Chương 74: Trong cơn mưa có giọt nước mắt
Nụ hôn bùng nổ trong cơn giận dữ luôn mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Lần thứ hai họ trao nhau nụ hôn sau bốn năm xa cách, anh đã nhớ lại mọi kỹ năng. Lợi dụng lúc đôi môi cô vừa hé mở để nói, anh trực tiếp tách hàm răng cô, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại từng uốn lượn chửi mắng anh đủ điều mà giày vò.
Đam mê tựa như những bông pháo hoa không ngừng va chạm kịch liệt trên bầu trời đêm. Cô không thể chống đỡ, mặc cho khóe môi ứa ra chút dịch vị, vừa luống cuống lại vừa say đắm.
Kỳ Tỉnh giữ chặt lấy eo cô, phong tỏa mọi đường trốn chạy, còn cô thì tức giận khi bị cưỡng hôn nên lửa giận trong lòng cô càng lớn hơn. Vì không thể làm lung lay được sức lực của anh nên Diệp Phục Thu trực tiếp cắn vào môi anh, cắn cứ như thể chết cũng không chịu buông ra, cho đến khi cô nếm được chút vị tanh ngọt của máu.
Kỳ Tỉnh không ngờ con thỏ đang nổi điên này lại thực sự biết cắn người. Cô cắn anh, nhưng vì đòn tấn công đã được anh lên kế hoạch, nếu cứ tiếp tục giằng co thì vết rách ở khóe môi anh sẽ chỉ càng lớn hơn. Kỳ Tỉnh có trăm phương ngàn kế để trị cô, bàn tay to lớn của anh trực tiếp luồn xuống dưới, toan cởi bỏ chiếc quần của cô. Diệp Phục Thu giật mình, vội đưa tay ngăn lại, môi cô cũng theo đó mà buông lỏng.
Anh nhân cơ hội trực tiếp bế người lên rồi đặt cô lên quầy bếp, chen người vào giữa hai chân cô và giữ lấy gáy cô mà hôn sâu hơn.
Những cái vuốt ve vỗ về, âu yếm liên tục rơi xuống người cô. Ngọn lửa giận dữ của Diệp Phục Thu từng chút một lụi tàn trong những cái vuốt ve và nụ hôn quá đỗi triền miên, điêu luyện ấy.
Âm thanh phản kháng như cầu xin của Diệp Phục Thu bị nghiền nát, hòa theo những tiếng “chụt chụt” dính ướt như nước chảy nhẹ nhàng, rỉ ra từng mảnh vụn qua kẽ hở đôi môi đang gắn chặt của hai người.
Lưỡi anh nhẹ nhàng liếm láp giữa đôi môi mềm mại của cô, dịu dàng như một con sư tử đực đang vỗ về bạn tình.
Tối nay Kỳ Tỉnh uống loại rượu Mao Đài ủ thủ công hảo hạng, hương ngũ cốc mát lạnh từ rượu trắng thấm vào miệng cô, làm cho ý thức cô cũng say theo.
Sự âu yếm anh trao mang đến cảm giác an toàn vô tận và chân thực, Diệp Phục Thu dù giận đến mấy cũng dần đầu hàng trước con sóng hormone cuồng loạn.
Rượu đã xuống bụng thì cần thời gian để tiêu hóa và chuyển hóa, anh đang say nên nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn bình thường. Bàn tay yếu ớt của Diệp Phục Thu trượt xuống, cuối cùng chạm vào phần gân xanh đang căng lên trên cổ anh, dường như nơi đó chứa đựng nhịp đập trái tim anh, tiếng đập “thình thịch” cứ vang lên khiến ngón tay cô tê dại.
Kỳ Tỉnh càng hôn càng phấn khích, anh không ngừng ép cô ngã xuống. Diệp Phục Thu bị ép cho eo cong đến mức gần như nằm hẳn lên bàn bếp.
