Chương 81: Ở đâu cũng thấy anh
Sau khi dạo quanh hội đền và xem màn trình diễn drone xong, Kỳ Tỉnh nắm tay cô đi sâu vào trong làng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hôm nay Diệp Phục Thu chơi rất vui, trên đường về cô vừa nắm tay anh vừa ngân nga bài hát của Châu Kiệt Luân mà ban nhạc đường phố ở hội đền vừa biểu diễn.
Tay Kỳ Tỉnh vẫn xách những thứ cô mua, bị cô lắc lư làm cánh tay đung đưa, cười trêu chọc cô: “Vui đến thế à?”
Diệp Phục Thu gật đầu mạnh mẽ: “Lâu rồi em không vui thế này, có lẽ cũng vì vừa uống chút rượu đào.”
Anh khựng lại: “Em uống rượu lúc nào?”
“Vừa nãy, lúc anh đi vứt rác,” Diệp Phục Thu giơ hai ngón tay, có chút tinh nghịch nói: “Quán rượu nhỏ mà em mua rượu cho uống thử, em chỉ uống một ly nhỏ xíu, một chút thôi.”
Kỳ Tỉnh thừa biết tính cô, không uống được rượu nhưng lại rất thích uống. Anh cúi đầu nhìn vào túi đồ, quả nhiên có một chai rượu đào đã đóng gói.
Anh lắc lư cái túi: “Định mang về uống tiếp à?”
“Em biết em uống rượu làm gián đoạn trí nhớ lại còn mất mặt.” Diệp Phục Thu sà vào lòng anh, làm nũng: “Em mua về trốn trong nhà uống là được mà.”
Kỳ Tỉnh liếc nhìn dáng vẻ bám riết không buông của cô lúc này, hoàn toàn khác với bộ dạng giả vờ nghiêm túc mà hay xấu hổ thường ngày, chỉ biết lắc đầu bất lực.
Lại còn về nhà uống nữa chứ, giờ cô đã ngà ngà say rồi.
Anh nắm tay cô, tiếp tục bước đi: “Thế thì mau về thôi, trước khi em say bí tỉ.”
Diệp Phục Thu quay đầu nhìn xung quanh, ngẩn ngơ: “Khoan đã Kỳ Tỉnh, đây đâu phải đường về nhà mình, anh đi nhầm rồi.”
Còn nhận ra đường cơ đấy.
Kỳ Tỉnh vươn cánh tay dài ôm cô sát vào người, dẫn đi tiếp: “Không nhầm đâu, hôm nay chúng ta không về nhà lớn.”
Diệp Phục Thu ngẩng đầu, bị anh kéo đi, giọng mềm mại hỏi: “Hử? Không về nhà lớn thì còn có thể ở đâu?”
“Đưa em đến một nơi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh đã tìm được một căn nhà nhỏ dưới chân núi phía Tây, mấy ngày nay anh thuê người dọn dẹp và trang trí xong xuôi, chỉ đợi đến đêm giao thừa dẫn cô tới ở, tận hưởng thế giới thực sự của hai người.
Buổi tối, chỉ có căn nhà ấm áp và rừng núi, không ai quấy rầy.
Anh nhìn cô gái đang vừa bám vào mình vừa uể oải bước đi, trong lòng có chút buồn cười.
Uống đến mức này, vào nhà chắc ngủ luôn cho mà xem.
Còn lãng mạn cái quỷ gì nữa chứ.
Đến căn nhà nhỏ, Diệp Phục Thu đẩy cánh cổng gỗ, nhìn thấy ánh đèn ấm áp và những dải lụa trang trí trong sân, mắt cô sáng lên, quay đầu nhìn anh: “Đẹp quá! Sao anh tìm được chỗ này vậy!”
“Anh mới xây nhà này cho em đấy.” Anh bình tĩnh bịa chuyện.
Tất nhiên Diệp Phục Thu không tin, cô bĩu môi, mặc kệ anh rồi tự mình đi loanh quanh trong sân.
Nơi này sát chân núi và có dòng suối nhỏ, khung cảnh điền viên kết hợp với rừng núi tĩnh lặng khiến cô ngỡ như mình đã xuyên không về thời xưa, sống cuộc đời giản dị bên núi xanh nước biếc.
