Chương 7: Khói của tẩu thuốc cây đỗ quyên
Tiêu Hân sững người, người vừa mới bị cô ấy nói xấu lại đứng ngay trước mặt, đang tiến về phía bạn của cô ấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô ấy chọc nhẹ vào cánh tay của Diệp Phục Thu, nhỏ giọng nói: “Chị… Chị đi trước đây, những gì chị vừa kể với em về anh ấy, em coi như chị nói bậy đi nhé.”
Nói xong, cô ấy lập tức biến mất.
Diệp Phục Thu quay đầu nhìn bóng lưng trốn đi của cô ấy, cảm giác bất an trong lòng càng dâng lên. Cô nuốt nước bọt, ngoảnh lại.
Ngay sau đó, cô di chuyển từng bước, ép mình mạnh dạn bước tới.
Không thể thất lễ với người này được.
Diệp Phục Thu bước tới trước mặt anh, ngay lập tức phải ngước nhìn chàng trai, rụt rè hỏi: “Có việc gì sao?”
Kỳ Tỉnh ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy lố bịch vì việc anh sắp làm. Anh kéo dài giọng, đầy vẻ châm biếm: “Không có gì cả, rảnh rỗi, tôi có bệnh thôi.”
Diệp Phục Thu: ?
Sau một lúc, cô gật đầu, trước khi quay lưng rời đi còn để lại một câu: “…Chúc anh sớm ngày, hồi phục.”
Diệp Phục Thu vừa bước được một bước, cánh tay đột nhiên bị kéo mạnh về phía sau.
Cô trừng mắt, loạng choạng lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Kỳ Tỉnh thường có thói quen hơi ngẩng cằm, cộng thêm chiều cao vượt trội, đôi mắt phượng của anh khi nhìn người khác càng hẹp lại.
Cách nhìn người của anh đầy khinh thường, cảm giác áp bức vô cùng lớn.
Nhìn chằm chằm cô vài giây, Kỳ Tỉnh bật cười.
“Chỗ tôi có một trò chơi, muốn chơi thử không?”
Dù là chuyện gì ở trên người anh cũng chẳng phải chuyện tốt. Diệp Phục Thu gần như từ chối ngay lập tức: “Tôi không muốn.”
Kỳ Tỉnh nắm lấy cánh tay cô, trong lòng bàn tay là cảm giác mềm mại từ làn da mịn màng của cô gái. Sự ma sát khiến anh ngứa ngáy, ngón tay hơi giật nhẹ.
Nghe cô từ chối, anh thản nhiên nhướng mày: “Xin lỗi nhé, tôi không chuẩn bị phương án cho câu trả lời ‘không muốn’ của cô.”
Ngay sau đó, Kỳ Tỉnh mở cửa ghế phụ phía sau, nhét cô vào trong.
Diệp Phục Thu ngả người vào ghế da mềm mại, vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô ngẩng đầu, thấy Kỳ Tỉnh ngồi vào ghế lái, sau đó anh trực tiếp áp sát lại gần.
Diệp Phục Thu nín thở, cố hết sức dán người vào cửa xe, sợ đến mức vai co rúm lại.
Kỳ Tỉnh cúi người tới gần, dừng lại khi ở khoảng cách vừa đủ, trong đôi mắt của anh phản chiếu đôi mắt hoa đào nhỏ đầy vẻ hoảng hốt, vừa sáng vừa tinh khôi của cô.
Nhận ra sự căng thẳng của đối phương, anh ngược lại không vội mở lời, chỉ giữ nguyên khoảng cách vượt ranh giới này, dùng ánh mắt và hơi thở dần dần bào mòn nhịp tim của cô.
Mặt Diệp Phục Thu đỏ bừng mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Vì cảm giác thỏa mãn khi trêu chọc người khác càng lúc càng sâu đậm, Kỳ Tỉnh nheo mắt cười, vừa sinh động vừa đẹp trai.
Cho đến khi đối phương sắp không chịu nổi, tầm mắt anh mới từ từ rời khỏi gương mặt cô, liếc ra phía sau lưng cô rồi nhàn nhã nhắc nhở: “Dây an toàn.”
