Chương 80: Trong cơn mưa có giọt nước mắt

Lần này trong phòng có chuẩn bị một hộp đồ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nhưng Kỳ Tỉnh không nghĩ rằng tối nay là lúc thích hợp để giày vò vì trên người cô vẫn còn vết thương.

Nhưng mà người đang nôn nóng kia lại cứ nằm sấp trên người anh làm bậy, khiến Kỳ Tỉnh đang cố nhịn lộ ra một chút đau đớn.

Diệp Phục Thu thấy anh mãi mà chẳng có chút chủ động nào, cô tức giận vung tay đánh anh một cái, đôi mắt vừa khóc xong vẫn còn đỏ hoe, trông vô cùng tủi thân: “…… Anh không muốn làm với em.”

Lồng ngực Kỳ Tỉnh trùng xuống, anh kéo cánh tay cô lên, bất lực nói: “Nói linh tinh.”

Động tác của anh rất nhẹ, dễ dàng đổi vị trí của cả hai.

Lưng Diệp Phục Thu nằm lên lớp đệm mềm mại, ngước mắt nhìn người phía trên.

Kỳ Tỉnh cúi xuống, nhưng toàn bộ quá trình đều không đè lên cô, chỉ nghiêng người hạ xuống hôn cô, sau đó vươn tay ra……

Diệp Phục Thu biết anh định làm gì, đây là muốn đơn phương giúp cô.

Như vậy thì cô thoải mái mà anh cũng không giày vò cô.

Nhưng hôm nay cô không muốn thế.

Diệp Phục Thu chặn tay anh lại, kéo lên trên, ánh mắt đã có chút không vui: “Em không cần cái này.”

“Em muốn.” Cô liếc nhìn: “Cái kia cơ.”

Thật tốt khi cô vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn, Kỳ Tỉnh không nhịn được mà bật cười, xoa nhẹ gương mặt nhỏ của cô: “Sao cái gì em cũng muốn vậy.”

Lồng ngực anh đã nóng rực khó chịu từ sớm: “Nhịn chút đi, thật sự làm thì vết thương trên người em sẽ đau đấy.”

Diệp Phục Thu ôm lấy cổ anh, kéo người xuống, hơi thở nóng rực phả ra trước khi hôn, khiêu khích anh: “Lề mà lề mề, anh có còn là đàn ông không đấy?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh phì cười, phong độ quý ông đến đây là dừng lại, anh lập tức bóp cằm cô, thống trị mà cướp đoạt hơi thở của cô.

Anh nắm lấy cổ chân cô, kéo người xuống dưới thân.

Cơn bão bất ngờ cuốn lấy cô, khiến hơi thở của Diệp Phục Thu khựng lại, nhất thời bị sự mạnh mẽ của anh làm cho kinh hãi, nhưng ngay sau đó, cô chủ động dâng mình, quấn lấy anh triền miên.

Trong từ điển của Kỳ Tỉnh hiếm khi có hai chữ “dịu dàng”, dường như bản chất của anh vốn không có thứ đó. Nhưng kể từ khi gặp cô, anh cũng học được cách ngày đêm viết nên những nét chữ dịu dàng.

Từ sau khi gặp lại, phần lớn thời gian anh đều rất dịu dàng, sợ lộ ra bản tính mãnh thú sẽ lại dọa người sợ hãi bỏ chạy. Nhưng Diệp Phục Thu lại thích vẻ ngang ngược mạnh mẽ của anh hơn sự dịu dàng, nhất là trong chuyện này.

Cô thích cảm giác bị anh mạnh mẽ chiếm hữu hoàn toàn, bất kể là giam cầm, lực mạnh khiến người nghẹt thở hay những lời thô tục giúp cô lên đỉnh đi nữa, cô đều hưởng thụ tất cả.

Diệp Phục Thu không kiềm chế được mà cử động đôi chân, ngón chân móc lấy cạp quần anh, kéo xuống từng chút một.

Kỳ Tỉnh giữ chặt đầu cô, mọi động tác đều tránh vết thương trên người cô, nếm trọn từng phần ngọt ngào trong khoang miệng cô. Chiếc lưỡi thô ráp của anh cố tình cọ xát mọi ngóc ngách khiến vòm miệng cô ngứa ngáy, khiến cô không kìm được mà cả người cựa quậy loạn lên.