Cuối cùng, anh khẽ mút một cái thật sâu rồi buông cô ra. Diệp Phục Thu thiếu oxy đến mức ngã vật ra bàn bếp thở hổn hển, tầm nhìn mờ đi vì choáng váng.
Sau nụ hôn nồng cháy, gò má cô ửng hồng, từ dái tai đến cổ, thậm chí cả xương đòn và vùng ngực đều phủ một màu hồng phớt trên nền da trắng mịn. Toàn thân cô hiện ra trước mặt Kỳ Tỉnh, không khác gì món ngon khiến người ta thèm khát.
Ánh mắt anh chợt tối sầm, dành cho cô chút thời gian thở nhưng động tác vẫn không ngừng. Thân hình vốn đang cúi xuống giờ từ từ khụy thấp.
Diệp Phục Thu còn đang chìm trong cơn mê loạn chưa kịp tỉnh táo, lồng ngực cô phập phồng dữ dội, thầm nghĩ hôn anh còn mệt hơn chạy hai cây số.
Vào khoảnh khắc nào đó, đột nhiên cô bị kéo xuống dưới một chút.
Khi cô ý thức được điều gì đang xảy ra thì đã quá muộn để ngăn cản.
Chiếc quần thoải mái mềm mại đã được cởi bỏ và bị ném sang một bên.
“Đừng!”
“Tôi..…. Anh để tôi..…. đi tắm đã……”
“Không được, không được.…..”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh thật tâm muốn xin lỗi, hơn nữa cũng muốn dùng hành động để bày tỏ.
Bên dưới vẻ ngoài xin lỗi chân thành là sự thèm khát đã kìm nén bấy lâu mà anh không thể kiềm chế được nữa.
Dường như giấc mơ của mấy đêm trước đã trở thành hiện thực.
Đến lúc này Diệp Phục Thu mới biết, thì ra giữa ngón tay với ngón tay cũng có sự khác biệt. Ngón tay cô thon mảnh mềm mại, trong khi ngón tay anh lại thô ráp hơn của phái nữ, đầu ngón tay còn phủ một lớp da chai sần mỏng.
Hoàn toàn không cùng một cấp độ trải nghiệm.
Lúc này ở trong căn bếp nhỏ, bản thân cô chẳng khác nào một món nguyên liệu đang chờ được chế biến.
Những tiếng nghẹn ngào vụn vỡ và âm thanh bất lực thoát ra khỏi nhà bếp, làm kinh động đến hũ mật ong vẫn còn lăn lóc trên sàn.
Còn đối với Kỳ Tỉnh, tiếng rên rỉ vừa muốn từ chối vừa như nghênh đón của Diệp Phục Thu còn ngọt ngào hơn cả hũ mật ong gấp vạn lần.
Chỉ là mật ong có thể giải rượu, còn tiếng nức nở của cô lại khiến anh càng say hơn.
Trong lúc cô gần như suy sụp cầu xin, lòng bàn tay ấm nóng của Kỳ Tỉnh đón lấy một giọt sương ngọt ngào vừa rơi xuống từ ngoài cửa sổ.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi má ửng đỏ của cô, ánh mắt thỏa mãn rõ rệt, anh cúi đầu khẽ hôn cô: “Thu Thu, giỏi quá.”
Chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Sự dỗ dành và lời xin lỗi của anh mới chỉ bắt đầu.
Thứ mà Diệp Phục Thu nhìn thấy lờ mờ trong tầm mắt là trần nhà, sau đó là đầu gối của chính mình.
Thật kỳ lạ, cô đang nằm mà vẫn có thể nhìn thấy đầu gối của mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, con đại bàng hùng dũng đậu trên cành cây ngoài cửa sổ thu lại chiếc mỏ sắc nhọn, cúi mình bay đi, vươn ra bộ lông mềm mại để thỏa sức uống dòng suối ngọt bên hồ vào đêm.
