Chương 72: Tiến lên tìm kiếm ký ức và không khí mới

Cán bộ làng thấy Kỳ Tỉnh thì hai mắt sáng lên như thấy tổ tông, vội vàng bước lên đón tiếp: “Tổng giám đốc Kỳ, cậu nói xem cậu cũng chẳng báo trước một tiếng, để chúng tôi còn chuẩn bị trước cho tốt.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh thôi không nhìn phía xa nữa, nói với ông ấy: “Không cần chuẩn bị gì cả, lần này chúng tôi chỉ là du khách bình thường thôi, không cần phiền phức.”

“Làng chúng tôi có thể phát triển tốt như này, tất cả đều phải cảm ơn cậu.” Cán bộ làng ra hiệu cho dân làng đằng sau đến hỗ trợ: “Đến đây! Giúp xách đồ đạc các thứ đi.”

Nhóm thanh niên vội vàng xúm lại, giúp xách đồ rất nhiệt tình.

Cán bộ làng giới thiệu với họ: “Đây đều là con trai của các hộ dân trong làng, đều chọn lúc họ rảnh rỗi cả. Tổng giám đốc Kỳ yên tâm, không làm chậm trễ công việc của các nhà đâu.”

Diệp Phục Thu đứng cạnh thầy Tiểu Đơn, lúc này không biết có nên tiến lên không. Cuối cùng vì không muốn để lộ quá nhiều điều khác thường mà chỉ bấm bụng cúi đầu bước theo.

Không ngờ cán bộ làng lại giới thiệu từng người một. Cô đang định xách hành lý giúp một quý bà bên cạnh thì đã bị một cậu trai trẻ giành trước. Hai tay cô cứ thế mà trống trơn nên thấy rất xấu hổ, đúng lúc này giọng nói quen thuộc kia vang lên.

Chậm rãi, mang theo một cảm giác cố tình kiếm chuyện lạ lùng.

“Người này trông lạ mặt vậy, cũng là người trong làng sao”

Diệp Phục Thu ngẩn người, nghĩ thầm người này đang giả vờ cái gì chứ!?

Ngay lập tức có rất nhiều người nhìn sang, cô đành ngẩng đầu gượng gạo và đối diện với ánh mắt hờ hững của Kỳ Tỉnh.

Cán bộ làng lắc đầu, cười nói: “Cô gái này trắng trẻo xinh xắn như thế, nào giống bọn trẻ trên núi chúng tôi, hình như là……”

Lúc này thầy Tiểu Đơn mới xen ngang giới thiệu: “Chú, đây là bạn của cháu, là người bên ngoài.”

“Cũng làm về du lịch.”

Kỳ Tỉnh khẽ liếc nhìn thầy ấy.

Cán bộ làng gật đầu, nhìn Kỳ Tỉnh và cười nói: “Bây giờ người tôi không quen trong làng mỗi lúc một nhiều.”

Diệp Phục Thu chậm rãi cúi đầu, tỏ thái độ “Nếu người ta giới thiệu rồi thì tôi không nói nữa”, mỉm cười giữ im lặng.

Kỳ Tỉnh lại từ từ dời tầm mắt sang cô, lúc này cô đang nấp sau lưng thầy Tiểu Đơn, anh đáp lại cán bộ làng bằng một câu đầy ẩn ý: “Là chuyện tốt.”

Người đằng trước giục: “Chú Lưu! Vào làng rồi hẵng ôn chuyện cũ! Trong rừng nhiều côn trùng lắm!”

Cán bộ làng được gọi là chú Lưu đáp lời: “Đi thôi! Cả đoàn theo sát nhé! Nếu nhanh thì 20 phút nữa là tới làng rồi!”

Sau khi ông ấy nói xong, cả nhóm hơn 20 người lại lũ lượt đi tiếp.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Những người khác vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, Diệp Phục Thu cúi đầu suốt chặng đường, tự biến mình thành không khí đi cạnh thầy Tiểu Đơn.

Không hiểu sao cứ đi mãi, giọng của Kỳ Tỉnh và cán bộ làng vốn đang ở cuối đoàn lại càng lúc càng gần. Không biết là do tốc độ của cô chậm lại hay do người đằng sau đuổi kịp.