Đôi môi ẩm ướt của anh hôn từ môi cô, đến chóp mũi, sang gò má, rồi khẽ dừng lại bên tai, mơn trớn và hôn nhẹ lên vành tai, lại men theo mái tóc thơm lần xuống cần cổ trắng ngần.

Trong mắt Kỳ Tỉnh, Diệp Phục Thu chính là một viên bảo ngọc tối thượng, mỗi tấc da thịt của cô đều có sức hấp dẫn chí mạng với anh. Anh hận không thể dùng môi hôn từng chút một, mút lấy từng chút một.

Hôn mãi vẫn không đủ.

Anh hiểu rõ tất cả về cô, cũng thích nhất là việc kiên nhẫn dạo đầu đầy đủ. Từng động tác nhỏ vụn vặt của anh cũng có thể kích thích mọi điểm dễ cháy trên người cô, khiến cô chưa thật sự tiếp nhận đã mờ cả mắt, liên tục không nhin được ngửa đầu lên.

Nếu không có màn dạo đầu này, cô căn bản không thể chịu nổi anh, Kỳ Tỉnh luôn đặt cảm nhận của cô lên hàng đầu. Dù bản thân sớm đã nhịn đến mức sắp nổ tung thì anh vẫn kiên trì dùng hết mọi thủ đoạn, mọi kỹ thuật, khiến cô mềm ra như nước trong lòng bàn tay anh, rồi mới nghĩ đến mình.

Diệp Phục Thu nhìn lên trần nhà, cảm thấy nóng đến mức như đang ở giữa tháng Tám oi bức, đôi tay cô trượt xuống, đan chặt vào mười ngón tay anh, cả người run rẩy.

Khi cô không chịu nổi nữa thì trở nên vừa cuống quýt vừa luống cuống, làm tóc anh rối tung, đẩy đầu anh ra nhưng chẳng có bao nhiêu sức lực. Cô càng đẩy, anh càng cúi xuống áp sát——

Diệp Phục Thu suýt chút nữa đã ngất đi.

…………

Thời tiết ban đêm thay đổi thất thường, một trận gió mạnh lùa vào cửa sổ chưa đóng kín, khiến cửa bật ra và đập mạnh vào khung.

Ngay khoảnh khắc âm thanh chấn động vang lên, chim xanh trên cành và cú đêm ngoài cửa sổ cũng phát ra tiếng kêu trầm thấp.

Dù là trong mơ thì chuyện này cũng đã nhiều lần khiến cô không thể chịu đựng nổi.

Giờ đây, giấc mơ mơ hồ trở thành hiện thực, cô lại hơi hoang mang. Khi không phân biệt nổi thực và ảo, chính sự mãnh liệt của anh đã kéo cô về thực tại.

Là thật.

Kỳ Tỉnh đang làm x với cô.

Anh rất nóng, chỗ nào cũng nóng rực.

Anh chuẩn bị chu đáo, từ sớm đã kê cho cô chiếc gối mềm dưới đầu, nhưng theo từng đợt gió mưa gào thét bên ngoài, giọt mưa rơi mạnh vào bậu cửa sổ, chiếc gối dưới đầu cô lại vô tình rơi xuống đất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đôi mắt của Diệp Phục Thu toàn là nước mắt, anh đưa tay lau đi, sau một câu hỏi nhẹ nhàng lại là những cử động càng không biết kiềm chế mãnh liệt.

Thời gian như bị bóp méo, không biết đã trôi qua bao lâu, cô khàn giọng nói muốn uống nước. Nhân lúc anh đứng dậy lấy cốc nước, cô run rẩy bò dậy định trốn đi. Kết quả còn chưa đi được hai bước đã bị anh nắm chặt cổ tay kéo trở về.

Anh ngậm một ngụm nước, cúi đầu, dùng miệng đút cho cô uống. Cô sặc khiến phần lớn nước bị tràn ra chảy dài trên mặt và cổ, rồi từ từ trượt xuống dưới.

Khung giường dùng lâu ngày nên tiếng kêu cũng lớn, may mà tiếng mưa ngoài cửa sổ át đi âm thanh cọt kẹt đó.

Cô mơ màng lặp đi lặp lại rằng tấm ván giường không chịu nổi, nếu khung giường sập xuống thì sao.

Nên anh dứt khoát bế thẳng cô lên.

Lúc này, cô lại càng chịu không nổi.

Từ sự yên bình và nhẹ nhàng thường ngày, vào lúc này cả căn phòng đã trở thành một đống lộn xộn bừa bãi, toàn bộ không gian giống như một lò hấp hỗn độn không phân biệt ngày đêm.

