Chương 66: Ngoại truyện – Bù lại một giấc mà em nợ anh

Vẫn chưa biết Văn Hòa Sưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng để tránh tình hình thêm căng thẳng, Tuyên Dụ bảo Úc Văn Yến đợi ở vườn trung tâm khu ký túc xá, còn cô đi một mình đến ký túc xá của học sinh nam.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Văn Yến nắm lấy cổ tay Tuyên Dụ: “Chắc chỉ cần khuyên một chút là được, giờ nó đang trong thời kỳ nổi loạn, khuyên nhiều cũng vô ích.”

“Có người cậu nào như anh không?” Tuyên Dụ bất lực.

Úc Văn Yến cười khẩy: “Đã là một người trưởng thành 20 tuổi rồi, gặp chuyện không dám tìm bố mẹ mà chỉ dám tìm em, rõ ràng là nó thấy em dễ nói chuyện đấy.”

Bóp hồng thì biết chọn quả mềm để bóp, tính tình Tuyên Dụ hiền lành, không nói nặng lời, nên mỗi khi có chuyện, mới tìm đến cô để dọn dẹp mớ hỗn độn.

“Em là người cố vấn, thằng bé liên lạc với em là chuyện bình thường mà, anh đừng nghĩ lung tung.” Tuyên Dụ không cảm thấy Văn Hòa Sưởng có nhiều mưu mẹo quanh co như vậy, hơn nữa, cậu ấy biết tìm cô thì Úc Văn Yến nhất định sẽ biết, chỉ là sớm hay muộn thôi nên chắc chắn là vì tin tưởng cô mới tìm đến.

Úc Văn Yến không tranh cãi với Tuyên Dụ. Trước đây, anh thường giải thích không ngừng, cố gắng sửa lại những suy nghĩ ngây thơ của cô, nhưng chỉ khiến hai người cãi nhau và chiến tranh lạnh. Bây giờ, anh để mặc cô hành động theo ý mình, nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh sẽ đứng ra gánh vác.

“Ừhm, đi đi, anh ở đây, có gì cứ gọi anh.” Úc Văn Yến vỗ vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vài giây.

Trong lòng Tuyên Dụ dâng lên cảm giác áy náy, dịu giọng nói: “Em sẽ giải quyết nhanh thôi.”

Tuyên Dụ buông Úc Văn Yến ra, cô chạy nhanh đến phòng ban quản lý ký túc xá.

Đèn trong phòng làm việc ở tầng một sáng trưng, đứng ngoài cổng sắt cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

Vào cửa, Tuyên Dụ đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ, kêu lên với vẻ bất ngờ: “Thanh Dã? Sao chị lại…… ở đây?”

“Chị……” Sắc mặt Mạnh Thanh Dã hoảng hốt nhưng nhanh chóng chấp nhận tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt. Cô ấy chạy tới kéo Tuyên Dụ lại, nói với chú quản lý: “Chú ơi, cháu là sinh viên trường mình thật mà, vừa tốt nghiệp tháng Bảy năm nay nên không có thẻ sinh viên. Cô ấy có thể làm chứng cho cháu, mỗi câu cháu nói đều là thật!”

“Em nói gì đi chứ! Tuyên Tuyên!” Mạnh Thanh Dã giải thích đến cuối cùng gần như sắp khóc.

Tuyên Dụ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, gật đầu ngơ ngác: “À…… Vâng, thưa chú, cô ấy là đàn chị của cháu, có phải có hiểu lầm gì không?”

“Cháu là người cố vấn của cậu ấy à?” Chú quản lý nhìn về phía Văn Hòa Sưởng đang đứng ở góc phòng.

Tuyên Dụ gật đầu: “Vâng, đúng ạ.”

Quản lý ký túc xá: “Đã quá giờ giới nghiêm mà cậu ấy vẫn còn lang thang bên ngoài khu ký túc xá, theo quy định thì phải ghi tên lại rồi báo lên người cố vấn.”

“Thật sự không phải cố tình về muộn đâu ạ, chúng cháu chỉ trễ có vài phút thôi.” Trong lòng Mạnh Thanh Dã cảm thấy áy náy, gấp gáp giải thích.

Tuyên Dụ hỏi: “Sao hai người lại đi cùng nhau thế?”

