Chương 66: Sự quen thuộc không còn quen thuộc

Mắt Diệp Phục Thu ngấn lệ, cô nhìn chàng trai mặc áo khoác dạ màu nâu trước mặt và vẫn chưa kịp phản ứng. 

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sáng nay cô còn làm ra vẻ chính nghĩa, dùng lời lẽ cứng rắn phủi sạch quan hệ, dáng điệu như cực kỳ muốn cả đời không liên quan gì tới nhau nữa. Vậy mà đến đêm khuya lại gặp mặt trong hoàn cảnh trớ trêu này. 

Ông trời thật sự không cho cô một chút thời gian và không gian nào để sắp xếp lại cảm xúc, vậy mà đã phái luôn người này đến trước mặt để quấy rầy cô. 

Hơn nữa lần nào cũng để anh nhìn thấy mặt tệ hại của cô. 

Dù có giả vờ, Diệp Phục Thu cũng muốn bản thân mình là một “Diệp Phục Thu sống rất tốt” ở trước mặt Kỳ Tỉnh.

Cho nên câu “vốn không thức thời” vừa rồi của anh, chính là lời đáp trả cho câu nói cuối cùng của cô trong cuộc đối đầu vào sáng nay. 

Cô nhìn túi đồ ăn mang về của nhà hàng nổi tiếng mà anh cầm trên tay, liếc mắt đi chỗ khác và nhỏ giọng nói: “Anh còm làm thêm việc giao hàng à? Tôi…… tôi không có gọi, giao nhầm người rồi.”

Kỳ Tỉnh bật cười thành tiếng, anh nâng mũi giày da nam lên đá nhẹ vào giày của cô, giọng điệu của anh mang theo ý cười chế nhạo: “Diệp Phục Thu, em điên rồi.”

“Khóc thành ra như vậy,” Anh nói: “Là vì đói rồi?” 

Cô khóc là chuyện của cô, còn anh sao lại đi ngang qua rồi móc mỉa cô là sao hả? Diệp Phục Thu trừng mắt nhìn anh, như muốn nói: Không liên quan gì đến anh, mau cút đi.

Nhưng Kỳ Tỉnh là người hiểu rõ cô nhất trên thế giới này, anh vừa liếc mắt đã nhìn thấu ánh mắt của cô.

Anh xách túi đồ ăn khoanh tay trước ngực, nhìn cô đầy hứng thú: “Chửi bậy hay quá nhỉ.”

Nói rồi, Kỳ Tỉnh đi thẳng đến bên cạnh cô và ngồi xuống, cũng không quan tâm xem cô có chịu hay không. 

Chiếc ghế dài bằng inox kêu cót két khi bị một sức nặng đè lên. Khí thế mạnh mẽ của người bên cạnh ập tới, không biết vì sao lại khiến Diệp Phục Thu cảm thấy hơi tê dại một nửa cơ thể.

Kỳ Tỉnh liếc nhìn phòng bệnh phía sau cô: “Ai nằm viện vậy?”

“Bà nội tôi.” Diệp Phục Thu tắt điện thoại, không để anh có cơ hội nhìn trộm tin nhắn bên trong, “Người lớn tuổi thường hay bị bệnh vặt, nằm viện truyền dịch hai ngày là khỏi thôi.” 

Kỳ Tỉnh không chút do dự nói: “Có cần giúp đỡ không.” 

Diệp Phục Thu càng không do dự: “Không cần.”

Giây tiếp theo, giữa hai người rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi. 

Sau một lúc lâu, anh liếc mắt nhìn về phía cô, “Em không hỏi tôi tại sao lại ở đây à.” 

“Nửa đêm nửa hôm, đến khu nội trú, vẻ mặt nghiêm túc.” 

Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang đan vào nhau của mình, “Tôi thấy anh rất nhàn nhã.”

“Không giống đang gặp chuyện.”

Kỳ Tỉnh: ……

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Em còn phân tích tôi nữa? 

Kỳ Tỉnh mở túi đồ ăn mang về ra, nhét vào tay cô một hộp trứng hấp hải sản mặn mà thơm ngon, “Ăn chút đồ nóng đi.”

Mùi thơm ngào ngạt của trứng hấp len lỏi qua khe hở của hộp giữ nhiệt, Diệp Phục Thu cố chịu cơn đói cồn cào, không động đậy: “Tôi không đói, anh mua cho ai thì mang đến cho người đó, đưa tôi làm gì.” 

Kỳ Tỉnh thong thả bóc mở bộ đồ ăn dùng một lần, “Sao không thể là mua cho em.” 

Cô lẳng lặng nhìn anh. 

“Tôi đói nên tự ra ngoài mua, thế em có ăn không? Không ăn thì đưa lại cho tôi.” Kỳ Tỉnh duỗi tay ra định lấy lại. 

Thật tình Diệp Phục Thu đã đói đến mức từ bỏ lý trí, cô gật đầu, mở nắp ra cầm thìa múc một miếng: “…… Tôi sẽ lại trả tiền cho anh sau.” 

Nhà hàng năm sao này rất nổi tiếng, trước đây Lâu Kỳ có ăn thử một lần, lúc về đã ba hoa với cô nửa ngày trời. Cô không ngờ chỉ một món trứng hấp đơn giản mà bên trong lại có nhiều hải sản và nấm quý đến vậy.

