Chương 6: Em biết tất cả
Một đêm trước ngày đến trường làm thủ tục nhập học, Thẩm Viên vẫn pha trà và chúc ông bà ngủ ngon vào lúc 8 giờ tối như thường lệ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thẩm Viên đoan trang ngồi ở một bên khay trà: trần trà, pha trà, gạt nắp ấm, đậy kín ấm…… một loạt các thao tác trà đạo được cô thực hiện vững vàng. Đôi tay cô như ngọc Dương Chi, quấn quýt bên hương trà, động tác đâu ra đấy, chỉ nhìn thôi cũng là một sự hưởng thụ.
Cô kính trà cho ông trước rồi dâng cho bà, ánh mắt dịu dàng: “Trà hoa cúc La Mã, thanh nhiệt an thần, gần đây thời tiết nóng nực, ông bà phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Thẩm Tri Tùng nhận lấy trà nhấp một ngụm, gật đầu, cười híp mắt khen: “Tốt, trà Viên Viên pha ngày càng ngọt ngào.”
Thẩm Viên rửa tay, đặt ngay ngắn đôi tay trên đầu gối, cười đến má phồng lên: “Đó là vì chất lượng trà hoa tốt ạ.”
“Nước còn hơi nóng.” Bà nội Bành Cần nhấp trà xong, nhíu mày nhắc nhở, “Chi tiết nhỏ không chăm chút, sao nên nghiệp lớn?”
“Dạ, bà nội.” Thẩm Viên lại xìu xuống, rũ mắt gật đầu: “Cháu sẽ không tái phạm nữa ạ.”
Khác với chồng hết lời khen ngợi, Bành Cần chỉ uống một ngụm rồi đưa ra nhận xét, sau đó đặt xuống bàn không chạm vào nữa.
Dù đã lớn tuổi, dáng vẻ của Bành Cần vẫn thẳng như tùng như trúc, bà ấy mặc sườn xám với khí chất như hồng hạc, tóc hoa râm và nếp nhăn không hề ảnh hưởng đến khí chất uy nghi của bà ấy.
“Ngày mai là ở lại trường luôn sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Dạ.” Thẩm Viên thành thật nói: “Chuyện này đã bàn bạc với anh cả rồi, tuy ký túc xá không bằng điều kiện ở nhà, nhưng cháu cần tiếp xúc nhiều hơn với bạn bè, trải nghiệm cuộc sống tập thể, rèn luyện năng lực toàn diện. Anh cả cũng đồng ý rồi ạ.”
Chỉ sợ trước khi đi đột nhiên bị một lời phủ quyết của bà nội, dù sao ở nhà lời bà nội như quân lệnh không được làm trái, nên cô không thể không dùng tên của anh cả Thẩm Du để đối kháng.
“Ông thấy đúng đấy, đặc biệt là con gái, nên tự mình ra ngoài sống.” Lúc này Thẩm Tri Tùng bổ sung một câu, nói xong còn lén lút nháy mắt với cháu gái, như một ông già tinh nghịch.
Mắt Thẩm Viên sáng rực, cũng đáp lại ông nội bằng một ánh mắt biết ơn.
Sao Bành Cần có thể không nhìn thấy sự tinh ranh của chồng, bà ấy liếc ông ấy một cái, giọng càng nghiêm nghị hơn: “Viên Viên, bà đã dung túng cho cháu tùy hứng một lần rồi, cháu có biết không?”
Nghe lời cảnh cáo này, Thẩm Viên sững người, tâm trạng càng nặng nề hơn, không lên tiếng.
“Cháu thích thiết kế, cả nhà đều ủng hộ, học xong cấp ba đã đưa cháu đi học tại trường thiết kế hàng đầu nước ngoài, có điều gì khiến cháu cảm thấy không tốt sao?”
“Nhất định phải tiêu tốn 4 năm quý giá nhất của cuộc đời để học Đại học ở trong nước.”
“Ván đã đóng thuyền rồi, bà cũng không thể nói gì nữa, sau khi nhập học, những gì nên làm và những gì không nên làm, đều rõ cả chứ?”
