Chương 70: Ngoại truyện – Cuộc sống thường nhật cùng gia đình Úc Thanh (1)
Tuần trăng mật của Tuyên Dụ và Úc Văn Yến được sắp xếp vào dịp Tết Nguyên Đán, họ ghép kỳ nghỉ Tết với kỳ nghỉ phép hôn lễ để có gần 20 ngày nghỉ. Hai người dự định ra nước ngoài tìm Úc Thanh và tiện thể đón năm mới cùng cô ấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sau khi Úc Kinh Chí nghe được kế hoạch của họ thì muốn họ ở nhà bầu bạn với người lớn, nhưng ông ấy lại không đành lòng để con gái cô đơn nơi xứ người, nên đành đồng ý.
Trước lúc đi, Úc Văn Yến về nhà bà ngoại ở ba ngày, bởi vì bà ngoại không đồng ý việc vào dịp Tết mà họ còn chạy ra ngoài, bảo hai vợ chồng tìm dịp khác để đi chơi. Úc Văn Yến đành phải dẫn Văn Thư Lan đi theo để thuyết phục bà ngoại.
Tuyên Dụ không về nhà chung, nhân dịp này, cô về ở với Trần Tả Ninh một vài ngày.
Sáng sớm, Quý Hành mang bữa sáng đến gõ cửa nhà, cũng mua cho Tuyên Dụ một phần.
Thực lòng mà nói, Tuyên Dụ vẫn có hơi ngại ngùng khi phải đối mặt với Quý Hành. Theo lý mà nói, anh ấy lớn hơn cô 6 tuổi, lại còn là giáo sư, với cô mà nói thì anh ấy là bậc trưởng bối, nhưng anh ấy lại đang hẹn hò với Trần Tả Ninh, chưa biết chừng tương lai sẽ thành em rể cô. May mà tính tình Quý Hành ôn hòa, nên chút gượng gạo trong lòng cô cũng nhanh chóng biến mất.
“Cô giáo Tiểu Tuyên, chào buổi sáng.” Quý Hành mỉm cười chào hỏi Tuyên Dụ.
Tuyên Dụ chủ động vào bếp lấy đĩa, cười nói: “Giáo sư Quý, sao anh lại đến đây? Anh có hẹn với Tả Ninh sao?”
Quý Hành: “Dạo này cô ấy thường đi trực ban nên tranh thủ thời gian gặp nhau một chút.”
“Ồ…… ra vậy.” Tuyên Dụ nhìn sang cô em gái đang đứng ở cửa bếp, rồi nháy mắt với cô ấy.
Trần Tả Ninh ngó lơ ánh mắt ra hiệu của Tuyên Dụ, không niềm nở bước tới, ngồi xuống rồi nói: “Không phải lát nữa anh có tiết dạy à? Ăn sáng nhanh lên.”
Quý Hành ngồi xuống, còn tự tay múc cháo cho Trần Tả Ninh.
Bữa sáng diễn ra khá vui vẻ, vốn hiểu biết của Quý Hành sâu rộng nên anh ấy có thể tiếp lời một cách hoàn hảo bất kỳ chủ đề nào, không để cuộc chuyện trò rơi vào ngõ cụt.
Điều duy nhất không ổn là thỉnh thoảng Trần Tả Ninh lại càu nhàu vài câu. Tuyên Dụ không hiểu nổi, bình thường cô ấy khá lạnh lùng, sao lúc này lại trở nên lắm lời như vậy.
“Được rồi, đủ rồi đó.” Tuyên Dụ ghé sát lại, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Trần Tả Ninh.
Trần Tả Ninh bình thản ăn cháo: “Chị, em có nói gì chị đâu.”
Tuyên Dụ lo lắng Quý Hành sẽ nhận ra có gì đó không ổn, nên không tiếp tục thì thầm với Trần Tả Ninh nữa.
Khi sắp đến giờ Quý Hành phải quay về trường để đi dạy, anh ấy đứng dậy và bước ra cửa mặc áo khoác.
Tuyên Dụ đẩy nhẹ Trần Tả Ninh, nhẹ giọng nói: “Đi tiễn một đoạn đi.”
“Có gì mà phải tiễn?” Trần Tả Ninh quay đầu rồi nâng cao tông giọng nói trực tiếp với Quý Hành: “Giáo sư Quý đi đường cẩn thận, em không tiễn đâu.”
Từ đầu đến cuối, Quý Hành vẫn không hề tỏ ra khó chịu, anh ấy mỉm cười nho nhã: “Ừhm, em nghỉ ngơi cho khỏe.”
Cửa đóng lại, trong nhà chỉ còn lại Trần Tả Ninh và Tuyên Dụ.
“Trần Tả Ninh, em quá đáng rồi đấy.” Tuyên Dụ chọc vào cánh tay Trần Tả Ninh, “Rõ ràng mấy hôm nay em nghỉ ở nhà, thế mà em lừa giáo sư Quý là em bận đi làm, có phải không muốn gặp anh ấy không?”
