Chương 6: Túi chườm nóng – “Chẳng lẽ cơ bắp mà tôi luyện được lại vô ích sao?”

Ánh mắt của Huống Dã chợt sáng lên.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chừng bốn, năm giây sau hoặc có thể là lâu hơn, cả hai đều im lặng không nói câu nào.

Cuối cùng, chàng trai khẽ bật cười: “Thôi khỏi.”

Anh nghiêng mặt sang phải một cách đầy ẩn ý: “Tôi sợ nửa đêm trở mình lại ăn ngay một bạt tai.”

Mạnh Kinh Hồng nghẹn lời: “Anh…”

Lòng tốt bị xem như lòng lang dạ sói, cô hơi tức giận nhưng không hiểu sao cũng thấy buồn cười, gương mặt nhỏ nhăn lại, dở khóc dở cười: “Không phải, ý tôi là chúng ta có thể để một người ngủ trong lều, một người ở hàng ghế sau.”

Cô luôn cúi đầu nhìn đôi giày múa của mình khi nói chuyện: “Phía sau còn có một cái chăn mà…”

Huống Dã sực tỉnh rồi lại cười tự giễu:

Anh vừa mới nghĩ gì trong đầu thế?

Nhìn gương mặt mỏng đỏ bừng của cô gái, anh ngại cô thấy bất tiện: “Vậy cô…”

“Đừng hiểu lầm.” Mạnh Kinh Hồng cắt ngang lời chàng trai, khi bốn mắt chạm nhau, cô lại vội vàng cúi đầu: “Tôi chỉ sợ anh bị lạnh rồi đổ bệnh, ngày mai không thể đi tìm cứu viện được…”

Lồng ngực rắn chắc của Huống Dã rung lên theo tiếng cười nhẹ, anh thuận theo lời cô gái nói: “Tôi còn tưởng cô muốn hối lộ tôi, để ngày mai tôi thả cô đi chứ.”

Mạnh Kinh Hồng khẽ “hừ”: “Ai thèm hối lộ anh. Muốn ngủ đâu thì ngủ đó đi.”

Nói xong cô quay người bỏ đi.

Khóe môi Huống Dã cong lên, nhanh chân đuổi theo.

Mặc kệ người phía sau, Mạnh Kinh Hồng trở lại xe.

Sau khi ngồi xuống chiếc bàn cắm trại dã ngoại nhỏ, cô lại mở một chai nước ra, thong thả nhìn chàng trai bận rộn.

Sức khỏe tốt làm việc cũng nhanh, chỉ trong vài động tác chàng trai đã dọn sạch cốp xe, hạ ghế sau xuống, cuối cùng khẽ phủi bụi trên tay rồi đi về phía cô.

“Cô muốn nằm trên hay dưới?”

Mạnh Kinh Hồng liếm đôi môi hơi ướt: “Tôi ngủ ở dưới.”

Toàn bộ ghế phía sau đều bằng sắt nên cô cảm thấy an toàn hơn.

Chàng trai gật đầu: “Được.”

Anh mang đệm chống ẩm trong lều ra và trải lên hàng ghế sau, chỉ để lại cho mình một cái chăn.

“Tôi giữ chìa khóa xe, có gì cứ gọi tôi.”

Nói xong, chàng trai lại chui vào trong lều và nhanh chóng kéo dây kéo lại.

Mạnh Kinh Hồng vẫn ngồi yên, từ tốn uống thêm vài ngụm nước.

Bên tai vang lên tiếng sột soạt, cô quay đầu nhìn lên chiếc lều trên nóc xe.

Chiếc lều đối với cô là rộng rãi giờ đây đã bị chàng trai lấp đầy hoàn toàn.

Tấm vải lều hắt ra bóng dáng vạm vỡ như một ngọn núi nhỏ đang cởi áo khoác gió của anh, rồi ‘cạch’ một tiếng——

Tiếng bật khóa thắt lưng vang lên.

Mạnh Kinh Hồng bật dậy ngay lập tức.

Bên trong lều nhanh chóng trở nên yên ắng. Cô xoay người với vẻ hơi mất tự nhiên, từ từ đi về phía xe.

