Ngày đầu tiên chính thức học tại nhà, Hứa Văn Châu ở lại đến 5 giờ chiều mới đạp chiếc xe đạp “Đồ cổ” của mình rời đi.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nơi ở của hai người cách nhau không xa nhưng chất lượng cuộc sống lại rất khác nhau.

Hơn mười năm trước chính phủ đã giải tỏa và phân chia các tòa nhà dân cư mới xây dựng theo tỷ lệ cho cư dân bản địa. Theo lí thuyết thì nhà họ Hứa sẽ không nghèo như vậy sau khi nhận được tiền đền bù giải tỏa, nhưng ác mộng chỉ chọn những người khốn khổ. Mẹ của anh bị bệnh nặng, phải dùng hết tất cả tiền tiết kiệm của gia đình nhưng vẫn không thể cứu được bà ấy, vậy nên chỉ còn bà nội và Hứa Văn Châu sống nương tựa vào nhau.

Hứa Văn Châu đậu xe đạp ở dưới lầu, thậm chí chẳng thèm lo lắng chiếc xe đạp sẽ bị trộm đi, bởi vì chiếc xe đạp này ngoại trừ hai bánh xe còn có tác dụng thì chẳng còn gì khác.

Hứa Văn Châu lấy chìa khóa trong balo ra mở cửa. Bà cụ trong phòng nghe thấy tiếng động, vội lau tay vào tạp dề rồi nhìn từ trong bếp ra: “Về rồi à?”

“Dạ.” Hứa Văn Châu về phòng cất cặp sách rồi ra phòng bếp phụ.

Bà nội Hứa vội vàng đẩy anh ra: “Cháu đi làm việc của cháu đi, cơm sắp nấu xong rồi.”

“Không có việc gì ạ.”

Căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, vừa đủ cho Hứa Văn Châu và bà nội ở, không gian trong nhà không dư nhiều chỗ và có rất ít đồ. Nó giống như phòng bếp, ngoại trừ nồi, chảo, dầu, muối, nước mắm và giấm là cần thiết thì không hề có những sản phẩm công nghệ cao nào giúp cho cuộc sống trở nên dễ dàng hơn như nhà họ Nghê.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

“Châu Châu à, hai ngày nay đi làm gia sư đã quen chưa?” Bà nội Hứa vẫn luôn lo lắng về chướng ngại ngôn ngữ của cháu trai.

“Vẫn, ổn ạ.” Vốn ban đầu anh cũng rất lo lắng về vấn đề này nhưng hôm nay Nghê Dạng không dị nghị gì về chuyện này cả, dường như có thể tiếp thu phương thức dạy học của anh.

“Cháu không phải bị cà lăm bẩm sinh, bà nghe người ta nói, vẫn có thể trị……”

Hứa Văn Châu không phải bị cà lăm bẩm sinh, nhưng mẹ của anh thì bị câm bẩm sinh.

Do hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng nên từ khi còn nhỏ Hứa Văn Châu đã quen giao tiếp với mẹ bằng ngôn ngữ ký hiệu, bình thường rất ít khi nói chuyện. Hai người phụ nữ đều bận công việc nên không nhận ra những điều nhỏ nhặt đó. Hứa Văn Châu càng lớn lại càng ít nói.

Sau này, Hứa Văn Châu tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị bệnh tật dằn vặt qua đời, sự kích thích về mặt cảm xúc và cú sốc tinh thần đã gây ra triệu chứng cà lăm của anh.

Khi đó gia đình anh không có tiền chữa bệnh nên nghĩ rằng lâu dần tật xấu này sẽ tự khỏi, không ngờ nó lại kéo dài nhiều năm như vậy.

Giáo viên đề nghị bọn họ đến gặp bác sĩ tâm lý nhưng Hứa Văn Châu không đi.

Theo suy nghĩ của anh thì bất cứ việc trị liệu nào cũng tốn tiền cả, mà việc chữa bệnh tâm lý lại như một cái hố không đáy. Sức khỏe của bà nội cũng cần phải dùng thuốc lâu dài nên anh cần phải tiết kiệm tiền.