“Câu trả lời hoàn toàn chính xác.” Trần Tả Ninh ngồi xuống, uống nốt phần sữa dâu còn lại.
Tuyên Dụ thấy khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Trần Tả Ninh nhìn Tuyên Dụ, ánh mắt dao động: “Chị à, em vẫn muốn giữ chút hình tượng tốt đẹp trước mặt chị.”
“Em là người thế nào mà chị còn không rõ sao?” Tuyên Dụ vỗ nhẹ vào cánh tay cô ấy, “Thành thật khai báo xem nào.”
Trần Tả Ninh thong thả nói: “Em cố ý đấy.”
“Cố ý? Lạt mềm buộc chặt à?” Trong đầu Tuyên Dụ lập tức nghĩ ngay đến cụm từ này.
Trần Tả Ninh: “Không đến mức nó, là do giáo sư Quý lại tái phát cái thói bảo thủ nên em định lạnh nhạt với anh ấy một thời gian, còn thái độ sau này thế nào thì phải chờ xem biểu hiện của anh ấy.”
Còn cụ thể là gì thì cô ấy cũng ngại nói nhiều.
“Cái đồ lắm mưu nhiều kế.” Tuyên Dụ không hỏi nữa, chỉ nói: “Làm gì cũng có chừng có mực, đừng để quá đà.”
“Không nói chuyện của em nữa, visa của chị làm xong hết chưa?” Trần Tả Ninh không muốn tiếp tục bàn sâu về vấn đề tình cảm của mình, nếu không cô ấy sẽ không giữ nổi hình tượng trong lòng Tuyên Dụ. Trong tình cảm, cô ấy rất mạnh mẽ, thích nắm quyền chủ động, thậm chí đôi khi để đạt được mục đích, sẽ làm những việc hơi quá đáng, trông chẳng giống người tốt. Nhưng trước mặt chị gái, cô ấy chỉ muốn làm em gái ngoan.
Tuyên Dụ gật đầu: “Úc Văn Yến lo hết mọi chuyện, hoàn toàn không có vấn đề gì. Còn em thì sao, em có thể xin nghỉ phép để đi cùng anh chị không?”
Trần Tả Ninh: “Anh chị đi hưởng tuần trăng mật, em đi theo làm gì chứ?”
“Không được tính là tuần trăng mật, Thanh Thanh và Ôn Trạch Tự cũng có mặt. Em ấy thuê một căn nhà lớn lắm, chúng ta có thể ở cùng nhau.” Tuyên Dụ khá mong chờ chuyến du lịch sắp tới.
Trần Tả Ninh: “Gần đây đề tài nghiên cứu bận lắm, em cũng không tiện xin nghỉ. Anh chị cứ đi chơi vui vẻ nhé, em không làm phiền đâu.”
“Được rồi, chị sẽ mang quà về cho em.” Tuyên Dụ không yên tâm, đang định dặn dò vài câu.
Trần Tả Ninh nói: “Bác Úc đã nói với em rồi, Tết năm nay em sẽ đón cùng bác và ông nội Úc, ăn bữa cơm tất niên với họ, chị cứ yên tâm đi.”
Tuyên Dụ: “Vậy chiều nay chúng ta đi trung tâm thương mại mua quà, không thể đi tay không đến được.”
“Được, em nghe chị.” Trần Tả Ninh chủ động đi rửa bát, tiện thể chuồn khỏi những lời chị gái chuẩn bị càm ràm.
–
Vào ngày khởi hành, Úc Văn Yến đến đón Tuyên Dụ, hai người bay thẳng đến Nhật Bản. Trần Tả Ninh với Quý Hành ngồi chung xe đi tiễn hai người họ.
Khi Trần Tả Ninh nhìn thấy Quý Hành, ánh mắt vốn không gợn sóng của cô ấy dần trở nên oán trách. Cô ấy nhìn Tuyên Dụ chằm chằm như thầm hỏi tại sao chị lại gọi Quý Hành đến đây.
Tuyên Dụ kéo Trần Tả Ninh vào một góc, nhìn bề ngoài thì như hai chị em đang tạm biệt riêng tư, nhưng thật ra Tuyên Dụ đang dạy dỗ em gái.
“Trần Tả Ninh, bình thường chị không nói nặng lời với em, nhưng lần này chị phải nói vài câu.” Vẻ mặt Tuyên Dụ khá nghiêm túc.
Trần Tả Ninh nhàn nhạt hỏi: “Chị, chị định vì một người đàn ông mà mắng em sao?”
“Đừng chụp mũ đạo đức lên đầu chị, chị không mắng em, mà chị đang nhắc nhở.” Tuyên Dụ dịu giọng, “Giáo sư Quý mang bữa sáng đến cả tuần, em ít nhất cũng nên nói với anh ấy vài câu đi chứ.”
