Chương 8: Dục vọng làm mờ lý trí – Chiếc xe việt dã nặng nề cũng lắc lư dữ dội

Mập mờ không rõ ràng, chỉ chạm đến mức vừa đủ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cơ thể tiếp nhận tín hiệu trước cả đầu óc.

Hơi nóng trỗi dậy, máu huyết sôi trào.

Huống Dã nhìn chăm chú vào mắt cô gái một cách thâm trầm.

Cô không né tránh cũng không trốn chạy càng khiến anh chắc chắn rằng lần này, anh không hiểu lầm.

Tầm mắt Huống Dã hạ xuống nhìn đôi môi cô gái.

Đôi môi cô hồng hào, đầy đặn, hai cánh môi khẽ mím giống như đang mời gọi người ta hái lấy.

Kiềm chế dục vọng muốn nghiền nát đôi môi ấy, ánh mắt anh sâu thẳm, cất giọng nói: “Cô còn định đi tìm tên Trang Ý đó nữa không?”

“……”

Đôi mắt của Mạnh Kinh Hồng chợt lay động, không hiểu ra sao.

Không phải chứ, vào lúc thế này…… Mà chàng trai này còn hỏi cái chuyện đó sao?

Chẳng lẽ sợ “Công việc” xảy ra vấn đề, mẹ cô sẽ truy cứu trách nhiệm ……

Lông mi cô khẽ động đậy, cũng không đưa ra quyết định rõ ràng:  “Để sau hẵng nói.”

“……”

Gió đêm khẽ lướt qua, một giọt sương từ lá cỏ trượt xuống, rơi xuống đất ngay dưới chân họ.

Chỉ lướt qua trong chớp mắt.

Ánh sáng trong mắt chàng trai cũng vậy.

Rũ mắt trầm mặc vài giây, anh đưa tay còn lại nắm lấy cổ tay cô gái.

Âm thầm gạt ra.

“Tôi đi sửa lều, cô ngủ trước đi.”

Quay người bỏ đi, giọng nói của anh rất trầm: “Khóa cửa xe cẩn thận.”

Mạnh Kinh Hồng đứng yên tại chỗ.

“……Ừhm.”

Chàng trai nhảy lên nóc xe tháo lều xuống, cố ý tạo khoảng cách, mang sang chỗ chiếc xe con của cô để sửa.

Mạnh Kinh Hồng không nhìn sang bên kia, cô cứng nhắc đi đến bên cạnh chiếc xe việt dã, chui vào hàng ghế sau.

“Cạch” một tiếng, cửa xe khóa lại.

Thở hắt ra một hơi dài, Mạnh Kinh Hồng vùi gương mặt nóng bừng vào trong chăn.

Vừa nãy cô điên rồi sao a a a a……

“Rầm, bốp, bốp——”

Bên ngoài xe, tiếng chàng trai sửa lều vang lên.

Trừng mắt tức giận nhìn chằm chằm qua cửa kính xe, Mạnh Kinh Hồng quay người lại.

Không bao lâu sau, âm thanh im bặt.

Anh cũng không dựng lại lều trên nóc xe nữa.

Khẽ thở dài, Mạnh Kinh Hồng lại trở mình, đôi mắt mở to nhìn trừng trừng vào vùng trời đêm nhỏ bên ngoài kính xe.

Không ngủ được.

Không biết qua bao lâu, mãi đến khi những vì sao cũng nhạt màu, cô mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Giấc ngủ không hề yên ổn.

Nửa mê nửa tỉnh, dường như cô lại ngồi trong chiếc xe con, bị chiếc G-Class đuổi theo suốt dọc đường, chạy thẳng xuống hồ nước……

“Ưhm……”

Khẽ lẩm bẩm, Mạnh Kinh Hồng kéo chăn, cuộn tròn người lại.

Lạnh. Hơi lạnh……

“Cạch” một tiếng, cửa xe vốn khóa trái đột ngột bị mở ra.

Cơ thể nóng rực của chàng trai và hormone nam tràn vào trong chiếc xe giường.

Mạnh Kinh Hồng còn chưa kịp hét lên thì cơ thể vạm vỡ như ngọn núi nhỏ của anh đã đè lên.

Muốn đẩy anh ra, lẽ ra phải đẩy ra.

——Nhưng cô không làm được.

Lòng bàn tay đã dán lên cơ bắp trên cơ thể mạnh mẽ thô ráp của anh, trượt xuống theo lồng ngực đầy đặn và cân đối, dừng lại ở vùng eo bụng rắn chắc rõ ràng như có tường chắn.

Ừhm, anh quả thật không hề khoác lác.

