Chương 7: Quý ông giả tạo

Khi ông chủ Hoàng nhìn thấy Ôn Trạch Tự, sắc mặt lập tức trở nên khó xử, chỉ biết cười gượng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Thanh Thanh.” Ôn Trạch Tự gọi cô: “Qua đây.”

Úc Thanh bước hai bước tới, đứng bên cạnh Ôn Trạch Tự.

Ông chủ Hoàng cười khổ: “Mạo phạm quý nhân rồi, tôi là Hoàng, tự xin tự phạt ba ly.”

Dứt lời, ông chủ Hoàng sảng khoái uống cạn ba ly rượu trắng. Lo sợ vẫn chưa đủ để làm Ôn Trạch Tự hả giận, ông ta uống thêm một ly nữa, nâng cốc về phía Úc Thanh để thể hiện thành ý.

Bầu không khí trong phòng thật khó xử.

Tầm mắt Ôn Trạch Tự quét một lượt khắp phòng, cuối cùng dừng lại trên người Chu Kính. Anh mỉm cười nhã nhặn: “Cậu Chu, lần sau có chuyện gì cứ trực tiếp tìm mẹ tôi, bà ấy rất sẵn lòng.”

Đến lượt Chu Kính không yên lòng ngồi yên: “Anh Tự, tôi không có ý đó. Chỉ là…… nghe nói cô Úc chưa dùng bữa tối nên mới đặc biệt mời cô ấy đến.”

“Ừhm.” Ôn Trạch Tự đáp: “Mọi người cứ tự nhiên.”

Ôn Trạch Tự nắm lấy cổ tay Úc Thanh, dẫn cô rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người dần khuất, ông chủ Hoàng run rẩy, quay sang Chu Kính nói: “Cậu Chu, sao cậu không nói sớm đó là bạn gái của anh Ôn……” Suýt nữa thì ông ta đánh mất tương lai.

Chu Kính cũng sững người, Ôn Trạch Tự thực sự thích con gái nhà người ta rồi sao? Cây vạn tuế cuối cùng cũng nở hoa? Ngôi nhà cũ sắp bùng cháy rồi à?

Hừ——

Cô gái nhỏ này thật xui xẻo, lại gặp phải một quý ông giả tạo như vậy.

Dù ngạc nhiên, Chu Kính vẫn lạnh lùng nói: “Chỉ cần ông nhìn thấy người đẹp đừng buông lời bỡn cợt thì không xảy ra chuyện như thế này.”

Ông chủ Hoàng nhận sai lập tức: “Phải, phải, là tôi ngu xuẩn, là tôi đáng trách.”

Lâm Mạn Tri tò mò hỏi: “Thật sự là bạn gái của A Tự sao?”

Chu Kính xoa cằm, lướt qua những việc gần đây Ôn Trạch Tự làm ở Kinh Bắc. Ngoài việc đi làm ở Bộ Ngoại Giao để thích nghi với môi trường mới, phần lớn thời gian anh đều ở nhà hoặc gặp gỡ bạn cũ. Chu Kính ít nhiều cũng nắm được chút thông tin nhưng điều duy nhất anh nghe Ôn Trạch Tự nhắc đến mà cảm thấy lạ lẫm là……

“Chắc là vợ tương lai do bác Ôn sắp xếp cho anh ấy.” Chu Kính đột nhiên bừng tỉnh.

Đầu tháng trước, Ôn Trạch Tự từng từ chối lời mời của anh ấy, lý do là phải đi xem mắt. Tính cách Ôn Trạch Tự từ trước đến nay luôn ôn hòa, không thể hiện rõ anh có vui hay không với những buổi xem mắt do gia đình sắp xếp. Nhưng có một điều chắc chắn, trong rất nhiều lần gia đình sắp xếp, đây là lần duy nhất anh đi.

Âm mưu từ lâu chăng?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Không đúng, Ôn Trạch Tự sau khi tốt nghiệp liền thi vào Bộ Ngoại Giao rồi làm việc ở nước ngoài, lấy đâu ra thời gian để quen biết.

