Chương 65: Lặp lại lời nhắc nhở bản thân
Diệp Phục Thu vô cùng quen thuộc với ánh mắt này của anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đó là ánh mắt nhìn chằm chằm vào con mồi, có thể là quan sát mà cũng có thể là ánh mắt xem thường.
Ánh mắt hờ hững quan sát này của anh đã khiến Diệp Phục Thu chắc chắn về suy đoán nào đó.
Lúc trước cô nhẫn tâm làm anh tổn thương triệt để như vậy, sao anh lại không hận cô cho được?
Người ở tầng lớp thấp như cô quả thật rất khó có thể lọt vào tầm mắt anh, nhưng dù gì giữa họ đã từng có một khoảng thời gian đó nên rất có thể Kỳ Tỉnh sẽ hận cô cả nửa đời còn lại.
Anh là người thù dai nhớ lâu và sẽ không bao giờ buông bỏ bất kỳ một mối hận nhỏ nào.
Vì vậy vào sinh nhật cô hôm thứ Sáu đó, có lẽ do tình cờ gặp phải và nghe thấy cô được người khác tỏ tình nên anh cố tình xuất hiện gây rối, rồi làm xáo trộn tâm trạng của cô.
Không có ý gì khác.
Nói trắng ra là không muốn cô sống quá tốt.
Anh vẫn xấu xa như thế.
Anh tự tin nghĩ rằng chỉ cần anh xuất hiện là có thể ảnh hưởng đến cô giống như từ trường, khiến cô không thể bình tĩnh sao.
Diệp Phục Thu không nhịn được muốn bật cười.
Đúng là vậy thật.
Nghĩ đến những điều này rồi lại nhìn vào khoảng cách chênh lệch địa vị một trời một vực đầy mỉa mai của hai người hiện tại, Diệp Phục Thu nghiêng đầu, không nhìn về phía bên kia nữa.
Ngay khi cô tránh ánh mắt đi, tầm mắt của Kỳ Tỉnh đã chậm rãi di chuyển từ trên người cô sang chàng trai đứng bên cạnh cô.
Đột nhiên ánh mắt anh ngay lập tức tối sầm lại, toát lên sự lạnh lẽo.
“Tổng giám đốc Kỳ? Chúng ta vào trong nói chuyện nhé? Mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi.” Một vị lãnh đạo trong số đó thấy anh vẫn đứng tại chỗ thì mỉm cười dò hỏi.
Trợ lý Tiểu Trần bước xuống xe sau anh, khi anh ấy đi đến bên cạnh anh, vừa nhìn sang bên này đã lập tức hiểu ra vấn đề.
Kỳ Tỉnh “Ừhm” khẽ rồi dẫn đầu bước vào nhà hàng, những người khác đều đi bên cạnh hoặc theo sau anh.
Vinh Minh và Diệp Phục Thu đi sau cùng.
Nhà hàng là tòa nhà chính của toàn bộ khu nghỉ dưỡng, đây là nơi tổ chức tiệc đẳng cấp nhất ở Tân Dương, có rất nhiều hoạt động đối nội đối ngoại về Thương mại và Chính trị được tổ chức tại đây. Tuổi đời nơi này đã lâu năm nên địa vị cũng cao, muốn đặt bàn trước có khi phải đợi sự sắp xếp đến tận nửa năm.
Diệp Phục Thu thấy nơi tiếp khách là nơi này, cô đột nhiên hiểu ra nhóm lãnh đạo keo kiệt kia coi trọng Kỳ Tỉnh đến mức nào.
Giọng điệu hùa theo nịnh nọt Kỳ Tỉnh của nhóm lãnh đạo vang vọng không ngừng trong đại sảnh rộng lớn của nhà hàng, Diệp Phục Thu bước về phía trước, người bên cạnh cô đột nhiên tiến lại gần.
Vinh Minh hơi nghiêng người sang trò chuyện với cô: “Nghe nói là người giàu nhất vịnh Tiêu Quảng Đông, em có nghe nói đến Khải Thịnh chưa? Chắc đã từng mua sản phẩm của công ty con rồi nhỉ? Anh ấy chính là ông chủ tương lai của Khải Thịnh đấy.”
“Tôi cũng không ngờ nhà đài của chúng ta có thể lôi kéo được nhà tài trợ hùng mạnh đến vậy.”
“Nhưng hôm nay mới là lần tiếp xúc đầu tiên, tôi đoán, chắc còn phải bàn bạc thêm hai ba lần nữa.”
Diệp Phục Thu cười gượng, anh ta càng nói cô càng nhận thức rõ khoảng cách hiện tại giữa mình và Kỳ Tỉnh.
“Không biết tôi có nhìn nhầm không.” Vinh Minh nhìn về phía trước, nhìn bóng lưng của chàng trai kia: “Hình như vừa rồi anh ấy nhìn về phía chúng ta.”
Người bên cạnh không biết chuyện cứ nói mãi, càng khiến thâm tâm Diệp Phục Thu thấy trống rỗng lạ kỳ, cô lẩm bẩm: “Chắc anh nhìn nhầm thôi.”
“Người ta nhìn chúng ta làm gì chứ.”
…………
Phòng riêng cao cấp rộng hơn trăm mét vuông, mười mấy người tụ lại quanh một chiếc bàn.
Một buổi tiệc xã giao không thể công thức hơn được nữa đã chính thức bắt đầu. Diệp Phục Thu nhìn nửa ly rượu vang đỏ mà nhân viên phục vụ rót cho mình, trái tim cô lạnh buốt, tuy hai năm nay đã tham gia không ít tiệc xã giao, tửu lượng cũng cao hơn trước.
Nhưng cái tật cứ say rượu là mất trí nhớ của cô vẫn không hề thay đổi, hy vọng sau buổi tiệc này nhóm người kia có thể thả cô về nhà sớm một chút.
“Nào!” Lãnh đạo hô hào mọi người: “Mọi người cùng nâng ly, kính Tổng giám đốc Kỳ của chúng ta một ly.”
Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên, nâng ly về phía chàng trai trẻ tuổi ngồi ở vị trí chủ tọa.
Diệp Phục Thu cúi đầu làm theo người bên cạnh, sau khi lời chúc rượu qua đi, cô lặng lẽ nhấp một ngụm nhỏ.
Vừa ngồi xuống chưa kịp gắp được hai miếng thức ăn, Diệp Phục Thu đã bị quản lý bên cạnh dẫn đi kính rượu một vòng.
Cái mông này của cô gần như chẳng chạm được vào ghế bao lâu.
Một vị phó quản lý trong nhóm đó đã ngà say, thấy gương mặt của Diệp Phục Thu thì lập tức cười ẩn ý: “Được đấy, tổ quảng cáo của các anh có nhân tài thế này, các dự án về sau nhất định sẽ tiến triển còn tốt hơn nữa, trông cậy vào anh đấy nhé, lão Trịnh!”
“Phải dẫn dắt người ta cho thật tốt đấy!”
