Chương 61: Tôi sẽ tự tay viết phần kết cho nó
Trên thực tế, không khó để Diệp Phục Thu hiểu rõ nguyên nhân chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh đột nhiên chuyển biến xấu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Giống như trợ lý Trần nói, nhất định là vì cô.
Mười một tuổi, chính là khoảng thời gian một người định hình lên tâm hồn và thế giới quan của mình, vậy mà anh lại gặp phải cảnh ngược đãi phi nhân tính trong khoảng thời gian quan trọng đó. Anh còn trải qua việc lựa chọn tàn khốc của lòng người, cũng như ý thức được mình không được người nhà kiên định lựa chọn.
Đứa trẻ từng nép mình trong vòng tay mẹ đã sụp đổ thế giới quan “nhân chi sơ tính bản thiện” quá sớm, khiến vũ trụ nội tâm của Kỳ Tỉnh thiếu đi cây cột chống đỡ ý nghĩa cuộc đời.
Vì thế, tính cách vặn vẹo và ích kỷ sau khi bị đầu độc đã tái sinh, còn thù hận thì trở thành tín ngưỡng duy nhất chống đỡ để anh có thể bước tiếp.
Kỳ Tỉnh sống sót đến hôm nay, trong xương cốt anh chỉ còn lại một cốt lõi duy nhất, đó chính là mối thù ấy, là sự trả thù một cách sảng khoái khi thấy đám súc sinh kia cuối cùng cũng phải nhận quả báo.
Mười năm, mầm cây như trụ cột này sớm đã lớn mạnh thành tán tùng rậm rạp, rễ cây đan xen cuồn cuộn, gắt gao cắm rễ tận sâu trong trái tim Kỳ Tỉnh.
Sự tồn tại của nó mạnh mẽ và kiên cố đến mức ngay cả bản thân Kỳ Tỉnh cũng không thể lay động.
Vì vậy, giờ đây khi anh muốn vì một người mà buông bỏ thù hận ấy, điều đó đồng nghĩa với việc đích thân phủ nhận bản chất bên trong mình và thế là anh bước vào con đường tự hủy.
Làm sao Diệp Phục Thu không hiểu chứ.
Người không thể tha thứ cho lựa chọn này của Kỳ Tỉnh nhất, chính là Kỳ Tỉnh.
Vì thế khi anh ép buộc chính mình, nghiền nát bản thân, vứt bỏ chính mình cũng không muốn có khoảng cách với cô.
Chính vì vậy hai dòng lệ ấy mới rơi xuống.
Người rơi lệ, không phải Kỳ Tỉnh trước mặt cô.
Người rơi nước mắt là cậu bé vẫn còn bị mắc kẹt trong khu rừng ấy.
Diệp Phục Thu có thể hiểu anh nhất, bởi vì họ giống nhau.
Họ là người mà tất cả mọi người đều nhìn bằng con mắt khác, người duy nhất hiểu được đối phương.
Từng hàng nước mắt quả quyết của Kỳ Tỉnh trong chứng cuồng loạn, hoàn toàn khiến Diệp Phục Thu quyết định.
Cô muốn làm người đưa ra quyết định này trước, chỉ có hành động của cô, lời nói của cô mới có tác dụng chữa bệnh.
Cô không thể bắt Kỳ Tỉnh buông bỏ thù hận, lại càng không thể chối bỏ chính bản thân mình.
Cho dù tim đau như dao cắt, cho dù vạn lần không nỡ.
Nhưng cô thà chọn để Kỳ Tỉnh sống thật tốt, thật khỏe mạnh còn hơn việc cùng nhau lao vào một tình yêu mù quáng ngắn ngủi trong lúc đếm ngược đến cái chết.
Cho dù cái giá phải trả là chia xa, là không còn gặp lại.
Cô từng thề với dì Mai rằng cô sẽ bảo vệ sức khỏe của Kỳ Tỉnh, sẽ giúp anh khỏe lại.
Dù bản thân sinh ra vốn là kẻ thấp cổ bé họng, lời nói chẳng mấy ai nghe, nhưng lời hứa với chính mình, cô nhất định sẽ giữ lời.
…………
Bệnh viện trung tâm thành phố, Tiểu Trần từ phòng bệnh VIP riêng biệt của Kỳ Tỉnh đi ra, anh ấy đóng cửa lại, quay đầu đã nhìn thấy Mai Nhược và Ôn Lị ngồi ở hành lang bên ngoài.
Anh ấy lập tức đi tới, cúi đầu chào hỏi kính trọng: “Tổng giám đốc Mai, buổi sáng tốt lành.”
“Tôi ổn.” Mai Nhược ngước mắt lên, thờ ơ nhưng sắc bén như một con dao mềm: “Tôi rất muốn biết, cậu làm một trợ lý cá nhân như thế nào, sao lại có thể đưa con trai tôi vào bệnh viện.”
Lời nói nhẹ nhàng của bà ấy trong nháy mắt khiến lưng Tiểu Trần toát mồ hôi lạnh, anh ấy nhíu mày, không trách cứ bất kì ai: “Là lỗi của tôi ạ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Lúc trước Kỳ Tỉnh cho tôi đãi ngộ tốt nhất, giao phần phía sau cho tôi, tôi nên dùng hết toàn lực bảo vệ cậu ấy an toàn mới phải.”
“Là tôi phụ lòng tín nhiệm của hai người.”
Ôn Lị đứng bên cạnh Mai Nhược, liếc anh ấy bằng ánh mắt giống như cô của cô ấy, trong bình thản mang theo sắc bén.
“Được rồi”, Mai Nhược thở dài một hơi: “Tôi biết, cậu đã làm rất khá rồi.”
“Mấy năm nay, cậu đối xử với thằng bé như anh em bạn bè, cậu vẫn là người tôi yên tâm nhất trong nhóm người bên cạnh A Tỉnh.”
“Thằng bé thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói đã không có gì nguy hiểm nữa, sau khi tiêm thuốc an thần cậu ấy có tỉnh một lần rồi lại ngủ tiếp, chờ tất cả các túi dịch truyền xong là có thể xuất viện.” Tiểu Trần báo cáo.
Ngày hôm qua Kỳ Tỉnh lại bị chứng cuồng loạn, Diệp Phục Thu vững vàng bảo vệ tất cả vũ khí sắc bén nhưng vẫn không thể đánh thức anh, Tiểu Trần thấy đồng hồ báo hiệu cũng lập tức chạy tới.