“Lát nữa cùng ăn bữa cơm, chú giới thiệu cho họ xem khu núi nào phù hợp để đi bộ đường dài nhé.” Chất giọng của Kỳ Tỉnh trầm ổn luôn đem lại cho người ta cảm giác an toàn, “Mấy người bạn này của tôi đều kinh doanh nhỏ trong ngành du lịch, có thời gian thì trò chuyện thêm nhé.”

Cán bộ làng vừa nghe đã hiểu ngay ý anh, đáp lại bằng tông giọng cao hơn hẳn, “Ôi chao được, được chứ, được chứ, cậu đúng là quý nhân của núi Cán Xuân chúng tôi đấy Tổng giám đốc Kỳ.”

“Năm nay làng chúng tôi được cấp tỉnh nhắc tên khen thưởng là làng phát triển xuất sắc, tất cả là nhờ có sự hỗ trợ của Chính phủ và sự giúp đỡ của các nhà đầu tư như cậu.”

“Còn nữa, từ khi Đội bảo vệ rừng mà cậu sắp xếp đến đây, những vấn đề như cây hỏng, nguồn nước ô nhiễm ở một số khu vực đều được khắc phục hết,” Ông ấy cũng không biết dùng lời nào để tán dương cho đủ: “Dân làng đều bảo, chúng tôi tích đức lớn lắm mới gặp được quý nhân như cậu.”

“Chú không cần phải nói tôi như Bồ Tát hay Khổng Tử đâu,” Kỳ Tỉnh không nhận sự sùng bái quá mức ấy, anh bình thản đáp lại bằng chút hài hước khiêm tốn: “Tôi chỉ là một thương nhân, thương nhân chỉ vì lợi ích. Đầu tư vào núi Cán Xuân này, tôi cũng là người được hưởng lợi mà thôi.”

“Việc này có thể thành công là kết quả của việc cả làng đã đoàn kết cố gắng.”

“Hahaha, Tổng giám đốc Kỳ vẫn khiêm tốn như trước.”

Diệp Phục Thu chống gậy gỗ đi lên, nghe rõ ràng rành mạch cuộc trò chuyện đằng sau thì thầm kêu hỏng bét.

Sao cứ chạm bừa một cái, lại chạm vào “địa bàn” của người này rồi.

Năm ngoái, khi cô lên núi quay chương trình cùng đài truyền hình, dự án đầu tư phát triển của Kỳ Tỉnh đã bước vào giai đoạn giữa. Nếu không có nguồn vốn của anh, đài truyền hình của họ cũng chẳng thể thực hiện đề tài đó.

Cô quan sát từng con đường mới, cơ sở vật chất mới, khu phố cổ du lịch mới trên núi Cán Xuân.

Tất cả đều là công trình được vạch ra bởi bàn tay của chàng trai này.

Thì ra nhân duyên của hai người đã được se từ trước cả khi họ tái ngộ.

Ngoài sản nghiệp của nhà họ Kỳ, cô từng biết Kỳ Tỉnh cũng có những khoản đầu tư riêng. Nhưng cô không ngờ chúng lại trải rộng trên nhiều ngành nghề và địa bàn đến thế.

Trí óc và khối tài sản hiện có của người này, có thể là bây giờ Diệp Phục Thu cũng không dám tưởng tượng.

Trong đầu cô chất chứa đủ thứ linh tinh, Diệp Phục Thu giẫm lên một tảng đá đầy rêu, trượt chân và nghiêng người ngã xuống dốc núi bên cạnh, cô sợ đến mức chưa kịp kêu lên thì đã có một người giữ chặt cánh tay cô.

Bàn tay anh vẫn mạnh mẽ như mọi khi, chỉ kéo một cái đã kéo cô về, giữ lại vững vàng.

Diệp Phục Thu vẫn chưa hết hoảng sợ, quay đầu nhìn vào bàn tay anh đang nắm lấy cánh tay mình.

Mu bàn tay nổi đầy gân xanh vì dùng sức, đẹp đẽ và tràn đầy hormone nam tính.

Nhưng ngay khi Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên, anh đã buông cô ra và bước tiếp về phía trước, nói chuyện với cán bộ làng ở bên cạnh: “Có chú ở đây chúng tôi yên tâm lắm, cả đoàn ổn là được.”

Cô nhìn bóng lưng anh, bỗng nhiên lòng thấy hụt hẫng.

Kỳ Tỉnh cứ như tiện tay đỡ một người xa lạ, xuất phát từ phép lịch sự mà thôi.

Thật giống như chẳng hề quen biết cô.