Mỗi lần hỏi han và thuyết phục, bà nội Hứa đều thở dài, cảm thấy như bản thân mình đang liên lụy đến cháu trai.

Với trí thông minh và năng lực của cháu trai bà, một mình anh cũng có thể sống tốt. Nhưng bà không dám chết, không dám để cháu trai lại một mình trên đời. Nên bà chỉ có thể cố gắng sống thật tốt, mong ngóng cháu trai mình sớm ngày lớn lên thành gia lập thất.

Đến lúc đó, bà có thể ra đi trong thanh thản.

Có Hứa Văn Châu giúp đỡ, cơm tối nhanh chóng được chuẩn bị xong, đầy đủ hai món mặn một canh. Đây cũng là thói quen sinh hoạt của anh và bà nội nhiều năm qua.

Hứa Văn Châu đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, mỗi bữa cần ăn rất nhiều, anh đã quen với việc ăn nhiều cơm trắng hơn để lấp đầy cơn đói, không kén ăn.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Một bàn đồ ăn đều là rau, vài tệ đủ ăn trong hai ngày, thịt thà rất ít, nếu không phải bà nội nhất quyết phải mua thịt để bổ sung dinh dưỡng cho anh thì có lẽ ngay cả ít thịt vụn này cũng không có.

Hứa Văn Châu nghĩ tới hai bữa trưa thịnh soạn ở nhà họ Nghê trong hai ngày qua, phần ăn dư sức ăn hai ba người, thậm chí còn cầu kì hơn nhà hàng nhiều. Mỗi lần nhìn vào bàn đồ ăn tinh xảo và cô gái xinh đẹp đối diện, anh đều cảm thấy rất không chân thực, giống như đang mơ.

Sau khi tỉnh mộng, anh vẫn chỉ là người qua đường xa lạ trong mắt Nghê Dạng.

Buổi tối hôm nay, Hứa Văn Châu múa bút thành văn hoàn thành bài tập về nhà, mãi đến rạng sáng mới ngủ.

“Leng keng——”

Tiếng đồng hồ báo thức chói tai đánh thức Hứa Văn Châu khỏi giấc mơ, hôm nay là thứ Hai.

Sáng sớm, học sinh mặc đồng phục lần lượt vào lớp. Lễ chào cờ được tổ chức vào mỗi sáng thứ Hai khi trời không mưa. Nhà trường quy định rất nghiêm ngặt về việc mặc đồng phục, nếu không mặc sẽ bị trừ điểm lớp.

“Tôn Dục, đồng phục của cậu đâu?”

Lớp trưởng lớp A1 là một cô gái rất có tính kỷ luật, chấp hành nghiêm chỉnh nội quy và quy định của nhà trường, nghe theo chỉ thị của giáo viên. Trừ điểm sẽ ảnh hưởng đến danh dự của lớp, cho nên cứ hễ tới thứ Hai lớp trưởng sẽ tới sớm để giám sát từng bạn học sinh bước vào lớp.

Đây là lần thứ ba Tôn Dục bị lớp trưởng chặn lại ở cửa lớp học kể từ đầu năm học, cậu ấy mở miệng nói dối ngay: “Đồng phục của tôi giặt rồi, vẫn chưa khô.”

Lớp trưởng trợn mắt lên nhìn cậu ấy: “Lần trước cậu còn khoe với mọi người là cái máy sấy mới mua của nhà cậu rất hữu dụng mà.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Tôn Dục ấp a ấp úng: “Sao tôi có thể khoe chuyện này với người khác được?”

Thực ra mỗi lần mặc xong đồng phục xong là cậu ấy lại quẳng ở nhà, căn bản không biết bảo mẫu có biết không? Giặt hay chưa? Phơi khô rồi để ở đâu?

Lớp trưởng nhướng mày bảo cậu ấy quay về lấy, Tôn Dục cảm thấy rất phiền phức, khi hai người sắp cãi nhau thì Trình Thụy Tuyết từ đằng sau chạy tới, trùm áo đồng phục to rộng lên đầu Tôn Dục.