Diệp Phục Thu không kìm được, tiếng kêu sắc nhọn bật ra trước khi cô kịp bịt miệng.
“——!”
Sau đó là nghẹn ngào vô tận.
Đôi tay của Kỳ Tỉnh giữ chặt lấy cô, khiến cô ngay cả việc vặn vẹo giãy giụa cũng không thể làm được. Tim cô đập loạn xạ đến mức muốn vỡ tung, toàn thân như một quả bom đang cháy dây cháy chậm, bất cứ lúc nào cũng có thể tan xương nát thịt.
Hàng mi run rẩy của cô tựa như cánh bướm vỗ nhẹ.
Thật sự không ổn.
Cô thực sự sắp……
Nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống khóe mắt Diệp Phục Thu.
Cô quả thực đã được dỗ dành, dỗ đến mức toàn thân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, không nói nên lời.
Cuối cùng còn được anh ôm, được người này đích thân cầm tay hướng dẫn lại còn làm thay một nửa.…..
Bàn tay anh bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giống như trò chơi búp bê lồng búp bê……
Từng tầng từng lớp ảo ảnh chồng lên nhau, khiến khóe mắt cô đỏ bừng, suýt chút nữa xấu hổ đến ngất đi.
Điều thiêu đốt lòng người chính là.
Những tiếng “Ưhm” trầm đục của anh.
Bốn năm không gặp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Mức độ đáng sợ trong ký ức của cô khác xa với những gì cô thực sự chứng kiến bây giờ.
Ban đêm không có nước nóng, cuối cùng cô không còn chút sức lực nào nhưng ngược lại, người say rượu kia tự mình đun nước nóng mấy lần, đích thân tắm rửa và lau sạch cơ thể cho cô, sau đó mới tự mình thu dọn.
Cuối cùng, ngay trước giây phút chìm vào giấc ngủ, cô dường như còn được anh bón cho một ngụm nước mật ong bằng miệng.
Diệp Phục Thu thầm nghĩ đúng là đồ thần kinh.
Cô đâu có uống rượu, bón nước mật ong cho cô làm gì ……
…………
Lúc tỉnh lại trên giường của Kỳ Tỉnh, Diệp Phục Thu suýt chút nữa phát điên.
Hai người rõ ràng chưa đi đến bước đó, vậy mà sao cô lại có thể mệt đến mức ngủ quên luôn một giấc dài như vậy chứ!?
Còn ngủ say và yên giấc đến thế!
Giờ mặt trời đã lên cao, sân lớn của nhà nghỉ đã đầy người, ai nấy đều trò chuyện rôm rả. Nếu có người nhìn thấy cô bước ra từ phòng của Kỳ Tỉnh thì còn ra thể thống gì nữa?
Tốc độ lan truyền tin đồn của mấy bà cô, bà dì trong làng này chẳng chậm hơn tin giật gân trên wechat hay hotsearch một chút nào đâu!
Chàng trai vẫn đang ôm cô từ phía sau, dường như còn chưa tỉnh ngủ. Diệp Phục Thu cúi đầu nhìn cánh tay rắn chắc đang ôm lấy eo mình, ánh nắng xuyên qua khe rèm chiếu xuống làm lộ rõ đường gân xanh trên cánh tay anh, còn có thể nhìn thấy lơ thơ những sợi lông tơ ở trên cánh tay.
Cảm nhận được cô khẽ nhúc nhích, người phía sau hôn lên gáy cô, giọng khàn khàn: “……Tỉnh rồi à?”
Diệp Phục Thu tức đến phồng má, dùng khuỷu tay thúc vào ngực và bụng của người phía sau: “Buông tôi ra, anh, thật sự tôi……”
Cô ôm mặt đầy ảo não: “Anh như này thì làm sao mà tôi về phòng đây?”