Họ đã đi xa, mãi đến khi giọng anh bị tiếng nói chuyện cười đùa của những người khác lấn át.

Diệp Phục Thu nén lại một hơi, thầm nghĩ lẩm bẩm: Mặc kệ anh giả vờ hay là thật, như thế này là tốt nhất.

Anh giả vờ, tôi cũng giả vờ theo.

Kỳ Tỉnh bước những bước dài, chỉ có cán bộ làng – người từ nhỏ đã quen chạy nhảy khắp núi đồi giống như anh mới theo kịp. Hai người dần dẫn đầu đoàn, cán bộ làng cười hỏi: “Lần này cậu về đây là để xem tình hình phát triển của thôn à? Nghe nói bình thường cậu bận lắm, lần trước gọi điện còn là trợ lý của cậu nghe máy. Sao hôm nay lại rảnh đến vùng quê nghèo của chúng tôi thế này?”

“Không phải tôi không đón chào đâu nhé, cậu đến đây, cả làng chúng tôi đều mừng lắm.”

Kỳ Tỉnh lắng nghe, dây kéo khóa của chiếc áo khoác trên người anh thoáng rung rinh theo chuyển động, giống đuôi mắt hơi nhếch lên rất khó nhận thấy của anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Tôi đuổi theo bạn gái nên mới đến, hai hôm trước mới cãi nhau một trận.”

Đôi đồng tử của cán bộ làng suýt rơi ra, cứ như vừa biết được bí mật động trời: “Yo, cô ấy ở nhà nghỉ nào vậy? Họ tên là gì? Để tôi hỏi giúp cậu nhé?”

“Sao lại chạy đến đây nhỉ, cậu xem thật đúng là duyên phận mà……”

“Không cần phiền phức.”

Nhắc đến “bạn gái”, ánh mắt và biểu cảm của Kỳ Tỉnh khác hẳn với vẻ mặt vừa bàn công việc lúc nãy, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, thoáng chút bất lực và nuông chiều: “Cô ấy ương bướng lắm, đợi tôi ổn định xong sẽ đi tìm rồi dỗ dành sau.”

Cán bộ làng gật đầu nhìn Kỳ Tỉnh, thật không ngờ một người giỏi kinh doanh như anh lại phải chịu lép vế trong chuyện tình cảm như vậy.

Thật sự không ngờ.

Thảo nào thường hay nói, nhà giàu sinh kẻ si tình mà.

…………

Có lẽ do còn nhiều phòng trống lại thêm cảnh đẹp, Diệp Phục Thu không ngờ cán bộ làng lại trực tiếp sắp xếp cho cả đoàn leo núi nghỉ lại trong sân nhà trọ của bác Trương, chỗ mà cô đang ở.

Bác Trương vừa nghe họ đều là ông chủ, có cả Kỳ Tỉnh thì lập tức nói muốn cho mọi người ở miễn phí. Đương nhiên những người kia không chịu, họ vốn đâu có thiếu tiền, đến đây sao lại tiết kiệm cả khoản thu nhập chính của dân. Cuối cùng, mọi người vẫn trả đủ tiền phòng không thiếu một xu.

Diệp Phục Thu đang cùng thầy Tiểu Đơn đứng tựa cổng lớn bàn chuyện khác. Bởi vì đi giúp đỡ nên bị trễ giờ, vì thế Tiểu Đơn phải về nhà trước để tiếp tục công việc, Diệp Phục Thu cũng định đi theo thầy ấy.

Bác Trương cầm chìa khóa đưa cho Kỳ Tỉnh, mới nhìn số phòng đã vội gọi ngay: “Tiểu Diệp à!”

Diệp Phục Thu dừng bước quay đầu lại, ngơ ngác, “Sao thế ạ?”

Bác Trương và Diệp Phục Thu vốn đã quen thân sau hơn một tuần ở chung vô cùng hòa thuận, bà ấy lại là người không câu nệ tiểu tiết nên cứ thế kéo cô lại, nhiệt tình nói: “Phòng của ông chủ này vừa khéo ở ngay bên cạnh phòng của cháu. Bác phải đi giúp mấy vị khách khác đi nhận phòng, cháu giúp bác một tay, dẫn ông chủ đẹp trai này đi nhận phòng nhé. Tiện thể cháu chỉ cho người ta biết cách dùng bình nước nóng trong phòng luôn, nhờ cả vào cháu nhé!”