Biện pháp duy nhất thoát khỏi chứng cuồng loạn chính là đau đớn, nhưng lại không có công cụ nên Kỳ Tỉnh tiến vào một loại trạng thái lưỡng cực và bắt đầu dùng ngón tay và hàm răng để làm tổn thương chính mình, hoàn toàn dọa Diệp Phục Thu sợ hãi.
Cuối cùng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể gọi xe cứu thương tới, mạnh mẽ khống chế anh.
Trên đường chạy tới bệnh viện, Tiểu Trần còn đưa cho anh một con dao trang trí.
Cứ như vậy, anh chật vật giải thoát.
Tiểu Trần coi như không phụ lời dặn dò của Kỳ Tỉnh, không để Diệp Phục Thu thấy máu khi ở trước mặt anh.
Nội dung vở kịch này đi tới hướng không ai ngờ tới, Ôn Lị nghe xong cũng tự trách: “Đáng lẽ lúc trước cháu nên điều tra bối cảnh Thu Thu kỹ hơn một chút.”
Nếu như cô ấy có thể sớm biết được, không chỉ có cô ấy, ngay cả tổng giám đốc Mai cũng sẽ không cho hai người họ cơ hội quen biết.
“Nhận thức khi chuyện đã xảy ra là thứ vô dụng nhất.” Lúc này Mai Nhược nói chuyện trấn an hai người đang áy náy này: “Ngay cả A Tỉnh cũng quên mất diện mạo của bố của Thu Thu, hai người điều tra thì có ích gì?”
Bà ấy nhìn Tiểu Trần: “Thu Thu có thái độ gì?”
Đó mới là điều quan trọng.
“Có lẽ lúc trước còn có chút dao động, nhưng tối hôm qua nhìn thấy hành vi điên cuồng tự hại mình đó của cậu ấy……” Tiểu Trần dừng lại vài giây, nói: “Cô ấy đồng ý, cô ấy hy vọng bên phía bà có thể phối hợp một chút.”
“Chỉ có một mình cô ấy, có thể không có biện pháp làm cho Kỳ Tỉnh hết hy vọng.”
Trong nháy mắt Mai Nhược đã hiểu ý của anh ấy, gật đầu: “Tôi ngược lại thích đứa bé kia có thể học được cách ích kỷ một chút, nhưng sự hiểu chuyện của con bé khiến tất cả chúng ta ít tốn sức lực hơn.”
“Tôi sẽ liên lạc với chồng tôi, cậu yên tâm.”
Tiểu Trần nghe xong lời bà ấy nói thì xoay người rời đi trước, anh ấy còn phải thay Kỳ Tỉnh làm rất nhiều chuyện.
Hành lang chỉ còn lại hai cô cháu, Ôn Lị nhìn Mai Nhược vẫn trông mong nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, chỉ cảm thấy cô của cô ấy giống như là lại già đi chút ít, trong lòng cô ấy có rất nhiều nghi hoặc, vì thế hỏi: “Cô, cô…… là ủng hộ hai người họ yêu đương sao?”
“Nếu không có chuyện này.”
Tuy rằng cô của cô ấy chưa từng phản đối rõ ràng, nhưng cô ấy luôn cảm thấy thái độ của đối phương vẫn rất mơ hồ.
Bà ấy thích cô gái Diệp Phục Thu như vậy, nếu thật sự ủng hộ hẳn là rất vui vẻ mới đúng.
“Ủng hộ? Cô ủng hộ hay là phản đối thì có tác dụng gì?” Mai Nhược đứng dậy, đi dạo trong hành lang, bà ấy đi về phía cửa sổ cuối cùng, nói với cô cháu gái bên cạnh: “Cho tới bây giờ cô đều cảm thấy, bố mẹ không thể chi phối được con cái. Nói mang thai mười tháng ân trọng như núi, nhưng A Tỉnh lại không cầu xin cô nhất định phải sinh nó, nó trải qua hơn hai mươi năm nay đã có mấy ngày là thật sự vui vẻ đâu?”
“Cô vốn đã có lỗi với thằng bé, nếu khó khăn lắm nó mới gặp được người mình thích mà cô còn muốn xen vào, lấy gậy đánh uyên ương.” Bà ấy lắc đầu cười lạnh: “Tình mẫu tử của mẹ con cô mới thật sự là thứ sẽ sụp đổ đó.”
“Nhưng cháu phải biết rằng, cho dù là hai người do số phận an bài, cũng phải xem thời gian gặp nhau và yêu nhau có thích hợp hay không.” Mai Nhược nói đến đây.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ôn Lị là người bên cạnh bà ấy, có mối quan hệ thân thích cho nên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của bà ấy: “Cô cảm thấy cho dù không có nguyên nhân bên ngoài, hai người họ cũng đi không xa?”
Mai Nhược nói: “Ít nhất là A Tỉnh hiện tại và Thu Thu bây giờ.”
Hai người đi tới bên cửa sổ, ngoài cửa sổ có chút sương mù, gió bắt đầu trở lạnh.
Đó là điểm sáng cuối cùng trước khi bão đổ bộ, thời tiết âm u nửa vời báo hiệu một hồi tai họa kinh người sắp quét sạch thành phố này.
Ôn Lị như đã hiểu ý cô mình.
Hiện tại Kỳ Tỉnh và Diệp Phục Thu, cho dù không có cách biệt về thân phận địa vị thì chỉ với tính tình và kinh nghiệm cũng đã không bảo đảm, họ chỉ có đam mê để duy trì quan hệ.
Quả thật Kỳ Tỉnh mạnh mẽ, còn Diệp Phục Thu cũng thật hiểu chuyện.
Nhưng hai người này ở phương diện nào đó mà nói, còn lâu mới trưởng thành.
Huống chi với thân phận và khí chất hiện tại của Diệp Phục Thu, căn bản sẽ không chống đỡ nổi trọng trách của người phụ nữ đứng đầu nhà họ Kỳ tương lai.
Còn Kỳ Tỉnh, chỉ cần anh còn là con trai của Kỳ Hoa Chân thì tương lai của anh sẽ không chỉ là tương lai của một mình anh, rất nhiều chuyện không phải do anh tùy hứng được.
Bố anh từng ở trên bàn cơm đề cập đến chuyện môn đăng hộ đối, Mai Nhược cũng không phải không ủng hộ.
Tổ tiên ba đời của bà ấy đều là những bậc thầy về thư họa văn học, khí khái đã dung hoà vào huyết mạch, mỗi một thế hệ hôn nhân đều là môn đăng hộ đối, hơn nữa từ trước đến nay vẫn luôn xem thường những gia đình kinh doanh sặc mùi tiền.
