Chương 7: Cuộc gọi nhỡ không để lại lời nhắn

Phần lớn tính hung hăng trên người Dịch Thận nằm ở đôi mắt như chim ưng kia, kết hợp với khuôn mặt gầy và sống mũi thẳng, nhìn qua anh đặc biệt khó gần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dường như bản thân anh biết điều này, nên thường đội mũ lưỡi trai, kéo vành mũ xuống để che đi ánh mắt.

Nhưng điều anh không biết chính là, việc làm này lại phản tác dụng, người khác không nhìn rõ mắt anh, ngược lại càng khiến anh trở nên bí ẩn và lạnh lùng hơn.

Lúc này, cô em khóa dưới đứng trước mặt Dịch Thận cầm thời gian biểu, thấp thỏm lo sợ, cẩn thận hỏi: “Đàn anh…… tình huống này phải làm sao?”

Đó là sự xung đột về thứ tự sử dụng sân khấu chính, đã được bốc thăm từ trước của các câu lạc bộ khác nhau tại buổi tuyển sinh.

“Thời hạn thuê thiết bị sắp hết nên muốn chen ngang để chèn ép câu lạc bộ khác à?” Giọng Dịch Thận lạnh nhạt, không chút gợn sóng, vành mũ nâng lên liếc cô ấy một cái: “Cô đi hỏi anh ta, lần sau xếp hàng đi vệ sinh hét lên sắp tè ra quần rồi, xem có ai thèm để ý đến anh ta không.”

Đàn em khóa dưới đứng nghiêm nhịn cười: “Vâng ạ!”

Một lời nói trúng tim đen! Đàn anh đầy khí phách!

Người em gái khóa dưới chạy đi, mang theo một luồng gió, khẽ nâng góc áo T-shirt rộng thùng thình của Dịch Thận, hòa vào bầu không khí ồn ào xung quanh.

Khi anh nghiêng người, điện thoại trong túi quần vừa lúc rung lên.

Nhìn thấy tên người gọi đến, Dịch Thận rút điện thoại ra nghe, nhàn nhạt gọi: “Chú.”

Bóng người len lỏi xung quanh, thân hình cao gầy của anh đứng sững trong đám đông đầy xung đột, ánh nắng gay gắt chiếu không xuyên qua cơ thể anh, như một khối đá obsidian không thể xuyên thấu.

Bóng đen dưới chân bao trùm một vở kịch câm, không biết đầu dây bên kia nói gì, vẻ mặt thư giãn của Dịch Thận lập tức trở nên căng thẳng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khi các khớp tay anh siết chặt vì dùng lực, tai nghe điện thoại phát ra tiếng chửi rủa thâm độc của đối phương.

“Mẹ nó cái thằng chết tiệt!!”

“Cả nhà họ Thẩm đều đáng chết!!”

…………

Báo danh rồi dọn dẹp ký túc xá xong, Thẩm Viên nhìn bản đồ trường học để đến khoa Công nghệ Thông tin. Mặc dù anh hai nói xong việc sẽ quay lại ký túc xá nữ đón cô, nhưng xét thấy lúc nãy khi giúp cô chuyển hành lý lên lầu, hai người lại quá nổi bật, nên cô tự đi tìm anh ấy thì hơn.

Trường học rộng đến mức gần bằng diện tích hai ba khu dân cư, nhưng may mắn là cách bố trí quy củ, hướng chính Nam chính Bắc cũng giúp người ta dễ nhớ phương hướng.

Thẩm Viên có khả năng định hướng tốt hơn Sinh Yểu, việc nhanh chóng thích nghi với môi trường không thành vấn đề.

Cô đi chậm rãi trên đôi giày da Mary Jane nhỏ xinh, nhìn quanh, mặc dù trường học có lẽ không rộng rãi và sang trọng bằng khu nghỉ dưỡng gia đình cô mở, nhưng bầu không khí yên tĩnh mà tràn đầy sức sống luôn khiến cô cảm nhận được sự tự do.

Sự vui vẻ này khiến Thẩm Viên cảm thấy việc phản đối bà nội để vào đại học Tân Dương là xứng đáng.

Một vài chuyên ngành của khoa Công nghệ Thông tin là thương hiệu của đại học Tân Dương, mỗi năm cũng tuyển sinh rất nhiều. Kiến trúc của khoa thể hiện sự nghiêm túc và tiên tiến của khối ngành công nghệ kỹ thuật cao, lại mang khí phách của một trường đại học cấp cao.