“Được, lát nữa em sẽ nói sau.” Trần Tả Ninh đẩy Tuyên Dụ về phía cổng kiểm tra an ninh, “Chị cứ đi chơi vui vẻ, đừng lo lắng cho em.”
Úc Văn Yến đã làm xong thủ tục ký gửi hành lý, anh quay lại gọi Tuyên Dụ: “Đi thôi, xuất phát nào.”
Tuyên Dụ không nỡ xa em, đi ba bước lại ngoảnh đầu nhìn một lần.
Trần Tả Ninh không ngừng vẫy tay ngầm bảo cô hãy yên tâm.
Tiễn xong Tuyên Dụ và Úc Văn Yến, hai người quay lại bãi đậu xe dưới tầng hầm.
“Tết năm nay em có kế hoạch gì chưa?” Quý Hành nhận ra, không phải Tuyên Dụ lo lắng về việc em gái sống một mình, mà cô lo cô ấy cô đơn đón Tết một mình trong nước.
Trần Tả Ninh: “Muốn hẹn em đón năm mới cùng anh à?”
Cô ấy cố tình hỏi vậy vì cô ấy biết Quý Hành sẽ không mời mình, cũng không có cách nào mời được. Đại gia tộc của nhà anh ấy có nhiều quy tắc, anh ấy nhất định phải có mặt vào dịp lễ quan trọng như Tết Nguyên Đán, căn bản không thể thoái thác.
Cô ấy nghĩ đến chuyện này, sau khi hỏi xong thì thấy mình chiếm được thế thượng phong về mặt đạo đức, ánh mắt để lộ vẻ tinh quái.
Quý Hành trầm ngâm một hồi mới hỏi cô ấy: “Em muốn đón năm mới cùng anh sao?”
Trần Tả Ninh nhanh chóng thu lại nụ cười. Một khi lão cổ hủ này đặt câu hỏi, tức là anh ấy nghiêm túc, có thể thật sự sẽ mời cô ấy đến.
“Không, em phải ăn Tết ở nhà ông nội Úc. Chị gái và anh Yến không ở đây, ông cụ ở một mình buồn lắm.” Trần Tả Ninh đút tay vào túi áo rồi xoay người rời đi, lảng tránh ánh nhìn dò xét của Quý Hành.
Quý Hành bước theo Trần Tả Ninh, anh ấy cảm nhận được sự lạnh nhạt và tránh né cô ấy với anh ấy trong khoảng thời gian gần đây, môi anh ấy mím chặt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Không phải chiều nay anh còn có lớp sao? Em tự đón xe về được, không cần anh tiễn đâu.” Trần Tả Ninh dừng bước, quay lại liếc nhẹ một cái, tỏ vẻ không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
“Trần Tả Ninh.” Quý Hành gọi cô ấy lại.
Trần Tả Ninh chỉ dừng lại một giây, rồi đi tiếp về phía trước.
Quý Hành sải bước tiến lên, nắm lấy cổ tay cô ấy kéo đến trước mặt mình, nhìn thẳng vào ánh nhìn ngạo mạn của cô ấy, “Rốt cuộc có điều gì làm em không vui?”
“Dừng lại, giáo sư Quý đừng nói vậy, em tổn thọ mất.” Trần Tả Ninh ngoài miệng thì nói lời khiêm tốn, nhưng cằm của cô ấy lại hơi hếch lên, lộ rõ vẻ kiêu căng.
Quý Hành thầm nghĩ, cô gái nhỏ này sao lại được nuôi thành cái tính cách kiêu kỳ như vậy, mà còn ngang ngược, đặc biệt khó đối phó. Anh ấy hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: “Em cứ phải như vậy sao?”
“Như nào cơ? Em chả biết.” Trần Tả Ninh cong khoé môi cười, một cảm giác sung sướng khi thấy con mồi sắp sửa chui đầu vào lưới len lỏi trong lòng cô ấy.
Quý Hành kéo cô ấy vào lòng, lực đạo vừa mạnh mẽ vừa cố gắng không làm cô đau, trầm giọng quát: “Ít nói nhảm đi, bảo em làm gì thì làm cái đó!”
“Bảo em làm gì cơ?” Trần Tả Ninh cười nhẹ hỏi.
Quý Hành kéo cô ấy lên xe: “Im miệng! Hỏi ít thôi!”
Trần Tả Ninh cười không ngừng, ôm lấy eo anh ấy rồi nhỏ giọng nói: “Anh nói mình không làm được, không phải bây giờ đã làm được rồi sao?”