Ngoài cửa sổ, chim bói cá bị mưa quất kêu không ngừng, vừa đáng thương lại vừa êm tai, mãi cho đến khi tiếng hót trong trẻo ấy trở nên khàn đặc, cơn mưa mới có dấu hiệu ngừng lại.

Vào những thời điểm đặc biệt thế này, giọng cô cũng trở nên cực kỳ đặc biệt.

Từ trong trẻo mềm mại chuyển thành dẻo dẻo dính dính, dù cao giọng cũng như ngọc bích mỡ cừu bọc trong một lớp dầu, khiến trái tim của người nghe mềm nhũn.

“Kỳ Tỉnh……”

“Kỳ…… Em rối …… Em rối quá……”

“A Tỉnh.….. Anh đừng..….”

Anh hôn lên đôi môi đang gọi loạn của cô, thích thú với giọng nói của cô, khen ngợi: “Ừhm, cứ gọi anh đi, đừng dừng lại.”

“Em dừng thì anh sẽ không dừng đâu.”

Diệp Phục Thu vô cùng hối hận vì mấy tiếng trước đã khiêu khích, trêu chọc anh.

Đúng là tự chuốc khổ vào thân.

Trên mặt đất vương vãi những miếng vuông nhỏ bị xé nát, cô vốn tưởng cuối cùng cũng có thể chợp mắt, ai ngờ người kia nghỉ ngơi chưa được mấy phút lại bắt đầu.

Diệp Phục Thu khóc lóc phản kháng, cầu xin cũng vô ích, đối phương như một con vật hung dữ tham lam chưa được thỏa mãn, không ngừng đòi hỏi.

Sương mù mát lạnh bao trùm thôn làng sau cơn mưa, anh cố ý xấu xa mở cửa sổ ra, Diệp Phục Thu bị ép chặt, chỉ biết dùng hai tay bịt chặt miệng.

Khung cửa sổ bằng gỗ, những mảnh gỗ thô ráp cọ vào da thịt, mang theo chút đau rát.

Cảm giác của cô đã bị phóng đại đến cực hạn, dopamine sôi trào dữ dội.

“Sao Thu Thu không kêu nữa rồi?” Anh còn đang ở phía sau trêu chọc.

“Do anh chưa đủ cố gắng sao?” Quả thật xấu xa đến cực điểm.

Diệp Phục Thu lờ mờ nhìn thấy dãy núi phía xa, giữa đêm khuya, tiếng côn trùng và chim chóc trong rừng kêu không ngớt, khung cảnh thiên nhiên nguyên sơ mang đến cho cô một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt.

Nơi vượt ra khỏi quy luật tự nhiên, cô và anh đang làm không biết tiết chế chuyện càng vượt xa khỏi tự nhiên.

Nỗi sợ tìm đường sống trong chỗ chết muốn xâm chiếm cô, nhưng lúc này ngay cả một khe hở cũng khó mà tìm được.

Cô cũng chẳng cần lo lắng mất ngủ vì sợ hãi nữa, trực tiếp bị giày vò đến mức ngồi cũng có thể ngủ thiếp đi.

Cuối cùng, khi được ngâm nửa người vào trong thùng gỗ đựng nước ấm, cô gần như chẳng còn chút ý thức nào, mặc cho anh chăm sóc.

Ý thức mơ hồ nhưng vẫn nhắc anh rằng vết thương của mình không được dính nước.

Nhưng cô nhớ thùng nước lắc lư làm nước bắn tung tóe khắp nơi.

Cũng không biết anh đã để những miếng vuông nhỏ vào phòng tắm từ khi nào.

Đồ xấu xa, hóa ra đã có chuẩn bị từ sớm.

Trong một đêm, anh đòi lại tất cả khao khát đã bị dồn nén suốt 4 năm qua.

…………

Sự kịch liệt bất ngờ khiến Diệp Phục Thu mệt đến mức ngủ thẳng đến chiều hôm sau.

Giữa chừng cô có mơ hồ tỉnh dậy vài lần, nhưng lại bị người ôm vào lòng đút nước, đút đồ ăn, ăn xong lại ngủ tiếp.

Diệp Phục Thu nhân cơ hội này giải tỏa hết mệt mỏi tích tụ gần đây, ngủ một giấc thật đã.

Khi tỉnh dậy, trong hơi thở ngửi thấy mùi thơm của ga trải giường và chăn nệm mới, cùng với mùi đất tươi đặc trưng trong không khí sau cơn mưa ở vùng núi này.

