Chương 6: Dòng tiếp theo gần kề sự thật
Giọng điệu của chàng trai chẳng khác gì đang chế giễu, những khó chịu quấn lấy cô bị anh thuận miệng đùa cợt, khiến mọi thứ trở nên vô lý đến mức nực cười.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Dù là nôn hay khóc, phía sau những hành động ấy đều là những lớp sương mù khiến cô không dám ngẩng đầu lên.
Diệp Phục Thu biết, đối phương không hiểu gì cả, người không biết thì không có tội.
Nhưng chỉ một câu nói đùa này của Kỳ Tỉnh khiến tim cô bất ngờ đau nhói như bị kim châm.
Không ai muốn mình giống một kẻ khác thường, khi gặp phải đàn ông lạ, chỉ cần tranh cãi chút thôi đã không kiểm soát được mà nôn ngay trước mặt mọi người.
Tâm hồn của cô gái nhỏ nhạy cảm như chiếc bánh quy giòn rụm, chỉ cần gặp phải chút nhiệt là lập tức bỏ qua những lý lẽ to tát mà tan vỡ thành từng mảnh.
Diệp Phục Thu nhớ lại những ký ức vừa xuất hiện trong giấc mơ, cô cắn môi đến tái nhợt, đôi mắt ướt nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt ánh lên chút ánh sáng mờ ảo, rồi xoay người định rời đi.
Không muốn để ý đến loại người như thế này.
Cô vừa nhấc chân, giọng nói lười biếng lại vang lên từ phía sau lưng.
“Thế nên, khóc cái gì.”
Diệp Phục Thu khựng lại một chút, rụt rè quay đầu lại, trong bóng tối chạm phải đôi mắt đen láy của anh.
Kỳ Tỉnh ngả nghiêng dưới bóng tối mờ ảo của ánh trăng, làm cho người ta không đoán được cảm xúc. Diệp Phục Thu cũng không rõ trong đôi mắt phượng hơi mơ màng sau cơn say kia có bao nhiêu phần là nghiêm túc.
Không gian im lặng đến hơn 10 giây, Diệp Phục Thu mím môi, cụp mắt xuống: “Chỉ là gặp ác mộng thôi.”
Trước khi đối phương kịp nói, cô vội vàng tự chế nhạo mình: “Lớn từng này rồi, còn khóc vì mơ thấy ác mộng, thật chẳng ra gì.”
Cứ như là tranh nói hết những lời khó nghe trước khi người khác có thể mỉa mai mình.
Cô siết chặt chiếc cốc, quay đầu chạy thẳng lên lầu, bóng dáng bỏ trốn trông thật mong manh trong đêm tối.
Kỳ Tỉnh vẫn ngồi dựa ở đó, nhìn theo bóng dáng mảnh mai nhạt nhòa kia, ánh mắt trở nên sâu lắng, khẽ thốt ra một tiếng chửi thề.
Hiếm khi thấy có người lại tự mắng mình như vậy.
Một lúc sau anh nhắm mắt lại, thở dài chán nản, say đến mức chẳng muốn cử động.
Khát chết cũng kệ.
…………
Ngày hôm sau.
Trong trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố.
Tiêu Hân nhấp một ngụm đồ uống lạnh, vui vẻ nói: “Lạnh ghê, sảng khoái quá, trời nóng đến mức người ta muốn tan chảy luôn.”
Cô ấy nhìn người đối diện, nói: “Chị cứ nghĩ em sẽ không ra ngoài, dù sao cũng mới quen nhau khá vội vàng.” Tình cảnh cũng chẳng mấy vui vẻ.
Diệp Phục Thu lắc đầu, ánh mắt vẫn dán vào cốc trà sữa trước mặt: “Chị là người bạn đầu tiên của em ở đây, em rất vui khi được gặp chị.”
“Người đó, sau này sẽ không gây khó dễ gì cho chị nữa chứ?”
Tiêu Hân gật đầu, mở hộp phấn nhìn lại lớp trang điểm trên mắt mình: “Yên tâm, sau khi em đi vệ sinh, Kỳ Tỉnh bèn…”
Nói đến đây, cô ấy đột nhiên đảo mắt nhìn Diệp Phục Thu, giọng điệu đầy vẻ tò mò: “Em và Kỳ Tỉnh có quen biết nhau không?”
