Chương 77: Ngoại Truyện – Trần Tả Ninh x Quý Hành – Bữa cơm chia tay? Bắn pháo chia tay?

Giữa trưa Hè nắng gắt, có thể nhìn thấy từng đợt sóng nhiệt đang cuộn trào. Bãi đỗ xe lộ thiên được hàng cây cao lớn như một mái che tự nhiên, che đi phân nửa cái nắng thiêu đốt, tiếng ve kêu không ngừng nghỉ khiến tâm tư Quý Hành rối như tơ vò.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trần Tả Ninh liếc nhìn bàn tay của Quý Hàng đang nắm chặt vô lăng, mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh, như thể đang cố kìm chế điều gì đó.

Kiềm chế điều gì? Tại sao anh ấy phải kiềm chế chứ?

Đối với suy nghĩ xuất hiện trong đầu lúc này, cô ấy cảm thấy cực kỳ bất mãn.

“OK, em sẽ đi.” Trần Tả Ninh ngả người ra ghế, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay lại càng thêm âm u hơn.

Quý Hành lập tức thả lỏng bàn tay, khởi động xe.

Trần Tả Ninh tức đến bùng nổ khi nhìn hành động rõ ràng đó của anh ấy. Khi xe dừng lại trước cổng khu Vạn Hợp, cô ấy lập tức mở cửa bước xuống, suốt quãng đường không nói thêm một lời nào.

Quý Hành biết cô ấy tức giận, nhưng cũng chỉ có thể im lặng, thầm nghĩ có lẽ ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi.

“Quý Hành.”

Cửa bị kéo ra, Trần Tả Ninh quay trở lại, nhìn anh ấy từ trên cao xuống, biểu cảm vô cùng thờ ơ, ánh mắt không hề có bất cứ cảm xúc dư thừa nào.

“Nếu anh muốn chia tay em thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhắn tin cho em.” Trần Tả Ninh bình tĩnh nói, “Em cho anh quyền được chia tay em.”

Sau đó lại đóng cửa lại lần nữa.

Lần này, suýt nữa Quý Hành đã không thể ngồi yên, anh ấy tự nhủ mình nên đuổi theo, nhưng lại không biết bản thân có thể nói cái gì.

Bảo vệ ở phòng bảo vệ nhớ rõ Trần Tả Ninh là em gái của cô giáo Tiểu Tuyên ở khu D nên nhiệt tình chào hỏi cô ấy, Trần Tả Ninh khẽ cười gật đầu, đáp một tiếng vất vả rồi, sau đó lập tức sải bước rời đi.

Trần Tả Ninh không hề thích việc bản thân tức giận, bởi vì cô ấy không khống chế được tính tình của mình, cho nên cô ấy cố gắng không tức giận, nhưng hiện tại cô ấy có thể cảm nhận được bản thân rất tức giận. Khi gõ cửa, cô ấy suýt nữa còn làm kinh động đến hàng xóm.

Tuyên Dụ chậm rãi ra mở cửa, đè cổ Trần Tả Ninh kéo vào: “Đừng làm phiền đến người ta, để lại ấn tượng không tốt thì sao hả?”

Đầu năm nay, Tuyên Dụ và Úc Văn Yến đã chuyển đến căn nhà mới ở khu Vạn Hợp, đây là một căn hộ hai tầng, lớn gấp đôi ngôi nhà trước đó, đồng thời cũng đổi sang hàng xóm mới.

Sau đó, Trần Tả Ninh mới muộn màng nhận ra mình vừa làm gì, không dám lên tiếng.

“Xảy ra chuyện gì hả? Không phải có chuông cửa sao?” Tuyên Dụ đang ở phòng làm việc trên tầng hai, mơ hồ nghe thấy âm thanh không đúng lắm nên đã chạy xuống, mở cửa ra thì mới phát hiện là Trần Tả Ninh.

Trần Tả Ninh liếc nhìn cái nút chuông bên cạnh cửa: “Em quên mất.”

Tuyên Dụ lấy trái cây đã rửa sạch xong, đặt lên bàn: “Em gặp phải chuyện gì à?”

Quả nhiên không thể giấy được chị gái bất cứ chuyện gì, chỉ một cái nhìn bị phát hiện rồi.