Cô cử động ngón tay, mở hai bàn tay ra, cảm nhận làn gió nhẹ lướt qua kẽ tay, thổi lòng bàn tay khô ráo thoải mái.

Diệp Phục Thu hé mở đôi mắt, như một con mèo lười ngủ say duỗi eo.

Cô vừa mới động đậy, một cánh tay lập tức ôm lấy eo cô, Diệp Phục Thu hừ hai tiếng, vươn tay chạm vào đường gân xanh trên cánh tay anh, vuốt ve chơi đùa.

Kỳ Tỉnh nằm phía sau cô, ghé sát lại hôn lên tai cô: “Đói không?”

Diệp Phục Thu lắc đầu, vừa mới cử động đôi chân trong chăn thì lập tức tê mỏi đến mức cứng đờ, đành từ từ hạ xuống.

Thật sự sắp bị người này giày vò đến tan xương rồi!

Cô cựa quậy một chút, cảm thấy chỗ sâu bên trong chân mát lạnh, khó nói thành lời nhưng lại thấy thoải mái.

Diệp Phục Thu quay đầu nhìn anh, ra hiệu chỗ nào đó với anh: “Hơi lạnh, anh làm gì thế?”

Kỳ Tỉnh giơ ngón tay đặt trước mũi cô, để cô ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt còn sót lại: “Thuốc giảm sưng, là phương thuốc thảo dược nguyên chất trong thôn, anh mua trên trấn.”

Anh thấp giọng, nói: “Sáng sớm anh thấy sưng đỏ như cái bánh bao nhỏ nên chạy đi mua cho em đấy.”

Diệp Phục Thu đỏ mặt, khẽ đánh anh một cái: “Anh nói gì thế…… Có biết xấu hổ không?”

Anh cúi đầu cười khẽ hai tiếng: “Trong phòng chỉ có hai ta, xấu hổ cái gì.”

Kỳ Tỉnh dụi mũi vào cô, chủ động nhận lỗi: “Là anh làm quá mức rồi, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn.”

“Còn khó chịu không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu lắc đầu, thuốc mỡ anh mua thực sự rất hiệu quả, cô ngủ mà không cảm thấy khó chịu, tỉnh dậy thì đã hết sưng.

Cô không biết rằng dáng vẻ ngơ ngác mới tỉnh ngủ của mình trông cứ như bị anh làm cho mơ màng cả đêm, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mang theo một nét ngốc nghếch đáng yêu, khiến anh nhìn mà trong lòng dâng trào một cảm giác thích thú khó tả.

Kỳ Tỉnh không nhịn được, anh đè xuống, ôm chặt lấy cô và hôn thật lâu mới chịu buông ra.

Diệp Phục Thu đẩy ngực anh, bảo anh một vừa hai phải thôi, cô còn rất nhiều chuyện muốn nói, vậy mà anh cứ cắn môi cô mãi không buông, đến nói cũng không nói nổi.

Cô khẽ thở dốc, ánh mắt lấp lánh như phủ nước: “Hôm nay anh đi làm gì vậy? Em cảm giác anh dậy từ rất sớm.”

“Em ngủ lâu như vậy, ngày mai đến đồn cảnh sát còn kịp không?”

“Hôm nay chỉ vì chuyện này mà em đã vất vả cả ngày rồi, lúc ở khoa cấp cứu bệnh viện em chẳng đã nắm lấy tay cảnh sát mà nói nhiều rồi sao,” Kỳ Tỉnh bế cô ngồi thẳng dậy, nghịch ngón tay cô, “Nhưng lúc đó em quá kích động, người ta bảo anh đợi em bình tĩnh lại rồi hãy đến, không sao cả, kịp thôi mà.”

“Mấy dì hay trò chuyện với em đều sợ hết hồn, từ trước đến nay nơi này chưa từng xảy ra chuyện như vậy.” Anh nói.

Diệp Phục Thu suy nghĩ xa hơn: “Sau này điều tra có thể kín đáo một chút thì tốt, tên đó chạy lên núi để bắt cóc em, chẳng có liên quan gì đến núi Cán Xuân cả, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến du lịch của núi Cán Xuân.”

“Đừng để người ngoài tưởng nhầm nơi này loạn, không an toàn.”

Nghe vậy, Kỳ Tỉnh nghiêng đầu đánh giá cô, hơi bất ngờ: “Em rất thích nơi này.”

