Chương 8: Ôn Trạch Tự chỉ có một
Trên đường Ôn Trạch Tự để ý thấy Úc Thanh vài lần đưa tay sờ nhẹ vùng cổ, lòng bàn tay xoa xoa như cố xoa dịu cảm giác khó chịu do ngứa mang lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh lập tức quyết định thay đổi hành trình, từ bỏ ý định đến bệnh viện lớn và chuyển sang một phòng khám y tế nhỏ hơn, nơi ít người hơn. Buổi tối, bệnh viện lớn thường rất đông, chưa chắc đã lấy được số khám, mà dù lấy được cũng không biết phải đợi bao lâu.
May mắn thay là phòng khám nằm ở khu vực ngoại thành, buổi tối ít người. Trước cô chỉ có hai bệnh nhân, rất nhanh sẽ tới lượt Úc Thanh.
Úc Thanh ngồi trên ghế ngoài hành lang, trong khi Ôn Trạch Tự đứng ở cuối hàng xếp hàng thay cô, trên tay cầm hồ sơ bệnh án và thẻ khám bệnh vừa làm xong.
Đây là lần đầu tiên đến đây, phải làm đủ các thủ tục rườm rà, Úc Thanh không biết quy trình, chỉ thấy Ôn Trạch Tự đi chưa đến 10 phút đã xong xuôi mọi việc.
Mười lăm phút trước, trong thang máy.
Qua bức tường thang máy phản chiếu, Úc Thanh nhìn thấy bản thân hiện tại.
Thật sự rất xấu.
Mẩn đỏ đã lan lên má, giống như nhân vật phản diện trong phim tiên hiệp.
Úc Thanh chậm rãi cúi đầu, để tóc dài che đi, sợ bị người đi ngang qua nhìn thấy.
Bỗng nhiên một bàn tay thon dài với những ngón tay rõ khớp xuất hiện trước mắt cô, cầm một chiếc khẩu trang y tế màu xanh nhạt, nhẹ nhàng lắc lắc: “Đeo vào đi.”
Úc Thanh không dám ngẩng đầu, không muốn dọa anh, chỉ khẽ gật đầu.
Ôn Trạch Tự thở dài nói: “Sắp chuyển mùa rồi, giờ bệnh viện rất nhiều người bị cúm. Hệ miễn dịch của cô vốn yếu, nhiễm bệnh sẽ không tốt đâu, chú ý bảo vệ bản thân.”
Lòng Úc Thanh rung động, một cảm giác rất kỳ diệu lan tỏa khắp cơ thể, vô thức ngẩng đầu lên nhìn anh.
Không hiểu sao, ở bên anh, cô tìm được cảm giác an toàn.
Ôn Trạch Tự không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Úc Thanh, anh nghiêng đầu nhìn má cô, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: “Khó chịu lắm không?”
Úc Thanh ngẩng cằm, ngơ ngác hỏi anh: “Không xấu sao?”
“Ngốc, ai bảo cô xấu chứ.” Ôn Trạch Tự mỉm cười, đáp: “Bây giờ cô chỉ bệnh thôi.”
Úc Thanh bỗng cảm thấy thật ngớ ngẩn, yếu ớt đáp lại một tiếng “Ồ”.
Bỗng nhiên——
Hai ngón tay anh chạm vào cằm cô.
Ngón tay của Ôn Trạch Tự nhẹ nhàng đẩy lên, Úc Thanh bị ép ngẩng đầu, anh khẽ cười, nói: “Nếu phải hình dung, thì giống như một bông hoa đang nở trên mạch máu của cô vậy.”
Cách ví von của anh thật đẹp đẽ.
Có phải những người có văn hóa cao nói ví von đều lãng mạn như vậy không?
Úc Thanh: “Đẹp sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ôn Trạch Tự đáp: “Là cô đẹp.”
So với cô, hoa còn kém hơn một chút.
Gương mặt Úc Thanh càng nóng bừng, lời nói của anh còn khiến người ta xao xuyến hơn cả ánh mắt.