Năm đó Kỳ Hoa Chân bước lên cơ nghiệp bậc cha chú mà đi, tuổi trẻ làm lên, nhưng vẫn bị bố của bà ấy lạnh nhạt suốt ba năm mới cho phép vào cửa gặp mặt lần đầu.
Dù tầm nhìn và tầng lớp xã hội không chênh lệch là bao, nhưng cũng không tránh khỏi những lúc vợ chồng lục đục suốt bao năm qua.
Cho nên về tầm quan trọng của môn đăng hộ đối, bà ấy là người biết rõ nhất.
Hai người như vậy, cho dù có nhiều lưu luyến hơn nữa cũng không chịu nổi khắc khẩu bởi vì khoảng cách và nhận thức thành kiến.
Cho dù tình cảm tốt thì cũng sẽ bị hao mòn.
Đến cuối cùng, thâm tâm hai người đều hoàn toàn thay đổi, đó mới thật sự là tiếc nuối.
Cho nên, Mai Nhược mới không có biểu hiện ra thái độ vui mừng.
Với kiến thức rộng lớn của bà ấy, liếc mắt một cái đã biết hai đứa nhỏ này đã yêu nhau vào lúc này, yêu đến triền miên như vậy, không phải chuyện tốt.
Ôn Lị nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đơn thuần của Diệp Phục Thu, giọng điệu trầm xuống: “Cháu biết rồi.”
“Thật đáng tiếc, cô ấy chắc sẽ rất khó chịu.”
Mai Nhược biết cô ấy cũng thích đứa bé kia, chuyện này không giống với Tiểu Trần chỉ quan tâm đến an nguy của Kỳ Tỉnh, Ôn Lị càng đau lòng cho tâm trạng của Thu Thu hơn, bà ấy vỗ về phía sau lưng đối phương: “Mỗi người đều có điểm mấu chốt trong tình cảm của riêng mình, đây là điều con bé nên đối mặt trong cuộc sống, mặc kệ cuối cùng là hợp hay tan, đó đều là duyên phận của họ, cháu cũng vậy.”
Ôn Lị gật đầu.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ngay cả khi ngủ thiếp đi, cả đêm trong mơ cô vẫn ngắt quãng mà khóc suốt, đến khi tỉnh dậy mặt Diệp Phục Thu đã sưng vù như cái bánh bao.
Cô mơ rất nhiều giấc mơ, nhưng kết thúc mỗi giấc mơ đều là cô nhìn thấy dáng vẻ của Kỳ Tỉnh chết trước mặt mình, máu chảy đầy đất, thống khổ đến chết.
Cô biết đây là mơ, nhưng giãy dụa thế nào cũng không tỉnh lại được, chỉ có thể bất lực lại vô dụng mà rơi lệ.
Có lẽ trợ lý Trần nói đúng, cô bây giờ đối với an toàn tính mạng của Kỳ Tỉnh mà nói, chính là tồn tại vô dụng nhất.
Sự tồn tại của cô sẽ chỉ tiếp tục kích thích thần kinh của anh, có hại mà không có lợi.
Diệp Phục Thu đã đưa ra quyết định và đứng dậy từ trên giường.
Sau khi rửa mặt hơi tỉnh táo một chút, Diệp Phục Thu đi cầu thang xuống lầu, buổi sáng ánh nắng tươi rói, người làm công trong nhà đều bận rộn với vai trò vị trí của mình, dì không có ở đây.
Qua cửa sổ, cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi trong vườn.
Chú Kỳ.
Người chú thống trị giới kinh doanh phía Nam này luôn khiến Diệp Phục Thu có chút e dè. Cô do dự rất lâu, cuối cùng cắn môi, lặng lẽ bước vào vườn hoa.
Mới vừa bước vào, cô đã nghe thấy người đàn ông đang quay lưng về phía mình, tay cắt tỉa cành hoa, lên tiếng: “Lấy cái ghế, qua đây ngồi đi.”
Diệp Phục Thu lập tức giật mình, cứng đờ tại chỗ: “Chú, làm sao biết là cháu.”
Chẳng lẽ người chú này có mắt sau lưng?
Kỳ Hoa Chân nở nụ cười, chỉ về phía chiếc thùng inox sáng bóng trên bàn trà, có thể phản chiếu phía sau.
Cô cười khan một tiếng rồi kéo ghế đến ngồi ở một vị trí lịch sự.
Diệp Phục Thu nhìn ông ấy đeo găng tay, đang tỉa những cành hồng tươi vừa hái, bèn hỏi: “Chú còn biết làm mấy việc này sao?”
“Chú học được từ những người thợ làm vườn đấy. Vì vợ chú rất thích hoa hồng Damascus mà.” Kỳ Hoa Chân chậm rãi giải thích: “Trước kia chú không thích mùi hoa, nhưng lúc theo đuổi bà ấy, bà ấy nói trừ khi chú trồng được cho bà ấy cả một mảnh đất hoa hồng thì mới cân nhắc chuyện hẹn hò với chú.”
Ông ấy nheo mắt, mỉm cười: “Chú nói được, nhưng vừa bắt đầu đã bị phấn hoa làm cho dị ứng mấy lần. Cuối cùng, nhờ bà ấy tốt tính, thấy chú khổ sở nên không làm khó chú nữa.”
Người chú này trông ôn hòa, thế nào cũng không giống một kẻ nhẫn tâm đến mức có thể để con trai bị hành hạ suốt hơn một tháng trong cuộc tranh giành quyền lực.
Diệp Phục Thu nghĩ đến đây, bất giác cảm thấy rùng mình.
Có lẽ đây chính là lý do vì sao những kẻ ở vị trí cao có thể leo lên cao được. Ông ấy không phải không quan tâm đến con trai, mà vì trong lòng ông ấy, con cái chỉ đứng sau quyền lực.
Ông ấy rất giỏi nhẫn nhịn, và cũng nhẫn nhịn để giành chiến thắng.
Ông ấy và vợ còn trẻ, con cái vẫn có thể sinh thêm, nhưng nếu thua trong cuộc tranh quyền, bao năm gây dựng sẽ tan tành.
Đến lúc đó ông ấy, con trai, vợ, còn có những tâm phúc đi theo ông ấy đều sẽ mất đi sự ưu việt và tương lai vốn dĩ sáng lạn.