Khóe mắt Thẩm Viên như chiếc đuôi mèo nhỏ cụp xuống, cúi đầu giấu đi sự tủi thân.
“Cháu biết ạ.”
“Nếu đã lựa chọn thiết kế thì phải làm nên trò trống.” Bành Cần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ của cháu gái, sự nghiêm nghị không hề giảm đi chút nào, “Cháu còn nhớ câu nói trước đây bà từng nói không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Dạ.” Thẩm Viên khẽ chớp mắt, lặp lại từng câu từng chữ: “Bất cứ lúc nào, cháu trước hết là con gái nhà họ Thẩm, cháu gái của Thẩm Tri Tùng, con gái của Thẩm Trọng Huy, cuối cùng mới là Thẩm Viên.”
“Mọi hành động của cháu, không chỉ đại diện cho bản thân cháu, cháu là gia tộc, gia tộc là cháu.”
Bàn tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, bấm đến mức trắng bệch ở nơi người khác không nhìn thấy.
Từ nhỏ đến lớn, câu nói này giống như chiếc gông cùm vô hình siết chặt lấy cổ cô, mỗi lần lặp lại đều khiến Thẩm Viên khó thở.
Thấy vẻ mặt vốn tươi vui của cháu gái bị vợ mình chỉnh đốn đến mức gần như sắp khóc, Thẩm Tri Tùng cũng thấy xót, lại ra mặt hòa giải: “Thôi được rồi, Viên Viên à, đừng nghĩ nhiều quá, ông chỉ có một yêu cầu là học hành chăm chỉ, cố gắng đạt thành tích tốt, không phụ lòng bản thân là đủ rồi.”
Thẩm Viên gật đầu, “Cháu sẽ làm được ạ.” Nhưng không có dấu hiệu vui vẻ nào.
“Dùng thời gian ít nhất để làm đầy lý lịch của cháu, bà đã tìm hiểu rồi, trường của cháu có rất nhiều chương trình hợp tác du học song phương, gia đình sẽ không giúp cháu.” Bành Cần trực tiếp ra yêu cầu với cô: “Năm hai, bắt buộc phải ra nước ngoài.”
“Nếu thành tích của cháu bình thường cho đến năm tư thì bà chỉ có thể đưa kế hoạch hôn nhân của cháu lên trước thôi.”
Không biết từ khi nào, trong sự nuông chiều của người thân, Thẩm Viên đã nhận ra: Cuộc đời mình đã được sắp đặt sẵn.
Cô có thể kiêu căng, nhưng không có tự do.
Ông bà nội ủng hộ cô theo đuổi ước mơ, nhưng cũng yêu cầu cô phải lập gia đình theo đúng quy tắc.
Bởi vì quy tắc là: Đàn ông nhà họ Thẩm phải lập nghiệp trước, phụ nữ nhà họ Thẩm phải lập gia đình trước.
Thẩm Viên nở nụ cười ngọt ngào, như một chú cừu nhỏ không có chính kiến: “Cháu sẽ cố gắng không làm mất mặt gia đình, bà nội yên tâm ạ.”
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kết thúc buổi kính trà, Thẩm Viên rã rời trở về biệt thự của gia đình họ, vừa bước vào cửa đã thấy anh hai vừa từ phòng tắm tầng một đi ra.
Thẩm Xước mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, mái tóc xoăn màu đen còn hơi ẩm ướt, che khuất một phần mắt.
Thẩm Viên thay giày và đặt chúng ngay ngắn như một hành động máy móc, cô lê dép lê chạy thẳng đến chỗ anh hai, những bước chân nhỏ xíu nhanh thoăn thoắt.
Dù chỉ nhỏ hơn 4 tuổi, nhưng Thẩm Viên cũng gần như được Thẩm Xước nuôi nấng từ nhỏ, chỉ một ánh mắt là anh ấy đã biết cô em gái này muốn làm gì.
Thẩm Xước nhìn đồng hồ, thở dài, dang rộng vòng tay đón cô: “Lại đây nào.”