Quý Hành thật sự chịu thua Trần Tả Ninh. Cô ấy có những sở thích kỳ lạ gì vậy chứ, lại yêu cầu anh dùng giọng điệu cực kỳ DOM ra lệnh cho cô ấy ở nơi không phải trên giường, tốt nhất là làm ở trước mặt người quen. Có trời mới biết đây đã là thử thách giới hạn đạo đức của anh ấy rồi. Anh ấy có thể nhượng bộ từng chuyện, đóng cửa lại chơi với cô ấy, nhưng phải thể hiện sự thô lỗ và vô lý trước mặt người ngoài thì với anh ấy mà nói, nó cứ như nghiền nát tất cả sự tu dưỡng của anh ấy trong suốt 32 năm qua, không thể cứu rỗi, là một đòn chí mạng tuyệt đối với anh ấy.
Anh ấy từ chối ngay mà không cần nghĩ ngợi, nói mình không làm được. Cô ấy liền lập tức trở nên lạnh nhạt, không thèm để ý đến anh ấy suốt nửa tháng.
Bảo cô ấy vô tình thì không hẳn, bởi trong xe cô ấy lại nhiệt tình hôn anh ấy.
Quý Hành giữ chặt vai cô ấy, kéo ra một khoảng cách, nhìn người con gái đang ngồi dạng chân trên đùi mình, anh ấy phải cố điều hòa hơi thở để không trông quá chật vật.
Anh ấy cười với vẻ bất đắc dĩ: “Trần Tả Ninh, em đúng là biết đánh một cái tát rồi cho một viên kẹo.”
“Giáo sư Quý nói đùa rồi, em chỉ là một cô gái chưa trải sự đời, sao biết những trò quanh co thế kia.” Trần Tả Ninh đáp lại anh ấy bằng những lời anh ấy từng nói cô ấy, rằng cô ấy trẻ người non dạ, chưa hiểu sự đời để chặn họng anh ấy.
“Lời hay lời xấu đều bị em nói hết rồi.” Quý Hành cười giễu, đến lúc này anh ấy cũng không muốn tranh cãi với cô ấy, hỏi bằng giọng dịu dàng: “Vậy em có muốn đón Tết cùng với anh không?”
“Em nói thật mà, em phải đi bầu bạn ông nội Úc.” Trần Tả Ninh cố ý ngồi xuống, cọ qua chỗ đó, cảm nhận cơ thể của Quý Hành đã trở nên cứng đờ.
“Nhưng—— ở cùng nhau trước lúc năm mới, không phải là không được.” Trần Tả Ninh ghé sát vào tai anh ấy, hỏi: “Về nhà hay ở đây?”
“Về nhà!” Quý Hành chọn vế trước không chút do dự. Anh ấy đẩy Trần Tả Ninh xuống khỏi người mình rồi khởi động xe.
Trần Tả Ninh ngả người ra ghế phụ cười, vai khẽ rung, cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Quý Hành.
Cô ấy cũng biết sở thích của mình rất kỳ lạ, thậm chí có hơi xấu xa, nhưng cô ấy thích nhìn Quý Hành phản ứng dữ dội, thích được thấy anh ấy phá vỡ nguyên tắc. Cảm giác ấy thỏa mãn không thua kém gì những lúc lên giường với anh ấy.
Trần Tả Ninh vì để Tuyên Dụ không lo cho mình, nên cô ấy chu đáo gửi tin nhắn:【Yên tâm nhé, chúng em làm lành rồi.】
Tuyên Dụ trả lời ngay lập tức:【Nhanh vậy?】
Trần Tả Ninh làm nũng:【Đương nhiên rồi, em nghe lời chị mà.】
Tuyên Dụ cũng tin thật:【Ừhm ừhm, em gái ngoan.】
Trần Tả Ninh thấy tin nhắn trả lời của Tuyên Dụ thì mừng thầm, khóe môi cô ấy nở nụ cười nhàn nhạt.
Quý Hành quan tâm hỏi thêm một câu: “Em sắp kết thúc đợt luân chuyển rồi nên có khá nhiều thời gian nghỉ mà, sao không ra nước ngoài ăn Tết cùng với họ?”
Trần Tả Ninh cất điện thoại, nheo mắt lại: “Anh không phải hẹn em à?”
Quý Hành định trả lời rằng anh ấy hẹn cô ấy lúc nào, thì chợt nhận ra, cô ấy đã dự đoán được nhất định anh ấy sẽ hẹn cô ấy, cũng thỏa hiệp với những yêu cầu ngang ngược của cô ấy.
Trần Tả Ninh nghiêng đầu, hé mắt nhìn Quý Hành, nói: “Quý Hành, người bình thường không thể ở bên em lâu đến vậy đâu, còn chẳng qua nổi ngay cửa thử thách đầu tiên rồi.”
“Ừhm……” Quý Hành nghe xong mà trong lòng không khỏi khó chịu. Xét về tuổi tác và kinh nghiệm sống, anh ấy dường như có nhiều trải nghiệm tình cảm hơn cô ấy nhưng trên thực tế, Trần Tả Ninh có lịch sử tình trường phong phú hơn anh ấy tưởng tượng rất nhiều.