Sáng nay cô không đến nhà thầy Tiểu Đơn giúp đỡ, không biết thầy ấy có gọi điện đến không. Mà Kỳ Tỉnh lại mãi không ra khỏi phòng, những người bạn đi cùng anh chắc chắn cũng sẽ thắc mắc.
Chỉ sợ những hàng xóm láng giềng và khách trọ giàu trí tưởng tượng, thật sự có thể đoán được là hai người họ đã ngủ nướng cùng nhau.
Kỳ Tỉnh chống tay ngồi dậy, xoay người cô lại, đối diện với ánh mắt dao động vì xấu hổ của cô, nói: “Sao lại không về được? Mở cửa, đi năm bước, vào phòng. Rất khó sao?”
“Anh nghe bên ngoài đi.” Diệp Phục Thu siết tay đấm anh một cái: “Dưới lầu có bao nhiêu người đang trò chuyện kìa!”
“Vừa mở cửa ra là tất cả mọi người sẽ ngẩng đầu nhìn qua, thế thì còn ra thể thống gì nữa? Tôi không muốn bị các dì thay nhau tra hỏi đâu.”
Biểu cảm của Kỳ Tỉnh rõ ràng không để tâm đến những chuyện này, cũng chẳng muốn quan tâm.
Ánh mắt như thể muốn nói: Có gì mà phải giấu? Chẳng lẽ anh tệ đến mức không thể công khai với người khác sao?
Nhưng anh thấy người trong lòng sắp nổi giận đến nơi nên không trêu chọc nữa. Anh đứng dậy, với lấy chiếc áo hoodie mặc vào, rồi cùng cô chơi trò lén lút: “Được thôi, vậy anh sẽ yểm trợ em.”
Một lúc sau, Kỳ Tỉnh mở cửa trước, xác nhận hành lang tầng hai không có ai rồi đi đến lan can chống tay lên thành lan can.
Quả nhiên, ngay khi anh mở cửa, những người phụ nữ đang trò chuyện và rửa rau dưới lầu cùng các khách trọ đều ngẩng đầu lên: “Tổng giám đốc Kỳ dậy rồi à? Hôm nay có ăn trưa trong sân không?”
Ánh nắng chiếu lên làn da anh khiến nó trông càng nhợt nhạt hơn. Kỳ Tỉnh lười biếng tựa vào lan can, mở miệng trả lời: “Không, lát nữa tôi ra phố cổ đi dạo.”
Đúng lúc này, Diệp Phục Thu khom người lẻn ra khỏi phòng, cô bước đi rón rén, mái tóc vẫn còn rối bù, nhếch nhác lẻn về phòng mình.
Trước khi vào cửa phòng, cô quay đầu lại, chạm phải ánh mắt trêu chọc của anh khi anh hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Diệp Phục Thu trừng mắt với anh.
Cô chưa bao giờ phải lén lút như thế này, tất cả là do tên khốn này!
…………
Khi Diệp Phục Thu chỉnh trang hoàn tất và đeo máy ảnh xuống lầu thì Kỳ Tỉnh đã thay đồ và đang ngồi dưới nhà trò chuyện với mấy người bạn đồng hành.
Một dì nhìn thấy cô nên hỏi: “Tiểu Diệp, hôm nay dậy muộn thế, sao vậy? Không khỏe à?”
Người Diệp Phục Thu cứng đờ, cười gượng: “Không dì, tối qua cháu thức khuya xem phim thôi ạ.”
“Người trẻ tuổi cứ thích thức khuya, cẩn thận hỏng mắt đấy.” Dì ấy vẫy cô qua: “Trái cây mới hái còn tươi lắm, lại đây nếm thử đi.”
Diệp Phục Thu đi đến, ngồi xổm xuống chọn một quả, vừa định ăn thì nghe thấy người bên cạnh trêu Kỳ Tỉnh.
“Tôi nghe cán bộ thôn nói rồi, lần này anh tới là đuổi theo bạn gái mà đến à, thảo nào anh lại rủ rê chúng tôi đến đây leo núi.”