Diệp Phục Thu không khỏi mơ màng, không biết có phải Kỳ Tỉnh cũng giống như chú Kỳ hay không.
“Nghe nói cháu cũng thích hoa hồng,” Kỳ Hoa Chân đẩy bình hoa về phía cô: “Chọn vài cành để trong phòng ngủ đi, loại hồng này có hương thơm tuyệt nhất.”
“Cám ơn chú.” Diệp Phục Thu vuốt ve cánh hoa hồng có màu hồng nhạt và mềm mại, cụp mắt, định đi vào vấn đề chính: “Chú, có một chuyện, cháu muốn nói với chú.”
“Ừhm, chú biết.” Kỳ Hoa Chân vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cẩn thận xử lý những cành hồng trong tay, dùng kéo cắt bỏ đi những nhánh thừa.
Cô giật mình dừng lại: “Chú…… biết?”
“Mẹ thằng bé vừa mới nói chuyện điện thoại với chú, ý của cháu, chúng ta đều hiểu.” Kỳ Hoa Chân không để cô gái nhỏ tự mình nói ra những lời có phần tàn nhẫn, xem như đó là chút dịu dàng và phong độ cuối cùng dành cho cô.
Ông ấy là người không đồng ý để con trai yêu đương với người con gái như vậy nhất. Không phải Diệp Phục Thu không tốt, ông ấy biết đứa nhỏ này phẩm hạnh đoan chính và nếu như có thể, ông ấy thậm chí sẽ đồng ý để vợ nhận cô làm con gái nuôi.
Nhưng để yêu và kết hôn với người con trai trưởng sẽ thừa kế mọi thứ của ông ấy.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Một cô gái có thân phận như Diệp Phục Thu là người mà Kỳ Hoa Chân không hề cân nhắc.
Cho nên khi vợ gọi điện thoại tới, Kỳ Hoa Chân đồng ý ngay.
Có lẽ vở kịch tiếp theo, dù không có ý định của cô gái này thì vào một ngày nào đó trong tương lai, cũng sẽ diễn ra như vậy.
Hai người ở vườn hoa hàn huyên rất nhiều, cuối cùng, Diệp Phục Thu đứng dậy khẽ cúi đầu với Kỳ Hoa Chân: “Khiến chú nhọc lòng rồi, thưa chú.”
“Cảm ơn chú, có lẽ ban đầu Kỳ Tỉnh sẽ trách cứ chú, nhưng cháu tin rằng tương lai anh ấy nhất định sẽ hiểu.”
Kỳ Hoa Chân buông kéo, mỉm cười: “Cháu là một đứa trẻ rất có triển vọng. Sau này, nếu có bất kỳ điều gì cần, cứ nói với chúng ta bất cứ lúc nào.”
“Nhà họ Kỳ sẽ giải quyết mọi khó khăn cho cháu, bảo vệ sự nghiệp của cháu suôn sẻ.”
Diệp Phục Thu nhìn ông ấy, mỉm cười và lễ phép đồng ý: “Cảm ơn chú ạ.”
Nhưng vẻ mặt thoáng u buồn của cô đã thể hiện rõ quyết tâm không nhận thêm bất kỳ sự giúp đỡ nào từ nhà họ Kỳ nữa.
Cô ngửa đầu, nhìn bầu trời xanh dần bị nuốt chửng, và cơn gió mạnh đang nổi lên bốn phía.
Bão sắp đến rồi.
…………
Hai ngày sau đó, Diệp Phục Thu bận rộn thu dọn rời khỏi nhà họ Kỳ.
Khoản tài trợ của Mai Nhược theo hợp đồng sẽ kéo dài đến tháng Chín năm nay, nên dù hai bên đã đạt được thỏa thuận và cô không còn ở lại nhà họ Kỳ nữa thì Mai Nhược vẫn tìm cho cô một chỗ ở mới. Đó là một khu chung cư gần trường, bà ấy thuê cho cô một căn hộ dành cho người độc thân. Từ chỗ đó, cô chỉ cần đi bộ mười phút là đến trường.
Nghe nói Kỳ Tỉnh vẫn luôn dưỡng bệnh ở bệnh viện. Cô tranh thủ hai ngày anh vắng mặt để nhanh chóng chuyển đi, tránh gặp lại nhau.
Trên các nền tảng mạng xã hội, vị trí hot search số một bị chiếm bởi siêu bão “Thallo” sắp đổ bộ. Cơn bão này ảnh hưởng đến hàng chục tỉnh thành. Trên các ứng dụng điện thoại và truyền hình, khắp nơi đều lan truyền thông tin cảnh báo về bão.
Cơn bão lần này có sức tàn phá hiếm gặp trong nhiều năm, các địa phương đều trong tình trạng báo động cao. Những thành phố dự đoán bị ảnh hưởng nặng đã tạm dừng học tập và làm việc. Mọi người đều ở nhà, chờ bão đến và chờ nó đi qua.
Diệp Phục Thu còn đặc biệt tra cứu một chút, Thallo* là nữ thần đại diện cho mùa Xuân, cho sự đâm chồi nảy mầm của cây cỏ trong thần thoại Hy Lạp cổ đại.
(*Thallo: hoặc Thalia là một trong ba nữ thần Horae (các nữ thần của thời gian và mùa). Hai nữ thần Horae khác là Auxo (đại diện cho sự phát triển, mùa hè) và Carpo (đại diện cho mùa thu, sự chín muồi). Thallo, cùng với các chị em Horae, là con của Zeus và Themis (nữ thần công lý). Trong một số truyền thuyết, Thallo cũng xuất hiện như một vị thần hộ mệnh cho thực vật và sự khởi đầu của chu kỳ sống. Tên của cô có nghĩa là “nở rộ” hoặc “phát triển mạnh mẽ” trong tiếng Hy Lạp.)
Một cơn bão đáng sợ khiến cả khu vực bị giới nghiêm lại mang một cái tên dịu dàng như vậy.
Chạng vạng tối, sau khi bão đổ bộ vịnh Tiêu Quảng nghênh đón mưa to xối xả như trút nước.
Những hạt mưa đập vào cửa kính giống như dao găm ở trong gió, chỉ nghe tiếng gào thét và trầm đục cũng đã khiến lòng cô hoảng loạn.
Là người đến từ vùng nội địa phía Bắc, đây là lần đầu tiên Diệp Phục Thu trải qua thời tiết bão.
Cô xoay người, tiếp tục thu dọn hành lý.