“Ôi nào!” Quản lý Trịnh được khen ngợi thì càng nở mày nở mặt, chỉ muốn đại diện bộ phận Quảng cáo thể hiện nhiều hơn trước mặt sếp lớn. Ông ta nói với người bên cạnh: “Nào! Tiểu Diệp, đến kính rượu Tổng giám đốc Kỳ đi.”
Diệp Phục Thu đang ngồi cầm ly rượu, chợt sửng sốt.
“Người ta là nhân tài trong ngành, còn cô, tuổi còn trẻ phải học hỏi Tổng giám đốc Kỳ nhiều vào. Người ta có tầm nhìn xa trông rộng, nếu chỉ điểm cho cô vài câu thì không biết con đường sau này của cô sẽ dễ đi đến mức nào đâu.” Quản lý Trịnh chạm vào vai cô, thúc giục.
Vốn đã không thích những buổi tiệc tùng rượu thịt này, lại bị ông quản lý trung niên béo núng nính bên cạnh sờ soạng vai, Diệp Phục Thu nhíu mày, khẽ rụt người lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Không còn cách nào, là người có chức vụ thấp nhất ở đây cô làm gì có quyền từ chối.
Ở góc nghiêng đằng trước, dường như có một ánh mắt luôn dõi theo cô.
Nóng rực và tập trung.
Diệp Phục Thu càng thêm hoảng loạn, gò má cũng ửng hồng vì men say.
Lẽ nào cô phải thật sự cúi đầu kính rượu anh trước mặt nhiều người như vậy.
Đúng lúc này, chàng trai ngồi bên cạnh cô đột nhiên tiên phong đứng dậy. Vinh Minh cầm ly rượu, cười xòa với các vị lãnh đạo xung quanh: “Chuyện tốt như vậy mà quản lý Trịnh chỉ nghĩ đến Tiểu Diệp thì thật quá đáng đấy.”
“Tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng của Tổng giám đốc Kỳ từ lâu, con gái tửu lượng kém, thôi thì nhường cơ hội học hỏi này cho tôi trước đi.”
Hành động đột ngột cướp rượu để bảo vệ Diệp Phục Thu của Vinh Minh khiến trợ lý Trần đang ngồi cạnh Kỳ Tỉnh phải chau mày giật thót tim: Tìm chết à.
Kỳ Tỉnh rũ mắt, đầu ngón tay khẽ vuốt ve cái cổ mảnh mai của ly rượu vang, hoàn toàn phớt lờ chàng trai đang đứng kính rượu cách đó không xa.
Vài giây im lặng ngắn ngủi, gần như khiến bầu không khí tại hiện trường lập tức rơi vào bế tắc.
Bởi sự phớt lờ của anh là kiểu ngạo mạn và trần trụi.
Vinh Minh nhìn xung quanh, anh ta cười xấu hổ rồi một hơi uống cạn phần rượu còn lại trong ly, “Mời anh cứ tự nhiên.”
Thái độ của Kỳ Tỉnh, dù cố ý hay vô tình đều có thể quyết định vận mệnh của người khác ngay lập tức.
Chính là vì địa vị xã hội của anh, thủ đoạn của anh và thân phận đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp của anh.
Ai mà biết được, chỉ vì vài giây phớt lờ này của Kỳ Tỉnh cũng có thể khiến nhóm lãnh đạo nghi kỵ lẫn nhau, ảnh hưởng đến tiền đồ của Vinh Minh.
Diệp Phục Thu lập tức hiểu ra điều gì đó, cô vừa định đứng dậy ngăn đàn anh lại, để mình đích thân nâng ly kính rượu.
Lúc này, chàng trai ngồi ở vị trí chủ tọa bỗng lên tiếng.
“Đã không biết uống rượu rồi.”
Diệp Phục Thu sững sờ trong trạng thái nửa đứng nửa ngồi, nhìn về phía Kỳ Tỉnh.
Tất cả ánh mắt trong phòng riêng đều đồng loạt nhìn về phía Kỳ Tỉnh, nhưng người trong cuộc lại bình thản như không, không biểu lộ cảm xúc gì. Những người khác chỉ quan tâm đến lợi ích của riêng mình, còn anh lại giống như chỉ tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm.
Lễ nghi trên bàn rượu và những quy tắc ngầm lộn xộn kia đều không đáng một xu trước mặt anh.
Kỳ Tỉnh nhẹ nhàng đẩy ly rượu bên tay mình về phía trước, tư thế ngồi của anh ngay ngắn nhưng không cứng nhắc, hơi mang chút lười biếng, anh ngước mắt và mỉm cười: “Vậy đừng uống nữa.”
“Trợ lý Trần, bảo họ đổi hết rượu thành nước trái cây.” Anh nhìn về một hướng nào đó không rõ, đặc biệt dặn dò: “Phải là nước ép dâu tây.”
Diệp Phục Thu cụp mắt, vai cô đột nhiên run lên.
Nước ép dâu tây.
Là loại nước cô thích uống nhất.
Những người khác bối rối liếc nhìn nhau.
Làm gì có buổi tiệc xã giao nào lại uống nước trái cây chứ!? Không uống rượu mở đầu như này thì sao bàn chuyện chính được!?
Lý nào lại như thế!
Trợ lý Trần gật đầu, dặn dò nhân viên phục vụ bên cạnh, sau khi truyền đạt chỉ thị, anh ấy không khỏi liếc nhìn Kỳ Tỉnh đang vừa ăn vừa nghe những lời “có cánh” từ lãnh đạo đài truyền hình bên cạnh.
Hành động điên rồ này của anh, lẽ nào là đang so cao thấp?
Chàng trai họ Vinh kia có liều mình mạo hiểm thì cũng chỉ giúp cô đỡ rượu được một lần.
Còn anh – Kỳ Tỉnh lại chỉ dùng một câu nói đã khiến tất cả mọi người cùng uống nước trái cây với cô.
Trợ lý Trần thầm thở dài trong lòng.
Thay vì làm loại chuyện như này thì thể hiện thành ý, thành thật nói với cô Diệp vài câu tâm tình, còn bày đặt ngại ngùng gì nữa vậy Kỳ Tỉnh.
Chết vì sĩ diện chỉ tội mang khổ vào thân, cậu cứ đi mà so đo đi.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Vì không uống rượu nên buổi tiệc này kết thúc rất nhanh. Chưa đầy một tiếng rưỡi đến hai tiếng sau, Kỳ Tỉnh lấy lý do còn có công việc phải về khách sạn họp qua điện thoại, kết thúc buổi tiệc rượu nhàm chán này.
Giống như lúc bước vào, tất cả các lãnh đạo chỉ uống hơi say trong giai đoạn đầu đều vây quanh Kỳ Tỉnh, cung kính tiễn anh ra về.
Không phải Kỳ Tỉnh không biết mục đích bọn họ khi tổ chức buổi tiệc hôm nay, lúc ra khỏi đại sảnh anh nói với vị lãnh đạo chức cao nhất một câu: “Chuyện cần bàn, tuần sau tôi sẽ tìm thời gian đến quý nhà đài, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.”
Lãnh đạo lập tức hiểu ra, khom lưng gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Kỳ, toàn thể đài chúng tôi chờ anh đến.”