Nét u sầu giữa hai hàng lông mày của anh ấy không thoát khỏi ánh mắt Trần Tả Ninh. Cô ấy nói: “Em không có ý khoe khoang lịch sử tình cảm với anh đâu.”
Đèn đỏ phía trước, Quý Hành đạp phanh, chuyển số, rồi quay đầu sang nhìn cô ấy. Anh ấy thấy hơi bất an về những lời cô ấy sắp nói.
Trần Tả Ninh cười thầm nói: “Thừa nhận đi, anh chính là thích được em gọi là daddy, và cũng là một kẻ biến——thái—— giống em thôi.”
Người luôn sống tuân thủ theo khuôn phép như Quý Hành tự dưng bị dán nhãn kẻ xấu, khiến anh ấy lúng túng vô cùng.
Mãi đến khi đèn xanh, Quý Hành mới hoàn hồn, nói trong lúc nhìn thẳng về phía trước: “Không phải biến thái, anh đã nghiên cứu rồi, đó chỉ là một kiểu quan hệ bình thường giữa hai người khác mà thôi.”
Trần Tả Ninh thấy buồn cười, một vị giáo sư Triết học vì để giảm bớt gánh nặng tâm lý của mình và để chứng minh mình không đi ngược đạo lý và thế tục, luôn đi trên con đường đúng đắn, lại bắt đầu nghiên cứu các mối quan hệ phức tạp trong tình cảm nam nữ.
“Ồ, đã như vậy thì lần sau nhớ đáp lại em nhé.” Trần Tả Ninh lại có ý tưởng mới.
Sắc mặt Quý Hành trở nên phức tạp, anh ấy không dám thảo luận với cô ấy thêm, bằng không cuối cùng thì người khó xử lại là chính anh ấy.
–
Trên máy bay, Tuyên Dụ nhìn những đám mây trắng xếp chồng lên nhau và những vệt mây do máy bay để lại mà tràn đầy mong đợi về cuộc sống nửa tháng tới ở nước ngoài, không kìm được sự phấn khích nho nhỏ.
“Đoạn này của em đúng là viết lung tung, cảm giác cứ như dịch từ Tiếng Trung sang Tiếng Trung vậy.” Úc Văn Yến xoay bút cảm ứng bằng một tay, xoay nhanh đến nỗi chỉ còn thấy bóng mờ. Một khi anh tập trung hết mức 100% thì sẽ như vậy, luôn xoay đồ vật trên tay.
Nụ cười vừa mới nở trên mặt Tuyên Dụ đã lập tức vụt tắt, cô rất không phục: “Đâu chứ?”
“Đây.” Úc Văn Yến không dám dễ dàng chọc giận cô, anh chỉ vào phần ghi chú của Dương Trí.
Cùng lúc đó, Tuyên Dụ cũng thấy đoạn nhận xét khiến cô xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Office: Miêu tả kết luận dữ liệu rất thâm sâu, nhưng đọc không hiểu, nhìn kỹ thì chẳng bằng xem dữ liệu, nhưng chỉ xem dữ liệu thôi thì xử lý dữ liệu như mê cung, ừhm, lạc đường rồi, nhức nhức cái đầu……
Office: Không ngoài dự đoán, đoạn kết luận này có tổng cộng năm trăm chữ, nhưng số chữ có giá trị then chốt thì không tới một trăm. Tiểu vắt óc nghĩ à, em thật biết cách tạo phông nền đấy, ai không kiên nhẫn thì không đọc được đến cuối đâu.
“Tiểu Dương ngày nào cũng cà lơ phất phơ thế đấy, mỗi lần mở luận văn của chúng em ra là lại một viết truyện cười nhỏ.” Tuyên Dụ cố gắng cứu vãn tôn nghiêm của mình, thầm nhủ lần sau mình phải đọc trước phần ghi chú, xóa sạch sẽ rồi mới nhờ Úc Văn Yến xem giúp.
Úc Văn Yến đồng ý, anh đọc luận văn xong mà cảm thấy phần ghi chú còn thú vị hơn cả luận văn, anh cười nói: “Nếu Tiểu Dương không làm giáo sư thì đi viết truyện cười cũng không lo chết đói.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Không sửa nữa!” Tuyên Dụ tắt máy tính bảng, “Lần sau, anh đừng đọc trước mặt em nữa, bực mình lắm đấy.”
Úc Văn Yến cắm bút cảm ứng về lại khe cắm, khổ tâm khuyên nhủ: “Không phải làm vậy để nâng cao hiệu suất à?”
“Nhưng phá hỏng bầu không khí gia đình!” Chắng lẽ Tuyên Dụ muốn tạo ra rác học thuật hả? Cô cũng cố gắng hết sức rồi, có được chưa.
“Rồi rồi rồi, lỗi do anh.” Úc Văn Yến không cãi lại được cô, đành thỏa hiệp.
Úc Văn Yến không bận tâm đến luận văn nữa, anh mở bộ phim truyền hình đã tải xuống trước đó rồi vừa coi phim vừa ăn vặt với Tuyên Dụ.