Tôn Dục bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh lén, hai tay cậu ấy khua loạn kéo áo xuống, bộ dạng hài hước của cậu ấy khiến các bạn cùng lớp đang hóng chuyện cười ha ha.

“Cậu quên không cầm đồng phục theo, dì bảo tôi mang tới cho cậu.” Trình Thụy Tuyết và Tôn Dục là hàng xóm, quan hệ thân thiết hơn người bình thường nên dù bị trêu chọc như vậy Tôn Dục cũng không tức giận.

Đợi Tôn Dục mặc đồng phục vào, lớp trưởng mới tránh đường cho cậu ấy vào lớp.

Đi tới chỗ ngồi, Tôn Dục phát hiện bên cạnh có thêm một cái bàn trống, giơ chân đá một cái: “Chuyện gì đây?”

“Tôi không biết.” Bạn học bên cạnh lắc đầu.

Lớp của bọn họ có tổng cộng 51 người, một hàng 7 chỗ ngồi, hai người thừa ra mỗi người ngồi một góc ở hàng cuối cùng, tự nhiên bây giờ có thêm một cái bàn, chẳng lẽ lại có bạn học mới đến.

Nhưng chương trình học đã hơn nửa học kì rồi, ai sẽ chuyển vào lớp chứ.

Quá phức tạp, lười nghĩ tiếp, Tôn Dục lắc đầu lấy ra hai trăm nhân nhân tệ tiền mặt từ trong túi. Đây là những gì còn sót lại sau khi tới khu trò chơi điện tử để chơi ngày hôm qua, chắc đủ để đưa cho Hứa Văn Châu.

Tôn Dục cầm hai trăm nhân dân tệ đến tìm Hứa Văn Châu, mở miệng nói luôn: “Đây là tiền Nghê Dạng đền cho cậu để mua quần áo, nhận đi.”

“Không cần.” Hứa Văn Châu liếc nhìn thoáng qua, không nhận lấy.

Tôn Dục khó hiểu nhíu mày: “Chẳng phải cậu không có tiền à? Cho cậu còn không muốn ư.”

Hứa Văn Châu cụp mắt xuống.

Đúng là anh thiếu tiền, nhưng sẽ không “Vòi tiền”.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Một cái áo khoác mua ở chợ đầu mối chỉ có giá hai mươi, ba mươi tệ. Hơn nữa anh cũng không muốn Nghê Dạng bồi thường cho mình nên tiền này anh không thể nhận.

“Được thôi, đây là cậu tự nói, đến lúc đó Nghê Dạng có hỏi tới thì đừng có nói là tôi không đưa cho cậu đấy.” Dù sao cậu ấy đã làm xong việc rồi, thành công hay không cũng không phải do cậu ấy.

Các bạn học bình thường lần lượt đến lớp, hầu hết đều mặc đầy đủ đồng phục, lớp trưởng hài lòng kết thúc công việc.

Vài phút trước khi giờ học bắt đầu, giáo viên chủ nhiệm vào lớp sớm, bên cạnh có một cô gái mà mọi người chưa từng gặp mặt: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là Vưu Tuyết Kim bạn học mới của lớp chúng ta. Bởi vì lý do cá nhân nên hiện tại bạn ấy mới đến trường điểm danh, mọi người chào đón bạn nào.”

Trong lớp vang lên một tràng pháo tay giòn giã.

Được sự khuyến khích của giáo viên chủ nhiệm, Vưu Tuyết Kim đứng trên bục giảng và tự giới thiệu một cách đơn giản.

Giáo viên chủ nhiệm hài lòng gật đầu, ngoắc tay ý bảo cô ta ngồi đi, Vưu Tuyết Kim nhẹ nhàng hỏi: “Cô ơi, chỗ ngồi của em ở đâu ạ?”