Kỳ Tỉnh ngồi vào xe trước và dịch vào bên trong cùng, Tiểu Trần nhìn thoáng qua, lập tức hiểu ra điều gì đó.
Anh ấy thấy tất cả mọi người có mặt ở đây đều đã uống rượu, chợt cười hỏi: “Quản lý Trịnh, mọi người về nhà bằng cách nào, có cần Tổng giám đốc Kỳ của chúng tôi giúp sắp xếp xe không?”
Quản lý Trịnh được quan tâm mà lo sợ, vội xua tay: “Ôi không cần, chúng tôi tự bắt taxi về, bình thường đều như vậy, đã uống rượu thì không lái xe.”
“Ở đây bắt taxi rất dễ.”
Tiểu Trần gật đầu, rồi nhìn thẳng về phía Diệp Phục Thu đang đứng phía sau, cô đã ngấm rượu nên có phần đứng không vững, “Cô Diệp là quý cô duy nhất ở đây, nơi này hẻo lánh, buổi tối bắt taxi về nội thành lại không an toàn, chi bằng về chung xe với Tổng giám đốc Kỳ đi?”
Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Phục Thu.
Chính chủ vẫn còn choáng váng chưa kịp phản ứng.
Mấy vị lãnh đạo “từng trải” liếc mắt nhìn nhau, dường như hiểu ra điều gì đó nên cười xòa thúc giục Diệp Phục Thu: “Tiểu Diệp, Tổng giám đốc Kỳ tốt bụng quá, mau lên, con gái con lứa đừng về muộn nhé.”
Diệp Phục Thu liếc nhìn về phía cửa xe Maybach đang rộng mở, dường như có thể nhìn thấy cổ tay áo vest chỉnh tề của chàng trai, cùng chiếc đồng hồ cơ phản xạ ánh sáng mờ ảo.
Môi cô cử động, nghiêng đầu lắc lư, dường như không bằng lòng.
Tiểu Trần thấy cô như vậy bèn hỏi, “Cô Diệp say rồi sao? Có cần tôi giúp cô không?”
Lúc này, có người tiên phong đứng chắn trước mặt Diệp Phục Thu, Diệp Phục Thu ngước mắt lên, cô nhìn thấy tấm lưng của Vinh Minh.
Vinh Minh che chắn trước mặt cô, nở nụ cười với trợ lý Trần, “Không dám phiền Tổng giám đốc Kỳ nhọc lòng, tôi và Tiểu Diệp đã bàn với nhau là đi ghép xe rồi, vừa hay chúng tôi tiện đường.”
“Không làm lỡ thời gian của các vị.”
Quản lý Trịnh thấy Vinh Minh “không biết tốt xấu” như vậy thì lén lút trợn mắt ra hiệu, ngại ngùng nói đỡ, “Yo, chuyện này, quả thật Giám đốc Vinh và Tiểu Diệp của chúng tôi ở cách nhau không xa, hơn nữa còn là đàn anh và đàn em thời đại học, tình cảm tốt, chúng tôi đều yên tâm.”
“Cũng đừng để Tiểu Diệp làm phiền Tổng giám đốc Kỳ phải đi vòng đường xa, làm lỡ cuộc họp thì không đáng chút nào.”
“Làm phiền”, “đi vòng đường xa”, “không đáng” và những từ trước đó như “ở cách nhau không xa”, “đàn anh đàn em”, “tình cảm tốt” tạo nên sự đối lập rõ ràng và trào phúng.
“Rầm——” Kỳ Tỉnh giơ tay ném chai nước khoáng trên tay lên ghế trước trong xe, phát ra tiếng ồn rất lớn.
Ẩn chứa sự không hài lòng rõ rệt.
Sao Tiểu Trần có thể không biết anh đang trút giận cơ chứ, anh ấy vẫn giữ nguyên nụ cười và nhìn Diệp Phục Thu: “Cô Diệp, cô chắc mình muốn đi chung taxi với vị đồng nghiệp này chứ?”
Cô Diệp, cô hãy thương tình tha cho tôi đi.
Mấy người không rõ nội tình xung quanh đều ngơ ngác, ơ, không phải chỉ là chuyện đi nhờ xe thôi ư, sao có vẻ căng thẳng thế??
Đáng sợ quá, nhưng không biết tại sao lại đáng sợ.
Diệp Phục Thu nhíu mày, giờ phút này hai chữ Kỳ Tỉnh trong đầu cô chính là sự phiền phức và chướng mắt. Cô lùi về sau một bước, lại gần Vinh Minh, “Tôi, không đi theo anh, tôi không muốn đi cùng anh……”
Vì câu này nói rất nhỏ, nên không ai nghe rõ.
Câu tiếp theo cô nói, giọng điệu đã hơi líu lưỡi: “Tôi về, với đàn anh, là được.”
Rõ ràng đã say đến mức nói năng không trôi chảy.
Chàng trai trong xe đã hoàn toàn mất kiểm soát, trợ lý Trần bên ngoài là thể diện cuối cùng của anh. Thế nên Tiểu Trần vẫn giữ nguyên nụ cười lịch sự và đơn thuần: “Vâng, chỉ cần cô Diệp về đến nhà an toàn là được, vậy chúng tôi không làm phiền các vị nữa.”
Nói rồi, anh ấy hơi cúi đầu chào tạm biệt tất cả mọi người có mặt, sau đó lên ghế phụ lái.
Mọi người nhìn theo làn khói đuôi xe Maybach rời đi, đều thở phào.
“Ôi, vị sếp nhỏ nhà họ Kỳ này đúng là khó chịu thật.”
“Còn phải nói, ăn một bữa cơm với anh ấy thôi, hừ, tôi sợ đến rụng mất ba cân thịt.”
“Ông nhìn mồ hôi trên đầu tôi này, chỉ sợ nói sai gì đó.”
“Cẩn thận chút thì hơn, người ta vung tay một lần là mấy triệu, khoản đầu tư ba năm lận đấy, đã bao lâu rồi đài chúng ta chưa kéo được nhà tài trợ khủng thế này.”
“Đúng vậy, tôi nghe nói sự phát triển mấy năm nay của Khải Thịnh đều có bút tích của vị này. Bây giờ Khải Thịnh trong ngành, muốn ai chết là người đó chết. Chúng ta có liều mạng cũng phải hầu hạ anh ấy thật tốt, ký được hợp đồng!”
“Cũng lạ, anh nói xem người ta là người tai to mặt lớn đứng đầu cả miền Nam, sao lại đến đài truyền hình rách nát của chúng ta đầu tư làm gì.”
“Đừng đoán, đầu óc của đại tư bản nhà người ta sao để anh đoán được.”
Nói chuyện xong, mấy lãnh đạo này tự bắt taxi về nhà.
Vinh Minh dẫn cô đi bắt taxi, chưa đi được hai bước, Diệp Phục Thu đột nhiên dừng lại.
Vinh Minh quay đầu, giọng điệu của anh ta vô cùng ôn hòa: “Sao vậy?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm xuống đất, hồi lâu sau mới lắc đầu: “Đàn anh, anh về trước đi, tôi đến trạm xe đi xe buýt.”