Nói xong, anh khởi động xe thể thao bằng một tay, nhấn ga lao vào dòng xe cộ đông đúc lúc hoàng hôn của thành phố.
Kỳ Tỉnh lái xe rất nhanh, nhưng chỉ cần một tay trên vô lăng đã có thể hoàn toàn kiểm soát chiếc xe. Trong thành phố đông đúc vào giờ cao điểm, anh vẫn có thể vừa chống một tay vào cửa sổ vừa lái xe len lỏi mượt mà như cá bơi qua dòng nước.
Có điều, anh chẳng mấy để ý đến khả năng chịu đựng của hành khách. Diệp Phục Thu bị kỹ thuật lái xe của anh làm cho nghiêng trái nghiêng phải, bất ngờ đập đầu vào cửa kính đến choáng váng.
Cô chỉ có thể nhịn, thầm trừng mắt nhìn anh cả vạn lần trong lòng.
Trong khoảnh khắc đầu óc quay cuồng, một ý nghĩ muộn màng lóe lên trong đầu Diệp Phục Thu.
Cô chợt nhận ra.
Người như cô, chỉ cần đối diện với ánh mắt người khác phái là sẽ cảm thấy khó chịu và buồn nôn… nhưng dường như lại không hề bài xích Kỳ Tỉnh.
Tại sao lại như vậy?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
…………
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở khu thương mại xa hoa bậc nhất, Diệp Phục Thu vẫn không biết anh định đưa cô đi làm gì.
Rốt cuộc là trò chơi gì, muốn chơi gì đây?
Trong lòng cô cảm thấy lo lắng mà không rõ vì sao.
Kỳ Tỉnh cũng không khách sáo, ngón tay xoay chìa khóa xe, lắc nhẹ ra hiệu cho cô đi theo. Bước chân anh vừa lớn lại tùy ý.
Diệp Phục Thu nhìn quanh hai bên, gió thổi qua, cô đưa tay vén mái tóc đen rồi bước theo anh.
Quyền dạo chơi khu thương mại xa hoa này chỉ dành cho số ít người. Nơi đây hoạt động theo chế độ hội viên, nếu không phải VIP thậm chí không có cả tư cách tiêu dùng, khách hàng thông thường phải đặt lịch trước mới được vào.
Nhưng khi quản lý ca trực ở cửa nhìn thấy Kỳ Tỉnh, ông ấy lập tức mở lớn cửa đón anh. Hai nhân viên bảo vệ cúi người vén rèm chắn nhiệt, cung kính nói: “Chào cậu, chào cô, buổi tối vui vẻ.”
Trước sự cung kính của người khác, Diệp Phục Thu luôn cảm thấy không thoải mái. Cô cũng vô thức hơi cúi người, cúi đầu bước nhỏ theo sau Kỳ Tỉnh, miệng lẩm bẩm không thành tiếng: “Vâng, cảm ơn, cảm ơn…”
Khu thương mại ngoài những thương hiệu xa xỉ hàng đầu thường trú còn thường xuyên tổ chức triển lãm dành riêng cho các VIP tham quan. Có lẽ vì những sự kiện như vậy, lượng khách qua lại hôm nay khá đông, bóng người đi thành nhóm nhộn nhịp, nhiều người còn có nhân viên xách túi đi cùng.
Diệp Phục Thu đi theo phía sau anh, đi một mạch đến cửa hàng Louis Vuitton có diện tích lớn nhất trên tầng một.
Nhân viên ở cửa hàng LV không nhận ra Kỳ Tỉnh, nhưng lại nhận ra tấm thẻ VIP đen vàng quyền lực trong tay anh, nên tươi cười rạng rỡ hơn, cúi chào đón tiếp.
Diệp Phục Thu nhìn những túi xách và quần áo được trưng bày trong cửa hàng, đến giá tiền cũng không dám đoán. Cô nhỏ giọng hỏi người phía trước: “Chúng ta sẽ làm gì?”
