Chương 75: Nơi đâu cũng thấy em
Tiểu Đơn đang làm việc bên ngoài, còn Diệp Phục Thu cầm điện thoại đi vào nhà, ngó vào tìm người: “…… Ông nội?”
“Ông Đơn, ông đang bận ạ?”
Cô vòng ra sân sau, nghe thấy tiếng gõ cộc cộc đều đặn, nhìn kỹ mới phát hiện là do ông Đơn đang đập gì đó.
Diệp Phục Thu tiến lại gần hơn thì thấy ông ấy đang giã củ sắn dây đã cắt miếng thành bột nhão. Hôm qua cô có hỏi thầy Tiểu Đơn về cách làm món quýt ủ bột sắn dây, đây chính là bước đầu tiên, giã nát sợi xơ của củ sắn để sau này dễ dàng lọc lấy tinh bột.
Ở nhà này, ngay cả chuyện nấu ăn cũng phải tuân theo phương pháp cổ truyền, từng bước chế biến từ nguyên liệu thô đến thành phẩm, không hề sử dụng bán thành phẩm hay sản phẩm làm sẵn.
Ông cụ Đơn thấy cô đến, lau qua mồ hôi và dừng tay: “Con bé này lại tới à? Hôm qua bạn trai cháu đã uống rất nhiều đấy!”
Mặt Diệp Phục Thu nóng lên, vốn định phủ nhận nhưng nghĩ lại thấy cũng chẳng cần thiết, cô bèn thuận theo đáp: “Vậy ông thấy rượu đó có ngon không ạ? Nếu ngon thì để cháu bảo anh ấy mang biếu ông thêm vài vò nhé!”
“Thôi thôi!” Mặc dù ông cụ Đơn sống ở trên núi nhưng không phải chưa từng thấy đồ tốt. Vừa nhấp rượu đó vào miệng ông ấy đã biết là loại hảo hạng, nhà bình thường sao mà uống nổi. Không có công thì không nhận lộc, ông ấy xua tay: “Ông không chiếm lợi của người khác đâu! !”
“Làm gì có chuyện đó, rượu thì dễ mua nhưng tìm được bạn rượu hợp cạ mới khó đấy ông ạ. Anh ấy uống cũng vui lắm, ông cứ nhận đi!” Diệp Phục Thu ghé sát vào, làm nũng như một cô cháu gái nhỏ: “Hay để cháu cho ông xem cái này nhé?”
Nghe xong ông cụ Đơn phồng râu lên, trợn tròn mắt nói: “Con nhóc này lại giở trò gì nữa đây.”
Diệp Phục Thu mở trang cá nhân của mình trên nền tảng video ngắn ra, cô đã đăng vlog được chỉnh sửa về chuyến đi ở núi Cán Xuân lên trên đó, phần lớn là cảnh quay của hai ông cháu và những nhà nghỉ trong làng.
“Ông xem thử phần bình luận video này của cháu đi, ông xem xem cư dân mạng nói gì đi ạ.”
Vừa nghe đến đây, ông cụ Đơn đã lập tức tránh xa, đẩy điện thoại của cô ra: “Cất đi! Cất đi! Ông không xem!”
“Ông là lão già hồ đồ, không biết chữ đâu! Xem cũng vô ích thôi!”
Diệp Phục Thu nhìn ông ấy, tất nhiên cô không tin những lời này và lập tức thẳng thắn vạch trần: “Ông à, nếu ông thật sự không biết chữ thì ai là người đọc đống sách cổ trong nhà kia ạ?”
“Người có thể đọc hiểu sách cổ để kế thừa nghề thủ công truyền thống thì sao có thể không hiểu chữ giản thể được cơ chứ?”
Cô thở dài, gần như cầu xin: “Ông ơi, trên mạng không chỉ có những lời ác ý đâu, họ cũng chỉ là những con người sống thật sự bên ngoài màn hình thôi ạ.”
“Nếu ông không muốn xem thì cháu đọc cho ông nghe nha.”
