Chương 83: Quá chật chội, em trong thế giới của anh
Phòng ngủ của bà nội tràn ngập mùi hương cũ kỹ pha lẫn với hương bột giặt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Lúc này, ánh trăng đêm vừa sáng tỏ vừa lạnh lẽo, chiếu lên người cô gái đang hoàn toàn ngẩn ngơ ngồi trên sàn.
Chiếc hộp sắt đã bị phủ bụi quá lâu, ổ khóa đã được mở, nhưng mép hộp dường như bị dính chặt như keo.
Ngón tay Diệp Phục Thu hơi run, cô không biết nếu mở chiếc hộp ra sẽ nhìn thấy gì.
Một khi mở hộp ra và nhìn thấy những thứ bên trong, từ giây phút đó cô sẽ trở thành nhân tố then chốt trong câu chuyện này, cũng sẽ trở thành trung tâm của nguy hiểm.
Những người đó đã có thể tìm đến núi Cán Xuân, không chừng họ sẽ nhanh chóng dò được hành tung của cô và truy đến tận Tân Dương.
Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, ánh mắt đầy phức tạp.
Bố ơi, rốt cuộc bố đã để lại thứ gì.
Cô cố sức cạy mép hộp, khi mở ra thì thấy bên trong vẫn vô cùng sạch sẽ, không hề có chút bụi bẩn nào lọt vào.
Tựa như vừa mới được khóa lại, khiến cảm giác về thời gian trở nên mơ hồ.
Bên trong hộp có một chiếc máy quay phim, một bức thư và một tấm thẻ.
Không biết trong máy quay phim có gì, phong bì cũng đã được niêm phong, còn trên tấm thẻ chỉ có một địa chỉ email mà không có chữ nào khác.
Diệp Phục Thu sạc điện cho máy quay, sau khi mở lên cô thấy chỉ có một đoạn video, trên máy quay ghi rõ thời gian quay là khoảng một tháng trước khi bố cô gặp nạn.
Dường như ông đã quay đoạn video này ngay khi trở về Tân Dương.
Cảnh đầu tiên của video, Diệp Phục Thu qua màn hình nhìn thấy bố cô trong video, nỗi nhớ chợt biến thành hình ảnh thật khiến cảm giác đau lòng lập tức dâng trào nên cô không còn để ý bố cô đang nói gì.
Cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, tiếp tục xem video.
Diệp Bình dường như đã cố ý chuẩn bị để quay video, ông cạo râu, chải tóc, thậm chí còn thay một bộ quần áo không quá cũ.
Ông rất gầy, cơ mặt căng nên dù làm việc ngày đêm nhìn ông cũng không già, nhưng làn da rám nắng và những vết thương mờ nhạt trên mặt đã để lộ sự vất vả trong công việc của ông.
Diệp Bình nhìn vào ống kính, rõ ràng không quen nên hít sâu vài lần mới nói câu đầu tiên, sau đó ông giơ chứng minh nhân dân của mình lên: “Kính gửi các đồng chí cảnh sát, thẩm phán, tôi tên Diệp Bình, dân tộc Hán, ngày sinh 6 tháng 1 năm 1972, quê quán thôn Chính Dương, thị trấn Xuân Khách Sạn, thành phố Tân Dương, số chứng minh nhân dân là…, Ngày 26 tháng 12 năm 2005, qua sự giới thiệu của bạn tôi là Lý Chương, tôi đến khu đô thị vịnh Tiêu Quảng Đông để làm việc. Anh ta nói với tôi rằng có một công việc ngắn hạn lương cao cần tài xế, nhưng không có thủ tục tuyển dụng, không có bảo hiểm, không có chứng nhận pháp luật. Tôi nghĩ đó chỉ là làm thêm, không ngờ rằng đó là công việc trái phép.”
“Khoảng 10 giờ tối ngày 26 tháng 12, tôi đón một nhóm tội phạm trên phố khu vực vịnh Tiêu Quảng Đông. Họ mang theo một chiếc vali và ép tôi lái xe ra ngoài khu vực trung tâm thành phố.”
“Ban đầu tôi không biết họ mang theo thứ gì, cho đến khi tôi lái chiếc xe van trắng biển số Tiêu T2C8761 ra vùng ngoại ô, họ yêu cầu tôi đổi xe sang biển số khác và tiếp tục lái, lúc đó tôi mới phát hiện ra.”
Trong video, Diệp Bình nuốt nước bọt, ánh mắt đầy hối hận: “Trong chiếc vali có một đứa trẻ, là một cậu bé khoảng hơn 10 tuổi.”
Thấy cảnh này, Diệp Phục Thu bất giác đưa tay bịt miệng, lòng cô đau thắt lại.