Ông chủ Hoàng không dám làm phiền suy nghĩ của Chu Kính, cũng không còn dám để ý đến Úc Thanh nữa. Sau một hồi thót tim, giờ ông ta chỉ lo liệu việc kinh doanh ở Kinh Bắc có còn tiếp tục được nữa hay không.

“Cậu Chu, hợp tác của chúng ta…… vẫn cần sự ủng hộ từ bên đó.” Ông chủ Hoàng nói đầy ẩn ý. Trong thời buổi này, làm ăn ở Trung Quốc phải thuận theo chính sách mới có cơm ăn, mới mở rộng được thị trường. Vì vậy ông ta mới muốn mời Ôn Trạch Tự đến, nhưng rõ ràng người ta không có ý định.

Ông chủ Hoàng dè dặt hỏi: “Hay là…… thử hỏi lại anh Ôn lần nữa?”

Dù Ôn Trạch Tự khác biệt với những người làm kinh doanh, nhưng gia đình anh có nền tảng và mối quan hệ rộng. Nếu họ muốn phát triển kinh doanh, vẫn phải xem ý kiến bên đó. Quyền lực vĩnh viễn đứng trên tiền tài.

Trần Kỳ Thâm lên tiếng: “Đừng làm khó A Tự nữa, đợi chính sách ra chúng ta đấu thầu là được, nên trước mắt vẫn cứ chuẩn bị kỹ càng đi.”

Chu Kính cũng thấy vậy: “Được, nghe anh Trần.”

Anh ấy cảnh cáo ông chủ Hoàng: “Đừng tự tiện hành động. Nếu hỏng việc, ông đừng nghĩ đến chuyện làm ăn ở Kinh Bắc nữa.”

Ông chủ Hoàng vội gật đầu đồng ý.

Úc Thanh theo chân Ôn Trạch Tự đến khu nghỉ ngơi đang mở ở đại sảnh. Tối nay, căn biệt thự không tiếp đón thêm vị khách nào, không gian trống trải, không một bóng người qua lại.

Cô bị anh kéo đi, cúi đầu nhìn tay anh.

Bàn tay anh ấm áp, trong khi trời lạnh thì tay chân Úc Thanh lạnh cóng, nên không hề thấy bài xích sự tiếp xúc này.

Úc Thanh cúi đầu nhìn đôi giày, trong đầu tất cả đều là lời anh ở trong phòng ra mặt nói cho cô.

Tim cô bất giác nóng lên, bất chợt giơ tay kéo Ôn Trạch Tự dừng lại.

Úc Thanh kìm nén từ trong phòng đến giờ, khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí để nói điều mình nghĩ, sợ Ôn Trạch Tự ngắt lời nên cô vội vàng nói: “Anh từng nói, nếu muốn kết hôn, cũng không nhất thiết phải chờ tình yêu. Kết hôn với một người bạn, chỉ có mối quan hệ thể xác hoặc chỉ đơn thuần về tinh thần, cũng không phải là không thể.”

Ôn Trạch Tự lặng lẽ chờ cô nói tiếp.

Úc Thanh nắm tay áo anh, thẳng lưng đứng dậy, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Cô cố gắng để giọng mình nghe tự nhiên: “Tôi…… nghiêm túc.”

Ánh mắt Ôn Trạch Tự tối sầm, cảm xúc bên trong phức tạp như những luồng gió cuộn mây trên mặt biển sâu, khó đoán vô cùng.

“Thanh Thanh, không cần vội.” Ôn Trạch Tự từ tốn rút tay lại, “Điều kiện của tôi đối với cô chẳng có chút ưu thế nào, cô nên suy nghĩ thêm.”

Úc Thanh không cảm thấy là không có ưu thế với điều kiện Ôn Trạch Tự đưa ra chẳng hề làm khó cô, chỉ là những việc một người vợ nên làm.