Tòa nhà chính có chín tầng, Thẩm Viên đứng ở đại sảnh vắng lặng, ngước nhìn khoảng không giữa các tầng lầu, không biết anh hai ở đâu.

Vì chưa chính thức khai giảng, trong tòa nhà vắng tanh, tiếng động nhỏ cũng vang vọng kéo dài.

Tai Thẩm Viên thính nên nghe được tiếng trò chuyện vọng ra từ sâu bên trong tầng một, trong đó có giọng của anh hai, cô nhanh chóng bước đi tìm theo nguồn âm thanh.

Tầng một có cấu trúc hành lang hình chữ 口, Thẩm Viên đi đến góc rẽ định rẽ vào, cô vừa ló đầu ra nhìn thì lập tức rụt lại.

Cô áp sát vào tường, chỉ để lộ đôi mắt nhìn về phía xa—— Nhìn thấy Trương Gia Minh đang đứng cạnh anh hai.

Sao lại trùng hợp đến vậy! Ở đây mà cũng gặp nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh ta và anh hai là bạn học cùng chuyên ngành sao?

Nhớ lại cảnh mình giả vờ là Sinh Yểu làm mình làm mẩy với Trương Gia Minh, cô nhắm mắt hối hận, quả thật là sai một ly đi một dặm.

Xem ra không thể đi qua được rồi.

Đúng lúc Thẩm Viên đang khổ sở suy nghĩ, tiếng vọng cuộc đối thoại của hai người kia vang đến một cách chính xác, nội dung cuộc trò chuyện được cô nghe rõ ràng.

Lúc đầu còn nghe không hiểu, nhưng khi thông tin truyền tải qua lời nói của hai người ngày càng nhiều, những suy đoán trong đầu dần hình thành, Thẩm Viên đột nhiên nhíu mày, ánh mắt nhìn Thẩm Xước lộ vẻ không thể tin được.

Câu nói “Anh trai em đây, lần này chắc chắn thắng” mà anh ấy vừa nói với cô không lâu đã có căn cứ.

Làm sao họ có thể như vậy……

Chuyện, chuyện này không thể là việc anh hai nên làm ra.

Đang lúc đang kinh ngạc trước cuộc trò chuyện nghe lén được, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân đều đặn, Thẩm Viên quay đầu lại, toàn thân nổi da gà khi nhìn thấy dáng người cao ráo của Dịch Thận.

Sao lại đụng phải hết thế này!

Thẩm Viên vội vàng nhìn lại hai người vẫn đang trò chuyện…… Làm sao bây giờ?

Theo quan điểm đúng sai của cô, lẽ ra nên để Dịch Thận trực tiếp bắt gặp họ gặp nhau. Người nhạy bén như anh sẽ lập tức nghi ngờ, biết đâu có thể ngăn cản hành vi sai trái của anh hai.

Nhưng mà…… ánh mắt cô lay động.

Đó là anh trai ruột của cô, còn người kia chỉ là “Người lạ” gặp mặt hai ba lần.

Tiếng bước chân đang đến gần, thời gian để cô lựa chọn nhanh chóng rút ngắn lại.

Xong việc ở buổi báo danh tân sinh viên, Dịch Thận quay lại tòa nhà để tiếp tục làm dự án, anh cúi đầu nhìn điện thoại, bước đi theo đường  quen thuộc.

Giây tiếp theo, khoảnh khắc nghe thấy tiếng chạy nhanh đến và ngẩng đầu lên, anh bắt gặp đôi mắt hốt hoảng trong trẻo của Thẩm Viên.

Ngay sau đó, cánh tay anh bị cô dùng hai tay ôm lấy, cô gái nhỏ dùng hết sức, kéo anh thẳng vào lớp học gần nhất.

Bịch—— Cánh cửa khép lại khẽ khàng.

Phòng học này hơi nhỏ, rèm cửa cũng được kéo kín, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, không khí ngừng lưu thông ra bên ngoài, tín hiệu bị cô lập. Bụi mịn lơ lửng, sự chênh lệch thể hình rõ rệt của hai người và hơi thở hơi gấp gáp của cô gái làm bầu không khí trở nên ngột ngạt.

Đầu mũi giày tròn Mary Jane chen vào không gian giữa hai chân chàng trai, tất lụa trắng mịn màng cọ xát với quần dài màu đen, nhất thời không biết ai là người cố ý trêu chọc.

