Chương 69: Ngoại truyện – Hôn lễ của của XYWY

Năm giờ sáng ngày cưới thì thợ trang điểm đến tận nhà để làm kiểu tóc và trang điểm cho cô dâu. Tuyên Dụ ngồi ngủ gà ngủ gật trước gương trang điểm. Trần Tả Ninh dậy sớm cùng cô, bưng đến cho cô một tách cà phê.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tuyên Dụ uống một nửa tách, lại ăn thêm nửa cái bánh sandwich, suýt làm bẩn lớp lót trắng tinh bên trong váy cưới. Cô vội rút giấy ra lau sạch, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Trần Tả Ninh đang ngồi đối diện, không nhịn được cười hỏi: “Nhìn chị làm gì thế?”

“Em thấy khó tin.” Ánh mắt Trần Tả Ninh lưu luyến trên gương mặt chị mình, “Hồi nhỏ chúng ta chơi trò gia đình, chị luôn thích đóng vai cô dâu, tấm voan trắng chị đội là do em dùng kéo cắt từ cái màn. Khi mẹ phát hiện cái màn bị rách, đã mắng chị em mình te tua.”

Tuyên Dụ cũng nhớ lại chuyện cũ, cười nói: “Chuyện xấu hổ mà em cũng nhớ rõ thật đấy.”

Trần Tả Ninh cười khẽ: “Em muốn đóng vai chú rể nhưng chị không chịu, cứ một hai bắt em diễn vai đứa em gái tiễn chị về nhà chồng. Có phải chị đã đoán trước được có ngày này nên đã diễn tập từ 20 năm trước phải không.”

“Nói linh tinh, hồi đó chị một lòng chỉ muốn lấy một anh đẹp trai, còn em thì trông ngoan quá.” Tuyên Dụ nói đùa, “Giờ có phải đã rất thành thạo rồi đúng không?”

“Tiếc là không có màn chắn cửa.” Trần Tả Ninh tiện tay lấy một chiếc bánh tart trứng bỏ vào miệng, “Đám cưới của hai người tổ chức đơn giản quá.”

Tuyên Dụ: “Có công văn quy định rõ ràng, làm rình rang quá không hợp. Hôm nay mọi người ngồi lại ăn bữa cơm là được rồi.”

Do đơn vị của Úc Văn Yến có yêu cầu quy mô tiệc cưới không được vượt quá 15 bàn. Hồi trước có người làm mâm cỗ cưới, nhưng Tuyên Dụ không muốn làm như vậy. Dù sao các nghi thức chỉ diễn ra một lần, đợt khách đến lần thứ hai sẽ không xem được. Quy mô này cô chấp được, vừa khéo có cớ hay để chỉ mời những người bạn thân thường xuyên qua lại.

Phần chú rể đến đón dâu đã được lược bỏ. Hai người cũng về quê cùng nhau làm lễ cúng bái hai bên gia đình vào cuối tuần, giờ chỉ cần tổ chức một bữa tiệc cưới đơn giản là ổn.

Váy cưới của Tuyên Dụ do Lâm Mạn Tri tự tay thiết kế. Chất liệu là lụa mềm mại ôm sát đường cong cơ thể, phản chiếu ánh sáng tầng lớp dưới ánh đèn, dây áo bản rộng kết hợp với phần vai ngang uốn lượn, phần eo được thiết kế xếp nếp đơn giản, dáng váy dài thướt tha chạm đất, tôn lên hoàn hảo vóc dáng thon thả. Phong cách Pháp thanh nhã, quý phái và thanh lịch, mặc trên người Tuyên Dụ càng nổi bật vẻ dịu dàng tri thức, như một đóa thủy tiên trắng tinh khôi  mang theo hơi sương sáng sớm sau mưa.

Chọn kiểu váy ôm sát còn có một lý do nữa, đó là để tiện di chuyển.

Thợ trang điểm hoàn tất lớp make up cho cô, giúp cô thay váy xong thì đã đi đến địa điểm tổ chức tiệc trước để chuẩn bị cho tạo hình tiếp theo. Tuyên Dụ có thể thoải mái đi lại trong nhà.

Trần Tả Ninh thay váy xong, hai chị em chụp chung vài tấm hình kỷ niệm. Sau đó cùng nhau cầm một tách cafe nóng hổi, ngồi trên ban công ngắm bình minh.