Giáo viên chủ nhiệm sửng sốt một lúc, chỉ nhớ đã nhờ người dọn bàn vào phòng học mà quên sắp xếp chỗ ngồi. Cái bàn kia được đặt ở hàng cuối cùng, có vẻ như hơi không thích hợp khi để một cô gái nhỏ yếu đuối như Vưu Tuyết Kim ngồi ở một góc hỗn tạp như vậy.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn quanh lớp: “Có bạn học nào đồng ý đổi chỗ với bạn Vưu Tuyết Kim không?”

Có hai bạn học sinh nam đang rục rịch muốn giơ tay thì đúng lúc này Trình Thuỵ Tuyết giơ cao tay lên, nói: “Cô ơi, chúng em vừa mới lựa chọn chỗ ngồi theo thành tích, cô hỏi mọi người như vậy thì không ổn đâu ạ.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Những người bên dưới cũng bắt đầu thì thầm bàn tán.

Trình Thụy Tuyết nói đúng, cho dù cô giáo có quan tâm đến thân thể yếu ớt của Vưu Tuyết Kim thì cũng không thể bắt buộc người khác đổi chỗ.

Vưu Tuyết Kim nhìn quanh lớp học, trong một đám người thì Hứa Văn Châu ở hàng thứ ba nổi bật như hạc giữa bầy gà, thu hút sự chú ý của cô ta.

Vưu Tuyết Kim vô cùng ngoan ngoãn đứng cạnh giáo viên, ngập ngừng chỉ vào hàng ghế thứ ba hỏi: “Chỗ đó có ai ngồi không ạ?”

Nhìn thấy Vưu Tuyết Kim giả vờ chỉ vào chỗ đó, Trình Thụy Tuyết trợn mắt nói: “Cô ta cũng biết chọn quá nhỉ, ngày hôm trước thì tranh giành đàn ông với Nghê Dạng, hôm nay thì lại tranh chỗ ngồi với Nghê Dạng.”

Giáo viên chủ nhiệm ở trên bục giảng đang định nói một cách tế nhị với cô ta rằng không ngồi chỗ đó được.

“Cốp cốp——”

Tiếng cặp sách đập vào cửa lớp, mọi người nhao nhao nhìn sang thì thấy Nghê Dạng miệng cắn kẹo mút đứng ở trước cửa lớp, cười đầy ý mỉa mai: “Chồng sách trên bàn to như thế cậu không nhìn thấy hả?”

Bắt đầu từ học kỳ này, ở trường trung học số 1 có một quy định bất thành văn: Tuyệt đối không được trêu chọc Nghê Dạng.

Cô mà điên lên thì không ai có thể kiềm chế được, giống như bây giờ cô đang trực tiếp đối đầu với Vưu Tuyết Kim hoàn toàn không nể nang thì cũng chẳng có ai dám nói gì cô cả.

Giáo viên chủ nhiệm không muốn làm to chuyện nên nói thẳng với Vưu Tuyết Kim là chỗ kia không ngồi được.

Vưu Tuyết Kim cụp mắt xuống, nhỏ giọng xin lỗi Nghê Dạng: “Xin lỗi, tôi không biết đó là chỗ ngồi của cậu.”

“Cậu không dám chiếm chỗ ngồi của tôi, chỗ của người khác thì lại muốn chiếm à?” Một câu nói của Nghê Dạng đã tạo nên gợn sóng trong lòng của nhiều bạn học.

Đúng vậy, mặc kệ chỗ ngồi đó là của ai thì Vưu Tuyết Kim đến sau cũng không có tư cách để chiếm, rõ ràng là cô ta không muốn ngồi ở phía sau nên rề rà chọn chỗ này chỗ kia.

Những bạn học vừa rồi còn đồng cảm với thân thể yếu ớt của Vưu Tuyết Kim trong nháy mắt thay đổi suy nghĩ. Khi một mầm mống thành kiến được gieo xuống thì nó sẽ dần dần bén rễ ở trong lòng.