Vừa mới dùng thắt lưng buộc chặt cái chốt bị lỏng, Huống Dã chợt nghe thấy tiếng cửa xe bên dưới mở ra.

Cơ thể cô gái nhẹ nhàng, động tác cũng nhẹ, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được từng đợt rung lắc của chiếc xe do cô gây ra.

Có lẽ, thứ lay động không chỉ là chiếc xe…

Huống Dã không rõ trước khi ngủ phụ nữ có cần chuẩn bị nhiều như vậy không, tóm lại là người ở dưới kia bận rộn chẳng khác gì một con sóc tích trữ lương thực cho mùa Đông.

Tiếng sột soạt vang lên từng đợt, anh nghe thấy tiếng chăn lông cọ vào đệm chống ẩm, mái tóc dài sột soạt, tiếng khăn giấy thấm nước khoáng và cả… Tiếng khăn ướt lau người.

Không kịp ngăn bản thân tưởng tượng, hình ảnh người con gái nhảy múa xong đổ mồ hôi đầm đìa, làn da trắng hồng hiện lên trong đầu……

Lông mi Huống Dã khẽ động, nằm bên trong lều anh khẽ trở mình.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cuối cùng cô gái cũng xong việc và nằm xuống, hơi thở chậm rãi và đều đặn.

Cô đã yên tĩnh, nhưng trong lòng Huống Dã lại không sao yên nổi.

Đầu anh gối lên chiếc áo khoác gió, hương hoa nhài dính trên áo giờ như càng đậm hơn, không ngừng len lỏi vào mũi.

Xông vào khiến ngực anh nặng nề, trong lòng còn hơi bức bối.

Một luồng nhiệt khó nói rõ đang dần lan xuống bụng dưới……

Huống Dã nhíu chặt mày, lại trở mình lần nữa.

Cô gái bên dưới cũng cuộn người, động tác gần như cùng lúc với anh.

Khoảng mười giây sau, cô lại trở mình lần thứ hai.

Năm giây sau, lại trở mình lần nữa…

“Bắt rận à?”

Qua lớp vải lều, giọng chàng trai trầm khàn và lười biếng.

Mạnh Kinh Hồng hừ nhẹ, không phục, nói: “Chẳng phải anh cũng đang trở mình sao?”

Anh không trả lời cô, lát sau lại hỏi: “Không ngủ được à?”

Mạnh Kinh Hồng rầu rĩ “ừm” khẽ, cô kéo chăn lên tới cằm, cuộn người lại như con tôm.

“Hơi lạnh…”

Nghĩ một lát cô lại hỏi: “Trên xe anh có chăn điện hay túi chườm nóng gì đó không?”

“Không có.” Chàng trai thở ra một hơi: “Không cần dùng.”

Mạnh Kinh Hồng đánh giá chiếc xe việt dã mạnh mẽ đang bao bọc lấy cô: “Trước đây anh đi cắm trại chưa từng gặp trời lạnh sao?”

“Gặp rồi. Tôi chịu lạnh tốt.” Chàng trai hỏi đâu đáp đó: “Tuyết rơi cũng ngủ ngon lành.”

Mạnh Kinh Hồng bĩu môi, nhỏ giọng: “Chém gió…”

Chàng trai cười khúc khích: “Chẳng lẽ cơ bắp mà tôi luyện được lại vô ích sao?”

Anh vén áo ba lỗ, bàn tay lớn vỗ lên bụng có múi của mình: “Từng múi này đều là túi chườm nóng đấy, cô biết không.”

“……”

Nghe thấy tiếng “bốp bốp” của cơ bắp ở phía trên, khóe mắt Mạnh Kinh Hồng đỏ bừng vì xấu hổ.

Tối nay anh vẫn luôn mặc áo ba lỗ đi qua đi lại, tất nhiên là cô biết rõ cánh tay anh rắn chắc đến mức nào, bờ vai rộng căng lên ra sao.

Tuy không nhìn thấy, nhưng chỉ cần tưởng tượng cũng biết dáng người đẹp như thế chắc chắn có cơ bụng.