Kỳ Tỉnh không trả lời, chỉ khẽ ngoắc tay ra hiệu cho bảo vệ độc quyền của VIP vẫn luôn theo sau họ, mang đến hai chiếc ghế đặt ngay lối vào.
Diệp Phục Thu tròn mắt: Hai người này đã đi theo từ lúc nào vậy? ?
Kỳ Tỉnh lùi lại một bước, ngồi xuống lười biếng bắt chéo chân.
Anh dựa lưng vào lối ra duy nhất của cửa hàng, trông như một tử thần mang nụ cười ôm lưỡi hái chặn lối những linh hồn tội lỗi chạy trốn.
Anh quay đầu nhìn cô rồi khẽ nghiêng đầu ra hiệu cô ngồi xuống bên cạnh.
Diệp Phục Thu nhíu mày, không hiểu rốt cuộc anh định làm gì.
Cô quan sát vẻ mặt đối phương, thử phán đoán nhưng thất bại, đành lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh, cả người chỉ ngồi trên mép ghế một cách dè dặt.
Chẳng mấy chốc từ sâu trong cửa hàng vang lên tiếng cười đùa, Diệp Phục Thu ngẩng đầu, nhìn thấy ba người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt, trên mặt tràn đầy niềm vui không che giấu được. Vừa chia sẻ “Chiến lợi phẩm” của mình, họ vừa ngoái đầu nói với người đàn ông phía sau: “Anh Thuận tốt quá! Hôm nay anh Thuận đẹp trai hơn nhiều đấy nhé~”
“Tiêu tiền cho các cô thì tôi mới đẹp trai hơn à? Mấy con tiểu yêu tinh thấy túi là sáng mắt này.” Giọng người đàn ông vui vẻ sảng khoái, rõ ràng việc hào phóng chi tiền cho những người phụ nữ mê tiền này khiến anh ta cảm thấy vô cùng hãnh diện.
“Ai nói thế! Anh Thuận bình thường cũng siêu đẹp trai mà~”
Nghe giọng nói quen thuộc, Diệp Phục Thu ngước lên nhìn về phía trước, ngay khoảnh khắc nhìn thấy mặt người đàn ông, cô sững người rồi vội cúi đầu xuống.
Đây chẳng phải tên đàn ông đã gây nhau với cô ở sân golf hôm đó sao!
Cô quay sang nhìn người bên cạnh, lúng túng ngượng ngùng hỏi: “Anh đang muốn làm gì vậy?”
Kỳ Tỉnh tựa đầu nhìn thẳng phía trước, chậm rãi đáp: “… Hửm?”
“Chơi trò chơi chứ còn gì nữa.”
Diệp Phục Thu há miệng không thốt nên lời. Đồng thời, anh Thuận và các cô gái xinh đẹp khi nhìn thấy cảnh này đều chầm chậm dừng lại.
Các cô gái nhìn hai người ngồi chặn trước cửa mà nhân viên cửa hàng cũng không dám hỏi bèn cảm thấy có điều không ổn, nhìn nhau nghi ngờ.
Anh Thuận nhìn thấy Kỳ Tỉnh, sắc mặt lập tức thay đổi, liếc qua cô gái bên cạnh đã hoàn toàn quên mất, dò xét đầy dè chừng: “Cậu Kỳ ngồi đây… là có nhã hứng gì sao?”
Kỳ Tỉnh nở nụ cười nhếch mép, chân bắt chéo rung nhè nhẹ: “Chẳng có nhã hứng gì cả, đang đợi anh thôi.”
Mặt anh Thuận càng cứng đờ hơn, ở vịnh Tiêu Quảng Đông mà bị người như Kỳ Tỉnh để ý thì làm gì có chuyện tốt lành!
Anh ta liếc nhìn cô gái luôn cúi đầu bên cạnh Kỳ Tỉnh, đột nhiên nhớ ra.
Đây chẳng phải cái người đã nôn hôm đó sao!
Anh Thuận nhìn hai người bọn họ, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, Kỳ Tỉnh lại thích kiểu này sao!?
