Chương 8: Nhất định là nỗi nhớ cô đơn của em

Thẩm Viên có một nếp sinh hoạt rất quy củ, ngay cả trong những ngày lễ cũng hiếm khi ngủ nướng. Cái mà người ngoài cho là “Nguyên tắc cứng nhắc, khó chấp nhận” thì đối với Thẩm Viên chỉ là thói quen.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Vì thế việc dậy sớm hơn một tiếng rưỡi để quay lại trường không phải là điều khó khăn, chuông báo thức vừa reo cô đã mở mắt.

Cô yêu thích cái không khí của buổi sáng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, vừa tĩnh lặng lại vừa hé lộ sự khẩn trương. Cô thay đồ xong bước xuống lầu, vừa lúc bắt gặp người giúp việc đang đi về phía mình, trên tay ôm một chiếc túi nhỏ: “Cô chủ, đây là thứ tối qua Tổng giám đốc Thẩm để lại cho cô.”

“Dạ?” Thẩm Viên nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua, là chiếc điện thoại trước đó cô đã làm rơi ở câu lạc bộ. Chắc hẳn là mấy cậu ấm cô chiêu làm khó cô hôm trước đã biết lỗi và cho người gửi trả lại.

Cô đưa mắt nhìn vào phòng ăn nhưng không thấy người mình đang nghĩ đến: “Anh cả đâu rồi ạ?”

Thẩm Viên có quy tắc riêng trong cách xưng hô với mấy người anh trong nhà, những người làm công trong nhà này đều biết——Gọi “Anh cả” là anh lớn Thẩm Du, còn gọi “Anh” hoặc “Anh hai” chính là Thẩm Xước.

“Sau khi về đến nhà hôm qua, Tổng giám đốc Thẩm lại ra sân bay rồi.” Quản gia bước ra từ nhà bếp, trả lời câu hỏi của Thẩm Viên: “Nói là ở thành phố Hải Nghiêu có công việc cần đích thân đi một chuyến.”

Thẩm Viên cất điện thoại vào túi, thở dài một hơi, nhỏ giọng oán trách: “Rõ ràng ở chung một nhà, nhưng lại chẳng thể gặp mặt nhau.”

Quản gia kéo ghế ăn cho cô, cười trấn an: “Tổng giám đốc Thẩm bận rộn cũng vì gia đình mình mà thôi.”

“Còn một việc nữa,” Ông ấy rót cho Thẩm Viên một cốc sữa, “Tổng giám đốc Trương của công ty Đông Dương muốn dẫn con gái đến xin lỗi, Tổng giám đốc Thẩm bảo tôi hỏi ý kiến của cô.”

Người được nhắc đến chính là cô gái đeo bông tai Cartier đã dẫn đầu đám người làm khó cô hôm trước.

Thẩm Viên ôm chiếc cốc thủy tinh, hơi nóng tỏa ra một vòng quanh thành cốc: “Anh cả nghĩ tôi có nên đồng ý không?”

Đối phương đáp: “Tổng giám đốc Thẩm để cô tự mình quyết định.”

Cô hơi cong mắt cười: “Vậy thôi không cần đâu, tôi không muốn tha thứ cho cô ta.”

Rõ ràng đã biết thân thế của cô mà vẫn dám công khai bắt nạt, nếu đổi lại là một cô gái có gia cảnh bình thường chọc cô ta không vui, Thẩm Viên không dám tưởng tượng khung cảnh sẽ như thế nào.

Tưởng rằng có được sự tha thứ thì có thể tránh được việc trả giá sao?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Ăn xong tài xế đưa cô về trường đúng theo lịch trình, cô kịp giờ học chuyên ngành đầu tiên của học kỳ mới.

Điện thoại vẫn còn đầy pin, Thẩm Viên mở máy kiểm tra để chắc chắn không bị ai đó động chạm, cũng không có lịch sử chuyển khoản. Lúc này, cảnh tượng cô đứng trong con ngõ tối dùng điện thoại của Dịch Thận gọi cho tài xế chợt lóe lên trong đầu.

Cô ngẩng đầu lên, hỏi chú tài xế đang lái xe phía trước: “Số điện thoại trong nhật ký cuộc gọi của chú còn lưu không ạ?”