Nói rồi bác ấy dẫn những người còn lại đi mất.

Diệp Phục Thu bị bỏ lại một mình, lúng túng nhìn thầy Tiểu Đơn.

Tiểu Đơn nhìn cô bằng ánh mắt ra hiệu bảo cô đi giúp đỡ trước, còn mình thì vẫy tay, quay người đi mất.

Trong tay Diệp Phục Thu còn cầm chìa khóa phòng anh, cô từ từ quay đầu lại đối diện với ánh mắt anh.

Hai người đứng trong sân bốn mắt nhìn nhau, chìm vào sự im lặng ngắn ngủi nhưng đáng sợ.

Ngay khi Kỳ Tỉnh định mở miệng nói gì đó, Diệp Phục Thu đã quay đầu đi về phía cầu thang: “Lối này lên lầu.”

Kỳ Tỉnh đeo balo, dõi theo bóng lưng vừa vụt qua của cô, qua vài giây mới nhấc chân đi theo, dáng vẻ cứ như kẻ săn mồi thả con mồi chạy trước rồi thong thả đuổi theo, toát lên vẻ nắm chắc phần thắng.

Diệp Phục Thu lấy chìa khóa mở cửa, cúi đầu nói chuyện suốt quá trình: “Điều khiển từ xa của các thiết bị đều để trên bàn trà, máy nước nóng không hoạt động 24/24 giờ, nếu muốn tắm thì tốt nhất nên tắm sớm, ký hiệu nước nóng nước lạnh bị ngược nên lúc anh dùng nhớ……”

“Rầm——”

Tiếng cửa đóng sầm và tiếng khóa trái vang lên, cắt ngang một tràng thao thao bất tuyệt của cô.

Diệp Phục Thu im bặt, nghiêng đầu nhìn anh.

Kỳ Tỉnh tựa lưng vào cửa, chắn hết ánh sáng bên ngoài, khoanh tay dựa lưng vào cửa rồi cứ nhìn cô như thế.

Diệp Phục Thu: “……”

Cô rũ vai xuống, cứ có cảm giác suy sụp khi bị bắt được mà hoàn toàn không muốn phản kháng, buông xuôi bất cần: “Anh muốn làm gì đây.”

Muốn chém muốn giết gì thì dứt khoát chút.

“Anh có thể làm gì đây.” Kỳ Tỉnh nhìn gương mặt cô, thật lòng rất muốn biết: “Em chạy gì chứ.”

Không gian khép kín chỉ khiến khí thế của chàng trai thêm mạnh mẽ, áp bức làm cô khó giữ được quyền chủ động, Diệp Phục Thu bước lên mấy bước, “Không phải vừa rồi anh đã nghe thấy rồi sao? Tôi đến để làm việc.”

“Làm việc thì làm việc, chặn số điện thoại của anh là có ý gì?” Kỳ Tỉnh đã sớm biết cô muốn nói gì để qua loa lấy lệ với anh.

“Hay là lại trốn anh, hửm.”

Kỳ Tỉnh đứng thẳng dậy, bước nhanh đến trước mặt cô, dùng chiều cao áp đảo cô, giọng anh cũng trầm thấp hơn nhiều và thoáng mang theo sự châm chọc: ” Bảo sao hôm đó em ngoan thế, dỗ anh à?”

“Diệp Phục Thu, có ai nói gì với em sao.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hàng mi của Diệp Phục Thu run khẽ, ngạc nhiên trước sự nhạy bén của người này: “Không có, vốn dĩ tôi không thèm để ý đến anh thôi.”

“Ừhm, không thèm để ý đến anh sao.” Kỳ Tỉnh đút tay vào túi quần, ngửa đầu nhớ lại: “Hẹn uống cà phê với trợ lý Lý ngon không?”

Cô ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc: “Anh……”

Biết từ lúc nào?

Kỳ Tỉnh thở dài, tay anh xoay hộp thuốc lá trong túi quần, kéo dài giọng: “Chủ tịch Kỳ đã cho em mấy căn nhà vậy, hay cho em mấy nghìn vạn để xua đuổi em khỏi anh hả? Em muốn gì rồi?”

Diệp Phục Thu quay mặt đi, lòng không gợn sóng: “Tôi không có hứng thú với việc tống tiền, lừa gạt.”

“Không muốn gì cả?” Kỳ Tỉnh dùng vai mình huých nhẹ cô, bật cười ngả ngớn: “Bị ngu à, sao lại không muốn gì hết?”