Kỳ Tỉnh rũ mắt nhìn xuống ngón tay mình: “Chuyện hôm trước, tôi đã nói xong chưa nhỉ.”
“Ở địa bàn của tôi, mà dám bắt nạt người của tôi.”
“Tôn Thuận, tổng giám đốc Tôn.” Anh nhướng mắt lên, cười nhạt: “Anh cũng thật oai phong quá nhỉ.”
Hai chân Tôn Thuận lập tức mềm nhũn.
Nhưng bên cạnh toàn là những cô gái mình cưa cẩm, dù thế nào anh ta cũng không muốn mất mặt, Tôn Thuận chuyện này trôi qua êm đẹp nên vừa bước lên phía trước vừa cười xòa: “Ôi, cậu Kỳ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi mà…”
Người đàn ông tiến đến gần, ký ức về sự khó chịu dữ dội khi nôn hôm trước lại trỗi dậy, Diệp Phục Thu cảm thấy cổ họng nghẹn cứng, động tác né sang một bên ngày càng rõ ràng.
Cô không chịu nổi, chỉ muốn tránh xa, vừa định đứng dậy——
Kỳ Tỉnh liếc nhìn cô và dùng một tay ấn lấy cánh tay cô.
Anh dường như không dùng nhiều sức, nhưng cô lại không thể nhúc nhích, Diệp Phục Thu nhìn anh, ánh mắt bất an dao động.
Tôn Thuận bước đến trước mặt họ, cẩn thận dò xét, biết rằng cô gái nhỏ này là người dễ nói chuyện.
“Cô gái, lần trước đều là hiểu lầm, đều do tính tình tôi nóng vội quá, đúng không?”
Diệp Phục Thu vừa định gật đầu, Kỳ Tỉnh đã lên tiếng trước: “Anh nghĩ thế là xong sao.”
“Tổng giám đốc Tôn, cô bé nhà tôi sau khi về đã không khỏe về thể chất lẫn tinh thần.” Anh thở dài, giả vờ đau lòng: “Cô ấy nói luôn gặp phải ác mộng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Giây tiếp theo, Tôn Thuận nghe thấy tên khốn này chậm rãi ra lệnh.
Kỳ Tỉnh nhìn về phía anh ta, trong mắt hiện rõ sự vui vẻ, nói từng chữ nhẹ nhàng: “Hay là quỳ một cái đi.”
“Thành tâm sám hối, xin lỗi đàng hoàng, có khi…” Anh xoa nhẹ thái dương, suy tư: “Tôi sẽ tha cho anh.”
Tôn Thuận sững sờ, lập tức nổi giận.
Dù sao anh ta cũng là một cậu ấm nhà giàu, lớn lên trong nhung lụa, tuy quyền thế không bằng người kia, nhưng cũng không đến mức phải chịu nhục như thế này!
Mặt Tôn Thuận đỏ bừng vì giận, vừa định tiến lên lớn tiếng thì câu nói tiếp theo của Kỳ Tỉnh đã trực tiếp đập tan sự hung hăng của anh ta.
“Thư ký của anh chưa gọi cho anh sao?”
Kỳ Tỉnh hạ chân bắt chéo xuống, phủi nhẹ ống quần: “Anh nghĩ mà xem, công ty xảy ra chuyện lớn thế mà lại không tìm anh…”
Tôn Thuận lập tức hiểu ý anh, sắc mặt tái mét: “Cậu… cậu đã làm gì rồi.”
Kỳ Tỉnh ngước mắt lên, nghiêng đầu: “Anh mong tôi làm gì sao?”
Tôn Thuận lập tức choáng váng.
Những cô gái trang điểm lòe loẹt đứng bên xem kịch, chẳng ai dám nói câu nào.
Việc người đàn ông này phải quỳ xin lỗi đã là chuyện chắc chắn, Diệp Phục Thu nhận ra anh ta không thể phản kháng nên cô nhanh chóng đứng dậy, không muốn nhận lời “Xin lỗi” như thế này.