“Gần đây cậu ấy đang tìm gia sư, có đàn em tìm chị nhờ giúp đỡ.” Mạnh Thanh Dã nắm chặt tay Tuyên Dụ, “Em nghĩ cách đi, thật sự không thể bị ghi tên đâu mà.”

Tuyên Dụ đè vai Mạnh Thanh Dã xuống rồi dùng ánh mắt ra hiệu: “Chị qua kia chờ em trước, để em xử lý.”

Mạnh Thanh Dã gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn đi đến khu vực nghỉ ngơi phía sau chờ đợi.

Việc bị bắt vì về muộn sẽ bị quản lý ký túc xá ghi lại và báo lên ban kỷ luật hội sinh viên trường. Tuần sau, trường sẽ ra thông báo phê bình bằng văn bản đỏ, khoa trực thuộc sẽ họp bàn để đưa ra hình phạt tương ứng dựa trên văn bản đó, vì vậy Mạnh Thanh Dã mới cuống cuồng lo lắng đến vậy.

Tuyên Dụ thường tiếp xúc với phòng ban quản lý, cô ôn hoà nhã nhặn giải thích mọi chuyện một lượt, còn nói thêm vài lời dễ nghe, sắc mặt chú quản lý dần xuôi theo, nửa ỡm ờ nửa đồng ý không báo cáo lên, nhưng không được tái phạm.

Cô bước ra khỏi sảnh lớn, định thông báo tin này cho hai người kia.

Bỗng một người phụ nữ trung niên xinh đẹp lao vào cửa, bước đến túm lấy cổ áo Văn Hòa Sưởng, giọng điệu gay gắt: “Thằng nhóc này, con lại gây ra chuyện ngu xuẩn gì nữa vậy hả?”

Văn Hòa Sưởng sợ hết hồn hai mắt trừng to, tròn mắt nói: “Mẹ…… mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

“Đáng lẽ mẹ phải hỏi con lại làm ra cái chuyện tốt gì nữa đấy, lần trước bị người ta lừa tiền, lần này thì sao?” Văn Nhĩ Liễu liếc nhìn Mạnh Thanh Dã đang co rúm trong góc phòng, “Lẽ nào lại gây họa vì chuyện yêu đương hả?”

“Không phải đâu mẹ ơi, đây là đàn chị của con, vì con chỉ về trễ nên bị giữ lại thôi.” Văn Hòa Sưởng sợ mẹ lại cắt thẻ của mình, nếu vậy có khi cậu ấy không trả nổi tiền thuê gia sư mất.

Mạnh Thanh Dã cũng giải thích giúp cậu ấy: “Chị ơi, cậu ấy nói đúng đó, chúng em không có gì ngoài quan hệ thầy trò đâu.”

Tầm mắt Văn Nhĩ Liễu đảo qua đảo lại giữa hai người vài lần: “Chuyện nhỏ thế này mà con quấy rầy người cố vấn?”

Văn Hòa Sưởng gật đầu yếu ớt. Cậu ấy đại khái hiểu chuyện gì xảy ra, chắc chắn cậu ấy bị cậu của mình bán đứng đây mà. Lý do cũng rất dễ hiểu thôi, khuya khoắt Tuyên Dụ phải chạy tới trường giải quyết chuyện cậu ấy gây ra, từ trước tới nay cậu của cậu ấy vốn rất thương vợ nên chắc chắn trong lòng anh không vui.

Tuyên Dụ bước lên ngắt lời họ: “Chuyện đã được giải quyết xong rồi, không phải chuyện lớn gì đâu.”

Văn Nhĩ Liễu xoay người lại, nở nụ cười rạng rỡ trên mặt: “Em là Tiểu Tuyên phải không? Chị có nghe qua cô út nhắc tới em.”

Cô út trong miệng Văn Nhĩ Liễu nhắc đến chính là mẹ của Úc Văn Yến.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Vâng, em chào chị.” Tuyên Dụ không ngờ lần đầu tiên gặp mặt nhau lại trong tình huống khó xử thế này.

Văn Nhĩ Liễu cười nói: “Thật sự làm phiền em quá, chị sẽ dẫn thằng nhóc này đi ngay, không làm mất thời gian của em nữa.”