Đá obsidian đã được mài giũa tinh xảo dù ở trong bóng tối cũng sẽ phát sáng—— Như đồng tử của Dịch Thận lúc này đang nhìn xuống cô.

Đôi mắt phượng một mí khi cụp xuống càng thêm sắc lạnh, anh lười biếng để mặc Thẩm Viên ấn vào tường, xem rốt cuộc cô muốn làm gì.

Cảm nhận được khí chất áp bức từ người đối diện, Thẩm Viên lập tức hối hận, cơ bắp săn chắc dưới lớp áo mỏng của chàng trai khiến cô giật mình rụt tay lại ngay.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Cô…” Dịch Thận vừa mở miệng, cô gái trước mặt đã không chút do dự bịt miệng anh lại.

Thẩm Viên: Không được nói chuyện!

Dịch Thận: ?

Cô đang làm gì vậy.

Không khí trong phòng tối đột nhiên chao đảo, như sóng biển nóng bỏng, rít lên cuộn trào.

Cảm giác cọ xát truyền đến từ bắp chân khiến trái tim Thẩm Viên xao động.

Quá mạo phạm, quá vô lễ, đây không phải là hành động cô nên làm.

Tim đập thình thịch bên tai, Thẩm Viên từ từ ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt anh.

“Anh đừng nói gì vội…” Giọng cô thậm chí còn run rẩy.

Dịch Thận nhìn ánh mắt bối rối của cô, đặc biệt không hiểu.

Rõ ràng người bị kéo vào phòng giữa đường là mình, sao cô lại có vẻ tủi thân như thể anh đang giở trò lưu manh vậy?

Hơi thở ấm áp của chàng trai phả vào tay khiến cô thấy hơi nhột.

Anh quá cao, Thẩm Viên phải kiễng chân mới bịt được miệng anh, cơ thể cô hơi mất thăng bằng, khi mũi chân lảo đảo về phía trước, eo cô bị chàng trai ôm trọn một cách chắc chắn.

Bộ phận chưa từng bị người khác giới chạm vào đột nhiên bị chiếm trọn, Thẩm Viên câm nín mở to mắt.

Dịch Thận dùng lực ở tay, kéo cô vào lòng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh dùng tay còn lại trực tiếp nắm trọn hai tay cô, giải phóng giọng nói đang bị bịt kín, cúi đầu xuống, nửa đùa nửa thật: “Có ý gì?”

Bóng râm của vành mũ chàng trai phủ lên khuôn mặt trắng nõn của cô, khoảng cách giữa hai người đã gần chạm trán vào nhau, giọng Dịch Thận trầm thấp, cảm giác khàn nhẹ lại càng thêm quyến rũ.

Tiếng bước chân và tiếng trò chuyện bên ngoài cửa hình như đã biến mất? Hay là bị tiếng tim đập làm nhiễu loạn thính giác, cô không thể phán đoán được nữa.

Ánh mắt dao động của Thẩm Viên bị anh cướp đoạt sạch sẽ, cô nhanh chóng bịa ra lời nói dối, nhỏ giọng nói: “Tôi… nhìn thấy Trương Gia Minh, không muốn gặp anh ta.”

Trong đầu Dịch Thận lướt qua hình ảnh tên béo Trương Gia Minh, anh cười khẩy: “Vẫn còn nhung nhớ không quên à?”

Thẩm Viên lắc đầu.

“Thế đến đây làm gì.” Anh truy hỏi, nhất quyết phải có được một câu trả lời hợp lý, giải thích cho tình hình hiện tại.

Hình như họ đã đi thật rồi, đi từ phía bên kia hành lang, Thẩm Viên thở phào nhẹ nhõm, chỉ còn phải đối phó với chàng trai trước mặt.

Anh không phải người dễ dàng xoa dịu, cô sợ lộ ra sơ hở dưới ánh mắt soi xét của đối phương, cố gắng rụt đôi tay đang bị anh nắm chặt, “…Tìm anh?”

“Tìm tôi?” Dịch Thận lặp lại từng chữ, càng thêm nghi ngờ.

“Nghe nói về chuyên ngành của anh, muốn đến thử vận may, xem có thể gặp được anh không.” Cô cụp hàng mi xuống, như cánh bướm khẽ lay động, “Ai ngờ lại gặp Trương Gia Minh trước.”