Diệp Phục Thu: ?

“Em phải đòi mấy nghìn vạn, tốt nhất là thêm hai căn nhà ở thủ đô nữa chứ. Nếu được thì vòi thêm chiếc xe, chắc ông ấy sẽ không từ chối đâu.” Anh đi xung quanh cô nửa vòng, rồi cúi đầu kề sát, “Sau đó chia chác với anh, anh chỉ lấy 10 tệ tiền phí ra sân thôi.”

“Tốt biết bao luôn.”

Người này mở miệng ra là nói toàn chuyện không đứng đắn, càng nghiêm túc nói chuyện với anh, anh lại càng dẻo mỏ giả ngốc giở trò.

Diệp Phục Thu đẩy anh ra, “Tôi mới lười nói chuyện với anh, nếu anh đã có đối tượng thích hợp nhất rồi thì đừng tìm tôi lãng phí thời gian nữa.”

“Tôi không có hứng thú cạnh tranh với cô gái kia. Càng không muốn dây dưa không rõ ràng với anh nữa.”

Cô nhấc chân định đi thì bị Kỳ Tỉnh ôm eo kéo lại, hệt như sói xám xách gáy thỏ con.

“Chưa nói xong mà đi đâu chứ——” Anh lười biếng nói.

Diệp Phục Thu nhớ lại mấy lời uy hiếp dụ dỗ của trợ lý Lý thì tức giận nắm tay lại đấm anh, “Tôi không nói gì cả!”

Kỳ Tỉnh dùng một tay nắm chặt hai cổ tay cô, đàng hoàng kéo người vào lòng, dỗ dành vô cùng kiên nhẫn, “Đã nói từ sớm là anh có thể bảo vệ em rồi.”

“Sao em còn nghe lời ông ấy, bảo gì làm nấy chứ.”

“Họ tự tiện tìm đối tượng cho anh.” Anh cúi xuống tìm ánh mắt cô, kiên quyết bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, để cô thấy rõ trong đó giờ chỉ có mỗi một người.

“Chỉ có em mới thích hợp ở bên cạnh anh, có mâu thuẫn gì không?”

Diệp Phục Thu bị anh khóa chặt không giãy thoát được, đành ngước mắt trừng anh.

Kỳ Tỉnh bất lực, “Anh thật sự không quen cô ta.”

Nói rồi anh lập tức đổi giọng: “Được rồi, cô ta, nhà bọn họ, cả cái tên trợ lý Lý có dính dáng kia nữa, anh đều có cách chỉnh đốn.”

Vừa nói dứt câu đã giả vờ muốn đi gọi điện thoại.

Diệp Phục Thu biết rõ cái dáng vẻ lưu manh du côn của anh, báo thù ai cũng tùy tâm trạng mà làm nên vội giữ chặt anh, “Anh bị bệnh hả, tôi đã nói gì đâu!”

Kỳ Tỉnh quay đầu, lại cúi xuống nhìn cô và chỉ vào mắt cô: “Chỗ này của em đã nói hết cho anh biết rồi.”

Diệp Phục Thu thoáng ngẩn người.

“Anh bất chấp tất cả.” Anh đưa tay lên, vén tóc mai ra sau tai cô bằng ngón tay cái dịu dàng: “Anh sẽ không để bất kỳ ai cản đường chúng ta đâu.”

“Quan trọng là em.” Kỳ Tỉnh cong môi, hưởng thụ ánh mắt của cô, lúc này ánh mắt ấy rõ ràng đã dao động: “Trong lòng em còn có anh không, em còn cần anh không.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Đã đến đây rồi thì anh không định đi nữa đâu.” Anh đứng thẳng người, liếc nhìn hành lý của mình và nói: “Anh có kiên nhẫn, từ nay về sau em đi đâu anh theo đó, anh sẽ đuổi theo em nửa đời còn lại.”

Kỳ Tỉnh nhìn cô: “Không đủ thì cả đời.”

Hai chân Diệp Phục Thu như bị dính chặt vào một chỗ không thể động đậy, ánh mắt cô bị ánh nhìn của anh dẫn dắt. Vốn dĩ cô đâu phải không quan tâm anh, giờ phút này cô thật sự bị lay động trước lời bày tỏ thẳng thắn của chàng trai này.

