Chương 82: Ôm anh thật chặt là khoảng cách để em chạy trốn
Những điều bác sĩ từng nói quả nhiên đã xảy ra, sức khỏe của người già sẽ giảm sút nghiêm trọng qua từng năm, đặc biệt là các bệnh mãn tính như bệnh tim. Không chỉ phải dựa vào thuốc để duy trì hoạt động cơ bản trong thời gian dài, mà một khi phát bệnh thì có thể đe dọa đến tính mạng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Bà cụ đã có tiền sử mắc bệnh động mạch vành nhiều năm, vẫn luôn dùng thuốc để thuyên giảm, nhưng không ngờ lần này lại nghiêm trọng đến mức ngất xỉu.
Một cuộc điện thoại của Diệp Tri Xuân khiến Diệp Phục Thu trong phút chốc từ vui mừng chuyển thành bàng hoàng, hai mắt cô tối sầm lại, suýt không đứng vững.
May mà có Kỳ Tỉnh ở đó, anh nhanh tay đỡ lấy cô để cô không ngất tại chỗ: “Đừng hoảng, hỏi rõ tình hình đã.”
Trời cao nước xa, họ cũng không thể bay về ngay lập tức.
Diệp Phục Thu nghe câu nói này, cũng bảo người nhà ở đầu dây bên kia bình tĩnh lại và giải thích rõ mọi chuyện.
Diệp Tri Xuân nói với cô rằng, trưa nay khi bà nội đang nấu cơm thì đột nhiên cảm thấy không khỏe, cuối cùng ngã gục ra nhà không dậy nổi. Vừa hay cô của cô cũng đang ở nhà nên vội vàng gọi cấp cứu, đưa đến bệnh viện.
Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu bà cụ đã làm kiểm tra cả buổi chiều, hiện tại kết quả vẫn chưa có, nhưng tình trạng của bà cụ đã không còn nguy hiểm nữa.
Người nhà xảy ra chuyện, họ cũng không thể yên ổn tiếp tục ở lại trong núi. Diệp Phục Thu an ủi em gái xong, dặn dò cô của cô mọi việc, cúp điện thoại thì phát hiện Kỳ Tỉnh đã đặt vé máy bay rồi.
Nhiều năm qua cô luôn chiến đấu một mình, giờ đột nhiên có một người bên cạnh hỗ trợ, làm chỗ dựa, Diệp Phục Thu bỗng không biết nên phản ứng thế nào.
Anh đặt vé xong, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt hoảng loạn pha lẫn xúc động của cô thì vòng tay ôm cô vào lòng: “Không sao đâu, anh về cùng em.”
Diệp Phục Thu ôm chặt lấy eo anh, dùng mùi hương trên người anh để xoa dịu nỗi bất an trong lòng.
Hình ảnh bố cô nằm trên giường bệnh trắng tinh lặng lẽ rời xa vẫn còn rõ mồn một.
Cô sợ hãi.
May mắn thay, vừa đúng lúc kết thúc tất cả các cảnh quay của giai đoạn này, Diệp Phục Thu đã dặn dò thầy Tiểu Đơn tất cả những chuẩn bị cần thiết cho tài khoản video trong thời gian tới. Đợi cô chỉnh sửa video xong rồi mới đăng video về mực Huy Châu, còn thời gian này cứ để video giấy Bạch Miên được “tiêu hóa” một thời gian, để nuôi dưỡng tài khoản cho tốt đã.
Nếu sau này nổi tiếng và có nhiều MCN (đội ngũ sáng tạo nội dung và tiếp thị) tìm đến ký hợp đồng, cô dặn thầy ấy phải cẩn trọng, bàn bạc trước với cô, đừng tự ý đồng ý để tránh mắc sai lầm.
Nhân lúc mặt trời lặn, cô và Kỳ Tỉnh nhanh chóng trở về nhà trọ để thu dọn hành lý.
Lo lắng quá mức khiến người luôn làm việc có tổ chức như cô trở nên lúng túng như con ruồi không đầu. Cô nhặt nhạnh, nhét đống đồ lộn xộn nhìn thấy vào túi: “Những vật dụng có thể mua thì chúng ta không mang, càng ít hành lý càng tốt. Đem theo đồ làm việc, còn nữa…… còn nữa……”
Kỳ Tỉnh vừa gọi điện thoại sắp xếp xong quay lại đã thấy bộ dạng lơ mơ của cô, anh bước tới nắm lấy tay cô, cắt ngang hành động nhét quần áo vào túi một cách lộn xộn của cô.
Anh thở dài, lấy từng món đồ ra, chỉ để lại máy tính, máy ảnh và giấy tờ trong túi của cô: “Chỉ cần mang theo những thứ này thôi, những thứ khác anh sẽ chuẩn bị cho em.”