Kỳ Tỉnh chống tay lên gối, cứ thế nghiêng đầu nhìn cô ăn ngấu nghiến, vẻ mặt của anh thản nhiên nhưng ánh mắt lại rất chú tâm. 

“Từ từ thôi, trong túi còn có cơm và canh gà nữa.”

Cô đang ăn thì Kỳ Tỉnh đã tự nói: “Dịch Thận đang nằm ở đây.” 

Diệp Phục Thu đang bưng hộp đồ ăn cũng sững người, cô nuốt xuống xong mới hỏi: “Dịch Thận? Sao lại thế.”

“Bị tai nạn xe, suýt chết.” Anh nói.

Diệp Phục Thu bị nghẹn, “Khụ khụ khụ……” Cô sợ hãi vỗ ngực.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Cái gì?” Cô nhíu mày: “Bị trả thù à?”

“Em thông minh đấy.” Kỳ Tỉnh đưa giấy cho cô lau miệng, vẫn thuận tay như bốn năm trước.

Những người có gia thế như họ thường sẽ không gặp chuyện gì, vì không ai dám dây vào, nhưng một khi đã xảy ra chuyện, đó ắt hẳn là đại sự liên quan đến mưu đoạt tài sản và sát hại.

Những gì Diệp Phục Thu đã chứng kiến trong vỏn vẹn một năm ở vịnh Tiêu Quảng Đông cũng đủ để cô mở rộng tầm nhìn cho nửa đời người.

Cô là người ngoài, không nên hỏi quá nhiều, nhưng Dịch Thận cũng coi như một người bạn khá hợp nói chuyện của cô. Dù tiếp xúc ngắn ngủi nhưng hợp cạ, hơn nữa cậu ấy lại là người tốt nên Diệp Phục Thu không nhịn được muốn hỏi thêm vài câu: “Cậu ấy ổn rồi chứ?” 

“Có bị thương nặng không?”

“Nhặt được cái mạng về, cũng may mạng nó lớn.” Kỳ Tỉnh bật cười: “Còn chẳng phải bị thương vì người nhà, cậu em trai này của tôi cũng quá ngốc.”

“Nó liều cả mạng sống để bảo vệ ông bà của bạn gái.” 

Diệp Phục Thu không khỏi nghĩ đến lần đầu gặp nhau, cô đã nghe được vài câu nói kia khi cậu ấy đi ngang qua. 

Cô luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Cô tiếp tục hỏi: “…… Có liên quan đến gia đình anh sao?” 

“Chú Hai, tên Kỳ Hầu Thế.” Kỳ Tỉnh nói.

Diệp Phục Thu lập tức im bặt.

Bao nhiêu năm nay, hai anh em họ vẫn chưa thể hoàn toàn hạ bệ được người chú hai đó, điều này cho thấy thế lực của ông ta đã phát triển hùng mạnh đến nhường nào trong những năm trước.

“Lần này xem như đủ cho ông ta ‘uống một vò’ rồi.” Kỳ Tỉnh đưa cơm hộp cho cô, bảo cô tiếp tục ăn, “Kẻ ra tay chắc chắn là do Kỳ Hầu Thế chỉ thị, sau khi gây án đã tẩu thoát rất nhanh, nhưng cũng đã bị cảnh sát bắt giữ ngay lập tức.”

“Tôi và A Thận có chút bất đồng ý kiến trong việc xử lý chú Hai.” 

“Ý của nó là muốn giải quyết ngay lập tức, đưa người vào tù, nhổ cỏ tận gốc.” 

Dường như Diệp Phục Thu đã hiểu ra điều gì đó, thử hỏi: “Anh không muốn vậy sao?”

“Anh vẫn muốn giữ ông ta lại……” 

Kỳ Tỉnh nắm chiếc thìa trong tay, xoay tròn, “Bây giờ không giống ngày xưa, bây giờ ông ta và phe cánh của ông ta, giống cái này.”

“Mặc cho tôi đùa giỡn bất cứ lúc nào.” 

Bốn năm trôi qua, không còn ai nghi ngờ năng lực của Kỳ Tỉnh trong việc tiếp quản quyền điều hành của Khải Thịnh nữa, giờ đây mọi chuyện chỉ còn là vấn đề của một câu nói.

Hiện tại ngay cả bố của anh là Kỳ Hoa Chân cũng phải kiêng dè anh ba phần. 

Anh dùng vài ba câu, kể cho cô nghe những chuyện bên trong. 

Hiện tại xử lý Kỳ Hầu Thế là vì ân oán giữa Kỳ Hầu Thế với Dịch Thận và những người thuộc thế hệ trước trong nhà họ Thẩm  – gia đình bạn gái của Dịch Thận.  

Bây giờ Kỳ Hầu Thế đã hết thời, mà ông ta vốn đã căm ghét người nhà họ Thẩm. Nay Dịch Thận và Thẩm Viên – cô con gái của đại gia giàu nhất Tân Dương đã gương vỡ lại lành, nếu một khi kết hợp thì thế lực sẽ càng mạnh mẽ hơn. Trong khi đó, thế lực của Dịch Thận chính là thế lực của Kỳ Tỉnh.

Dù thế nào đi nữa cũng là một tai họa tiềm ẩn đối với ông ta, hơn nữa lửa đã cháy đến gần chân, Kỳ Hầu Thế trở thành chó cùng rứt giậu nên mới bày ra hạ sách này.

Nhưng ân oán giữa Kỳ Hầu Thế và hai anh em Kỳ Tỉnh vẫn chưa kết thúc. 