Có lẽ vì cô không kỳ vọng nhiều vào tình yêu hay hôn nhân, bố mẹ càng khiến cô tin rằng tình yêu là thứ vừa không thể gặp, cũng không thể cầu.

Điện thoại của Ôn Trạch Tự reo lên. Anh nói với Úc Thanh: “Chờ chút nữa, tôi bảo người đưa cô về phòng. Đi lại cả ngày rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Bị anh khuyên lần thứ hai, lòng Úc Thanh trĩu nặng, có phần thất vọng. Cô chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng anh đi xa dần.

Sau khi kết thúc cuộc gọi công việc, Ôn Trạch Tự quay người thì thấy Chu Kính ngồi trên sofa gần đó. Anh ấy bật cười: “Anh Tự, anh không tử tế chút nào, bắt nạt cô bé ít đọc sách nhà người ta như thế.”

Cô bé chắc chắn không biết đoạn sau của câu nói ấy:

Nếu em không muốn kết hôn, và nhất định phải chờ tình yêu, chỉ cần trong lòng đủ mạnh mẽ, hãy chuẩn bị sẵn sàng sống độc thân suốt đời, bởi xác suất xảy ra tình yêu không cao.

Một người quý phái, điềm đạm như Ôn Trạch Tự chắc chắn thuộc nhóm người vế sau. Đối với anh, hôn nhân chỉ là lựa chọn, không phải bắt buộc.

Nhưng giờ đây, Chu Kính cảm giác chủ đề ấy sẽ trở thành chủ đề bắt buộc.

Và đáp án nhất định phải là tên Úc Thanh.

Ôn Trạch Tự khẽ nhướng mày, ung dung đút tay vào túi, bình thản nhìn Chu Kính.

“Thật sự muốn kết hôn?” Chu Kính không ngốc, từng câu Ôn Trạch Tự nói đều là lời từ chối, nhưng câu nào cũng là cạm bẫy. Con cáo già này lấy lùi làm tiến, đoán chừng cô bé quyết tâm không gả cho ai ngoài anh rồi cũng nên.

Trước khi mọi chuyện ngã ngũ, đối mặt với câu hỏi thẳng thắn, từ trước tới nay Ôn Trạch Tự luôn chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt, không để lộ rõ ràng, mọi thứ đều ẩn chứa trong im lặng.

Lần này cũng vậy.

Chu Kính không hài lòng với dáng vẻ đắc thắng của Ôn Trạch Tự, dang tay nói:
“Cô bé đó tính tình cũng bướng, gan lại nhỏ. Anh từ chối người ta liên tục…… hai lần, không sợ cô ấy bỏ chạy trong đêm sao?”

Ôn Trạch Tự: “Vậy nên, tối nay tài xế ở trang viên……”

Chu Kính giơ tay chặn lại: “Hiểu rồi, tôi sẽ cho họ nghỉ phép.”

Ôn Trạch Tự bước tới gần Chu Kính: “Cẩn thận hành động, đừng dọa cô ấy.”

Chu Kính: “……”

Chính bản thân anh cũng biết bản tính của mình sẽ dọa con nhà người ta nhỉ.

Ôn Trạch Tự: “Còn nữa, đừng tùy tiện gọi cô ấy là cô bé.”

Chu Kính liếc nhìn người đàn ông phong thái nho nhã, nuốt nước bọt, không dám nói thêm. Đột nhiên, anh ấy cảm thấy thương cho Úc Thanh, bị một ông chú già lừa mà chẳng hay biết.

Nằm trên chiếc giường mềm mại của khách sạn, Úc Thanh trằn trọc không ngủ được. Trong đầu cô chỉ toàn là những lời từ chối của Ôn Trạch Tự.

Cô mắc nhiều tật xấu, không biết cách từ chối người khác, lại sợ bị từ chối. Ý nghĩ muốn bỏ chạy lóe lên, nhưng cuối cùng cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chờ đến sáng rồi rời đi.