Diệp Phục Thu đưa tay ôm trán, giọng run rẩy: “Anh nói xem, em phải làm sao đây…… Thực ra em định quay xong sẽ tranh thủ về thăm nhà một chút. Anh xem, em mới đi có hai tháng, mà bà đã như vậy rồi……”
“Chắc chắn là bà rất mệt. Vì em không ở nhà, bà một mình phải gánh vác cả gia đình, chắc chắn rất mệt mỏi.”
Sự tự trách của cô bộc lộ quá rõ ràng. Những năm qua cô tự mình gánh vác trách nhiệm cả gia đình, như thể chỉ cần xảy ra chút sai sót, mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu cô, khiến cô cảm giác mình như một tội nhân.
Những cảm xúc và gánh nặng đạo đức như vậy đã trở thành xiềng xích trên người cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh không thích nhìn thấy cô như vậy, càng không muốn cô tiếp tục sống như vậy trong tương lai.
Anh đỡ lấy vai cô, để cô tựa vào ngực mình nức nở, các ngón tay anh vuốt ve mái tóc mềm mại sau gáy để an ủi cô: “Khoa tim mạch của Bệnh viện Đa khoa số Một Tân Dương cũng không tệ. Anh vừa gọi điện mời vài chuyên gia đến xem xét tình hình của bà nội em rồi. Nếu họ tự tin phẫu thuật được thì sẽ làm ở đó, còn nếu thấy rủi ro lớn, chúng ta sẽ chuyển bà ấy đến bệnh viện tim mạch tốt hơn để điều trị.”
“Có nhiều bác sĩ uy tín như vậy, bà nội em sẽ không sao đâu, tin anh đi.”
Anh cúi người lau nước mắt cho cô, “Sau này anh sẽ thuê người chuyên chăm sóc đến nhà, để bà nội và cô em đỡ vất vả.”
“Xe đã đợi ở đầu thôn rồi, giờ chúng ta đi đến sân bay luôn.”
Ở vùng núi xa xôi hàng ngàn dặm mà có thể xử lý mọi chuyện nhanh chóng như thế, chỉ có người như Kỳ Tỉnh mới làm được.
Dường như chỉ cần anh ở bên, trời có sập xuống anh cũng có thể một tay đỡ lại.
Diệp Phục Thu nắm lấy cổ tay anh, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, cô lau khô nước mắt, không còn hoảng loạn nữa: “Được, chúng ta đi thôi.”
Kỳ Tỉnh đeo hết thiết bị và máy tính của cô lên rồi kéo tay cô vội vã xuống lầu.
Tay được nắm khẽ rung nhẹ, Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên nhìn theo tầm mắt từ trên cầu thang nhìn xuống của Kỳ Tỉnh, ngây người.
Có một nhóm người tụ tập trong sân , có ông nội Đơn, Tiểu Đơn và cả các cô các bà hay thân thiết với cô.
Diệp Phục Thu ngạc nhiên, bước xuống cầu thang: “Mọi người sao lại đến đây?”
Dì Triệu tay cầm một túi đồ: “Ôi, Tiểu Diệp, tụi cô nghe Tiểu Đơn nói nhà cháu có chuyện, phải về ngay, thật không nỡ nhưng cũng không thể giữ cháu lại được.”
“Nhà vẫn chưa hết hạn thuê, cô giữ lại cho cháu, cháu đi nhanh rồi sớm về nhé.”
“Đây là trái cây và bánh mà cháu hay ăn, mang đi đường ăn, cũng không chiếm chỗ đâu.”
“Tụi cô đến tiễn cháu, thôi không nói nhiều nữa, kẻo làm chậm trễ việc đi đường của cháu.”
Bà Chu của tiệm hoa cài tóc nắm lấy tay cô: “Cháu ngoan, người tốt có phúc, gia đình cháu chắc chắn sẽ bình an thôi.”
Trong lòng Diệp Phục Thu bỗng nhiên trào dâng một dòng nước ấm, cô xách túi lên, nhìn về phía mọi người, cảm động đến không nói nên lời: “Cảm ơn…… cảm ơn.”
Cô nhìn về phía ông cháu nhà họ Đơn, ông Đơn chỉnh lại mũ, vẫy tay: “Ông nói này, nếu không có việc gì thì đừng về đây nữa! Núi nghèo nước độc, cứ chạy đi chạy lại làm cái gì!”
Bà Chu quay lại trách ông ấy: “Ông đúng là người cứng miệng mà, chắc ông là người không nỡ rời xa con bé Tiểu Diệp nhất chứ gì!”
Tiểu Đơn cười, nói với Diệp Phục Thu: “Đợi cô về, để ông tôi làm bột sắn dây cho cô ăn.”