Nhưng thật ra cô muốn hỏi, Kỳ Tỉnh, anh không muốn sống nữa sao? Không sợ tiếp xúc với cô nhiều sẽ nhớ đến bố cô và những ký ức đau khổ kia sao, rồi lại kích động mà phát chứng cuồng loạn nữa, đe dọa đến tính mạng nữa à?

“Tùy anh, tôi rất bận.” Diệp Phục Thu vẫn không chọn tranh cãi những chuyện xưa cũ với anh nữa, “Để sau hẵng nói, tôi phải đi làm việc trước.”

Kỳ Tỉnh bước tới chặn cô lại, “Nói tới anh lại muốn biết, em đã nghỉ việc rồi lại đến đây bận cái gì thế?”

Diệp Phục Thu lẳng lặng nhìn anh, trong đôi mắt hoa đào của cô mang theo chút mong manh, hiện rõ mục đích không cần nói cũng biết.

“Sao hả, ‘Tổ tình báo’ của anh lợi hại như vậy mà không nghe ngóng được chuyện này?”

Kỳ Tỉnh bật cười trong cổ họng, gật đầu, “Xem ra phải nhờ tới người kia nữa rồi, đợi lát nữa tôi gọi điện.”

Diệp Phục Thu nhíu mày, suy xét trong lòng rồi thăm dò: “…… Cho ai?”

Anh nhìn bụng dưới của cô, rồi nhìn cô tỏ vẻ nghiêm túc: “Con giun trong bụng em.”

Diệp Phục Thu bất chợt chu môi lên.

Kìm nén thôi thúc muốn cười.

Cái người này.

Chỉ giỏi trêu chọc cô.

…………

Rời khỏi phòng Kỳ Tỉnh, Diệp Phục Thu đeo đồ đạc lên lưng, đi thẳng đến nhà của thầy Tiểu Đơn như mọi khi.

Chỗ ở của hai ông cháu cũng không cùng khu với dân làng mà ở chỗ khá hẻo lánh, nơi này có một cái sân nhỏ cô độc trên một mỏm đất khá cao.

Năm nay ông cụ Đơn đã gần 70 tuổi, nhưng nhờ lao động quanh năm nên cơ thể ông ấy vẫn rất rắn chắc, dáng người gầy gò nhưng toát lên sự dẻo dai. Chòm râu trắng trên cằm khiến ông ấy trông như một khóm tre già vẫn tràn đầy sức sống khi nhìn từ xa.

Ông ấy đang gánh nước thì Diệp Phục Thu đi tới cửa, khi thấy cô xuất hiện trước cổng thì lập tức tỏ vẻ khó nhọc, cô vội chạy tới đỡ lấy đòn gánh: “Để cháu giúp ông.”

Ông cụ Đơn vừa nhìn thấy cô thì phùng má thổi râu, giọng đầy bực dọc: “Cái con bé này sao lại đến nữa rồi! Cháu nói cháu xem! Con gái con lứa mà cứng đầu quá vậy hả! Già này còn ngại nói lời khó nghe nữa đấy!”

“Ông cũng thế mà.” Diệp Phục Thu vừa làm việc vừa nói bằng giọng kiên nhẫn, “Cháu nói mòn cả môi rồi mà ông vẫn không cho cháu quay một cái video nào cả.”

“Đừng làm những thứ linh tinh vô ích đó!” Ông cụ Đơn xua tay, “Nhà này có hai đàn ông lo được, không cần cháu giúp! Về đi! Làm gì cũng tốt hơn là lãng phí thời giờ ở đây!”

Diệp Phục Thu chẳng để lọt tai những lời đó của ông ấy, cô ngồi xổm bên cạnh ông ấy rồi cười tủm tỉm, chỉ vào những quả xanh trong giỏ của ông ấy: “Ông ơi, hôm nay ông lại muốn làm gì thế ạ, có phải cũng là bí quyết tổ tiên truyền lại không ông?”

Ông cụ Đơn dán mắt vào gương mặt tươi cười trắng trẻo và sạch sẽ của cô, lại hậm hực, “Bột sắn dây Nam Cát Lư! Bột dong riềng ủ quýt!!”

Cô vừa nghe đã cảm thấy là đồ tốt: “Phải làm mấy ngày? Chờ làm xong rồi cháu có được ăn không ạ?”

“Con bé bướng bỉnh này!!” Ông cụ thở dài, xách thùng nước đi vào nhà.