Cô luôn suy nghĩ cho người dân trong núi.

Diệp Phục Thu gật đầu, hỏi lại: “Anh không thích nơi này sao? Ở đây có núi đẹp, nước trong, người cũng tốt, sau này em còn định đến đây dưỡng lão nữa đấy.”

“Thích.” Kỳ Tỉnh bình thản như mây trôi gió thoảng nói: “Em ở đâu thì anh thích chỗ đó.”

Cô cố nhịn cười, giọng nói khàn khàn nhưng lại có âm sắc đặc biệt dễ nghe: “Vậy nếu em ở núi đao biển lửa thì sao?”

Anh nhanh chóng tiếp lời, miệng lưỡi trơn tru: “Vậy anh sẽ biến núi đao biển lửa thành non xanh nước biếc cho em.”

“Chúng ta cứ sống trong đó cả đời.”

Diệp Phục Thu thành công bị anh chọc cười đến nheo mắt, cô rúc vào lòng anh cười khúc khích.

“Em đói rồi, đi ăn thôi.”

“Ăn gì?”

Cô nghĩ một chút: “Đi dạo khu phố cổ đi, tiện thể chào hỏi mấy dì, báo bình an luôn.”

Diệp Phục Thu cứ tưởng mình đã nghỉ ngơi đủ, ai ngờ vừa nhấc chăn ra định xuống giường thì chân lập tức nhũn ra—— “Bịch”.

Ngã thẳng xuống đất.

Kỳ Tỉnh từ từ nghiêng người nhìn xuống, dáng vẻ lười biếng xem kịch vui: “Cô chủ có cần giúp không.”

Diệp Phục Thu quay đầu trừng anh.

Ai hại cô chân mềm eo mỏi hả!

…………

Cuối cùng, cô vẫn phải vịn vào cánh tay Kỳ Tỉnh mới có thể xuống lầu.

Các dì đang ngồi dưới sân uống trà ăn hạt dưa, thấy cô xuống thì xôn xao quan tâm: “Tiểu Diệp à! Không sao chứ!”

“Ôi giời, tối qua mấy dì nghe chuyện mà sợ chết khiếp!”

“Phải đó, cháu nói sao ngôi làng này lại tùy tiện để loại người mưu tài hại mạng như vậy vào chứ!”

“May mà cháu không sao!”

Dì Triệu nhìn dáng đi cứng ngắc của cô, đến nhấc chân cũng khó khăn, đau lòng đến mức lớn tiếng nói: “Nhìn cháu bị thương kìa! Đi đứng cũng không vững! Có phải lúc trên núi bị ngã không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Vết thương ngoài da của Diệp Phục Thu phần lớn đều ở nửa thân trên, hơn nữa cũng chỉ là trầy xước nhẹ, điều thực sự khiến cô đi lại khó khăn là……

Thủ phạm ở ngay bên cạnh đang đỡ lấy cô, mặt cô nóng bừng, xấu hổ mà giả vờ thừa nhận: “Dạ, vấp một chút thôi ạ.…. Không sao đâu dì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Nói chuyện thêm vài câu, Diệp Phục Thu vịn vào Kỳ Tỉnh ra khỏi sân, hai người nắm tay nhau đi vào khu phố cổ ăn cơm.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, một người đàn ông trung niên trong làng chậc lưỡi nói: “Nghe nói bị bắt lên lưng chừng núi, bị trói lâu như vậy, xuống đây đầy thương tích, ai mà biết đã trải qua những gì, bạn trai cô ấy thì lại chăm sóc quá mức.”

Giọng điệu đầy ý xấu.

Dì Triệu vừa nghe, lông mày dựng ngược, với lấy cây chổi dưới chân quật tới: “Cái đồ ngu xuẩn nhà ông! Cút ngay! Đừng làm bẩn tai của tôi!”

“Nếu còn để tôi nghe thấy ông nói mấy lời vớ vẩn này khắp nơi! Tôi dắt mấy chị em của tôi đuổi ông ra khỏi làng!”

Mấy dì khác cũng chửi ầm lên, chỉ vào ông ta và mắng chửi: “Đúng đó! Ông mau ngã xuống sông để rửa cái miệng bẩn thỉu đi!”

“Cút mau! Đừng có ăn hạt dưa nhà chúng tôi!”

“Cút!”

Người đàn ông bị đánh mấy cái, vẻ mặt không phục nhưng vẫn xám xịt chạy mất.