Diệp Phục Thu mỉm cười gật đầu, cô liếc nhìn Kỳ Tỉnh và cả hai cùng đi về phía cổng.
“Mọi người đừng tiễn nữa! Cháu đi đây!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Xử lý xong mọi việc, cháu nhất định sẽ trở lại! Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!”
Giữa ánh mắt dõi theo của mọi người, Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh lên xe.
Diệp Phục Thu bám vào lưng ghế quay người nhìn về phía sau qua cửa kính xe, cho đến khi không còn thấy bóng dáng mọi người nữa cô mới từ từ quay lại, cúi đầu khóc nức nở.
Đôi khi chia ly không hề buồn, nhưng những cuộc chia tay đột ngột, thậm chí không thể nói lời tạm biệt trọn vẹn mới là điều đau lòng nhất.
Kỳ Tỉnh nắm lấy tay cô và đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Đợi đến khi xử lý xong mọi việc, chúng ta sẽ quay lại.”
Có thể thấy cô thật sự rất yêu thích núi Cán Xuân.
Diệp Phục Thu gật đầu, nhất định cô sẽ trở lại.
Cô chắc chắn sẽ trở lại.
Nước biếc thuyền nhẹ trôi, một cần câu một mùa Xuân.
Một chốn bồng lai đẹp nhường này, cô nghĩ, phần đời còn lại nhất định cô sẽ luôn đi đi về về.
…………
Họ lên chuyến bay gần nhất, đúng giờ cất cánh bay trở về Tân Dương.
Khoảng năm tiếng sau, máy bay hạ cánh tại sân bay quốc tế Tân Dương, sau khi xuống máy bay họ được trợ lý Trần đón và lập tức đi ngay tới bệnh viện.
Cái lạnh của thành phố miền Bắc vào tháng Giêng ùa tới, khiến cô phải kéo chặt chiếc áo lông vũ trên người.
Diệp Phục Thu chợp mắt một lúc trên máy bay nhưng không ăn gì, trên đường chạy tới bệnh viện, Kỳ Tỉnh luôn theo sát phía sau.
Trợ lý Trần vẫn luôn ôm hộp cơm mua sẵn chạy theo phía sau, sẵn sàng đưa cơm bất cứ lúc nào.
Hỏi xong vị trí phòng bệnh, Diệp Phục Thu chạy nhanh qua, khi thấy cô của cô đang ngồi trên băng ghế bên ngoài thì nhỏ giọng gọi: “Cô ơi, không sao chứ ạ?”
Cô của cô thấy cô tới, nhanh chóng đứng dậy, lắc đầu an ủi cô trước: “Nhìn cháu xem, cô còn chẳng nghĩ hôm nay cháu có thể về kịp đấy.”
Cô của cô nhìn về phía sau Diệp Phục Thu, thấy những người đi cùng cô, đặc biệt là Kỳ Tỉnh, cảm nhận rõ khí chất cao quý khác hẳn người bình thường, bà ấy híp mắt lại: “Người đó nhìn quen quen…… là ai thế?”
Diệp Phục Thu quay đầu nhìn, chưa vội giới thiệu mà nhìn qua tấm kính trên cửa phòng bệnh trước, hỏi: “Bà nội thế nào rồi ạ?”
Cô của cô vuốt lại mái tóc rối cho cô: “Cháu đừng lo quá, không biết tại sao mà chuyên gia bệnh viện cũng đã đến, kiểm tra ban đầu là khuyên chúng ta làm phẫu thuật đặt stent tim.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Lúc mới phát hiện bệnh này, bác sĩ đã nói trước là sau này có thể sẽ phải phẫu thuật.”
“Chờ đến ngày mai có đầy đủ kết quả kiểm tra, chúng ta sẽ sắp xếp thời gian phẫu thuật.”
Cô của cô nhìn cháu gái, nói một câu khuyên nhủ: “Cô nghĩ chỉ cần chữa khỏi bệnh là được, cháu thấy sao, nếu không đủ tiền cô sẽ góp thêm.”
Diệp Phục Thu không ngờ cô của cô lại lo lắng về chi phí, nhưng quả thật đây là khoản chi ngoài kế hoạch gia đình.
Cô vòng tay ôm vai cô của cô: “Không sao đâu ạ, không cần đến tiền của cô đâu, cháu lo được.”
Cô của cô lo lắng: “Cháu thực sự có đủ à? Cô nghe bác sĩ nói dùng vật liệu nhập khẩu tốn không ít tiền đâu……”
“Dù đã trừ bảo hiểm y tế, cũng vẫn cần khá nhiều tiền.”