“Đây là chuyện em nên làm mà, chị khách sáo rồi.” Thái độ Tuyên Dụ khiêm tốn nói, cố gắng để lại ấn tượng tốt.

Văn Hòa Sưởng đứng bên cạnh nhìn mẹ mình bằng ánh mắt phức tạp như chưa từng quen biết, thì thầm với Mạnh Thanh Dã: “Đàn chị, mẹ em chưa bao giờ cười với em như thế luôn, bà ấy nóng tính lắm luôn ý.”

Mạnh Thanh Dã thương cảm cho Văn Hòa Sưởng vài giây, nhưng nhanh chóng phủi sạch quan hệ với cậu ấy: “Buổi học thêm lần sau để đàn em của chị dạy đi, chị xin rút.”

Chuyện tối nay đừng bao giờ lặp lại lần hai.

Văn Hòa Sưởng đáng thương nói: “Đàn anh giảng bài không hay bằng chị, em nghe thật sự chẳng hiểu gì.”

Mạnh Thanh Dã lắc đầu, cậu ấy vội nói phủ đầu trước khi cô ấy từ chối: “Đàn chị, thêm ba nghìn tệ nữa.”

Thêm ba nghìn nữa là thành một vạn, một tuần học ba tiếng, một tháng bốn tuần, tổng cộng mười hai tiếng, vậy mà được một vạn. Dù là ai cũng không thể từ chối sức mạnh của tiền, Mạnh Thanh Dã suy nghĩ, cảm thấy khó khăn nào cũng có thể vượt qua bằng tiền.

Mạnh Thanh Dã: “Chúng ta…… khụ khụ, hẹn thời gian khác nhé.”

Văn Hòa Sưởng cười gật đầu: “Ừhm, được! Em nghe theo sự sắp xếp của chị!”

Bốn người cùng nhau rời đi, đi được nửa đường thì gặp Úc Văn Yến, Văn Nhĩ Liễu mời họ nếu có thời gian thì về nhà dùng bữa, sau đó kéo Văn Hòa Sưởng đi về.

Mạnh Thanh Dã tìm cớ chuồn mất, nếu đã đồng ý tiếp tục dạy thêm cho Văn Hòa Sưởng thì cô ấy không tiện nói này nói nọ sau lưng.

Vở hài kịch hạ màn, Tuyên Dụ mỏi mệt xoa vai, một đôi bàn tay rộng lớn đỡ lấy vai cô rồi dùng đầu ngón tay xoa bóp lúc nhẹ lúc mạnh, lực bóp vừa phải, thoải mái đến mức mắt cô dần trĩu xuống.

“Sao anh lại gọi chị họ anh đến vậy?” Tuyên Dụ ngẩng đầu nhìn Úc Văn Yến, “Coi chừng lần sau Văn Hòa Sưởng giận anh đấy.”

Úc Văn Yến không để tâm: “Cũng đâu thể để vợ anh mệt chứ? Đây là vấn đề dạy dỗ của gia đình họ, không nên làm phiền em.”

“Được rồi, cảm ơn anh Úc thương em.” Tuyên Dụ kéo tay anh xuống, “Đi thôi, mình về nhà nào.”

Hiếm khi có thời gian thong thả đi dạo cùng nhau, lại còn trong khuôn viên trường từng thân thuộc nhất, Tuyên Dụ nói nhiều hơn hẳn.

“Còn nhớ hồi em học năm hai, lúc kiểm tra môn thể dục, anh đã đến chạy cùng em không?” Tuyên Dụ chỉ về phía đường chạy bằng nhựa.

Cách một hồ nước, đèn trong sân đã tắt từ lâu, không nhìn rõ, chỉ thấy một mảng tối om.

“Còn ghi thù à?” Úc Văn Yến biết Tuyên Dụ muốn nói gì.

Sau khi lên đại học thì lượng vận động ít hơn ở thời cấp ba, cái thời mà ngày nào cũng chạy thể dục. Việc vận động ở đại học chỉ giới hạn ở việc chạy qua lại giữa lớp học, căng tin và ký túc xá, nên mỗi năm kiểm tra thể dục chạy 800 mét một lần gần như lấy đi nửa cái mạng của cô.