…………

Hai người đến quán bún gạo mà cô thích ăn tối, chuyện bị kẻ xấu bắt cóc chỉ là sự cố ngoài ý muốn, công việc chính trong tay cô không thể bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Nỗi sợ hãi giữa ranh giới sống chết nhanh chóng bị cô gạt sang một bên, Diệp Phục Thu lại bắt đầu tính toán về kênh video của thầy Tiểu Đơn.

Trước khi lập tài khoản, cô đã hỏi thăm vài người bạn đại học đang làm trong lĩnh vực này, tìm hiểu sơ bộ về môi trường và quy tắc vận hành của ngành, chuẩn bị kỹ càng.

Nghe nói cô muốn lập một tài khoản trên nền tảng video ngắn theo hướng này, nhiều bạn học tỏ ra không hiểu. Nếu mục đích là kiếm tiền thì chọn một lĩnh vực khác có lẽ sẽ phát triển nhanh hơn.

Những nội dung cô làm có thể cần chuẩn bị rất lâu, khi đăng tải lại như đá chìm đáy biển, tất cả chi phí đầu tư đều sẽ đổ sông đổ biển.

Diệp Phục Thu không giải thích nhiều, chỉ mỉm cười đáp lại. Mấy năm qua cô đã chạy vạy vất vả vì tiền bạc, dù bây giờ vẫn trắng tay, nhưng cô luôn muốn một lần nữa ngu ngốc như thời sinh viên, nhiệt huyết mà liều lĩnh thử một phen.

Video về mực Huy Châu vẫn đang trong giai đoạn hút ẩm, có lẽ phải đợi qua năm mới có thể tiếp tục quay.

Nhưng video về cách làm giấy Bạch Miên* thủ công đã quay xong, mấy ngày tới là có thể biên tập lại.

(*Giấy Bạch Miên: hay còn gọi là Giấy bông trắng, một loại giấy truyền thống của Trung Quốc, được làm từ sợi bông (hoặc vải lanh) nên có độ bền cao, mềm mại và thấm hút tốt. Đây là loại giấy phổ biến trong thư pháp, hội họa, đóng sách cổ hoặc làm giấy bao bì cao cấp.)

Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai đang ăn mì ngồi đối diện.

Kỳ Tỉnh từng ám chỉ bóng gió rằng anh có thể đầu tư một phần, giúp cô nhanh chóng phát triển tài khoản, giảm bớt nhiều chông gai.

Nhưng cô không định dựa vào anh, vì cô không nghĩ mình sẽ làm không tốt.

Trong sản xuất video, nội dung là quan trọng nhất, những video có chất lượng tốt sẽ không bị chôn vùi mãi. Cô tin như vậy, nhưng có những thứ còn phụ thuộc vào vận may, điều này khiến cô vẫn hơi lo lắng.

Dù vậy, những lời ám chỉ lặp đi lặp lại của Kỳ Tỉnh lại trở thành nguồn động lực cho cô.

Giống như anh từng nói, cô có thể thoải mái làm những gì mình thích. Bất kể gây ra bao nhiêu rắc rối, anh cũng luôn sẵn sàng đứng ra gánh vác cho cô.

Diệp Phục Thu đột nhiên gọi: “Kỳ Tỉnh.”

Anh gắp sợi mì lên, ngước mắt nhìn: “Ừhm?”

Cô yên lặng nhìn anh, nhìn gương mặt bình thản chờ đợi cô ra lệnh của anh.

Một lúc lâu sau, cô lắc đầu, mỉm cười: “Không có gì, chỉ là muốn gọi anh thôi.”

Chỉ cần có anh ở đây, cô lập tức cảm thấy yên lòng.

…………

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Video về giấy Bạch Miên đã được chỉnh sửa xong, Diệp Phục Thu dồn hết tâm huyết vào từng chi tiết, thậm chí còn thuê riêng một đội ngũ sáng tác nhạc để tạo nhạc nền gốc và đăng ký bản quyền.

Nếu có cơ hội bùng nổ thì từng khung hình, từng dòng chữ, từng giai điệu trong video đều sẽ trở thành biểu tượng độc quyền, cần được bảo vệ trước.

Vì bản thân cô, vì thầy Tiểu Đơn và ông nội, vì tất cả những con người hiền lành, chân chất ở ngôi làng này.

Cô sẽ dốc hết sức mình.

Diệp Phục Thu và thầy Tiểu Đơn ngồi cùng nhau, nhìn chằm chằm vào giao diện kiểm duyệt video.