Thẩm Viên chạy tới lao vào lòng anh hai, như thể chui vào thung lũng an ủi, không nói một lời.
“Đợi sau khi anh cả tiếp quản hết chuyện gia đình, anh nhất định sẽ bảo anh ấy bỏ cái quy tắc kính trà chết tiệt này đi.” Thẩm Xước vỗ về phía sau lưng em gái: “Ở nhà chúng ta, kính trà có khác gì chịu hình phạt đâu, đã phải giữ kẽ rồi còn phải chịu lời roi vọt của bà nội chúng ta nữa.”
“Việc em kiên quyết học đại học trong nước có phải khiến họ thất vọng rồi không.” Thẩm Viên mở lời, giọng nói man mác buồn, “Đây không phải là kế hoạch họ dành cho em.”
“Học gì mà nhất thiết phải ra nước ngoài? Khoa Mỹ thuật của đại học Tân Dương thua kém trường nước ngoài nào? Em chỉ cần thiếu một điểm thôi, hỏi xem đại học Tân Dương có muốn em không?” Thẩm Xước an ủi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nghe lời này, Thẩm Viên mới từ từ ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nâu hạt dẻ giống hệt mình của anh hai, mũi cô chua xót: “Em chỉ là…”
Vừa tủi thân giọng nói đã biến dạng: “Cũng muốn trải nghiệm một chút cuộc sống Đại học trong nước mà anh nói, em cảm thấy em không hề sai.”
Một ngôi trường như một thị trấn nhỏ tự do, sự tấp nập vào buổi sáng, sự nhàn nhã vào buổi tối, những phòng tự học căng thẳng, tiếng bóng rổ bùm bụp trên sân.
Cô muốn đích thân trải nghiệm.
“Ai dám nói em gái anh sai?” Thẩm Xước đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, “Đã nói với em rồi, bà nội nói gì thì em cứ coi như gió thoảng bên tai, lần nào bà nói gì em cũng để trong lòng, còn sống nổi không?”
“Em không giống anh, em là người hiểu chuyện.” Thẩm Viên ôm anh ấy, nhưng không nhịn được mà trách móc: “Ông bà bây giờ không thèm để ý đến anh nữa rồi, trong lòng anh không tự biết rõ sao?”
Thẩm Xước: …… Em thật giỏi ăn nói.
“Đó là những người thương yêu chúng ta nhất.”
Cô cụp mắt xuống, như thể nói với chính mình: “Phải biết ơn, không thể để họ thất vọng…”
Sự đè nén chất chứa trong lòng kéo dài từ lúc vào nhà, tắm rửa, cho đến khi nằm trên giường thẫn thờ.
Thẩm Viên co ro thành một cục nhỏ trong chăn, tầm mắt xuyên qua rèm voan nhìn ra ngoài cửa sổ, lờ mờ nhìn thấy vầng trăng treo cao.
Không hiểu vì lý gì mà vầng trăng đầu tháng lại sáng đến thế, xuyên thủng cả lớp mây mù mỏng, tỏa ra uy lực vượt xa bản thể.
Màu xanh trắng lạnh lùng, chiếu rọi lên thân hình nhỏ bé và khuôn mặt thoáng nét u sầu của cô.
Nhìn ánh trăng như vậy, Thẩm Viên bất chợt nhớ đến một người.
Cô không ngờ hai người còn có thể gặp lại.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh ngồi bên cạnh, khí chất mạnh mẽ, lạnh nhạt, nhưng lại xoa gáy cô, vẻ mặt tự đắc nói ra câu: “Đây là người tôi thích.”
Giống như câu nói mà cô phải khắc cốt ghi tâm, cô sinh ra ở nhà họ Thẩm, lời nói và việc làm đều đại diện cho gia tộc.
Mười tám năm qua, quyết định duy nhất đại diện cho Thẩm Viên mà cô đưa ra—— Chính là quay người lại, một lần nữa chạy về phía chàng trai đó.
Quay lại con ngõ ẩm ướt tối tăm, làm ra hành vi vượt quá khuôn phép, cố gắng dính líu thêm với anh.
