Chương 7: Say Rượu – Hình như anh ấy là chồng tớ

Sau khi bọn họ rời đi một lúc lâu, Trình Diên mới hoàn hồn lại từ trạng thái ngơ ngác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Vừa rồi……anh có nghe thấy không?

Miểu Miểu bừng tỉnh và nghi ngờ hỏi: “Cậu nhìn gì vậy?”

“À, không có gì.”

Sau khi băn khoăn một lúc, cuối cùng Trình Diên từ bỏ đấu tranh nội tâm, nghe thì nghe, dù sao cô cũng đâu nói xấu ai.

Đó vốn là sự thật, dù cô không nói ra thì Trì Nghiễn Hành chắc chắn cũng nghĩ như vậy.

Khi Trì Nghiễn Hành đến, trong phòng bao đã có không ít người.

Trong phòng bật loa vang trời, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Kha Húc Dương kéo anh qua, ấn xuống ghế rồi dúi vào tay anh một ly rượu.
“Tối nay tôi nhất định phải xem cậu uống, nói gì thì nói, không say không về!”

Bọn họ đều là phú nhị đại ở Kinh Thị, nhà Kha Húc Dương tư tưởng thoáng, bố mẹ anh ấy không ép anh ấy nối nghiệp gia đình. Hiện tại, anh ấy đang làm phi công cho hãng hàng không lớn nhất trong nước, vừa bắt đầu bay quốc tế trong năm nay. Mỗi lần nghỉ phép, anh ấy đều gọi Trì Nghiễn Hành và vài người bạn đi chơi cùng.

Trì Nghiễn Hành nhìn qua, những người khác đã uống hết một vòng, bọn họ đều là bạn chơi cùng từ nhỏ, vài người còn dẫn bạn gái theo và đang ngồi quanh bàn để lắc xúc xắc.

Ánh sáng trong phòng bao mờ ảo, đèn chớp nháy đỏ xanh liên tục, anh nheo mắt như thể vừa phát hiện điều gì đó bất thường.

Anh càng nhìn người kia càng lùi về phía sau, cố tình né sau lưng người khác như thể không muốn bị anh phát hiện.

Kha Húc Dương đang chuẩn bị rót rượu cho anh, vừa quay người đã thấy Trì Nghiễn Hành đặt ly rượu xuống cái cạch, đi thẳng về phía góc phòng.

Ngay sau đó là vài tiếng hét chói tai vang lên, anh lạnh lùng lôi Trì Nhật Nhiên ra từ sau lưng mấy cô gái, như thể đang xách một con gà con.

Trì Nghiễn Hành ngước mắt lên liếc nhìn Kha Húc Dương, giọng điệu lãnh đạm: “Cậu dẫn em ấy đến đây?”

Kha Húc Dương vội xua tay: “Không liên quan đến tôi, đừng vu oan cho người tốt.”

Sáng nay Trì Dật Nhiên lại sang nhà Kha Viễn Gia nhờ dạy kèm tiếng Anh, nhưng không ngờ tối qua Kha Viễn Gia bị sốt, hôm nay cả ngày mệt mỏi nên sợ lây bệnh cho cô ấy.

Đúng lúc đó, anh họ cậu ấy là Kha Húc Dương ghé chơi, vừa nghe nói bọn họ chuẩn bị đi quán bar thì Trì Dật Nhiên nhõng nhẽo đòi đi theo, vậy là anh ấy dẫn cô ấy theo luôn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Quán bar này vốn dĩ là sản nghiệp nhà họ Kha, dẫn cô ấy đến chơi cũng chẳng có gì không an toàn, ai ngờ lại đụng trúng anh trai của cô ấy ở đây.

Những người khác vẫn tiếp tục hát hò và trò chuyện sôi nổi, còn Trì Dật Nhiên thì đứng cúi đầu trước bàn như thể bị phạt, trông như chú cún con đáng thương bị chủ nhân la rầy.

“Em đủ tuổi chưa mà dám đến quán bar?”

Trì Dật Nhiên từ nhỏ đến lớn chẳng sợ trời chẳng sợ đất, bố mẹ, ông bà đều cưng chiều cô ấy hết mực, nhưng cô ấy thật sự sợ người anh trai này.