“Tôi rất sợ hãi, biết họ là những kẻ phạm pháp nên muốn bỏ chạy, nhưng lúc đó một người trong số họ đã rút súng và dao uy hiếp tôi. Dưới mối đe dọa đến tính mạng, tôi chỉ có thể tiếp tục lái xe cho họ. Trong thời gian này, họ tịch thu điện thoại và mọi thiết bị liên lạc của tôi, khiến tôi hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài.”
“Sau đó chiếc xe chạy dọc theo đường quốc lộ Tiêu Quế hướng về phía Tây, cuối cùng tiến vào khu vực núi Quế Lĩnh, nơi có một ngọn núi hoang, vị trí cụ thể tôi không nhớ rõ. Họ trói cậu bé vào một căn nhà đổ nát ở lưng chừng núi và ở lại trên núi khoảng một tháng rưỡi.”
Hốc mắt của Diệp Bình dần đỏ lên, rưng rưng nước mắt. Biểu cảm như vậy trên khuôn mặt một người đàn ông trung niên vạm vỡ là điều hiếm thấy, càng hiếm thấy càng khiến người xem cảm thấy xúc động.
Ông cố gắng giữ bình tĩnh để thuật lại sự việc rõ ràng: “Trong khoảng một tháng rưỡi đó, tôi bị họ ép phải liên tục vận chuyển thực phẩm, những phụ nữ không rõ có tự nguyện hay không và những thứ khác lên núi. Dù đây chỉ là suy đoán cá nhân, nhưng tôi nghĩ trong đó có thể có m.a t.ú.y.”
“Cũng trong khoảng thời gian đó, tôi tận mắt chứng kiến mười người lớn bọn họ nhiều lần ngược đãi cậu bé họ Kỳ bị bắt cóc.” Diệp Bình dường như đang nhớ lại những hình ảnh đó, liên tục nuốt nghẹn không đành lòng: “Hành vi của chúng tàn nhẫn vô cùng.”
“Chúng bắt cóc và gây hại là do được thuê, về kẻ thuê chúng, tôi đã tình cờ nghe được.” Diệp Bình nhìn thẳng vào ống kính, nói: “Sau đây tôi sẽ nói rõ tên của mười người này, toàn bộ là thành viên của nhóm tội phạm. Xin cảnh sát nhất định điều tra và bắt giữ chúng.”
Diệp Phục Thu kinh ngạc vô cùng. Những kẻ này trong suốt quá trình đều đeo mặt nạ thực hiện hành vi, còn gọi nhau bằng mật danh. Làm sao bố cô có thể tìm ra được tên thật của chúng?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ông rốt cuộc đã mạo hiểm tính mạng làm bao nhiêu việc giữa chốn nguy hiểm này.
“Mười người này là Lận Vĩnh Phong, Cao Siêu, Chúc Hành, Lý Chí Thành, Hồ Hàng, Trương Hồng Đức, Triệu Vĩ Mậu, Quản Vũ Đạt, Châu Hưng Nghiệp, và Ngô Hòa.”
Diệp Bình run rẩy cầm tờ giấy viết tay có dấu vân tay đỏ bên cạnh, hướng về ống kính: “Tôi đã viết rõ ràng lai lịch, ngoại hình của bọn chúng lên tờ giấy này. Những gì tôi vừa nói về sự việc cũng đã được viết lại một lần.”
Nói đến cuối, Diệp Bình đã nghẹn ngào: “Bất kể có tự nguyện hay không, tôi đã tham gia vào việc này, không đầu thú ngay từ đầu là sự thật. Tôi có lỗi với đất nước, có lỗi với sự tin tưởng của gia đình. Tôi…… Tôi sẵn sàng chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
“Hiện giờ bọn chúng đã tìm được tôi và đang theo dõi tôi. Nếu tôi đến cơ quan công an đầu thú, gia đình tôi sẽ lập tức bị trả thù…… Tôi, tôi sẽ sớm tìm cơ hội để đầu thú và khai báo.”
Ông nhìn vào ống kính, im lặng vài giây.
Không hiểu sao, Diệp Phục Thu dường như cảm nhận được ý định của bố mình.
Ánh mắt đó, xuyên suốt mười năm, vượt qua ranh giới sinh tử khiến cô bất giác nhận ra.
Ánh mắt này của bố cô, chính là đang nhìn cô.
Vẫn còn nữa.
Chắc chắn còn điều gì đó mà ông chưa nói trong video. Dù tất cả những thứ này có mất đi, nhất định vẫn còn thứ gì đó có thể đưa chúng ra trước pháp luật.
Cuối cùng, Diệp Bình nhìn vào ống kính nói: “Nếu tôi không thể tìm được cơ hội để đầu thú, nếu tôi không còn trên đời.”
“Con gái tôi nhất định sẽ thay tôi đưa những kẻ này ra trước tòa án.”
