Chương 79: Anh bật khóc theo em
Có lẽ ngoài trợ lý Trần ra, chưa ai từng thấy dáng vẻ Kỳ Tỉnh mất kiểm soát như vậy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Khi cuộc điện thoại kết thúc, người vừa ở bên cạnh mình như thể biến mất vào không khí, anh lập tức nhận ra nguy hiểm.
Đứng trên bờ vực sụp đổ, anh vẫn lý trí phân tích tình hình địa lý rồi nhanh chóng báo cảnh sát, đồng thời nhờ dân làng tập hợp thành nhóm lên núi tìm người.
Mỗi giây chưa có tin tức của Diệp Phục Thu đều như từng nhát dao cứa vào người anh, đau đến mức máu thịt lẫn lộn.
Anh biết cô gái của anh mạnh mẽ và thông minh, nhưng anh không thể chịu đựng được việc cô phải chịu bất kỳ sự ấm ức nào.
Mặc dù đã vượt qua cơn ác mộng nhưng Kỳ Tỉnh vẫn có chút sợ hãi trước ngọn núi sâu vô tận này, trước cái lạnh cô quạnh của khu rừng này.
Khoanh vùng khu vực là ở phía sau núi, bỗng có một người dân làng nhớ ra ở lưng chừng núi có một căn nhà cũ đổ nát, được xây dựng từ nhiều năm trước để những người lên núi làm việc nghỉ ngơi lại.
Có lẽ có thể giấu người.
Anh là người đầu tiên dẫn đội chạy lên núi, chỉ sợ chậm một giây là lại muộn thêm một giây.
Vừa đặt chân vào khu rừng sâu thẳm, nỗi đau bị chôn vùi trong cơ thể suốt hơn 10 năm lại trỗi dậy.
Cái lạnh ấy, sự tê buốt ấy làm đôi chân anh mất cảm giác, khiến Kỳ Tỉnh khó mà cất bước.
Nhưng thần kinh lại gào thét, bắt anh phải lao nhanh về phía trước đi tìm cô.
Rễ của những gốc cây cổ thụ đã vươn ra khỏi mặt đất từ lâu, to lớn vô cùng, trông như những mạch máu trồi lên từ lòng đất.
Đầu gối Kỳ Tỉnh lạnh buốt như băng, đau đến phát run, anh không chú ý dưới chân và bất ngờ bị vấp ngã.
Một tiếng ‘bịch’ nặng nề vang lên, anh quỳ một chân xuống đất.
Những người đi cùng bị dọa giật mình, vội chạy đến đỡ: “Ôi trời, cậu không sao chứ! Đừng để trật chân đấy!”
Mồ hôi của Kỳ Tỉnh túa ra như mưa, cả người như không nghe theo sự điều khiển của chính mình. Hai bên má anh siết chặt đến mức trắng bệch, khó khăn cất tiếng: “Làm phiền đỡ tôi…… Đỡ tôi dậy……”
“Mau lên, nhanh hơn đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Những người dân làng không biết anh có ám ảnh tâm lý, chỉ nghĩ rằng anh quá lo lắng nên hoảng hốt, vất vả lắm mới dìu anh đứng lên: “Đừng vội quá! Mọi người đều đang lên núi tìm giúp cậu!”
Kỳ Tỉnh chống tay lên đầu gối, chỉ muốn tự vả mình một cái để tỉnh táo lại. Đúng lúc đó, không biết có phải ảo giác không, hình như anh nghe thấy……
【Kỳ Tỉnh!】
【Kỳ Tỉnh!!】
Tiếng gào thét xé gan xé ruột vọng lại từ sâu trong rừng, khó phân biệt phương hướng.
Mặc kệ cô ở đâu, dù là Đông, Tây, Nam, Bắc, dù đây có phải là ảo giác vì quá lo lắng hay không.
Kỳ Tỉnh ngay lập tức lao về phía trước như phát điên——
Anh thấy hai tay cô bị trói nhưng vẫn liều mạng chạy. Anh thấy gương mặt cô đầy những vết thương nông sâu khác nhau. Anh nghe thấy tiếng cô khóc nấc đến đau lòng.
Trái tim của Kỳ Tỉnh vỡ vụn.
Cảm giác mất rồi lại tìm lại được, hết lần này đến lần khác khiến Kỳ Tỉnh khắc sâu rằng mình là người được ông trời chiếu cố.
Mỗi lần, anh đều không chậm một giây nào.
Khoảnh khắc ôm chặt cô vào lòng.
Sau 10 mấy năm, Kỳ Tỉnh lại một lần nữa khóc trong cái lạnh thấu xương của núi sâu.
Cô đã đúng.
Cô dùng sự dũng cảm và cả cuộc chạy trốn đánh cược bằng mạng sống để đưa anh thoát ra.