Gan to bằng trời như cô ấy, lần này cũng nhận ra anh trai cô ấy thật sự đang nổi giận. Không biết ai lại chọc giận anh, suốt ngày như ăn phải thuốc súng.

Cô ấy vội quay sang cầu cứu Kha Húc Dương, ánh mắt vừa chân thành vừa đáng thương.

Kha Húc Dương nháy mắt với cô ấy, như muốn nói: “Để anh lo.”

“Được rồi, cậu bớt căng thẳng đi, tôi thấy con bé không có ai chơi cùng nên mới dẫn đi, quán bar nhà tôi thì có gì mà không yên tâm?” Kha Húc Dương khéo léo chuyển đề tài, vừa nói vừa đẩy Trì Nghiễn Hành ra ngoài ban công, lại kêu hai cô gái lái xe đưa Trì Dật Nhiên về nhà an toàn.

Trước khi đi, anh ấy còn không quên dặn dò: “Về đến nhà nhớ nhắn tin báo bình an cho anh trai em đấy nhé.”

Cửa kính cách âm ở ban công khép lại, mọi tiếng ồn ào náo nhiệt bên trong lập tức bị chặn lại.

Gió tháng Hai vẫn còn lạnh, thổi qua ban công quán bar làm lay động bóng cây xung quanh, thỉnh thoảng vài chiếc lá rơi xào xạc trên mặt đất khiến con phố dưới bầu trời đêm càng yên tĩnh.

Ánh trăng chiếu nghiêng lên ban công, phản chiếu bóng lưng cao lớn và thẳng tắp của chàng trai. Trì Nghiễn Hành đứng chìm trong bóng tối, lười biếng tựa vào lan can, đầu ngón tay anh kẹp điếu thuốc, giữa màn đêm điểm lên một đốm đỏ rực.

Kha Húc Dương cầm theo ly rượu, mở cửa bước ra.

Tiếng ồn ào bên trong ùa ra ngoài khi cửa mở nhưng nhanh chóng bị chặn lại khi cửa đóng lại.

Kha Húc Dương cười nói: “Sao vậy? Hôm nay ăn phải thuốc nổ à?”

Trì Nghiễn Hành đặt cánh tay lên lan can, gạt tàn thuốc đã cháy hết rồi nghiêng đầu liếc nhìn anh ấy mà không đáp.

Bạn bè từ nhỏ đã quen với tính lạnh lùng của anh, từ bé anh đã ít nói. Mỗi lần tụ họp, khi người khác uống say như điên, hát hò nhảy nhót loạn xạ trên bàn nhậu thì Trì Nghiễn Hành vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh như không có gì xảy ra.

Xuất thân tốt, năng lực giỏi, đi đến đâu cũng dễ dàng thích nghi.

Chỉ có tính cách trầm lặng này là khiến bạn bè thường xuyên trêu chọc. “Cậu đứng im một chỗ như núi băng thế kia, không biết cô gái nhà ai chịu nổi tính cậu nhỉ?”

Trong giới thiếu gia nhà giàu, ở độ tuổi này họ đổi bạn gái liên tục, ai cũng nghĩ Trì Nghiễn Hành sẽ cô đơn lẻ bóng đến già.

Ai biết được, chẳng bao sau lâu tin tức Trì Nghiễn Hành kết hôn lan truyền khắp nơi.

Đủ loại tin đồn nổi lên, ban đầu có người nói vợ anh là con gái nhà lãnh đạo địa phương, theo quy định cần giữ bí mật. Sau đó, người ta phát hiện cô chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường mở nhà máy, không cùng đẳng cấp với nhà họ Trì nên không biết cô đã dùng cách gì mà trèo lên được cành cao.

Nhưng thực sự cô trông thế nào, không ai biết cả.

“Ê, hôm nào đưa vợ cậu đi ăn cơm chung đi, cưới lâu rồi mà chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến cô ấy.”

Anh nhíu mày, hỏi: “Sao? Ghen tị với người đã kết hôn à?”

Kha Húc Dương cạn lời: “Nghe xem, đây là lời nói của con người sao?”