Ánh bình minh trải dài khắp thành phố, nó đang dần tỉnh giấc.

Như mọi buổi sáng trước đây thì đề tài trò chuyện giữa hai chị em vẫn xoay quanh công việc và cuộc sống.

Tuyên Dụ thêm sữa vào cafe, chợt nhớ ra điều gì đó mới hỏi: “Dạo này em và Quý Hành ra sao?”

Mặt Trần Tả Ninh không có biểu cảm gì đặc biệt: “Bình thường thôi, vẫn như trước đây.”

“Anh ấy vẫn như trước?” Tuyên Dụ tự thấy mình hiểu rất rõ em gái ruột nhưng vẫn không nắm bắt được quan niệm tình cảm của cô ấy.

Trần Tả Ninh thở dài: “Giáo sư Quý đã thay đổi nhiều rồi, anh ấy đều sẵn lòng thử chấp nhận những yêu cầu nhỏ nhặt mà em đưa ra. Nhưng em bắt đầu thấy nhạt nhẽo và em không dám gặp anh ấy sau khi nhận ra cảm xúc của mình.”

Trần Tả Ninh nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ gặp anh ấy trong đám cưới thôi đã thấy đau đầu.

Tuyên Dụ ngạc nhiên: “Tả Ninh, khi người ta từ chối em thì em điên cuồng thích, bây giờ người ta chiều theo em, em lại không thấy hứng thú ấy hả?”

“Ừhm, vốn dĩ em luôn xem mình là trung tâm trong chuyện tình cảm mà, đúng không?” Trần Tả Ninh nói, “Cũng không phải không thích nữa, chỉ làm em thấy ép giáo sư Quý chiều theo mình mọi chuyện thì tệ lắm.”

“Sao em không nói chuyện với anh ấy thử xem, lỡ anh ấy lại vui vẻ chấp nhận thì sao.” Tuyên Dụ nghĩ thầm chắc cô ấy đã để tâm rồi, còn biết suy nghĩ cho cảm nhận của giáo sư Quý, chỉ là chưa nhận ra mà thôi.

Trần Tả Ninh cười nói: “Ừhm, đợi một thời gian nữa đi, dạo này em bận.”

Câu chuyện kết thúc, cả hai lại ngẩn người ngắm bầu trời vài phút.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Cuối năm có thể vào ở nhà mới, Úc Văn Yến hỏi em có muốn chuyển đến ở cùng anh chị không?” Tuyên Dụ hỏi.

Trần Tả Ninh: “Ở một mình thoải mái lắm, em đã bàn với chủ nhà rồi, lại thuê thêm một năm nữa. Chị có thể về ở bất cứ lúc nào. Nếu thấy không yên tâm thì để lại cho em một phòng, để cuối tuần em qua ngủ lại.”

“Sớm tính từ trước rồi, để lại cho em và Thanh Thanh mỗi đứa một phòng.” Đây cũng là điều Tuyên Dụ và Úc Văn Yến đã bàn bạc xong với nhau, đều để lại cho mỗi cô em gái một phòng.

Trần Tả Ninh di chuyển tầm mắt từ ánh bình minh nơi chân trời qua góc nghiêng khuôn mặt xinh đẹp của Tuyên Dụ, trầm ngâm hồi lâu: “Chị, em thấy không chân thật, chị thực sự kết hôn với anh Yến rồi.”

“Chị cũng thấy không chân thật.” Tuyên Dụ quay đầu lại, hai chị em mỉm cười nhìn nhau.

“Hôm nay em không định nói mấy lời sến sẩm trên sân khấu đâu.”

“Chị cũng giao hẹn với Úc Văn Yến sẽ không nói mấy lời sến sẩm rồi, kết hôn mà, phải vui vẻ chứ.”

“Vậy em nói trước một câu.” Trần Tả Ninh tới gần Tuyên Dụ, đặt cốc xuống rồi ôm lấy cổ chị mình, nũng nịu dụi đầu lại gần “Chị, cảm ơn chị đã làm chị gái của em, em yêu chị nhiều lắm.”

Tuyên Dụ không ngờ lời bày tỏ tình cảm đầu tiên hôm nay lại đến từ em gái mình.

“Chị cũng cảm ơn em vì đã làm em gái của chị, chị rất hạnh phúc.” Tuyên Dụ vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, “Chị ta sẽ mãi mãi bên nhau.”