Trái tim Diệp Phục Thu như bị đánh mạnh một cái……
Đúng rồi!
Bố đã để lại cho cô thứ gì đó. Cô đóng máy quay lại và tìm kiếm trong hộp, ngoài lá thư chỉ còn lại tấm thẻ này.
Diệp Phục Thu lập tức lấy máy tính ra nhập địa chỉ email này, đó là một blog bị khóa.
Cô nhớ ra rồi, địa chỉ blog này từng được bố cô viết vào nhật ký của cô.
Cô từng hỏi tại sao phải viết địa chỉ này, bố cô nói rằng ông sợ sau này mình quên, có thể tìm lại trong nhật ký của cô.
Mật khẩu.
Lại là mật khẩu.
Diệp Phục Thu thử lại tất cả các con số có thể, lần này ngay cả 1226 cũng không đúng.
Vì bố đã đặc biệt để lại cho cô, nhất định đó là một ngày mà chỉ bố và cô biết.
Diệp Phục Thu thử mãi vẫn không đúng, cô nằm úp mặt trên giường trằn trọc suy nghĩ mãi không ra.
Thời gian đã muộn, mí mắt cô dần nặng trĩu, sắp chìm vào giấc ngủ.
Khi tâm trí đã nửa mơ màng, cô đột nhiên nhớ lại hình ảnh ngày cô bị kẻ xấu bắt cóc và hình ảnh của bố cô trong lúc nguy nan.
Hôm đó… là ngày cô lần đầu tiên biết đi xe đạp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Những đứa trẻ khác đã học từ sớm, còn cô mãi không dám thử vì sợ ngã, sợ đau.
Mẹ cô nói đừng lúc nào cũng bám lấy bố, nhưng hôm đó sau khi tan làm, bố cô vẫn dành rất nhiều thời gian để dạy cô tập xe.
Đến giờ cô vẫn nhớ buổi hoàng hôn hôm đó, mặt trời to lớn với ánh cam rực rỡ, chiếu vàng óng cả con đường rộng trước mặt cô.
Bố cô đứng ở vạch đích phía trước, cô chỉ cần nhìn vào bố và đạp bàn đạp, chỉ nhìn về phía trước không nhìn xuống chân là có thể chạy xe được.
Nhưng dù chỉ là đoạn đường ngắn như vậy, cô vẫn ngã không biết bao nhiêu lần.
Bố cô đứng từ xa, cười lớn và hét to với cô: “Đừng sợ! Thu! Đừng sợ ngã! Đứng dậy đi!”
Trên đường về nhà hôm đó, bố cô dắt xe cho cô, vừa dắt xe về nhà vừa nói: “Thu à, phải nhớ kĩ hôm nay nhé.”
“Hôm nay là ngày Lập Thu đúng không?”
Cô không hiểu, nhìn bố cô hỏi: “Tại sao phải nhớ ngày hôm nay?”
Gương mặt nghiêng của Diệp Bình dưới ánh hoàng hôn như được phủ một lớp ánh sáng, trong mắt cô, ông vừa vạn năng vừa dịu dàng vô cùng. Ông nói: “Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Thu vượt qua nỗi sợ.”
“Con xem, con không còn sợ ngã nữa thì đã học được cách đi xe đạp rồi, phải không?”
“Vì vậy hãy nhớ kỹ ngày hôm nay, sau này gặp chuyện khó khăn, hãy nghĩ xem hôm nay con đã vượt qua thế nào.”
“Thu của chúng ta không sợ ngã thì còn sợ gì nữa! Còn điều gì mà không vượt qua được! Đúng không, haha.”
Diệp Phục Thu đột nhiên mở mắt, nước mắt cũng lăn dài theo.
Đúng vậy.
Chỉ có ngày này.
Ngày này là kỷ niệm chỉ riêng cô và bố cô nhớ.
Cô lập tức ngồi dậy, mở máy tính và nhập ngày Lập Thu năm đó.
Tách—— phím Enter được nhấn.
Blog đã mở ra.
Trong thư mục được khóa lưu đầy các video, ảnh, và cả tệp gốc của video ông vừa quay cũng đã được sao lưu.
Diệp Phục Thu nhìn những bức ảnh, đó là hình ảnh rõ ràng của những kẻ đó khi tháo mặt nạ!
Hơn nữa, video, có lẽ là quay lén lúc… lúc Kỳ Tỉnh bị hành hạ.
Diệp Phục Thu không dám mở, cũng không muốn mở.
Bằng chứng mạnh mẽ như vậy đủ để kết thúc vụ việc kéo dài suốt mười năm.
Cô không dám tin, bố cô đã làm thế nào trong lúc bị giám sát, bị đe dọa liên tục mà có thể tìm được chiếc điện thoại có chức năng quay phim, rồi tìm cơ hội quay lén mọi thứ, chuẩn bị chứng cứ.