Tám tháng ở nơi đây, cô đã từng thu dọn hành lý bao nhiêu lần cũng chưa bao giờ thực sự rời đi. Không ngờ lần này mở vali để thu dọn hành lý thực sự rời đi, cô nhìn căn phòng thuộc về mình trở nên trống trải từng chút một….
Lại không nỡ như vậy.
Từng món đồ của cô rời khỏi căn phòng ngủ này, Diệp Phục Thu có cảm giác vừa tỉnh mộng từ một giấc mơ lớn.
Tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp.
Diệp Phục Thu thu thập xong tất cả hành lý mới phát hiện mình vẫn còn hai cuốn sách Sherlock Holmes chưa đọc xong.
Cô mở ra, vuốt ve dấu vết mình đã từng lật xem, những dòng chữ mà cô từng đọc qua cũng từng là những điều anh đã từng chăm chú dõi theo.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Khắp nơi đều là hồi ức của anh, thật khó để không nghĩ đến chúng.
Mũi bắt đầu chua xót, ngay trước khi nước mắt trào ra, Diệp Phục Thu vội vàng gấp sách lại và ngẩng đầu kìm nén.
Mười giờ tối, ánh đèn biệt thự dần dần ảm đạm, cô đi ra khỏi phòng ngủ và đi đến phòng làm việc để trả lại hai quyển sách này.
Bước vào phòng làm việc, Diệp Phục Thu liếc mắt lưu luyến nhìn quanh lần cuối, lướt qua giá sách cô từng tùy ý lấy sách, bàn làm việc nơi anh chăm chú làm việc và chiếc sofa nơi cô từng quấn quýt không rời với Kỳ Tỉnh.
Diệp Phục Thu nhịn tất cả cay đắng xuống, quay đầu nhét sách vào giá sách, ngay khi cô dùng ngón tay vuốt ve những quyển sách đã từng xem qua.
Cửa phòng làm việc sau lưng đột nhiên bị đẩy ra.
Lưng Diệp Phục Thu cứng đờ, giây phút cô quay đầu lại, dường như đồng thời ngoài cửa sổ có một tia sét đánh xuống đất.
Tiếng “đoàng” chói tai như muốn làm thủng màng nhĩ cô, những tia chớp lóe lên liên tiếp khiến gương mặt u ám của Kỳ Tỉnh bừng sáng trong khoảnh khắc.
Ánh mắt u ám của anh cùng với tia chớp đánh vào đáy mắt cô.
Không biết là vì ánh mắt rõ ràng không vui của anh, vì sấm sét vang dội quá hợp cảnh, hay là vì bản thân không khỏi nghĩ đến hình ảnh ngày hôm đó anh cắn xé chính mình. Diệp Phục Thu cảm thấy lạnh sống lưng, không khỏi lùi lại một bước.
Chính vì động tác lui về phía sau của cô, lông mày Kỳ Tỉnh run lên, ánh mắt anh hiện lên vẻ đau thương trong nháy mắt.
Cô đang sợ anh.
Tại thời điểm tia sét tiếp theo bổ xuống, anh ngước mắt lên, giống một con dã thú bị dồn vào chân tường đang chờ vồ mồi.
Kỳ Tỉnh nhấc chân, từng bước tới gần cô.
Diệp Phục Thu nắm chặt tà váy, nói chuyện lắp bắp: “Anh, anh trở về từ khi nào vậy, cơ thể không sao chứ?”
Kỳ Tỉnh không nói lời nào, chỉ một mực đi về phía cô.
Sự im lặng của anh càng khiến cô không chắc chắn về thái độ của đối phương: “Em, em đến chỉ để trả sách lại thôi, anh nghỉ ngơi sớm chút đi……”
“Ý gì.” Kỳ Tỉnh đột nhiên mở lời.
Cô sửng sốt.
Cái gì?
Kỳ Tỉnh đi tới trước mặt cô, nhíu mày rất sâu: “Anh nằm viện ba ngày, tại sao em không tới thăm dù chỉ một lần.”
“Diệp Phục Thu,” Anh mỉm cười tự giễu: “Anh phải ngửi mùi thuốc sát trùng ghê tởm đó, nhưng vẫn chờ bạn gái anh đến, chờ đến cực khổ.”
Diệp Phục Thu giật mình, cảm giác tội lỗi lan tràn: “Chúng ta, chúng ta không……”
Nửa câu nói này của cô hoàn toàn kích thích anh, Kỳ Tỉnh nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô tới gần: “Chúng ta không cái gì?”
“Trong mắt em, anh còn chưa xứng là bạn trai em sao, phải không? Diệp Phục Thu, rốt cuộc em xem anh là gì.”
Nói xong, anh bỗng nhiên buông lỏng chút lực rồi lại cụp mắt: “Hôm đó anh làm em sợ sao?”
“Anh không nhớ những gì đã xảy ra.”
“Nếu anh đã làm em sợ, cho anh xin lỗi.”
Sự tự ti và tỏ ra yếu đuối của Kỳ Tỉnh đè lên trái tim vốn đã mong manh của cô, cuộn lại thành từng đoạn, sắp sửa vỡ tan.
Hai mắt Diệp Phục Thu đỏ lên, lắc đầu: ” Xin lỗi…… Xin lỗi.”
Cô quả thật bị anh dọa sợ, bởi vì đã đồng ý với người khác sẽ rời đi cho nên cô không thể gặp anh, nhưng thật ra cũng là vì sợ gặp anh.
Chỉ sợ vừa nhìn thấy anh, cô sẽ nghĩ đến hình ảnh đáng sợ ngày đó anh tự làm hại bản thân mình.
Cô chỉ là một kẻ hèn nhát, là cô vô dụng.
Chuyện đã xảy ra cũng không thể không thẳng thắn, Diệp Phục Thu giơ tay, mạnh mẽ giãy dụa để cổ tay thoát ra khỏi tay anh: “Kỳ Tỉnh, chúng ta nói chuyện được không.”
“Trợ lý Trần đã nói tất cả mọi chuyện cho em biết, em xin lỗi, em không thể làm như không biết gì, cũng không thể yên tâm thoải mái tiếp tục ở cùng một chỗ với anh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô ngước mắt, nước mắt đong đưa, giọng run rẩy: “Anh coi như, là em có lỗi với anh đi.”
“Được không?”
“Em sẽ dọn đi, sau này chúng ta…… cũng đừng gặp lại nữa.”