Kết hợp với màu da của anh, hẳn là kiểu màu chocolate rõ nét…

Khẽ lắc đầu để xua tan những ý nghĩ đầy mê hoặc, Mạnh Kinh Hồng nuốt nước bọt, tiếp lời chàng trai: “Anh nói như thể… Cơ thể anh có thể tự tạo ra nhiệt vậy.”

Chàng trai trên nóc xe cười khẽ, giọng nói trầm lắng: “Không tin ——  thì thử xem?”

Ngón trỏ móc lấy vạt áo ba lỗ, anh kéo cao lớp áo rồi đột ngột buông tay…

Chiếc áo ba lỗ bật vào cơ bụng và vang lên một tiếng “bốp”.

“Hay là?”

“……”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tiếng bật này khiến mặt Mạnh Kinh Hồng đỏ ửng.

Cô cắn chặt môi dưới, không biết phải nói gì thì lều đột nhiên lắc lư theo chuyển động từ nóc xe.

Khóa kéo vang lên một tiếng “rẹt”, cửa xe lập tức bị mở ra từ bên ngoài.

Mạnh Kinh Hồng còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay to lớn với xương khớp rõ ràng đã ném một chiếc chăn lông vào trong.

“Lót xuống mà ngủ.”

Cánh cửa bị đóng rầm lại, chiếc chăn mềm mại rơi xuống váy cô.

Trái tim Mạnh Kinh Hồng cũng mềm nhũn và trùng xuống.

“Cái này… Anh vẫn nên giữ đi.” Cô khẽ từ chối: “Anh vốn không có đệm chống ẩm mà…”

“Tôi không lạnh.” Chàng trai cắt ngang lời cô: “Quen rồi.”

Mạnh Kinh Hồng cầm chiếc chăn lên, đầu ngón tay chạm phải mùi hương và nhiệt độ cơ thể của chàng trai.

“Vậy… Không phải anh sẽ thấy cứng sao?”

Phía trên im lặng.

“…Hử?”

“Tôi nói là trong lều anh chẳng có gì, không thấy cứng à?” Mạnh Kinh Hồng lặp lại.

Huống Dã lắc đầu, cười khàn giọng: “Không sao, tôi còn cứng hơn.”

Rồi lại bổ sung thêm: “Xương cứng.”

Mạnh Kinh Hồng không nói gì nữa.

Một lúc sau, giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo của cô vang lên: “Cảm ơn.”

Khóe môi Huống Dã hơi nhếch lên, nằm xuống ngay ngắn và vẫn mặc đủ quần áo.

Cô gái trải chăn ra, lại nằm xuống lần nữa.

Nhưng chưa được bao lâu cô lại thở dài.

Huống Dã cũng thở dài theo.

“Lại sao nữa, công chúa hạt đậu?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cách gọi đó khiến khóe môi của Mạnh Kinh Hồng khẽ nhếch lên, cô ngồi dậy, nói gì đó rất nhỏ.

Chàng trai không nghe rõ: “Lầm bầm gì thế?”

“Tôi nói…” Mạnh Kinh Hồng đưa tay gãi trán: “Con người có ba nhu cầu cấp bách mà…”

Biết vậy lúc nãy đã không uống nhiều nước như thế rồi…

Huống Dã cười: “Xuống xe đi tiểu chứ sao.”

Nghĩ đến việc dù sao người ta cũng là một cô gái yếu đuối, anh lại nói thêm: “Cô ra phía sau xe rồi đi thêm một đoạn nữa là có một bụi cây nhỏ, ở đó đi được.”

Mạnh Kinh Hồng “ồ” một tiếng, làm bộ xuống xe.

Ở nơi như thế này thì cũng chẳng cần câu nệ làm gì nữa.

Mang giày và đẩy cửa xe ra, nhưng cô lại đột nhiên dừng lại.

Hình như tên đàn ông đê tiện kia vừa nãy nói rằng hắn ta ở trong núi để gấp rút làm việc gì đó, nên chắc chắn quanh đây còn có người khác.