Chỉ cần vượt qua bước này là họ sẽ được rất nhiều người nhìn thấy.

Cô nghiêng đầu trêu chọc: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Nếu nổi tiếng thì thầy sẽ trở thành nhân vật của công chúng đấy.”

Thầy Tiểu Đơn chẳng nghĩ nhiều như vậy: “Cố, cố hết sức là được rồi. Tôi chỉ là một người lao động, cho dù có nổi tiếng thì vẫn cứ là người lao động thôi.”

Diệp Phục Thu tin vào lời thầy ấy nói, bản chất con người thầy ấy vốn giản dị, kiên trì với nghề. Tính cách của ông cháu nhà họ Đơn được hun đúc qua vô số ngày đêm, chuyên tâm rèn giũa kỹ nghệ trong tay mà thành.

Người có thể chịu được cô đơn và giữ vững bản thân giữa những xao động như vậy, dù đối mặt với danh lợi và lưu lượng cũng sẽ không chạy theo trào lưu.

Thầy Tiểu Đơn nhìn cô, chủ động nói: “Nếu mà, video có thể kiếm ra tiền……”

“Cô sáu, tôi bốn được không?” Thầy ấy nói tiếp: “Nếu thấy không ổn thì tôi lấy ba phần cũng được.”

Diệp Phục Thu ngạc nhiên: “Chẳng phải trước đó tôi đã nói với ông nội của thầy rằng tôi chỉ lấy chút tiền công quay phim thôi sao? Sao bây giờ lại nhắc đến chuyện này?”

Thầy Tiểu Đơn lắc đầu: “Là ông ấy nói, sợ tôi có tiền rồi sẽ trở nên tham lam. Nhưng tôi nhìn thấy tất cả những gì cô làm không chỉ là quay phim đơn thuần.”

Thầy ấy không biết rõ về gia cảnh của Diệp Phục Thu, nhưng qua những ngày tháng làm việc cùng nhau, cũng cảm nhận được cuộc sống của cô không dư dả.

“Quyết định vậy đi.”

Họ là đối tác tốt nhất, là cộng sự của nhau.

Danh lợi trong tương lai gắn chặt với nhau, nếu thầy ấy đã công nhận cô là Bá Lạc*, vậy thì cô cũng phải dốc lòng tin tưởng.

(*Bá Lạc*: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)

Diệp Phục Thu gật đầu: “Năm năm, nghe tôi đi.”

“Tôi nhất định sẽ giúp tài khoản này phát triển.”

…………

Núi Cán Xuân lại bước vào ngày cuối cùng của năm.

Ngày 31 tháng 12, một ngôi làng nhỏ vốn chẳng mấy khi ăn mừng dịp này, bây giờ cũng đã giăng đèn kết hoa.

Sau khi thương mại hóa du lịch, các dịp lễ tết đều trở thành cơ hội thu hút khách tham quan.

Để chuẩn bị cho kỳ nghỉ Tết Dương lịch năm nay, khu du lịch ở khu phố cổ trên núi Cán Xuân đã lên kế hoạch chu đáo. Ngoài việc tổ chức các hoạt động đón năm mới trong làng, họ còn đẩy mạnh marketing và thu hút du khách trên các nền tảng internet.

Vào đêm giao thừa, khi Diệp Phục Thu ăn diện chỉnh tề, kéo Kỳ Tỉnh ra ngoài dạo phố, khung cảnh náo nhiệt trong làng khiến cô sững sờ.

Khắp nơi giăng đèn lồng, treo dải lụa, trong khu phố cổ còn tổ chức hội chợ đền và con đường ẩm thực, thu hút khách du lịch từ khắp nơi đổ về ngôi làng nhỏ bé này. Vì cần bảo vệ rừng núi, ngăn ngừa cháy rừng nên các hoạt động thả đèn Khổng Minh và bắn pháo hoa đều bị cấm. Nghe nói chính người đứng đầu bên phía nhà đầu tư đã đặc biệt dặn dò về việc này.

Chỉ cần Kỳ Tỉnh lên tiếng, tất nhiên không ai dám lén lút bán những món đó.

Diệp Phục Thu cầm một miếng bánh nếp, tay còn lại nắm chặt tay anh.

Bốn năm qua, cô nào dám nghĩ đến chuyện một ngày nào đó còn có thể cùng anh đón giao thừa.