Ánh mắt Diệp Phục Thu thoáng cứng lại, không biết giải thích thế nào, đành thẳng thừng phủ nhận: “…Không quen.”
“Hôm đó chị vừa từ nhà vệ sinh đi ra thì bắt gặp anh ấy đi về phía này. Chỗ đó chỉ có nhà vệ sinh nữ, nếu không phải anh ấy là kẻ biến thái thì chắc chắn là đang chờ em.” Sau khi nói xong, Tiêu Hân hỏi: “Thật sự không quen biết à?”
Diệp Phục Thu gật đầu như gà mổ thóc.
Tiêu Hân giễu cợt, trực tiếp vạch trần: “Chiếc xe hôm nay đưa em đến, biển số bắt đầu bằng A888. Em có biết không, ở vịnh Tiêu Quảng Đông, biển số loại này giống như dán tên nhà họ Kỳ lên vậy.”
“Em lại còn nói không quen đi?”
Diệp Phục Thu á khẩu, sau một lúc mặt cũng đỏ lên, đầy áy náy: “Xin lỗi, em không nên nói dối.”
“Là không quen thật, nhưng mẹ anh ấy là người tài trợ cho em đến đây học.” Diệp Phục Thu thành thật khai báo, nhìn người bạn mới với ánh mắt có chút dò xét.
Cô chỉ sợ đối phương không thích chơi với người nghèo như cô.
Kết quả là Tiêu Hân nghe xong, hoàn toàn không quan tâm đến thân phận của cô, trực tiếp chuyển chủ đề: “Ồ, thảo nào, Tổng giám đốc Mai đúng là thích làm việc thiện thế này.”
“Thành tích học tập của em chắc hẳn rất tốt nhỉ?”
Diệp Phục Thu nghe giọng điệu của cô ấy, cảm giác như cô ấy hiểu rất rõ chuyện nhà họ Kỳ.
Tiêu Hân nhận ra sự nghi hoặc trong ánh mắt cô, cười nói: “Bố chị là một Phó giám đốc nho nhỏ trong công ty nhà họ Kỳ, bây giờ do Kỳ Tỉnh quản lý.”
Diệp Phục Thu nghĩ đến dáng vẻ cà lơ phất phơ của Kỳ Tỉnh, dáng vẻ say rượu trở về lúc nửa đêm của anh, khẽ lẩm bẩm: “Anh ấy làm kinh doanh thật sao? Em cứ tưởng anh ấy là loại công tử bột ăn chơi như mọi người hay nói.”
“Anh ấy đúng là không giống người đàng hoàng.” Dù sao cũng không có người ngoài, Tiêu Hân cười lớn, chỉ vào thái dương, “Chẳng qua, đừng nghi ngờ đầu óc và năng lực của một thạc sĩ đang theo học tại Học viện thương mại Harvard.”
Nghe xong, Diệp Phục Thu mở to mắt kinh ngạc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Trong nước, anh ấy học đại học ở Thủ đô Sùng Đại, nghe nói còn học song bằng. Cùng thời gian đó anh ấy bắt đầu tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, năm tư tiện tay lấy luôn học bổng của ngành Kinh doanh của Harvard, có sai sót gì không nhỉ? Đáng sợ thật đấy.” Tiêu Hân nhún vai: “Nếu không vì tìm người em trai thất lạc hơn 20 năm, phải xin nghỉ học về nước xử lý chuyện này, chị đoán Kỳ Tỉnh giờ cũng đã chuẩn bị tốt nghiệp rồi.”
Cô ấy cười gian: “Chưa từng thấy kiểu đàn ông như Kỳ Tỉnh phải không? Vừa giàu vừa thông minh, còn đẹp trai đến mức phụ nữ cũng phải ghen tị.”
“Bao nhiêu cô gái muốn lao vào anh ấy như vậy cũng đâu phải không có lý do.”
Tiêu Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại khuôn mặt đó, chậc lưỡi thưởng thức: “Nói thật, chị thích kiểu ánh mắt nhìn người khác như rác rưởi đó của anh ấy.”