Tuy xác suất gặp phải không cao, nhưng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, trong lòng Mạnh Kinh Hồng vẫn cảm thấy bất an……

Ngẩng đầu nhìn lên lều, Mạnh Kinh Hồng ngại ngùng không nói nên lời, tự mình mở cửa xe bước xuống.

Chiếc áo gió đã bị bẩn, áo khoác dã ngoại cũng đã về lại với chủ cũ, cô đành dùng chiếc chăn lông quấn lên làm áo choàng.

Lều trên nóc xe bỗng bị kéo mở, chàng trai thò người ra, không cần chiếc thang ở bên cạnh xe mà trực tiếp nhảy xuống.

“Sao anh cũng xuống đây?” Mạnh Kinh Hồng hỏi.

Anh liếc cô một cách thản nhiên: “Con người có ba nhu cầu cấp bách mà.”

Mạnh Kinh Hồng mím môi không nói gì, hai người sóng vai nhau, im lặng đi về phía chiếc xe con bên kia.

Khoảng cách cũng không xa, chưa đến hai phút sau Mạnh Kinh Hồng đã thấy bụi cây nhỏ tối đen phía trước.

Chàng trai hất cằm ra hiệu về phía xa rồi quay người lại: “Đi đi.”

Nhìn góc nghiêng sắc nét của anh ở trước mắt, trong lòng Mạnh Kinh Hồng âm thầm xác nhận suy đoán.

Quả nhiên là anh tới để đi cùng cô…

Thấy cô vẫn đứng yên, Huống Dã nhướng mày: “Sao thế, vẫn không dám à?”

“Sợ bị cỏ đâm vào mông sao?”

“…”

Mạnh Kinh Hồng khẽ hừ rồi cởi chăn lông trên người ra, nhẹ nhàng ném lên người chàng trai và bỏ đi.

Huống Dã đứng yên bất động tại chỗ.

Một lúc sau, anh mới đưa tay từ từ kéo chiếc chăn phủ trên mặt xuống.

Lớp lông mềm mại hòa với mùi hương và nhiệt độ cơ thể của phụ nữ lướt qua mặt, chân mày, sống mũi, môi và yết hầu đang không ngừng chuyển động từng chút một của anh.

Anh mở mắt ra, màu mắt còn tối hơn cả màn đêm…

Phải một lúc sau cảm giác bức bối trên người và trong lòng mới dần biến mất, phía sau cũng vang lên tiếng bước chân.

Huống Dã quay người lại, không thấy ai.

Ở cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng kêu nhỏ của cô gái.

“Có chuyện gì vậy?” Thần kinh của chàng trai lập tức căng thẳng, anh nhanh chóng bước tới theo tiếng động.

Thấy bóng dáng cô gái mặc váy đỏ đứng duyên dáng bên cạnh gốc cây, anh mới thở phào, giọng nói cũng không kìm được mà dịu xuống: “Sao thế?”

“Vừa nãy váy bị vướng vào cành cây.” Mạnh Kinh Hồng đứng thẳng người dậy, chân mày thanh tú nhíu chặt: “Rồi chân lại đạp trúng hòn đá…”

“Bị trẹo à?” Chàng trai vừa hỏi vừa ngồi xổm xuống, liếc nhìn với vẻ lo lắng.

Ánh mắt anh như có thực thể, lướt qua lại trên bắp chân cô, chân Mạnh Kinh Hồng lập tức tê rần, trong lòng cũng dâng lên cảm giác xao động nhỏ bé: “Không sao, tôi đi được.”

“Chỉ cần đi được thôi là không sao à?” Chàng trai nhướng mày nhìn cô, ánh mắt lẫn giọng điệu đều không vui: “Vậy cô nhảy lại cho tôi xem điệu múa Kinh Hồng một lần nữa đi?”

Nhớ lại lúc bàn luận về điệu múa Kinh Hồng trước đó của hai người, tim Mạnh Kinh Hồng đập lỡ một nhịp.

Cô cắn môi, quay đầu đi: “Ai muốn nhảy lại cho anh xem chứ…”

Tầm mắt chàng trai lại chuyển xuống chân cô, hàng lông mày rậm từ từ nhíu sâu hơn: “Hơi sưng rồi.”