Vinh Minh cười: “Đi xã giao mà gọi taxi là được thanh toán tiền lại đấy.”
Cô ngẩng đầu, chợt hỏi: “Nếu nôn trên xe, bồi thường hai trăm tệ cho tài xế taxi thì cũng thanh toán lại chứ?”
Câu hỏi chân thành của cô khiến Vinh Minh bật cười, Diệp Phục Thu lúc say rượu có một vẻ ngây thơ và sự chậm chạp tự nhiên, anh ta rất thích cô như vậy.
Vinh Minh vỗ ngực: “Đàn anh trả lại cho, được chưa nào?”
Diệp Phục Thu ngơ ngác nhìn Vinh Minh, cô thong thả đảo mắt, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng xua tay: “Xin lỗi nhiều nhé, đàn anh.”
“Tôi chỉ muốn đi xe buýt.”
Đột nhiên cô cảm thấy rất có lỗi với đàn anh, thật ra ngay từ đầu cô cũng không định đi ghép xe với đàn anh, chẳng qua không muốn có bất kỳ liên quan gì đến Kỳ Tỉnh.
Tình thế vừa rồi, mấy ông lãnh đạo dẻo miệng ba hoa kia nóng lòng muốn nhét cô vào xe của anh, nếu không có Vinh Minh, cô thật lòng không biết phải làm sao.
Vừa rồi cũng xem như cô đã lợi dụng Vinh Minh, nên giờ mới muốn xin lỗi.
Hôm nay Vinh Minh đã giúp cô giải vây quá nhiều lần.
Vì một người như cô, đâu có đáng.
Vinh Minh nhìn ra cô thật sự không muốn về cùng mình, anh ta rất biết cách dừng lại đúng lúc để không đi quá chuẩn mực, gật đầu: “Vậy được, tôi vẫn hơi lo, để tôi đưa em ra trạm xe buýt nhé?”
Diệp Phục Thu mỉm cười, đồng ý: “Được.”
Hai người sóng vai bước ra khỏi trang viên của khu nghỉ dưỡng, mãi đến khi Vinh Minh tiễn Diệp Phục Thu đến trạm xe. Anh ta vốn định nhìn cô lên xe mới rồi mới đi, cuối cùng Diệp Phục Thu phải đẩy đi ba lần bốn lượt anh ta mới chịu rời đi.
Cô vẫy tay với chiếc taxi đã chạy xa, rồi ngồi trở lại.
Diệp Phục Thu mở to đôi mắt mơ màng, cô tra bản đồ giao thông xe buýt theo thời gian thực trong điện thoại, chỉ chốc lát sau đã buông tay, tựa vào biển quảng cáo lạnh lẽo bên cạnh, bật cười: “Còn xe nào nữa đâu……”
Chuyến xe buýt cuối cùng đã chạy từ lâu.
Hiếm khi được yên tĩnh, Diệp Phục Thu muốn ngồi tại chỗ cho tỉnh rượu rồi mới bắt taxi.
Phần lớn tài xế taxi ở Tân Dương đều lái xe khá bạt mạng, cô thật sự sợ mình bị xóc nảy đến nôn thốc nôn tháo.
Cô từ từ nhắm mắt lại, lẩm bẩm vu vơ trong cơn say và thấy hơi khó chịu.
Đúng lúc này, Diệp Phục Thu mở hé mắt, đột nhiên bị ánh đèn xe chói chang chiếu vào.
Tiếng xe ô tô cao cấp di chuyển là một loại âm thanh êm tai đặc biệt, chiếc Maybach bóng loáng quay ngược trở lại, vù một tiếng dừng trước mặt cô.
Chín rưỡi tối, trạm xe buýt ven đường ngoại ô yên tĩnh, dưới ánh đèn biển quảng cáo có một đám côn trùng bay quanh.
Cô gái ngồi cô đơn lẻ loi ở trạm xe buýt, nhìn chiếc xe trước mặt với vẻ không dám tin.
Giây tiếp theo, cửa sau mở ra, đôi giày da màu đen bóng bẩy của chàng trai bước xuống.
…………
Mười lăm phút trước.
Chiếc Maybach đã chạy trên đường cao tốc về nội thành.
Tiểu Trần ngồi ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng liếc nhìn ông chủ đã “thất bại hoàn toàn” vào hôm nay của mình qua kính chiếu hậu, không dám thở mạnh.
Anh ấy đánh bạo hỏi một câu: “Tổng giám đốc Kỳ, tôi có cần liên hệ với các đồng nghiệp khác để sắp xếp thời gian đến đài truyền hình bàn chuyện không?”
Trước đó không có sắp xếp này.
Kỳ Tỉnh vẫn đang cuộn mình trên ghế da, hơi ngửa đầu, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt được những ánh đèn liên tiếp vụt qua chiếu sáng ngắt quãng.
Anh chống một tay bên cửa sổ, chống má, chậm rãi nói: “Cậu nói xem, tôi mua đứt cả cái đài truyền hình……”
Tiểu Trần ngẩn ra: “Hả?”
Rồi đối phương bổ sung nửa câu sau: “Sửa lại thành tiệm massage chân thì thế nào”
Tiểu Trần: ……
Thật sự chịu hết nổi mà.
Chẳng có lấy một ngày nghiêm túc.
Tiểu Trần hoàn toàn không để ý đến lời này của anh, mỉm cười, “Tổng giám đốc Kỳ, tôi thấy hình như cô Diệp cũng không đặc biệt thích cái anh Vinh Minh kia, đừng lo lắng quá.”
Kỳ Tỉnh nhếch môi, “Không đặc biệt thích……”
“Đã sắp trèo lên thân người ta rồi, còn không thích nữa à.”
Tiểu Trần: Con mắt nào của cậu thấy cô Diệp trèo lên thân người ta đấy! Cậu bị hâm hấp hả!
“…… Lo lắng?” Cuối cùng anh mới phản ứng lại lời đối phương vừa nói, dời tầm mắt sang ghế phụ lái, “Cậu uống say rồi đấy.”
Tiểu Trần: Tôi không uống rượu, cảm ơn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đối phương đã mạnh miệng đến nước này, vậy thì đổi cách nói khác, anh ấy bèn ngồi thẳng lên và chuyện trò như thể đang tán gẫu: “Nhưng Vinh Minh rất thích cô Diệp, chuyện này ai cũng nhìn ra. Chàng trai thâm tình có sức hấp dẫn nhất, biết đâu chừng sau này cô Diệp sẽ cảm động, không đúng, hiện giờ chắc cô Diệp đã rất cảm động rồi, vừa nãy cô ấy có hành động dựa dẫm rõ ràng vào Vinh Minh. Tôi là bác sĩ tâm lý, rất giỏi nhìn hành động và biểu cảm nhỏ, cậu biết mà.”
“Tôi đã hỏi thăm rồi, Vinh Minh là đàn anh của cô Diệp, hơn cô ấy có hai khóa thôi. Lúc cô Diệp quay lại học năm hai thì Vinh Minh học năm tư, có thời gian ngắn làm trợ giảng dạy thay nên sớm chiều ở chung với cô Diệp. Sau này còn hướng dẫn cô ấy lúc còn làm trong đài truyền hình của trường, nghe nói lúc thực tập cũng ở cùng nhau……”
“Trợ lý Trần.” Kỳ Tỉnh lạnh lùng ngắt lời: “Cái thói lắm mồm này của cậu bao giờ mới sửa được vậy.”