Diệp Phục Thu nhớ lại vẻ mặt thích thú của anh khi trêu chọc người khác, ngược lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Từ nhỏ đến lớn, môi trường giáo dục và trưởng thành khiến cô phải luôn nghiêm túc cẩn thận trong mọi việc, hòa nhã và ngoan ngoãn trước mặt người khác.
Nên kiểu người như Kỳ Tỉnh gần như đứng ở phía đối lập hoàn toàn với cuộc sống của cô.
Diệp Phục Thu thuận miệng nói: “Chị khen anh ấy nhiều như thế, sao không theo đuổi anh ấy luôn đi?”
Tiêu Hân quay lại, trợn mắt sợ hãi: “Xin em đấy, bố chị đang làm thuê cho anh ấy đấy, chọc anh ấy không vui thì cả nhà chị không có cơm ăn mất!”
Diệp Phục Thu nheo mắt, không nhịn được mỉm cười.
Tiêu Hân chỉ vào cô, cũng cười lên: “Chị phát hiện em đó nha, có chút gian xảo ẩn giấu trong người, kiểu lặng lẽ gian mãnh ý.”
“Kỳ Tỉnh nhìn là biết kiểu người thâm sâu khó lường, người lớn lên trong gia đình tài phiệt như thế làm gì có ai thuần túy? Không dám chọc, không dám chọc đâu.”
“Chúng ta đều chỉ là những con kiến nhỏ trong tay các đại lão, có thể được chia một phần bánh phải nên biết thế nào là đủ…”
“Nhắc đến anh ấy cũng chỉ muốn khuyên em chú ý một chút, đừng tiếp xúc quá gần. Có rất nhiều những lời đồn kinh khủng về cậu cả nhà họ Kỳ…”
Diệp Phục Thu hiểu rất rõ mục đích của cô khi ở vịnh Tiêu Quảng Đông một năm, đó chính là ngoan ngoãn thực hiện hợp đồng tài trợ, nhận trợ cấp để hoàn thành học kỳ trao đổi của năm nay, rồi quay về Sùng Đại tiếp tục học ba năm đại học còn lại.
Ngoài những cái này ra, không được gây ra bất kỳ rắc rối gì khác.
Cô gật đầu, khẳng định: “Em và anh ấy sẽ không có bất kỳ quan hệ nào.”
…………
Buổi chiều, lúc mặt trời lặn, ánh vàng phủ khắp thành phố ở vịnh Tiêu Quảng Đông.
Diệp Phục Thu và Tiêu Hân cùng nhau ra ngoài, đi về phía bãi đậu xe, Tiêu Hân chủ động hỏi: “Chị đưa em về nhé, tài xế nhà chị đến đón rồi.”
Diệp Phục Thu vẫn chưa quen với hệ thống giao thông ở thành phố này nên cũng không khách sáo, gật đầu: “Em… sau này sẽ mời chị uống nước.”
Tiêu Hân cười khẽ, không để tâm.
Hai người đang nói chuyện thì Tiêu Hân đột ngột dừng lại, Diệp Phục Thu suýt nữa đâm sầm vào cô ấy.
Diệp Phục Thu nghi hoặc ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương, cô nhìn theo tầm mắt của Tiêu Hân —— cuối cùng cũng ngẩn ra.
Ngay trước mặt họ, ở vị trí nổi bật nhất gần lối vào bãi đậu xe, có một chiếc Aston Martin màu trắng tuyệt đẹp đang đậu.
Áo sơ mi tay ngắn kết hợp với áo thun bên trong, Kỳ Tỉnh dựa vào cửa xe, tay chơi đùa với một điếu thuốc nhỏ.
Anh rũ mắt xuống, ngón tay ấn vào chỗ viên hương trong đầu lọc, nhưng mãi vẫn không có ý định châm lửa.
Lông mày nhíu lại, trông như tâm trạng không tốt.
Kỳ Tỉnh xoay điếu thuốc bằng hai ngón tay, cảm nhận được điều gì đó anh ngẩng đầu lên, dù cách một khoảng xa vẫn trực tiếp bắt được ánh mắt của Diệp Phục Thu.
Phớt lờ tất cả mọi người, không hề do dự, tầm mắt anh nhắm thẳng vào cô như muốn nói: Tôi đợi cô nửa ngày rồi.
Anh đến đây đón cô.