Lúc này đây, đôi má đỏ lại càng thêm đỏ hơn cả nốt đỏ.
Dường như hiện tại chỉ có Úc Thanh là đắm chìm trong không khí mập mờ này. Ôn Trạch Tự buông cô ra, tiếp tục nhìn tình hình xếp hàng phía trước.
Úc Thanh ngửa đầu tựa vào ghế, cố làm dịu trái tim đập loạn không kiểm soát.
Thời gian trôi qua, triệu chứng dị ứng càng nghiêm trọng hơn. Úc Thanh không thể ngồi thẳng, phải cúi gập người tựa vào ghế, mí mắt nặng trĩu, hơi thở trở nên khó khăn.
——Hơi thở ngắn, gấp gáp và run rẩy.
Ôn Trạch Tự luôn để ý đến tình thái của Úc Thanh, nhận ra điều bất thường thì vội vã ngồi xuống trước mặt cô, giữ lấy vai cô, hỏi: “Sao vậy?”
Úc Thanh níu lấy cổ áo khoác của anh để giữ thăng bằng, từng chữ đều phải ngắt quãng: “Khó…… chịu……”
Cảm giác như tim sắp nổ tung.
Ôn Trạch Tự lập tức gọi y tá, mọi người trong hàng chờ thấy tình hình như vậy đều nhường họ vào trước.
Úc Thanh cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể lảo đảo, Ôn Trạch Tự không do dự, trực tiếp bế cô lên, bước nhanh về phía phòng khám.
Ý thức của Úc Thanh đã mơ hồ, không còn quan tâm đến điều gì khác, chỉ muốn phổi có thể nhận được chút không khí trong lành, há miệng thở hổn hển, mong giảm bớt cảm giác đau đớn trong lục phủ ngũ tạng.
Bác sĩ hỏi bệnh, tất cả đều do Ôn Trạch Tự trả lời, nhưng——
Ôn Trạch Tự ghé sát vào tai Úc Thanh: “Thanh Thanh, bác sĩ hỏi kinh nguyệt của cô.”
Úc Thanh thở dốc, đáp: “Tuần trước.”
Bác sĩ tiếp tục hỏi: “Gần đây có quan hệ tình dục không?”
Úc Thanh mơ màng, chậm chạp suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Không……”
Ôn Trạch Tự vẫn còn đó, nói đến những câu hỏi nhạy cảm như này, sự xấu hổ muộn màng bắt đầu bủa vây Úc Thanh.
Ôn Trạch Tự: “Bác sĩ, nếu không ảnh hưởng nghiêm trọng, cứ kê thuốc cho cô ấy trước đi.”
Thái độ nghiêm nghị, không cho phép nghi ngờ của anh khiến bác sĩ ngẩn ra, chỉ biết gật đầu đồng ý, bỏ qua những câu hỏi không cần thiết, nhanh chóng kê đơn thuốc cho Úc Thanh.
Sau khi có chỉ định của bác sĩ, bước đầu cô phải tiêm một mũi vào m.ô.n.g, sau đó xét nghiệm máu, cuối cùng quan sát tình trạng để quyết định hướng điều trị tiếp theo.
Tiêm vào m.ô.n.g khi dị ứng đau vô cùng, năm nào Úc Thanh mỗi năm đều bị một lần, quen thuộc đến không thể quen hơn.
Úc Thanh cố chịu đau, tiêm xong thì vịn tường bước ra. Ôn Trạch Tự đã đứng đợi ở cửa, thấy cô đi ra liền bước đến.
“Lên lầu lấy máu nữa là xong rồi.” Giọng Ôn Trạch Tự từ trên truyền xuống.
Úc Thanh ngại để anh bế, Ôn Trạch Tự liền đỡ cô đi, cô nắm lấy cổ tay anh để làm điểm tựa. Trong thang máy, cô ngẩng lên lén nhìn anh, đường nét cằm anh căng ra, có vẻ hơi căng thẳng…… chính xác hơn là lo lắng.