Dù chỉ ngắn ngủi vài chục giây, khoảnh khắc buộc chiếc khăn lụa vào cổ tay anh, Thẩm Viên cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Một thứ gì đó bị kìm nén trong lòng bấy lâu không được phép nảy mầm, đã bung ra một vết nứt.
Đôi mắt sâu thẳm nóng rực như chim ưng của anh, lực tay khi anh siết lấy cổ tay cô, cùng với cái khí chất tùy ý như cỏ dại kia, không ngừng kích thích mọi giác quan của cô.
Đôi chân trong chăn co lại, Thẩm Viên che đi nửa khuôn mặt, mắt nheo lại thành một khe hở, để lộ sự xao động thẹn thùng dưới ánh trăng.
Tâm trạng vốn bị đè nén hoàn toàn tan biến.
…………
Sáng hôm sau, lễ báo danh chào đón tân sinh viên của đại học Tân Dương khai mạc, hàng ngàn sinh viên mới bậc Cử nhân, Thạc sĩ và Tiến sĩ mang hành lý bước vào ngôi trường Đại học đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất của Tân Dương và cả nước.
Tuy nắng gắt chói chang, nhưng may mắn là hôm nay có gió.
Thẩm Viên đi cùng anh hai, gặp Sinh Yểu ở cổng trường.
Thẩm Xước phải về ký túc xá một chuyến, Thẩm Viên và Sinh Yểu rủ nhau đi dạo những nơi khác trước.
Sinh Yểu có mối quan hệ rất rộng, đặc biệt là trong giới ở Tân Dương, hầu như không có ai là cô không quen biết. Chưa nhập học nhưng cô ấy đã nắm rõ hầu hết mọi chuyện trong đại học Tân Dương, cô ấy liên tục nói chuyện và báo cáo tình hình với Thẩm Viên suốt dọc đường kéo vali.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nơi đăng ký báo danh của tân sinh viên nằm ở cuối con đường rợp bóng cây, dọc đại lộ là các gian hàng tuyển thành viên của các câu lạc bộ. Câu lạc bộ đàn dây và câu lạc bộ nhảy đường phố đang trình diễn đối đầu nhau, những âm thanh hòa trộn cực kỳ không hài hòa, nhưng lại đặc biệt phù hợp với sự nhộn nhịp lúc này.
“Khương—— Hành—— ”
“Trạng nguyên Khương Đại—— đợi tôi với.”
Sinh Yểu quay đầu lại khi nghe thấy tiếng loa chói tai, lay cô, “Ê, kia không phải là bạn thân Tạ Tiêu Lễ của anh cậu sao? Anh ấy cũng thi đậu đại học Tân Dương à?”
Thẩm Viên theo tầm mắt cô ấy nhìn về phía xa thì thấy bạn thân của anh hai, cậu cả nhà họ Tạ đang giơ loa đuổi theo một cô gái “trêu ghẹo”.
Cô lặng lẽ quay đầu lại, lắc đầu: “Đừng để anh ấy nhìn thấy chúng ta, chuyện này quá mất mặt rồi.”
Sinh Yểu: Chuyện Tạ Tiêu Lễ làm trò cười cũng không phải ngày một ngày hai rồi ha.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Sinh Yểu giữa chừng nhận được khá nhiều tờ rơi của các câu lạc bộ. Ngoài ra cô ấy còn chứng kiến Thẩm Viên từ chối lời bắt chuyện xin WeChat của 14 chàng trai.
“Chết tiệt, bổn cô nương chim sa cá lặn này, chính là không thể đứng cạnh cậu.” Sinh Yểu hơi bất mãn, cố ý trêu chọc: “Có cậu ở đây, mấy chàng con trai đó đều không chú ý đến tớ nữa.”
Biết sở thích lớn nhất của cô bạn thân là yêu đương nên Thẩm Viên rất nghiêm túc hứa hẹn, tuyệt đối không để ngoại hình của mình cản trở đường tình duyên của cô ấy: “Lần sau gặp cậu, tớ sẽ đeo mặt nạ.”