…………
Diệp Phục Thu được đưa đến bệnh viện thị trấn dưới chân núi cấp cứu, cảnh sát lập tức lập hồ sơ điều tra vụ bắt cóc và cố ý gây thương tích.
Trong cơ thể cô vẫn còn tàn dư của thuốc mê, cần thời gian thúc đẩy đào thải. May mắn là tất cả chấn thương đều là vết thương bên ngoài, xử lý vết thương và nghỉ ngơi là ổn.
Kỳ Tỉnh lo nhất là tâm lý của cô, chỉ sợ cô bị tổn thương quá nặng.
Anh ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn cô vẫn đang mê man, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cô níu chặt lấy anh trước khi được đưa lên xe cấp cứu, phản ứng kích động mà hét lên: “Em nhìn thấy rồi! Kỳ Tỉnh, em nhìn thấy rồi! Là ông ta!”
Cô vừa khóc vừa gào lên đầy căm hận: “Bọn họ đã giết bố em! Chính là bọn họ! Em muốn giết ông ta!”
“Kỳ Tỉnh! Em đã thấy mắt ông ta, em thấy……”
Cảm xúc của cô vô cùng bất ổn, đến mức y tá không thể nào xử lý được.
Kỳ Tỉnh ôm chặt lấy cô, vừa hôn lên trán vừa dỗ dành cô. Giọng nói của anh cũng không thể giữ nổi vẻ ổn định thường ngày, mỗi câu chữ đều run rẩy nhẹ ẩn chứa sự xót xa dành cho người con gái anh yêu: “Anh biết rồi, anh biết em đã nhìn thấy rồi. Đừng sợ, ngủ một giấc đã được không? Không cần vội, ông ta không chạy thoát được đâu.”
Vòng tay anh như liều thuốc an thần hiệu quả nhất, Diệp Phục Thu vùi vào lòng anh khóc một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Kỳ Tỉnh mua khăn mặt, nhúng nước ấm và cúi xuống cẩn thận lau mặt cho cô. Động tác của anh nhẹ nhàng thành thạo, lau sạch từng vết bẩn bên ngoài những nơi dán thuốc cho cô.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Lau mặt xong lại thay khăn mới, tỉ mỉ lau tay và cổ cô.
Phòng cấp cứu chật kín bệnh nhân, hình ảnh chàng trai cao ráo, anh tuấn và sang trọng yên lặng chăm sóc cô gái của mình khiến không ít người nhìn lén, trong lòng đều thầm đoán về câu chuyện giữa họ.
Diệp Phục Thu vượt qua đại nạn không chết, cô ngủ li bì cả ngày, truyền xong dịch đến sáng hôm sau mới tỉnh.
Mơ màng mở mắt ra, cô nhận ra mình không còn ở bệnh viện nữa. Nhìn lên trần nhà, có vẻ đây là phòng của cô ở nhà nghỉ trên núi.
Cô quay đầu thì thấy Kỳ Tỉnh đang tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Anh nắm chặt tay cô, tựa lưng vào ghế mà ngủ gật, nhưng có lẽ cũng chẳng ngủ yên, chỉ sợ vừa lơ là thì cô lại biến mất.
Khoa cấp cứu đông đúc, giường bệnh lại ít, chắc đợi truyền dịch và xử lý vết thương xong thì anh bế cô về làng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy chắc hẳn cũng đã khiến không ít người lo lắng.
Diệp Phục Thu chớp mắt, tầm mắt không rời khỏi anh dù chỉ một giây, nhìn thế nào cũng không đủ.
Cô suýt chút nữa nghĩ rằng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.
Tưởng rằng sẽ chết trong tay gã đó.
Nghĩ đến đây, cô lại thấy sợ hãi, hơi thở hơi bất ổn.
Chỉ chút thay đổi nhỏ ấy cũng khiến chàng trai đang chợp mắt tỉnh dậy.
Kỳ Tỉnh cảm nhận được sự bất an của cô, anh bỗng nhiên mở mắt ra như chưa từng ngủ thiếp đi, đối diện với đôi mắt hơi ươn ướt của cô.
Anh lập tức ngồi thẳng dậy, nắm lấy tay cô, khẽ cọ vào má, giọng dịu dàng: “Khó chịu chỗ nào sao?”
Diệp Phục Thu lắc đầu, thì thầm: “……Nước.”
Kỳ Tỉnh đỡ cô ngồi dậy, để cô nghiêng người vào vòng tay anh và đưa ly nước ấm đến bên môi cô.
Diệp Phục Thu hé miệng nhấp từng ngụm nhỏ, cổ họng khô khốc được làm dịu, uống xong cô mới thoải mái thở ra một hơi.