Mắt Trần Tả Ninh cay xè, đột nhiên không muốn giao chị cho Úc Văn Yến nữa.

Nhưng đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua, cô ấy nhớ như in năm đầu tiên họ yêu nhau, Úc Văn Yến đã nói với cô ấy rằng, anh không đến để cướp chị gái đi, anh cũng giống như cô ấy, đều đến để yêu thương chị.

“Gần đến giờ rồi, để em đội khăn voan cho chị nhé!” Trần Tả Ninh lau đi nước mắt, quay về phòng khách tìm khăn voan.

Tuyên Dụ đứng dậy, chống tay lên lan can đưa tầm mắt nhìn về phương xa, khoé mắt chú ý thấy chiếc xe quen thuộc ở dưới lầu. Tầm mắt cô nhanh chóng khóa chặt vào người đàn ông mặc vest phẳng phiu đang đứng cạnh xe.

Anh cầm bó hoa bách hợp trên tay cùng nở nụ cười nhã nhặn.

Hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng dường như đã nói nhau nghe tất cả.

Nắng ấm áp dịu dàng đầu Thu rơi trên mái tóc và bờ vai họ, tất cả mọi thứ hôm nay đều lấp lánh..

Tuyên Dụ và Trần Tả Ninh ngồi cùng xe của Úc Văn Yến đến nơi tổ chức hôn lễ.

Hôm nay nắng đẹp, tiết trời dễ chịu, địa điểm tiệc cưới được tổ chức tại trang viên tư nhân của Văn Thư Lan, có bãi cỏ xanh mướt, có lâu đài cổ và rừng cây, tiện tay cầm máy lên chụp là có ngay ảnh đẹp.

Văn Thư Lan đứng đón tiếp bạn bè với Úc Kinh Chí ở cửa, hiếm có dịp gặp nhau mà họ không lườm nguýt, trông đều rất hòa thuận.

Sau khi xuống xe, Tuyên Dụ và Úc Văn Yến để lại tên ở bảng ký tên rồi chụp vài tấm ảnh. Hai người không tỏ vẻ chủ nhà, mà giữ tâm thế như những vị khách mời, coi như tham gia một sự kiện có chủ đề chính là họ.

Hôm nay Lý Tô Tô và Từ Hướng Hàng làm người dẫn chương trình. Đến giờ tuyên bố bắt đầu buổi lễ, họ tay trong tay bước lên thảm đỏ, chào hỏi bạn bè ngồi hai bên.

Tuyên Dụ dần cảm thấy hồi hộp, cô nói khẽ với Úc Văn Yến: “Anh có hồi hộp không?”

“Cũng ổn, chỉ đứng sau cảm giác hồi hộp khi tham gia sơ tán khẩn cấp thôi.” Úc Văn Yến bình thản đáp.

Thực tế thì Tuyên Dụ chẳng nhìn ra anh hồi hộp chỗ nào: “Em căng thẳng quá, lát nữa anh đừng nói mấy lời sến súa nha, chúng ta làm qua loa cho xong thủ tục rồi về nhà ngủ bù nhé.”

“Sao thế được, tối qua anh chuẩn bị nghiêm túc lắm đấy.” Úc Văn Yến nắm bàn tay thon của Tuyên Dụ, “Em phải lắng nghe từng lời từng chữ của anh.”

Tuyên Dụ muốn hỏi tại sao anh lại đổi ý đột ngột, nhưng kết hôn mà, vui vẻ là được.

Cuối cùng cô chiều theo anh: “Được, em nghe.”

Cô cũng muốn xem Úc Văn Yến sẽ nói gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nửa đầu buổi hôn lễ diễn ra khá suôn sẻ, từ khâu trao nhẫn đến phần ôm hôn thì phần bất an nhất có lẽ là bài phát biểu của Văn Thư Lan và Úc Kinh Chí.

Úc Kinh Chí đứng phát biểu trên sân khấu 10 phút, Văn Thư Lan ngồi dưới sửa bài tròn 10 phút, ôm tinh thần ‘ông ta nói gì tôi cũng không thể thiếu’ mà chỉnh sửa. Sau đó bà ấy phát biểu gần 15 phút, còn đắc ý dạt dào vì mình nói lâu hơn.