Thời gian trôi nhanh, máy bay đã hạ cánh xuống Nhật Bản.
Úc Văn Yến đẩy hai chiếc vali lớn, rảnh tay trả lời tin nhắn của Úc Thanh.
“Thanh Thanh nói đang đợi chúng ta ở cửa ra, đi thôi.” Úc Văn Yến muốn rảnh tay để ôm Tuyên Dụ, nhưng anh nhận ra mình không còn tay trống.
Tâm trí Tuyên Dụ đã bay xa, vội vã lao về phía lối ra.
Vừa ra ngoài, cô đã thấy Úc Thanh giơ cao tấm biển đón tiếp nổi bật được vẽ đầy bằng nhiều hình ảnh đáng yêu, chính giữa còn viết “Chào mừng Tuyên Dụ”, nhìn kỹ mới thấy phía sau có ghi tên Úc Văn Yến, nhưng chữ viết khá nhỏ và suýt nữa thì không nhìn thấy.
“Thanh Thanh!” Tuyên Dụ vẫy tay.
Úc Thanh nhảy cẫng lên vui vẻ: “Chị Tiểu Dụ, em ở đây nè!”
Hai người ôm nhau thật chặt, Tuyên Dụ quan tâm hỏi han: “Sao lại gầy đi thế này.”
“Chắc do đồ ăn ở đây ít dầu mỡ quá.” Dạo này Úc Thanh ăn uống khá nhạt nhẽo, cộng thêm việc phải đi học và chạy deadline vẽ phác thảo nên thời gian ăn uống rất ít, chỉ ăn qua loa cho xong mỗi bữa.
Úc Văn Yến đẩy hai chiếc vali to một cách khó nhọc ra đến ngoài, thấy cảnh hai chị em đang ôm ấp sờ mặt nhau thì có cảm giác như thể họ mới là chị em ruột, còn anh chỉ là anh rể tới từ ngoài đến.
“Khụ khụ khụ.” Úc Văn Yến không dám cắt ngang một cách công khai, chỉ có thể dùng tiếng ho để thu hút sự chú ý.
“Anh!” Úc Thanh chỉ thò đầu ra gọi Úc Văn Yến một tiếng, rồi tiếp tục chuyện trò với Tuyên Dụ.
Tuyên Dụ cầm một chiếc túi đồ trên tay, là quà chuẩn bị cho Úc Thanh: “Chị mang hết sang cho em tất cả những món lần trước em nói muốn ăn đây.”
“Thật sao?!” Úc Thanh dán sát vào người Tuyên Dụ, “Chị ơi, chị tốt quá!”
Úc Văn Yến bị vứt bỏ một bên: ……
Thôi được rồi, họ là chị em ruột, còn anh chắc chắn là người ngoài.
“Về nhà thôi.” Úc Văn Yến nghiêm mặt, ngắt lời cặp chị em đang chuẩn bị tám chuyện ngay tại sân bay.
Úc Thanh khoác tay Tuyên Dụ, nói với cô: “Căn nhà em thuê đẹp lắm, nhất định chị Tiểu Dụ sẽ thích.”
“Em tốn kém rồi, còn đặc biệt thuê nhà nữa.” Vốn dĩ Tuyên Dụ và Úc Văn Yến định ở khách sạn, nhưng Úc Thanh kiên quyết thuê một căn nhà lớn để ở cùng nhau.
Úc Thanh nói: “Em kiếm được chút tiền, thuê một căn nhà ngắn hạn cũng không có gì to tát. Chị Tiểu Dụ đừng khách sáo với em. Hơn nữa, anh chị sang đây cũng là để đón Tết cùng với em, chúng ta không ở cùng nhau thì còn gì là không khí Tết nữa chứ.”
“Ừhm, đợi lát nữa chị nấu món ngon cho em.” Tuyên Dụ thật lòng xem Úc Thanh như em gái ruột mà yêu thương, một thời gian không gặp mà thấy cô ấy gầy đi, cô đau lòng không thôi.
Úc Thanh lắc tay Tuyên Dụ: “Được, để tối nay em phụ chị.”
Úc Văn Yến quan sát hai chị em suốt đường về, trong lòng suýt nữa lấy sổ nhỏ ra ghi lại một khoản cho em gái ruột. Không phải Úc Thanh nói mình mắc chứng sợ xã hội và ít nói sao? Vậy sao cô ấy cứ nắm chặt tay Tuyên Dụ liến thoắng không ngừng, chẳng cho anh bất cứ cơ hội nào để chèn vào lấy một câu.
Mà đúng là vì mắc chứng sợ xã hội nên Úc Thanh không kết thân làm bạn bè với ai, lại thêm việc cô ấy thường xuyên phải vẽ truyện tranh, thời gian xã giao ít đến đáng thương, dần dà cô ấy trở nên lạc nhịp với mọi người, hầu như chỉ toàn bạn bè xã giao hời hợt. Vì vậy khi gặp lại những người thân trong nước, cô ấy chỉ hận không thể nói một hơi hết sạch những lời chất chứa trong bụng.
