày lễ này.

Kỳ Tỉnh đã đặt bàn tại một nhà hàng, Diệp Phục Thu chủ động đòi uống rượu nhưng anh sợ cô quá say ở bên ngoài nên chỉ gọi rượu sâm panh nồng độ thấp để uống tượng trưng, muốn uống nhiều thì về nhà có cả tủ rượu.

Hai người ăn uống no say xong thì đi dạo dọc theo con phố để về nhà.

Diệp Phục Thu bước chân loạng choạng trên con đường gỗ bên bờ sông, nghe tiếng cọt kẹt cô bất chợt nhớ ra: “Cách đây bốn, năm năm có phải chúng ta từng ở đây không?”

Kỳ Tỉnh nắm tay cô: “Hửm?”

Diệp Phục Thu ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào thấm đẫm hơi rượu càng thêm long lanh, cô khép hờ mắt, chỉ ngón tay vào môi mình: “Lần đầu tiên em làm thế này với anh.”

Kỳ Tỉnh dừng bước nhìn cô, dường như đang kết hợp hình ảnh cô gái 18 tuổi trong ký ức với cô của hiện tại, lúc đó cô ngây thơ, rụt rè như một viên ngọc thô chờ được điêu khắc.

Giờ đây cô như một con phượng hoàng sau khi tái sinh, bên trong vẻ dịu dàng yếu đuối là một tâm hồn cứng cỏi, kiên định.

Anh càng thêm trân trọng, càng thêm yêu cô hơn.

Anh nắm tay cô, kéo cô đến trước mặt mình với vẻ thích thú: “Thế nào cơ? Nói rõ xem nào.”

“Em không nhớ nữa.”

Diệp Phục Thu khó chịu, tưởng rằng anh thực sự quên mất: “Anh quên thật sao, khoảnh khắc quan trọng như thế mà anh lại quên sao.”

Đó chính là nụ hôn đầu của cô.

“Vậy nên? Em đã làm gì anh?” Anh tiếp tục giả vờ.

Diệp Phục Thu không chịu nổi nữa, cô chống tay lên vai anh, nhón chân và áp đôi môi thấm đẫm hơi rượu lên môi anh.

Giống như năm năm trước, cô dũng cảm thử nhưng cũng chỉ là một cái chạm nhẹ.

Cô đứng lại trên mặt đất: “Như thế này.”

Kỳ Tỉnh từ từ vòng tay ra sau eo cô, anh cúi đầu, nhẹ nhàng dùng chóp mũi chạm vào mũi cô, hơi thở trở nên nặng nề: “Diệp Phục Thu, em đã cưỡng hôn anh hai lần ở đây.”

Lúc này Diệp Phục Thu mới nhận ra anh luôn nhớ rõ, cô cười toe toét, đắm chìm trong đôi mắt phượng của anh, thì thầm những lời ngọt ngào: “Vậy em sẽ làm thế này thêm một vạn lần.”

“Dù sao anh cũng chẳng thể làm gì được em.”

Kỳ Tỉnh ôm cô vào lòng, mặc kệ đám đông qua lại nhộn nhịp xung quanh, trước khi hôn cô nói: “Đúng thế.”

“Anh yêu em đến phát điên rồi, còn có thể làm gì được chứ.”

……..

Vào đêm Valentine, cặp đôi đã cùng nhau trải qua muôn vàn khó khăn để cứu rỗi lẫn nhau đương nhiên sẽ tận hưởng sự gần gũi nhất.

Dù mỗi ngày đều nồng nàn như Valentine, nhưng ngày 14 tháng 2 vẫn mang một ý nghĩa đặc biệt trong lòng Diệp Phục Thu.

Suy cho cùng, vì người này mà cô chỉ mới trải qua hai lần Valentine dù đã hai 24 tuổi.

Không biết anh tìm được chiếc váy từ đâu mà nhất quyết bắt cô mặc vào, sau khi cô mặc anh lại xé rách một cách bạo lực, chiếc váy rách nát treo lủng lẳng trên người cô, không còn giống một bộ váy nữa.