Sinh Yểu thích nhất vẻ nghiêm túc, chuyện gì cũng làm thật của cô, cô ấy ôm cô cười khúc khích.
Hai người đi đến chỗ báo danh, hai hàng người kéo dài ngang nhau, Thẩm Viên nhìn dòng người đông đúc, khẽ cảm thán một tiếng. Sinh Yểu bên cạnh duỗi cổ không biết đang nhìn gì, sau khi xác nhận thì kêu lên “Vãi đậu”.
Thẩm Viên liếc cô ấy: “Con gái con lứa, đừng nói tục.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sinh Yểu trở nên kích động, kéo tay cô: “Đoán xem tớ thấy ai? Nam thần đại học Tân Dương!”
“Nam thần…?” Đôi mắt nâu của Thẩm Viên đảo quanh, thắc mắc: “Nam thần đại học Tân Dương không phải anh hai tớ sao?”
Sinh Yểu: “? Ai nói với cậu thế.”
Thẩm Viên: “Anh hai tự nói.”
Sinh Yểu xụ mặt: “…… Có biết xấu hổ không chứ.”
Mở mồm là tiện miệng, còn tự phong mình là nam thần của trường nhỉ, Thẩm Xước!
Sinh Yểu khoác vai Thẩm Viên, chỉ phương hướng cho cô: “Thấy chàng trai cao ráo đeo băng tay Hội sinh viên đứng ở góc bàn bên trái chỗ báo danh không?”
“Đó mới là nam thần đại học Tân Dương, danh xứng với thực, đại bá trong giới học bá năm Tư Khoa Máy tính, Dịch Thận.”
Thẩm Viên nhìn theo hướng ngón tay cô ấy, tầm mắt nhìn ra xa xăm, khi đối diện với khuôn mặt Dịch Thận thì đột nhiên khựng lại.
Hôm nay Dịch Thận mặc một chiếc áo phông trắng có hình vẽ, quần đen, băng tay của Hội sinh viên đeo lỏng lẻo ở cổ tay áo, anh chống một tay lên bàn, tư thế đứng lười biếng.
Anh đội mũ lưỡi trai màu đen, vành mũ kéo khá thấp, không đến gần thì căn bản không thấy được mắt.
Thẩm Viên chỉ dựa vào nửa dưới khuôn mặt của Dịch Thận và đôi mắt sắc bén lộ ra khi anh nghiêng đầu nói chuyện với bạn học, đã nhận ra ngay.
Người này sinh ra đã khiến người ta khó quên ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mỗi lần gặp anh, tim cô lại đập đến khó chịu.
“Cậu vừa mới…” Thẩm Viên mím môi, tầm mắt nhìn thẳng: “Nói anh ấy tên gì?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Dịch Thận, họ Dịch, thật sự còn hiếm hơn cả họ Sinh của tớ.” Mắt Sinh Yểu không rời khỏi khuôn mặt chàng trai ở đằng xa, cảm thán: “Đẹp trai thì đúng là đẹp trai thật, nhưng kiêu ngạo cũng kiêu ngạo thật. Vừa nhìn là biết kiểu người mà tớ tuyệt đối không thể nắm bắt được, không thì tớ đã nhào tới rồi.”
“Nghe nói 4 năm qua, số cô gái nếm mùi đau khổ vì anh ấy không đếm xuể,” Sinh Yểu bĩu môi, “Mức độ lạnh lùng vô tình có thể gọi là bình chữa cháy trái tim thiếu nữ.”
“Hơn nữa lai lịch không rõ ràng, bối cảnh khá phức tạp, tốt nhất đừng nên dây vào người như vậy.”
“Nhưng chuyên môn của anh ấy rất giỏi, tớ không hiểu về máy tính, thế mà hơn một nửa số luận văn và thành quả dự án của học viện Khoa học Thông tin đều có tên anh ấy, thật sự đáng sợ. Anh ấy còn tự mở phòng làm việc riêng để nhận dự án ngoài.”
Thẩm Viên nghiêng đầu: “Hoàn cảnh gia đình anh ấy không tốt sao?”
Sinh Yểu gật đầu.