Lo lắng cho cô sao?
Hình như là vậy.
Nhưng cô không đủ sức để suy nghĩ sâu hơn. Thuốc bắt đầu có tác dụng, cơn buồn ngủ ập đến, lấy máu xong Úc Thanh thiếp đi trên giường bệnh.
Kết quả xét nghiệm máu cần chờ khoảng nửa tiếng. Trong thời gian đó, Ôn Trạch Tự ngồi bên giường trông cô, thỉnh thoảng kiểm tra cổ và cánh tay cô, thấy mẩn đỏ bắt đầu thuyên giảm mới thở phào nhẹ nhõm.
Không thể không thừa nhận, cô gái nhỏ này đúng là vô tư quá mức.
Trên đường đến đây, anh hỏi có phải cô dị ứng thực phẩm không. Phải mất vài phút, cô mới chậm rãi trả lời rằng mình dị ứng nhẹ với hải sản, nhưng chỉ một số món lẩu hải sản thôi, thế là cô ôm tâm lý hên xui mà ăn thịt cua.
Ôn Trạch Tự tự trách bản thân, nếu không phải anh quên hỏi cô có kiêng kị thực phẩm gì không, thì chuyện này đã không xảy ra.
Úc Thanh ngủ rất ngoan, nằm nghiêng, nửa khuôn mặt áp vào tấm ga giường trắng muốt, vài sợi tóc vương trên má. Vì đang ốm, vẻ đẹp của cô mang nét mong manh, tựa như lớp sương băng trên lá mùa đông, chỉ cần chạm nhẹ là vỡ vụn, rơi xuống đất thành những mảnh trong suốt.
Chu Kính gọi điện cho Ôn Trạch Tự.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ôn Trạch Tự kéo rèm, bước ra hành lang, đưa điện thoại lên tai: “Có chuyện gì?”
Chu Kính kinh ngạc: “Anh Tự, anh đi đâu vậy?”
“Úc Thanh bị dị ứng, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.” Ôn Trạch Tự vừa nói vừa đi ra khu vực hút thuốc, bật lửa châm một điếu.
Chu Kính nghe tiếng bật lửa từ đầu dây bên kia thì nghiêm túc lại, hỏi: “Anh Tự, rốt cuộc anh định thế nào với cô gái nhỏ này đây?”
“Không phải tôi nói nhiều đâu, nhưng chúng ta đều biết, hôn nhân sau này của những người như chúng ta đều do gia đình sắp đặt, chẳng đến lượt mình quyết định. Anh lại càng không cần nói, nếu đã chọn đi theo con đường chính trị, chắc chắn nhà anh sẽ hy vọng gia đình đối phương có thể hỗ trợ được cho anh.”
Điếu thuốc mới cháy được một nửa, Ôn Trạch Tự búng tàn vào gạt tàn, đầu thuốc rụng xuống thành mảnh nhỏ. Giọng anh trầm hơn sau làn khói, chậm rãi hỏi: “Nói xong chưa?”
Chu Kính ngẩn ra: “Xong…… xong rồi.”
Ôn Trạch Tự bước ra ngoài mái hiên, đứng trong tuyết, để gió lạnh xua đi mùi khói trên người: “Sau này đừng nói những lời đó trước mặt cô ấy.”
Chu Kính giật mình, nghĩ thầm “Hỏng rồi, nghiêm túc thật sao?!”
“Không ngờ đấy…… hóa ra anh thích người nhỏ tuổi hơn.” Chu Kính bắt đầu trêu đùa.
Ôn Trạch Tự: “Câu này, sau này cũng đừng nói trước mặt cô ấy.”
Chu Kính: “……”
Hai người họ còn chưa có gì rõ ràng, mà sao đã cảm giác như bị nhét cả nắm cẩu lương thế này?
Chu Kính không tự chuốc lấy phiền: “Biết rồi, tôi sẽ tôn trọng chị dâu, được chưa?”