Anh buông tay cô ra, tầm mắt nhìn vào cổ tay bị siết đến hằn đỏ của cô, không hề lay chuyển: “Tìm tôi? Có việc gì à?”

Có việc gì? Có thể có việc gì chứ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Tôi thấy anh rất kỳ lạ.” Thẩm Viên phồng má lên, không kiểm soát được mà nói tiếp: “Tôi không phải người anh…” Giọng nói ngưng bặt theo cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng.

Không phải người anh…… thích sao?

Không phải anh nên rất muốn gặp tôi sao.

Thoáng thấy khuôn mặt cô đỏ bừng lên, Dịch Thận ngả người về sau, đôi mắt lạnh lùng bỗng cong lên ở đuôi, giọng nói kéo dài: “Hửm?”

“Nói hết câu đi.”

…………

Kết thúc mọi chuyện và mọi công việc trong ngày, khi bước vào nhà đã là 11 giờ đêm, toàn thân mệt mỏi rã rời.

Điện thoại bị Dịch Thận ném lên kệ giày, tiếng ồn ào từ buổi livestream game trong phòng khách lọt vào tai, chưa đầy vài giây đã nhỏ lại, cùng với tiếng Giả Minh vang lên: “Anh! Về rồi!”

Giả Minh đặt game xuống, nhanh chóng đi về phía anh, vừa theo Dịch Thận vào nhà rửa tay uống nước vừa hỏi, vẻ mặt khó xử: “Cái gì mà chú anh đột nhiên không cho vay tiền nữa?”

“Ông ấy không cho vay thì ông nội anh làm phẫu thuật bằng cách nào?”

“Chúng ta đi đâu kiếm tiền bây giờ, ngay cả đổ hết tiền ăn vào cũng không đủ.” Giả Minh thất thần, “Em rút lại câu nói cuộc sống luôn phát triển theo hướng tốt hơn mấy ngày trước, quá khốn nạn. Đây là kiểu chuyện gì thế này.”

Động tác rửa mặt của Dịch Thận dừng lại, tiếng nước chảy ào ào vẫn tiếp diễn, giọt nước chảy dọc xuống theo hàng mi.

Anh không nói gì, chỉ ngừng lại một lát rồi tiếp tục rửa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Rốt cuộc là vì sao! Không phải đã hứa hẹn đâu vào đấy rồi à, cái loại chó má gì thế.” Giả Minh chửi rủa.

Dùng khăn lau mặt, Dịch Thận nhớ lại nội dung cuộc điện thoại ban ngày, bình thản thuật lại: “Ông ấy mất việc rồi, thân còn khó lo.”

Giả Minh: Á?

Chú họ của Dịch Thận là nhân viên một công ty, đã làm việc nhiều năm, thu nhập coi như ổn. Trước đây đã đồng ý cho nhà anh vay tiền để giải quyết khó khăn cấp bách.

Ai ngờ, chỉ vì cô chủ nhà họ Thẩm chịu một chút uất ức nhỏ, người đứng đầu nhà họ Thẩm đã trực tiếp đánh sập công ty của chú họ Dịch Thận, nhiều dây chuyền sản xuất bị đổ vỡ nên phá sản rồi.

Bây giờ công ty nợ lương và tiền thưởng của rất nhiều người, đang náo loạn tổ chức khởi kiện. Mặc dù chú họ có công việc đàng hoàng, nhưng phải gánh vác gia đình mà vợ thì không đi làm, lại còn có hai con trai đi học, tuổi trung niên tìm việc làm lại quá khó, căn bản không thể lấy tiền dư ra được.

Vì vậy mới thốt ra câu “Cả nhà họ Thẩm đều đáng chết”.

Một trò đùa cợt nhỏ nhoi của con cái nhà giàu, lại có biết bao nhiêu người bị vạ lây.

Tình hình vốn đã căng thẳng eo hẹp của Dịch Thận, theo đó lại càng tồi tệ hơn.

“Không có tiền thì không có tiền, có thể đi cướp được à?” Trên mặt Dịch Thận không hề lộ ra vẻ hoảng loạn, anh mở tủ lạnh tìm đồ ăn, “Không có tiền thì cứ để ông già đó chết đi.”

Giả Minh ôm lưng ghế, hừ khẽ: “Anh mà có được cái tính tàn nhẫn này sớm hơn thì đã không đến nỗi có ngày hôm nay.”