Trước khi ngủ, điện thoại của Úc Thanh reo lên. Cô liếc nhìn màn hình, không ngờ là cuộc gọi từ bà ngoại.

Đây là lần đầu bà ngoại gọi khuya thế này, Úc Thanh lập tức bắt máy: “Bà ngoại, có chuyện gì ạ?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười vui vẻ của bà: “Tiểu Thanh, cháu vẫn chưa ngủ à? Bà ngoại gọi có làm phiền cháu không?”

“Không đâu ạ, cháu vẫn đang làm mà.” Úc Thanh ngồi dậy, lo lắng hỏi: “Sao bà ngoại lại gọi cho cháu?”

Úc Thanh lo sợ bà ngoại gọi điện là vì vấn đề sức khỏe.

Hai năm trước, bà ngoại sống ở quê được chẩn đoán mắc bệnh, sức khỏe ngày một yếu đi. Bà ngoại từng tràn đầy năng lượng giờ nói vài câu cũng khó nhọc.

Bà ngoại: “Cậu cháu vừa mua cho bà một cái điện thoại mới, bà muốn gọi cho cháu gái bà thôi.”

Mũi Úc Thanh cay cay, cô mỉm cười: “Mai cháu sẽ về thăm bà.”

Bà ngoại xua tay: “Đừng, đừng về. Công việc cháu bận rộn, phí thời gian với bà ngoại làm gì. Giữa năm ngoái cháu về một lần rồi, cứ xin nghỉ mãi, ông chủ của cháu sẽ không vui đâu.”

Bà ngoại sống cùng gia đình cậu ở quê, Úc Thanh không tiện ở lâu. Mỗi năm dịp Tết, cô chỉ cùng với Cừu Tâm về thăm bà ngoại hai ngày. Năm ngoái, giữa năm cô đã xin nghỉ về cùng Cừu Tâm để chăm sóc bà ngoại khi bà nhập viện.

Úc Thanh: “Tết cháu sẽ về thăm bà.”

Bà ngoại: “Không cần vội, mẹ cháu còn bận chăm hai đứa trẻ, cháu theo làm gì cho khổ. Năm nay tập trung tìm việc, tốt nghiệp xong rồi về.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh bèn hiểu ngay.

Năm nay, Cừu Tâm và cả nhà sẽ về quê, bà ngoại không muốn cô theo cùng để tránh những tình huống khó xử.

Trong khoảnh khắc, đôi mắt Úc Thanh nóng lên, càng muốn gặp bà ngoại hơn.

Nhớ lại buổi chiều bố mẹ ly hôn, hai người còn đang cãi nhau. Bà ngoại từ quê vội vàng đến, kéo cô vào bếp, chỉ cho cô thấy một túi trứng gà đất mang từ quê lên, mỉm cười hỏi cô có muốn ăn trứng hấp không, bà sẽ làm cho.

Cô bỗng nhiên thèm trứng hấp do bà ngoại làm.

“Tiểu Thanh, học hành cho tốt, tìm một công việc tử tế nuôi sống bản thân. Bà ngoại thấy cháu như vậy là mãn nguyện rồi. Chuyện của bố mẹ cháu đừng can thiệp, chuyện nhà của họ cũng xem như không biết, sống tốt cuộc đời của mình, nhớ chưa?” Bà ngoại nói liền một hơi, có phần đứt quãng, rồi thở dài: “Chỉ tiếc, có lẽ bà ngoại không đợi được đến lúc cháu lập gia đình.”

Úc Thanh nhớ đến kết quả khám sức khỏe bà nhận được năm ngoái tại bệnh viện. Mũi cay xè, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, chạm lên mu bàn tay và chăn.

Trước đây, cô không thể hiểu nổi tại sao có người chỉ vì vài lời của người lớn mà quyết định kết hôn. Nhưng giờ đây, khi ở trong hoàn cảnh ấy, cô chỉ cảm thấy tủi thân, không nỡ. Thật sự rất muốn bà ngoại luôn khỏe mạnh, ở bên cô thêm vài năm, đợi đến lúc cô ổn định gia đình và sự nghiệp.