Trong năm năm qua, Kỳ Tỉnh và Dịch Thận đã âm thầm mở rộng lãnh địa, năm giữ mạch máu sản nghiệp của họ, từng chút một bao vây và thôn tính thế lực của Kỳ Hầu Thế, đến khi chú Hai của họ nhận ra thì đã quá muộn màng. 

Xét về năng lực, mưu kế lẫn hiệu suất, Kỳ Hầu Thế cùng đám bạn làm ăn kinh doanh của ông ta chẳng là cái đinh gì so với hai anh em họ.

Bây giờ trên thương trường, Kỳ Hầu Thế đã ở thế yếu, sức cùng lực kiệt.

Kỳ Tỉnh chỉ muốn tính sổ triệt để với Kỳ Hầu Thế về chuyện năm xưa, nhưng nếu người này vào tù trước vì chuyện khác thì mối hận này của anh chỉ có thể nuốt hận vào lòng. 

Trước kia anh đã nói với cô, anh nghi ngờ việc em trai anh – Dịch Thận bị thất lạc là do chú Hai – Kỳ Hầu Thế nhúng tay vào. 

Mục đích của ông ta là diệt sạch con cháu trực hệ của Kỳ Hoa Chân, để cuối cùng người nối nghiệp sẽ rơi vào tay con cái của Kỳ Hầu Thế.  

Dịch Thận bị thất lạc, coi như con trai út không còn rồi mấy năm sau con trai cả bị bắt cóc và hành hạ, chắc chắn không chết cũng bị điên. 

Thế nhưng Kỳ Tỉnh đã không phát triển theo kế hoạch của Kỳ Hầu Thế, chính sự kiêu ngạo và sức sống ngoan cường của anh đã giúp anh “khỏe mạnh” trưởng thành. 

Diệp Phục Thu bưng bát canh gà nóng hổi, cụp mắt nhíu mày, “Chứng cứ mà anh muốn, những năm này vẫn chưa tìm được sao?” 

Kỳ Tỉnh lắc đầu.

Mắt cô càng hạ xuống. 

Bố cô là người duy nhất may ra biết được chút manh mối, chỉ cần tìm được đám người bịt mặt năm đó là có thể danh chính ngôn thuận lôi Kỳ Hầu Thế ra ánh sáng

Chỉ khi Kỳ Hầu Thế chịu tội, ông ta mới có thể khai ra tất cả những chuyện đã làm năm xưa một cách chi tiết.

Tất cả tội phạm sẽ phải nhận hình phạt thích đáng.

Nhưng bố cô đã đi xa rồi, người duy nhất có cơ hội cho anh bước đột phá cũng không còn.

Đám người bịt mặt kia biến mất không còn tăm tích, đến bây giờ sống chết ra sao cũng không rõ. 

Với một người có thù tất báo như Kỳ Tỉnh mà nói, Kỳ Hầu Thế vào tù thì sao chứ, mối thù trong lòng anh không báo được, dù ông ta có ngồi tù suốt quãng đời còn lại anh cũng không thấy thoải mái. 

“Diệp Phục Thu, em hiểu tôi muốn nói gì không?” Anh cắt ngang chủ đề này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu hoàn hồn từ trong suy nghĩ rối bời và tiếc nuối, không hiểu: “Hả?”

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào mặt cô, “Bây giờ đã không còn ai có thể uy hiếp được tôi, và những người bên cạnh tôi nữa.”

Bốn năm trước, bố anh nói rằng anh còn chưa đủ lông đủ cánh, dù có giữ Diệp Phục Thu lại cũng chỉ là điểm yếu, cuối cùng cả hai đều bị tổn hại. 

Bây giờ không còn ai dám làm tổn thương bất cứ điều gì liên quan đến anh nữa. 

Anh đã đủ mạnh mẽ.

Lúc này Diệp Phục Thu mới hiểu ra, nhưng hiểu ra rồi lại càng không biết nên đối mặt như thế nào.

Bốn năm không dài cũng không ngắn, có thể thay đổi quá nhiều thứ.

Cô quay đầu đi, “Vậy…… chúc mừng anh.”

Kỳ Tỉnh nhìn cô, nói: “Tôi không muốn nghe điều này.”

Diệp Phục Thu khó xử, vai cô căng cứng: “Xin lỗi, chỗ này của tôi không còn gì khác……” 

“Em muốn kết hôn đúng chứ?” Anh đột nhiên ngắt lời cô.

Cô sửng sốt, giây tiếp theo lại nghe anh nói.

“Chọn anh ta, chi bằng chọn tôi đi.”

Diệp Phục Thu kinh ngạc nhìn về phía anh, trên mặt người này không có vẻ thuận miệng nói đùa hay cà lơ phất phơ như trong tưởng tượng. Trái lại anh vô cùng nghiêm túc, cứ như chỉ cần cô nói một câu, anh sẽ giải quyết hết thảy mọi chuyện phía sau. 

Không hiểu sao, trong tâm trí cô bắt đầu tái hiện những hình ảnh Kỳ Tỉnh đau khổ vì cô và bố cô năm đó, hình ảnh anh gầy trơ xương, dáng vẻ anh ngã xuống vũng máu. 

Nếu Diệp Phục Thu của năm đó không xứng để Kỳ Tỉnh trả giá bằng mạng sống để yêu thì Diệp Phục Thu của hiện tại lại càng không xứng. 