Anh ngồi xổm bên chân cô, đầu đúng tầm ngang eo của cô, Mạnh Kinh Hồng cụp mắt xuống là có thể thấy đỉnh đầu đen nhánh của chàng trai, nhìn một lúc còn có cảm giác thôi thúc muốn xoa lên đầu anh.

Muốn cảm nhận thử kiểu tóc sát da đầu kia đâm vào tay sẽ đau đến mức nào…

“Quay lại xe rồi xem sau.” chàng trai đột ngột đứng dậy: “Trên xe có hộp cứu thương.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Không cần đâu.” Mạnh Kinh Hồng lắc đầu: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

Khẽ vặn eo, khẽ trẹo chân, chỉ là chuyện thường ngày của người học múa.

Chàng trai không nói gì, anh mở chiếc chăn trong tay rồi choàng lên vai cô gái.

Mạnh Kinh Hồng đang định nhận lấy thì lại thấy anh quấn cả người cô lại. Chiếc chăn phủ kín từ vai xuống đến tận chân cô, giống như cuốn chả giò, lớp này chồng lên lớp khác.

——Giống như cảm giác an toàn mà anh mang đến cho cô.

“Anh làm gì vậy?” Cái đầu tròn trịa xinh xắn của Mạnh Kinh Hồng lòi ra khỏi lớp chăn phản đối: “Quấn thế này sao tôi đi được nữa.”

Chàng trai bá đạo trả lời tỉnh bơ: “Chính là không cho cô đi.”

Nói xong, anh ôm cô lên chỉ bằng một tay.

…Còn là kiểu bế thẳng đứng như bế trẻ con, một tay anh vòng qua đầu gối cô, nhấc cô lên khỏi mặt đất một cách dễ dàng.

Mạnh Kinh Hồng hít sâu một hơi, thân trên chao đảo rồi mềm nhũn tựa vào bờ vai rộng lớn rắn rỏi của chàng trai.

Trái tim lung lay suốt cả buổi tối, vậy mà vẫn chẳng thể nào tìm được điểm dừng.

Đây là lần thứ hai anh bế mình, Mạnh Kinh Hồng nghĩ thầm.

Có lẽ vì cô không vùng vẫy nữa nên vòng tay của chàng trai càng thêm vững chãi. Cánh tay rắn chắc như thanh sắt vững vàng ôm dưới chân cô, từng bước đi cũng đều đặn ổn định.

Được anh ôm chắc chắn trong tay, được chiếc chăn của anh bao bọc, chóp mũi cô tràn ngập mùi hormone nam tính bừng bừng từ cơ tam giác của anh… Mạnh Kinh Hồng có cảm giác như bản thân đang được sắp đặt một cách yên ổn, được trân trọng và che chở thật cẩn thận…

Sắp đến gần xe, bàn tay đang ôm phía dưới đầu gối cô bỗng trượt nhẹ ——

Mạnh Kinh Hồng lập tức ôm chặt lấy cổ chàng trai.

Bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy đùi cô, nhẹ nhàng nâng lên.

Mạnh Kinh Hồng hơi mất tự nhiên, khẽ cử động người trong lòng chàng trai.

Cô biết bản thân mình chưa bao giờ được xem là nhỏ nhắn xinh xắn. Cao một mét bảy, cân nặng còn nặng hơn mấy bạn nữ học múa cùng chiều cao ba bốn cân. Trước kia khi xếp hàng nhảy đôi, đám con trai trong lớp chẳng ai muốn ghép cặp với cô vì cảm thấy cô quá nặng…

“Tôi có nặng không?” Miệng Mạnh Kinh Hồng gần như vùi vào hõm cổ của chàng trai, nhỏ giọng hỏi.

Đôi mắt của Huống Dã khẽ giật, yết hầu anh chuyển động phát ra âm thanh nhẹ.

Nặng cái quái gì.

Nhưng dù sao anh vẫn không thể nói cho cô biết rằng dù cách hai lớp chăn lông, anh vẫn cảm nhận được sự mềm mại và nhịp thở phập phồng của cô.