Diệp Phục Thu kiên định với suy nghĩ của mình: “Bà đã lớn tuổi, không chịu được vất vả. Nếu đã phát hiện ra thì làm một lần tốt nhất, sau này không phải lặp lại thế này nữa.”
“Nên chi tiền thì không nên tiết kiệm đâu ạ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô của cô gật đầu, đồng tình: “Nếu không đủ cháu cứ nói với cô. Dù sao đó là mẹ ruột của cô, đáng lẽ không nên để cháu phải trả tiền.”
Diệp Phục Thu vỗ lưng cô của cô, an ủi: “Cô còn gia đình phải chăm sóc, cháu cũng đã lớn rồi, cũng đã đến lúc cháu giúp sức, cô cứ yên tâm giao cho cháu nhé.”
“Vào trước đi, bà nội còn thức, nói chuyện với bà vài câu rồi cháu về nghỉ ngơi đi.” Cô của cô nói.
Cô kéo cô của cô vào phòng bệnh, ngay trước khi bước vào, Diệp Phục Thu quay đầu nhìn Kỳ Tỉnh.
Người kia đứng dựa vào tường bên cạnh cửa, dường như không có ý định di chuyển.
Cô dùng ánh mắt để hỏi anh.
Nếu đã xác định mối quan hệ, sao không nhân cơ hội này gặp bà cụ luôn? Hơn nữa, lần này anh đã giúp đỡ rất nhiều.
Kỳ Tỉnh dựa vào tường, khẽ nâng cằm ra hiệu cô mau vào trong.
Anh không có ý định vào trong.
Bà nội và cô của cô không có mấy thiện cảm với anh.
Kỳ Tỉnh nhớ rất rõ nên không muốn xuất hiện lúc này để làm bà cụ thêm khó chịu.
Diệp Phục Thu nhận ra suy nghĩ của anh, trái tim như bị điều gì đó khuấy động, cô quay đầu cùng cô của cô bước vào phòng.
Bà nội nằm ở phòng bệnh đơn, chắc chắn cũng là do Kỳ Tỉnh đặc biệt sắp xếp.
Cô của cô bước vào phòng thì chợt nhớ ra anh là ai, kéo Diệp Phục Thu lại thì thầm: “Thu, sao con lại dây dưa với nhà họ Kỳ nữa? Con quên lúc trước họ khiến con đau khổ thế nào rồi sao?”
“Cô à.” Diệp Phục Thu biết định kiến tiêu cực rất khó thay đổi, khẽ nói với cô của cô: “Bệnh tình của bố cháu lúc trước trở nặng chẳng liên quan gì đến nhà họ Kỳ cả, bà nội không hiểu, chẳng lẽ cô cũng không rõ sao? Sức khỏe của bố cháu đã suy yếu dần từ một hai năm trước rồi…… hơn nữa.”
Cô thở dài: “Ông ấy thực sự có lỗi với người ta, nhưng cháu có thể khẳng định rằng……”
Diệp Phục Thu nói với cô của cô: “Bố cháu không làm điều gì sai, cũng không ngoại tình, chuyện này dài lắm, đợi cảnh sát bắt được kẻ xấu rồi cháu sẽ giải thích rõ ràng với cô nhé.”
Lúc này nếu nói với cô của cô rằng chuyện của bố cô thực ra không phải là tai nạn, e rằng cô của cô cũng không chịu nổi.
Cô của cô nghe nhưng không hiểu, cuối cùng chỉ đẩy cô về phía giường bệnh: “Cháu nói chuyện với bà trước đi, bà nhớ cháu nhiều lắm rồi.”
Diệp Phục Thu ngồi xuống bên cạnh bà nội, cô khẽ gọi một tiếng, người đang nhắm mắt lim dim lập tức tỉnh dậy.
Cô nhìn bà nội mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, mũi cũng đeo ống thở oxy, ngón tay cũng kẹp máy đo nồng độ oxy trong máu, bên cạnh còn có máy đo điện tâm đồ đang chạy. Tư thế này của bà cụ khiến đôi mắt Diệp Phục Thu bỗng chốc đỏ hoe mắt.
Trương Ngọc Anh thấy cháu gái sắp khóc thì nở một nụ cười mỉm, vươn tay chạm vào cô: “Sắt mặt khá lên rồi.”
“Cháu xem, bà bảo cháu ra ngoài chơi một chút…… nhìn cháu béo lên rồi này.”
Diệp Phục Thu nắm tay bà nội, áp má vào lòng bàn tay ấm áp của bà: “Đâu có, ngoài cảnh đẹp ra thì cháu ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào cũng nhớ món thịt bà nấu.”
Trương Ngọc Anh cười khẽ qua ống thở oxy: “Con mèo tham ăn…… chờ bà khỏe lại, về nhà bà nấu thịt cho cháu.”