Anh là người giàu nhất vịnh Tiêu Quảng Đông, là con trai cả của nhà họ Kỳ, là ông chủ và là chỗ dựa của vô số nhân viên đầy triển vọng. 

Là sự tồn tại mà nhiều người phải ngước mắt dõi theo, vừa kính sợ vừa ngưỡng mộ. 

Mà cô, chỉ là Diệp Phục Thu mà thôi.

Trước kia cô dám chiếm hữu anh là do sự dũng cảm của tuổi trẻ. 

Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, lại có những điều đó chắn ở giữa, cô đã không còn dám làm điều đó từ lâu. 

Luôn miệng nói muốn bảo vệ anh, cuối cùng lại hại anh suýt mất mạng trước mặt mọi người, bố mẹ Kỳ có thể không oán hận cô sao? 

Cắn chặt không buông cho rằng vì anh khởi tố nên trong lúc hôn mê tâm trạng của bố cô mới dần u uất nên dẫn đến bệnh nặng qua đời, bà nội và cô của cô có thể chấp nhận anh sao?

Dường như cô và Kỳ Tỉnh đã không còn khả năng nữa rồi. 

Diệp Phục Thu nói một cách khó khăn: “Kết hôn…… là phải chọn người mình thích, chứ không phải người có tiền.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh cười lạnh: “Em thích anh ta?”

Giọng điệu của cô yếu ớt, phản bác: “Sao anh biết tôi không thích.”

Anh đột nhiên đến gần, vòng tay ôm lấy eo cô, dùng sức trực tiếp kéo người đến trước mặt. 

Cô xuôi theo lực kéo này của anh, trượt thẳng từ đầu ghế dài đến khoảng giữa, dừng trước mặt anh. Diệp Phục Thu trợn to mắt, sợ hãi chống tay lên vai anh.

“Diệp Phục Thu.” Kỳ Tỉnh cúi người, kéo khoảng cách lại gần kề trong gang tấc, khoảng cách ấy khiến ánh mắt họ đối diện va chạm càng thêm rõ ràng.

Tất cả cảm xúc trong mắt cô đều bị anh quét sạch, xem kỹ và phân tích không sót chút nào. 

Hành lang đêm khuya yên tĩnh, khoảng cách quá gần khiến đôi nam nữ từng có chung quá khứ không kìm nén được hơi thở càng lúc càng dồn dập. 

Tim Diệp Phục Thu đập rất nhanh khiến cô cảm thấy nguy hiểm, mở miệng: “Kỳ……” 

Cô vừa cất lời, tiếng nói của cô đã bị ngón tay anh chạm tới bên môi ngăn cô lại.

Kỳ Tỉnh chẳng màng đến lễ độ, ngón tay anh vỗ về bên môi cô, vuốt ve nhẹ nhàng, vân vê cánh môi cô bằng đầu ngón tay. 

Khiến những đụng chạm cơ thể đã xa cách bốn năm và nhung nhớ từ lâu, nay được trở lại mảnh đất thuộc về nó. 

Cô gầy đến nỗi mặt nhọn hoắt, nhưng đôi môi vẫn mềm mại mịn màng như xưa. 

Anh chỉ vuốt ve qua loa vài cái mà đã khiêu khích trái tim cô đập như trống đánh trận, cứ lên xuống liên hồi, làm cả người cô rạo rực ngứa ngáy như thửa ruộng mùa xuân đang đâm chồi nảy lộc. 

Diệp Phục Thu run rẩy giơ tay lên, giữ chặt tay anh ngăn cản: “Anh đừng……” 

Kết quả vừa mở miệng, ngón tay của anh đã thuận thế ấn vào khóe miệng cô, xâm nhập vào khoang miệng ấm áp đầy ướt át của cô. 

Trong nháy mắt, cảm giác mập mờ tràn ngập. 

Hai người đều thoáng sững sờ.

Kỳ Tỉnh là người hành động trước, giúp cô vén tóc mai ra sau tai, chẳng chút vội vàng, “Tôi không biết em và Vinh Minh có bao nhiêu quá khứ.” 

“Nhưng mà.” 

Tóc mai không còn che khuất tầm mắt cô, anh sát lại gần thêm chút nữa, cứ như vậy, với khoảng cách hơi thở quấn quýt, anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Một lúc sau, Kỳ Tỉnh hơi nhếch mép cười đắc ý: “Tôi biết dáng vẻ khi em thật sự thích một người là như thế nào.” 

Dáng vẻ cô nằm trên người anh nũng nịu, dáng vẻ cô chủ động ôm anh hôn.

Dáng vẻ cô cười với anh, cười cong cả eo bằng giọng mũi. Cả những lúc cô nhịn xuống cảm giác ngượng ngùng mà thỏa mãn mọi nhu cầu của anh.

Dáng vẻ trong tim trong mắt chỉ chứa đựng một mình anh.

“Rõ ràng.” Ánh mắt Kỳ Tỉnh lưu luyến từng gang tấc trên gương mặt cô, tuy có hơi xa lạ nhưng vẫn là dáng vẻ trong lòng, “Em không như thế với Vinh Minh.” 

Diệp Phục Thu bị nói trúng tim đen, hệt như bị vạch trần lời nói dối, sắc mặt cô trở nên khó coi. 

Sau một lúc lâu, cô hất tay anh ra, “Anh đừng quá tự tin, ai rồi cũng thay đổi thôi.”