Nghe tiếng động, thầy Tiểu Đơn bưng một cái chậu lớn đi ra, thầy ấy nhìn ông nội tức giận đi vào nhà thì bước ra sân: “Lại nói cô à?”

“Thầy nói xem từ trường giữa người với người sao mà kỳ diệu.” Diệp Phục Thu tìm một cái ghế đẩu ngồi xuống, “Ông cụ Đơn cứ đuổi tôi đi mãi, tôi lại cảm thấy ông ấy ngày càng đáng yêu.”

“Rõ ràng ghét tôi, nhưng chưa từng nói với tôi lời nào cay độc.”

Thầy Tiểu Đơn đặt chậu xuống cái bàn thấp, nói thật lòng: “Ông ấy không ghét cô, chỉ là……”

Diệp Phục Thu gật đầu, “Ừhm, tôi biết mà.”

Cô chỉ vào cái chậu đồng đậy vải này, “Đây là muội than đã được âm canh* suốt một năm sao?”

“Đúng.” Thầy Tiểu Đơn vén tấm vải đậy lên cho cô xem, Diệp Phục Thu nhìn vào trong, khói mịn ướt sũng được lấy từ tầng trên cùng khi ấy sau một năm lắng đọng để “tẩy hoả khí”* đã đông đặc thành hình.

(*Bởi vì Muội than (khói) khi mới thu có tính axit nhẹ (do lưu huỳnh, nitơ từ dầu/gỗ cháy không hoàn toàn), trong quá trình sơ chế tiếp tục trộn muội than với keo động vật, mà keo động vật (sừng hươu…) khi phân hủy cũng sinh ra axit amin. Dẫn đến ăn mòn giấy (gây rách, ố vàng theo thời gian) và mùi khó chịu, dễ nứt vỡ khi khô… Vậy nên cần “âm canh” (ủ lâu năm + phơi trong bóng râm), pha thảo dược, ngũ chế… Quy trình này gọi là Tẩy Hoả Khí. Đây là bước khử axit và ổn định cấu trúc do tác động của cả khói lẫn keo trong quá trình làm mực.)

Cô thán phục nói, “Tuy chưa thành mực, nhưng nhìn thôi đã thấy có cảm giác rồi.”

Thầy Tiểu Đơn đậy lại, cả hai đều là người trung thực, ông nội không cho quay thì họ thật sự không quay một cảnh nào.

Thầy ấy trông coi chậu muội than này, mãi vẫn chưa làm tiếp cũng chỉ vì muốn quay video.

Thầy Tiểu Đơn gãi những móng tay đã thô ráp và đen sạm của mình, cúi đầu nói: “Những video mà cô đã quay trước đây, quay cảnh vật, quay tôi làm mực, tôi xem cả rồi.”

Diệp Phục Thu sợ mình không duy trì được chuyện này nên đã gửi trước tư liệu thực tế cho thầy ấy, nếu có ai khác chịu làm thì cứ lấy tự nhiên.

“Thầy xem rồi à, thấy có ổn không? Video vẫn chưa qua chỉnh sửa. ”

Thầy Tiểu Đơn gật đầu, “Tuyệt lắm, cô đã tái hiện rất tốt vẻ đẹp của núi Cán Xuân.”

Núi non trùng điệp, sắc nước xanh biếc, đồng lúa bạt ngàn cùng rừng cây rậm rạp, mây trôi bồng bềnh, những con mèo lười và bầy chó mừng rỡ. Kết hợp với tiếng gà gáy, tiếng bò kêu, trong sắc trời bình minh và hoàng hôn chiếu rọi trên mảnh đất này, hòa vào đó là tiếng ve sầu hoặc tiếng mưa rơi.

Ai lại không khao khát về một nơi như thế.

Cộng thêm việc thủ công cổ truyền của thầy ấy và những người dân trong làng, đã điểm tô cho ống kính thêm muôn vàn phong tục tập quán dân tộc và hơi thở cuộc sống.

“Tôi biết thầy muốn quảng bá quê hương của mình từ lâu rồi.” Diệp Phục Thu lấy trong túi của thầy ấy ra một quyển sổ đen đúa, lật một trang: “Lần trước tôi còn thấy thầy đang làm thơ.”

Mặt thầy Tiểu Đơn đỏ bừng, muốn giật lại, nhưng lại ngại đối phương là con gái nên không thể động tay. Động tác của thầy ấy cứng đờ giữa không trung rất lúng túng trông cực kì đáng yêu.