“Cái miệng của cậu gấp đi đòi nợ hay sao thế.” Ánh mắt anh sắc bén như dao găm, kéo dài giọng tỏ vẻ mất kiên nhẫn, “Ồn chết đi được, cậu xuống xe đi.”
Tiểu Trần suýt nổi nóng: “Đây là đường cao tốc!! Cậu bảo tôi xuống xe kiểu gì!”
Không ngờ giây tiếp theo Kỳ Tỉnh đã dứt khoát ngồi thẳng dậy, vỗ ghế tài xế: “Vậy xuống đường cao tốc, quay đầu xe.”
“Quay lại.”
Tiểu Trần: ???
Thì ra cậu đang chờ mỗi cái này??
Đồ đàn ông tâm cơ…… Quỷ mạnh miệng!
…………
Vì thế mới có màn này xuất hiện trước mắt.
Kỳ Tỉnh bước xuống xe và đóng sầm cửa lại, anh bước từng bước về phía cô gái đang ngồi ở trạm xe buýt.
Anh đi đến trước mặt cô, trực tiếp ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt cô. Chiếc quần tây bị gấp lại càng bó sát cơ bắp trên chân anh, làm dâng trào cảm giác sức mạnh bị trói buộc.
Hai mắt Diệp Phục Thu mơ màng dán chặt vào anh, trong cơn say cô cứ như đang nhìn người lạ, không có phản ứng gì.
Kỳ Tỉnh vẫy vẫy tay trước mắt cô, “Này.”
Anh mỉa mai: “Chàng đàn anh tốt của đó của em đâu rồi?”
Diệp Phục Thu lim dim mắt nhìn anh, hồi lâu mới dời tầm mắt đi, yếu ớt nói: “Cút đi…… thấy anh là bực mình.”
Không giống mắng người, ngược lại giống như làm nũng.
Một chữ ‘Cút’ này đã chọc anh cười tại chỗ, Kỳ Tỉnh không nhịn được, lồng ngực anh bật ra vài tiếng cười trầm thấp.
Nói thật thì, thế này còn dễ chịu hơn cái điệu bộ giả mù sa mưa của cô mấy hôm trước.
“Hết xe buýt rồi chứ gì?” Kỳ Tỉnh nhìn đồng hồ: “Đi theo tôi, hay muốn ngủ cả đêm ở cái nơi chim không thèm thải phân này, để rồi gặp phải mấy tên lưu manh côn đồ……”
Diệp Phục Thu quay đầu lại, nói với anh bằng vẻ khó hiểu: “Tôi bị làm sao thì liên quan gì đến anh chứ, hả?”
“Anh quay lại làm gì,” Giọng mũi cô nghèn nghẹn, chỉ vào chính mình: “Xem tôi sống thảm cỡ nào, xem tôi như trò cười hả? Hay là nổi hứng, nhớ đến mấy chuyện bực mình đã chịu ở chỗ tôi, muốn trả thù một phen.”
Nói rồi, Diệp Phục Thu bật cười, bả vai cô run rẩy vừa đáng thương lại vừa đáng yêu: “Hay anh thật sự muốn đến dự đám cưới của tôi?”
Câu nói này vừa dứt, ý cười ít ỏi vừa nhen nhóm trong mắt Kỳ Tỉnh đã bị cô làm cho tan biến.
Anh bị chọc cho mất hết kiên nhẫn, đứng dậy nắm lấy cánh tay mềm nhũn của cô và bế cô lên.
Hai chân Diệp Phục Thu đột nhiên bị nhấc bổng, cô sợ tới mức kêu la loạn xạ, vừa đánh anh vừa la hét: “Làm gì đó! Cứu với! Có người…… có người bắt, cóc!”
“Cướp đoạt con gái nhà lành…… giở trò lưu manh!!!”
“Đừng cấn vào tôi, cái thân nhà anh cứng quá…… Có ai không!!”
“Kỳ Tỉnh! Kỳ Tỉnh anh thả tôi xuống……!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tiểu Trần nhanh nhẹn xuống xe, mở cửa xe cho anh, che chắn phía trên để không bị va đầu, tiện thể nhìn trái ngó phải xem có bị người ta vây lại nhòm ngó không. Sau đó để tài xế tự bắt taxi về, còn anh ấy lái xe.
Làm xong một loạt động tác, anh ấy giật mình…… Sao lại giống hệt phường trộm gà bắt chó, cướp đoạt gái nhà lành thế này!!
Diệp Phục Thu ngã vào ghế sau mềm mại, đầu gối cô bị đụng, khe khẽ kêu đau. Cô vừa định quay người xuống xe thì đối phương đã ngồi vào chỗ, rồi khóa trái xe lại.
Cô say đến đầu óc quay cuồng, lại chưa khỏi hẳn bệnh cảm cúm, bây giờ đến đứng lên ngồi xuống cũng khó khăn.
Rượu vào thì gan to, huống hồ lại đúng lúc say bí tỉ, Diệp Phục Thu tức giận bò sang, hận không thể tát cho anh một cái. Kết quả, một tay cô chộp vào quần tây của anh, lại chộp vào đùi, còn là mặt trong.
Giây tiếp theo, Kỳ Tỉnh bỗng cứng đờ, khẽ rên lên một tiếng, túm cổ tay cô cảnh cáo: “Diệp Phục Thu, đừng sờ lung tung.”
Cùng lúc đó anh nhìn lên phía trước, nói một câu: “Nhìn nữa tôi móc mắt cậu.”
Ánh mắt hóng chuyện qua kính chiếu hậu của Tiểu Trần lập tức được thu lại ngay, ngoan ngoãn nhìn xe cộ, không dám nhòm lén thêm lần nào.
Uy hiếp ai thế!
“Thả tôi xuống! Anh có nghe tôi nói gì không!” Diệp Phục Thu chẳng hề buông lỏng tay, cô véo đùi anh rồi trèo lên người anh, giằng co qua lại một hồi, đôi giày cao gót màu trắng sữa trên chân cô cũng rơi xuống.
Hai người vật lộn ở ghế sau, vải vóc sột soạt nhăn nhúm, hương gỗ thông thanh mát đặc biệt trên người Kỳ Tỉnh hòa quyện với mùi sữa tắm hương hoa trên người cô.
Diệp Phục Thu uống say nên gan cũng lớn hơn, sức lực lại càng lớn hơn, cô cưỡi thẳng lên người anh, túm cổ áo anh lắc qua lắc lại: “Anh…… Anh! Anh có thôi đi không hả!
Kỳ Tỉnh tức giận mỉm cười, hai tay anh nắm chặt cổ tay cô, hỏi ngược lại: “Em nhìn thử xem giờ ai đang cưỡi lên ai hả, còn nói tôi có thôi đi không nữa.”
“Diệp Phục Thu, em xem em có ra thể thống gì không?”