“Họ xem video của cháu, nhìn thấy cuộc sống của hai ông cháu và ai cũng tò mò về những gì hai người đang làm, còn muốn biết thêm cả những câu chuyện lâu đời của nghề thủ công truyền thống này đó.”
Diệp Phục Thu biết thực ra ông cụ là người có chút “hư vinh” và “kiêu ngạo” nên cô bèn thuật lại bình luận trong phần bình luận cho ông ấy nghe: “Họ rất ngưỡng mộ ông, khen ông giỏi này, còn gọi ông là linh hồn của văn hóa truyền thống nữa đấy.”
“Ông à, ngoài kia có rất rất nhiều người công nhận những việc ông làm. Tên của ông sẽ được nhiều người nhớ đến.”
“Những người biết đến ông không nên chỉ là những vị khách quen cũ, cháu cảm thấy, những cư dân mạng, những người dân bình thường đang chật vật với cuộc sống cũng nên biết rằng ở núi Cán Xuân có một cặp ông cháu như vậy, họ sống thật thà chất phác và gìn giữ truyền thống.”
Cô nhất định phải thuyết phục ông ấy, không chỉ để quay video mà còn giúp hai ông cháu hóa giải vết thương lòng từ những lần bị tấn công mạng trước đây.
“Mực Huy Châu*.” Diệp Phục Thu giơ một ngón tay: “Cháu chỉ quay một video về mực Huy Châu này thôi.”
(*Mực Huy Châu là mực được sản xuất tại Huy Châu, còn được gọi là mực Tàu, là loại mực đen truyền thống, nổi tiếng với chất lượng cao. Mực này được làm từ các thành phần như bồ hóng, keo, và các chất kết dính khác, sau đó được mài với nước để sử dụng. )
“Nếu video có thể thành công thì cháu chỉ lấy một phần mười doanh thu từ dữ liệu video làm chi phí quay thôi.” Ánh mắt cô đầy vẻ chân thành: “Ông thấy thế nào ạ?”
Ông cụ nắm chặt chày giã, nhìn cô chằm chằm.
Diệp Phục Thu lại lấy điện thoại ra, đi đến bên cạnh ông ấy, cho ông ấy xem phần bình luận bên dưới video.
Nói là không xem, nhưng thực tế lại chăm chú hơn ai hết: “Cái, cái tiếng gì thế này, sao ông đọc không hiểu.”
“Ha ha ha, ông ơi, đây là ngôn ngữ mạng đấy ạ. Dù sao thì cũng là khen ông, ông nhìn biểu cảm là có thể hiểu ngay đấy ạ, hình ngón cái là khen ông hết nấc luôn đó~”
“Chỉ một video ngắn này của cháu thôi mà đã có vài chục vạn lượt xem luôn này. Đợi khi quay xong quá trình thầy Tiểu Đơn làm mực Huy Châu thì chắc chắn sẽ còn lợi hại hơn nữa đó.”
Diệp Phục Thu nhìn những nếp nhăn đã hằn sâu trên khuôn mặt ông cụ, nhìn ánh mắt già nua nhưng chất chứa xúc động của ông ấy, khẽ nói: “Ông tin cháu đi, việc ông làm sẽ truyền động lực cho rất nhiều người.”
Có lẽ việc họ đang làm không quá khó khăn so với nhiều chuyện khác trên thế gian này, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến quá nhiều lợi ích hay số phận của con người.
Chỉ đơn giản là con người, rừng cây, nguyên liệu và thời gian.
Chẳng hạn như thầy Tiểu Đơn và cô đang quay lại quá trình làm mực Huy Châu.
Từ việc thu nhựa cây, điều chỉnh dầu, luyện muội than, lấy muội than, lọc muội than và âm canh muội than trong suốt một năm rồi tiếp tục chế tác, cuối cùng mới tạo thành mực.
Từng bước một, ngày qua ngày.
Sức hấp dẫn của kỹ nghệ di sản văn hóa phi vật thể, hoặc có lẽ là những triết lý mà nó mang lại cho nhân loại——
Chỉ cần bạn chìm đắm vào đó, bạn sẽ quên đi dòng chảy thời gian, chỉ còn nhớ tiếng chim hót, tiếng nước chảy và cả âm thanh lửa cháy.