Chỉ một chút sơ ý, đó có thể là cái chết nơi đất khách.
Ánh mắt của bố trong video, bao hàm quá nhiều ý nghĩa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ông đang chuộc lỗi, nếu ông không sống được đến lúc đó.
Thì cô sẽ thay ông bù đắp, đưa những thứ này lên tòa, bù đắp cho nỗi hối hận vì không thể cứu Kỳ Tỉnh kịp thời.
Những năm qua, bố cô chưa từng rời khỏi ngọn núi đó và ông mang theo nỗi hối hận vĩnh viễn rời xa.
Người sống vẫn còn cơ hội báo thù, tự chữa lành, nhưng người chết thì mãi mãi không thể được chữa lành nữa.
Khoảnh khắc ông ngã xuống, hẳn mang theo bao nhiêu oan ức, hối hận, tiếc nuối và sợ hãi.
Diệp Phục Thu ôm chiếc máy quay bố cô để lại, co mình trên giường và khóc nức nở rất lâu.
Kết thúc rồi, bố ạ.
Có con đây, tất cả sẽ kết thúc.
Con sẽ cùng Kỳ Tỉnh đưa những kẻ đó xuống địa ngục một cách thẳng thắn.
……….
Sáng hôm sau, Diệp Phục Thu không vội đến bệnh viện mà gọi Kỳ Tỉnh lên lầu.
Cô đưa tất cả bằng chứng cho anh, cả hai ngồi trên ghế sofa đối diện màn hình máy tính. Diệp Phục Thu mở blog đã giải mã cho anh xem, Kỳ Tỉnh định nhấp mở những video, cô lập tức giữ tay anh lại, vẻ mặt lưỡng lự: “Anh… vẫn đừng nên xem thì hơn.”
Kỳ Tỉnh liếc nhìn cô, ngược lại quan tâm hơn: “Em đã xem rồi sao?”
Diệp Phục Thu lắc đầu. Cô nghĩ, đó chắc hẳn là khoảng thời gian Kỳ Tỉnh cảm thấy bị sỉ nhục nhất nên chắc chắn anh không muốn ai biết. Hơn nữa, cô cũng không muốn xem những hình ảnh đó, không dám tưởng tượng anh đã đau khổ thế nào khi ấy.
Cô không xem, càng không muốn anh phải nhìn lại lần nữa.
“Em chưa xem, hay anh cũng đừng xem nữa.”
“Em chưa xem là được.” Kỳ Tỉnh cúi đầu, không sợ để lộ sự yếu đuối của mình, nói với cô: “Anh không muốn em nhìn thấy bộ dạng xấu xí, nhục nhã đó của anh.”
Nghe anh nói vậy Diệp Phục Thu lập tức ôm lấy cánh tay anh, cô tựa nửa người vào anh, giọng nói trầm xuống đầy thương cảm: “… Không sao đâu, em đều biết mà.”
Kỳ Tỉnh sao chép liên kết blog về máy mình: “Anh cũng không cần xem lại nữa, những gì trong mơ còn chân thật hơn thế này.”
Ngần ấy năm qua, mỗi phút mỗi giây của những ngày tháng ấy, anh đã hồi tưởng không biết bao nhiêu lần rồi.
Diệp Phục Thu ngẩng đầu nhìn anh: “Lần này, bọn chúng không ai chạy thoát được đâu.”
“Bắt được bọn chúng không chỉ là báo thù cho anh và bố em, mà còn là trừ khử mười con sâu mọt cho xã hội.”
Những kẻ này không chỉ liên quan đến thuê người bắt cóc, cố ý gây thương tích, cố ý giết người, mà còn dính líu đến m.a t.ú.y, m.ạ.i d.â.m cùng các tội ác khác. Việc chúng trốn thoát hơn mười năm qua đã là sự may mắn của chúng rồi.
Không biết trong tay bọn chúng đã có bao nhiêu mạng người.
Vào những năm đầu 2000, công nghệ còn chưa phát triển và chi phí phạm tội quá thấp, nhưng đến bây giờ, ngay cả một con chuột cũng khó mà thoát khỏi lưới pháp luật.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hai người bàn bạc xong chuyện cũ và mang chứng cứ đến sở cảnh sát địa phương. Vụ việc xảy ra ở khu vực Quế Lĩnh, nhưng sự việc còn liên quan đến lực lượng cảnh sát ở hai khu vực vịnh Tiêu Quảng Đông và Quế Lĩnh. Hiện giờ chứng cứ đã xuất hiện ở Tân Dương, dự tính sẽ kích động lực lượng cảnh sát từ ba nơi hoặc hơn hợp sức phá án.