Cô cắn môi dưới, dùng cảm giác đau đớn buộc mình tỉnh táo lại, đau đớn nói ra câu cuối cùng: “Đừng vì em mà buông bỏ, em không đáng.”
“Em đã điều tra rồi, bố em…… ông ấy được xem như đồng phạm, là thông đồng gây tội ác.”
“Anh cứ thu thập chứng cứ đi.”
“Em và bố sẽ ở Tân Dương…… chờ anh khởi tố.”
Đoàng——!
Lại một tia chớp đánh xuống.
Diệp Phục Thu sợ tới mức bả vai run rẩy.
Cúi đầu xuống, cô lại cảm nhận được sự sụp đổ thầm lặng mà bi tráng của người trước mặt.
Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm bàn tay anh buông xuống một bên, bàn tay to lớn kia chậm rãi lay động, run rẩy, cuối cùng nổi gân xanh.
“Diệp Phục Thu.” Câu nói này của anh như hỏi, lại như tự nhủ: “Em không cần anh nữa sao.”
Nước mắt Diệp Phục Thu lập tức rơi xuống.
Ngay khi cô vội vàng ngẩng đầu muốn phủ nhận, ánh mắt người trước mặt lại biến hóa, trở nên tàn nhẫn cố chấp.
Kỳ Tỉnh nắm lấy gáy cô và cúi đầu xuống, trực tiếp cướp đi tất cả những cái cớ cao đẹp của cô.
Nụ hôn kịch liệt hết sức căng thẳng, Diệp Phục Thu căn bản không kịp phản kháng đã bị anh cuốn vào triền miên và nóng bỏng vô tận.
“Ưhm…… Kỳ……” Cô nếm được mùi rượu trong miệng anh, khiếp sợ đẩy anh ra: “Sao anh có thể…… uống……”
Trên người anh còn có vết thương, sao có thể uống rượu!
Mà sự quan tâm của cô đã sớm không thể nói rõ ràng, anh cũng không còn nghe lọt tai nữa. Lúc này Kỳ Tỉnh đã hơi say đến choáng váng, trong đầu anh đều là mấy câu tàn nhẫn lạnh lùng vừa rồi của cô. Nghĩ đến điều này, động tác của anh càng thêm mạnh mẽ, không còn thương tiếc.
Nụ hôn biến thành vết cắn, mùi rỉ sét lan tràn trong chất lỏng mà hai người trao đổi.
Nước mắt Diệp Phục Thu vừa mới chảy xuống cũng cọ lên mặt anh, lầy lội như vậy, tan ra hòa vào từng thớ da của hai người đang chạm vào nhau.
Độ ẩm ướt từ nụ hôn vội vã thấm ra từ khóe môi cô, Diệp Phục Thu bị hôn đến mức không thở nổi, toàn thân yếu ớt bị anh nửa đẩy không ngừng lui về phía sau, cho đến khi đụng vào giá sách.
Anh dùng sức nắm cổ cô, khiến ngay cả đầu cô cũng không cử động được, căn bản không có đường phản kháng.
Bi thương của cô, phẫn nộ của anh, tất cả đều hòa tan trong nụ hôn này, phát tiết lẫn nhau.
Anh càng hôn cô, cô càng luyến tiếc cường độ và cảm giác như vậy.
Diệp Phục Thu tức giận cắn môi anh, cho đến khi anh bị đau.
Nụ hôn chợt kết thúc, chân Diệp Phục Thu mềm nhũn ngã về phía sau, trực tiếp ngã xuống trên thảm phòng làm việc.
Ngoài cửa sổ sấm sét vang dội, màn mưa trút xuống, cây cối lay động kịch liệt tựa như cho dù xảy ra chuyện gì, sinh ra âm thanh gì đều sẽ bị tạp âm to lớn đáng sợ đó nuốt chửng.
Diệp Phục Thu ngước mắt lên nhìn chàng trai đang nhìn xuống mình, anh đi đến gần từng bước một, tay vươn tới dây lưng quần tây.
Sâu thẳm trong hai chân cô trong nháy mắt mềm nhũn.
Ánh mắt Diệp Phục Thu lay động vì nỗi sợ hãi chưa rõ, lúc này cảm giác áp bức tự nhiên của đàn ông đối với phụ nữ xâm chiếm cô: “Kỳ, Kỳ Tỉnh……Anh.”
“Chúng ta thật sự phải nói rõ ràng…… Anh đừng làm xằng bậy……”
Kỳ Tỉnh cởi bỏ khóa kim loại của thắt lưng, âm thanh giòn tan kích thích cô run rẩy. Anh quỳ một gối trên thảm, trực tiếp nắm cổ chân cô, kéo người đến phía trước.
Diệp Phục Thu kêu lên thất thanh, cô không giãy dụa được, dù lui về phía sau thế nào cũng không kéo ra được khoảng cách với anh.
Anh cúi người, tay vuốt ve cổ chân cô, ánh mắt lưu luyến trên da thịt trắng nõn của cô, gần như bệnh hoạn: “Anh nói rồi, em mặc váy rất đẹp, bất kể là váy liền áo, váy nửa người, hay là váy ngủ.”
Cô không ngừng run rẩy, thần kinh dâng trào sự căng thẳng.
“Em đã nói anh không phải bạn trai của em.” Kỳ Tỉnh cúi người, môi hôn lên bắp chân và đầu gối cô, nghe cô gái nhỏ không nhịn được rên rỉ, nhếch môi: “Chúng ta đã trải qua nhiều như vậy, làm nhiều như vậy, còn chưa tính là bạn trai bạn gái sao.”
Anh ngước mắt lên: “Hay là nói, em có thể làm ra loại chuyện đó với bất cứ ai.”
Diệp Phục Thu bị anh cố ý trêu tức đến xấu hổ: “Kỳ Tỉnh! Anh đừng như vậy được không!”
“Anh biết rõ mà!” Cô không thể chịu đựng nổi việc bị sỉ nhục như vậy, nhưng lại không thể biểu lộ tình cảm của mình tại thời điểm mấu chốt này nên cô khó chịu đến mức khóc nức nở: “Anh là một tên khốn……”
Nếu có cách nào vẹn cả đôi đường, sao em lại muốn rời xa anh chứ.
Kỳ Tỉnh, rốt cuộc anh có hiểu không.
Em chỉ muốn anh sống tốt.
Diệp Phục Thu nheo mắt giãy dụa, mắng anh: “Em không có gì để nói cả! Buông em ra! Em sẽ hét lên đấy!”