Anh ấy uống một ngụm rượu, nghiêm túc nói: “Tôi thấy cậu có vấn đề đấy, có nhà có vợ mà sống như người độc thân là sao? ”

“Tôi nói này, hai người sống chung va chạm nhỏ là chuyện bình thường, tình cảm là phải vun đắp, cậu phải chủ động tấn công, mất mặt chút cũng chẳng sao……”

Trì Nghiễn Hành nhìn anh ấy cười: “Bắt đầu dạy bảo tôi rồi đấy à? Cậu yêu mấy năm rồi mà không tiến triển được gì, lần nào cầu hôn cũng bị từ chối? Cậu lấy đâu ra tự tin mà nói những lời này?”

Kha Húc Dương nghe thế thì phát cáu: “Tôi có kinh nghiệm lý thuyết nhiều hơn cậu, được chưa? Cậu nói xem, tôi nói có đúng không?”

Thấy anh ấy lải nhải không dứt, Trì Nghiễn Hành vỗ vai anh ấy, nói: “Đi đây.”

“Ơ, tôi còn chưa nói xong mà, cậu đi đâu đấy?”

Trì Nghiễn Hành quay đầu nhìn Kha Húc Dương, khóe môi khẽ nhếch, nhẹ nhàng nói: “Không phải cậu nói sao? Chủ động tấn công.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trì Dật Nhiên đi theo hai người chị rời khỏi phòng bao, khi đi qua hành lang, một chị gái tốt bụng thấy cô ấy có vẻ không vui, cười hỏi: “Sao thế? Bị anh trai mắng à?”

Cô ấy ấm ức gật đầu, mặt mếu máo: “Em biết hôm nay không nên ra khỏi nhà mà. Sáng nay em còn tra tử vi, thấy Hỏa Tinh tam hợp Thổ Tinh, nói hôm nay có thể sẽ chuyển nhà, em còn tưởng nhà sắp đổi biệt thự, ai ngờ là em sắp bị đuổi ra khỏi nhà!”

Hai cô gái nghe xong bật cười nghiêng ngả. “Từ nhỏ đã có anh trai đẹp trai thế này, em hạnh phúc thế còn gì, vẫn không hài lòng sao?”

Trì Dật Nhiên khựng lại, đứng tại chỗ, tròn mắt hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Chị thật sự nghĩ vậy à?”

Hai cô gái lại càng cười ngất.

Cô ấy đang rầu rĩ thì bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, cô ấy vô thức bước tới, đến quầy bar liền nhìn thấy Trình Diên đang chống cằm, lim dim buồn ngủ.

Mắt Trì Dật Nhiên sáng bừng như phát hiện kho báu, gặp được mỹ nhân, trong tích tắc cô ấy lập tức mở wechat đưa mã QR ra.

“Chị dâu xinh đẹp, kết bạn wechat với em nhé!”

Hiếm khi được thả lỏng nên hôm nay Trình Diên đã uống không ít, cô đang cúi đầu thất thần thì bỗng thấy một chiếc điện thoại trước mặt. Cô ngẩng lên nhìn, à, hóa ra là cô gái thắt bím tóc – em gái của Trì Nghiễn Hành.

“Là em à.”

Nhìn cô gái vẫn đang giơ điện thoại, Trình Diên hơi ngại nên vội quét mã và thêm bạn bè. Cô còn lấy miếng bánh ngọt từ đĩa nhỏ đưa cho cô ấy.

Trì Dật Nhiên hài lòng cất điện thoại, nhận bánh ngọt và vui vẻ nói cảm ơn.

Thấy cô ấy còn nhỏ tuổi, Trình Diên chống tay, không yên tâm hỏi: “Em đi một mình đến đây à?”

Trì Dật Nhiên lắc đầu: “Không phải, em được bạn anh trai đưa đến, giờ em về luôn đây.” Cô ấy chỉ về phía cửa, nơi hai cô gái đang đứng chờ, “Hai chị bảo sẽ đưa em về nhà.”

“Được, thế em đi đường cẩn thận nhé.”

Trước khi đi, Trì Dật Nhiên không nhịn được tính tò mò nên ghé sát Trình Diên, đảo mắt nhìn quanh rồi nhỏ giọng hỏi: “Chị thật sự đã kết hôn với anh trai em à?”

Nghe vậy, Trình Diên hơi khựng lại, ấp úng: “Ừh, coi như vậy đi.”