Diệp Phục Thu còn phải đến bệnh viện thăm bà nội nên cô được trợ lý Trần đưa đến bệnh viện, Kỳ Tỉnh ở lại hoàn thành các thủ tục còn lại.
Nghe nói băng nhóm tội phạm lúc trước đã bị tìm ra, Dịch Thận đã tranh thủ thời gian chạy một chuyến đến sở cảnh sát tìm anh.
Hai người đứng ở khu vực hút thuốc ngoài tòa nhà sở cảnh sát, vừa hút thuốc vừa trò chuyện.
Ánh nắng buổi trưa mùa Đông chiếu rực rỡ, hai người nhìn ra bầu trời xanh và mây trắng ngoài sân, trò chuyện không đầu không cuối, Kỳ Tỉnh giao lại chứng cứ Diệp Phục Thu tìm được cho em trai.
Dịch Thận nghe xong im lặng một lúc rồi rất ngạc nhiên: “Thực ra, không để lại gì, không biết gì mới là an toàn nhất.”
“Ông ấy không phải là kẻ ngốc nghếch, ngu xuẩn đâu.”
Một người tầm thường nhỏ bé như con kiến dưới gốc cây, lại có thể có ngày dám liều mạng đối đầu với một băng nhóm tội phạm mà không hề sợ hãi.
Diệp Bình vẫn muốn chuộc lại lỗi lầm.
Kỳ Tỉnh nghĩ đến sự nhanh nhạy và khéo léo của vợ anh, cuối cùng anh cũng hiểu được cô giống ai, nhất là trong những tình huống nguy cấp, cô luôn thể hiện sự sắc bén và trí tuệ.
Cô cũng sắc bén, cũng tốt bụng, đúng là cha con họ giống nhau thật.
Một đòn quyết định, cuối cùng Diệp Bình và Diệp Phục Thu trở thành chìa khóa trong con đường báo thù của Kỳ Tỉnh, khiến hai cha con họ âm dương kết hợp, hạ màn cho vở kịch tàn nhẫn này.
Tư duy của hai anh em họ còn đồng điệu và nhanh chóng hơn, Dịch Thận nhìn chằm chằm vào điếu thuốc đang cầm trên tay, hỏi: “Anh định làm gì?”
“Thu Thu đã bị bọn chúng tìm đến một lần ở núi Cán Xuân, anh nghi ngờ bây giờ có người đã ở Tân Dương rồi.” Má Kỳ Tỉnh cứng lại, ánh mắt sắc bén, nói: “Từ lúc chúng ta giao nộp chứng cứ lên, xung quanh chúng ta có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, nhất là anh.”
“Đám người này khi bị dồn đến đường cùng sẽ làm ra bất cứ chuyện gì, nếu xét kỹ những hành động của chúng, vào tòa án thì không phải án tử cũng là án chung thân.” Anh nghiêng đầu, hỏi người đối diện: “Những kẻ này khi đến đường cùng sẽ làm gì?”
Dịch Thận nhận ra vấn đề quan trọng, nói rõ: “Cá chết lưới rách.”
Kỳ Tỉnh gật đầu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nói trắng ra là Diệp Bình đã qua đời, Diệp Phục Thu giờ đã không còn liên quan, anh mới là trung tâm của cơn bão này.
“Anh muốn xin theo dạng nhân chứng bị hại, tham gia cùng cảnh sát hành động, tạm thời tách xa cô ấy một thời gian.”
Kỳ Tỉnh nhìn em trai, lần đầu tiên chân thành cầu xin: “Anh muốn em giúp anh bảo vệ cô ấy, tìm người chuyên nghiệp chăm sóc cô ấy và gia đình cô ấy cho đến khi bọn tội phạm bị bắt hết.”
Dịch Thận gật đầu đáp lại, nói: “Sao anh không nghĩ đến việc đưa cô ấy về vịnh Tiêu Quảng Đông? Người bạn họ Hạ của anh chẳng phải nổi tiếng là thông thạo cả hai giới hắc bạch sao, những người chuyên nghiệp mà anh ấy quen biết chắc còn ghê gớm hơn vệ sĩ của em đấy.”
“Anh không muốn gặp “lão già” nhà mình, ông ấy vốn không thích chuyện của anh và cô ấy, giao Thu Thu cho ông ấy anh càng không yên tâm.” Kỳ Tỉnh nói.
Dịch Thận nhếch môi: “Cái kiểu môn đăng hộ đối này anh không thuyết phục được ông ấy đâu.”
Kỳ Tỉnh dập thuốc, nhẹ nhàng đáp lại: “Không thuyết phục được thì thôi, cùng lắm thì đừng nhận anh là con trai nữa, anh tự ra ngoài làm ăn cũng không chết đói.”