Dù Diệp Phục Thu rất muốn kìm lại, nhưng nước mắt của cô cứ thế rơi lã chã khi nghe giọng nói run rẩy của bà.
Cô vừa khóc vừa cười với bà: “Không sao đâu, bác sĩ rất tự tin, chờ làm xong ca phẫu thuật này chúng ta sẽ không còn đau đớn nữa.”
Những lúc như thế này, bà cụ như một đứa trẻ ốm yếu ngoan ngoãn, Trương Ngọc Anh gật đầu, cười đồng ý.
“Không sao đâu, Thu à, cháu mau ăn chút gì đi, cứ yên tâm nhé.”
Diệp Phục Thu cúi xuống nằm bên cạnh bà nội, cô nắm lấy tay bà cụ, trái tim loạn nhịp cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại.
Dù trời cao có thử thách cô bao nhiêu gian nan khổ ải cũng không sao, chỉ mong giữ lại bà nội cho cô, đừng để bà cụ phải chịu khổ thêm nữa.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Tri Xuân mua đồ từ bên ngoài trở về, đột nhiên thấy một chàng trai cao lớn đứng ở quầy đóng tiền, cảm thấy quen mặt.
Cô ấy đi gần hơn thì nghe nhân viên y tế ở quầy nói——
“Xác nhận lại với anh một chút, nạp thẳng mười vạn tệ vào tài khoản của bà Trương Ngọc Anh, sau khi bệnh nhân hồi phục xuất viện thì số dư còn lại sẽ để trong tài khoản hay hoàn lại theo cách nạp ban đầu? Đều được nhé.”
Kỳ Tỉnh chống tay lên quầy, không hề do dự nói: “Để lại trong tài khoản đi, sau này bà cụ vẫn cần đến để mua thuốc.”
Anh đóng tiền xong, cầm hóa đơn quay người lại thì thấy Diệp Tri Xuân đang đứng cách mình vài bước chân.
Mặc dù đã mấy năm không gặp, trước đây cũng chỉ gặp thoáng qua, nhưng vì có nét mặt hơi giống Diệp Phục Thu nên anh lập tức nhận ra cô ấy là Diệp Tri Xuân.
Diệp Tri Xuân nở một nụ cười thân thiện: “Anh, anh là người đó…… Anh với chị em……?”
Phải là mối quan hệ như thế nào mới khiến anh trực tiếp nạp mười vạn tệ vào tài khoản của bà cô ấy chứ! Cô ấy đâu có ngốc.
Kỳ Tỉnh cất thẻ ngân hàng và hóa đơn vào túi áo khoác, hơi ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Ăn cơm chưa? Nếu chưa thì anh đưa đi ăn chút gì đó.”
Dù là câu hỏi, nhưng hoàn toàn không để cô ấy có quyền lựa chọn.
Nụ cười của Diệp Tri Xuân cứng lại, bị khí thế mạnh mẽ của đối phương áp đảo đến mức không dám thở mạnh, chỉ biết gật đầu, đâu dám nói không.
Kỳ Tỉnh dẫn cô ấy đến một quán ăn nhanh gần bệnh viện, gọi cho cô ấy một suất ăn rồi ngồi đối diện im lặng nhìn cô ấy.
Rõ ràng là đang nhìn vào mặt cô ấy, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ khinh thường.
Hoàn toàn không xem cô ấy ra gì.
Trợ lý Trần đã điều tra tất cả các chi tiết về cuộc sống của Diệp Phục Thu trong ba bốn năm qua cho anh, rất nhiều vấn đề đều bắt nguồn từ người em gái này.
Bà cụ già yếu, anh có thể thuê bảo mẫu tốt nhất, mua ngôi nhà tốt nhất để họ ở, cùng Diệp Phục Thu chăm sóc bà đến cuối đời.
Nhưng người em gái này.
Nếu không kiểm soát, cô ấy sẽ trở thành một khối ung nhọt bám lấy Diệp Phục Thu cả đời mà không gỡ ra được.
“Anh và chị em đã làm lành rồi.” Kỳ Tỉnh nói thẳng.
Diệp Tri Xuân biết rõ thân phận và gia thế của anh, điều đó thật ngoài sức tưởng tượng, nghe câu này cô ấy bỗng nhiên cảm thấy vui mừng.
Dường như cô ấy đã thấy trước tương lai sẽ không phải lo cơm áo gạo tiền, thoải mái ăn chơi nửa đời còn lại.
Cô ấy không giấu được nụ cười hí hửng trên mặt, trong ánh mắt sắc như chim ưng của anh điều đó trông thật lố bịch.