Tôn Thuận dám quỳ, nhưng cô thì không dám nhận.
Diệp Phục Thu lùi lại chỉ muốn rời đi, nhưng vừa lùi được hai bước thì lưng đã bị bàn tay của Kỳ Tỉnh chặn lại.
Cô hoảng hốt quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông giữ chặt vai cô không cho cô cử động, Diệp Phục Thu nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Tỉnh thì tim cô trong khoảnh khắc như rơi vào khoảng không.
Kỳ Tỉnh đứng sau lưng cô, cúi người nhìn chằm chằm Tôn Thuận vật lộn giữa thực tế và lòng tự trọng, ánh mắt của anh sáng rực đến đáng sợ, toát lên một niềm vui méo mó, dữ dội.
Anh vui vẻ một cách thuần khiết, anh tận hưởng, chiêm ngưỡng vẻ mặt lúng túng, không phục nhưng buộc phải cúi đầu trong hoàn cảnh này của anh ta.
Diệp Phục Thu bị dọa sợ.
Thì ra đây chính là trò chơi.
Anh chỉ mượn cớ giúp cô xả giận, nhưng thực ra là để tìm niềm vui.
Tôn Thuận là một người có ngoại hình tầm thường, cũng chẳng có tài cán gì, chỉ dựa vào một túi tiền đầy mà tưởng mình có thể ngang ngược.
“Cô có biết anh ta yêu nhất điều gì không?” Kỳ Tỉnh thấp giọng nói, giọng trầm khàn đầy mập mờ, anh liếc nhìn những người phụ nữ kia: “Sự nịnh bợ, sự hầu hạ của bọn họ. Và cả cái vẻ bề ngoài phù phiếm của một người đàn ông.”
Những người phụ nữ đó có một nhóm riêng, chuyện hôm nay Tôn Thuận quỳ gối xin lỗi người khác ở nơi này mà lan ra, ngày mai khi mặt trời vừa mọc anh ta sẽ không còn chút thể diện nào ở vịnh Tiêu Quảng Đông nữa.
Anh ta trân trọng điều gì nhất, Kỳ Tỉnh sẽ đạp nát điều đó.
Tôn Thuận bị đe dọa, mặt mày tái mét quỳ xuống trước mặt họ, người đàn ông to lớn dường như ngay khoảnh khắc ấy đã gục ngã.
“Tôi sai rồi! Xin hãy tha thứ cho tôi! Tôi cầu xin cậu!”
“Còn muốn tôi làm gì nữa, bảo tôi làm gì cũng được, chỉ xin đừng động đến công ty của tôi!”
Diệp Phục Thu không thể lùi lại, cô chỉ muốn nhắm mắt lại, run rẩy lên tiếng: “Anh buông tôi ra… Anh làm thế này là sai rồi……” Cô không thể chấp nhận cái quỳ gối của Tôn Thuận.
“Không biết điều, vô văn hoá, quấy rối con gái.”
Kỳ Tỉnh nghiêng người cúi thấp đầu về phía cô, nhìn cô một cái, vẻ mặt rất vô tội: “Anh ta sai nhiều lắm, đúng không?”
Kẻ có tội thì phải trả giá, phải cầu xin tha thứ đàng hoàng.
…………
Kỳ Tỉnh với thân hình cao lớn, gần như bị Diệp Phục Thu mạnh tay kéo ra khỏi khu thương mại.
Hai người giằng co, kéo qua kéo lại đi ra khỏi cổng lớn, dưới làn gió chiều từ vịnh, bóng dáng của họ đan xen vào nhau.
Diệp Phục Thu hất tay anh ra, khuôn mặt đầy vẻ khó chịu.
Kỳ Tỉnh lắc lắc cổ tay, liếc nhìn cô một cái: “Người nhỏ mà sức thì lớn ghê.”
Lúc này Diệp Phục Thu vẫn còn cảm giác lạnh sống lưng, mái tóc đen bị gió thổi rối tung, cô nhìn anh với ánh mắt không hiểu: “Tại sao lại phải làm thế này.”