Sống đơn giản giữa chốn non nước hữu tình, không áp lực, bình yên trôi qua hết phần đời còn lại, tránh xa chốn xô bồ, không biết là giấc mơ của bao nhiêu người.
Cô đi đến chiếc bàn gỗ nhỏ, cúi người ngửi đóa hoa hồng trong bình, cô nhìn hình dáng và hương thơm là nhận ra ngay: “Là hoa hồng Damascus.”
Diệp Phục Thu biết chắc chắn là anh đã tốn công thuê người mang lên núi, nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên: “Không ngờ núi Cán Xuân cũng trồng được hoa hồng Damascus đấy.”
“Buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ rồi.”
Không biết từ khi nào, Kỳ Tỉnh đã đứng phía sau cô, anh ôm lấy cô rồi dùng một tay bế cô lên.
Diệp Phục Thu giật mình, khẽ hét lên rồi bật cười khúc khích: “Này anh!”
Kỳ Tỉnh bế cô đặt lên bàn, hai tay chống xuống bàn khóa chặt cô giữa vòng tay mình, ánh mắt đen sẫm đầy bất lực: “Còn trồng hoa hồng nữa à? Sau này không được uống rượu nữa.”
“Chuẩn bị cho em bao nhiêu thứ, em hoàn toàn không cảm kích chút nào sao Diệp Phục Thu.”
Làm sao Diệp Phục Thu không biết, cô cười đến mức mắt híp lại. Ngồi trên bàn tầm nhìn vừa hay đối diện với anh, cô vòng tay ôm cổ anh, đôi môi mềm áp lên khóe môi anh, vừa hôn vừa dỗ: “Em biết mà, làm sao em không biết được chứ.” Cô vẫn không ngừng cười.
Được cô hôn hai cái, ánh mắt căng thẳng của Kỳ Tỉnh cũng dần dịu lại.
Diệp Phục Thu vuốt nhẹ cổ họng và cằm anh, dựa vào anh làm nũng: “Em đâu còn là người mới biết uống rượu nữa, mấy năm nay đi làm, tiệc tùng ba ngày hai bữa rèn cho em tửu lượng tốt rồi.”
Cô lùi lại và lấy ra từ trong túi chai rượu đào mua lúc trước, lắc lư trước mặt anh, vẻ nghịch ngợm như tiểu tiên nữ tham rượu hạ phàm: “Ngon lắm, anh thử đi.”
Kỳ Tỉnh chống tay lên bàn, ra vẻ kiêu ngạo: “Đút cho anh.”
Diệp Phục Thu ngẫm nghĩ vài giây, cô chớp nhẹ đôi mắt, cuối cùng mở nắp chai tự uống một ngụm rồi ghé sát miệng đút cho anh.
Vừa lúc môi cô chạm vào, Kỳ Tỉnh lập tức áp sát, anh ôm lấy eo cô, từ bị động chuyển sang chủ động, mở miệng tiếp nhận hương rượu ngọt lành.
Diệp Phục Thu bị sự mạnh mẽ đột ngột của anh làm cho bất ngờ, cô không kịp phản ứng, rượu trong miệng tràn ra theo khóe môi làm ướt đẫm cổ áo của cả hai.
Hương rượu đào lan tỏa khắp không gian, tạo ra men say và sự nóng bỏng đầy tình tứ.
Một ngụm rượu mà hai người chia nhau gần hai mươi phút, đến mức môi Diệp Phục Thu bị anh giày vò đến đỏ mọng như cánh hoa đào bị nắn bóp đến nát nhừ. Cô thở dốc mê man, để mặc anh vùi đầu vào hõm cổ mình, cơ thể nóng ran không chịu nổi.
Có lẽ lúc này cô mới hiểu được ý đồ thực sự của anh, ở nơi như thế này tuyệt đối không bị ai làm phiền, không ai biết cũng không ai dám nhìn trộm.
Cô bám lấy bờ vai rộng lớn của anh, giọng nói yếu ớt run rẩy, ban cho anh phần thưởng: “……Tối nay…… bao lâu cũng được.”