“Hơn nữa,” Kỳ Tỉnh tựa lưng vào ghế, đan hai tay vào nhau, ánh mắt lạnh lùng khiến người khác rùng mình: “Anh và cô ấy nhất định sẽ kết hôn.”
Diệp Tri Xuân cầm đũa trong tay, khẽ cười và lập tức bày tỏ: “Em, em chắc chắn ủng hộ hai người.”
Cô ấy không hiểu được ý sâu xa của Kỳ Tỉnh, anh hoàn toàn phớt lờ lời cô ấy nói mà tiếp tục: “Sau khi kết hôn, những gì anh có đều là của Thu Thu, và những gì cô ấy có cũng chắc chắn sẽ hỗ trợ lại gia đình cô ấy.”
“Nhưng cô ấy không phải là người mù quáng nuông chiều gia đình, cũng sẽ không dùng đồ của anh để đáp ứng vô tội vạ những ham muốn ích kỷ của gia đình.”
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Ngay cả khi cô ấy muốn, anh cũng sẽ lý trí khuyên cô ấy dừng lại.”
“Tập trung vào cuộc sống của mình mới là điều quan trọng nhất.”
Diệp Tri Xuân nửa hiểu nửa không, nhưng giọng điệu của đối phương mạnh mẽ như vậy, dường như không phải lời nói tốt đẹp gì……
“Sợ em nghe không hiểu nên anh nói rõ ràng hơn chút.” Kỳ Tỉnh xoay chiếc đồng hồ trên tay, từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo cô ấy: “Từ nay về sau, tốt nhất em nên kính trọng chị mình hơn một chút. Nếu em nghe lời và ngoan ngoãn, anh đảm bảo nửa đời sau của em sẽ sống thoải mái, muốn gì có nấy.”
“Nhưng nếu để anh nghe thấy em tiếp tục tỏ thái độ kiêu căng ngạo mạn với cô ấy, hoặc bắt nạt cô ấy lần nữa.” Anh cúi người xuống, ánh mắt sắc như mũi tên, có thể xuyên thấu lòng người: “Anh đảm bảo em sẽ không có một ngày yên ổn và tất cả mọi người ngoại trừ em ra, ai cũng sẽ sống hạnh phúc.”
“Anh có khả năng này, em cứ thử xem.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nói xong anh đứng dậy, nhấc chiếc áo khoác từ lưng ghế đặt lên cánh tay, liếc nhìn gương mặt đỏ bừng xen lẫn trắng bệch của cô ấy: “Ăn xong thì mau về đi, đừng để chị em một mình chăm sóc sinh mệt mỏi.”
Kỳ Tỉnh mặc áo khoác xong, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi quán ăn nhanh.
Để lại Diệp Tri Xuân ngồi một mình tại chỗ, nhìn chằm chằm vào phần thức ăn trước mặt mà chẳng còn chút khẩu vị.
…………
Sau khi em gái trở về đã chủ động đề nghị ở lại chăm sóc, nhưng họ đã thuê người chăm sóc nên người nhà không cần vất vả ở đây.
Em gái đột nhiên trở nên hiểu chuyện khiến Diệp Phục Thu có chút cảm động, cô bảo tài xế đưa em mình về trường trước.
Sau đó Kỳ Tỉnh lái xe đưa cô về chỗ ở của bà nội cô để thu xếp một số đồ dùng cần thiết mang vào viện ngày mai.
Chiếc Land Rover đen to lớn tiến vào khu chung cư cũ kỹ, dừng trước cửa tòa nhà của cô. Đèn trong xe bật sáng, Diệp Phục Thu mở cửa bước xuống, trong không khí lạnh giá phả ra một làn hơi trắng.
Kỳ Tỉnh cũng mở cửa xuống xe. Diệp Phục Thu đi tới trước xe, đối mặt với anh rồi bất ngờ ôm chầm lấy anh, tựa đầu vào vòng tay đối phương thở phào: “Vất vả cho anh quá, giúp đỡ em nhiều như vậy……”
“Chắc bà và cô của em còn cần thêm thời gian để có thể chấp nhận anh. Nhưng vì đây chỉ là hiểu lầm nên em sẽ cố gắng giải thích.”
Cô ngẩng đầu, nhìn vào cằm anh, hứa hẹn: “Yên tâm, lần này em chắc chắn sẽ kiên định lựa chọn anh.”
Lần này, bất kể ai ngăn cản, cô cũng sẽ không buông tay người này.
Ngón tay thon dài của Kỳ Tỉnh luồn vào mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa nhẹ, đầy bao dung và chiều chuộng: “Bà không sao đâu, em cứ yên tâm đi, anh không quan trọng đâu.”
“Em nên lấy đồ rồi theo anh về chỗ ở của anh. Anh sợ em lạnh, ngủ không ngon.”