Cô hơi nhớ tới núi Cán Xuân, khi ấy buổi tối thường mưa khiến trong những lúc thế này cô luôn ảo giác rằng bên ngoài đang mưa.

Tiếng mưa rả rích hòa cùng những âm thanh rên rỉ nhỏ bé của cô hợp thành một bản nhạc kỳ diệu.

Trong phòng khách có hàng ngàn đóa hoa hồng Damascus được chàng trai chuẩn bị từ trước, hương thơm nồng nàn thấm đẫm từng tấc không khí trong căn hộ rộng hàng trăm mét vuông, hòa quyện với sự nồng nhiệt của đôi tình nhân khiến gió lạnh đầu Xuân ở Tân Dương cũng phải e thẹn qua lớp kính cửa sổ.

Trong phòng ngủ, những ngọn nến đang cháy, ánh lửa dao động theo làn gió khẽ rung lắc nơi đầu giường, không hề có dấu hiệu lặng yên.

Anh cố tình nghịch ngợm, bắt cô vừa chịu đựng vừa uống rượu, cô chống tay lên bàn cầm cốc rượu, còn anh thì…

Một cái rung mạnh, tay cô đang cầm ly rượu bỗng run rẩy—— rượu vang đỏ đổ tràn lên người cô, dòng rượu đỏ tươi, quyến rũ chảy dài trên làn da trắng ngần, cuối cùng—— đều vào miệng chàng trai tham lam, khát khao.

Rõ ràng có rất nhiều thứ nhưng anh nhất quyết phải dùng cà vạt của ngày hôm đó để bịt mắt cô, dùng thắt lưng mặc trong ngày để trói tay cô.

Nhiệt độ của anh và hơi ấm từ cơ thể cô hòa quyện trên những vật dụng đó.

Khi một số giác quan bị che lấp, những giác quan khác trở nên nhạy cảm đến cực độ.

Diệp Phục Thu không thể phản kháng nhưng cũng không thể chịu đựng nổi, vẻ mặt như đau đớn lại như sung sướng của cô gần như khiến Kỳ Tỉnh phát điên.

Cả hai đều thích nhìn thấy biểu cảm sụp đổ của đối phương.

Uống rượu xong, Kỳ Tỉnh lại cúi xuống uống nước.

Khi cúi người, anh như một con mãnh hổ, khi ngước mắt nhìn cô lại như một con chim ưng.

“Thu Thu, đừng run chân.”

Anh cười khàn: “Em đá vào mặt anh rồi này.”

Cuối cùng, anh khiến cơ thể cô từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều ngập tràn hương thơm đậm đà của rượu vang.

Cô giống như một chiếc bánh hoa đào say men, được anh chế biến tỉ mỉ rồi nuốt trọn vào trong.

Đêm Valentine dài đằng đẵng và đầy quyến luyến.

Cô như say đắm trong sự chiếm đoạt khi mạnh mẽ khi nhẹ nhàng của Kỳ Tỉnh.

…………

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hôm nay Diệp Phục Thu uống chút rượu nên tâm trạng phấn khích, sau khi kết thúc và dọn dẹp xong cô vẫn không thể ngủ được.

Vì thế, thời gian âu yếm sau đó của hai người hôm nay thật sự vô cùng trọn vẹn.

Trong chăn, chân của hai người quấn lấy nhau, nhẹ nhàng cọ xát, cô rúc vào lòng anh cố tìm giấc ngủ.

Kỳ Tỉnh hơi muốn hút thuốc nhưng cô không thích mùi thuốc lá, anh đành nhịn xuống, thỉnh thoảng nghiêng đầu qua uống một ngụm rượu.

Kỳ Tỉnh đưa tay vuốt ve bờ vai mịn màng của cô, ngắm nhìn hàng mi khẽ run khi cô nhắm mắt, lòng mong muốn khắc sâu hình ảnh này vào tâm trí. Cuối cùng, anh vẫn nói ra câu nói đã ấp ủ mấy ngày qua: “Anh có việc cần phải rời đi một thời gian.”

Diệp Phục Thu lập tức tỉnh táo: “Đi công tác à? Công việc của anh bắt đầu bận rộn rồi sao.”