Mắt Diệp Phục Thu đỏ hoe, cô dùng hai tay bịt đôi môi đang nói rõ từng từ một của anh lại, ánh mắt nhìn anh như đang so đo điều gì đó, như âm thầm chịu đựng rất nhiều, lại như uất ức không hiểu nỗi: “Tại sao anh……”
“Tại sao anh lại cứ cố tình vào lúc này……”
“Kỳ Tỉnh……” Cô dần mất hết sức lực, trượt xuống, thốt ra nửa câu cuối: “Tôi thật sự sắp hận anh đến chết rồi……”
Nói xong, cô nằm úp sấp lên người anh, nhắm mắt lại.
Mới giây trước Kỳ Tỉnh còn thở phào, giây sau đã nhận ra điều gì đó, anh sờ trán cô, đột nhiên ngẩng đầu: “Gọi cho bác sĩ riêng của A Thận ở đây đi, bảo ông ấy đến khách sạn chờ.”
Chiếc xe nhanh chóng lao về phía trung tâm thành phố.
Anh ôm cô, không ngừng dùng bàn tay mát lạnh xoa dịu gò má nóng bừng của cô. Kỳ Tỉnh liếc nhìn bộ quần áo trên người cô, rồi ngửi mùi rượu chưa tan trên cơ thể cô.
Bị bệnh rồi còn mặc ít thế này, lại còn đi xã giao uống rượu?
Anh ôm cô thật chặt, cảm nhận thân hình gầy trơ xương của cô gái, rời tầm mắt và im lặng thật lâu.
Không hành hạ bản thân đến chết thì không vừa lòng à.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
…………
Diệp Phục Thu gần như không có ký ức gì về đêm đó, chỉ nhớ là khó chịu vô cùng, toàn thân cô nóng bừng, không biết là vì say hay vì sốt.
Khó chịu đến mức không mở nổi miệng, cũng không tài nào mở mắt.
Không ngờ một cơn cảm cúm nho nhỏ lại hành hạ cô lâu đến vậy.
Nhưng không hiểu sao cô lại ngủ rất thoải mái, hình như có một mùi hương quen thuộc nào đó đã bao bọc toàn thân cô.
Khi ý thức dần hồi phục, mí mắt cô cảm nhận được ánh sáng ban ngày.
Diệp Phục Thu nắm chặt chăn trong tay, khi tỉnh lại, tay cô siết chặt, không ngờ lại nghe được một tiếng rên rỉ kìm nén đầy bức bối của đàn ông bên tai.
Cô làu bàu “Ưhm?” một tiếng, sau đó nghe thấy——
“Nắm đủ chưa.”
Diệp Phục Thu lập tức nghĩ đến điều gì đó, cô mở bừng mắt, có cảm giác bàn tay đang sờ vào thứ phồng lên sau lớp vải, cô sợ hãi bật dậy khỏi giường.
Vừa ngước mắt lên cô đã thấy Kỳ Tỉnh đang cầm máy tính bảng tựa vào đầu giường.
Mà mới vừa rồi mình còn ngủ bên cạnh anh.
Diệp Phục Thu sợ tới mức nổi da gà khắp người và lập tức tỉnh táo, cô vừa bò vừa lăn xuống giường để kéo giãn khoảng cách với anh: “Sao tôi lại ở đây.”
Cô nhìn bàn tay mình, dường như vẫn còn hơi ấm, lập tức giấu tay ra sau lưng, “…… Xin lỗi, tôi không cẩn thận.”
“Không cẩn thận.” Kỳ Tỉnh lật một trang báo cáo, dán mắt vào màn hình và nói: “Nên làm vậy cả đêm?”
!??
Máu toàn thân Diệp Phục Thu chảy ngược, suýt nữa đã không dám tin mà hét lên.
Làm…… vậy…… cả đêm……
Rốt cuộc tối qua cô đã làm gì?!
Kỳ Tỉnh nghiêng mắt, thấy sắc mặt cô tái nhợt thì khẽ mỉm cười, vô cùng tinh quái nói: “Lừa em thôi.”
Mặt Diệp Phục Thu giống hệt bảng pha màu, lập tức thêm một vệt đỏ, cô run rẩy chỉ ngón tay vào anh: “Anh, sao anh có thể……”
Cô nhìn xung quanh, “Anh đưa tôi đến đây làm gì.”
Sự hoang đường và hối hận tràn ngập đầu óc cô, Diệp Phục Thu thở hổn hển, cô rất tức giận, nhưng càng giận bản thân nhiều hơn, thì thào: “Chuyện này là sao, tôi mơ mơ màng màng nằm cùng anh là sao.”
Lúc này, Tiểu Trần bên ngoài dẫn theo nhân viên phục vụ khách sạn đẩy xe thức ăn vào, lịch sự đứng ngoài chứ không vào trong.
Tiểu Trần đặt tay lên miệng, nói lớn: “Cô Diệp~ đừng hiểu lầm, đêm qua cô bị sốt bất tỉnh nhân sự, chúng tôi cũng không biết nhà cô ở đâu.”
“Bác sĩ đã kê đơn thuốc cho cô và truyền dịch, tối qua Tổng giám đốc Kỳ ngủ ở sofa bên ngoài.”
“Đã chuẩn bị bữa sáng cho hai người rồi, tôi xuống lầu trước nhé.”
Nói rồi chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, phòng suite khách sạn yên tĩnh trở lại
Diệp Phục Thu hiểu rõ mọi chuyện, cô cúi đầu xỏ giày vào, lại đổi sang dáng vẻ điềm tĩnh như thường, “Là tôi đã hiểu lầm anh, cảm ơn lòng tốt của anh.”
“Tiền thuốc và cả tiền truyền dịch.” Diệp Phục Thu mở túi xách của mình, hỏi anh: “Tổng cộng bao nhiêu? Tôi trả lại anh.”
Vì nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ, cô không nhận ra người kia đã đặt đồ xuống và đi đến trước mặt cô.
Diệp Phục Thu ngẩng đầu, lập tức bị ánh mắt u ám nhìn xuống ở cự ly gần của Kỳ Tỉnh làm cho nghẹn lời.
Kỳ Tỉnh không nói gì, chỉ bước từng bước lại gần. Cô không muốn chờ cho anh đụng vào mình, chỉ đành lùi từng bước về sau—— mãi đến khi lưng cô chạm vào cửa tủ quần áo.
Kỳ Tỉnh đã thay bộ vest trang trọng tối qua, anh mặc trên người bộ quần áo hết sức đơn giản, áo len mỏng và quần dài rộng rãi, áo len màu trắng càng làm nổi bật lồng ngực rộng lớn cường tráng của anh, phập phồng theo nhịp thở, vô cùng nổi bật.
Diệp Phục Thu dán mắt vào lồng ngực anh, hàng mi cô thoáng run rẩy, nắm chặt ví tiền: “Bao nhiêu tiền…… anh cứ nói đi.”
“Tôi sẽ không chiếm chút lợi ích này của anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Bao nhiêu lợi lộc em đã chiếm hết từ lâu rồi.” Kỳ Tỉnh cười nhạo: “Bây giờ lại tính toán chút ít này, em không thấy giả tạo lắm sao.”