Diệp Phục Thu giơ hai tay lên, anh hiểu ngay cô muốn làm gì, tự giác cúi đầu xuống. Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, nhón chân dâng đôi môi mình lên.
Dưới ánh sáng mạnh mẽ của đèn xe chiếu về phía trước, hai người hôn nhau giữa không khí lạnh giá.
Tháng Giêng ở Tân Dương, nhiệt độ ban đêm ở ngoài trời có thể xuống đến âm mười, hai mươi độ. Chỉ đứng ngoài lâu một chút cũng khó chịu vì lạnh, nhưng hơi thở giá băng ấy lại hoàn toàn tan biến vào nụ hôn nóng bỏng của đôi tình nhân, không cách nào có thể xâm nhập.
Diệp Phục Thu cũng học theo cách của anh, ngược lại khen ngợi thưởng sự chu đáo của anh, đầu lưỡi mềm mại vẽ vòng quanh đôi môi mỏng của anh, thỉnh thoảng lại lấn vào trong khêu gợi lưỡi anh rồi lại ngậm lấy cánh môi anh mà mút.
Anh “vất vả” dạy cô trong những lần luyện tập hằng ngày, kỹ thuật hôn của cô cũng đã tiến bộ hơn nhiều.
Sự chủ động cùng kỹ thuật còn vụng về của cô đã thành công khiến anh bị kích thích đến mức ngực và bụng căng cứng. Kỳ Tỉnh siết chặt vòng tay ôm eo cô, như muốn hòa tan cô vào trong lòng mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Âm thanh ướt át vang lên không ngừng giữa môi răng khiến những đống tuyết trắng bên đường cũng cảm thấy xấu hổ.
Kỳ Tỉnh biết cô đã mệt nên khi thấy hơi thở của cô không đều thì anh bất ngờ dừng lại, vùi mặt vào hõm cổ cô mà mút mát, vừa mạnh mẽ vừa kiềm chế: “Hôn tiếp nữa thì em sẽ không lên được nhà đâu.”
“Hoặc em làm một lần với anh trong xe rồi anh để em đi.”
Tai Diệp Phục Thu nóng bừng lên, cô vỗ khẽ vai anh: “Trong khu dân cư xe đậu san sát thế này, khắp nơi đều là camera, anh không sợ mất mặt thì thôi chứ em còn sợ người khác nhìn thấy đấy.”
Với tính cách bướng bỉnh của anh, nếu thật sự muốn làm gì trong xe…… thì xe chắc chắn sẽ rung đến mức cả nửa khu chung cư đều nhìn thấy mất.
Kỳ Tỉnh bật cười, cố tình xấu xa dọa cô: “Cũng hơi muốn thử đấy.”
Diệp Phục Thu sau khi hôn một lúc lâu cũng bắt đầu cảm thấy khó mà kìm nén. Cô im lặng vài giây, ghé sát tai anh thì thầm: “……Mấy hôm nữa.”
“Em sẽ cùng anh tìm một chỗ để thử.”
Kỳ Tỉnh nhìn cô, vẻ mặt đầy bất ngờ, như muốn nói: Không ngờ em cũng táo bạo đấy.
Hóa ra cô thích mấy trò này.
Diệp Phục Thu xấu hổ không chịu nổi, đẩy anh ra: “Sáng mai đến đón em đi bệnh viện, thế nhé, không được đến muộn đâu đấy.”
Nói xong cô quay người chạy vào cửa, vài giây sau lại chạy ra, vẫy tay với anh: “Anh về nhanh đi.”
Từ khi vào núi Cán Xuân và gặp anh trong rừng, hai người gần như chưa bao giờ rời xa nhau.
Đột nhiên phải trải qua một đêm không có anh, Diệp Phục Thu cảm thấy không nỡ và khó chịu trong lòng.
Kỳ Tỉnh tựa vào xe: “Em vào trước đi, anh thấy đèn sáng trên lầu sẽ đi.”
Diệp Phục Thu gật đầu, ngoan ngoãn quay người vào hành lang, theo từng tầng cầu thang, đèn cảm bật sáng rồi lại tắt, đến khi phòng khách bên phải tầng ba sáng đèn.
Nhìn cô gái của mình đứng trong cửa sổ vẫy tay với mình.
Lúc này Kỳ Tỉnh mới lái xe rời đi.
Không nỡ, không quen, đâu chỉ có mình Diệp Phục Thu.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Phục Thu về nhà, đầu tiên cô dọn dẹp qua loa rồi lấy túi hành lý vào phòng bà nội để sắp xếp đồ dùng hàng ngày và quần áo để thay.
Quần áo khác có thể không mang nhưng đồ lót luôn phải mang theo, khăn mặt và bàn chải đánh răng cũng vậy, vẫn quen dùng đồ của mình hơn.
