Chương 6: Phù Âm – Ngôi nhà của cậu, thật đúng là một lời khó nói hết
Hôm sau là thứ Bảy, gần trưa Trình Diên mới uể oải ngồi dậy từ trên giường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hôm nay cô không có tiết học nên chẳng cần vội vã đến lớp, Trình Diên lê đôi dép bông, chậm rãi bóp kem đánh răng.
Ký túc xá của cô là phòng hỗn hợp, các bạn cùng phòng đều là sinh viên khoa tiếng Pháp ở cạnh. Hôm qua cả nhóm cùng nhau đi thực tập bên ngoài, đến tuần sau mới về, mấy ngày này ký túc xá vắng tanh, chỉ còn lại mình cô.
Rửa mặt xong cô thoa một lớp kem chống nắng và trang điểm nhẹ nhàng, thời tiết gần đây khá khô hanh nên cô thoa thêm một ít son dưỡng mỏng.
Tuần trước, giáo viên hướng dẫn của Trình Diên đi công tác, đến thứ Bảy mới rảnh. Chiều nay cô ấy hẹn cô thảo luận về luận văn tốt nghiệp, tối bạn thân Mạnh Miểu Miểu sẽ đến ăn tối cùng cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt, tóc dài buộc kiểu búi tròn quen thuộc, cô mua một chiếc bánh mì kẹp khoai môn ở máy bán hàng tự động dưới ký túc xá.
Giáo viên hướng dẫn của cô là một dịch giả có chút tiếng tăm trong ngành, chưa đến 40 tuổi nhưng đã xuất bản vài cuốn sách dịch nổi tiếng, nên cô ấy yêu cầu rất nghiêm khắc. Nếu người khác viết luận văn 20.000 chữ, cô phải viết đến 40.000 chữ.
Nhưng Trình Diên không cảm thấy yêu cầu này quá cao, ngược lại, mùi sách nồng đậm toát ra từ trên người giáo viên khiến cô thấy rất thoải mái.
Trình Diên đúng là một học sinh rất có triển vọng, cô có năng khiếu ngôn ngữ vượt trội lại chịu khó học tập, thành tích bốn năm luôn đứng nhất, năm hai cô đã đại diện trường tham gia thi đấu và mang về mấy giải vàng.
Trước khi ra ngoài, Trình Diên quàng thêm một chiếc khăn ca rô và đeo thêm khẩu trang chống phấn hoa.
“Cô Hình.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Giáo viên của cô ngẩng đầu lên từ đống sách chất cao, cô ấy đeo một chiếc kính gọng đen, đang cắm cúi sửa luận văn cho cô.
“À, em đến rồi, ngồi xuống đi.”
“Vâng, được ạ.”
Cô Hình lấy ra một tập tài liệu dày, bắt đầu nhận xét: “Quan điểm này của em rất mới lạ, hai năm nay trường chúng ta chưa có ai làm luận văn nghiên cứu về hướng nhập cư gốc Caribe. Nhưng để hoàn thành đề tài này, em cần có số liệu hỗ trợ rõ ràng để làm cơ sở, chuyện này em suy nghĩ thế nào?”
Vấn đề này Trình Diên đã chuẩn bị từ trước, cô từ tốn trình bày những điều đã nghiên cứu gần đây.
Mấy câu hỏi tiếp theo của cô Hình, cô đều đối đáp lưu loát, hai tiếng đồng hồ trôi qua, chuyện luận văn cũng gần xong.
“Được rồi, tôi cũng không phải lo lắng nhiều về luận văn của em, nền tảng vững chắc đến lúc này có thể thấy rõ ưu thế rồi. À, còn chuyện tôi nói với em lần trước về việc đi Anh học thạc sĩ, em suy nghĩ sao rồi?”
Trình Diên hơi khựng lại, cô mím môi đáp: “Thưa cô, tạm thời em vẫn chưa…”
Cô Hình xua tay, “Đừng vội trả lời tôi ngay, về nhà bàn bạc thêm với gia đình, bên nước Anh chỉ có một suất, cơ hội này khá hiếm.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Trường top đầu ở Anh, giá trị rất cao, các sinh viên khác đều cạnh tranh nhau nhưng chỉ có một suất, em nên suy nghĩ kỹ.” Cô Hình mở nắp cốc giữ nhiệt, uống một ngụm nước để làm ẩm cổ họng rồi nói tiếp.
“Bên lớp khác có một nam sinh rất muốn đi, cậu ấy là học trò thân thiết của cô Lý, thành tích học tập cũng rất xuất sắc. Cô Lý còn đích thân đến xin suất này nhưng tôi không đồng ý.”