Cả người đau nhức, khi ở trên núi bị tên đó đánh đập, quăng quật thì không thấy đau, lúc chạy trốn bị vấp ngã liên tục cũng không thấy đau, chỉ đến khi thoát chết rồi mới thấy đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô ngửa đầu, tầm mắt dừng lại ở cằm anh, cô nhìn yết hầu anh khẽ chuyển động rồi đưa tay chạm vào lớp râu lún phún trên cằm anh: “Anh chưa cạo râu.”
Kỳ Tỉnh bất lực cúi đầu, dùng cái cằm chưa cạo râu của mình cọ mạnh vào hõm cổ mềm mại của cô, oán trách: “Em vẫn còn thời gian lo chuyện vệ sinh cá nhân của anh à?”
“Trái tim lớn thật đấy.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Phục Thu khẽ bật cười, dù cơ thể anh cứng ngắc nhưng cô cảm thấy không có nơi nào dựa vào thoải mái hơn thế này.
Cô nghe thấy anh hỏi nhỏ: “Có đau không?”
Từ trước đến giờ, cô luôn dạy Kỳ Tỉnh rằng đau thì phải nói ra, nói ra sẽ bớt đau.
Nhưng lúc này, Diệp Phục Thu lại trở thành kẻ cố chấp cứng đầu như anh, cô lắc đầu nói: “Không đau.”
Kỳ Tỉnh không tin, trong lòng vẫn nặng trĩu, anh hôn lên trán cô, khẽ xin lỗi: “Là lỗi của anh.”
“Trước đây còn nói sẽ không ai có thể đe dọa em nữa, anh đúng là vô dụng.”
Cô chống vào đùi anh để ngồi dậy, mặt đối mặt với Kỳ Tỉnh, nói một cách nghiêm túc: “Không trách anh.”
“Ông ta đến là vì nhắm vào em và bố em.”
Giờ an toàn rồi, cô cũng có thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ. Diệp Phục Thu nắm lấy cổ tay anh, vội vàng nói: “Chúng ta có thể tìm được bọn họ, nhất định tìm được bọn họ.”
“Chắc chắn bố em có bằng chứng, hơn nữa còn là bằng chứng chí mạng.”
Kỳ Tỉnh nhíu mày, chưa từng nghĩ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.
Ánh mắt Diệp Phục Thu chuyển động, suy nghĩ nhanh chóng, cô lắp ghép những gì tên tội phạm nói lại rồi đặt vào suy luận của mình: “Năm đó bọn chúng bắt anh, sau khi chạy thoát khỏi núi, bố em cũng nhanh chóng chạy trốn, nhưng có vẻ ông ấy đã giữ lại thứ gì đó, một thứ có thể lập tức một lưới tóm gọn đám chuột trốn trong bóng tối này.”
“Ông ấy biết đám người đó sớm muộn gì cũng nhớ đến ông ấy – một kẻ đồng phạm không hoàn toàn, nên mới lo sợ bị diệt khẩu và liên tục thay đổi nơi làm việc, lưu lạc khắp nơi.”
“Nhưng cuối cùng, khi ông ấy quay lại Tân Dương vẫn bị bọn chúng tìm tới.” Diệp Phục Thu nghĩ đến những chuyện đó, tức giận đến mức hơi thở trở nên nặng nề: “Bọn chúng ép buộc, dụ dỗ, có lẽ muốn đem bố em về làm đồng bọn, hoặc muốn điều tra xem ông ấy có lén giữ lại bằng chứng hay không. Nhưng bố em vẫn luôn chiếu lệ để đối phó, kéo dài thời gian để tìm cách thoát thân.”
“Bọn chúng nhận ra bố em luôn giấu giếm, lại không moi được lời thành thật nào nên dứt khoát dựng lên vụ tai nạn kia. Bố em không phải vô tình mà trở thành người thực vật, vụ bảng quảng cáo rơi giữa đường là do bọn chúng tạo ra.”
Nói đến đây, nước mắt Diệp Phục Thu lại rơi xuống: “Ông ấy không thể chạy thoát, bọn chúng muốn ông ấy chết vào ngày hôm đó……”
Cô khóc, khiến ngực Kỳ Tỉnh càng thêm quặn đau, anh kéo người vào lòng, vỗ về an ủi: “Đừng khóc.”
Diệp Phục Thu nắm lấy áo anh chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, đôi mắt đẫm lệ đầy căm hận: “Bọn chúng hành hạ anh, lại hãm hại bố em…… Không xứng chết tử tế…… Không xứng chết tử tế……”
Giá mà biết sớm hơn, biết sớm một chút thì tốt rồi.
Như vậy thì ngay từ đầu, cô và Kỳ Tỉnh đã có chung một kẻ thù.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Dù hôm đó bảng quảng cáo rơi trúng em hay bố em thì mục đích của bọn chúng đều đã đạt được. Ông ấy là một người bố tốt.”