Khi mở tủ quần áo, lúc lấy đồ lót ở dưới, Diệp Phục Thu phát hiện bên cạnh có một chiếc hộp lớn.
Đây là cái gì? Không giống hộp đựng quần áo.
Diệp Phục Thu mở chiếc hộp gỗ ra nhìn vào, mới phát hiện—— những thứ này.
Trông giống như đồ của bố cô.
Sau khi bố cô mất, rất nhiều đồ đạc được coi là di vật đã bị đốt hoặc chôn theo, như những bộ quần áo mà trước đó bố cô từng mặc, bà nội đều đã đốt hết.
Nhưng những thứ này có lẽ không thể đốt, cũng không tiện chôn theo nên được cất lại.
Khi đó cô quá đau lòng nên không để ý đến những thứ này.
Những đồ vật cũ trong chiếc hộp gợi lên ký ức trong cô, khiến cô nhớ lại rất nhiều chuyện về bố cô.
Những chiếc bát và đĩa sứ đẹp mà bố cô yêu thích nhất, những hạt óc chó đã được lăn bóng, chiếc điện thoại mà ông từng dùng, quyển sổ ghi chép công việc ngắn hạn và thù lao, trong đó còn ghi rất nhiều việc đã trải qua của gia đình. Diệp Phục Thu lật qua, nhìn chữ viết của bố cô: Chẳng hạn như ngày nào cần mua gì cho mẹ, ngày nào cần mua đồ ăn ngon cho cô và em gái, mua dụng cụ học tập mới và cả những việc bà nội dặn phải làm.
Nhìn những dòng chữ ấy, Diệp Phục Thu lại muốn khóc.
Cô lật đến cuối, chật vật đóng lại và cất vào, quyết định không nên xem nữa.
Lúc này, một chiếc hộp dưới đáy thu hút sự chú ý của cô.
Đó là một chiếc hộp sắt được khóa kín, nếu không mở khóa thì rất khó để mở từ bên ngoài.
Nhìn vào ổ khóa, có vẻ như bà nội chưa từng mở nó.
Có lẽ khi đó bà cụ đang lo tang sự, thêm việc ở tòa án cũng nhiều nên bà nội chỉ vội vã thu dọn di vật của bố, sau này cũng không xem kỹ từng thứ.
Diệp Phục Thu nhìn chiếc hộp xung quanh, lẩm bẩm: “Bên trong sẽ có gì đây……”
Thứ gì mà khiến bố cô phải khóa ba lớp, cất giữ cẩn thận, giấu kỹ như thế này……
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
【Nói mau! Đồ đâu rồi!】
【Diệp Bình chết rồi, chắc chắn đồ đang ở trên tay cô!】
Nghĩ đến lời chất vấn hung hãn của tên tội phạm xấu xa đó, Diệp Phục Thu sợ đến mức vai run lên, chiếc hộp rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn.
Cô chậm rãi nhìn về phía chiếc hộp sắt, đầu óc trống rỗng——
Không thể nào.
Đây chính là.
Đây chính là món đồ đó.
Diệp Phục Thu nhanh chóng nhặt lên, lắc lắc, nghe thấy âm thanh bên trong có vài món đồ.
Cô xoay khóa số bằng kim loại, sốt ruột lẩm bẩm: “Mật mã, mật mã, là con số gì đây……”
Sinh nhật của bố, của bà nội, của mẹ, của cô và Diệp Tri Xuân.
Hay là bốn số cuối trên chứng minh thư?
Tất cả không phải, đều không phải.
Tất cả đều sai.
Vậy là ngày kỷ niệm cưới của bố mẹ, hoặc, hoặc là……
Bố rốt cuộc sẽ dùng con số nào làm mật mã cho thứ quan trọng như vậy chứ!!
Đầu óc Diệp Phục Thu xoay chuyển nhanh chóng, động tác xoay khóa số hỗn loạn bỗng chững lại.
Căn phòng ngủ đột nhiên rơi vào im lặng chết chóc.
Chuyện đó, đã thay đổi vận mệnh của hai người, hai gia đình.
Cho nên……
Lông mày của Diệp Phục Thu dần nhíu lại, khóe mắt thoáng hiện chút đau khổ, ngón tay xoay từng con số một.
1, 2, 2, 6.
Ngày 26 tháng 12, ngay sau lễ Giáng sinh một ngày.
Đó là khởi đầu nỗi đau của Kỳ Tỉnh, cũng là bước ngoặt đẩy cuộc đời bố cô vào bóng tối.
Cuối cùng, cô nhẹ nhàng xoay nút.
Chiếc khóa đã bị phong kín gần mười năm được mở ra.