Chàng trai đó liếc thấy khóe miệng Kỳ Tỉnh, tấm tắc hai tiếng: “Yo, nhìn kìa, xem cái miệng này.”
Bộp.
Tay cô vừa run lên, trái cây đã rơi xuống đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Khóe mắt Kỳ Tỉnh nhìn thấy rõ vẻ hốt hoảng của cô gái, anh khẽ sờ vào khóe môi còn hơi đau vì bị nứt, hoàn toàn không hề xấu hổ.
Anh cười thản nhiên nói: “Dỗ dành cả đêm qua luôn.”
“Chỉ là không biết đã dỗ thành công hay chưa thôi.” Chàng trai kia bật cười đối đáp: “Không ngờ Tổng giám đốc Kỳ lại thích người có cá tính mạnh mẽ đó nha.”
Diệp Phục Thu thực sự không chịu nổi, cô không nghe nổi thêm câu nào nữa, gương mặt cúi xuống nhặt trái cây nóng bừng, vội nói: “Rơi xuống đất mất rồi, để cháu đi rửa.”
Nói xong, cô chạy thẳng ra khỏi sân.
Cũng không biết đi đâu để rửa nữa.
Những người khác không để ý đến sự khác thường của cô, có người nhìn theo bóng lưng cô, nói: “Dì ơi, cô khách trọ nhà dì trông xinh đẹp thật đấy, cô ấy đi một mình à?”
Dì ấy không tiết lộ thông tin cá nhân của Diệp Phục Thu: “Đừng có tò mò chuyện của con gái nhà người ta, lo ăn trái cây của cậu đi!”
Diệp Phục Thu ăn một bát bún gạo ở phố cổ, sau đó chạy một mạch đến nhà thầy Tiểu Đơn.
Thầy Tiểu Đơn đang làm món quýt ủ bột dong riềng mà ông nội dặn hôm qua, vừa ngẩng đầu đã thấy cô xông vào, bèn hỏi một cách khó hiểu: “Hôm nay nóng lắm à? Sao mặt cô đỏ vậy?”
Diệp Phục Thu sờ mặt, nói một câu cho có lệ: “À, cái đó, ăn bún gạo ở quán kia cay quá.”
“Ông đâu rồi, tối qua không có uống nhiều quá chứ, ông ấy lớn tuổi rồi, uống nhiều không tốt đâu.”
Thầy Tiểu Đơn lắc đầu: “Không sao đâu, tửu lượng của ông ấy tốt lắm.”
Nói xong thì thầy ấy bưng chậu vào phòng: “Cô chờ tôi một lát, lát nữa tiếp tục quay số mực kia nhé.”
Diệp Phục Thu kéo ghế ngồi xuống, mở kịch bản phân cảnh mình viết ra. Khóe mắt liếc thấy chiếc điện thoại đang sáng màn hình đặt trên bàn nhỏ của thầy ấy, có lẽ trước khi cô bước vào cửa thì thầy ấy vẫn đang xem vì màn hình vẫn chưa tắt.
Biết rõ nhìn trộm là sai, cô vốn không định xem đâu, nhưng mà chữ trên điện thoại của thầy Tiểu Đơn quá to, màn hình lại sáng, cộng thêm thị lực của cô lại tốt quá nên chỉ vô tình nhìn thấy nội dung mà thôi.
Thầy Tiểu Đơn bưng một chậu hoa quả, phía sau còn có con chó nhỏ từ trong nhà đi theo: “Lần trước cô nói về cái phân cảnh gì đó…… Là gì ấy nhỉ? Tôi cứ làm theo ý mình là được đúng không? Không cần phối hợp với cô à?”
Diệp Phục Thu nói: “Thầy không cần cố ý làm gì cả đâu, thỉnh thoảng có thể phải dừng lại một chút.”