“Anh đã uống rượu với em rồi thì em cũng sẽ……”
Kỳ Tỉnh ngước nhìn lên từ hõm cổ và nơi mềm mại của cô, ánh mắt tối sẫm như con sói đói được phép săn mồi, giây tiếp theo đã đè cô xuống bàn.
Giữa sân nhỏ ngoài trời trong rừng, không mái che, không bức tường bảo vệ, trong môi trường tự nhiên hoàn toàn hai người trần trụi giữa hơi nóng của đêm khuya.
Diệp Phục Thu lúc này mới nhận ra, anh chính là muốn chơi trò này, tìm mọi cách để rèn luyện mức độ chịu đựng xấu hổ của cô.
Quá đáng.
Lưu manh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Bụng nhỏ của cô cấn vào mép bàn, rượu trong bụng dường như sắp tràn ra, Diệp Phục Thu cảm thấy lạnh, lỗ chân lông mở ra, toàn thân ngứa ngáy không chịu nổi.
Mặc dù biết rõ sẽ không có ai đến đây, nhưng ở nơi không có bất kỳ che chắn nào như vậy.….., cô vẫn thấy sợ.
Cô càng sợ càng trở nên nhạy cảm, người phía sau lại càng phấn khích.
Giữa chừng trời bỗng đổ mưa, mưa nhỏ lất phất che đi tiếng rên rỉ nghẹn ngào của cô. Kỳ Tỉnh sợ cô bị lạnh nên bế cô từ trên bàn lên và đi vào trong.
Chặng đường ngắn ngủi vài bước chân ấy dường như đã lấy mạng Diệp Phục Thu.
“Đừng! Không mà.”
“Anh, anh để em xuống đi, em…… tự đi được!”
“Kỳ Tỉnh! Như này không được đâu……!”
Cô gần như bật khóc, thật sự không chịu nổi: “Em có chân mà…… em tự đi được, tự đi được mà!”
Câu nói của cô khiến người bế cô bật cười mấy lần.
Đó là khoảnh khắc khiến cô gần như phát điên trong đêm đó.
Trong nhà anh cũng đã trang trí tỉ mỉ, đồ đạc đều như mới, đệm giường mềm mại và đàn hồi tốt.
Uống rượu xong lại vận động kịch liệt, cả người Diệp Phục Thu đỏ bừng như con tôm luộc, nước miếng còn chảy ra nơi khóe môi khi cô cầu xin tha thứ, hình ảnh ấy khiến Kỳ Tỉnh gần như phát điên, anh nâng niu bế cô lên như bảo vật……
Cổ tay cô bị anh nắm chặt không thể cử động. Trong cơn mơ hồ và choáng váng, tầm mắt cô rơi vào lồng ngực và cơ bụng rắn chắc của anh, từng đường nét căng lên khi dồn sức đẹp đến mức làm cô ngây ngất, còn hơn cả men rượu đào.
Đêm giao thừa cô uống đến say mèm, còn anh thì no nê tận hưởng một trận thỏa mãn.
…………
Bốn mùa của núi Cán Xuân đều như mùa Xuân, dù tháng Giêng là lúc lạnh nhất nhưng nhiệt độ trung bình vẫn trên mười mấy độ. Tết Dương được nghỉ ba ngày, có rất nhiều khách du lịch vào làng, đây chính là thời điểm náo nhiệt nhất.
Diệp Phục Thu chưa từng thấy núi Cán Xuân vào mùa Hè. Nhìn cảnh tượng du lịch nhộn nhịp lúc này, cô đoán Hè năm nay ở đây chắc chắn sẽ càng đông vui hơn.
Núi Cán Xuân có lịch sử lâu đời, hiện nay cơ sở hạ tầng du lịch đã được xây dựng hoàn chỉnh, chỉ cần chờ các cơ quan liên quan tiến hành một đợt kiểm định và chứng nhận các di tích lịch sử của núi Cán Xuân, đồng thời bổ sung thêm nhiều điểm du lịch nữa.