“Còn nữa, quý ông Kỳ Hoa Chân.” Anh nhìn em trai, đột nhiên cười đắc ý: “Sẽ có người trị được ông ấy.”
Dịch Thận hiểu anh đang nói về mẹ anh, gật đầu, điều này có lẽ không khó giải quyết.
Dù sao mẹ anh rất thích Diệp Phục Thu.
“Để em lo, em sẽ không để cô ấy gặp chuyện gì đâu. Anh cứ yên tâm làm việc của mình.” Dịch Thận rít một hơi thuốc cuối, thở ra làn khói trắng rồi nhìn chằm chằm vào anh trai, nhắc nhở những lời như năm đó: “Chỉ cần đừng chết ngoài đường là được.”
………
Mấy ngày sau đó, Kỳ Tỉnh luôn ở bên cạnh Diệp Phục Thu tại Tân Dương, cùng cô hàng ngày qua lại bệnh viện chăm sóc bà nội.
Kỳ Tỉnh chủ động chi tiền mời bác sĩ giỏi nhất và sử dụng vật liệu tốt nhất, ca phẫu thuật tim của bà cụ rất thuận lợi, chỉ cần nằm viện hồi phục một thời gian nữa là có thể về nhà.
Sau vài lần Kỳ Tỉnh ám chỉ, Diệp Phục Thu cũng không cố chấp nữa, dù sao căn nhà nhỏ mà cô thuê cũng không tốt nên cô dọn đến ở căn hộ chung cư tầng bằng mà anh mua tại Tân Dương.
Việc của bà nội đã xong, oan khuất giữa Kỳ Tỉnh và bố cô cuối cùng cũng được giải quyết nên cả hai đã nhẹ lòng hơn. Hàng ngày họ làm việc trực tuyến cùng nhau, mỗi người bận rộn chuyện riêng, cuộc sống tuy bận nhưng yên bình và thoải mái.
Những việc quan trọng lần lượt được giải quyết, cuộc sống của cặp đôi nhỏ ngày càng không kiêng dè, quấn quýt vô cùng.
Trước đây ở trên núi, mỗi ngày một hai lần đã là giới hạn Diệp Phục Thu có thể chịu được. Vậy mà sau khi người này quay lại Tân Dương rồi kéo cô về căn nhà của mình, anh lại càng quá đáng hơn, tuyên bố muốn bù đắp những gì cô thiếu trong bốn năm qua. Diệp Phục Thu vừa nắm chặt gối vừa thở hổn hển, chỉ muốn cắn chết chàng trai nói năng bậy bạ này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đây nào phải là bù đắp cho cô, rõ ràng là anh đang dùng cô để bù đắp cho chính mình!
Đôi mắt Kỳ Tỉnh nóng bỏng, anh nhìn bộ đồ ren gợi cảm lộn xộn trên người cô, đưa tay kéo xuống thêm chút nữa, động tác càng nhanh hơn.
Anh cúi người, ghé sát tai vào bên đôi môi ấp úng của cô, khàn giọng hỏi: “Hả? Nói gì cơ, nói rõ xem nào……”
Diệp Phục Thu ôm lấy cổ anh, đôi mắt cô nheo lại, khẽ mím môi nhưng không thể nói ra một câu trọn vẹn.
Kỳ Tỉnh thẳng người dậy, lòng bàn tay nắm lấy bàn chân trắng nõn của cô, anh nghiêng đầu cọ nhẹ lên bắp chân cô, cười hỏi: “Muốn gì nào.”
“Cô bé ngoan Thu Thu muốn nhanh hay muốn chậm, nói rõ đi nào…”
Diệp Phục Thu không chịu nổi kiểu tra tấn này, cô dồn sức vào thắt lưng, đẩy anh ra rồi lật người ngồi lên trên.
Tư thế này càng khiến cô khó chịu hơn, nhưng sự không phục và tức giận đã lấn át. Diệp Phục Thu nằm trên người anh, cắn mạnh vào cổ anh như một chú thỏ nhỏ bị chọc giận.
Lúc này cả người cô run rẩy, mềm nhũn, dù có cắn vào cổ anh thì cũng chẳng có lực là bao. Cô giận dỗi cắn đi cắn lại, khiến Kỳ Tỉnh ôm chặt cô, cười rung cả ngực.
Sau đó là cơn sóng cảm xúc mãnh liệt và dữ dội hơn.
Anh yêu dáng vẻ cô đắm chìm trong cơn điên cuồng, yêu cả tiếng nức nở của cô vì bị anh làm cho sụp đổ.
Đương nhiên, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô.
“Thu Thu ngoan, lại ở bên anh thêm chút nữa đi.”
“Nhìn em kìa, chẳng phải em rất thích sao.”
……..
Bị quấy rầy cả đêm, mấy ngày nay Diệp Phục Thu đã tích tụ quầng thâm dưới mắt.