“Cũng không hẳn, chỉ là vừa nãy em nói với Quý Hành nếu không muốn tiếp tục yêu đương nữa thì lúc nào cũng có thể nhắn tin chia tay em mà thôi.” Trần Tả Ninh xiên một miếng dưa hấu ướp lạnh, đưa vào trong miệng, cái lạnh nhanh chóng bao phủ đầu lưỡi khiến tâm tình cô ấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Động tác rót nước trái cây của Tuyên Dụ khựng lại, tò mò hỏi: “Không phải em chia tay anh ấy hả? Em cũng hào phóng thật đấy.”

Trần Tả Ninh trả lời cực kỳ có khí phách: “Người khác thì không thể duy trì quá lâu, mất hứng rất nhanh nên đương nhiên phải là em chia tay bọn họ rồi. Nhưng Quý Hành thì khác, chúng em ở bên nhau cũng gần hai năm rồi, em cho anh ấy quyền được chia tay em.”

“Tả Ninh, bình thường em đều nói chuyện với giáo sư Quý như vậy à?” Tuyên Dụ hỏi.

Trần Tả Ninh nghĩ lại, lông mày dần nhíu lại: “Không ổn sao?”

Tuyên Dụ đưa nước trái cây cho cô ấy, kiên nhẫn khuyên bảo: “Không phải là không ổn, mà là giọng điệu của em quá vô tâm, sẽ dễ khiến người nghe cảm thấy khó chịu đấy.”

“Dù sao thì anh ấy cũng đâu có quan tâm.” Trần Tả Ninh nằm ngửa ra, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.

“Chị, em làm những chuyện bất lịch sự thế này, chị có giận em không?” Điều trong lòng Trần Tả Ninh để ý nhất vẫn là thái độ của Tuyên Dụ.

Tuyên Dụ cười: “Em là em gái chị, sao chị lại giận em được.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Bất kể đối phương là ai, cô sẽ luôn luôn đứng về phía em gái mình vô điều kiện.

Tuyên Dụ ngồi vào ghế sofa đơn, nói thêm: “Sao em biết giáo sư Quý không quan tâm?”

“Chị, em tin rằng sự quan tâm mà em kiên định phải thể hiện ở mức độ em muốn, chứ không phải mức độ anh ấy có thể làm được.” Trần Tả Ninh rất khắt khe với các mối quan hệ thân thiết, bất kể đối tượng là ai, cô ấy tuyệt đối không vì thế mà hạ thấp tiêu chuẩn của mình.

“Tả Ninh, suy nghĩ của em không sai nhưng em không nên ép người mình yêu phải trở thành hình mẫu mà em mong muốn.” Tuyên Dụ nói, “Như vậy, tình yêu sẽ trở thành gánh nặng.”

Lần đầu tiên Trần Tả Ninh cảm thấy mệt mỏi như vậy, cô ấy nghiêng người gối lên cánh tay, nhìn Tuyên Dụ bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Chị, em thật sự hâm mộ chị và anh Yến.”

Tuyên Dụ cảm nhận được rõ sự thất vọng của cô ấy, dịu giọng dỗ dành: “Chị sẽ dọn phòng cho em ngay bây giờ, em ngủ trưa một giấc đi, ăn tối xong, để Úc Văn Yến đưa em đi làm.”

Tâm tình Trần Tả Ninh nhanh chóng tốt lên, thầm nghĩ tình yêu quả là phiền phức, vẫn là làm em gái cưng của chị gái tốt hơn, cứ vô tư tận hưởng sự yêu thương của chị gái và anh rể là được.

Tám giờ tối, Trần Tả Ninh nhận được tin nhắn wechat của Quý Hành.

Lời lẽ cứng nhắc, dấu câu sử dụng chính xác, nói khó nghe thì ngay cả phản hồi của nhân viên chăm sóc khách hàng trên Taobao còn có sức sống hơn tin nhắn của anh. Đọc tin nhắn của anh ấy cứ như đang làm bảo vệ luận văn học thuật.

Quý Hành hỏi cô ấy:【Tối nay tan ca lúc mấy giờ?】

Trần Tả Ninh:【Bảy giờ sáng ngày mai sẽ giao ban, em phải về nhà ngủ bù, còn tuần sau em sẽ đi du lịch cùng lớp. Em biết anh bận rộn, không sao đâu.】

Cô ấy cố ý kể lịch trình dày đặc, tỏ ý không muốn gặp anh ấy.