Tiêu Hân vừa ngập ngừng vừa kinh ngạc, chạm nhẹ vào người bên cạnh.
“Này, đây là cái gọi là… không có quan hệ của em đấy à?”
Ánh mắt Diệp Phục Thu trống rỗng, cũng không nói nên lời.
…………
Một giờ trước.
Trong biệt thự nhà họ Kỳ, tất cả nhân viên nhận lệnh rời khỏi phòng khách để làm việc khác, chỉ còn lại hai mẹ con Mai Nhược và Kỳ Tỉnh trong phòng khách rộng lớn ở tầng một.
Cách trang trí sang trọng với tông màu ấm dưới ánh nắng lại chẳng thể hiện được chút cảm giác ấm áp nào.
Hai người ngồi uống trà vẻ ngoài bình thản nhẹ nhàng nhưng trong lòng đều ẩn chứa suy nghĩ sâu xa riêng.
“Không làm.” Kỳ Tỉnh nghe xong yêu cầu của mẹ, không nghĩ ngợi mà từ chối ngay.
Anh nắm lấy viền cốc mỏng, xoay nhẹ trong tay, lông mày thoáng vẻ bất lực: “Một cô nhóc thôi, có cần phải vậy không.”
“Mẹ, con bận lắm, không rảnh để ‘trông trẻ con’ cho mẹ đâu.”
Mai Nhược hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của anh, nói: “Chuyện ở sân golf mẹ đều nghe cả rồi, biết con sẽ xử lý ổn thỏa nên mẹ không can thiệp.”
“Không cần biết cô bé là ai, một năm ở nhà chúng ta thì xem như một nửa là người nhà họ Kỳ.”
“Người nhà họ Kỳ bị người ta nắm cổ áo bắt nạt bên ngoài?” Bà ấy liếc nhìn con trai: Con dám xem thường chuyện này thử xem?”
Kỳ Tỉnh nâng nhẹ khóe môi, không nói gì.
Mai Nhược nhớ lại dáng vẻ rụt rè, nhút nhát của cô bé, thở dài. Trong mắt bà ấy, việc tài trợ không chỉ dừng lại ở chuyện tiền bạc, đã chọn giúp đỡ đứa trẻ đáng thương này thì phải hỗ trợ phát triển toàn diện.
“Cho dù năm nay con bé học không tốt, không nghe lời, tiêu nhiều tiền, cũng không thành vấn đề.”
“Con bé bước ra từ nhà chúng ta, không thể để nó không dám nhìn thẳng vào ai.”
Lời này vừa dứt, ngón tay xoay cốc trà của Kỳ Tỉnh khựng lại, không hiểu sao, anh nhớ đến Diệp Phục Thu tối qua.
Cô gái mảnh mai, yếu đuối đứng trước mặt, như cốc sứ trắng bị nứt, mắt đỏ hoe nói: “Chỉ là gặp ác mộng thôi.”
Mai Nhược tiếp tục nói: “Hơn nữa.”
“Không bao lâu nữa, sẽ có nhiều người biết nhà chúng ta có thêm một người ăn cơm.”
Bà ấy lắc đầu: “Với cái dáng vẻ ngoài kia của con, nếu thật sự chọc giận ai đó, khi không dám động đến con, chẳng lẽ không thể bóp quả hồng mềm?”
“Chuyện của con bé, con phải đi tìm hiểu cho rõ, để ý con bé nhiều hơn, bảo vệ con bé một chút, nghe rõ chưa?”
Kỳ Tỉnh ngửa đầu uống cạn chén trà, giọng trầm thấp trở nên rõ ràng hơn, lười biếng nói lại câu cũ: “Không làm.”
Mai Nhược khẽ hừ, không hề ngạc nhiên, đứa con trai lớn này vốn dĩ quen ngỗ ngược, làm sao chịu nghe lời dễ dàng.
“Biết là con không thích lo chuyện bao đồng.” Bà ấy lấy từ sau lưng ra một tập hồ sơ da bò, giơ lên lắc nhẹ.
Ánh mắt Kỳ Tỉnh lập tức trở nên nghiêm túc.
Mai Nhược chỉ giơ lên cho anh thấy, sau đó lại thu về sau lưng, rót thêm nước nóng vào ấm trà: “Mẹ trước nay không đồng ý chuyện con nhúng tay vào việc của người nhà.”