Quả đúng là nóng như túi chườm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nóng đến bỏng tay……

Động tác và nhiệt độ cơ thể của chàng trai đều cuồng nhiệt như nhau, bàn tay to với khớp xương rõ ràng mạnh mẽ ôm lấy vòng eo cô, lòng bàn tay liên tục truyền đến từng đợt hơi nóng.

Cô cũng nhanh chóng thấy nóng…… Chỗ sau thắt lưng bị những vết chai sần trong tay anh mài giũa từ nông đến sâu, Mạnh Kinh Hồng không tự chủ được mà bắt đầu vặn vẹo, hóa thành mèo, hóa thành rắn, hóa thành dáng vẻ đến chính cô cũng không nhận ra, mềm mại mà rúc vào lòng chàng trai.

Cánh tay anh thật thô, cả hai tay cô cũng không thể nắm trọn; Vai và lưng anh thật rộng, cô có vịn thế nào cũng không ôm hết.

Thế là chỉ có thể khoác tay, dùng chân quấn……

Chàng trai nhấc một chân cô lên, giống như lúc trước băng bó vết thương cho cô vậy—— Trước đó thì đặt lên đầu gối anh, nhưng lần này, anh lại đặt lên vai mình.

Áp sát cô. Chiếm lấy cô. Hòa tan cô……

“Đau không?” Anh lại hỏi như lúc băng bó—— Nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác.

“……”

Mạnh Kinh Hồng không trả lời được, cô hoàn toàn không nói nên lời—— Hai cánh môi đỏ mọng không kiểm soát được mà mím lại, phát ra những âm thanh ê a mà chính cô nghe cũng không hiểu.

“Đau cũng phải chịu!”

——Lời nói của chàng trai vẫn quen thuộc như trước, chỉ là đã trở nên dữ dội.

Giọng điệu hung hãn, vòng eo rắn chắc còn hung hãn hơn.

Bờ vai bị siết mạnh, cô bị lật ngược lại, gương mặt bị ấn vào tấm đệm chống ẩm—— Chiếc chăn mềm đã bị họ vò đi vò lại nhiều lần, chẳng rõ tung tích……

Chàng trai bên trên càng hung hãn hơn, trước nay chưa từng có—— Hoàn toàn là một con mãnh thú bộc lộ bản năng hoang dã.

Nhưng Mạnh Kinh Hồng phát hiện ra mình cũng không hề ghét.

Không, phải nói là, thích.

Cô thích……

Thế nên cô cũng trở nên giống như một con thú—— Cô biến thành một con yêu tinh.

Họ quấn lấy nhau, cắn xé nhau, điên cuồng đến cực điểm……

Chiếc xe việt dã nặng nề cũng lắc lư dữ dội……

Tiếng chim trong rừng xuyên qua màn sương mù, cũng xua tan giấc mộng hoang đường.

Mạnh Kinh Hồng mở mắt ra, đôi mắt đẹp và đôi má đều đỏ bừng.

“……”

Từ từ thở ra một hơi, cô đặt tay lên trán, thốt lên một tiếng vừa tuyệt vọng vừa xấu hổ.

Trời ơi…

Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy kiểu giấc mộng này, đây cũng đâu phải là điên, mà hoàn toàn chính là sắc, khiến, trí, mờ!

Ngồi dậy hít sâu mấy hơi, Mạnh Kinh Hồng mới liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

——Không thấy người đâu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Lều của chàng trai được dựng ở khoảng đất trống giữa hai chiếc xe, rèm cửa vén cao, bên trong trống không.

Bấm mở khóa cửa xe, Mạnh Kinh Hồng bước xuống xe.

Lập tức bị gió sớm đầu Xuân thổi cho lạnh run cả người.

Nhìn quanh một vòng vẫn không thấy người, cô chui vào xe mình, nhanh chóng thay lại bộ đồ luyện tập đã mặc hôm qua.

Sau khi thay xong quần áo, khi cô bước ra lại bên ngoài, ánh sáng ban mai đã nhô lên khỏi đường chân trời.

Mạnh Kinh Hồng chậm rãi bước ra ngoài rìa trại, đứng khoanh tay nhìn về hướng mà bọn họ đã đến.

Rất lâu vẫn không thấy bóng người.

Lâu đến mức xung quanh càng ngày càng yên tĩnh một cách quá đáng, lâu đến mức cô bắt đầu thấy hoảng sợ và nghi ngờ rằng tất cả những chuyện tối qua có phải chỉ là một giấc mộng xuân không, cuối cùng nơi cuối con đường cũng xuất hiện một bóng người.

Sương núi mờ mịt, chàng trai bước đi trong ánh mặt trời mọc, dáng người cao lớn dần hiện rõ.