Cậu ấy chợt nghĩ ra: “Ê, hay là em đi tìm Bưu…”

Chưa nói hết câu, Giả Minh đã bị ánh mắt sắc lạnh như dao của Dịch Thận làm cho câm miệng.

Hơi lạnh trong tủ lạnh ù ù xộc ra ngoài, cuối cùng anh chỉ lấy một chai nước, ngồi xổm xuống rút dây điện tủ lạnh để tiết kiệm điện, nhướng mắt lên nhìn, đầy vẻ uy hiếp: “Giả Minh, tôi chỉ nói một lần thôi.”

Giả Minh vội vàng tự vả miệng mình, “Sai rồi, sai rồi, tuyệt đối không tìm bọn họ nữa.”

“Tiền làm thêm vẫn có thể gom góp, tóm lại,” Dịch Thận vặn nắp chai uống hai ngụm, “Đợi cuộc thi giành được giải nhất là có tiền thôi.”

…………

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Thẩm Xước về nhà thay giày, tưởng rằng mọi người trong nhà đã ngủ hết, nhưng vừa bước vào đã bị Thẩm Viên đang im lặng ngồi trên ghế sofa trừng mắt làm cho giật mình, anh ấy vỗ ngực: “Tổ tông của tôi ơi…… cú đêm đấy à? Em không ở ký túc xá sao lại về rồi.”

Anh ấy đặc biệt nhấn mạnh: “Anh đã thay giày đàng hoàng rồi nhé! Đừng có vu oan cho anh!”

Bộ đồ ngủ màu trắng dưới ánh trăng lấp lánh ánh sáng mờ ảo, hiếm khi Thẩm Viên không nở t nụ cười với anh ấy: “Anh, tại sao anh lại đào góc tường* của Dịch Thận.”

(*Đào góc tường: nghĩa là giành giật, lôi kéo, dụ dỗ nhân tài của người khác về làm cho mình một cách không minh bạch.)

Vẻ mặt Thẩm Xước thay đổi, dường như không ngờ cô lại biết chuyện.

“Hôm nay em đến khoa Công nghệ Thông tin vô tình nghe được, nếu không phải em…” Thẩm Viên nói đến giữa chừng, sợ lộ ra chuyện mình có tiếp xúc với Dịch Thận cho anh trai biết nên chuyển đề tài: “Ông bà đã dạy chúng ta từ nhỏ là gì? Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo*.”

(*Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: Người quân tử đối diện với tiền tài và danh vọng, để dùng nó cho việc đạo)

“Em không thể hiểu anh đang làm gì? Cuộc thi này nhất định phải thắng sao?”

“Chính là nhất định phải thắng!” Thẩm Xước ngắt lời cô, giọng nói cũng kiên quyết không kém.

Thẩm Viên nhíu mày, tức đến lồng ngực phập phồng.

Thẩm Xước bước tới, lý lẽ rõ ràng nói cho cô biết: “Trước hết, là Trương Gia Minh chủ động tìm anh. Thứ hai, anh ta là một nhân tài có năng lực hàng đầu trong chuyên ngành, có anh ta ở đây chỉ có lợi, cuối cùng.”

Anh ấy ngồi xổm xuống trước mặt em gái, bảo cô nhìn rõ mắt mình: “Anh không bảo anh ta ăn cắp hay hủy hoại toàn bộ nội dung, dữ liệu dự án của Dịch Thận, chỉ đồng ý cho anh ta vào nhóm là đã quá giữ nguyên tắc rồi, Viên Viên.”

“Em biết cái gì gọi là cạnh tranh thực sự không? Đó là không chừa đường lui.”

Thẩm Xước nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, siết mạnh, trong mắt lướt qua chút cảm xúc: “Viên Viên, em biết mà, anh phải thắng cuộc thi này.”

“Dù là vì em, cũng phải dốc hết sức.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô biết, chính vì biết nên hôm nay cô mới làm trái quan niệm đúng đắn của mình mà chặn Dịch Thận lại.

Nhưng trong đầu cô lại không cách nào xua tan được ánh mắt nhàn nhạt u ám của anh khi nắm lấy tay cô.

Thẩm Viên dâng lên nỗi buồn, đưa tay áp lên mu bàn tay anh trai.

“Lần sau… đừng như vậy nữa.”

“Được không.”







Để lại một bình luận