Ngày hôm đó, mấy người họ đang làm tình nguyện tại tiệm hoa cài tóc của bà Chu. Vì số lượng du khách trong thị trấn tăng lên nên nhu cầu cũng trở nên đa dạng. Mặc dù đeo hoa cài tóc không phải là phong tục của vùng núi Cán Xuân, nhưng các bà các mẹ trong làng cũng biết làm, thế là họ giúp bà Chu cùng nhau mở một tiệm nhỏ.
Bà Chu là một người già neo đơn điển hình, con trai và con dâu bà ấy đã qua đời trong trận lở đất vào mùa mưa, bà ấy cùng cháu trai sống nương tựa vào nhau. Hiện tại cháu trai bà ấy đang làm việc ở thành phố, còn bà ấy thì cứ thế tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác ở lại trong làng.
Mở quán hoa cài tóc cho bà Chu vừa giúp gia đình bà ấy có thêm thu nhập, vừa giúp bà ấy có việc làm, có thể trò chuyện với du khách đến cài hoa nên cũng sẽ không còn cảm thấy cô đơn.
Thầy Tiểu Đơn đặt ghế cho du khách ngồi chờ cài hoa, giúp đỡ người khác là việc thầy ấy làm tận tâm và chân thành hơn ai hết.
Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh làm xong việc, tìm một góc khuất hóng gió. Ban đầu Kỳ Tỉnh định học bà Chu cài hoa cho cô, nhưng Diệp Phục Thu nhiệt huyết sôi trào bèn ấn anh ngồi xuống, đòi cài hoa cho “anh chàng” tuấn tú.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Chiều nắng rực rỡ, khoảng mười lăm độ, gió nhẹ vừa phải, không lạnh cũng không khô.
Kỳ Tỉnh ngồi lười biếng, chân dang rộng trên băng ghế dài, gió thổi qua làm tóc đen trước trán anh khẽ lay động.
Kiểu tóc của anh khác với bốn năm trước, nếu ngày ấy tóc mái dài phủ trán thì giờ ngắn hơn, cắt tỉa gọn gàng, để lộ rõ chân mày và ánh mắt sắc bén, khí chất anh hùng, vẻ đẹp tự nhiên càng thêm nổi bật.
Bỏ đi vẻ non nớt của thiếu niên, anh mang nét chín chắn, trầm ổn của một người đàn ông trưởng thành.
Kỳ Tỉnh nhắm mắt lại, để mặc cô tùy ý cài hoa, Diệp Phục Thu đứng giữa khoảng trống hai chân anh. Thỉnh thoảng anh còn nghịch ngợm dùng chân kẹp lấy cô, làm cô lảo đảo, tay cài hoa không vững, nghe cô “chậc chậc” cảnh cáo, anh chỉ cười khẽ.
Diệp Phục Thu bực mình, đấm nhẹ vào vai anh: “Anh đừng có động đậy nữa!”
Cô đấm thêm hai cái nữa, cuối cùng Kỳ Tỉnh cũng yên lặng, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Bà Chu nhìn thấy, trêu chọc: “Thì ra cháu là người sợ vợ đấy à!”
“Đàn ông sợ vợ là tốt đấy!”
Mấy cô gái xung quanh cười rộ lên.
Má Diệp Phục Thu đỏ bừng, Kỳ Tỉnh mở mắt, chống tay ra sau, mặt dày nói: “Bà bảo anh là người đàn ông tốt đấy.”
“Không mau cưới anh đi, lỡ để anh chạy mất thì có khóc cũng chẳng tìm được ai khác đâu.”
Nói xong lại bị cô đấm thêm một cái.
Diệp Phục Thu cầm hoa, tìm chỗ cài lên đầu anh, tai cô đỏ như quả cà chua bi dưới nắng: “Anh đừng có nói bừa, thật là không biết xấu hổ mà……”
Kỳ Tỉnh thảnh thơi, giơ tay sờ bông hoa cài trên đầu, vẻ ngoài hỏi nhưng thực chất là dụ dỗ: “Anh có đẹp không?”
Những lời thường nghe từ con gái lại thốt ra từ miệng một chàng trai cao lớn như này, tạo ra cảm giác kỳ lạ mà thú vị. Diệp Phục Thu cố nhịn cười, gò má phồng lên, hạ giọng: “Kỳ Tỉnh, anh đúng là quyến rũ quá rồi.”