“Kỳ Tỉnh,” Diệp Phục Thu nắm chặt bàn tay, mặc cho móng tay đâm vào da thịt, “Anh không hận tôi sao? Không ghét tôi sao?”

“Anh quên hết những chuyện trước kia rồi à?”

Ánh mắt Kỳ Tỉnh trở lại vẻ bình thản: “Không quên.”

“Vậy bây giờ anh là vì cái gì?” Diệp Phục Thu tự giễu: “Muốn chơi đùa tôi một trận sao? Để tôi cũng nếm mùi đau khổ đúng không.” 

Anh không trả lời nữa mà chậm rãi đứng dậy.

Kỳ Tỉnh để lại tất cả hộp đồ ăn cho cô: “Đồng ý với tôi, tôi sẽ nói cho em biết.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đồng ý chọn tôi, tôi sẽ nói hết cho em biết. 

Diệp Phục Thu nhìn theo anh, cô dùng ánh mắt khó hiểu và oán giận nhìn Kỳ Tỉnh xoay người rời đi, gần như cùng lúc đó, cô ấn vào phần ngực trên của mình, nơi cổ họng co thắt lại vì khó thở rồi nhíu mày khó chịu.

Vì những quá khứ hết sức đau khổ kia, vì những cơn ác mộng lặp đi lặp lại trong những năm qua, mới khiến lúc cô gặp lại người thật…… sẽ luôn đổ mồ hôi lạnh khắp người, không thở nổi.

Tựa như phản ứng kích thích.

Diệp Phục Thu ôm ngực điều hòa hơi thở, tự trách bản thân vô dụng.

Trách bản thân không có khí phách, nhiều năm trôi qua như vậy vẫn chẳng thể chống đỡ nổi người này.

Hệt như lực hút của từ trường, cô không thể chống lại việc bị anh thu hút.

Dù cô đã đi xa khỏi tâm từ trường cả ngàn dặm.

…………

Kỳ Tỉnh lên lầu, đi đến phòng bệnh của Dịch Thận và nhìn vào trong xem trước, xác nhận trong phòng không diễn ra chuyện không phù hợp với trẻ em, anh mới gõ cửa hai cái rồi bước vào. 

Anh vừa vào, hai người bên trong đều nhìn sang.

Dịch Thận ngồi trên giường đọc sách, cô gái vốn nằm chợp mắt bên cạnh cậu ấy đã chống người dậy, dụi mắt nhìn qua. 

Cô gái ăn mặc sang trọng, nước da trắng nõn, lại có mái tóc xoăn màu nâu vàng bẩm sinh, thoạt nhìn giống như cô gái lai xinh đẹp, hệt công chúa quý tộc.

Thẩm Viên quay đầu nhìn Kỳ Tỉnh, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ: “Anh Kỳ Tỉnh, anh đến rồi, sao đến chậm vậy.” 

Kỳ Tỉnh nhìn đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, lập tức thấy ớn lạnh, anh nhếch đuôi mắt lên và nhướng mày: “Không lẽ ngay cả lúc đi vệ sinh hai đứa cũng nắm tay nhau sao.” 

Dịch Thận liếc anh: “Anh để đồ xuống rồi lượn đi, thấy anh là phiền.” 

Kỳ Tỉnh cười cà chớn, chỉ vào cậu ấy, “Anh đến để thay ca cho vợ sắp cưới của em về nghỉ ngơi đấy nhé.” 

“Giờ em bảo ai lượn vậy hả.” 

Nhắc đến vợ sắp cưới, Thẩm Viên lập tức đỏ mặt túm lấy vạt váy, ngượng nghịu: “Anh cả, còn chưa đính hôn mà, sao lại là vợ sắp cưới rồi.”

“Như vậy không hợp lễ nghi cho lắm đâu.”  

“Mới tí tuổi mà giữ khuôn phép hơn người quá đấy.” Kỳ Tỉnh đi tới, xiên một miếng táo lên ăn rồi gật gù đắc ý: “Cũng phải, người nhà họ Thẩm các em khá để tâm tới những thứ này.” 

Dịch Thận thấy hai tay anh trống trơn thì thắc mắc: “Bảo anh đến Nguyên Bảo Tụ mua chút đồ ăn khuya về cho Viên Viên mà, đồ đâu?”

Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, không biết nghĩ đến điều gì mà bật cười thành tiếng, anh nói những lời thiếu đòn với vẻ mặt bình tĩnh: “À, cho người khác ăn rồi.”

Dịch Thận: ?

Thẩm Viên: ?

Thẩm Viên chớp mắt mấy cái, giữ chặt Dịch Thận sắp bốc hỏa lại, cười xấu hổ: “Không sao, em về nhà ăn cũng được, ở nhà có phần cơm.” 

“Anh cả đến rồi, vậy em về đây.” 

Cô ấy nhanh chóng hôn chụt lên môi Dịch Thận, nhỏ giọng nói với cậu ấy: “Anh ngủ ngoan nhé, mai em lại đến.”

Nói xong cô ấy đứng dậy gật đầu chào Kỳ Tỉnh, cầm túi xách tung tăng rời đi như chim sẻ. 

Ngay lập tức trong phòng bệnh chỉ còn lại hai anh em, Dịch Thận rút con dao gọt trái cây bên cạnh ra, cầm lên ước chừng rồi chĩa vào anh. 