Người ngoài nhìn vào chắc tưởng cô làm việc vất vả lắm.
Diệp Phục Thu thật muốn lên mạng hỏi, người khác yêu nhau cũng bị quấy rầy đến thế này sao!?
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào làm má cô ngứa ngáy, Diệp Phục Thu cảm thấy mặt mình nóng lên nhưng sau gáy thì ẩm ướt.
Cô dần tỉnh dậy, mới nhận ra thứ gì làm ướt phía sau nên tức giận đẩy người ra: “… Đừng, đừng hôn nữa.”
“Phiền chết anh rồi……”
Kỳ Tỉnh vẫn ôm lấy eo cô, cánh tay rắn chắc vuốt ve khiến cơ bắp khẽ chuyển động, vô cùng quyến rũ.
Anh bật cười khẽ: “Hôm qua em ngủ muộn, ngủ thêm chút nữa đi.”
Diệp Phục Thu xoay người lại, nắm tay đấm vào anh, mềm yếu than phiền: “Ngủ cái gì mà ngủ, mặt trời lên cao thế rồi, hôm nay em còn phải đi bệnh viện nữa.”
“Ngày nào anh cũng giữ em ngủ đến giờ này, mỗi ngày đều như thế sao bà nội và cô của em không nhận ra gì được chứ. Anh còn chưa được họ đồng ý đâu, làm ơn để lại chút ấn tượng tốt đi, Tổng Giám đốc Kỳ.”
Kỳ Tỉnh thở dài, kéo cô ngồi dậy từ trên giường, ngoan ngoãn bế cô lên, đưa vào phòng tắm để rửa mặt, đánh răng.
Diệp Phục Thu rửa mặt, thay đồ xong, uể oải bước ra khỏi cửa đi đến bệnh viện. Chỉ từ tầng trên xuống xe thôi mà cô đã mệt đến mức thở dốc.
Sau này nhất định phải tìm thời gian để đặt quy tắc ba điều với chàng trai này, quy định rõ số lượng… tuyệt đối không được nhiều hơn dù chỉ một lần!
Kỳ Tỉnh chịu đựng ánh mắt oán trách suốt đường đi của người bên cạnh, lái xe đưa cô đến bệnh viện.
Xe dừng lại, Diệp Phục Thu tháo dây an toàn, thấy anh không có ý định xuống xe bèn thắc mắc: “Hôm nay anh không lên gặp bà nội với em à?”
Kỳ Tỉnh tay đặt trên vô lăng, không chút do dự, thong thả trêu chọc: “Em đi đi, đợi bà cụ khỏe mạnh về nhà, anh sẽ chuẩn bị lễ lớn để đến xin cưới.”
Diệp Phục Thu bặm môi cố nhịn cười: “Còn đòi xin cưới nữa, tám chữ còn chưa viết được một nét.”
Ngay khi chàng trai khẽ “ây” lên định nói thêm, cô lập tức xuống xe và chạy vào tòa nhà bệnh viện.
……..
Ưu điểm của phòng bệnh đơn là yên tĩnh, còn các phòng ba hoặc sáu người bên ngoài từ sáng đến tối không lúc nào hoàn toàn yên lặng. Bà cụ ở trong phòng bệnh đơn, ngày nào cũng có cả đám người chăm sóc, thậm chí còn thoải mái hơn ở nhà.
Diệp Phục Thu mang túi hoa quả mới mua lên lầu, vừa mở cửa đã thấy cô của cô cũng ở đó, cô cười bước tới: “Cô đến sớm thế, hôm nay nhà không có việc gì ạ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô đặt túi hoa quả xuống, nhìn túi truyền dịch của bà nội, hỏi: “Hôm nay bà cảm thấy thế nào ạ?”
Trương Ngọc Anh mỉm cười, sắc mặt bà cụ đã khá hơn nhiều, nói: “Tốt, mọi thứ đều ổn, chỉ là muốn ăn thịt thôi.”
Cô của cô trêu: “Mẹ à, cứ kiêng một thời gian đi, bác sĩ bảo ăn gì thì ăn cái đó.”
“Nhưng như thế cũng tốt, thèm ăn chứng tỏ cơ thể đã khá hơn rồi.”
Diệp Phục Thu mỉm cười gật đầu.
Trương Ngọc Anh nhìn gương mặt ngày càng đầy đặn của cháu gái, dưới ánh sáng làn da cô đỏ hồng bóng bẩy, trong lòng như đã xác nhận được điều mình đoán: “Nghe cô con nói, con lại ở bên cậu họ Kỳ kia rồi đúng không?”
“Lần này viện phí của bà cũng là cậu ấy trả phải không?”
Diệp Phục Thu quay người kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu không nói gì.