Nghe chữ “quyến rũ” làm anh nhướng mày, Kỳ Tỉnh không phủ nhận, nhưng hạ giọng, giả vờ nghiêm khắc: “Em mau lấy gương đây, cài không đẹp thì làm lại nhé.”
“Em đâu có mắt thẩm mỹ bằng cậu chủ Kỳ Tỉnh.” Diệp Phục Thu cài bông hoa cuối cùng, ánh mắt còn hung dữ hơn anh: “Nhưng dù là bãi phân bò, anh cũng phải ngoan ngoãn đội lên cho em!”
Kỳ Tỉnh vòng tay ôm eo cô, thuận theo lời cô nói, luôn kiên nhẫn dỗ dành: “Anh rất sẵn lòng.”
Diệp Phục Thu nâng bông hoa trên đầu anh, hài lòng xoay đầu anh qua lại ngắm nghía, cuối cùng đánh giá: “Đúng là một anh chàng xinh đẹp như hoa.”
Cô cười tít mắt, như chú thỏ con vui vẻ vẫy tai: “Người có thể cưa đổ một chàng trai như anh, chắc chắn rất giỏi giang nhỉ.”
“Tội nghiệp ông chủ Kỳ, bị cô gái này xoay mòng mòng trong lòng bàn tay.”
Câu nói cuối cùng khiến Kỳ Tỉnh bật cười thành tiếng.
………….
Sau nửa tháng hút ẩm, quá trình làm mực Huy Châu cuối cùng cũng bước vào giai đoạn kết thúc.
Lần trước sau khi ép mực thành thỏi, mấy chục thỏi mực được đặt vào hộp lót tro cây cỏ để hút ẩm.
Sau nửa tháng hút ẩm sẽ lau sạch bụi, buộc thành từng chùm để phơi.
Nhưng đây vẫn chưa phải là bước cuối cùng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Mực Huy Châu phải treo phơi suốt nửa năm, nghĩa là sau khi quay xong các bước này, việc quay phim quy trình làm mực Huy Châu lại phải tạm dừng.
Nghe thầy Tiểu Đơn nói còn phải đợi thêm nửa năm, Diệp Phục Thu suýt ngất xỉu vì cô quên mất còn bước này.
Cô cứ tưởng sắp quay xong, biên tập xong là có thể đăng lên rồi.
Điều này cũng khiến cô cảm nhận sâu sắc rằng, kỹ nghệ cổ truyền thực sự là tâm huyết của những người thợ dày công suốt năm dài tháng rộng. Từ nguyên liệu thô đến sản phẩm hoàn thiện, người xưa không cho phép có bất kỳ sai sót nào, một bước làm sai, mấy tháng trời cố gắng đều đổ sông đổ biển.
Vì vậy, những sản phẩm của thầy Tiểu Đơn và ông nội làm ra thực sự có giá khá cao, đối tượng khách hàng cũng chỉ là một bộ phận nhỏ yêu thích văn phòng phẩm và nghệ thuật thư pháp.
Vốn cô định nói nếu đã vậy thì cứ tiếp tục đợi, họ có thể quay các chủ đề khác trước.
Nhưng thầy Tiểu Đơn nhận ra sự quan tâm của cô đối với video lần này, bèn nói rằng lô mực đã treo phơi từ nửa năm trước đã hoàn thiện, có thể lấy ra quay trước.
Tất cả đều là do thầy ấy tự làm, chỉ khác lô, còn chất lượng và chi tiết đều giống nhau.
Hơn nữa, trọng tâm của video là thể hiện quy trình chế tác theo phương pháp cổ.
Dù gì hiện tại điều quan trọng là tận dụng thời gian để phát triển kênh.
Đôi mắt Diệp Phục Thu bừng sáng, nghĩ đây cũng là một cách hay. Thầy Tiểu Đơn lập tức treo phơi lô mực mới và lấy lô cũ ra tiếp tục các bước còn lại.
Bước cuối cùng là khắc chữ và vẽ vàng lên thỏi mực. Diệp Phục Thu cẩn thận quay từng góc máy, còn thầy Tiểu Đơn thì ngồi trên tảng đá nhỏ, tập trung tô vẽ vàng lên từng nét chữ.