Bạn được bàn tay mình dẫn dắt, từ từ hoàn thành mỗi bước trước mắt rồi mọi chuyện sẽ thành.
Điều thực sự quý giá chính là tinh thần bình thản, vững vàng đó có thể truyền tải đến người khác một cách trực tiếp và chân thành.
Diệp Phục Thu là người đầu tiên thực sự cảm nhận được điều này, bởi cô cũng được cứu rỗi nhờ đó nên cô tin chắc rằng:
Những gì ông cháu nhà họ Đơn đang làm – việc truyền bá kỹ nghệ di sản văn hóa phi vật thể chắc chắn có thể đem lại sức mạnh cho nhiều người hơn nữa.
Cuối cùng, ông cụ Đơn cũng không nói lời khích lệ rõ ràng, nhưng sau khi xem hết những bình luận đó và nghe cô nói xong, ông ấy đã không còn từ chối nữa.
Từ lúc cô vào núi cho đến khi chính thức được phép quay phải mất đến gần nửa tháng trời.
Khi được cho phép, cuối cùng họ cũng không cần phải lén lút quay nữa.
Thời gian có hạn nên Diệp Phục Thu và Tiểu Đơn gấp rút bắt đầu tiếp tục công đoạn chế tác và quay phim.
Phân cảnh của Diệp Phục Thu viết rất rõ ràng, thầy Tiểu Đơn cũng phối hợp rất tốt.
Sau một năm âm canh, muội than được trộn đều với keo da trâu rồi thêm phấn vàng, chu sa, long não, bột ngọc trai, xạ hương… Tất cả được trộn lại với nhau..
Nội dung hôm nay của họ —— chế tác mực Huệ đã bước vào công đoạn cuối cùng: Bước “giã chày” lặp đi lặp lại để đập dẻo hỗn hợp keo và muội mực.
Việc giã chày khá tốn sức, cần giã đều, giã kỹ nhiều lần mới có thể đưa mực ra khỏi cối, bởi vậy mới có câu: “Mực không sợ giã nhiều.”
Bởi vì phải qua quá trình giã liên tục thì keo với muội than mới có thể hoàn toàn hòa quyện vào nhau.
Lần quay này của họ kéo dài từ trưa đến tận tối. Trước ống kính, thầy Tiểu Đơn mồ hôi đầm đìa, vung búa tập trung giã chày. Sau ống kính, Diệp Phục Thu kiên nhẫn ghi hình, từ lúc trời nắng rực cho đến khi mặt trời khuất bóng.
Ông cụ Đơn thỉnh thoảng đi ngang qua, tò mò ghé lại ngó màn hình máy quay của cô, nín thở không dám lên tiếng.
Diệp Phục Thu nhịn cười quay đầu nhìn ông cụ, chỉ cảm thấy người này thật đáng yêu.
Mãi đến khi trong sân đã bật đèn, trời cũng tối hẳn, thầy Tiểu Đơn mới giã mực đến độ chuẩn. Những công đoạn còn lại là ép mực thành thỏi, đặt vào hộp có tro cây cỏ để hút ẩm, bước này cần để yên nửa tháng.
Quay xong hết cảnh, tất cả pin mà Diệp Phục Thu mang theo cũng đã dùng hết sạch, eo cô mỏi đến mức không đứng thẳng nổi.
“Vất vả rồi, vất vả rồi.” Cô vỗ lên eo và thu dọn thiết bị lại.
Thầy Tiểu Đơn làm việc suốt chừng ấy thời gian nhưng không hề than mệt lấy một câu, chỉ lau mồ hôi rồi đi qua xem. Có lẽ sợ mùi mồ hôi trên người mình sẽ làm cô khó chịu nên thầy ấy vẫn giữ một khoảng cách nhất định, đôi mắt sáng rực lên hỏi cô: “Được không? Quay ổn chứ?”