Vưu Tuyết Kim lặng lẽ nhéo lòng bàn tay, lần nữa ngẩng đầu lên, vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn không chút tức giận: “Thật xin lỗi, để cậu hiểu lầm ý của tôi rồi, hình như hàng cuối cùng vẫn còn chỗ ngồi, tôi sẽ ngồi đó trước vậy.”

Cô ta không để cho giáo viên chủ nhiệm phải khó xử, chủ động đi tới hàng cuối cùng, trong lớp có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô ta.

Có người tò mò về cô ta, có người lại bị vẻ đẹp của cô ta thu hút, đều đang bàn luận về cô ta.

Tiếng nhạc triệu tập toàn bộ học sinh đến sân thể dục tập hợp vang lên, Nghê Dạng vừa đặt cặp sách xuống Trình Thụy Tuyết đã đi tới nắm lấy tay cô: “Vừa rồi cậu ngầu lắm luôn.”

Vừa vào cửa đã tát một cái vang dội, hoàn toàn không để cho Vưu Tuyết Kim một con đường sống, cảnh tượng đó trông thật sướng con mắt làm sao.

Nghê Dạng: “Sao cô ta lại tới đây?”

“Nghe nói lúc trước sức khỏe không tốt, vẫn luôn tự học ở nhà, hôm nay mới đến trường nhập học.” Đây là lời Tôn Dục thuật lại, chỉ trong chốc lát tin tức này cũng được Vưu Tuyết Kim truyền ra khắp cả lớp.

Nghê Dạng “Ồ” lên một tiếng.

Hai người bước ra khỏi lớp, Trình Thụy Tuyết tinh mắt phát hiện ra hai bóng dáng quen thuộc đang đứng ở hành lang nối phòng học A1 và A8: “Này, cậu nhìn kìa, đó là Vưu Tuyết Kim và Phó Minh Tễ.”

Chiếc váy trắng bồng bềnh của Vưu Tuyết Kim nổi bật đến mức khó có thể không chú ý đến cô ta. Bởi vì cô ta mới nhập học, chưa được phát đồng phục nên hôm nay không cần phải mặc.

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Nhà họ Phó và nhà họ Vưu có quan hệ khá tốt, Phó Minh Tễ được người lớn trong nhà nhờ vả chăm sóc cho Vưu Tuyết Kim ở trường: “Lớp học mới thế nào?” 

 Trên mặt Vưu Tuyết Kim lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Các bạn cùng lớp đều rất tốt, giáo viên cũng chiếu cố tớ, chỉ là……”

“Hửm?”

“Có lẽ là bởi vì tớ đến muộn, mọi người đều đã quen thuộc với nhau hết rồi, nên tớ có cảm giác không hòa nhập được.” Vưu Tuyết Kim vừa nói xong thì thở dài, lông mày cong cong nhíu lại, ra vẻ trong lòng có nhiều tâm sự.

“Làm quen với bạn mới cần có thời gian, bác sĩ đã dặn cậu luôn phải giữ tâm trạng vui vẻ, đừng suy nghĩ nhiều, nếu có chuyện gì thì cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào.” Phó Minh Tễ là người hiếu thảo và trọng tình cảm, Vưu Tuyết Kim là một người bạn cùng cậu ta lớn lên nên khó tránh khỏi sự quan tâm nhiều hơn.

Sự quan tâm ân cần của cậu ta khiến trong lòng của Vưu Tuyết Kim cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô ta mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn cậu.”

Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy hai người đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Trình Thụy Tuyết nhịn không được mà đoán: “Phó Minh Tễ sẽ không thích Vưu Tuyết Kim đấy chứ?”

Nghê Dạng dứt khoát nói: “Không đâu.”

Cô đã thích cái gì thì phải lấy cái đó cho bằng được.

Hàng ngũ ở buổi chào cờ được xếp theo chiều cao, Nghê Dạng xếp ở phía sau. Từ trước đến nay đều không để tâm tới, nhưng hôm nay cô chú ý đến Hứa Văn Châu đứng ở hàng cuối cùng, cách cô không xa.