Anh xách theo một chiếc thùng lớn, bước đi rất nhanh, vạt áo mở rộng tung bay theo gió, bước từng bước vẫn vững vàng như thường lệ.

——Cứ thẳng tắp như thế, bước từng bước đi về phía cô.

Đúng rồi. Trong lòng Mạnh Kinh Hồng, hoặc nói đúng hơn là trái tim cô bỗng thở dài một hơi.

——Có lẽ cô đã tìm thấy ý nghĩa của chuyến hành trình này.

Cũng đã nhìn thấy cảnh đẹp nhất nơi cánh đồng hoang ……

Khi đến gần, Mạnh Kinh Hồng mới phát hiện sau lưng chàng trai còn đeo thêm một chiếc balô leo núi khổng lồ.

Huống Dã đặt balô và thùng xuống đất, quay đầu nhìn cô gái: “Dậy từ lúc nào vậy?”

“Không lâu lắm.” Mạnh Kinh Hồng đáp, tầm mắt cô lướt qua lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của chàng trai, giấc mơ đêm qua lập tức ùa về.

Cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, cúi đầu giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện sai trái.

“Những thứ này…… Là để sửa xe à?”

Chàng trai ừ khẽ, anh mở balô leo núi ra: “Tình cờ gặp kiểm lâm, mấy món này là do anh ấy giúp mang đến. Trước tiên cứ đưa xe ra ngoài đã.”

Mạnh Kinh Hồng gật đầu, cô ngồi xuống định giúp đỡ.

Nhưng vừa đưa tay ra thì cánh tay đã bị chàng trai ngăn lại.

“Không cần. Cô cứ ngồi đó là được.” Anh ra hiệu về phía bàn dã ngoại, cúi đầu nhìn chân cô: “Còn đau không?”

“……”

Cách hỏi này lại khiến Mạnh Kinh Hồng đỏ mặt và chột dạ.

Đầu ngón tay toàn là hơi ấm sau khi chạm vào nhau, cô lắc đầu: “Không sao nữa rồi.”

“Ngồi nghỉ đi.” chàng trai lặp lại lần nữa.

Mạnh Kinh Hồng không nói gì thêm, cô đứng dậy đi về phía xe.

Nhưng cũng không chịu ngồi không, cô mở cửa xe việt dã và bắt đầu dọn lại giường phía sau.

Rút từ trong túi ra một chiếc kìm mỏ quạ, tầm mắt của Huống Dã lại không tự chủ được mà vô thức dõi theo bóng dáng tỏa hương thơm ngát bên xe.

Cô đã thay lại bộ quần áo hôm qua.

Sao hôm qua anh không phát hiện, bộ đồ này lại tôn dáng đến thế.

Cúi người chui vào xe, vòng eo nhỏ gọn của cô gái cong xuống, phần hông theo đó mà nâng cao lên.

Căng đầy, tròn trịa, giống như một trái đào chín mọng.

——Và cũng giống hệt dáng vẻ trong giấc mơ của anh.

Cô sẽ không bao giờ biết được, trong giấc mơ của anh cô xinh đẹp và mềm mại đáng yêu đến mức nào……

Nhắm mắt lại, chàng trai cố gắng dập tắt dục vọng hoang dại đang trỗi dậy và bước về phía xe con.

Nửa tiếng sau, chiếc Polo bị chết máy của Mạnh Kinh Hồng lại nổ vang tiếng động cơ.

Xe của cô không bị hỏng nặng, rắc rối thật sự nằm ở chiếc bình xăng của chiếc G-Class bị đâm thủng.

Đợi đến khi rốt cuộc chàng trai cũng đổ hết xăng từ thùng vào bình, mặt trời trên đỉnh núi đã lên đến đỉnh đầu họ.

Sau khi chất hết hành lý lên xe, Huống Dã lau sạch dầu máy trên tay, bước thong thả đến sau lưng cô gái.

“Có thể đi rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mạnh Kinh Hồng khẽ trả lời “ừhm”, chân vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Tầm mắt cô vẫn lưu luyến nhìn về phía mặt hồ dưới chân núi.

Tối qua ánh trăng soi chiếu, mặt hồ tĩnh lặng và lạnh lẽo.

Không ngờ dưới ánh nắng ban ngày, nó lại có thể tráng lệ đến vậy.

Có lẽ cô sẽ không còn cơ hội nhìn thấy dáng vẻ ban đêm của nó nữa. Vốn dĩ chỉ là một lần sai lầm mà tình cờ gặp…

Mạnh Kinh Hồng hít sâu một hơi, quay người: “Đi thôi.”