“Vẫn còn đó.” Tài xế đưa điện thoại ra phía sau: “Cô chủ muốn tìm số nào sao?”

“Phải, tôi muốn tìm số hôm đó…” Thẩm Viên nói được nửa câu thì chợt dừng lại.

Cô muốn nhân tiện lưu số điện thoại của Dịch Thận vào máy của mình, nhưng mà.

Thẩm Viên chớp mắt vài cái rồi từ từ đặt chiếc điện thoại của tài xế về chỗ cũ, “Thôi, tạm thời chưa cần đâu.”

Lén lút lưu thông tin liên lạc của anh… không phải là phong cách làm việc của cô, cũng không hợp quy tắc.

Xét về tình hay về lý, đều nên trực tiếp hỏi và được đối phương cho phép.

…………

Thẩm Viên thích đồ trang sức từ nhỏ, việc học mỹ thuật cũng nhằm mục đích nghiên cứu thiết kế trang sức. Thầy cô từng chỉ dạy rằng nghệ thuật vốn dĩ tương thông, ban đầu có thể đi theo hướng rộng mở, học những thứ càng đa dạng càng phong phú, sau đó chuyên sâu nghiên cứu thiết kế trang sức sẽ không có hại mà chỉ có lợi. Vì thế, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô đã đăng ký vào khoa Mỹ thuật Công nghiệp của Học viện Mỹ thuật Đại học Tân Dương.

Các sinh viên ngồi trong cùng một lớp đều là những người xuất sắc trong kỳ thi nghệ thuật, tỉ lệ nam nữ khoảng 4:6.

Sau khóa huấn luyện quân sự, mọi người đã quen biết nhau ngay từ khi khai giảng, các sinh viên nhanh chóng hòa đồng với giáo viên. Trong bầu không khí như vậy, ngày học đầu tiên của Thẩm Viên diễn ra rất vui vẻ. Cô thực sự cảm nhận được một nhịp sống hoàn toàn khác hồi cấp ba và cảm thấy hạnh phúc với sự khởi đầu này.

Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng, cô cùng ba bạn cùng phòng trở về ký túc xá.

Vừa mới vào phòng không lâu, ba cô gái kia đã rủ rê những người khác cùng chuyên ngành đi liên hoan. Thẩm Viên vốn định đi tham quan căng tin trường, nhưng lại bị các bạn kéo đi ra ngoài trường.

“Thôi nào, cậu đi cùng bọn tớ đi.” Bạn cùng phòng nháy mắt với cô, ra hiệu: “Ba đứa mình cùng nhau hỗ trợ cho Tuệ Tuệ. Cậu ấy muốn theo đuổi Phương Bác Giản bên Thiết kế Môi trường.”

Thẩm Viên nhìn khuôn mặt Tuệ Tuệ đang đỏ bừng lên, khó hiểu hỏi: “Phương… đó là ai?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Hả? Cậu không để ý đến anh ấy à? Là anh chàng đẹp trai đứng giữa cầm micro hát bài《Tu Luyện Tình Yêu》lúc học quân sự ấy.”

“Không có.” Thẩm Viên kinh ngạc, vừa mới khai giảng cô còn chưa nhận ra hết mọi người, vậy mà bạn cùng phòng đã có người mình thích rồi sao?!

“Cũng không hẳn là rất đẹp trai, chỉ là.” Tuệ Tuệ ngượng ngùng chữa lời: “Tớ rất thích cái kiểu khí chất đó của anh ấy.”

Hân Di là cô bạn cùng phòng thứ ba, nhìn chiếc váy treo bên giường của Thẩm Viên, đột nhiên đề nghị: “Thẩm Viên! Cậu cho Tuệ Tuệ mượn chiếc váy này mặc đi? Giúp cậu ấy trang điểm thật đẹp một chút.”

Tuệ Tuệ vội vàng lắc đầu: “Đừng mà, đây là quần áo của người ta, làm sao tớ dám…”

“Cả cái túi này nữa, wow, cũng là của Miu Miu. Thẩm Viên, cái này là thật hay giả vậy?”