Ánh mắt Thẩm Viên nhìn anh lại thay đổi, “Vậy, người như thế càng đáng được tôn trọng.”
“Tớ thì không quan tâm mấy chuyện đó đâu…” Sinh Yểu cười ngây ngô hai tiếng, “Người này trông có vẻ quá gay gắt, cảm giác như bị ‘xâm lược’ vậy~”
“Nói bậy!” Một tiếng quát đột ngột vang lên từ phía sau hai người họ.
Thẩm Viên giật mình, thấy anh hai chui ra từ phía sau.
Vẻ mặt Thẩm Xước âm trầm: “Sinh Yểu, em mê trai thì cứ mê trai đi, đừng làm hư em gái anh.”
Nói xong, anh ấy trịnh trọng nói với Thẩm Viên: “Viên Viên, sau này ở trường né cậu ta ra, tuyệt đối đừng dây dưa gì với người đó.”
Thẩm Viên chột dạ, tròn xoe mắt: “Tại sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Em còn nhớ anh từng nói ở trường có một tên khốn đối đầu với anh không.” Thẩm Xước không trực tiếp nói chuyện sáu năm cấp ba và đại học anh ấy đều thua Dịch Thận ra, “Chính là cậu ta.”
Đối thủ không đội trời chung của anh hai là Dịch Thận?
Cô không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy, dù sao anh trai cô đánh giá về đối thủ không đội trời chung đó rất tệ.
“Ba năm cấp ba, anh ấy hại anh đều về nhì, Đại học cùng chuyên ngành cũng luôn không nổi bật bằng anh ấy, dự án không giành được giải nhất, thiếu một suất đánh giá xuất sắc, ngay cả bạn gái đầu tiên của anh cũng bị cướp mất…” Cô vừa kể được một nửa thì bị người bên cạnh thẳng tay bịt miệng lại, đôi mắt hạnh tròn xoe.
“Phụt.” Sinh Yểu không nhịn được, run cả vai.
Bàn tay to lớn của Thẩm Xước véo má cô, vẻ mặt bực bội: “Ôi cô nương của anh ơi, được rồi, em còn sợ anh chưa đủ mất mặt à!”
Đôi mắt tròn xoe của Thẩm Viên ánh lên vẻ ngây thơ, “Ừhm ừhm” hai tiếng.
“Anh cũng không phải là chưa từng thắng trận nào, được không?” Thẩm Xước cười lạnh: “Cậu ta cũng từng bị anh cướp mất dự án của trường, làm hỏng học bổng, suất đánh giá xuất sắc năm ngoái cũng mất, cuộc thi lần này cậu ta cũng tuyệt đối không có cửa.”
“Anh trai em đây, chắc chắn thắng.”
Thẩm Viên xoa khuôn mặt bị anh ấy véo đau, có chút qua loa: “Em tin anh mà.”
“Anh bảo em tránh xa cậu ta không phải vì thành tích của anh không bằng cậu ta.” Thẩm Xước thở dài, nói một cách chân thành: “Người đó rất phức tạp, là một thằng lưu manh, vì kiếm tiền mà việc gì cũng làm. Nghe nói có quan hệ với xã hội đen, hai đứa ngốc nghếch như các em bị lừa rồi còn giúp cậu ta đếm tiền nữa đấy.”
Thẩm Viên và Sinh Yểu đều là cành vàng lá ngọc, được bảo vệ quá tốt, nhìn người và đối đãi với mọi việc quá đơn giản, dễ bị lợi dụng sơ hở.
“Nhưng anh ấy là thành viên Hội sinh viên, đang làm tình nguyện viên mà.”
“Hội sinh viên và tình nguyện viên được cộng điểm, điểm số liên quan đến học bổng, nói trắng ra là vẫn vì tiền, không thì em nghĩ trời nóng như thế này cậu ta sẽ ở đây lãng phí thời gian à?”
“Ồ……”
“Hơn nữa, đối đầu nhiều năm như vậy, anh đã phá hỏng không ít chuyện của cậu ta.” Anh ấy nói với vẻ hung tợn, cố ý hạ giọng nói với Thẩm Viên: “Nếu cậu ta biết em là em gái anh, em nghĩ… cậu ta sẽ đối xử với em như thế nào?”