Ba ngày trước kiểm tra, Tuyên Dụ chẳng có động lực học hành, vùi đầu vào chăn, không muốn đối mặt với thực tại, thậm chí cô còn nghĩ ra một ý tưởng tồi, đó là nhờ anh đánh lạc hướng.

Chạy 800 mét chỉ mất hai vòng, nhưng mắt thầy thể dục sáng hơn cả diều hâu nên không tài nào gian lận ngay trước mặt. Cuối cùng, anh cũng đề nghị chạy cùng, anh sẽ canh thời gian, chỉ cần cô bám sát không tụt lại thì nhất định sẽ chạy đạt.

Vào ngày kiểm tra thể lực, Úc Văn Yến chạy ở vòng trong sân bóng, vòng đầu tiên tán gẫu với cô, anh nói, cô nghe. Khi cảm thấy cô bắt đầu đuối sức thì anh cố ý nói mấy lời kích thích cảm xúc của cô. Cuối cùng, cô nổi điên chạy đuổi theo anh hết 200 mét, suýt chút nữa đạt xuất sắc.

Tuyên Dụ thấy cách này quá lố nhưng hiệu quả , và sau đó cô cũng không so đo nhiều nữa.

“Em không ghi thù, chỉ là anh trông thiếu đòn quá thôi.”

Tuyên Dụ vẫn nhớ như in những lời anh chọc tức cô, tranh cãi về chuyện cuối tuần này nên xem bộ phim nào trước, thật ra chỉ là một chuyện rất nhỏ. Có lẽ vì đang trong thời kỳ yêu nhau nồng nhiệt, người ta thường để ý những chi tiết nhỏ nhưng cũng nhanh chóng nhượng bộ.

Úc Văn Yến cười khẽ, nghịch ngón tay cô, hỏi: “Em muốn đi đâu trong tuần trăng mật?”

“Chắc chắn phải đi tuần trăng mật sao?” Tuyên Dụ chưa từng nghĩ tới, chỉ cảm thấy thủ tục xin nghỉ phép phức tạp nên cũng không ôm hy vọng.

Úc Văn Yến: “Hôm nay, Thanh Thanh gọi điện cho anh, muốn chúng ta sang đó chơi với em ấy. Một thời gian nữa Ôn Trạch Tự về nước rồi, em ấy ở một mình bên đó, nếu không sang thăm thì anh chẳng yên tâm được.”

“Nếu xin được thì đi.” Nghỉ phép của Tuyên Dụ thì dễ xin.

“Em muốn đi Tất Quốc một chuyến với anh không?” Úc Văn Yến hỏi.

Tuyên Dụ: “Hả? Anh muốn đi à?”

“Anh cảm thấy hơi tiếc nuối, anh không đến Tất Quốc công tác, lúc em đến đó cũng không gặp được anh. Nếu đã thế thì mình cùng đi ngắm hoa phượng tím nhé.” Úc Văn Yến luôn cảm thấy bóng dáng cô gái trong ảnh quá cô đơn, muốn cùng cô phủ lên những ký ức ấy, để khi hồi tưởng lại sẽ chỉ là những tháng ngày hai người hạnh phúc bên nhau, chứ không phải là bốn năm hỗn loạn.

“Được thôi.” Tuyên Dụ mỉm cười vui vẻ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Về tới nhà, Úc Văn Yến phải sửa tài liệu đột xuất. Tuyên Dụ tắm xong, đầu vừa chạm gối đã suýt ngủ mất, nhưng vẫn gắng gượng chờ anh về phòng.

Úc Văn Yến nhẹ nhàng nâng góc chăn rồi ngồi xuống giường, Tuyên Dụ xoay người nhìn anh.

“Anh đánh thức em à?” Úc Văn Yến cố ý nói nhỏ giọng, chậm rãi tiến lại gần, dịu dàng ôm cô vào lòng.

Tuyên Dụ vùi đầu vào vai anh hít một hơi, tham lam mùi hương nước giặt thơm tho trên áo anh.

“Em chưa ngủ, đợi anh đó.” Tuyên Dụ tiến sát lại, “Chăn lạnh lắm, vẫn là người anh ấm hơn.”

Úc Văn Yến cười: “Anh có bảo em đợi đâu, buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi.”