Diệp Phục Thu bị kích động tới nỗi ngước mắt lên, “Vì bây giờ chúng ta không còn quan hệ gì nữa, nên tôi không muốn nợ anh, điều này có gì sai sao?”
Vì sao mỗi câu mỗi từ của anh đều đâm trúng chỗ đau của cô vậy.
Kỳ Tỉnh đút hai tay vào túi quần, hơi cúi người về phía trước, lợi dụng ưu thế chiều cao để nhìn cô thật kỹ: “Em không thích người họ Vinh kia, đúng không.”
Hàng chân mày của Diệp Phục Thu thoáng động đậy, không hiểu anh có ý gì, cô cố chấp nói: “Tình cảm giữa tôi và đàn anh thế nào, không phải chuyện mà anh có thể tùy tiện đoán mò là biết được.”
“Nếu em thật sự thích anh ta.” Kỳ Tỉnh hơi nghiêng đầu, không có bất kỳ dấu vết nào có thể thoát khỏi sự nhạy bén như chim ưng của anh: “Tại sao đã đồng ý đi cùng anh ta rồi lại xuất hiện một mình ở trạm xe?”
“Diệp Phục Thu.” Anh bật cười: “Tôi là người hiểu em nhất, em biết mà.”
Tim Diệp Phục Thu hẫng một nhịp, lớp ngụy trang dần rạn vỡ, có nguy cơ rơi xuống.
Cô cắn phần thịt mềm bên trong môi mình, giữ tỉnh táo bằng cơn đau, đối đáp gay gắt, nói rõ với anh: “Tôi không biết anh đột ngột xuất hiện là muốn làm gì.”
“Nhưng tôi đã có cuộc sống mới, như anh thấy đấy, tôi rất ổn.”
“Tối hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng, anh ta rất hợp với tôi, tôi cũng hài lòng về anh ta.”
“Nếu thức thời thì đừng làm phiền nhau nữa.”
Tim cô đập rất nhanh, cứ như mấy năm này chưa từng đập nhanh đến vậy.
Chính vì phản ứng này mới khiến cuộc sống lặng như tờ của Diệp Phục Thu cảm thấy hoảng sợ. Khi sự ổn định vốn có bị phá vỡ, cô giống hệt một động vật nhỏ yếu đuối luôn chọn cách chạy trốn.
Lời nói vô tình và quả quyết của cô lại một lần nữa giáng xuống, Kỳ Tỉnh đã sớm chẳng còn cảm giác gì, hình như nghe nhiều rồi thì càng giống một kẻ mặt dày nên anh đối với những lời này cũng không có cảm giác gì.
Ngược lại, phản ứng say rượu tối qua và sự lạnh lùng của cô hiện tại lại tạo thành sự tương phản, giống như vở kịch, khiến anh cảm thấy buồn cười.
Tại sao cô lại thành ra thế này.
Thấy đối phương không nói nữa, Diệp Phục Thu nhanh chóng cầm lấy đồ đạc của mình, xoay người chạy ra khỏi phòng suite như đang chạy trốn chạy.
Đã chọn một cuộc sống mới, có lẽ cuộc sống đó không lý tưởng nhưng lại là cách sống ổn định và đúng đắn nhất.
Bây giờ anh xuất hiện thì có nghĩa lý gì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Vào thang máy, Diệp Phục Thu không kìm nổi nữa mà hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống.
Cô ôm đầu mình, thở hổn hển mấy hơi.
Thật khó chịu, như thể có thứ gì đó đang đâm, đang cào trong lồng ngực cô, khiến cô sợ hãi.
Đáng buồn thay, cô đã không còn là Diệp Phục Thu của quá khứ. Khoảng cách giữa cô và Kỳ Tỉnh đã kéo dài đến mức đáng sợ, tính bằng số năm ánh sáng trong bốn năm qua.
Họ đã không còn là người của cùng một thế giới.
Mỗi lần anh đến gần sẽ chỉ khiến cô kinh hãi, không biết phải phản ứng thế nào.
Diệp Phục Thu toát mồ hôi lạnh trên trán, cô vừa nhắm mắt lại, chỉ thấy toàn là hình ảnh anh nằm trong vũng máu, anh chết thảm, như trong những cơn ác mộng của mấy năm qua.
Dọa cô sợ tới mức run rẩy không đứng dậy nổi, sắc mặt trắng bệch.
Cô đã…… khó có thể đối mặt với Kỳ Tỉnh nữa rồi.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sau khi xuống lầu, Diệp Phục Thu gặp trợ lý Trần ở đại sảnh, hình như anh ấy đang đợi cô.
Tiểu Trần mỉm cười: “Cô Diệp đã ăn sáng chưa?”
“Chưa.” Diệp Phục Thu sờ mặt, có lẽ sắc mặt hiện giờ của cô rất kém: “Vậy tôi không làm phiền nữa.”
“Để tôi đưa cô về, không phải ý của Kỳ Tỉnh, chúng ta cũng coi như nhiều năm không gặp.” Tiểu Trần nói: “Chỉ là một việc nhỏ, đừng từ chối tôi.”
Anh ấy xấu hổ: “Khi đó tôi thật sự có lỗi với cô.”
Diệp Phục Thu cười, như thể đã buông bỏ: “Anh có lỗi gì với tôi chứ, lúc đó anh là người đầu tiên nhận ra vấn đề, chỉ cho tôi con đường đúng đắn nhất, không phải sao?”
Cô liếc mắt, “Cũng nhờ sự quyết đoán của anh mà anh ấy…… mới sống tốt đến bây giờ.”
Tiểu Trần hơi ngửa người, thở dài, “Đúng vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy……”
“Đừng như vậy.” Diệp Phục Thu nói xong thì thoáng dừng lại, vẫn không kìm được: “Những năm này Kỳ Tỉnh…… có khỏe mạnh không?”
“Bệnh của anh ấy……”
Tiểu Trần dẫn cô đi về phía bãi đậu xe, không trả lời ngay mà nói: “Không phải tôi không thể trả lời cô.”
“Mà cô Diệp này, tôi muốn hỏi cô, thái độ hiện tại của cô với Kỳ Tỉnh là như thế nào.”
Diệp Phục Thu không ngờ đối phương lại ném vấn đề về phía mình, lại còn là một vấn đề không thể trả lời: “Chuyện này…… quan trọng lắm sao?”
“Tất nhiên là quan trọng.” Tiểu Trần nói: “Nếu cô vẫn còn quan tâm đến cậu ấy, tôi sẽ nói thật cho cô biết.”
“Nếu cô đã không còn quan tâm đến cậu ấy, đã có bến đỗ mới, vậy dù tôi có nói gì với cô thì cũng chỉ là gánh nặng, không phải sao?”
Diệp Phục Thu nhìn anh ấy, nhất thời nghẹn lời.
Không hiểu sao lại chẳng thể phản bác.
…………
Diệp Phục Thu kéo lê cơ thể mệt mỏi về căn phòng thuê, bước từng bước một lên lầu. May mà trợ lý Trần đã xin công ty cho cô nghỉ phép, nhưng lần này không biết lại có bao nhiêu người buôn chuyện nói xấu sau lưng.