Diệp Phục Thu gật đầu, cười bất lực, vẫy thầy ấy lại: “Thầy cách xa vậy thì nhìn thế nào được, lại đây xem đi, còn tốt hơn cả tôi tưởng tượng luôn đấy.”
“Chỉ là thiết bị của chúng ta hơi đơn giản. Nếu có thêm ít thiết bị chiếu sáng…” Cô nghĩ ngợi rồi lại lắc đầu phủ nhận chính mình: “Như vậy lại quá công nghiệp, cứ để ánh sáng tự nhiên nhiều hơn vậy, nhìn cũng dễ chịu hơn.”
“Sau nửa tháng nữa chúng ta quay tiếp. Trong khoảng thời gian này, nếu còn việc gì cần làm thì thầy có thể tận dụng để quay thêm vài thứ.” Cô nói.
Thầy Tiểu Đơn suy nghĩ một lát: “Có làm giấy Tuyên, có thể quay.”
Nói xong, thầy ấy ngửi thấy hương thơm từ bếp lan ra, bèn bảo: “Ông tôi nấu cơm rồi, cô ở lại ăn một chút rồi hãy về, cũng không còn sớm nữa.”
“Đã mấy giờ rồi?” Diệp Phục Thu nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Ôi trời, đã tám giờ rưỡi rồi.”
Ngay lúc đó, cô đột nhiên sững lại: “Đợi đã… Hôm nay là…”
“Là ngày mấy rồi?”
…………
Bóng dáng đeo máy quay chạy bạt mạng trên đường đổ dài trên mặt đất.
Diệp Phục Thu vừa chạy về vừa liên tục gọi điện cho Kỳ Tỉnh.
Nhưng dù có gọi thế nào thì đầu dây bên kia vẫn luôn bận, không ai bắt máy.
Hôm nay là ngày 26 tháng 12.
Chỉ trong chớp mắt, thời gian đã trôi nhanh đến vậy.
Cô hối hận vì mình đã không để ý sớm hơn, sao cô lại quên mất một ngày quan trọng đến thế.
Hơn nữa, bây giờ anh còn đang ở một nơi nhạy cảm như trong núi.
Lẽ ra hôm nay cô nên canh chừng bên cạnh Kỳ Tỉnh.
Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào điện thoại, gấp gáp đến mức thở không ra hơi, giọng run rẩy: “Sao vẫn không gọi được…… Sao lại không gọi được chứ……”
“Bắt máy đi Kỳ Tỉnh…… Mau bắt máy đi mà……”
Cô dồn hết sức bình sinh chạy vào sân trong nhà nghỉ, lao thẳng một mạch lên tầng, hối hả chạy đến phòng của anh.
Diệp Phục Thu đẩy cửa sầm cửa ra, tóc cô rối tung: “Kỳ Tỉnh!!”
Đúng như cô suy đoán, Kỳ Tỉnh đang ở trong phòng. Dường như anh vừa tắm xong, còn chưa kịp sấy khô tóc đã đột nhiên rơi vào trạng thái của chứng cuồng loạn.
Lúc này, anh ngồi một mình lẻ loi bên mép giường, trong tay nắm chặt một cây trâm.
Diệp Phục Thu nhìn lướt qua là lập tức nhận ra đó chính là cây trâm điểm thúy năm đó anh tặng cô. Không phải cô đã để nó lại ở vịnh Tiêu Quảng Đông rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Mặc kệ những thứ đó, cô nhìn đầu nhọn của cây trâm, nếu thực sự dùng lực thì có thể đâm rách da. Cô hoảng hốt chạy tới, giật lấy rồi ném sang một bên: “Đừng chạm vào những thứ này!!”
Kỳ Tỉnh bị ném mất cây trâm, tầm mắt đờ đẫn từ từ cúi đầu nhìn hai bàn tay trống không. Trông anh chẳng khác nào một cậu bé vừa đánh mất báu vật, hàng lông mày và đôi mắt đều nhuốm vẻ cô đơn.