Nghĩ lại cũng hợp lý, anh đã dành rất nhiều thời gian bên cô, sắp tới cô cũng phải tiếp tục bận rộn với kênh video, phải trở về núi.

Cô dụi nhẹ vào ngực anh: “Lần này anh đi đâu vậy?”

Kỳ Tỉnh im lặng vài giây, thay đổi cách nói: “Dạo này, em đừng vội về núi Cán Xuân.”

“Anh đã nhờ người của A Thận bảo vệ em và gia đình em.”

Nghe đến đây, Diệp Phục Thu cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô ngẩng đầu lên nhìn anh và khi thấy ánh mắt nghiêm túc, sâu sắc của Kỳ Tỉnh, cô chợt nhận ra: “Anh… anh không phải đi làm việc.”

“Anh sẽ đi cùng cảnh sát, để bắt bọn họ lại, từng người một.” Kỳ Tỉnh xoa nhẹ khuôn mặt cô: “Vì em, vì anh và hơn nữa là vì bố em.”

“Anh muốn bọn họ phải chứng kiến anh giờ đây sống rất tốt, có mọi thứ trong tay để tiễn họ xuống địa ngục.”

Diệp Phục Thu lập tức căng thẳng, giọng nói đầy lo lắng: “Anh đừng đi, chuyện này cứ để cảnh sát xử lý là được, anh…”

Cô chợt nhận ra: “Anh nghĩ bọn họ sẽ phản công, kéo anh xuống nước để trả thù đúng không.”

“Anh cảm thấy bản thân không an toàn đúng không?” Vì vậy mới phải đi cùng cảnh sát, yêu cầu bảo vệ đặc biệt, như thế sẽ an toàn nhất.

“Ngoài anh ra, không ai khác nên bị liên lụy.” Kỳ Tỉnh đã chuẩn bị mọi thứ: “Cảnh sát sẽ cử người bảo vệ em và mọi người, mẹ anh cũng đã biết, ở vịnh Tiêu Quảng Đông cũng sẽ có người đến.”

“Đừng lo lắng.”

Những ngày tháng yên bình trước đây bỗng chốc tan biến, Diệp Phục Thu đột nhiên chẳng muốn gì cả, cô chỉ mong Kỳ Tỉnh ở lại bên mình.

Cô hoảng hốt ôm chặt người trước mặt, giọng nói run rẩy: “… Anh đừng đi, anh đừng rời xa em.”

“Em sợ lắm.”

Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao, nếu anh gặp chuyện bất trắc thì sao.

Kỳ Tỉnh ôm chặt cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, ánh mắt đầy kiên quyết: “Thu Thu, chúng ta không thể chờ thêm một ngày nào nữa.”

“Chờ anh ở Tân Dương, em cứ làm những việc thường ngày, anh sẽ quay lại trong vài ngày nữa.”

Nước mắt Diệp Phục Thu rơi xuống chăn làm ướt một mảng lớn, cô siết chặt chăn trong tay.

Đôi mắt đầy nước mắt của cô vùi vào lồng ngực anh, cắn răng lặng lẽ khóc.

Kỳ Tỉnh nâng khuôn mặt cô lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau khô nước mắt của cô, cười khẽ: “Đừng khóc nữa, khóc hỏng mắt đấy, anh sẽ phải làm chó dẫn đường cho em thật đấy.”

Trong mắt Diệp Phục Thu tràn ngập hình bóng anh, cô cố gắng kìm nén sự yếu đuối của mình, muốn hết sức tôn trọng quyết định của anh.

Cuối cùng, cô dùng một lời hứa để đặt nền móng cho sự kiên trì của mình.

“Kỳ Tỉnh.”

“Em sẽ đợi anh quay lại và cầu hôn em.”

Kỳ Tỉnh hôn lên lòng bàn tay cô, khóe mắt cong lên đầy ý cười.

“Được, vậy những giọt nước mắt này của em.”

“Hãy để dành đến lúc đó rồi khóc.”

…………

Vào cuối tháng Hai, Kỳ Tỉnh rời đi.