Kỳ Tỉnh lập tức giơ một tay lên giả bộ đầu hàng, uể oải nói: “Ấy, đừng có cầm dao múa may với anh trai em, cũng đâu phải anh cố ý đâu.” 

“Ai xui khiến anh gặp một con quỷ nhỏ đói bụng giữa đường, không cho ăn no là cô ấy khóc, em nói xem phải làm sao.” 

Dịch Thận thông minh hơn người, đặt con dao gọt trái cây trở lại, “Là Diệp Phục Thu à.” 

Kỳ Tỉnh vỗ tay tán thưởng: “Thông minh.”

“Không ngờ em còn nhớ kỹ tên cô ấy.”

“Người có thể dày vò một con chó có sức sống ngoan cường như anh chết đi sống lại.” Dịch Thận kéo chăn lên cao hơn, nói: “Quả thật em phải nhớ cho kỹ.” 

Lúc này Tiểu Trần từ bên ngoài bước vào, báo với Kỳ Tỉnh và Dịch Thận: “Đã bảo tài xế đưa cô Thẩm về rồi, hai người yên tâm.” 

Kỳ Tỉnh cuộn mình trên ghế dựa gần đó, nghịch chiếc đồng hồ trên tay, “Trợ lý Trần, hôm qua cậu có thấy Diệp Phục Thu không?”

Tiểu Trần khó hiểu: “Thấy chứ.”

Trong đầu anh liên tục lặp đi lặp lại dáng vẻ cô ngồi một mình trên hành lang, ôm lấy bản thân và khóc. Điệu bộ tươi cười cợt nhả vừa rồi của Kỳ Tỉnh nhạt đi, anh nghiêng mắt, có chút lạnh lùng: “Cậu thấy cô ấy có thay đổi gì không?” 

“Không có……” Tiểu Trần không biết anh muốn hỏi gì, “Chỉ là gầy hơn trước đây nhiều lắm, sắc mặt cũng kém đi, hình như sống không tốt.”

“Sống không tốt.” Kỳ Tỉnh lặp lại, giọng nói trầm hơn rất nhiều, “Sao không nói với tôi sớm hơn?”

Cô sống không tốt.

Tiểu Trần lập tức ấm ức lên án: “Anh trai à, lúc đó chính cậu không cho tôi nhắc nửa chữ nào có liên quan đến cô ấy mà.” 

“Hễ tôi nhắc đến cô ấy là cậu lại nổi nóng, tôi còn có thể nói gì nữa, tôi cứ tưởng cậu định quên hẳn cô Diệp rồi.” 

“Cậu đã không còn quan tâm đến cô ấy nữa, vậy tôi còn tốn công hỏi han tình hình gần đây của cô ấy làm gì.” 

Cho nên những năm này, Kỳ Tỉnh và họ không hề biết về cuộc sống của Diệp Phục Thu. 

Nói thật, lần đầu Tiểu Trần gặp lại cô, anh ấy cũng hơi bất ngờ. 

Cô tiều tụy đến mức không còn dáng vẻ mà một cô gái 24 tuổi đang tuổi xuân sắc nên có, gầy yếu và kém sắc, đặc biệt là ánh mắt, rất mệt mỏi.

Điều này khiến cho những lời cô mạnh miệng nói rằng mình rất ổn trở nên thật hoang đường. 

Nếu cô Diệp mà bướng bỉnh và cứng đầu thì còn lợi hại hơn Kỳ Tỉnh gấp trăm lần.

Đúng vậy.

Động tác xoay mặt đồng hồ của Kỳ Tỉnh dừng lại.

Trước đây cô là một người rất thích cười, có lòng tự trọng và tự tin.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Là anh không đúng.

Kỳ Tỉnh kìm nén lòng mình, đeo đồng hồ trở lại, “Vậy thì nhờ cậu, giúp tôi điều tra rõ ràng cuộc sống của cô ấy trong những năm này.”

…………

Hôm sau, Diệp Phục Thu dậy sớm đi làm như thường lệ. 

Dù có chuyện lớn hay tâm trạng rối bời, cũng không thể ảnh hưởng đến việc người đi làm như cô đúng giờ chấm công.

Kế hoạch kỳ mới lại bắt đầu, Diệp Phục Thu thuộc Bộ phận Hậu kỳ, bình thường luôn bận rộn bất kể giai đoạn nào, vừa làm dự án này xong thì dự án tiếp theo đã ập tới. 

Cô ngồi xuống chỗ làm việc, bất chợt có linh cảm có người nhìn mình, Diệp Phục Thu ngẩng đầu, quả nhiên có không ít đồng nghiệp xung quanh vừa quay đầu lại tiếp tục làm việc của họ.

Nhưng tần suất họ gõ bàn phím lạch cạch nhanh nhảu thế kia đâu giống điệu bộ làm việc qua loa lười biếng thường ngày. Diệp Phục Thu có cảm giác họ đang bàn tán sau lưng mình ở đâu đó trên wechat.

Diệp Phục Thu thoáng nhíu mày, nhưng có gì đáng để bàn tán về cô chứ?

Cô mở tệp dự án, ném những chuyện đó ra sau đầu và tập trung làm việc.

Ngồi ba tiếng đồng hồ đến đau lưng mỏi eo, Diệp Phục Thu cầm ly đứng dậy đi đến phòng trà nước, không đi thì thôi, vừa đi đã nghe thấy mấy đồng nghiệp đang vui vẻ buôn dưa lê bên trong. 