Úc Văn Yến thì thầm với Tuyên Dụ dưới sân khấu: “Qua được phần này là coi như chúng mình độ kiếp thành công rồi.”

“Có ai đời lại chê bai bố mẹ như anh không?” Tuyên Dụ nghiêm trang, “Em thấy bố mẹ nói hay mà.”

“Em cứ giả vờ đi.” Úc Văn Yến véo nhẹ ngón tay của cô xem như hình phạt, rồi cố ý đặt tay hai người cạnh nhau, rất hài lòng với cặp nhẫn cưới của họ.

Đến lượt Trần Tả Ninh phát biểu, cô ấy không thích cười, nhưng thái độ không tự ti không kiêu ngạo. Ai cũng nghĩ em gái cô dâu là một cô nàng trầm tĩnh, nhưng khi cô ấy bắt đầu lên tiếng, trong đám đông chỉ có Tuyên Dụ và Úc Văn Yến không cười nổi.

Trần Tả Ninh: “Chào mọi người, tôi là Trần Tả Ninh – em gái của cô dâu. Tôi rất vinh dự được phát biểu với tư cách là người chứng kiến, không phải chứng kiến hữu danh vô thực, mà là người đã thật sự chứng kiến những khó khăn mà họ trải qua khi đến với nhau ngày hôm nay.”

Rồi cô ấy lấy một tờ giấy ra từ túi Chanel, Tuyên Dụ nhìn thấy thì nói với Úc Văn Yến: “Tả Ninh sẽ không định nói mấy lời sướt mướt đấy chứ?”

“Hiếm có ngày vui, có lẽ chỉ nói một lần thôi.” Úc Văn Yến an ủi vợ.

Trên sân khấu, Trần Tả Ninh nói tiếp: “Tôi là người đầu tiên biết chuyện chị gái tôi hẹn hò. Trong nửa năm đầu họ yêu nhau, tôi nhìn chỗ nào cũng thấy anh Yến đáng ghét. Vì thế lần nào anh Yến cũng mua đồ ăn vặt cho tôi để lấy lòng, còn hối lộ cho tôi để biết được lịch trình của chị tôi.”

Úc Văn Yến vẫy tay ra hiệu Trần Tả Ninh đừng nói nữa.

“Mỗi lần anh Yến làm chị tôi buồn, cứ cách một tiếng anh sẽ nhắn tin hỏi tôi về tâm trạng của chị tôi, tôi không thể không khai báo. Vì vậy chị tôi mới nhận được tin nhắn xin làm hòa của anh Yến đúng lúc.”

Tuyên Dụ nhướng mày: “Không ngờ đấy, anh còn làm những chuyện như thế này nữa à?”

Úc Văn Yến không biết nên giải thích thế nào. Tuyên Dụ còn chưa kịp cười thì đã đến lượt cô bị nhắc.

“Còn chị tôi.” Trần Tả Ninh không định buông tha bất kỳ ai.

Giờ đến phiên Tuyên Dụ xua tay ra hiệu.

Trần Tả Ninh: “Sau khi anh chị yêu nhau, tôi đã trở thành đồng phạm của chị trong tội đêm không về và về muộn của chị. Tôi còn muốn nói, chị ơi, ban công phòng ngủ chúng ta thông nhau, cửa kính không cách âm nên chị nấu cháo qua điện thoại em đều nghe được hết đấy. Hai người đừng cứ nói vài câu là bắt đầu cãi nhau nữa, em có nghe lén cũng muốn nghe những lời ngọt ngào tình tứ cơ.”

Cả hội trường cười vang, còn có người dẫn đầu vỗ tràng vỗ tay cổ vũ.

Trần Tả Ninh khẽ cúi đầu chào, nhìn thẳng vào ánh mắt của chị gái và anh rể mình không chút sợ hãi, đặt micro xuống rồi trở về chỗ ngồi.

Tuyên Dụ nói: “Anh tính tới tính lui, nhưng không ngờ người bán đứng chúng ta lại là Trần Tả Ninh phải không?”

“Phải mà biết trước thì anh cũng chuẩn bị cho em ấy một tờ cam kết rồi.” Úc Văn Yến cười bất lực.