“Tôi thấy cậu ấy không ổn định về tâm lý, tính cách cũng vội vàng, không phải kiểu người ngồi xuống nghiên cứu học thuật. Bài dịch cậu ấy nộp lên cũng không đạt, quá lộn xộn, hoàn toàn không sát với bản gốc, lựa tới lựa lui tôi vẫn tin tưởng học trò của mình hơn.”
Giáo viên chân thành khuyên bảo cả buổi, Trình Diên biết cô ấy vì muốn tốt cho học trò nên liên tục nói mấy câu cảm ơn rồi mới rời khỏi văn phòng.
Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, vừa bước ra ngoài, gió lạnh ùa vào khiến cô cảm thấy sảng khoái hơn hẳn. Cô kéo chặt áo khoác, bắt xe đến quán cà phê đã hẹn với Mạnh Miểu Miểu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Bạn thân Mạnh Miểu Miểu học ở Học viện Mỹ thuật, cách Đại học Kinh Thị đến ba con phố, hai người là bạn cùng lớp từ cấp hai, lên cấp ba lại học lớp cạnh nhau, khi ở Kinh Thị thỉnh thoảng vẫn đi ăn uống cùng nhau. Chuyện Trình Diên kết hôn, Miểu Miểu cũng biết rõ.
Đến quán cà phê, cô gọi đồ uống trước cho Mạnh Miểu Miểu rồi cởi chiếc áo khoác dày và xếp gọn lại, tháo khăn quàng và chống cằm ngồi thẫn thờ.
Qua lớp kính của quán cà phê, Mạnh Miểu Miểu hối hả chạy đến, cô ấy kéo mạnh cửa ra, lập tức nhìn thấy Trình Diên ngồi bên cửa kính.
“Tớ đến rồi đây, đến rồi đây!”
Trên ly cappuccino bồng bềnh lớp bọt sữa thơm ngậy, Trình Diên đẩy ly qua. “Của cậu đây.”
“Cảm ơn yêu dấu của tớ ~”
Mạnh Miểu Miểu vừa ngồi xuống đã nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, bất ngờ hỏi thẳng: “Chồng cậu đâu?”
Trình Diên đang uống một ngụm cà phê, nghe câu này thì nghẹn nên ho sặc sụa liên tục.
“Ối trời, ôi trời!”
Mạnh Miểu Miểu vội vàng vỗ lưng cho cô, “Không sao chứ? Uống ngụm cà phê cho đỡ đi.”
Cô ho đến đỏ cả mặt, liên tục xua tay, không nói nên lời, “Cậu đừng……”
“Được rồi được rồi, tớ không động vào cậu nữa.”
“Không phải, ý tớ là cậu đừng gọi anh ấy như vậy……”
Mạnh Miểu Miểu nói lớn: “Gọi thì sao? Anh ấy chẳng phải là chồng cậu sao?”
“Biết rồi! Tớ biết quá rõ rồi!”
Trình Diên nghẹn lời, quay đầu nhìn khách xung quanh, nhỏ giọng nói, “Nhưng mà! Chị đại à, cậu đừng nói to như thế được không, nghe kỳ lắm!”
“Lần trước cậu bảo cho tớ xem ảnh, ảnh thì chắc là có chứ?”
Cô cũng không có ảnh.
“Tóm lại, tớ với anh ấy không quen thân, lấy đâu ra ảnh chứ.”
Thấy Mạnh Miểu Miểu vẫn chưa chịu từ bỏ, cô vội bịt miệng cô ấy lại. “Được rồi, không nói chuyện này nữa, hai đứa mình khó khăn lắm mới gặp nhau, cứ phải nhắc đến anh ấy làm gì.”
“Được, không nhắc nữa. Tối nay tớ dẫn cậu đến một quán mới.” Vừa nhắc đến quán mới, mắt Mạnh Miểu Miểu sáng lên, “Lần trước tớ đi với bạn cùng phòng, đi về cứ nhớ mãi không quên, hôm nay cuối cùng cũng kéo được cậu đi cùng.”
–
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trong văn phòng tổng giám đốc công ty Lam Dịch.
Điện thoại rung nhẹ vài giây, Trì Nghiễn Hành cầm lên, nhìn số gọi đến.
Đầu dây bên kia hỏi ngay: “Cậu đang ở đâu?”
“Ở công ty, làm thêm giờ.”
“Còn bao lâu nữa? Tôi khó khăn lắm mới được nghỉ, ra ngoài uống vài ly đi, còn thiếu một người, chờ cậu ở Phù Âm đấy.”