Diệp Phục Thu biết rõ mình không thể gọi tỉnh được anh, cũng không biết phải làm sao. Cô cuống quýt lấy điện thoại tìm số của trợ lý Trần: “Điện thoại…… không biết mình đã xoá số chưa nữa……”
Cô gấp đến mức xoay vòng vòng, chàng trai ngồi trên giường đờ đẫn quay đầu, nhìn về phía cây trâm bị vứt sang bên cạnh, bò qua nhặt lên.
Diệp Phục Thu vừa quay đầu lại đã thấy anh cầm cây trâm sắc nhọn trên tay, gấp đến mức chạy sang: “Kỳ Tỉnh! Sao anh lại cầm nó nữa thế này! Anh có thể đừng chạm vào thứ nguy hiểm như vậy không hả! Đưa cho tôi nào!”
Lần này, đối phương đã nhanh chóng nghiêng người trước khi cô kịp giật lấy, dùng cả hai tay che chặt cây trâm.
Diệp Phục Thu chết lặng trước hành động của anh, trong mắt tràn đầy hoang mang.
Tại sao?
Anh muốn làm gì?
Không hiểu sao cô lại nói: “Đừng chạm vào, thứ đó nguy hiểm, mau bỏ xuống đi.”
Nghe thấy câu đó, không biết từ nào đã kích thích anh, Kỳ Tỉnh nhíu mày, đột nhiên nắm chặt cây trâm, chĩa đầu nhọn về phía tim mình.
Giơ tay như thể định đâm.
Cây trâm đâm vào tim thì sẽ không ai có thể bảo anh vứt bỏ em nữa.
Diệp Phục Thu mở to mắt, đầu óc trống rỗng—— lao đến.
Cô nhào tới, dùng hết sức kéo cánh tay anh.
Trong tích tắc—— Đầu nhọn của cây trâm dừng lại cách lồng ngực anh vài centimet.
Căn phòng chìm vào im lặng.
Diệp Phục Thu sợ đến mức rơi nước mắt.
Cô sợ hãi, sợ nhìn thấy anh chảy máu, nhìn thấy anh đau đớn, nhìn thấy anh lơ lửng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Mà ở góc nhìn của chàng trai, lúc này cây trâm và gương mặt cô gái cùng xuất hiện trước mắt.
Giống như thể thứ gì đó cuối cùng cũng đã được ghép lại hoàn chỉnh, như cấu trúc mộng lắp vào khớp lỗ mộng*, như chìa khóa tra vào ổ.
(*cấu trúc mộng lắp vào khớp lỗ mộng: là một kỹ thuật nối truyền thống trong kiến trúc và đồ mộc Trung Hoa, tương tự như kỹ thuật mộng – lỗ mộng trong mộc truyền thống Việt Nam.)
Sau vài chục giây, một điều kỳ diệu đã xảy ra.
Nước mắt nóng hổi của Diệp Phục Thu rơi liên tục, trong tầm nhìn mơ hồ, ánh mắt trống rỗng của Kỳ Tỉnh dần dần, từng chút một, khôi phục lại thần trí theo từng tiếng ho.
Trong biểu cảm sinh động và đôi mày hơi nhíu lại khi chịu đựng tiếng ù tai, anh dần trở về thực tại.
Diệp Phục Thu không còn hoảng sợ hay hoang mang, mà là sững sờ.
Không có đổ máu, không có đau đớn.
Vậy là… là…
Là cô.
Là cô đã đưa anh trở lại sao?
Là cô, là cô có thể đánh thức anh sao?
Một tiếng nghẹn ngào bật ra từ cổ họng Diệp Phục Thu, những vết thương đè nén suốt bao năm cuối cùng cũng lành lại trong cơn vỡ òa..
Nước mắt cô rơi xuống không ngừng như chuỗi hạt bị đứt dây.
“Kỳ Tỉnh, em……”
Sắc mặt Kỳ Tỉnh hơi tái nhợt. Anh thở nhẹ, chịu đựng cơn ù tai khó chịu, gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt.
“Đừng gọi nữa.”
“Nghe thấy hết rồi.”