“Hét lên đi, em biết đấy, anh thích giọng nói của em nhất.” Kỳ Tỉnh cứng rắn nắm chặt tay cô, anh ngửi mùi thơm trên cổ tay cô, sau đó dùng một lực mạnh đè người xuống.
Cô nằm trên mặt đất, mái tóc đen trải ra trên tấm thảm mềm mại, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương lại phẫn uất.
Tư thế này và biểu hiện đó của cô khiến anh hưng phấn.
Mưa to tầm tã không có dấu hiệu ngừng lại, thời tiết khắc nghiệt cực đoan này dường như mở ra viễn cảnh hoàn mỹ nhất cho họ.
Là nhạc nền kịch liệt của tự nhiên.
Anh đưa bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên cổ áo mở rộng của mình, lại một đường đi xuống: “Dạy em nhiều như vậy, mỗi lần Thu Thu đều học rất khá.”
Kỳ Tỉnh nhìn cô chằm chằm, nhếch môi: “Dạy em làm chuyện xấu, được không?”
Chàng trai bộc phát tính xâm lược quá mãnh liệt, xúc cảm trên tay quá đáng sợ, trái tim Diệp Phục Thu run rẩy mãnh liệt.
……
Lần này Kỳ Tỉnh thật sự vượt qua giới hạn, lúc trước lau súng cướp cò, cô cũng từng có chút dấu hiệu không nhịn được, hỏi anh vì sao luôn dừng lại ở bước cuối cùng.
Anh nói rằng cảm thấy cô còn nhỏ, có chút luyến tiếc, cho nên hai người nhiều nhất cũng chỉ là giúp đối phương an ủi, không làm hơn.
Nhưng hôm nay, một câu chia tay của cô hoàn toàn phá tan ranh giới mà trước đây anh tuân thủ nghiêm ngặt.
Ngay cả khi cảm xúc không thể khống chế, Kỳ Tỉnh vẫn phục vụ cô trước, để cô thả lỏng và chuẩn bị chu toàn.
Trên tấm thảm, những vật ấm nóng không ngừng xuất hiện, bị cô đá loạn xạ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tâm trạng Diệp Phục Thu từ lo sợ bất an dần dần biến thành hưng phấn và chờ mong, giống như tàu lượn siêu tốc, thể xác và tinh thần đều bị anh nắm trong tay.
Mỗi một nụ hôn của anh, những lời cổ vũ mập mờ kia, cô đều rất thích.
Càng thích lại càng tham luyến, mà cô biết, những thứ này cuối cùng cũng phải kết thúc.
Hai người đều tự trở lại quỹ đạo nên có, mấy năm sau anh sẽ có được người vợ môn đăng hộ đối, anh sẽ đối xử dịu dàng và nuông chiều một cô gái khác, cũng sẽ cùng một người khác làm hết chuyện thân mật…
Cho nên, nếu một người vốn không thuộc về cô, vì sao còn muốn có được?
Nghĩ tới đây, ngọn lửa ham muốn vốn được đối phương thắp lên ngay lập tức bị dập tắt.
Bi ai đau thương dâng lên, Diệp Phục Thu bỗng nhiên bật khóc, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Kỳ Tỉnh – người đã sẵn sàng để làm, tầm mắt thoáng nhìn thấy dòng nước mắt này của cô, ánh mắt cực kỳ cháy bỏng của anh cũng dần dần tỉnh táo lại.Trong căn phòng ngập tràn sự nóng bức, anh nhìn đôi mắt đẫm lệ buồn bã của cô và dừng tay.
Cuối cùng, anh vẫn buông tha cho cô.
Kỳ Tỉnh giơ tay, thô ráp lau nước mắt của cô, sau đó khép cô lại, giọng nói khàn khàn.
“Được.”
“Sẽ không làm tổn thương em.”
…………
Kỳ Tỉnh ngủ một giấc rất sâu, có lẽ là bởi vì có người bên cạnh, rất lâu rồi anh không được ôm cô ngủ.
Cho dù biết đối phương không muốn, anh vẫn ép buộc cô ở lại bên cạnh, ôm cô gái nhắm mắt và quay lưng về phía anh.
Mở mắt ra, thấy đã mười giờ.
Kỳ Tỉnh sờ ga giường bên cạnh đã sớm không còn độ ấm, anh đứng dậy xỏ dép lê lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ.
Anh chạy đến phòng ngủ của Diệp Phục Thu, vừa mở cửa đã thấy căn phòng trống rỗng.
Mắt thường cũng có thể thấy Kỳ Tỉnh rất luống cuống, anh dùng tốc độ nhanh nhất xuống lầu, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng anh muốn tìm đâu.
Ngay lúc anh mặc quần áo định ra cửa thì bị Kỳ Hoa Chân ngồi trên sofa im lặng từ đầu đến cuối gọi lại: “Đừng tìm nữa, người đã đi rồi.”
“Đi cũng đi rồi, chính là không muốn gặp lại con, con còn tìm thế nào chứ.”
Kỳ Tỉnh cứng đờ tại chỗ, ngay sau đó mất lễ phép, chất vấn bố anh: “Cô ấy dọn đi đâu rồi, học kỳ chưa kết thúc, cô ấy không thể rời khỏi đây.”
“Là bố làm sao?” Anh nhíu mày: “Rốt cuộc bố đã nói gì với cô ấy.”
Kỳ Hoa Chân đặt chén trà xuống, quay đầu nhìn anh: “Con nhìn bộ dạng của con xem.”
“Bố có thể làm gì, bố có thể buộc con bé rời xa con sao?”
Ông ấy quay đầu lại, đáp ứng ước định với cô bé, nói dối: “Bố đã nói chuyện với con bé, con bé nguyện ý chia tay với con, bố cũng trợ cấp một khoản tiền và con bé đã quyết định cắt đứt quan hệ với con.”
“Sau này, đừng để bố thấy hai người còn liên lạc nữa.”
Kỳ Tỉnh nhạy bén, sao anh có thể tin, cười nhạo: “Chủ tịch Kỳ à, lần sau đổi cái gì đó đáng tin chút đi, được không.”
Kỳ Hoa Chân cũng không cảm thấy con trai mình sẽ tin chuyện này, ông ấy thở dài, nói cho anh biết suy nghĩ thật sự: “Bố và mẹ con đều không tán thành việc con và con bé dây dưa quá nhiều ở giai đoạn này.”
“Kỳ Tỉnh, bố biết tất cả những chuyện con đã làm trong những năm qua, bố đã mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ muốn xem con có bao nhiêu bản lĩnh.”