“Không kẻ nào trong bọn chúng thoát được đâu, yên tâm giao cho anh.” Kỳ Tỉnh sớm đã không còn oán hận Diệp Bình, bây giờ đối với anh, không gì quan trọng hơn Diệp Phục Thu.
Giống như một con chó săn bảo vệ chủ nhân, anh sẽ che chở cô, vì cô mà liều mạng cắn xé kẻ thù.
Anh dịu dàng trấn an cô – người đang run lên vì tức giận: “Anh đã gọi điện cho A Thận, Tân Dương là địa bàn của nhà họ Thẩm, cùng là nhà bố vợ em ấy, sẽ có người bảo vệ cả gia đình em, người nhà em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Chờ em xử lý xong chuyện video ở đây, anh sẽ về Tân Dương tìm cùng em.”
Diệp Phục Thu gật đầu: “Kẻ đó ra tay rất cẩn thận, khi đối mặt với em luôn đeo mặt nạ, găng tay, áo dài tay, ông ta không để lại bất cứ dấu vết nào cho cảnh sát có hội tìm kiếm mình.”
Cô nghĩ đến đoạn sau, vai khẽ run, ôm chặt lấy cổ anh: “Gã ta muốn xâm hại em, lúc đó em đã nghĩ đến cái chết, nhưng em lại nhớ đến……”
“Nếu ông ta để lại dấu vết trên người em thì các anh có thể……”
Cô còn chưa nói dứt lời mà Kỳ Tỉnh đã không thể nghe tiếp được nữa, anh đỡ lấy gáy cô rồi hôn xuống.
Diệp Phục Thu nói những lời dũng cảm đến mức khiến anh không dám nghe đều bị Kỳ Tỉnh nuốt trọn vào lòng.
Anh sẽ không để cô phải hy sinh bản thân vì mối thù này, hoàn toàn không đáng.
Khoảnh khắc anh hôn cô, nước mắt của Diệp Phục Thu tuôn trào, như thể sự dũng cảm đơn độc của cô được thừa nhận rồi lại được sự nâng niu đè xuống.
Không có cô gái nào muốn có suy nghĩ như vậy, cũng may là cô không khuất phục.
Đúng vậy, cô nên toàn vẹn mà đưa những kẻ ngoài vòng pháp luật này ra trước công lý, khỏe mạnh để tận mắt nhìn thấy bọn chúng xuống địa ngục.
Diệp Phục Thu ôm lấy anh, dâng môi lên để anh ngậm lấy, tất cả nỗi sợ hãi mà tai họa mang đến cho cô giờ phút này đều được giải tỏa bằng nhiệt độ tiếp xúc giữa da thịt.
Nước mắt của cô lăn xuống và dính trên má anh, giống như anh cũng đang khóc vậy, “Ưhm……” Cô cố mở miệng để thở, mặc cho đầu lưỡi thô ráp của anh càn quét trong khoang miệng mình.
Đúng vậy, A Tỉnh.
Hôn cô, ôm cô, vuốt ve cô, x cô đi.
Đây mới là cách có thể an ủi cô tốt nhất.
Hãy đến và cướp lấy tất cả bóng tối và sợ hãi trong cô, lấp đầy cô bằng hương vị và hơi ấm thuộc về anh.
Một lần chưa đủ thì hai lần, ba lần, đến gột rửa nỗi sợ hãi sâu trong tâm hồn cô, dây dưa đến chết đi sống lại.
Để chuyện tình ái, để khoái cảm lấp đầy tâm trí cô, khiến cô không còn sức lực nghĩ đến bất cứ điều gì ngoài anh.
Như vậy, cô sẽ không còn gặp ác mộng nữa.
Diệp Phục Thu từ từ đẩy anh ngã xuống rồi chống tay lên ngực anh, cúi người xuống.
Cô ngồi lên người anh, vuốt ve gương mặt anh, nhẹ nhàng hôn lên bên cổ.
Kỳ Tỉnh bị những động tác nhẹ nhàng nhưng đầy ám chỉ của cô trêu chọc đến mức cả người nóng bừng, anh nắm lấy eo nhỏ của cô, biết rằng trên người cô vẫn còn vết thương nên không nỡ chạm vào cô vào lúc này.
Nhưng dường như đối phương lại không nghĩ như vậy.
Diệp Phục Thu hôn nhẹ lên cổ anh như chuồn chuồn chạm mặt nước, bàn tay mềm mại vuốt ve, cuối cùng ngước đôi mắt đỏ ửng lên, vừa dụ dỗ vừa khẩn cầu.
Âm cuối kéo dài, như thể có thể câu đi hồn phách con người
“Kỳ Tỉnh, chúng ta làm nhé, được không, anh?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tai Kỳ Tỉnh nóng ran, lý trí hoàn toàn sụp đổ.
Anh giữ lấy tấm lưng cô, lập tức phủ kín đôi môi đang nói lung tung của cô.