Quý Hành:【Buổi sáng em tan ca, anh tới đón em.】

Trần Tả Ninh đọc đi đọc lại câu này ba lần, cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trước đây khi cô ấy nói ra lịch trình của mình mà nhiều một chút là Quý Hành sẽ lập tức sáng suốt hẹn cô ấy lần sau.

Sau đó nghĩ lại thì có lẽ bản thân anh ấy là kiểu người cổ hủ coi trọng cảm giác nghi thức, cần chia tay trực tiếp.

Cả đêm bận rộn khiến Trần Tả Ninh hoàn toàn không thể phân tâm suy nghĩ chuyện khác, cô ấy vội vàng chạy vài chuyến tới phòng cấp cứu để hội chuẩn, đến 4 giờ sáng mới có thể thở phào, sau đó trở về phòng trực tiếp tục viết luận văn, đến năm giờ thì mới chợp mắt được một tiếng.

Từ nhỏ thể lực của Trần Tả Ninh đã rất đầy năng lượng, người khác cần nghỉ ngơi 7 tiếng, cô ấy chỉ cần 4 tiếng là đủ. Cô ấy dự định về nhà ngủ bù, đến giữa trưa thì viết tiếp luận văn tiến sĩ, buổi chiều lại tới phòng thí nghiệm.

Sau khi giao ban xong, Trần Tả Ninh đi xuống lầu.

Lúc đi tới cửa thì gặp phải đàn anh đang rạng rỡ như gió xuân, anh ấy giống một chú bướm hoa tung tăng nhảy nhót, vừa ngân nga giai điệu vừa vòng quanh Trần Tạ Ninh nửa vòng, tay khoác lên cổ cô ấy.

“Bảo bối Tả Ninh ơi, cảm ơn em đã cứu anh khỏi hỏa hoạn, lần sau anh sẽ dẫn em đi làm quen với mấy người trong viện bên cạnh nhé.” Đàn anh cao giọng nói chuyện, giống như dỗ dành trẻ con vậy.

Làm bác sĩ không chỉ cần học thuật, nếu muốn thành công trong một lĩnh vực, chỉ biết cắm đầu làm việc là không đủ, giao tiếp xã hội cũng không thể thiếu.

Thỉnh thoảng cô ấy sẽ đi giao lưu và đàn anh chính là một trong những mối quan hệ của cô ấy.

“Ừhm, không có gì.” Trần Tả Ninh nói, “Em phải về nhà đây, thả tay ra.”

Đàn anh rất tự hào vì nữ thần của viện Y Học là đàn em trực tiếp của anh ấy, cũng giống như những người khác, anh ấy luôn yêu quý cô ấy, dù cô ấy lạnh như băng, anh ấy vẫn sẵn sàng gần gũi.

“Nghỉ ngơi cho tốt nhé, đây là thẻ cơm của anh, em cứ quẹt tùy ý đi.” Đàn anh nhét thẻ cơm vào trong tay Trần Tả Ninh, nhanh chân quay về khoa.

Trần Tả Ninh cất thẻ cơm thật kỹ, lúc ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với Quý Hành đang đợi ở cửa ra vào.

Cô ấy đi tới, nói: “Lần sau anh chờ em ở chỗ cũ là được, em không muốn thầy hướng dẫn nhìn thấy.”

Trước đây là Quý Hành không muốn, bây giờ cô ấy lại cảm thấy rất tốt, nếu không thì lúc chia tay, thầy hướng dẫn của cô ấy sẽ rất lúng túng.

Quý Hành mở cửa cho cô ấy, không trả lời.

Sau khi thắt dây an toàn, Trần Tả Ninh ngả ra ghế nhắm mắt lại: “Lúc nào đến nhà thì gọi em.”

Quý Hành khẽ ừhm, khởi động xe.

Nửa tiếng sau, xe dừng lại thì Trần Tả Ninh nhìn thấy cảnh xanh tươi của khu dân cư, hỏi anh ấy: “Sao lại về nhà anh?”

“Anh làm bữa sáng, cùng ăn đi.” Quý Hành không trả lời thẳng vấn đề.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trần Tả Ninh thầm suy nghĩ, bữa cơm chia tay à? Sau đó thì sao, muốn làm “bắn pháo chia tay” nữa hả?

“Quý Hành, anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Trần Tả Ninh rất ghét cảm giác bị treo lơ lửng, trái tim cứ lấp lửng không yên.