Vì tiếng nói bên trong quá lớn, cô vừa bước tới cửa đã nghe rõ ràng. 

“Hả? Diệp Phục Thu với Tổng giám đốc Kỳ vừa tới đài sáng nay á……? Gì cơ, gia cảnh của Diệp Phục Thu khó khăn lắm mà? Sao quen biết anh ấy được?” 

“Ai mà biết, tôi nghe Quản lý Trịnh nói có đầu có đuôi, hai mươi mấy người trong tiệc chiêu đãi toàn là lãnh đạo cấp cao, Tổng giám đốc Kỳ đó chỉ muốn đưa riêng cô ta về thôi.”

“Vì Diệp Phục Thu là cô gái duy nhất nhỉ, không phải như vậy rất lịch sự sao? 

“Thôi đi, cô xem hôm nay Tổng giám đốc Kỳ đến đây họp, suốt dọc đường có mở mắt nhìn ai không? Không phải anh ấy bất lịch sự, mà cái kiểu đó của anh ấy là khinh thường tất cả mọi người, kiểu tất cả đều bình đẳng ý.” 

“Hihi, tôi lại thích cái kiểu đó của anh ấy, anh ấy liếc tôi một cái thôi là tôi đủ sướng rơn rồi.” 

“Người ta giàu có, Diệp Phục Thu cô ta dựa vào cái gì chứ.” 

“Thế mới có lời đồn Diệp Phục Thu được Tổng giám đốc Kỳ để mắt tới~ Ôi, cũng phải thôi, nếu tôi gặp được một người vừa đẹp trai vừa giàu như thế……”

“Nhưng không phải Diệp Phục Thu với Giám đốc Vinh đang……” 

“Đúng đúng, mới đây thôi mà, cô ta vừa được tỏ tình đấy, nói thật, tôi không ngờ Giám đốc Vinh lại vừa ý cô ta.” 

“Người ta đẹp gái, tính tình lại mềm mỏng, còn là kiểu đẹp tự nhiên không cần son phấn.” 

“Thế chẳng phải bây giờ cô ta đang vừa ăn trong bát vừa nhìn trong nồi……? Vậy thì hơi mất phẩm giá.” 

“Mấy người thấy mặt mũi cô ta non choẹt thế thôi, ai biết được thủ đoạn câu kéo đàn ông ở sau lưng nhiều cỡ nào.” 

Diệp Phục Thu tựa người đứng ở ngoài, dán mắt vào chiếc ly rỗng tuếch, cổ họng cô khát khô bốc lửa, nghĩ thầm: Bao giờ mới nói xong.

Cô thật sự rất khát.

Chuyện một đám người tụ tập tung tin đồn nhảm ở phòng trà nước của công ty không phải lần đầu, nhưng đây là lần đầu tiên cô trở thành trung tâm của cơn bão táp.

Thật tình có hơi khó chịu. 

Cô xem nơi này là chỗ kiếm tiền, nhưng có người lại xem nơi này là toàn bộ cuộc sống, là trung tâm vũ trụ.

Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, cụp hàng mi xuống, như chiếc ô được bung ra để che chắn hết thảy mưa gió, cũng bảo vệ cảm xúc dưới tán ô. 

Cô còn phải ở một nơi như thế này, bị bàn tán bao nhiêu lần nữa mới kết thúc đây?

Cả đời sao?

Ý nghĩa cuộc đời cô, chỉ ở một nơi như nơi này thôi sao. 

Thừa dịp câu chuyện của họ có khoảng nghỉ, cô đẩy cửa đi vào, giả vờ như không nghe thấy gì, nhìn bọn họ, mỉm cười gật đầu rồi đặt ly xuống lấy nước.

Mấy người đó thấy cô đi vào thì mặt lập tức biến sắc, không kịp giả lả thảo mai, đành liếc nhìn nhau rồi đùn đẩy lẫn nhau ra khỏi phòng trà nước.

Lâu Kỳ bước vào ngay sau đó, thấy vẻ mặt của mấy người này hơi lạ thì lách người bước vào, chạy đến bên cạnh Diệp Phục Thu mè nheo: “Chuyện gì thế.”

Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào chức năng của máy pha cà phê, nói: “Cậu lén hóng chuyện của tớ cả buổi sáng rồi nhỉ?” 

Lâu Kỳ biết ngay là có chuyện gì, hơi sửng sốt, “Cậu biết hết rồi sao, nhưng tớ không tham gia. Mấy người đó sợ công ty thiếu chuyện để buôn, nên tin đồn về cậu vừa bị lan truyền thì đã bắt hơi được mùi, họp bầy tám chuyện ấy mà, chán chết.” 

“Nhất là mấy gã đàn ông đó, không tạo tin đồn nhảm nhí cho đồng nghiệp nữ thì sẽ chết mất!” 

“Tớ không thích đi làm, cũng có một phần do bị đám đồng nghiệp này làm phiền đấy. Chẳng có chút tố chất nào.” 

Năm đó Lâu Kỳ không rõ chuyện của cô và Kỳ Tỉnh cho lắm, nên đến bây giờ đối phương cũng không biết thật ra cô đã vụng trộm yêu đương một lần. 

Diệp Phục Thu khoanh tay trước ngực, đá mũi giày, mới phát hiện trong vòng giao tiếp hiện tại của cô thật sự không có ai quen biết Kỳ Tỉnh, càng đừng nói có người biết đến quá khứ đó của cô và Kỳ Tỉnh.