Anh nhướng mày, trực tiếp nói rõ ràng: “Sớm muộn gì con cũng sẽ động đến mấy người nhà họ Kỳ đó.”
“Nếu không có mấy chú của con giúp sức, nhà họ Kỳ không có được quy mô như hôm nay.” Mai Nhược nhắc nhở anh: “Bố con là người rất coi trọng tình thân, chưa chắc ông ấy không biết, chỉ là không quan tâm, vì đó là anh em ruột của ông ấy.”
Kỳ Tỉnh ngăn tay mẹ lại, thay bà ấy hoàn thành thao tác pha trà, ngón tay thon dài, mạnh mẽ, khi rót trà anh còn nhếch môi: “Đó là anh em của bố, không phải của con.”
“Bố vì mấy anh em của ông ấy mà dường như chuyện gì cũng có thể tha thứ.” Anh cười nhạt, ánh mắt lại lạnh đi: “Thật sự là chuyện gì cũng tha thứ được…”
“Không động đến họ, thì một ngày nào đó họ sẽ động đến chúng ta.”
“Mẹ, bầy sói nhà họ Kỳ này, chẳng ai thật lòng phục tùng chúng ta cả.”
Mai Nhược đôi khi cũng bị sự tàn nhẫn không màng gì của con trai lớn dọa sợ, vừa kiêng dè lại vừa tự hào.
“Con thật là…”
Kỳ Tỉnh dâng trà đến trước mặt mẹ, trở lại dáng vẻ lười nhác thường ngày: “Cố tình yêu cầu con lo cho cô nhóc đó, chẳng phải là muốn cản con sao.”
“Không chọc giận con, cũng không trái ý bố con.”
“Mẹ lúc nào cũng như vậy, giữ mình hoàn toàn sạch sẽ, đứng ngoài mớ hỗn độn nhà họ Kỳ.”
Mai Nhược bật cười, đưa tay gõ nhẹ trán con trai: “Vậy rốt cuộc con có lo không? Thứ đó không cần nữa à?”
Kỳ Tỉnh ngước mắt lên, nụ cười sâu xa.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cảnh hoàng hôn ở vịnh Tiêu Quảng Đông với vẻ đẹp lười biếng và phóng khoáng không kém gì màn đêm rực rỡ của ánh đèn neon.
Ánh sáng vàng cam rực rỡ không ngừng phản chiếu trên kính của những tòa nhà cao tầng, tạo nên những vầng hào quang xếp chồng lên nhau, hòa cùng tiếng còi xe bên dưới vang lên tận trời cao.
Khoảng cách giữa ba người chỉ tầm ba, bốn mét.
Ánh hoàng hôn vàng óng ánh tham lam khắc họa gương mặt hoàn mỹ góc cạnh của anh, làm nổi bật làn da trắng. Kỳ Tỉnh ném điếu thuốc nhỏ vào hộp, vì nhìn thẳng về phía cô ở hướng Tây nên anh bị ánh sáng làm nheo mắt lại, hành động nhỏ ấy càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Ánh sáng rực rỡ sẵn lòng nằm trên vai anh làm nền.
Một người như anh, vào lúc này đã dồn ánh nhìn duy nhất đầy mạnh mẽ lên cô.
Hơi thở nơi cổ họng của Diệp Phục Thu trở nên nóng hơn, bị ánh mắt anh nhìn chăm chú làm cô vừa sợ hãi vừa xao xuyến, như thể có thứ gì đó trong lòng muốn phá áo xông ra, khó lòng ngăn cản.
Trong đầu cô chỉ có một từ.
Đó chính là nguy hiểm.
Cảm giác mãnh liệt khi bị anh nhắm trúng—— chính là nguy hiểm.
Kỳ Tỉnh nhìn Diệp Phục Thu – người đang ngây ngốc như con ngỗng trước mặt, anh khoanh tay, nụ cười nhạt đầy vẻ thờ ơ.
“Đứng ngây ra đó làm gì.”
Giọng nói của anh rất lười biếng, âm thanh không lớn nhưng luôn khiến cô ngơ ngác bừng tỉnh.
Kỳ Tỉnh dùng ánh mắt gọi cô, nghiêng đầu ra hiệu.
“Lại đây.”