Quý Hành xuống xe, mở cửa cho cô ấy: “Ăn sáng trước đã.”

Trần Tả Ninh nhìn anh ấy vài giây, rồi xuống xe và đi theo.

Vừa cửa, cô ấy đã thấy một bàn ăn sáng được chuẩn bị sẵn, Trần Tả Ninh thay dép, trực tiếp ngồi vào bàn.

Cháo đã nguội xuống nhiệt độ thích hợp, cô ấy khuấy vài lần, muốn uống chút nước lạnh trước khi ăn.

Một hộp kem nhỏ xuất hiện bên tay cô, Trần Tả Ninh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Quý Hành, anh ấy nói: “Ăn đi.”

“Ồ, cảm ơn anh.” Trần Tả Ninh nhét vào trong miệng, lúc này mới cảm thấy bữa sáng có chút hương vị.

Quý Hành ngồi xuống trước mặt cô ấy, cầm máy tính bảng làm việc một lúc.

Cho đến tận hôm nay, Trần Tả Ninh mới phát hiện giữa họ không có chủ đề chung để nói, sở thích chung thì càng không cần nhắc đến. Những lúc họ gặp nhau cũng chỉ để ăn uống, ngủ nghỉ và thỉnh thoảng cãi vã, nhưng họ lại có thể ở bên nhau tận hai năm. Vừa vô lý vừa bình thường, những mối quan hệ có thể duy trì lâu dài thường chia thành hai loại: không thân và cực kỳ thân mật thì họ thuộc loại đầu tiên.

“Em ăn xong rồi, anh nói đi.” Sắc mặt Trần Tả Ninh rất tự nhiên, đã sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, không để mình tỏ ra quá chật vật, cố gắng thể hiện cảm xúc mà cả hai đều có thể chấp nhận.

Quý Hành đặt máy tính bảng xuống: “Em muốn nghỉ ngơi không?”

Trần Tả Ninh mím chặt môi, chẳng lẽ anh ấy thật sự muốn bắn pháo chia tay sao?

“Anh có ngủ không?” Cô ấy hỏi.

Quý Hành đứng dậy: “Em đi tắm đi, anh đi lấy đồ ngủ cho em.”

Trần Tả Ninh thầm nghĩ cứ ngủ một giấc đã, coi như không còn gì tiếc nuối nữa.

Sau khi tắm rửa xong rồi quay về phòng ngủ, Quý Hành đã dựa ở đầu giường, thảnh thơi đọc một cuốn sách tiếng Anh, đôi chân dài duỗi thẳng, ngay cả trong không gian riêng tư, anh ấy cũng không có hành động nào thiếu lịch sự.

Trần Tả Ninh lật một bên chăn lên, chui vào lớp chăn bông mềm mại. Điều hòa mát lạnh và căn phòng ngủ mờ tối khiến cô ấy bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Mấy phút sau, bên tai chỉ còn lại tiếng lật sách, giống như âm thanh lá cây xẹt qua không khí, nhẹ nhàng, chậm rãi, còn có chút quyến luyến mập mờ.

“Quý Hành, anh có làm hay không?” Trần Tả Ninh mất kiên nhẫn, hỏi thẳng anh ấy.

Động tác của Quý Hành dừng lại: “Làm?”

Trần Tả Ninh: “Không phải anh tìm em là muốn ăn bữa cơm chia tay và bắn pháo chia tay sao?”

“Anh sẽ không làm những chuyện đó với em.” Quý Hành nghe cô ấy nói xong, lông mày cau chặt, lộ ra vẻ chán ghét. Nhưng không phải đối với Trần Tả Ninh, mà là đối với hành vi bắn pháo chia tay này, trong lòng anh ấy cho rằng đây là hành vi không đứng đắn, không tôn trọng, anh ấy tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện thô lỗ này với cô ấy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trần Tả Ninh ngồi dậy, lạnh như băng nói: “Giáo sư Quý, thầy có ý gì vậy? Không chia tay cũng không cãi vã, cứ làm như không có chuyện gì đi tìm em hả?”

“Anh muốn nói chuyện với em thôi, nhưng em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi rồi nói sau.” Quý Hành đặc biệt chọn khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi trong lịch trình bận rộn của cô ấy, quả thực là có điều muốn nói.

Trần Tả Ninh khoanh tay: “Nói luôn bây giờ.”