“Nói khó nghe chút, có lẽ cứ hễ ai họ Thẩm đều bị cậu ta đánh cho một trận.”
Thẩm Viên: !? Anh, sao anh lại gây thù chuốc oán lớn như vậy với anh ấy.
“Ờ, đợi một chút.” Lúc này, Sinh Yểu đang đứng nghe bỗng nhiên giơ tay, có chút ngượng ngùng.
“Em muốn đi vệ sinh, nhịn không nổi nữa rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thẩm Xước chỉ hướng cho cô ấy: “Khu nhà tổng hợp có nhà vệ sinh.”
“Trường lớn như vậy, em đi xong không tìm được đường về thì sao, em mù đường mà.” Sinh Yểu khẽ chạm vào anh ấy, “Anh là người già năm Tư rồi, dẫn em đi một lát đi.”
“Anh còn phải ở lại cùng em gái báo danh, không rảnh làm hướng dẫn viên cho em đâu.” Thẩm Xước từ chối.
Thấy cô bạn sắp nổi điên, Thẩm Viên vội vàng kéo góc áo anh hai: “Anh, anh mau đi cùng cậu ấy đi, em làm báo danh một mình được mà.”
Em gái vừa mở lời, Thẩm Xước lập tức mềm lòng đồng ý, trước khi dẫn Sinh Yểu đi, còn không quên sắp xếp Thẩm Viên vào hàng xếp hàng cách xa Dịch Thận, ra hiệu: “Đừng nhìn thẳng vào cậu ta, đừng để ý đến cậu ta, cứ coi cậu ta như một con chó.”
Thẩm Viên cố sức gật đầu.
Hai người đi xa.
Tài liệu báo danh của Sinh Yểu đều ở trong tay cô, Thẩm Viên yên lặng đứng xếp hàng, rất nhanh đã đi đến dưới ô che của gian hàng.
Làm sao cô có thể nhịn không nhìn Dịch Thận được, sau khi anh hai đi, ánh mắt Thẩm Viên gần như dán chặt vào anh.
Lúc Dịch Thận nghiêng người trao đổi với người khác cô đường hoàng nhìn, hễ anh có dấu hiệu quay đầu thì Thẩm Viên rụt lại như chim.
Càng đi càng gần, cô đột nhiên nhận ra vấn đề nghiêm trọng: Khi báo danh phải đọc tên và khoa của mình, Dịch Thận lại đứng ngay bên cạnh, vậy chẳng phải…
Anh ghét Thẩm Xước và mọi thứ liên quan đến anh ấy, chắc chắn bao gồm cả em gái của Thẩm Xước.
Trái tim Thẩm Viên rơi xuống, cô còn chưa tìm ra cách giải quyết thì người đã đi đến vị trí đầu tiên.
“Người tiếp theo!” Đàn chị gọi.
Cô chợt ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt liếc sang của Dịch Thận.
Lưng lạnh toát, Thẩm Viên lập tức tránh đi, nhón chân bước qua.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Tên, khoa.”
Không hiểu vì sao, Thẩm Viên có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, tim cô đập loạn xạ như cuộn chỉ rối.
Làm sao đây, không muốn bị anh ghét……
Cô mím môi, đóng mở vài lần không nói nên lời, đầu óc nóng ran, nói lớn: “Sinh, Sinh Yểu! Khoa Ngữ Văn!”
“Đàn anh Dịch Thận! Qua đây một chút!” Có người từ xa gọi.
Dịch Thận đang đứng chống tay lười biếng ở một bên thẳng người dậy, sải bước dài đi qua, vành mũ che khuất ánh mắt anh vừa mới nhìn chằm chằm ai đó.
Tên của cô gái ở bức ảnh trên giấy báo nhập học được đưa tới hiện rõ hai chữ “Thẩm Viên”, đàn chị ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Viên, ngây người vài giây.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“……hả?”
Cô dám nói lại lần nữa cô tên gì không!