Thẩm Viên hơi ngẩn người, sau đó bước tới tháo chiếc váy xuống, đưa cùng với chiếc túi cho Tuệ Tuệ, ánh mắt long lanh như rót mật: “Chiếc váy này tớ mới mặc một lần, nếu cậu không ngại thì cứ lấy đi. Cảm ơn cậu đã cho tớ mượn giẻ lau bàn hôm tớ đến báo danh.”

Hai người bạn cùng phòng kia bỗng nhiên đồng loạt nhìn cô, Tuệ Tuệ nhận lấy váy và túi, ánh sáng trong mắt rực rỡ không che giấu được, cười nói: “Cậu khách sáo quá, có gì đâu mà.”

Hân Di kinh ngạc: “Oa, Thẩm Viên, cậu tặng cậu ấy luôn sao?” Chiếc túi và chiếc váy cộng lại ít nhất cũng phải mấy chục ngàn tệ.

Thẩm Viên liếc nhìn Hân Di, sự lạnh nhạt chợt lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là vẻ xấu hổ: “Tớ chưa từng yêu đương nên không biết phải làm hỗ trợ cho người khác như thế nào, hy vọng có thể giúp được chút gì đó.”

Cô đã nói một cách khéo léo và kết thúc chủ đề, hai cô bạn cùng phòng kia cũng không nói gì thêm nữa.

Dọn dẹp xong, bốn người ra cổng trường, đi đến quán lẩu đã hẹn.

Xung quanh đại học Tân Dương cũng là nơi tập trung những trường đại học nổi tiếng nhất của Tân Dương. Những năm qua, phố thương mại và chợ đêm mọc lên như nấm xung quanh khu đại học, đặc biệt nhộn nhịp vào ban đêm.

Quán lẩu mà họ nói muốn đến nằm trong khu phố thương mại, là quán mới mở gần đây nhưng lại nổi tiếng nhất, hương vị đậm đà, không gian đẹp, có nhiều chiết khấu cho sinh viên, là nhà hàng dành riêng cho giới trẻ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Vừa bước vào quán, Thẩm Viên đã bị mùi nước lẩu nồng đậm bao trùm, tươi ngon, kích thích mọi giác quan.

Những người khác đã đợi sẵn ở khung bàn ghế đã đặt, vẫy tay gọi họ.

Thẩm Viên đưa tay xua đi màn hơi nước, nhưng bước chân chợt dừng lại—— Ánh mắt cô dừng lại, cố định vào Dịch Thận, người đang lười biếng nằm gọn trong một khung bàn ghế không người.

Trùng hợp đến vậy sao?

Trên bàn ăn trống rỗng chỉ có một cốc nước. Trước mặt anh bày một chiếc máy tính xách tay đang kêu vù vù, đang mở giao diện một phần mềm code nào đó. Có vẻ như anh mệt nên đang nhắm mắt dưỡng thần với một chiếc mặt nạ xông hơi, đôi chân dài duỗi thẳng.

Hơi thở rất đều, như thể đã chết ở đó.

Chiếc mặt nạ che khuất cặp chân mày và đôi mắt anh, vì vậy đôi môi đã chiếm trọn sự chú ý của người quan sát.

Môi của Dịch Thận không mỏng, là kiểu môi có độ dày và đường nét, màu sắc cũng rất đẹp.

Đôi môi dường như là nơi duy nhất trung hòa được khí chất quá lạnh lùng và tàn nhẫn trong xương cốt anh, thêm một nét quyến rũ vào khí chất sắc bén vốn có của Dịch Thận.

Dùng một số từ ngữ miêu tả trên mạng thì là: Trông có vẻ…… rất muốn hôn?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Thẩm Viên giật mình.

… Táo, bạo quá!

Cô nuốt khan trong họng, cúi đầu bước theo các bạn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mười sinh viên chen chúc trong một khung bàn ghế, Tuệ Tuệ được sắp xếp ngồi cạnh chàng trai mục tiêu kia. Thẩm Viên thuận thế ngồi cạnh các cô gái, lắng nghe họ hỏi han rồi ầm ĩ đòi vừa ăn vừa chơi trò chơi uống rượu.

Trong lúc họ gọi món, Thẩm Viên dường như đang chờ đợi điều gì đó, không chờ được thì cứ lén lút quan sát những người phục vụ gần đó và cả những vị khách đang ăn ở các bàn khác.