Cô nhìn khuôn mặt chất phác, hơi gầy và đen sạm của thầy Tiểu Đơn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc nãy tôi vừa ngồi xuống có nhìn thấy điện thoại của thầy, thầy đang xem trang cá nhân trên nền tảng video ngắn của ai thế?”
Thầy Tiểu Đơn sững lại một chút, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức cất điện thoại đi.
Thầy ấy kéo ghế ngồi xuống, mím môi một hồi lâu: “…… Không ai cả.”
Diệp Phục Thu không vòng vo, hỏi thẳng: “Nhìn qua thì thấy là một cô gái khá đáng yêu, là bạn của thầy à? Bạn học sao?”
Tiểu Đơn đáp: “Bạn học cấp ba.”
Cô gật đầu, trực tiếp vạch trần: “Là người thầy thích à? Mối tình đầu của thầy phải không?”
Gương mặt đen sạm của Tiểu Đơn thoáng ửng đỏ, lúng túng phủ nhận: “Gì chứ, không phải! Cái gì chứ……”
“Bạn học bình thường mà thầy đặt thành ‘quan tâm đặc biệt’, xem nhật ký đời thường của cô ấy hết lần này đến lần khác sao?” Diệp Phục Thu cũng đâu có ngốc, bản thân cô cũng từng yêu đương mà: “Tôi không tin đâu.”
Bị bóc trần hết tâm tư, thầy Tiểu Đơn hoàn toàn không còn lời nào để nói nữa, cúi đầu gãi móng tay.
Diệp Phục Thu cúi đầu, an ủi thầy ấy giống như đang cổ vũ em trai mình: “Thích cô ấy thì chủ động tìm cô ấy để nói chuyện đi, sao nào, có điều gì băn khoăn à?”
Dựa theo độ tuổi của thầy ấy thì có lẽ bây giờ đối phương cũng đang học đại học. Ở độ tuổi đẹp như vậy, thích thì nên theo đuổi chứ.
“Chắc cô ấy chẳng còn nhớ tôi đâu.” Thầy Tiểu Đơn nói, trong mắt lộ ra chút mất mát: “Lúc đầu đã nói sẽ cùng nhau vào đại học……”
“Nhưng tôi không thi đậu, sau khi tốt nghiệp thì chưa từng gặp lại.”
Diệp Phục Thu chống cằm lên đầu gối, hỏi: “Sao lại không học đại học? Rõ ràng thầy rất thông minh mà, kỹ năng thực hành lại giỏi như vậy, văn chương cũng hay nữa.”
Chắc chắn trong đó có nhiều chuyện đan xen, thầy Tiểu Đơn không nói nhiều, chỉ tự trách mình: “Không đủ điểm, nửa năm cuối cùng không học hành tử tế.”
Lúc thầy ấy học cấp ba thì bố gặp chuyện không may, khi đó gia đình rối tung cả lên, có lẽ đã làm lỡ dở việc học tập.
Sau đó, tư tưởng bảo thủ và kiểm soát của ông nội dần dần dập tắt ý định rời núi lập nghiệp của thầy ấy.
Dù sao thì có học hay không, cuối cùng cũng chỉ quanh quẩn trên ngọn núi này, chẳng có gì khác biệt.
“Không thể nói như vậy được, học tập không chỉ để lấy bằng cấp rồi vào thành phố lớn kiếm sống.” Diệp Phục Thu khuyên nhủ thầy ấy: “Mà học tập, nó có lợi ích vô hạn cho tầm nhìn và tư duy của con người.”
“Không nói cái đó nữa, thế bây giờ thầy lén lút theo dõi người ta làm gì nữa?” Cô nghĩ ngợi: “Đừng bảo với tôi là thầy muốn quay video cũng vì cô ấy đấy nhé?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thầy Tiểu Đơn vội vàng xua tay, thầy ấy nhìn đôi bàn tay thô ráp của mình, kẽ móng tay cũng đầy những vết đen do làm việc để lại, “Cô nhìn tôi xem.”