“Nhưng con phải hiểu rõ, con không sợ, con có thể lo cho bản thân nhưng con bé có thể không?”
“Kỳ Tỉnh, con còn chưa đủ mạnh mẽ, vào lúc này, con bé sẽ trở thành điểm yếu của con, điểm đau của con.”
“Chia tay, chưa chắc là chuyện xấu.”
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm vào bố anh, gò má cứng đờ.
Đối phương nói những điểm đó, anh không thể phủ nhận.
Nhưng anh không phải kẻ ngốc, thái độ của Diệp Phục Thu, thái độ của ông ấy, thái độ của tất cả mọi người trừ anh ra.
Chính là muốn họ mãi không gặp lại.
Anh không thể làm thế.
Hai người cứ thế căng thẳng đối đầu.
Cuối cùng, Kỳ Tỉnh quay đầu, vừa chạy về phía cửa vừa gọi cho trợ lý Trần, để điều tra chỗ ở hiện tại của cô.
Chờ tiếng đóng cửa kịch liệt vang lên, Kỳ Hoa Chân yên lặng nâng chén trà rồi nhìn những bông hoa hồng tươi bày trên bàn.
Mặt mày bình tĩnh, nhưng lại khẽ thở dài.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sáng sớm mưa tạnh, Diệp Phục Thu đã được người đưa đến chỗ ở mới.
Bởi vì chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh chuyển biến xấu mà nhà họ Kỳ đã sớm loạn cả lên, cũng không có ai chú ý người dư thừa như cô. Cô cũng không có mặt mũi làm phiền họ nữa nên cứ im lặng biến mất như vậy là tốt nhất.
Chỉ còn hai tháng nữa là cuộc sống đại học năm nhất của cô sẽ kết thúc.
Sau hai tháng im lặng, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Làn da trên đùi còn có chút nóng bỏng ma sát đau nhức, Diệp Phục Thu chịu đựng cơn khó chịu, cô xắn tay áo lên chuẩn bị bày biện tất cả hành lý ra.
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ kịch liệt.
Tay cô run lên, đi tới cửa, xem có phải người giao đồ ăn bên ngoài đã tới hay không, nhưng giọng nói vang lên bên ngoài cửa đã khiến cô dừng động tác mở cửa lại.
“Thu Thu, là anh.”
“Mở cửa ra.”
Hốc mắt Diệp Phục Thu lập tức phiếm hồng, cô quay người lại, dựa lưng vào cửa, che miệng lại.
Cách một cánh cửa, giọng nói của Kỳ Tỉnh càng bị bóp nghẹt, trầm thấp hơn.
Hàm chứa sự yếu thế, chịu thua, thậm chí là khẩn cầu.
“Chúng ta từ từ nói chuyện, được không?”
“Thu Thu, em tin anh đi, anh thật sự có thể buông bỏ mà.”
“Chỉ có em ở đây, anh mới có thể sống tốt, em hiểu không?”
Diệp Phục Thu rơi nước mắt, lặng lẽ lắc đầu.
Không đúng, Kỳ Tỉnh, anh căn bản không hiểu bản thân.
Thân thể của anh đã cảnh cáo anh như vậy, anh còn muốn mạnh miệng sao?
Ngay sau đó, cánh cửa truyền đến một tiếng va chạm rầu rĩ.
Như thể anh đang gục đầu lên cánh cửa.
Câu tiếp theo, thanh âm lập tức có vẻ gần hơn một chút.
“Đừng không cần anh nữa, được không.”
Diệp Phục Thu cuối cùng cũng không nhịn được, nói: “Kỳ Tỉnh!!”
Cô khóc nức nở, nói hết lời tàn nhẫn: “Đừng bỏ cuộc! Không phải anh đã nói muốn tự tay chấm dứt tất cả bọn họ sao!”
“Cứ làm việc anh nên làm, nếu bố em không tỉnh được, em sẽ thay ông ấy ra tòa! Nếu ông ấy có thể tỉnh lại, em sẽ đích thân đưa ông ấy vào tù”
“Nếu như anh thật sự buông bỏ ở đây, em sẽ xem thường anh!”
“Kỳ Tỉnh! Đừng để em cảm thấy anh chỉ như vậy! Anh là một kẻ bất lực!”
Bên ngoài im lặng một cách chết chóc——
Anh chỉ để lại một câu: “Anh chờ em gặp anh.”
Rồi rời đi.
Diệp Phục Thu chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm đầu và phát tiết ra tất cả phẫn hận đối với vận mệnh bằng tiếng khóc.
Cả ngày, cô không dám xuống lầu mà chỉ nhìn xuống từ cửa sổ, phát hiện xe dưới lầu cũng chưa bao giờ rời đi.
Anh ở ngay dưới lầu, một bước cũng không rời.
Vì khó ngủ, nên Diệp Phục Thu dựa vào bên cửa sổ, cứ như vậy nhìn chiếc xe kia của anh cô độc đậu ở nơi đó.
Hy vọng anh rời đi, lại sợ anh rời đi.
Cứ canh chừng như vậy, chính mình lại ngủ thiếp đi.
Lúc mở mắt ra, cô phát hiện mình đã ngủ trên sàn nhà cả ngày.
Mưa to liên tục hai ngày cuối cùng cũng ngừng lại, tuy rằng dự báo thời tiết nói buổi chiều còn có thể tiếp tục mưa, nhưng rất nhiều người đều thừa lúc có khoảng trống này mà chạy ra ngoài.
Diệp Phục Thu đứng lên, bụng đói kêu ùng ục.
Thì ra chỉ khóc thôi cũng tiêu phí sinh lực như vậy.
Sau khi cô rửa mặt đơn giản, thấy xe dưới lầu vẫn còn đó, cô bất lực lại đau lòng, cuối cùng định tự mình xuống lầu.
Đuổi người đi.
Xuống lầu một, ngay khi Diệp Phục Thu vừa đi ra từ thang máy, cô chợt nghe thấy ở hành lang chung cư, phát ra một tiếng thủy tinh vỡ nát ngắn ngủi, cực kỳ dọa người.
Ngay sau đó một giây, truyền đến thanh âm người lạ thét chói tai.
“A!”
“Mau tới đây! Có người tự sát! Có người tự sát!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đại não Diệp Phục Thu ngừng hoạt động, máu trong cơ thể cô lập tức chảy ngược, hoàn toàn mất đi lý trí.
Cô chạy lao ra ngoài như phát điên.