Ôn Trạch Tự: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Chu Kính hiểu rất rõ cách nói chuyện ngoại giao của Ôn Trạch Tự. Anh nói “Nghỉ ngơi sớm”, dịch ra chính là ‘Tên nhóc cậu nói hay lắm’.
Được khen, Chu Kính ho vài tiếng, giả bộ lịch sự: “Anh với chị dâu cũng vậy nhé.”
Không có câu trả lời, điện thoại đã ngắt.
Ôn Trạch Tự cất điện thoại, lại đứng trong gió lạnh khoảng mười phút nữa, chắc chắn mùi thuốc trên người đã tan mới quay về phòng bệnh.
–
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Úc Thanh ngủ rất sâu, dường như lâu lắm rồi cô chưa được ngủ ngon. Ôn Trạch Tự không làm phiền cô, ngồi trên ghế cạnh giường nhìn cô.
Không hề có chút đề phòng nào, không sợ anh có ý đồ xấu sao?
Ánh sáng ngoài rèm mỏng manh chiếu vào, Ôn Trạch Tự nhìn xuống đất, thấy đôi giày của Úc Thanh để cạnh giường——một đôi giày thể thao đã giặt đến mức bạc màu.
Vải ở cổ giày mòn nghiêm trọng, trông như sắp rách.
Ôn Trạch Tự nhíu mày, biết tình hình sống gần đây của cô không đến nỗi không mua nổi đôi giày mới. Vậy rốt cuộc điều gì khiến cô phải sống trong cảnh túng thiếu như thế này, hơn nữa còn đang làm thêm, lẽ ra phải dư dả mới đúng.
Bất chợt nhớ lại 7 năm trước, lần đầu gặp Úc Thanh, cô cũng như thế.
Chiều hôm đó mưa cô ôm một chiếc hộp giữ nhiệt, gõ cửa phòng họp, thò đầu vào, tóc mềm mại buông lơi trên vai, vẻ mặt như chú thỏ trắng lạc vào chốn đô thị phồn hoa, vài phần hoảng hốt vừa cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Cô căng thẳng hỏi họ “Úc Văn Yến có ở đây không?”
Ôn Trạch Tự luôn biết bạn thân mình có một cô em gái cùng bố khác mẹ, cũng biết sau khi ly hôn, cô sống cùng mẹ và điều kiện kinh tế của họ không tốt.
Đồng phục người khác thay mỗi năm, còn cô mặc một bộ suốt ba năm, tay áo đồng phục rộng thùng thình, cô phải xắn lên một lớp mới lộ ra đôi tay nhỏ nhắn.
Úc Văn Yến thường nói em gái mình rất xinh đẹp. Ôn Trạch Tự đã gặp đủ kiểu phụ nữ với nét đẹp khác nhau nên anh chỉ nghĩ bạn thân mình đang khoe khoang em gái, nên chẳng để tâm.
Khi Úc Thanh xuất hiện trong phòng họp, ánh mắt anh bị cô thu hút.
Phải công nhận, rất xinh đẹp, đường nét khuôn mặt cô vượt trội hơn phần lớn mọi người.
Úc Văn Yến cầm lấy hộp cơm tối cô mang đến thay bố mình, hoàn toàn không nhắc gì đến công lao của bố, mở hộp, mở hộp nói với mọi người: “Tùy ý nhé, em gái tôi mang đến đấy.”
Mấy người vây lại trêu chọc Úc Văn Yến, mắng anh ấy khoe mẽ. Úc Văn Yến lười biếng dựa người vào ghế để mặc họ, tâm trạng rất tốt.
Có người nói: “Anh Yến, làm anh trai mà chẳng mua cho em gái đồ tốt một chút? Nhìn đôi giày cô bé mang kìa, rộng thế kia thì đi sao vừa?”
Úc Văn Yến lộ vẻ khó xử: “Tôi cũng muốn, nhưng mẹ nó không cho, nó cũng không nhận, ai chẳng muốn cưng chiều cô gái nhỏ? Chẳng biết làm sao.”
Cưng chiều?
Ôn Trạch Tự nghĩ việc này quá dễ.