“Chuyện hôm qua anh không bày tỏ rõ ràng, anh xin lỗi vì điều đó.” Quý Hành nhẹ nhàng và lịch sự nói, “Nếu như các em chỉ đơn giản là trao đổi học thuật, anh rất ủng hộ điều đó.”

“Quý Hành, anh đang nói linh tinh cái quái gì vậy!” Trần Tả Ninh nổi giận đùng đùng, “Sao anh không nói luôn là sẽ tặng tiền mừng cưới cho chúng em, rồi sao không nói sẽ tới tham dự tiệc đầy tháng của con chúng em luôn đi.”

Dường như chưa từng thấy cô ấy tức giận như vậy, trên mặt Quý Hành có chút hoảng hốt: “Tả Ninh, anh còn chưa nói hết.”

“Không cần nói hết, em không quan tâm! Dù sao em cũng không bàn luận với ai cả, Cù Kiên cũng chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi, còn phối hợp hơn anh, yêu đương cùng anh ấy cũng không phải không được.” Trần Tả Ninh xốc chăn lên.

Quý Hành ngăn cô ấy lại: “Ý anh không phải thế.”

“Vậy ý anh là gì? Quý Hành, em ghét bị cảm xúc chi phối, càng ghét hơn là bị tình cảm chi phối, bởi vì nó sẽ cản trở cuộc sống của em. Em không kiên cường như chị gái em, sau khi trải qua những chuyện đáng ghét này, em không thể dịu dàng đáp lại cuộc đời. Bản chất em là một người lạnh lùng, cũng như anh thấy đấy, cảm xúc của em rất méo mó, tam quan kỳ quái, yêu cầu còn rất khắc nghiệt với một nửa của mình.” Lúc này Trần Tả Ninh mới phát hiện, hóa ra trong lòng cô ấy kìm nén nhiều điều như vậy.

“Cho nên, nếu anh ảnh hưởng đến cảm xúc và khả năng suy nghĩ của em, em sẽ chia tay anh ra khỏi cuộc đời em.”

Giọng cô đều đều, không có bất kì cảm tình nào khiến người nghe rùng mình.

“Cho nên, anh ảnh hưởng đến cảm xúc và khả năng suy nghĩ của em sao?” Quý Hành nghiêm túc hỏi lại.

Trần Tả Ninh bỗng cảm thấy mình như một thằng hề, quay mặt đi, không muốn thừa nhận.

“Tả Ninh.” Quý Hành gọi tên của cô ấy, vẫn dịu dàng, hoàn toàn không bị mất khống chế cảm xúc như cô ấy.

Quý Hành nắm chặt bả vai cô ấy, bị đẩy ra nhưng anh ấy nắm lại, lần này cô ấy chỉ hơi giãy giụa.

Thực ra anh ấy cũng rất tinh ranh, trong lúc Trần Tả Ninh cố ý trêu chọc thì đồng thời anh ấy cũng đang quan sát cô ấy, anh ấy biết những góc khuất trong nội tâm cô gái này rất kỳ lạ, nhưng cô ấy chỉ bộc lộ sự kỳ lạ đó với những người cô ấy quan tâm, cô ấy dựng lên một bức tường bảo vệ dày cộp, sợ hãi bất kỳ ai bước vào.

“Xin lỗi, anh không thể phản đối thẳng thừng được như điều em muốn.” Quý Hành nói, “Nếu em định đi hẹn hò với cậu ta, anh hy vọng em sẽ từ chối.”

“Tại sao anh không nói câu này đầu tiên?” Trần Tả Ninh trừng mắt với anh ấy.

Quý Hành: “Sau này anh sẽ sửa.”

Anh ấy nhượng bộ chuyện này khiến Trần Tả Ninh á khẩu không nói được gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Anh muốn thuyết phục bản thân chấp nhận thứ tình cảm kỳ lạ của em à?” Hồi lâu sau Trần Tả Ninh mới lên tiếng hỏi.

Quý Hành: “Anh không chấp nhận, cũng không cần em phải chiều theo anh.”

Trần Tả Ninh thầm nghĩ người đàn ông lớn tuổi này nói chuyện vớ vẩn gì vậy.

Quý Hành chăm chú nhìn cô ấy hỏi: “Anh nghĩ, liệu một mối quan hệ thân mật chất lượng cao, có thể khiến em mọc ra một lớp máu thịt mới hay không?”





Để lại một bình luận