Ăn mặc xuề xòa, làn da ngăm đen, tay chân thì thô kệch, không biết ăn nói, lại không có học đại học, chẳng có chỗ nào thu hút con gái cả.
“Tôi thế này……” Thầy ấy khó nói ra suy nghĩ trong lòng, bèn đổi cách diễn đạt: “Dù sao thì theo ý ông tôi, tôi không thể rời khỏi núi Cán Xuân. Dù có gì với cô ấy đi nữa, cô nói xem, có cô gái nào lại muốn vào núi ở cả đời không?”
Thầy Tiểu Đơn lấy điện thoại ra, nhìn giao diện Douyin: “Cô ấy thường thích đăng video, tôi thấy cô ấy cũng hay lướt nền tảng video ngắn này nên tôi cũng muốn thử đăng một chút……”
“Tôi không mong gì nhiều, chỉ là tôi muốn.…..”
Giọng thầy ấy càng nói càng nhỏ: “Để cô ấy thấy tôi sống cũng rất tốt.”
“Dù ở trong núi làm mấy việc này, không được đi học, tôi cũng không phải là từ bỏ cuộc đời. Tôi như thế này cũng rất có ý nghĩa.”
Chàng trai vụng về nhưng không hề trẻ con, trong những lời nói ngắt quãng ấy toát lên sự hiểu chuyện và lý lẽ, thầy ấy nhìn rất thoáng mọi việc.
Hoang vu hẻo lánh, đi ra ngoài thì dễ nhưng trở về lại khó.
Không chỉ có mình thầy ấy, có lẽ đàn ông trong thôn này đều khó tìm được vợ từ bên ngoài.
Cũng chính vì vậy mà chính phủ và những nhà đầu tư như Kỳ Tỉnh mới đẩy mạnh phát triển du lịch ở núi Cán Xuân.
Chỉ khi nào nơi này giàu lên, để mọi người thấy được tương lai, thấy được tiềm năng phát triển thì bất cứ khó khăn nào cũng có thể dần dần được tháo gỡ.
“Được!” Diệp Phục Thu đột nhiên hét lên một tiếng và vỗ đùi.
Thầy Tiểu Đơn giật nảy mình: “……Gì vậy?”
Diệp Phục Thu đứng bật dậy, ánh mắt càng sáng hơn, tràn đầy quyết tâm: “Nếu thầy đã chịu nói với tôi những điều này thì tôi nhất định phải giúp thầy phát triển kênh video! Chúng ta phải quay được video đạt hàng trăm vạn đến hàng nghìn vạn lượt xem, như vậy đi, hãy để cô ấy có thể thấy được hoàn toàn!”
“Khi nào thầy kiếm được tiền từ việc làm và quay video phụng dưỡng ông nội, thầy sẽ có thể dành thời gian đi học đại học tại chức, rồi cả nghiên cứu sinh tại chức nữa.”
Cô cúi người, chỉ cho thầy ấy một con đường, khóe môi cong lên: “Nếu thầy muốn học thì lúc nào cũng không muộn.”
“Còn về phía ông nội thì tôi cũng sẽ thuyết phục giúp thầy.”
“Chỉ cần thầy không từ bỏ chính mình thì cả thế giới sẽ giúp đỡ thầy.”
Thầy Tiểu Đơn ngẩng đầu nhìn Diệp Phục Thu, trong thời khắc này cô đứng giữa luồng ánh sáng, chiếc máy ảnh trên vai, tựa như vị quý nhân từ trời cao giáng thế, an bài cho số mệnh của thầy ấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Chưa từng có ai nói những lời này với thầy ấy.
Mắt thầy ấy cay xè, vội vàng cúi đầu, chỉ có thể liên tục gật đầu đáp lại.