Dù chỉ học hết cấp ba, nhưng được sinh ra trong gia đình có truyền thống như vậy, thầy Tiểu Đơn thực sự biết rất nhiều thứ, thậm chí cả thư pháp cũng tinh thông.
Người xưa từng nói: “Một lạng vàng một lạng mực.” Mực Huy Châu là một sản vật địa lý đạt cấp di sản văn hóa phi vật thể, nổi tiếng với các đặc tính như mực xuống giấy như sơn, không phai màu theo thời gian, không dính giấy bút, hương thơm đậm đà, nét chữ đầy đặn và mịn màng.
Nhấc lên nhẹ nhàng, mài ra trong trẻo, ngửi thấy hương thơm, cứng như ngọc, khi mài không phát tiếng động, chấm mực đậm như sơn, lưu truyền ngàn năm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Từng giọt mực sánh đặc mượt mà rơi xuống nước, khung hình cuối cùng cũng được quay xong.
Diệp Phục Thu nhấn nút dừng, thở phào nhẹ nhõm: “Quay xong rồi, kết thúc rồi.”
Thầy Tiểu Đơn ghé lại xem màn hình máy quay: “Được, chắc chắn video này sẽ ổn.”
Hai người nhìn nhau.
Video đầu tiên đăng trước đó về giấy Bạch Miên đã có lượng truy cập tự nhiên trong mấy ngày nay, thầy Tiểu Đơn hỏi cô rằng với số liệu lượt xem của video này có được coi là tốt không.
Diệp Phục Thu không đưa ra phán đoán chính xác cho thầy ấy. Trước khi đăng tải các video về kỹ thuật cổ truyền một cách nghiêm túc, tài khoản đã đăng rất nhiều đoạn phim sinh hoạt hàng ngày để làm nóng trước. Hiện tại, video giấy Bạch Miên với vài nghìn lượt thích và lượt xem, thành thật mà nói, vẫn thấp hơn kỳ vọng của Diệp Phục Thu.
Thậm chí có cư dân mạng trong phần bình luận cũng cảm thán: “Video đáng lẽ phải mười vạn lượt thích mà giờ chỉ có vài nghìn, thật đáng tiếc, đã đề xuất nha.”
Bởi vì họ đã đầu tư rất nhiều công sức và chi phí, nếu lưu lượng truy cập chỉ ở mức này thì theo đánh giá của cô – một người bán chuyên nghiệp – chỉ miễn cưỡng đạt mức đủ tiêu chuẩn, hoặc thậm chí là thấp hơn.
Còn cách rất xa hiệu quả mà cô mong đợi.
Vì vậy, cô nói với thầy Tiểu Đơn: “Từ từ vậy, chẳng có việc gì có thể thành công ngay lập tức, thầy là người hiểu rõ nhất mà.”
Thầy Tiểu Đơn không nản lòng, thầy ấy vốn đã sẵn sàng đối mặt với khó khăn, chỉ gật đầu đồng ý.
Lúc đó, ông nội ôm một cái thau không biết đang làm gì đi ngang qua, nghe thấy hai người trò chuyện thì buông một câu: “Ôi chao! Người trẻ như mấy đứa cứ nóng vội.”
Diệp Phục Thu quay đầu, chớp chớp mắt.
Ông Đơn nhấc nhẹ chiếc mũ đan trên đầu lên rồi nói: “Cái xưởng rượu trong thôn đó, đều phải đợi bảy, tám năm mới lấy ra khai đàn* cho hương thơm bay ra, đến khi người ta ngửi thấy mùi thơm thì mới có người biết rượu nhà họ ngon!”
(*khai đàn: mở chum rượu)
Nói xong, ông ấy quay người bỏ đi, không nói thêm gì nữa.
Một câu đơn giản ấy khiến Diệp Phục Thu bớt lo lắng hẳn, cô mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, rượu ngon mới ủ cũng chưa có mùi vị gì.”
Cô nhìn thầy Tiểu Đơn nói: “Chúng ta đợi thêm chút nữa, quay thêm vài đợt.”