Nhớ đến đêm giao thừa ở vịnh Tiêu Quảng Đông năm đó, hình ảnh lời tỏ tình đầy trang trọng của anh vẫn rõ ràng trong tâm trí cô như mới hôm qua.

Anh đã cho cô trọn vẹn những mộng tưởng về tình yêu tuổi trẻ. Bốn năm trôi qua, cô đã trưởng thành, cũng đã lớn lên, nhưng lại càng mong muốn được như bây giờ—— Không khác gì những cặp đôi bình thường khác, nắm tay nhau dạo bước giữa đám đông.

Cứ như thể những chuyện bình dị như thế này sẽ còn tiếp diễn vào ngày mai, ngày kia và cả những ngày sau đó.

Càng bình thường, lại càng quý giá.

“Không biết năm nay vịnh Tiêu Quảng Đông có bắn pháo hoa đón năm mới không nhỉ?” Diệp Phục Thu đột nhiên nói.

Kỳ Tỉnh đáp: “Chắc là có, anh cũng không để ý lắm.”

Cô quay đầu lại, ánh đèn phố xá phản chiếu lên gương mặt: “Anh không để ý? Sao có thể….…”

Xung quanh náo nhiệt đông đúc, anh lo cô bị xô đẩy nên vẫn luôn quan sát, ôm bờ vai cô, dành thời gian để trả lời: “Vốn dĩ anh không quan tâm mấy ngày lễ thế này. Em cũng không ở đó.”

“Anh đón năm mới làm gì chứ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh thản nhiên nói một câu, nhưng Diệp Phục Thu lại không khỏi sững sờ.

Một lúc sau, cô cúi đầu giấu đi nụ cười nơi khóe môi.

“Ừhm, em cũng vậy.”

Không có anh, ngày lễ nào cũng vô nghĩa.

Cô để mặc người bên cạnh dắt đi, đi mãi cho đến khi được kéo lên một chỗ cao hơn. Đây là bậc thang cao nhất ở cuối con phố đi bộ, Diệp Phục Thu đứng trên bậc thềm: “Chúng ta không đi dạo nữa à? Đến đây để làm gì?”

“Vẫn muốn xem pháo hoa đúng không?” Kỳ Tỉnh hiểu cô quá rõ, anh tựa vào lan can sắt, nghiêng người nhìn cô: “Không thì sao lại nhắc đến vịnh Tiêu Quảng Đông?”

Diệp Phục Thu vừa nhai bánh nếp vừa lẩm bẩm: “Trong núi không thể đốt lửa, một đốm tàn nhỏ cũng có thể gây ra họa lớn. Dù có muốn xem, em cũng đâu có được thả.”

Đúng lúc ấy, bầu trời chợt vang lên tiếng ù ù, át cả sự huyên náo của phố xá.

Du khách dưới bậc thềm đồng loạt ngẩng đầu, ngạc nhiên reo lên, giơ điện thoại chụp lại: “Mau nhìn kìa! Trên trời kìa!”

“Thứ gì lấp lánh vậy?”

“Có drone!”

Cô ngẩng đầu lên, bị cảnh tượng trước mặt làm cho rung động.

Hàng ngàn chiếc drone tập hợp thành đội hình ngay phía trên họ, liên tục biến đổi hình dạng, rực rỡ như những bông pháo hoa không bao giờ tàn.

Drone thay đổi nhiều lần, sau khi hiện dòng chữ “Happy New Year”, chúng dần tụ lại thành hình rồi tạo ra hình ảnh cuối cùng.

Là một chiếc lá.

Một chiếc lá xanh, lấp lánh bay lượn giữa bầu trời đêm.

Diệp Phục Thu lập tức hiểu được hàm ý.

Diệp, Cô Diệp.

Cô sửng sốt nhìn chàng trai đang đứng cách mình vài bước.

Anh vẫn luôn nhìn cô.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dường như Kỳ Tỉnh đã biết nội dung buổi trình diễn rõ như lòng bàn tay. Từ đầu đến cuối anh không hề ngước lên, chỉ chăm chú dõi theo cô, nhíu mày đầy thích thú, quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của cô.

Khóe mắt của Diệp Phục Thu hơi cay, trong miệng vẫn còn vị ngọt của món bánh, khóe môi cô khẽ run, nở nụ cười rưng rưng.

Cách biệt bốn năm.

【Cô Diệp.】

【Chúc mừng năm mới.】

Anh lại viết nên câu chuyện lãng mạn này một lần nữa.





Để lại một bình luận