Cô đi vào nhà, đứng trước cửa phòng trọ nhỏ của mình lục tìm chìa khóa, vì vừa hạ sốt lại chưa ăn gì nên cánh tay cô mềm nhũn, đến cả chìa khóa cũng không cắm vào được.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Lúc này, bên ngoài có một gã đàn ông bước vào, anh ta mặc áo phông quần đùi, xách đồ mua bên ngoài trông rất cà lơ phất phơ. Anh ta dừng lại trước cửa phòng sát vách phòng cô, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, huýt sáo: “Người đẹp, mới về à?”
“Tối qua không ở nhà? Ngủ ở đâu đấy?”
Anh ta chính là người bạn trai trong cặp tình nhân sống ở phòng bên cạnh.
Bàn tay cầm chìa khóa của Diệp Phục Thu run lên, trong lòng bốc hỏa, chỉ hận không thể bất chấp tất cả mà cầm thứ gì đó lên đánh người. Cô nhẫn nhịn, làm mặt lạnh và nói: “Anh mà còn huýt sáo với tôi một lần nữa, tôi sẽ báo cảnh sát với lý do anh quấy rối đấy.”
Không phải lần đầu.
Đùa cợt không biết giới hạn như thế, rốt cuộc đã đủ chưa.
Gã đàn ông hoàn toàn không sợ lời đe dọa này của cô, dựa vào cửa nhà mình, ánh mắt quyến luyến của anh ta rất nhớp nháp: “Trêu chọc? Có nhầm không vậy, bạn gái tôi dáng chuẩn hơn cô gấp trăm lần, tôi mà trêu chọc cô? Hừ.”
“Anh còn bôi nhọ tôi nữa, tôi sẽ nói với chủ nhà về việc anh đã nhiều lần gây rối. Anh cứ hay khất tiền thuê nhà, người ta đã không ưa anh từ lâu rồi.”
Nói rồi, cô mở cửa bước vào.
Diệp Phục Thu vịn tay nắm cửa, thở hắt ra một hơi, tức giận đến mức chân sắp nhũn ra.
Về nhà tắm rửa ăn cơm xong, cô vùi đầu ngủ một giấc tới chiều rồi thức dậy chỉnh trang lại bản thân. Đến gần tối, cô xách đồ đến bệnh viện.
Hai năm nay sức khỏe của bà nội ngày càng kém, nhất là bệnh tim mãn tính, ngày nào cũng phải uống thuốc duy trì. Lần trước đi kiểm tra, bác sĩ lại nói hệ tiết niệu của bà cụ không khỏe, phải nhập viện truyền dịch điều trị, nên bà cụ vẫn ở bệnh viện.
May mà bà cụ lạc quan, vừa thấy cô đã mỉm cười. Rõ ràng mình là bệnh nhân còn gọt táo cho cháu gái ăn, còn bảo cô tập trung làm việc, không cần đến bệnh viện thường xuyên.
Hôm nay hộ lý xin nghỉ, mà cô của cô phải chăm sóc các con, nên cô nhất định phải ở lại chăm sóc.
Bác sĩ nói, sau lần truyền dịch này nếu tình trạng nhiễm trùng thuyên giảm thì có thể về nhà. Nhưng cơ thể người già đang suy yếu toàn diện, gia đình phải chăm sóc và trông nom cẩn thận, đề phòng mọi bất trắc.
Diệp Phục Thu nghe vậy thì tâm trạng càng thêm u ám. Bệnh tim là một ngọn núi lửa chực chờ phun trào mọi lúc, xương cốt của bà cụ cũng không khỏe, bây giờ hệ tiết niệu lại có vấn đề.
Cô vừa nghĩ đến việc một ngày nào đó bà nội sẽ rời xa mình, đã sợ đến phát run.
Nhưng khi trở về phòng bệnh, cô phải nở nụ cười và nói với bà nội rằng bà cụ rất khỏe, không sao, sắp được về nhà rồi.
Nửa đêm.
Diệp Phục Thu mệt mỏi rã rời, co ro trên ghế dài ở hành lang, khoác áo khoác chợp mắt.
Thật ra cô không thấy mình bi thảm, chỉ là những chuyện xảy ra trong mấy năm qua khiến cô rất mệt mỏi, cũng mất sạch tự tin.
Có đôi khi cô tham lam nhớ về một năm ở vịnh Tiêu Quảng Đông, đó có lẽ là khoảng thời gian lý tưởng nhất, rực rỡ nhất trong cuộc đời này của cô.
Tiếc là đã kết thúc, cũng không thể quay lại.
Lúc này, điện thoại rung lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh về đêm trong bệnh viện.
Diệp Phục Thu nhìn qua, là tin nhắn wechat từ chủ cho thuê.
【Hàng xóm phàn nàn cô gây rối trật tự rất nhiều lần, không thể nghỉ ngơi bình thường. Tiểu Diệp à, chú ý chút nhé, tôi đã thay cô xoa dịu người ta rất nhiều lần.】
【Còn nữa, nhà tôi cần dùng một khoản tiền, sau này không thể cho cô trả tiền thuê theo tháng. Cô chuẩn bị trả theo quý đi trong thời gian sớm nhất nha.】
Diệp Phục Thu dán mắt vào màn hình, lúng túng: “Tôi gây rối trật tự……”
“Tôi gây rối trật tự……”
Cô bật cười thành tiếng, đột nhiên cảm thấy thật nực cười, thật mỉa mai và bi ai, “Sao lại là tôi gây rối chứ……”
Giây phút này, thứ làm cô sụp đổ không chỉ là một chuyện đơn lẻ, mà là sự bất lực, mệt mỏi, đau khổ chồng chất lên nhau tạo thành nọc độc đen, đè sụp trái tim đang cố gắng duy trì nhịp đập yếu ớt của cô.
Tí tách.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống màn hình, thấm ướt những dòng chữ lạnh lẽo kia.
Diệp Phục Thu ôm đầu, cuộn tròn cơ thể lạnh lẽo của mình lại, vai cô không ngừng run rẩy, ngay cả khóc cũng không phát ra tiếng rõ ràng.
Khóc lóc ở bệnh viện là một chuyện hết sức bình thường không hiếm gặp, vì vậy những y tá và người nhà đi ngang qua đều không thèm liếc nhìn cô.
Nhưng giây tiếp theo.
Có tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô.
“Có một chuyện em nói đúng.”
Diệp Phục Thu đang ôm cánh tay khóc lóc, nghe thấy giọng nói này thì sững người, ngẩng đầu lên với đôi mắt nhòe lệ.
Kỳ Tỉnh đứng trước mặt cô, cầm một túi đồ ăn trên tay, anh đút tay vào túi quần, ánh mắt anh nhìn cô vẫn tùy tiện và tự nhiên như vậy.
Chỉ là ánh mắt của anh, rất đen, rất sâu.
Hồi lâu sau.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh nhìn cô chằm chằm, hơi nhếch khóe môi.
“Tôi chính là một tên khốn không thức thời.”