–
Đến căn nhà mới thuê, Tuyên Dụ theo Úc Thanh được cô ấy dẫn đi tham quan nhà cửa, còn Úc Văn Yến lên phòng trên lầu để sắp xếp hành lý.
Ngôi nhà theo phong cách Nhật Bản được trang trí đơn giản, hầu như có thể đi dọc qua tất cả các phòng theo một đường thẳng, không có quá nhiều đồ đạc, cộng thêm việc họ chỉ thuê tạm thời nên cũng ít vật dụng, khiến không gian trống trải vô cùng.
Úc Thanh dẫn Tuyên Dụ đi đến siêu thị gần đó mua sắm, tiện thể đi dạo xung quanh.
Úc Văn Yến bước ra khỏi phòng thì không thấy ai cả, gọi điện hỏi mới biết hai chị em đã ra ngoài.
Úc Văn Yến ngồi xuống sofa mà lòng bực bội, cầm điện thoại lướt tìm hồi lâu nhưng không tìm được người cần liên hệ. Anh nhớ ra, lần trước khi nói chuyện xong anh đã đưa người kia vào mục không hiển thị. Do đó không thể tìm được trong danh sách đã trò chuyện, chỉ đành gõ tìm tên Ôn Trạch Tự.
Tìm thấy người kia, mở khung chat lên, Úc Văn Yến hỏi anh ấy:【Bao giờ cậu mới sang đây?】
Ôn Trạch Tự:【Tôi không có nghỉ phép kết hôn, không thể rời đi sớm, cảm ơn.】
Úc Văn Yến:【Sang bên này chơi với Úc Thanh nhanh lên.】
Ôn Trạch Tự lo lắng, hỏi anh:【Thanh Thanh gặp chuyện gì hả?】
Úc Văn Yến không vui:【Không ai chơi với em ấy nên em ấy chỉ biết chiếm thời gian của Tuyên Dụ.】
Ôn Trạch Tự:【Cô ấy sẽ chiếm thời gian của tôi, cũng sẽ chiếm thời gian của Tuyên Dụ, nhưng chỉ không chiếm duy nhất thời gian của mỗi cậu. Mong người nào đó hãy tự xem xét lại bản thân.】
Úc Văn Yến nổi giận đến mức suýt trợn trắng mắt:【Tôi với em ấy là máu mủ ruột rà!】
Ôn Trạch Tự châm biếm:【Ừhm, nhưng thế tại sao Thanh Thanh không chiếm thời gian của cậu.】
Úc Văn Yến cảm thấy không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này thêm nữa, nói thêm câu nào chắc anh đau tim mất:【Cậu có bản lĩnh thì đừng sang đây, cứ trực ban tăng ca ở đơn vị đi, tạo phúc cho các đồng chí khác nữa.】
Có tin anh sẽ nhắn tin cho cấp trên của anh ấy ngay lập tức không, giao thêm việc, khiến anh ấy bận đến quay cuồng, không rời đi được không!
Đúng lúc đó, Úc Thanh và Tuyên Dụ từ ngoài về, họ thảo luận về những tấm hình vừa chụp.
Tuyên Dụ đặt đồ mới mua lên quầy bếp, nói: “Đi, ra sân sau, chị chụp cho em thêm vài tấm nữa!”
Úc Thanh đi ngang qua phòng khách, nói với Úc Văn Yến: “Anh, bọn em mua nguyên liệu cần dùng rồi, anh xem thử rồi nấu đại vài món nhé.”
Úc Văn Yến lại khó chịu, hai chị em đi chơi không rủ anh, toàn sai anh làm việc.
Qua cửa sổ sát đất nhìn ra sân, có thể thấy Tuyên Dụ đang dạy Úc Thanh cách pose dáng dưới gốc cây anh đào trong sân, cô nhấn chụp luôn tay và không ngừng khen đẹp. Nhìn một hồi thì cơn bực trong lòng Úc Văn Yến cũng biến tan, cảm thấy cũng ổn, họ hòa thuận vui vẻ chơi cùng nhau, anh không kìm được lấy điện thoại chụp một bức ảnh.
Úc Văn Yến gửi ảnh cho Ôn Trạch Tự trước lúc rửa rau, kèm theo dòng chữ:【Gia đình này không cần cậu lắm đâu, Tết này đừng sang quấy rầy gia đình ba người của chúng tôi nữa.】
Ôn Trạch Tự gửi lại một dấu chấm hỏi qua.
Úc Văn Yến đã đạt được mục đích khiêu khích, bèn đặt điện thoại xuống, đi nấu cơm tối trong tâm trạng vui vẻ.