Hơi thở của cô phả lên sau tai từng chút một theo từng bước chân của anh, hơi thở thơm như hoa lan.

Mỗi nhịp thở đều khiến cho tâm trí anh rối bời…

“Tôi có thể nâng tạ 120 ký.” Chàng trai hơi nghiêng đầu, giọng nói từ tính hướng vào vành tai ửng hồng của cô gái: “Nâng thêm hai người như cô vẫn còn dư.”

Mạnh Kinh Hồng liếc mắt qua lập tức bắt gặp ánh mắt của anh, khoảng cách gần đến mức chưa từng có, cô thấy bóng hình mình bị khóa trong đôi đồng tử đen sâu hơn cả biển cả.

Hàng mi cô khẽ run: “Ôm với nâng không giống nhau.”

“Vậy để tôi thử nâng cô?”

Nói xong, Huống Dã dùng tay còn lại vòng ra ôm lấy eo cô gái, làm bộ chuẩn bị nhấc người lên.

Mạnh Kinh Hồng giật mình, vô thức áp sát vào người chàng trai: “Đừng…”

Ngay sau đó, cô lập tức nghe thấy tiếng cười trầm đắc ý vang lên từ ngực anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Bàn tay mạnh mẽ ôm ngang cô vào trong lòng, trở thành một kiểu bế công chúa vững vàng.

Tâm trạng bị anh trêu chọc lúc lên lúc xuống, Mạnh Kinh Hồng vừa xấu hổ vừa tức giận: “Anh—— Phiền chết đi được!”

Cô hờn dỗi vá đá mạnh chân trong chăn một cái——

Đầu gối vô tình thúc trúng giữa hai chân chàng trai.

Cả hai người đồng thời cứng đờ.

Gân xanh ở cổ lập tức nổi lên, Huống Dã không nói gì, sắc mặt vẫn thản nhiên bước đi.

Cuộn cái chăn đang ôm trong lòng lại và đặt lên chiếc ghế đẩu nhỏ phía sau bàn cắm trại, rồi anh quay người đi về phía sau xe.

Mạnh Kinh Hồng ngồi thẳng dậy, tay thì chỉnh lại chiếc chăn lông một cách máy móc nhưng trong đầu vẫn đầy những suy nghĩ mộng mị nóng bỏng, sôi sùng sục: Có phải vừa nãy cô đã đá trúng của anh rồi không…

Xong rồi. Không thể nào. Không đời nào.

Cách lớp chăn mà vẫn cứng vậy, chắc là khóa thắt lưng thôi.

Nhưng hình như lúc nãy anh đã cởi thắt lưng ra rồi…

Vậy chắc chắn là có chai nước trong túi quần anh.

Chứ còn gì nữa?

Cái đó chẳng qua là… Một bộ phận nhỏ của cơ thể người, không thể, ít nhất là không nên cứng như chai nước được…

Ngay lúc cô còn mặt đỏ tim đập thì chàng trai xách hộp cứu thương quay lại.

“Cởi giày ra.”

… Giọng điệu ra lệnh, giọng điệu cứng rắn đến mức thiếu tự nhiên.

Như thể đang cố che giấu điều gì đó.

Mạnh Kinh Hồng không đáp, bĩu môi làm theo.

Vừa mới cởi đôi giày múa trắng ra, thân hình giống như ngọn núi nhỏ kia bèn quỳ một chân trước mặt cô, anh kéo bàn chân trần của cô đặt lên đầu gối mình.

Huống Dã vẫn thản nhiên nhưng khẽ nhíu mày.

Chân cô còn nhỏ hơn cả bàn tay anh, là một bàn chân rất thanh tú, xinh đẹp.

Cũng là một bàn chân đã chịu nhiều vất vả.

Mắt cá chân mảnh mai tinh tế, mu bàn chân mềm mại như cánh cung, đường nét gồ ghề uyển chuyển y hệt vóc dáng cân đối của cô.

Nhưng trên bàn chân xinh xắn ấy lại đầy những vết thương, sẹo và bầm tím. Thậm chí trong móng chân còn có máu bầm.