Trì Nghiễn Hành từ chối dứt khoát, “Không rảnh.”
“Ý cậu là gì, tôi mấy tháng rồi chưa về nước, chút mặt mũi cũng không nể sao? Ngoài tăng ca ra thì cậu còn biết làm gì khác không?”
Thật ra anh còn có chuyện khác.
Trì Nghiễn Hành hờ hững đáp: “Về nhà ngủ.”
“Chậc, được rồi, được rồi, người đã kết hôn đúng là khác, trọng sắc khinh bạn mà.”
Trì Nghiễn Hành xoay cây bút ký trong tay, làm như không nghe thấy câu nói của đối phương.
“Cậu đang nói linh tinh gì thế?”
“Thật sự không có thời gian qua sao? Phòng bao đã để sẵn cho cậu rồi.”
Anh liếc nhìn đồng hồ, giọng lười biếng: “Các cậu cứ chơi đi, tối nay tôi không rảnh, hẹn lần sau.”
Đêm dần buông, từng ngọn đèn đường được thắp sáng, sâu trong con hẻm, trên cửa quán bar len lói ánh đèn vàng nhạt treo một tấm bảng đơn giản màu trắng, trên đó viết hai chữ “Phù Âm”.
Bên trong không quá ồn ào, ánh đèn huyền ảo, muôn màu sắc hòa quyện trên sàn nhà, không khí thoang thoảng mùi rượu và hormone.
Khách không đông, vài ba người ngồi thành từng nhóm, bartender theo nhịp trống nhẹ nhàng ra sức lắc cánh tay rồi rót cho Trình Diên một ly Tequila Sunrise chua ngọt, mát lạnh.
Mạnh Miểu Miểu nâng ly lên, khẽ chạm vào ly của cô, nói: “Mấy hôm trước mẹ tớ gọi điện, tiện thể nhắc đến chuyện của em trai cậu, cậu biết chưa?”
“Ừhm, nghe rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trình Diên nhấp một ngụm, vẻ mặt bình thản, chẳng có phản ứng gì, “Chú Vu đã lo liệu xong xuôi cho cậu ta, sang năm sẽ gửi cậu ta đi du học.”
“Chú Vu” chính là bố dượng của cô.
Khi cô ở nhà, Du Nguyệt Bình kiên quyết bắt cô gọi ông ấy là “Bố”, nhưng một khi rời khỏi nhà, cô sẽ gọi là “Chú”.
Năm cô 10 tuổi, bố của cô đột ngột qua đời vì xuất huyết não, mẹ cô là Du Nguyệt Bình, đưa cô và em trai đi tái hôn, cả gia đình cũng chuyển từ miền Nam lên vùng ngoại ô Kinh Thị. Sau khi tái hôn, hai người không sinh thêm con, cả hai chị em cô vẫn giữ họ Trình, không đổi theo họ của bố dượng.
Tuy vậy, điều này không ảnh hưởng đến tình cảm mà chú Vu dành cho các con.
Chính xác hơn là tình cảm ông ấy dành cho em trai cô.
Mạnh Miểu Miểu dựa đầu vào tay, có lễ tối nay uống hơi nhiều nên cô ấy nói không ngừng.
“Lần đầu tiên tớ nghe thấy chuyện như vậy đấy, con gái thì chẳng quan tâm, cầm tiền quay lưng lo cho con trai đi du học. Nếu không phải cậu gả vào nhà họ Trì thì làm gì có tiền cho cậu ta ra nước ngoài?”
Ánh đèn xanh phủ từ trên xuống, nửa khuôn mặt Trình Diên chìm trong bóng tối, cô im lặng không nói mà nhấp một ngụm rượu.
Nhà họ Trì rất giàu có, lúc Trì Nghiễn Hành và Trình Diên đính hôn, gia đình anh đã thể hiện không ít thành ý, riêng cửa hàng ở khu phố Hoàng Kim đã cho ba căn, chưa kể sau đó còn rất nhiều quà cáp khác.
Ai ngờ, chú Vu và Du Nguyệt Bình chẳng hề để tâm đến thể diện nhà họ Trì, hai người bàn bạc với nhau, lập tức bán toàn bộ bất động sản, đổi thành tiền mặt cầm trong tay.
Trình Diên chỉ còn lại vài món trang sức.
Em trai cô học hành chểnh mảng, nếu ở trong nước cùng lắm cũng chỉ thi được vào trường Cao đẳng nên họ dứt khoát đổ tiền để gửi cậu ta ra nước ngoài học Đại học.