“Thôi được rồi, đừng ngồi nữa, đi lấy nước chấm đi!” Vừa nói xong, mấy người đều đứng dậy, Thẩm Viên chậm một bước, bị bạn cùng phòng giữ lại tại chỗ trông túi.

Mắt cô mong đợi nhìn về phía bạn cùng phòng, hé môi muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Quán lẩu ồn ào náo nhiệt, đương nhiên Dịch Thận cũng không ngủ được. Hơi nóng của mặt nạ xông hơi đã hết, anh dùng ngón tay móc vào kéo nó ra, bị ánh đèn chiếu vào mắt nên anh nheo mắt lại.

Đúng lúc này, một người phục vụ bưng khay đi ngang qua dừng lại, nói một cách bất lực: “Anh Thận, hôm nay đông khách quá, thật sự không ổn rồi, anh giơ cao đánh khẽ giúp một tay đi.”

Dịch Thận quấn chiếc mặt nạ xông hơi quanh ngón trỏ, xoay qua xoay lại, vẻ cà lơ phất phơ: “Có trả tiền công cho tôi đâu.”

Anh không định nhúng tay vào.

Cậu phục vụ trẻ tuổi: Tốt thôi, chẳng lẽ cái quán này không phải của anh hả!!?

“Khách đợi không nổi mà đánh giá thấp thì đừng trách bọn em nhé.” Cậu ấy lườm anh rồi chạy nhanh đi lên món.

Dịch Thận ném chiếc mặt nạ xông hơi lên bàn, tiếp tục xem dự án trên máy tính, hoàn toàn không có ý định nhúc nhích.

Giống như hôm nay dù cho cái quán này có sập xuống, anh vẫn có thể điềm nhiên ngồi yên ở đây làm việc của mình được.

Vừa định tiếp tục công việc, ánh mắt Dịch Thận thoáng nhìn thấy một bóng dáng ngốc nghếch đang đứng sững sờ trước quầy nước chấm, bất động, như một vị thần giữ cửa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mắt Thẩm Viên tròn xoe nhìn chằm chằm vào chiếc bát rỗng, vẻ mặt luống cuống và bối rối, cứ như sắp khóc đến nơi.

Giống như chiếc lông vũ lướt qua cánh mũi, quét qua rồi lại gãi nhẹ.

Các ngón tay trên bàn phím khẽ vuốt nhẹ, ánh mắt Dịch Thận càng thêm tập trung.

Cũng giống như không ai có thể kìm được ham muốn hắt hơi, giây tiếp theo, anh đứng dậy.

…………

Thẩm Viên ôm chiếc bát rỗng, nhìn đủ các loại rau, nước sốt, gia vị bày trước mắt mà hoa cả mắt.

Làm sao bây giờ…… Cô không biết cách pha nước chấm lẩu……

Bình thường khi ăn lẩu, luôn có nhân viên nhà hàng pha sẵn nước chấm mang đến cho cô. Nhưng nếu thành thật nói ra, cô lại sợ các bạn cùng lớp sẽ thấy cô khác biệt, hoặc giả vờ kiểu cách.

Đã bỏ lỡ cơ hội đi cùng họ để bắt chước làm theo, giờ phải làm sao đây?

Ngay khi cô định lấy điện thoại ra tra cứu cách pha nước chấm lẩu trên Baidu thì một hơi thở nặng nề tiến đến gần sau lưng. Kèm theo đó là giọng nói trầm ấm của chàng trai vang lên, mang theo vài phần chế giễu.

“Sao thế, đứng trông chúng nó đón Tết à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sự xấu hổ vì bị trêu chọc dâng lên, Thẩm Viên lập tức nghiêng đầu, mái tóc xoăn mềm mại lướt qua cánh tay rắn chắc của anh.

Cái cảm giác ngứa ran đột ngột, như những sợi lông tơ nhẹ nhàng cọ vào da khiến Dịch Thận khẽ nhíu mày.

Anh đứng ngay phía sau, Thẩm Viên quay đầu lại suýt chút nữa là lùi vào lòng anh, cô phản bác: “Anh thì biết cái gì chứ.” Câu sau thì giọng cô nhỏ dần, ánh mắt lấp lánh: “Tôi còn chưa nghĩ kỹ mà…”

Dịch Thận “Ồ” khẽ, không rời đi mà trực tiếp chống tay vào thành quầy nước chấm, nghiêng người nhìn chằm chằm cô, còn nhướng cằm ra hiệu: “Vậy cô cứ tiếp tục đi.”