Lý Tô Tô và Từ Hướng Hàng nhìn đôi vợ chồng mới cưới bằng ánh mắt trêu chọc, vì biểu cảm lúng túng của họ thật sự rất buồn cười. Người thông minh như họ thế kia mà cũng có ngày bị chơi một vố đau. Chuyện vui trong hôn lễ hôm nay có thể đem ra làm truyện cười cả chục năm.

Tiếng cười dần nhỏ lại, Lý Tô Tô cũng chuyển hướng một cách mượt mà sang phần tiếp theo, mời chú rể lên sân khấu phát biểu.

Ngay sau đó, hai nhân viên mang một chiếc ghế gỗ cao và một cây đàn guitar lên.

“Anh định vừa đàn vừa hát?” Tuyên Dụ kinh ngạc hỏi.

Úc Văn Yến xoa đầu cô: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”

Úc Văn Yến cởi cúc áo vest, cởi khỏi người rồi đặt vào lòng Tuyên Dụ. Quả nhiên, anh vẫn không che giấu được bản tính vô lại lêu lổng của mình. Bộ vest chỉnh tề chưa mặc được hai tiếng đã bị anh nới lỏng cà vạt, cởi cúc áo đầu tiên, còn xắn tay áo lên một cách tùy ý, ống tay áo được ủi phẳng phiu lập tức nhăn nhúm. Anh sải bước lên sân khấu rồi vẫy tay chào với mọi người, chỉ một động tác không câu nệ đã khuấy động không khí chung.

Anh ôm guitar ngồi xuống, hơi cúi người về phía micro: “Xin dành tặng bài hát《Trò Đùa Dai*》cho quý cô Tuyên Dụ, người kết hôn của hôm nay.”

(*《恶作剧》: Đây là bài hát của – Nhạc kết phim “Thơ Ngây” –)

Phàn Gia nhảy nhót bên dưới, hét to: “Tại sao lại hát bài này?”

Úc Văn Yến cười đầy ẩn ý sâu xa, anh không đáp lời, gảy dây đàn và nhẹ nhàng cất tiếng hát——

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

「Anh không thể tìm ra lý do nào thật đúng đắn để kiềm chế biết bao tình ý trong lòng」

「Cảm giác này quái lạ lắm thay, xin lỗi vì anh chẳng tài nào lý giải nổi」

「Anh tin tưởng vào định nghĩa của tình yêu này, biết đâu được một ngày nào đó kỳ tích sẽ xuất hiện thì sao」

「Ngọn gió trong lành dịu dàng kia có lẽ sẽ mang đến tin tức tốt đấy」

「Anh chợt nhận ra anh rạng ngời quá」

「Xin hãy cho anh nhìn vào ánh mắt em thêm chút nữa」

「Không một ai lý giải được, cũng không ai có thể yêu say đắm một người xa lạ tựa như anh」

Đột nhiên anh dừng tay gảy đàn, tầm mắt hướng về Tuyên Dụ trong chiếc váy cưới, khoé môi cong lên nói: “Bạn học Tuyên, nghe kỹ nhé——”

「Anh nghĩ là anh sẽ nhớ em lắm đấy」

「Dẫu cho anh chỉ vừa mới gặp gỡ em mà thôi」

「Anh hoài nghi rằng cuộc gặp gỡ bất ngờ này có khi nào chỉ là một trò đùa dai không nhỉ」

「Anh đoán rằng mình đang chầm chậm thích em đấy」

「Bởi vì lòng anh có dũng cảm để lại gần tình yêu rồi」

「Anh cứ thế mà thoải mái đặt chân vào trong trò đùa dai của em」

「Trò đùa dai của em」

Khi tiếng đàn lắng xuống, anh nói: “Bù đắp một lời tỏ tình cho năm ấy, đây là những gì anh muốn nói.”

Đã bỏ lỡ hôm lễ tốt nghiệp năm ấy, vậy thì lễ cưới hôm nay bù lại, cũng chẳng có gì là không thể.

Tuyên Dụ che miệng cười, đôi mắt khẽ cong, trong mắt chỉ chứa đựng người đàn ông phong độ trên sân khấu. Qua hình bóng anh, dường như cô thấy một chàng trai trẻ đứng dưới bóng cây, mặc đồng phục học sinh, gầy nhưng cao và cao trong một thời gian dài.

——Chàng thiếu niên mà cô đã thích từ rất lâu.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô xách váy lên chạy đến bên anh, ôm chặt và hôn say đắm.





Để lại một bình luận