“Anh làm vậy chẳng phải cũng là bắt nạt người khác sao?”
“Hả?” Ánh mắt Kỳ Tỉnh hơi lạnh, hỏi cô: “Anh ta không đáng phải xin lỗi sao? Cô không giận à?”
“Đúng, anh ta đáng ghét, quấy rối bạn tôi, còn động tay động chân với tôi.” Gió quá mạnh, Diệp Phục Thu không nhịn được phải cất cao giọng, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra mình đang nổi giận.
“Anh ta nên xin lỗi, nhưng không phải theo cách này.”
“Không phải chỉ cần anh ta chân thành xin lỗi là được sao? Tôi có thể tha thứ cho anh ta.”
Làm thế này chẳng phải cô từ nạn nhân lại trở thành kẻ bắt nạt người khác sao.
Diệp Phục Thu nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, nhíu mày lại: “Lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui, anh nghĩ đó là thứ gì chứ?”
Kỳ Tỉnh bất chợt nhướng mày.
Lúc này Diệp Phục Thu đã nhận ra rõ ràng.
Quả nhiên, cô và Kỳ Tỉnh vốn dĩ là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, mãi mãi không thể hòa hợp.
Nên giữ khoảng cách càng xa càng tốt.
…………
Một hồi chỉ trích không kiêng nể kết thúc, gió đêm thổi qua, Diệp Phục Thu ỉu xìu trước ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Tỉnh.
Hỏng rồi, mất kiểm soát rồi.
Cô cúi đầu xuống, siết chặt vạt áo, không dám nói thêm gì.
Cuối cùng, Kỳ Tỉnh nói một câu “Đi thôi”, cô lật đật như một tên ngốc nhanh chóng đi theo.
Xe chạy qua hai ngã tư, cô vẫn không dám mở miệng.
Diệp Phục Thu định nói đỡ vài câu, nghĩ ngợi một lúc, lí nhí mở lời: “Thực ra tôi chỉ nghĩ rằng…”
Chiếc xe di chuyển trên con phố, Kỳ Tỉnh nhìn vào gương chiếu hậu, sắc mặt hơi thay đổi, đáp lại: “Hửm?”
“Anh làm thế này rất dễ kết thù.” Diệp Phục Thu khẽ nói: “Trong xã hội này….. thêm một kẻ thù không bằng thêm một người bạn….. Anh thấy đúng không?”
“Kết oán quá nhiều, nếu sau này… nếu chẳng may thất thế, chẳng phải sẽ…”
Kỳ Tỉnh cố gắng cắt đuôi chiếc xe bám theo phía sau, anh đạp ga muốn vượt qua đèn xanh chỉ còn lại 5 giây phía trước.
Kết quả là khi xe lao đến giữa ngã tư, từ bên hông đột nhiên xuất hiện một chiếc ô tô vượt đèn đỏ lao thẳng đến.
“Đúng vậy, người ghét tôi rất nhiều.”
Trong tích tắc như kéo dài vô tận, Kỳ Tỉnh bỗng nhếch môi cười: “Cô nhìn xem.”
“Dù là báo thù, cũng phải xếp hàng mà đến.”
Diệp Phục Thu ngơ ngác, trước khi kịp phản ứng với lời anh nói, chỉ nghe thấy tiếng xe bất ngờ rẽ hướng, lốp xe phát ra âm thanh ma sát chói tai khiến màng nhĩ cô như muốn nổ tung.
Ngay giây sau, bóng dáng cao lớn của Kỳ Tỉnh bao trùm lấy cô.
Ngay trước khi chiếc xe kia đâm vào họ, Kỳ Tỉnh đã xoay người che chắn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hương thơm thoang thoảng từ quần áo của chàng trai pha lẫn mùi thuốc lá phả vào, đồng tử Diệp Phục Thu mở to đầy sự kinh ngạc——
Cô được Kỳ Tỉnh ôm chặt vào lòng.
Lalaland
2 tháng trước lúc 12:43 sángCảm ơn Truyện Nhà Nàng đã đăng chap mới ạ..hóng bữa giờ.