Cô gái đối diện lập tức tròn xoe mắt, ngạc nhiên: “Lần trước em còn không tin, cứ tưởng anh trai em nói lung tung nữa chứ! Vậy là sau này chúng ta là người một nhà rồi nhé! Em có thể thường xuyên nhắn tin cho chị không?”

Nhìn cô gái hoạt bát lanh lợi, Trình Diên mỉm cười: “Tất nhiên là được, lúc nào rảnh em cứ tìm chị nói chuyện nhé.”

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang lên.

“Còn chưa đi?”

Trì Dật Nhiên đang ăn bánh ngọt, giật mình quay đầu lại, thấy anh trai mình đang bước từng bước đi xuống cầu thang.

“Tạm biệt chị dâu!”

Cô ấy lập tức chuồn mất, nhanh như chớp.

Khi Trình Diên hoàn hồn, Trì Nghiễn Hành đã đứng ngay trước mặt cô.

Cô đặt ly xuống, định bước xuống từ ghế cao để chào anh, nhưng cả người say xỉn đứng không vững, loạng choạng ngã qua một bên.

Trì Nghiễn Hành đứng kế bên, nhanh chóng phản ứng nắm lấy cánh tay cô, tiện tay đỡ lấy eo cô.

Trong quán bar bật điều hòa ấm áp, cô không mặc áo khoác ngoài, chỉ còn lại chiếc áo len ôm sát.

Cảm giác mềm mại từ áo len truyền từ lòng bàn tay lan khắp cơ thể, như một luồng điện chạy qua, Trì Nghiễn Hành vô thức buông tay ra, hỏi:

“Em uống rượu à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Còn phải hỏi sao, nhìn bộ dạng này là biết đã uống không ít.

Trình Diên lắc đầu, không rõ là phủ nhận hay do nghe không hiểu.

Cô đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.

Đúng lúc đó Mạnh Miểu Miểu từ nhà vệ sinh đi ra, cảnh tượng mà cô ấy nhìn thấy là: Trình Diên uống say, mơ màng dựa vào một chàng trai không biết trời cao đất dày, bàn tay anh còn đang đặt trên eo cô.

Mạnh Miểu Miểu lập tức bốc hỏa, cô ấy nhanh chóng bước tới vung tay hất phăng tay anh ra, kéo Trình Diên ra phía sau, giọng nói đầy vẻ khó chịu: “Anh là ai? Định làm gì đấy?”

“Anh là ai? Định làm gì đấy?”

Trì Nghiễn Hành hơi ngại, rút tay về: “Cô là bạn của cô ấy?”

“Liên quan gì đến anh? Tôi cảnh cáo anh, còn động tay là tôi báo cảnh sát đấy!”

Ánh mắt Trình Diên lờ mờ, men rượu khiến dạ dày cô quặn trào, ánh đèn đủ sắc màu trước mắt trở nên méo mó, mơ hồ.

Ngay lúc đó, cô ngửi thấy một mùi hương dễ chịu.

Mùi thơm mát, sảng khoái như dòng suối mát lành trong cơn lũ bùn đất.

Bên cạnh, Mạnh Miểu Miểu vẫn đang tức giận nói gì đó, nhưng Trình Diên như mất thính giác, chỉ thấy cô ấy mím môi, liên tục chỉ trỏ vào chàng trai trước mặt.

Mí mắt cô càng lúc càng sụp xuống, cuối cùng cô không trụ nổi ngã ra sau, Mạnh Miểu Miểu ở gần nhất vội đưa tay đỡ nhưng không kịp.

Tưởng rằng sẽ ngã xuống đất nhưng trong giây tiếp theo, cô lại rơi vào một vòng tay vững chãi, ấm áp.

Trình Diên tựa vào vai Trì Nghiễn Hành như tựa vào chiếc gối êm ái, mơ màng ngẩng đầu lên.

Mạnh Miểu Miểu đối diện hoảng hốt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Trình Diên nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của chàng trai trong vài giây, từ sống mũi đến cằm, dường như cuối cùng đã nhớ ra điều gì đó, mắt cô cong lên, bật cười nói: “Nhớ ra rồi, hình như anh ấy là chồng tớ.”





Để lại một bình luận