Trương Ngọc Anh quay người định lấy gì đó từ ngăn kéo, nói: “Đi, lấy thẻ ngân hàng của bà, trả lại tiền cho cậu ấy, bao nhiêu cũng được.”
Nghe bà nội nói vậy, Diệp Phục Thu bật đứng dậy ngay lập tức, lo lắng nói: “Bà ơi, bà đừng như vậy, anh ấy cũng chỉ là có chút lòng thành thôi…”
“Nếu bà thực sự để ý, cháu sẽ dùng tiền tiết kiệm của mình để bù lại cho anh ấy.”
Điều cô sợ không phải bà nội không dùng tiền của Kỳ Tỉnh, mà là thái độ của bà.
Cô sợ bà nội vẫn còn oán hận anh.
“Thật không ra thể thống gì, con cũng không biết ngăn cản cậu ấy à!” Bà nhẹ nhàng vỗ vào chăn nói.
Diệp Phục Thu lập tức giống như đứa trẻ làm sai điều gì, cô đứng trước mặt hai người lớn, bứt bứt tay, nói: “Bà ơi, anh ấy……”
Cô đã nghĩ rất nhiều lời để thuyết phục bà nội và giải thích cho Kỳ Tỉnh, nhưng bà nội còn đang bệnh, cô không thể nói ra chuyện năm xưa bố cô bị hại chết nên chỉ có thể nói lời xin lỗi: “Cháu xin lỗi.”
“Cháu chỉ là thích anh ấy.”
“Nhiều năm qua vẫn luôn như vậy.”
Trương Ngọc Anh nhìn cháu gái như vậy, thở dài liên tục: “Cháu à, trước tiên trả tiền lại đã. Nhà mình không nợ cậu ấy!”
“Nhà người ta giàu có như vậy, nhiều tiền lắm quyền, chỉ cần xoay ngón tay là có thể chơi đùa với cháu. Cháu nói nhà mình như thế này, làm sao xứng với họ được!”
“Không được… không thể nào…” Mắt Trương Ngọc Anh đỏ lên: “Con nói xem, bố con…”
Diệp Phục Thu nhíu mày, cảm giác cay đắng tràn ngập cổ họng: “Bà ơi, bố không phải vì anh ấy mà ra đi, anh ấy và bố cháu đều là nạn nhân mà.”
“Bà tin cháu đi, chuyện này nhất định sẽ có lời giải thích rõ ràng.”
Cô siết chặt gấu áo: “Chuyện của cháu và anh ấy không hề mâu thuẫn với bất kỳ chuyện nào khác.”
“Cháu nghĩ nếu bố còn sống, bố sẽ ủng hộ cháu.”
Trương Ngọc Anh nhìn cháu gái với vẻ mặt bướng bỉnh, như thể đã nhận định chỉ có người này, bà cụ cũng không biết phải nói thế nào: “Cháu ấy à!”
“Bướng bỉnh quá!”
Cô của cô suốt cả quá trình không nói gì, dù hiểu lý lẽ nhưng vẫn cảm thấy bên nhà trai quá giàu có, quyền lực áp đảo, trong khi nhà bình thường như nhà họ còn bộn bề chuyện phức tạp. Nếu thực sự bước vào gia đình giàu có với mối quan hệ rối ren như vậy, không biết sẽ còn phức tạp đến đâu.
Kết hôn khác với yêu đương, đó không chỉ là chuyện của hai người mà còn liên quan đến hai gia đình. Hôn nhân kéo dài hàng chục năm, làm gì có ngày nào cũng ngọt ngào vui vẻ.
Nhà mẹ đẻ thì chẳng có quyền thế gì, chỉ sợ con gái nhà mình không tránh khỏi thiệt thòi.
Vì vậy, cô của cô không phản đối, nhưng cũng không nói lời ủng hộ cháu gái.
Diệp Phục Thu nhìn thấy thái độ của hai người lớn, không hề do dự cô lùi lại một bước rồi quỳ xuống.
Tiếng cô quỳ xuống vang lên trầm đục, nghe vô cùng rõ ràng.
Từ nhỏ đến lớn cô luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chưa bao giờ phải quỳ trước ai khiến bà và cô của cô đều hoảng sợ.
Diệp Phục Thu không nghe lời khuyên của họ, nhất quyết không đứng dậy, cô quỳ trước bà và cô của cô với ánh mắt kiên định.
“Không có anh ấy, cháu vẫn có thể sống như trước, cháu vẫn là cháu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Nhưng có anh ấy, cháu sẽ hạnh phúc hơn.” Cô ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng: “Vì có anh ấy, cháu mới dám mãi là chính mình.”
Diệp Phục Thu cười bất lực, vì tình yêu cô chấp nhận thất bại.
“Bà ơi, cháu thực sự không thể sống thiếu anh ấy.”