Úc Văn Yến cảm thấy “Cưng chiều” khó là vì mẹ của Úc Thanh bài xích người nhà họ Úc, không muốn nhận thêm tiền từ bố Úc, dẫn đến hai mẹ con sống chật vật, với anh mà nói, đây không phải vấn đề gì lớn.
Vì vậy, trong những năm qua, cô lo lắng về học phí, anh trở thành người tài trợ; cô lo lắng về chi phí sinh hoạt, anh trở thành nhà tài trợ học bổng.
Làm người tốt quá lâu, một vài suy nghĩ ích kỷ bắt đầu nảy sinh.
Ôn Trạch Tự thừa nhận bản thân không phải người quá tốt, không quang minh, không ngay thẳng.
Anh hy vọng Úc Thanh có thể sống độc lập đến năm 24 tuổi, vì đó là thời kỳ vàng để trưởng thành, nên anh sợ bảo vệ cô quá mức sẽ tước đi quyền trưởng thành của cô.
Nhưng cô gái nhỏ này dường như rất nóng lòng.
——Nóng lòng muốn kết hôn.
Anh cảm thấy khó xử, nhưng nếu đó là điều cô muốn, anh cũng có thể thay đổi cách tiếp tục.
Trên giường, Úc Thanh trở mình, khẽ dụi mắt. Ôn Trạch Tự thu lại suy nghĩ, đợi cô tỉnh táo hơn rồi mới lên tiếng.
“Tỉnh rồi?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Úc Thanh giật mình, quay lại nhìn Ôn Trạch Tự đang ngồi trên ghế, rồi nhìn ra cửa sổ thấy trời đã sáng.
Anh…… đã thức canh cả đêm sao?
Ôn Trạch Tự đứng dậy, cười nói: “Đưa cô về trước, tiện đường mua bữa sáng luôn, được chứ?”
Úc Thanh xuống giường, mang giày, đứng trước mặt anh, cúi người cảm ơn một cách nghiêm túc: “Cảm ơn anh vì tối qua và hôm nay!”
“Không có gì.” Ôn Trạch Tự nhẹ nhàng bỏ qua sự việc: “Đi thôi.”
Úc Thanh bước theo sau Ôn Trạch Tự ra ngoài, chậm hơn hai bước, nhìn bóng lưng vững chãi của anh, trong đầu nghĩ tới những chuyện đã xảy ra từ tối qua đến giờ.
Cô thừa nhận rằng bản thân khao khát cảm giác được chăm sóc và quan tâm. Ôn Trạch Tự không giống bố mẹ cô, nói lời hay nhưng hành động lại khiến cô tủi thân. Anh chăm sóc cô, không chỉ hành động mà còn âm thầm bảo vệ cả lòng tự trọng của cô.
Úc Thanh hiểu rất rõ.
Với một người tẻ nhạt như cô, nếu bỏ lỡ Ôn Trạch Tự sẽ không bao giờ gặp được người sẵn lòng dịu dàng với cô nữa.
Ôn Trạch Tự như vậy chỉ có một.
Phải, chỉ có một.
——Người duy nhất trước mắt.
Đứng trước cửa xe, những suy nghĩ hỗn loạn của Úc Thanh bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
“Ôn Trạch Tự.” Úc Thanh gọi cả họ tên anh, giọng run rẩy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ôn Trạch Tự ngẩng đầu, ánh nhìn dịu dàng.
Úc Thanh nắm chặt hai tay, hít sâu, nhìn thẳng vào anh: “Mọi điều anh nói, em đã suy nghĩ rất kỹ. Em…… chấp nhận.”
Úc Thanh bước thêm một bước, tiến gần anh hơn: “Chúng ta kết hôn đi.”
Cô biết anh chuẩn bị ra nước ngoài, nếu bỏ lỡ khi gặp lại có lẽ họ cũng không còn thích hợp để bàn về xem mắt hay hôn nhân nữa.
Đây là lần thứ ba.
Cô hy vọng anh sẽ không từ chối cô nữa.