Khoảnh khắc anh rời đi, điều đó đồng nghĩa với việc vụ án đè nặng hơn 10 năm cuối cùng cũng đi đến giai đoạn gay cấn và nguy hiểm nhất.

Đúng như anh đã nói, bắt được nhóm tội phạm này sẽ có thể điều tra ra nhiều tội phạm khác ẩn sâu bên dưới.

Không chỉ là để trả thù cá nhân của họ, mà còn để tiêu diệt mối nguy hiểm cho xã hội, để những người bình thường có thể hạnh phúc hơn.

Quá trình này chắc chắn đầy rẫy nguy hiểm, nhưng cô tin tưởng.

Kỳ Tỉnh là người được trời cao che chở.

Mỗi ngày sau khi Kỳ Tỉnh rời đi, Diệp Phục Thu đều trải qua sự đau khổ và dằn vặt, cô lấp đầy cuộc sống của mình như thường lệ, bận rộn đến mức gục xuống là ngủ ngay, tỉnh dậy lại làm việc.

Nhưng ngay cả như vậy cô vẫn thường tỉnh giấc giữa đêm khuya, một mình co ro trên chiếc giường rộng lớn mà sợ hãi rơi lệ.

Những nơi không có anh, lại tràn ngập hình bóng anh.

Cô chạm tay vào vị trí anh thường nằm, ôm lấy chiếc gối còn vương mùi hương của anh.

Cô cảm thấy hối hận vô cùng.

Tại sao ngày trước lại than phiền rằng ngủ cùng nhau chật chội, còn nói rằng nhớ những lúc được ngủ một mình.

Có gì đáng để nhớ chứ.

Căn phòng không có anh, lạnh lẽo đến mức cô không thể nào ngủ được.

Trong những đêm mất ngủ, cô ngồi dựa vào mép giường, tay cầm chiếc trâm cài điểm thúy, vuốt ve hết lần này đến lần khác, cố gắng dùng nó để xoa dịu sự bồn chồn trong lòng.

Không nghĩ đến những kết cục tồi tệ, mà hy vọng và tưởng tượng ra một viễn cảnh hoàn hảo.

Trợ lý Trần vẫn luôn ở Tân Dương, sẵn sàng nghe theo lời cô bất cứ lúc nào.

Trước khi đi Kỳ Tỉnh đã dặn cô, tốt nhất đừng liên lạc thường xuyên, khi mọi chuyện kết thúc anh sẽ gọi cho cô đầu tiên.

Nhưng cô rất sợ.

Đã hơn một tháng trôi qua.

Diệp Phục Thu ôm chặt bản thân, không hiểu tại sao thời tiết tháng Tư lại lạnh đến thế.

Chỉ vài ngày nữa là đến sinh nhật anh, cô vốn định tổ chức sinh nhật cho anh…… mà ngay cả việc nhỏ nhặt như vậy cũng không thể thực hiện trọn vẹn.

Giá mà ngày mai anh có thể đột ngột xuất hiện trước mặt cô thì tốt biết bao.

Cô khao khát và hy vọng như vậy mỗi ngày.

Diệp Phục Thu siết chặt chiếc trâm, vùi đầu vào chăn lặng lẽ khóc nức nở.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Một lúc sau cô đột nhiên ngẩng đầu, không thể chịu đựng thêm nữa, cô rút điện thoại ra và bấm số của anh.

Ngón tay cô lơ lửng trên màn hình, dừng lại rồi run rẩy. Diệp Phục Thu nhớ lời anh dặn, vì vậy cô cố gắng nhẫn nhịn cả ngàn lần.

Nhưng lần này nhịn được thì lần sau mong muốn gọi cho anh lại càng bùng lên mãnh liệt hơn.

Cô rất nhớ anh, muốn được nhìn thấy gương mặt anh, nghe giọng nói của anh.

Dù chỉ một giây, một câu thôi cũng được.

Chỉ cần xác nhận rằng anh an toàn.

Cuối cùng, Diệp Phục Thu không thể kìm nén nữa, cô đã bấm gọi cho anh.

Cô sốt ruột áp điện thoại lên tai, lắng nghe chăm chú.

Ba giây sau.

【Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy. Vui lòng gọi lại sau.】





Để lại một bình luận