Nói xong chuyện chính, Diệp Phục Thu đứng dậy thu dọn thiết bị, lúc này mới phát hiện chàng trai đi cùng mình đã ngồi im lặng bên cạnh mày mò nãy giờ, không biết đang bận rộn gì.
Cô ghé sát, cúi người xuống và ngạc nhiên khi thấy anh đang cầm một thỏi mực, dùng bút lông tô chữ vàng lên đó.
Diệp Phục Thu khẽ đấm anh: “Anh lấy trộm thỏi mực của người ta làm gì đấy, mau trả lại đi, mấy cái này không phải để nghịch đâu.”
Kỳ Tỉnh quay đầu nhìn cô, vẻ mặt vô tội giải thích: “Anh mua của người ta rồi mà, cũng chuyển khoản qua WeChat xong hết rồi.”
Diệp Phục Thu: “??”
Cô nhìn về phía thầy Tiểu Đơn, đối phương gật đầu.
Hai người tiến hành giao dịch khi nào vậy!?
Diệp Phục Thu ngồi xổm bên cạnh anh, đổi góc nhìn và ngẩn người.
Thư pháp là thứ mà Kỳ Tỉnh đã học từ nhỏ, hơn nữa kiểu chữ Thọ Kim của anh còn mang đậm phong cách cá nhân: sắc nét, thanh thoát, mạnh mẽ và dứt khoát.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh cầm bút lông nhỏ, viết lên thỏi mực đen chữ “Phục Thu”.
Anh viết xong, giơ lên cho cô xem: “Chúng ta cũng để lại một dòng chữ mang về làm kỷ niệm.”
“Nhìn thấy nó, em sẽ nhớ tới những khó khăn mà em đã trải qua khi quay cái này.”
Vào núi quay video mực là một bước nhảy dũng cảm trong cuộc đời em.
Vì vậy, ký tên lên thỏi mực này, mong em mãi mãi tự do và can đảm.
Diệp Phục Thu hiểu ý anh, lòng ngọt ngào như mật, nhẹ nhàng tựa vào bên anh, nhìn tên mình trên thỏi mực rồi lấy máy ảnh chụp một tấm.
…………
Khi thu dọn thiết bị chuẩn bị về, không hiểu sao thầy Tiểu Đơn hoảng loạn như mất vía, vội vã chạy ra: “Cô Tiểu Diệp, cô Tiểu Diệp!!”
Diệp Phục Thu ngẩng đầu: “Có chuyện gì vậy?”
Suốt cả buổi chưa kiểm tra tài khoản, vừa mới rửa tay xong sau khi làm việc và mở lại nền tảng video ngắn, tài khoản của thầy ấy đã nổ tung. Thầy Tiểu Đơn vã mồ hôi đầm đìa trong vài chục giây, đôi mắt sáng rỡ: “Video giấy Bạch Miên, video giấy Bạch Miên đột nhiên lên xu hướng rồi! Giờ đã có hơn bảy vạn lượt thích rồi!”
Diệp Phục Thu đột nhiên vui mừng khôn xiết, suýt nữa làm rơi túi máy quay, chạy tới xem điện thoại của thầy ấy: “Thật sao…… thật rồi, với đà này, số liệu video này sẽ còn tăng vọt.”
Cô phấn khích vỗ vai Tiểu Đơn: “Được rồi, được rồi! Thật sự phất lên!”
Diệp Phục Thu lập tức nhìn về phía Kỳ Tỉnh, đối phương đứng cách cô vài bước, xách túi thiết bị cho cô, trên mặt hiện rõ vẻ tự tin như muốn nói: “Anh biết em sẽ làm được mà.”
Cô cười rạng rỡ, nụ cười còn tươi sáng hơn ánh nắng chiều.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Chiếc điện thoại trong túi kêu rè rè làm gián đoạn, Diệp Phục Thu lấy ra nhìn thì thấy là em gái gọi, cô nghe máy: “Alo? Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói trong điện thoại của Diệp Tri Xuân gấp gáp, run rẩy và lộ rõ sự bất lực.
“Chị.….. chị ơi, chị mau về đi, bệnh tim của bà tái phát, phải nhập viện rồi.”