Buổi tối, Tuyên Dụ còn đi tắm suối nước nóng gần đó với Úc Thanh, vì Úc Văn Yến phải chỉnh lý văn kiện đột xuất nên chỉ đành ở nhà.
Mỗi người mua một cây kem trên đường về, còn tay trong tay đi bộ về. Tuyên Dụ kể cho Úc Thanh nghe những chuyện lý thú khi Úc Văn Yến và Ôn Trạch Tự cùng tham gia cuộc thi hùng biện cấp trường hồi đại học.
“Lúc đó, anh trai em được chọn làm đối thủ phản biện thứ hai của đội kia. Phong cách tranh luận khá ôn hòa, liên tục áp đảo những quan điểm mà đội kia đưa ra, trong hai phút chất vấn, đội đối thủ còn chưa nói được hết một câu.” Tuyên Dụ nhắc lại mà vẫn thấy buồn cười.
Úc Thanh truy hỏi Tuyên Dụ: “Sau đó thì sao? Đối phương phản ứng thế nào khi anh trai em cố ý kéo thù hận?”
Tuyên Dụ: “Vì không thể chọn cùng một người trong lượt phản biện thứ hai và thứ ba, nên đến lượt chất vấn đối phương phản biện thứ ba thì chỉ có thể chọn anh Ôn làm người phản biện thứ hai. Để giành lại thế chủ động, đối thủ đã học theo anh trai em mà công kích anh Ôn dữ dội. Vì không thể ngắt lời bên kia nên anh ấy cầm micro đứng im suốt hai phút.”
“Hở……” Gương mặt nhỏ nhắn của Úc Thanh lộ vẻ thất vọng, “Anh Trạch Tự yếu quá vậy.”
Tuyên Dụ vỗ nhẹ vào mu bàn tay Úc Thanh, nói: “Hai người họ diễn kịch đôi đấy, trước lúc lên sân khấu, anh trai em đã bảo anh Trạch Tự, nhìn theo chỉ thị của anh ấy mà làm.”
“Chỉ thị gì?” Úc Thanh không hiểu sự ăn ý quái gở giữa hai người đàn ông kia, “Anh Trạch Tự cũng đồng ý phối hợp sao?”
“Không phối hợp cũng phải phối hợp, Úc Văn Yến áp sát tấn công đối phương, đối phương không đánh được anh ấy nên chỉ có thể trút giận lên người anh Ôn.” Tuyên Dụ nói đến đây cũng thấy hành vi của Úc Văn Yến quá tồi.
Úc Thanh đoán: “Rồi anh Trạch Tự nổi điên, phản đòn đối thủ một trận ra trò?”
“Chuẩn luôn, anh Ôn còn giành được giải ‘Người hùng biện xuất sắc nhất’ trong lần thi đó luôn đấy.” Tuyên Dụ nói xong thì ôm bụng cười lớn, “Úc Văn Yến xuống sân khấu rồi còn tiếc nuối số lần mình đứng lên trong phần tranh luận tự do quá ít, mới bỏ lỡ giải ‘Người hùng biện xuất sắc nhất’, khiến đối thủ cũng không dám đến giao lưu với họ mà lén chạy biến mất tăm, vì sợ bị họ ghim rồi hội đồng một trận.”
Từ đó, danh hiệu “Song Cẩu Ngoại Đại” đã được xác lập, không còn là sân chơi riêng của Úc Văn Yến nữa.
Úc Thanh cười không ngừng: “Hahaha, họ ấu trĩ quá đi mất, anh trai em và cả anh Trạch Tự nữa, đều trẻ con quá đi mất!”
“Chủ đề trò chuyện của hai chị dâu em chồng các em là lấy chúng tôi ra làm trò đùa à?”
Đột nhiên một giọng nam biếng nhác vang lên trước mặt khiến tiếng cười của hai cô gái im bặt.
Tuyên Dụ là người đầu tiên có phản ứng, kéo Úc Thanh chạy về nhà.
Úc Văn Yến đi đằng sau, trêu chọc cợt nhả: “Đang đi dép lê thì đừng chạy nhanh quá, lỡ ngã thì mất mặt lắm đấy.”
“Anh im miệng đi!” Úc Thanh vốn ngoan hiền cũng không nhịn được mà quay đầu lại mắng Úc Văn Yến.
Úc Văn Yến cười khẩy, chuyển cuộc gọi sang loa thường rồi cất giọng khiêu khích: “Nghe thấy chưa, gia đình này không cần cậu lắm đâu.”
Ôn Trạch Tự đang chờ ở sân bay trong nước cũng nghe được đoạn đối thoại của cặp chị dâu em chồng kia, anh ấy lạnh lùng ngắt lời: “Nếu tôi nghe không nhầm thì hình như cũng không cần cậu lắm đâu nhỉ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh ấy chưa nói xong thì Úc Văn Yến đã ngắt điện thoại.
Chỉ cần không nghe thấy thì không phải là sự thật.