“Không phải, chuyện đó……”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Ở từng bước kỹ thuật cổ truyền mà thầy làm, thầy đều phối thêm vài câu thơ.” Diệp Phục Thu cúi đầu thưởng thức, đuôi mắt cô khẽ cong lên: “Ngay cả nếu giáo sư khoa Ngôn ngữ Trung của Đại học Sùng Kinh thấy được cũng sẽ khen ngợi tài năng của thầy đấy.”

Nói xong, cô ngẩng đầu lên, nói rất nghiêm túc: “Tôi thật sự có quen biết thầy cô ở khoa Ngôn ngữ Trung của Đại học Sùng Kinh đấy nhé.”

Thầy Tiểu Đơn gãi đầu, xấu hổ: “Chỉ viết bừa…… thôi.”

“Mấy câu này dùng làm đoạn kết hay lời bình cho video đều rất ổn.” Diệp Phục Thu nhẩm đọc, rất thuận miệng dễ nhớ.

Nghe những lời này, mắt thầy Tiểu Đơn gần như đỏ lên vì cảm động, trầm lặng một lúc lâu mới nói: “Quay đi, chúng ta lén quay.”

“Mặc kệ có ai xem hay không, cứ quay đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Từ những dòng viết tay đen như mực, Diệp Phục Thu ngẩng mắt lên nhìn thầy ấy.

Xác định chắc chắn quyết tâm của thầy ấy với những thứ này.

…………

Diệp Phục Thu vác túi máy ảnh ra khỏi sân, thở dài một hơi, vừa quay đầu lại thì đã bị chàng trai ngồi dưới gốc cây bên ngoài sân làm cho giật mình.

Kỳ Tỉnh lười biếng nằm dựa hờ vào tảng đá và thân cây, dáng vẻ ung dung tự tại như một con hồ ly tinh hóa thành hình người chạy ra chơi đùa ngoài nhân gian, trong tay anh còn cầm một con thỏ được tết bằng cỏ đuôi chó.

Thấy cô đi ra, anh vung vẩy con thỏ nhỏ, cười xấu xa: “Bậc thầy nhiếp ảnh gia Diệp bận rộn ghê nhỉ?”

Diệp Phục Thu bị anh châm chọc bằng câu “bậc thầy nhiếp ảnh gia Diệp” mà tức muốn xì khói: “Làm gì đó, tôi không rảnh tiếp chuyện với anh.”

Kỳ Tỉnh thấy cô thực sự phiền não, không trêu chọc thêm nữa, chống đầu gối: “Em à, em có quỳ trước cửa nhà ông ấy ngày ngày cầu xin, ngày ngày khuyên nhủ cũng chưa chắc đã thành công đâu.”

“Vậy anh nói phải……” Diệp Phục Thu sửng sốt nhìn anh: “Sao anh biết tôi đang làm gì?”

Đột nhiên cô che bụng, “Anh thật sự, thật sự gọi điện cho con giun trong bụng tôi sao?”

Chỉ cần hỏi thăm mấy ông bà cô bác trong làng là biết chuyện của cô rồi, Kỳ Tỉnh không ngờ cô lại “ngây thơ” tới vậy, anh nhìn cô chăm chú một giây rồi cúi đầu vai run lên bần bật, phát ra tiếng.

Đang nhịn cười, lại không nhịn được.

Diệp Phục Thu lại bị anh chê cười, thẹn quá hóa giận nên tiến lên đá vào chân anh, tai cô đỏ ửng: “Đừng cười nữa! Anh phiền chết đi được!”

Kỳ Tỉnh bắt lấy cổ chân cô vừa đá, chỉ trong nháy mắt Diệp Phục Thu đã đứng thẳng bằng một chân, loạng choạng, “Anh, anh……”

Anh tỏ vẻ mờ ám vuốt ve cổ chân mịn màng của cô mấy cái, sau đó buông ra, “Mọi việc ấy mà, đều cần có phương pháp và cách thức.”

“Anh có một chiêu này, muốn nghe không?”

Diệp Phục Thu vội đứng vững, không hiểu: “Chiêu gì?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh chậm rãi đứng dậy, sau đó xách một vò rượu ra từ sau lưng, lắc nó trước mặt cô rồi nhướng mày.

Cô nhìn vẻ mặt tự tin nắm chắc mọi việc của anh.

……Hả?





Để lại một bình luận