Rõ ràng là cố ý trêu chọc, cứ muốn xem cô sẽ pha ra được thứ nước chấm gì.

Đối phương cố tình trêu đùa, ánh mắt dán chặt vào người mình, khuôn mặt Thẩm Viên càng lúc càng nóng. Cô thử đặt tay lên cán muỗng ở khu vực rau mùi, hỏi: “Anh, cũng ăn ở đây à?”

“Tôi á.” Anh kéo dài giọng, nhìn thấy cô múc cho mình một lượng rau mùi có thể gây tử vong, anh nhướng mày: “Tính là nửa ông chủ.”

“Ông chủ?” Thẩm Viên ngạc nhiên.

“Trước đây có đầu tư một chút, là quán của bạn bè mở.” Dịch Thận vừa nói vừa chỉ vào đĩa đậu phộng rang bên cạnh, nhướng mày với cô: “Thêm nửa bát đậu phộng nữa đi, cho dậy mùi thơm.”

Má Thẩm Viên nóng bừng.

“Bốp”——

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Viên đặt cán muỗng xuống, không thể chịu nổi việc anh cứ cười nhạo mình như thế nữa, cô ra lệnh một cách mềm mỏng: “Ông chủ cũng xem như người phục vụ, tôi là khách, bây giờ anh pha cho tôi một bát nước chấm đi.”

Mãi đến khi con cừu nhỏ bị dồn đến mức phải đòi đá người, Dịch Thận mới từ từ bộc lộ vẻ thỏa mãn. Anh đứng thẳng dậy, tiến sát đến bên cạnh cô, ở vị trí hơi chếch phía sau.

Anh lấy một chiếc bát rỗng đặt lên quầy, không pha nước chấm mà ngay giây tiếp theo, anh nắm lấy tay cô.

Khoảnh khắc lòng bàn tay anh bao bọc lấy cổ tay mình, sống lưng Thẩm Viên nổi lên một tầng tê dại, có chút không biết phải phản ứng thế nào, cứ trân trân nhìn đối phương điều khiển mình.

Giọng Dịch Thận luôn mang theo vài phần lơ đãng, đặc biệt mài mòn: “Bình thường cô ăn gì, nước chấm dầu mè hay sốt mè?”

“Có kiêng hành gừng tỏi không?”

“Tôi, hình như là……” Khí chất của chàng trai áp sát phía sau khiến cô khó mà không để ý, lưỡi Thẩm Viên có chút cứng lại: “Hình như là dầu, có chút vị mặn thơm.”

“Không ăn hành tỏi.”

“Ăn cay không?”

“Một chút thôi.”

“Nắm chặt vào.”

“Cái gì?”

“Cán, muỗng, đó.”

“……Ồ.”

“Nhớ kỹ.” Dịch Thận dẫn dắt tay cô, lần lượt múc từng loại gia vị vào bát theo tỷ lệ: “Rau mùi, đậu phộng rang giã nhỏ, mè, ớt, dầu hào, dầu mè, giấm, đường trắng.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Những thứ đối phương nói, Thẩm Viên mơ hồ ghi nhớ, mọi dây thần kinh đều bị sự thô ráp ấm áp cọ xát trên cổ tay chiếm giữ hoàn toàn.

Anh không chạm vào tay cô mà chỉ giới hạn ranh giới ở cổ tay thon thả của cô, nhưng cũng thực sự đang nhân cơ hội trêu chọc. Cái sự mập mờ có điểm dừng, cố ý trêu đùa này hòa quyện vào nước chấm, khiến tim Thẩm Viên đập loạn nhịp một cách khó hiểu.

Múc xong tất cả các nguyên liệu, Dịch Thận buông tay cô ra, ánh mắt thăm dò trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khẽ cười: “Có cần tôi trộn sẵn cho cô không?”

“Đại tiểu thư.”

Thẩm Viên trừng mắt nhìn anh, bê bát lên và nhấn mạnh rất rõ ràng: “Cái này thì tôi tự làm được.”