Cô rũ mi xuống, gương mặt thoáng chút u sầu, “Không sao cả, dù gì cũng chẳng liên quan đến tớ.”
“Cậu đúng là tính tình quá mềm mỏng, tớ nói rồi, cái này cũng không tranh, cái kia không dành, nhìn xem người ta sống tốt thế nào còn cậu thì sao?” Mạnh Miểu Miểu không vui, trách móc như đang dạy dỗ.
“Nếu là tớ, bên cạnh có nguồn lực tốt như thế, tớ đã tận dụng từ lâu rồi.”
Mạnh Miểu Miểu tức đến mức nghiến răng, lấy ngón tay chỉ lên đầu Trình Diên, khiến cô lắc lư theo từng nhịp, “Nhà cậu chẳng làm gì, bám được vào nhà họ Trì thế là phát tài, cái gì cũng hốt hết. Còn nhìn lại cậu đi, chồng cậu là người nhà giàu để làm gì? Đến một căn nhà cũng không có, ngày nào cũng ở ký túc xá, thoải mái lắm chắc?”
Thực ra những lời Miểu Miểu nói không phải không có lý, Trình Diên ngồi trên ghế cao, đung đưa đôi chân, mí mắt khẽ nâng lên, bình thản đáp: “Tớ thấy thế này cũng ổn mà. Với lại tớ cũng không đến nỗi nghèo khó không nuôi sống bản thân.”
Cô không muốn nợ ân tình của anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Ban đầu còn mong cậu gả vào nhà giàu rồi kéo tớ cùng bay cao, giờ xem ra tớ phải kiếm tiền nuôi cậu.” Mạnh Miểu Miểu ngán ngẩm, gõ ngón tay lên mặt bàn.
“À đúng rồi, chuyện cậu chuyển chính thức, anh ấy có hỏi thăm gì không?”
Trình Diên lắc đầu.
Mạnh Miểu Miểu có chút bực bội: “Công ty của anh ấy mà chút chuyện này cũng không giúp được sao?”
Cô nhỏ giọng, rõ ràng là thiếu tự tin.
“Chuyện này cũng phải theo đúng quy trình mà……”
Miểu Miểu hận rèn sắt không thành thép, đập bàn: “Cậu đúng là đầu gỗ! Chỉ cần nói thẳng với anh ấy, ‘Tôi muốn vào làm trong công ty, anh sắp xếp giúp tôi’. Sắp xếp một vị trí nhân viên nhỏ cho vợ hợp pháp, khó đến mức vậy sao? Anh ấy làm tổng giám đốc để làm gì?”
Hôm nay cả hai đều uống hơi quá chén, Trình Diên nói thêm vài câu.
“Tớ lấy anh ấy cũng chỉ để làm vừa lòng người lớn, không phải anh ấy thì cũng là người khác. Giữa bọn tớ chẳng có tình cảm, chỉ cần rời khỏi cái nhà đó, cưới ai đối với tớ cũng chẳng khác gì nhau.”
Miểu Miểu gật đầu tán đồng, “Cũng phải, cái nhà của cậu, thật sự là khó nói thành lời.”
“……Nói không tới mà cuối cùng vẫn tới, cậu đúng là……”
Từ phía sau vang lên giọng một chàng trai xa lạ, giọng điệu cợt nhả, từ xa tiến lại gần.
“Đúng vậy, dù sao chẳng có tình cảm, ai biết được ngày nào đó ly hôn——”
Có lẽ là giác quan thứ sáu nhạy bén, Trình Diên đang nói với ly rượu trên tay bất giác quay đầu nhìn lại.
Trong đại sảnh đột nhiên bùng lên một tiếng hò reo, nhịp trống mạnh mẽ hòa vào âm nhạc ầm ĩ đến nhức óc.
Giữa không gian ồn ào và ánh sáng mờ ảo, ánh mắt chạm phải một đôi mắt quen thuộc, cô ngẩn người trong hai giây.
Ánh đèn vàng nhạt khắc họa rõ nét dáng người cao lớn của anh, chiếc bóng kéo dài trên nền nhà.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
——Trì Nghiễn Hành đứng phía sau, nhìn bóng lưng cô, đôi mắt đen lạnh lùng không chút cảm xúc.
Chàng trai bên cạnh tiến lại gần, vỗ vai Trì Nghiễn Hành, “Đứng đây làm gì? Gặp người quen à?”
Anh thôi không nhìn nữa, quay người bước về phía phòng bao, cất giọng lạnh nhạt: “Không quen.”