Làn da cô lại rất trắng, trắng mịn như ngọc mỡ cừu, những vết sẹo trên đó trông cực kì chói mắt.

Cũng đặc biệt khiến người ta xót xa.

Cú trẹo chân đêm nay chẳng đáng là gì so với những vết thương chồng chất trước kia—— không sưng, mắt cá chân chỉ hơi ửng đỏ.

Huống Dã xem xét một lúc, dùng ngón tay cái ấn nhẹ lên.

Cô gái lập tức rít lên.

“Đau à?” Anh ngước mắt lên, giọng nói cũng vô thức dịu lại.

“…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Mạnh Kinh Hồng không nói nên lời, ánh mắt dao động.

Cô chưa bao giờ biết mình lại nhạy cảm đến vậy—— Nhạy cảm đến mức có thể ngay lập tức cảm nhận được vết chai trên ngón tay cái của chàng trai.

Xúc cảm thô ráp nóng rực ấy ấn lên mắt cá chân của cô tạo thành một vết lõm nhẹ.

Không đau, nhưng cả bắp chân lại tê dại…

Cô cắn môi, mặt nóng lên, khẽ gật đầu.

“Đau cũng phải chịu.” Chàng trai nói một cách tức giận, ánh mắt đen sâu lườm cô một cái: “Yếu đuối.”

“…”

Hung dữ.

Ngoài hung dữ ra, Mạnh Kinh Hồng còn nghe ra chút “trả đũa” trong giọng điệu của anh.

Vậy nên, lúc nãy cô thật sự đã đá trúng cái đó của anh…

Ánh mắt lảng tránh vì chột dạ, cô không dám lên tiếng, chân cũng không nhúc nhích.

Chàng trai vừa mới hung dữ ấy bỗng ôn hòa trở lại, động tác còn nhẹ nhàng hơn trước.

Những ngón tay to thô dài cẩn thận quấn băng lên mắt cá chân cô, mặt mày cương nghị của anh chuyên chú đến mức trở nên dịu dàng.

“Không có túi chườm đá, tôi ra hồ lấy ít nước lạnh về chườm cho cô.”

Huống Dã từ từ đặt chân của cô gái vào lại giày, đứng dậy: “Mấy ngày tới đừng đi lại lung tung.”

Không biết có phải do thói quen nghề nghiệp hay không, anh lúc nào cũng nói năng ngắn gọn như ra lệnh, giọng điệu bình thản đến mức vô tình.

Kiểu đàn ông như vậy, từ trước đến nay Mạnh Kinh Hồng luôn giữ khoảng cách, chỉ kính trọng mà không gần gũi.

Nhưng khi đối mặt với chàng trai này thì dường như tất cả đều khác.

——Cả cơ thể và trái tim của cô đều vô thức muốn nghe theo…

Mạnh Kinh Hồng ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi.”

Vừa cầm ấm nước định đi ra bờ hồ, Huống Dã lập tức nhìn thấy cô gái đang lảo đảo đứng dậy.

Anh lập tức cau mày: “Không phải bảo cô đừng——”

“Không phải đi lại lung tung.” Cô gái mang giày múa xong, nhăn mặt cãi lại anh.

Đặt hộp cứu thương lên bàn nhỏ, cô nói với chàng trai: “Đến lượt anh rồi.”

Huống Dã không hiểu: “Đến lượt tôi cái gì?”

Cô gái chỉ vào trước người anh: “Anh không thấy đau à?”

“…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cảm nhận được ánh mắt đối diện, cơ bụng Huống Dã lập tức căng lên.

Vị trí vừa bị đá trúng khi nãy lại mơ hồ nóng lên…

Từ từ ngước mắt lên, anh để mặc luồng huyết khí cuộn trào trong mắt dồn về phía cô.

Cô cũng đang nhìn anh.

“Tôi giúp anh nhé.”





1 bình luận

  1. Ngocngoc12

    2 tuần trước lúc 23:30

    Mới đọc 6 chương mà cuốn quá trời. thích cái size gap này quá trời

Để lại một bình luận