Nói rồi cô quay đầu đi thẳng, không ngoảnh lại. Mái tóc mềm mại lại lướt qua người anh khi cô quay đi, như một dải lụa câu hồn, để lại lời thông báo cho lần vướng mắc tiếp theo.

Thẩm Viên bước được vài bước, đột nhiên quay lại nói thêm câu “Cảm ơn anh,” rồi quay đầu bước đi.

Cánh tay bị tóc cô lướt qua vẫn còn ngứa ran, Dịch Thận nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, mãi đến khi gần như nhìn thủng người ta mới dời mắt, thong thả quay về chỗ.

Cũng khá là lễ phép đấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

…………

Đúng như Thẩm Viên dự đoán, buổi tụ tập này không phù hợp với cô. Trên bàn ăn các bạn cùng lớp trò chuyện rất vui vẻ, nhiều chủ đề cô cũng hiểu, nhưng lại không có hứng thú tham gia.

Bình thường đi chơi với Sinh Yểu và những người bạn thân thời thơ ấu khác, họ cũng chỉ nói về những chủ đề này, nhưng cảm giác thoải mái hơn lúc này.

Thẩm Viên không muốn lãng phí thời gian ở một nơi không thoải mái nữa. Cô cố gắng ăn vài miếng cho qua bữa rồi đứng dậy lấy túi, định về trường sớm.

Ai ngờ cô bạn cùng phòng Hân Di có lẽ đã uống hơi nhiều, hay do hứng thú bất chợt mà đột nhiên nói: “Dù sao sau này mọi người cũng thường xuyên tụ tập, cứ luân phiên nhau mời đi! Thẩm Viên! Hôm nay cậu về sớm là không được đâu, hôm nay cậu mở màn đi!”

Ánh mắt của mọi người đột nhiên đổ dồn lại, Thẩm Viên phải chịu áp lực, đáng lẽ cô sẽ lại thuận theo tính cách của mình, không biết từ chối mà đồng ý.

Nhưng nghĩ lại, lần này tính chất khác.

Cô khoác túi lên vai, vô cùng khó hiểu: “Chế độ AA thì có gì không tốt chứ?”

Hân Di dừng lại vài giây, cười khẽ: “Yo, dù sao cậu cũng có khả năng mà.”

Mặc dù biết làm như vậy sẽ phá vỡ một số mối quan hệ hòa hợp bề ngoài, nhưng Thẩm Viên vẫn nói theo ý mình: “Tiền của ai cũng đâu phải tự nhiên mà có.”

Dựa vào điều gì mà bắt cô mời, cô không thích cái kiểu giữ thể diện này.

“Tôi về đợi tin nhắn thu tiền của mọi người nhé.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Bước ra khỏi quán lẩu, không khí đột nhiên trở nên trong lành, Thẩm Viên hít sâu một hơi, cố gắng rũ bỏ những ánh mắt khác thường và sự bối rối của các bạn cùng lớp lúc nãy ra khỏi đầu.

Nghiêng đầu, cô nhìn thấy Dịch Thận đang đứng cách cửa quán không xa. Ngón tay anh kẹp một điếu thuốc đỏ rực, khẽ hé môi, làn khói trắng thoát ra.

Dịch Thận nghe thấy tiếng bước chân giòn tan như tiếng giày da nhỏ của cô gái dẫm trên đất, anh liếc mắt, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Anh dụi tàn thuốc vào thùng rác: “Ăn không ngon à?”

Thẩm Viên lắc đầu: “Quán của anh rất ngon.” Chỉ là cô không thích không khí ở bàn đó.

“Tôi sẽ dẫn bạn bè đến lần nữa.”

Dịch Thận chỉ nhìn cô, cứ như có một lực kéo vô hình, anh thốt lên: “Lại đây.”

Giây tiếp theo, tiếng “lộp cộp” giòn tan lại vang lên, Thẩm Viên ngoan ngoãn bước về phía anh.

Bản thân Dịch Thận giống như một từ trường mạnh mẽ, thứ lực hút mãnh liệt này khiến cô cảm thấy sợ hãi, nhưng đồng thời lại bị thu hút một cách kỳ lạ.

Vì vậy, cô dừng lại cách anh ba, bốn bước – một khoảng cách vừa phải: “Sao thế?”