Không còn phản kháng dữ dội như hôm qua nữa, cô bình tĩnh và lặng lẽ bước đến bên cạnh chiếc xe việt dã, mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Khi dây an toàn thắt chặt lấy cơ thể, cô lại không nhịn được mà thở dài: Về nhà rồi, vẫn không biết phải đối mặt với mẹ thế nào…

Huống Dã nhìn thấy hết mọi biểu cảm nhỏ bé của cô gái.

Bước chân định lên xe bỗng dừng lại, anh rũ mắt một lát, vòng sang bên ghế phụ, giơ tay gõ nhẹ lên cửa kính.

Cửa kính hạ xuống, lộ ra đôi mắt trong veo của cô gái—— Vẫn giống như lần đầu tiên gặp nhau vào ngày hôm qua.

“Sao vậy?”

Huống Dã nghiêng đầu, ra hiệu cho cô xuống xe.

Mạnh Kinh Hồng xuống xe, không hiểu gì: “Xe vẫn không chạy được à?”

Chàng trai không trả lời, anh đưa tay vào túi áo khoác, lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho cô.

——Là chìa khóa của chiếc xe con.

“Cô đi đi.”

Mạnh Kinh Hồng giật mình ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Ánh mắt và giọng nói của chàng trai đều rất bình tĩnh: “Nếu như cô vẫn chưa muốn quay về Kinh Bắc thì hãy đến nơi mà cô muốn đến.”

Anh biết cảm giác không được lựa chọn là như thế nào.

Anh hy vọng cô có thể có tự do đưa ra lựa chọn của riêng mình.

——Bất kể là tiếp tục tiến về phía trước, hay quay đầu xuống xe.

Mạnh Kinh Hồng mở miệng nói: “Vậy…… Còn anh thì sao?”

Chàng trai hất cằm về phía xa: “Đưa cô ra đường cao tốc trước, sau đó tôi tìm lối ra gần nhất để rẽ xuống.”

“……”

Mạnh Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào chàng trai, trong lòng vừa rung động lại vừa lo lắng: Cô đi rồi thì anh sẽ nói với mẹ cô thế nào?

Chẳng phải anh từng nói, trước giờ nhiệm vụ của anh chưa từng thất bại sao……

Nhưng tất cả những nghi vấn ấy đều không bằng điều cô muốn biết nhất lúc này——

“Anh…… Vẫn chưa từng nói với tôi, anh tên là gì.”

Đôi mắt đen khẽ dao động, khóe môi Huống Dã hơi cong lên, khẽ lắc đầu.

Không còn quan trọng nữa.

Anh là Huống Dã.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nhưng không phải là cánh đồng hoang mà cô muốn đến.

Nắm tay cô gái và đặt chìa khóa xe vào lòng bàn tay cô.

“Đi đi.”

“Đến cánh đồng hoang mà cô muốn đến.”

Ánh mắt dao động thật lâu trên gương mặt trong trẻo của cô, Huống Dã lại nói: “Phải thật vui vẻ rồi hãy trở về. Đừng rơi nước mắt nữa.”

“……”

Mạnh Kinh Hồng siết chặt chìa khóa xe trong tay, lòng bàn tay lõm xuống, trái tim cũng rơi theo.

Cô không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn chàng trai một lần cuối rồi xoay người bước về phía chiếc xe con.

Xe khởi động, chiếc G-Class màu xanh quân đội chạy phía trước mở đường.

Con đường hôm qua họ phải vòng vèo tìm kiếm thật lâu, hôm nay chỉ chạy một đoạn ngắn là đã lên được đường cao tốc.

Mạnh Kinh Hồng khẽ lắc đầu.

——Đã quá khác.

Đường cao tốc hôm qua là vô tận, là sự tự do vô tận mà cô hướng đến.

Nhưng hôm nay, trong tầm mắt cô chỉ nhìn thấy anh……

Bảng chỉ dẫn lướt qua trên nóc xe: Lối ra tiếp theo, 150m.

Chiếc xe việt dã phía trước bắt đầu chuyển làn, hoàn toàn nhường con đường thênh thang lại cho cô.

“Bíp, bíp——”

Khi rẽ xuống đường cao tốc, chiếc xe việt dã phát ra tiếng còi kéo dài.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

——Đó là cách chàng trai nói lời tạm biệt với cô.

Mạnh Kinh Hồng giơ tay lau nước mắt trên mặt rồi bấm còi hồi đáp.





1 bình luận

  1. Lalaland

    2 tuần trước lúc 23:30

    Em ơi trái đất vẫn tròn, chúng mình hai đứa vẫn còn gặp nhau

Để lại một bình luận