Đồng phục của trường trung học số 1 có màu xanh trắng, Nghê Dạng sẽ không bao giờ mặc trừ khi cần thiết, nhưng đó là bộ quần áo mà Hứa Văn Châu sẽ mặc hàng tuần.

Đồng phục học sinh thật sự rất xấu, hoàn toàn đều phải dựa vào khuôn mặt, rất ít người khi mặc đồng phục mà vẫn toát lên khí chất đặc biệt, nhưng Hứa Văn Châu lại là một trong số đó.

Nhìn thấy quần áo, Nghê Dạng đưa tay vỗ vỗ Tôn Dục đang đứng bên cạnh: “Đúng rồi, chuyện mua áo tôi bảo cậu, cậu đã mua chưa?”

“Áo, áo…” Tôn Dục đang trò chuyện với anh em ở bên kia thì đột nhiên bị Nghê Dạng hỏi tới, suýt chút nữa không phản ứng kịp: “Hứa Văn Châu nói không cần cậu bồi thường.”

“Cậu ấy nói không cần thì không cần nữa?” Nghê Dạng nhíu mày lại, điều cô không muốn nghe thấy nhất chính là có người đối nghịch với mình.

“Cậu để áo ở đâu rồi?” Cô tưởng rằng Tôn Dục đã mua xong áo nhưng chưa đưa cho anh.

Tôn Dục tay chân luống cuống, ấp úng trả lời: “Áo, áo còn ở trong cửa hàng.”

Nghê Dạng nhướng mày liếc cậu ấy, Tôn Dục lập tức cúi đầu thừa nhận: “Được rồi, tôi vẫn chưa kịp mua.”

Nghê Dạng cắn răng, khẽ cười lạnh: ” Giỏi nhỉ, đã học được bằng mặt mà không bằng lòng rồi.”

Tôn Dục vội vàng nhận sai: “Chị ơi chị à, buổi chiều tan học tôi đi mua luôn có được không? Không, bây giờ tôi sẽ gọi ngay cho người mua rồi mang đến trường nhé.”

“Không cần nữa.”

Trông bộ dáng Tôn Dục không giống người có thể làm nên chuyện, Nghê Dạng đã không còn trông chờ gì vào cậu ấy nữa.

“Khụ Khụ——” Cuộc nói chuyện dài của hai người đã thu hút sự “Quan tâm đặc biệt” của giáo viên chủ nhiệm, các bạn học sinh ở hai hàng phía sau cũng đang nhìn bọn họ. Nghê Dạng nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh không chút sợ hãi.

Chào cờ kết thúc, từng lớp theo thứ tự trở về lớp học, Nghê Dạng lập tức vào phòng vệ sinh thay sang chiếc sơ mi Chanel ngắn của mình, chiếc áo sơ mi trắng kết hợp cùng với váy xếp ly tràn đầy hương vị tuổi trẻ.

Nó cũng là một màu sắc tươi mới, khi mặc ở trên người của Nghê Dạng càng tăng thêm vẻ quý phái.

Nghê Dạng trở lại phòng học, Tôn Dục nịnh bợ khen cô xinh đẹp, hiển nhiên vẫn còn cảm thấy chột dạ.

Tiết đầu tiên là tiết tiếng Anh, giáo viên yêu cầu mọi người lấy bài kiểm tra ra, Nghê Dạng liếc nhìn Hứa Văn Châu đầy ẩn ý, đáp án trên bài kiểm tra giống hệt với những gì anh nói trong phòng sách ngày hôm qua.

Giáo viên đọc trước câu trả lời đúng để mọi người sửa bài, một tay Nghê Dạng chống má, nghiêng người về phía chàng trai, nhỏ giọng nói: “Thầy Hứa à, đúng hết đấy.”

Nội dung chuyển ngữ nhà Truyện Nhà Nàng – được đăng duy nhất tại trang truyennhanang.vn

Hứa Văn Châu nắm lấy một góc bài kiểm tra, kìm nén đến khuôn mặt anh đỏ bừng.





Để lại một bình luận