“Ừhm……” Tầm mắt Tuyên Dụ quét một vòng trên gương mặt anh, buông tay ra, “Vậy ngủ thôi.”

Úc Văn Yến đè cô xuống người mình, đẩy váy ngủ lên ngực, khéo léo tìm nút phía trước, dùng hai ngón tay vặn nhẹ, và phần vải còn lại được đẩy sang hai bên.

“Úc Văn Yến!” Tuyên Dụ sức yếu, không thoát được sự kìm kẹp của anh, đành che mắt anh lại.

“Anh hiểu lầm rồi sao? Tưởng em chưa ngủ là muốn bù lại một giấc mà em nợ anh.” Anh cong ngón tay trêu đùa hạt đậu đỏ, còn cố ý cười nói: “Tay giơ lên mỏi không? Có cần anh dùng cà vạt trói lại cho em không?”

Tuyên Dụ từ từ rụt tay về, chống tay ra sau hơi nhổm người dậy, nâng mặt anh lên, trước khi hôn còn trừng mắt nhìn anh một cái: “Biết rồi còn cố nói ra bằng được, im ngay!”

Úc Văn Yến khá thích sự mạnh mẽ của Tuyên Dụ vào lúc thế này, không vừa ý là cãi nhau với anh đôi câu, quả thật làm người ta hưng phấn mà nhập tập hơn.

Nghĩ đến cô chạy ngược xuôi cả ngày nên anh muốn kết thúc sớm để cô được nghỉ ngơi, lực tay cũng đặc biệt nhẹ nhàng.

Chưa được bao lâu, cô đã nhíu mày không vui, kìm nén hơi thở hổn hển nói: “Úc Văn Yến, anh cố tình đúng không?”

“Cô Tuyên Dụ, lần này em lại không hài lòng chỗ nào?” Úc Văn Yến lắc nhẹ cằm cô.

“Anh làm như này, em sắp ngủ luôn rồi.”

Úc Văn Yến nhướng mày, không thể không nói Tuyên Dụ thật biết cách gây chuyện.

“Bảo bối, nghĩ em bận rộn cả ngày nên muốn hầu hạ em thoải mái, xem ra anh nghĩ nhiều rồi.”

Sau đó lực đạo của Úc Văn Yến lần sau càng mạnh bạo hơn lần trước.

“Nhìn ra được em rất thích đấy. Em đúng là phải dạy dỗ nhiều hơn.” Úc Văn Yến còn cố tình để lại dấu hôn mờ ám trên xương quai xanh của cô.

Tuyên Dụ trả đũa lại, cũng để lại một dấu hôn đỏ tươi nổi bật ngay bên cạnh yết hầu của anh.

Có đôi khi, chẳng ai biết hai người họ đang ganh đua điều gì, chỉ biết rằng không ai chịu thua ai.

Vài lần Tuyên Dụ không thở nổi, nhưng không cam lòng bị anh xem thường nên cắn răng không hé nửa lời.

Đến lúc lần thứ ba anh lấy ‘áo mưa’, Tuyên Dụ chịu thua.

“Úc Văn Yến, buồn ngủ rồi.” Âm cuối trong giọng cô quyến rũ, khuôn mặt cũng ửng đỏ, như có thể vắt ra được rượu ngọt.

“Gọi là anh trai, xem như em chịu thua.” Úc Văn Yến trêu chọc xoa má cô.

Tuyên Dụ: “Anh có sở thích làm anh trai như vậy sao? Em không có anh trai như anh đâu.”

“Vừa rồi là xuống tay nhẹ nhàng quá nên chưa làm em vừa lòng?” Úc Văn Yến đưa tay về phía cô.

Tuyên Dụ nắm lấy tay anh bằng cả hai tay, giọng nhỏ nhẹ nói: “Vậy miễn cưỡng gọi anh là anh trai một ngày thôi nhé, em thật sự buồn ngủ lắm rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Văn Yến ôm cô vào phòng tắm, cười nói: “À phải rồi, hoạt động xây dựng đội ngũ ngày mai có thể dẫn người nhà theo, đi phát kẹo cưới với anh nhé.”

Nghe câu này xong, cơn buồn ngủ của Tuyên Dụ tan biến không ít.





Để lại một bình luận