Lâu Kỳ kéo cô xem Douyin, “Đừng nói mấy chuyện không vui nữa, cậu xem cái này đi.” 

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Gì thế?” Diệp Phục Thu xem, “Đây không phải là vlog lần trước tớ quay cho cậu sao?”

“Đúng vậy, tự nhiên lên xu hướng, bây giờ là video đứng đầu tag #NhàDựngPhimBênCạnhTôi# đấy! Được 80.000 lượt thích rồi.” Lâu Kỳ đắc ý vô cùng, còn thổi phồng lên: “Đã có mcn tìm tớ, hỏi tớ có muốn làm người nổi tiếng trên mạng không.” 

Diệp Phục Thu thấy hơi buồn cười, hỏi: “Cậu đồng ý rồi hả?” 

“Nào có, tớ có xinh đẹp đến thế đâu, cũng chẳng có tài nghệ gì.” Lâu Kỳ nói: “Đều nhờ vào tài dựng phim của cậu, có rất nhiều cư dân mạng để lại bình luận khen phong cách quay của cậu đấy, nói…… Hiếm khi thấy trên nền tảng video ngắn và nhanh này có một video khiến họ chậm nhịp lại được! Họ nói, vừa xem khung cảnh đầu tiên là đã thấy thoải mái không muốn lướt nữa!”

“Với trình độ của cậu, tớ thấy cậu làm ở đây thật lãng phí tài năng, phong cách của mấy chương trình thuộc đài của chúng ta quá cứng nhắc và cố định, khung hình cho hậu kỳ cũng bó buộc, không cho phép đổi mới cũng không dám mạo hiểm.”

“Nhưng mà cậu vốn là một nhà dựng phim có phong cách riêng.” Lâu Kỳ nhìn gương mặt này của cô: “Biết đâu nếu cậu tự làm kênh video thì sẽ có thể phất lên.”  

“Cậu nỗ lực cầu tiến, thích đổi mới theo trào lưu, lại cần cù và có nghị lực như vậy.” Cô ấy vểnh môi lên thành hình móc câu: “Làm gì cũng không quá kém đâu.” 

“Cảm ơn cậu đã khen.” Diệp Phục Thu vỗ vai cô ấy, cười bất lực: “Nhưng không phải cậu là người hiểu rõ tớ nhất sao? Tớ phải có tiền lương cố định để nuôi gia đình.” 

Lâu Kỳ thở dài, gật đầu, lúc này cô ấy nhận được tin nhắn công việc của lãnh đạo, mắng một câu rồi nói: “Tớ về trước đây, dạo này bận gần chết, hẹn gặp lại lúc ăn trưa nhé.” 

Nói xong cô ấy quay ngoắt đầu chạy đi. 

Chỉ còn lại một mình cô, phòng trà nước trở về sự yên tĩnh. Diệp Phục Thu chờ máy pha cà phê rót cà phê ra, cô dán mắt vào chiếc ly của mình, hiếm khi thất thần.  

Trong đầu cô đột nhiên vọng lại lời Lâu Kỳ vừa nói.

Đúng lúc này, điện thoại của cô cũng rung lên, cứ tưởng là tin nhắn công việc, kết quả Diệp Phục Thu vừa bật màn hình lên xem thì lập tức ngẩn người.

【Thầy Tiểu Đơn: Cô Diệp, lần trước cô đến đây quay mẻ thuốc lào mà tôi rửa, đã hong khô đủ thời gian rồi.】

【Thầy Tiểu Đơn: Cô, còn định quay tiếp không?】

Diệp Phục Thu không ngờ còn có thể nhận được tin nhắn của thầy ấy, cô đứng lặng tại chỗ, tim đập nhanh hơn. 

Không hiểu sao, đột nhiên bên tai cô vang lên giọng nói của Kỳ Tỉnh tối hôm trước.

【Tôi biết dáng vẻ khi em thật sự thích một người là như thế nào.】

【Rõ ràng em không như thế với Vinh Minh.】

Liên tưởng đến nhiều năm trước đây, anh dẫn cô đến tầng hầm của nhà họ Kỳ.

Nơi ấy kín mít và thiếu sáng, khi đó cô không tự tin: “Tôi quay phim có vấn đề, phải không?” 

Đến máy quay phim mà cô cũng không có tự tin cầm lên.

Còn anh dựa sát sau lưng cô, tự tay dẫn dắt cô nhẹ nhàng chuyển đổi góc quay.

Kỳ Tỉnh ghé sát tai cô, hướng dẫn từng bước một. 

“Không có, cô học rất tốt.”

“Nếu cô cần lời khuyên.” Một tay anh giữ máy quay phim của cô, hướng dẫn cô bắt trọn những nơi có ánh sáng tốt hơn. 

“Quay thế này, cũng không tồi.”

Khi cô nhìn Kỳ Tỉnh tập trung hướng dẫn mình bên cạnh, thiếu nữ ngây thơ lúc ấy chỉ cảm thấy đây là ý nghĩa của cuộc đời mình.

Chính là chiếc máy quay có thể quay được mọi thứ trên thế giới trong tay mình và cả chàng trai này.

Đại diện cho cả ước mơ và tình yêu.

Cô dần trở lại từ trong hồi ức. 

Diệp Phục Thu ngơ ngác, tự hỏi chính mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Rốt cuộc đã bao nhiêu năm rồi cô chưa làm chuyện mình yêu thích?





Để lại một bình luận