Cố gắng nén tiếng khóc, cô trấn an bà ngoại vài câu rồi cúp máy. Úc Thanh úp mặt vào chăn khóc thật lâu, mũi nghẹt cứng đến không thở nổi, nhưng cô không dám lộ mặt ra ngoài, sợ tiếng khóc của mình bị người khác nghe thấy.

Tiếng gõ cửa vang lên, khiến Úc Thanh sợ hãi co rúm lại.

“Thanh Thanh, ngủ chưa?” Giọng Ôn Trạch Tự vang lên bên ngoài cánh cửa dày.

Cô ồn ào gây ra động tĩnh không nhỏ, liệu anh có nghe thấy không?

Úc Thanh chưa khóa cửa, lo lắng anh sẽ bước vào, vội vàng xỏ dép, kéo cửa ra, lộ ra nửa người, không dám dựa vào phía trước quá nhiều, trốn tránh ánh sáng đèn tường hành lang chiếu tới, muốn mượn bóng tối che giấu.

Mới khóc xong, chắc chắn rất xấu xí. Cô…… không muốn người khác biết mình khóc.

“Tôi…… không sao, chuẩn bị đi ngủ rồi.” Úc Thanh hơi cúi đầu, mái tóc dài buông xuống, che khuất hai má.

Nỗi buồn và thất vọng bao phủ lấy Úc Thanh, dù Ôn Trạch Tự không muốn để ý cũng không được. Hóa ra, những âm thanh mơ hồ mà anh nghe được là thật.

Ôn Trạch Tự không kìm được, đưa mu bàn tay chạm nhẹ lên má Úc Thanh. Cô giật mình ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, rồi lại luống cuống cúi xuống.

Chỉ trong hai giây, Ôn Trạch Tự đã nhận ra đôi mắt đẹp như nước của cô đầy tơ máu, đáy mắt hoe đỏ.

Là dáng vẻ vừa mới khóc.

“Tôi……” Úc Thanh định nói mình đi ngủ, nhưng Ôn Trạch Tự đã đưa tay nâng mặt cô lên. Bàn tay anh ấm áp, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt cô. Giọng anh trầm ấm: “Sao lại khóc thế?”

Vốn dĩ Úc Thanh không có chuyện gì, nhưng khi anh dịu dàng hỏi như vậy, cảm giác bất lực và sợ hãi trong lòng cô trào dâng, nước mắt rơi từng giọt lớn, đều đập vào mu bàn tay anh.

Sắc mặt của Ôn Trạch Tự không còn dịu dàng nữa, anh trở nên nghiêm túc.

Trước khi anh kịp mở miệng hỏi han, Úc Thanh nhỏ giọng: “Hình như tôi bị dị ứng da……”

Lúc nãy, Úc Thanh cảm thấy ngứa ngáy, không ngờ khóc xong lại càng ngứa hơn.

Chẳng lẽ trong bữa tối có món gì đó khiến cô bị dị ứng?

Không nghĩ được nhiều hơn, Úc Thanh chỉ thấy cực kỳ tủi thân, gặp chuyện đã không vui, cơ thể lại còn ngứa khắp người.

Ôn Trạch Tự bỏ tay ra, ánh đèn từ hành lang hắt đến, giúp anh nhìn rõ vết đỏ lan trên cổ cô, cả vùng dưới cằm cũng vậy, triệu chứng dị ứng.

“Đi bệnh viện.” Ôn Trạch Tự kéo cô sát lại gần mình.

Đứng dưới ánh đèn vàng nhạt, Úc Thanh mới nhận ra không chỉ cổ mà cả cánh tay cô cũng đỏ một mảng lớn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Không biết có phải ảo giác không, Úc Thanh cảm thấy sắc mặt Ôn Trạch Tự hơi trầm xuống, nhưng khi nhìn cô lại rất dịu dàng.

Chắc là……

Là ảo giác.







Để lại một bình luận