Dịch Thận liếc nhìn khoảng cách cố ý mà cô tạo ra: “Khăn lụa, trả lại cô.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh nhắc đến cô nhớ ra, Thẩm Viên nghiêng đầu nhìn cổ tay lộ ra khỏi túi quần của anh: “Vết thương của anh khỏi hẳn rồi à? Không sao nữa chứ.”

“Ai đánh anh vậy, làm thêm ở câu lạc bộ còn bị đánh sao?”

“Bị đánh có thể báo cảnh sát để bảo vệ quyền lợi, anh biết chứ.”

Anh chỉ đề nghị trả lại đồ, cô lại nói một tràng những điều vô ích, Dịch Thận chậc khẽ, nhấn mạnh: “Tôi nói, trả lại cô đồ.”

Nói mấy chuyện khác làm gì.

Thẩm Viên ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lúc lâu: “Hôm nay đừng trả cho tôi.”

Dịch Thận nhướng mày.

“Đồ là của tôi, đúng không?” Cô rũ mi mắt, không hiểu sao không dám nhìn vào mắt anh, hàng mi run rẩy: “Vậy tôi có quyền, quyết định khi nào nó sẽ quay lại bên tôi.”

“Đợi khi nào tôi cần, hãy trả lại cho tôi.”

Như vậy, sẽ có lý do để tiếp xúc lần sau.

Mục đích, hay nói đúng hơn là lý do của cô quá vụng về, càng bộc lộ ra một cách không hề kiêng dè ngược lại càng thêm ngây thơ đáng yêu.

Đối phương không nói lời nào. Sự tự tin miễn cưỡng và lòng xấu hổ của cô bị bào mòn dữ dội, Thẩm Viên không chịu nổi, xoay người định bỏ chạy.

Khoảnh khắc cô vừa quay người, cánh tay đã bị anh kéo lại. Khi cô hoàn hồn, bản thân đã tiến sát đến trước mặt Dịch Thận.

Anh cúi người xuống, Thẩm Viên nín thở.

“Tôi còn chưa nói xong, chạy cái gì.” Tầm mắt Dịch Thận lướt qua từng tấc trên khuôn mặt cô, dưới ánh đèn neon của cửa hàng vào ban đêm, có thể thấy lờ mờ một lớp lông tơ mịn màng.

Giọng anh trầm tĩnh, mang theo sự dò xét: “Đã tình cờ gặp nhau rồi, chi bằng nói rõ đi.”

“Lần trước đến khoa Công nghệ Thông tin tại sao lại kéo tôi vào phòng?” Dịch Thận nheo mắt lại, nói thêm: “Lại còn, bịt, miệng.”

Người này căn bản không tin lời cô nói là đến khoa Công nghệ Thông tin để tìm anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tim Thẩm Viên hụt một nhịp, suýt chút nữa quên mất hành động bất thường của cô làm sao có thể không khiến cho người trước mặt nghi ngờ.

Lần trước là vì cuộc điện thoại đến quá kịp thời, cô cầm điện thoại chạy đi, mọi chuyện mới kết thúc.

“Tôi.” Đồng tử đen láy của đối phương sâu không thấy đáy, dường như không có lời nói dối nào có thể qua mắt được sự nhạy bén của anh. Thẩm Viên nghĩ đến việc anh hai đã làm, lắp bắp ấp úng, “Chuyện đó…”

Dường như ông trời thương xót, lại có một điều gì đó ngắt ngang sự căng thẳng một cách vừa vặn, nhưng lần này là điện thoại của Dịch Thận.

Bầu không khí gần như đông cứng giữa hai người ngay lập tức giãn ra, Thẩm Viên lùi lại một bước.

Dịch Thận lấy điện thoại ra nghe, giọng đối phương quá lớn, âm thanh lọt ra ngoài ống nghe, khiến cô nghe rõ mồn một.

“Anh Thận! Xảy ra chuyện rồi.”

“Thằng khốn Trương Gia Minh đó! Đột nhiên nói không làm nữa!!”

Khoảnh khắc nghe rõ và khi ánh mắt sắc lạnh như dao của Dịch Thận liếc sang, Thẩm Viên đột nhiên rùng mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Không hiểu sao, toàn bộ máu trong người cô như thể lạnh đi.







Để lại một bình luận