Chương 6: Cần một cuộc sống vợ chồng bình thường

Úc Thanh vừa nói dứt lời thì cũng bị câu nói của mình làm sững sờ. Lời đã thốt ra, cô không hối hận vì bước tới trước mặt anh. Sợ anh không tin nên cô bèn tìm một lý do: “Anh cần kết hôn để ổn định gia đình, còn tôi…… tôi muốn tốt nghiệp xong thì lập gia đình.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cơ thể Ôn Trạch Tự cứng đờ, thậm chí còn không kịp chào bà ngoại ở đầu dây bên kia đã cúp máy. Anh nhíu mày, giọng vẫn ôn hòa hỏi: “Cô muốn kết hôn sau khi tốt nghiệp?”

Úc Thanh tự nghĩ ra lý do, chính mình vẫn còn chưa kịp phản ứng. Sau khi anh nhắc lại một lần nữa, cô không hiểu vì sao anh lại nhấn mạnh vào vế cuối. Không kịp nghĩ nhiều, cô ngẩn người “Vâng” một tiếng, sợ anh không tin, liền gật đầu mạnh, nhấn mạnh nói thêm: “Đúng vậy.”

Ôn Trạch Tự nhìn Úc Thanh với ánh mắt trở nên phức tạp, đôi mắt sâu thẳm. Anh mím môi, quan sát cô thật kỹ lưỡng như đang phân tích một tư liệu đàm phán, chi tiết, bệnh ngôn ngữ, dùng từ, sách lược đàm phán…… tất cả đều lặp lại trong đầu của anh.

Úc Thanh sở hữu vẻ đẹp hiếm có, nét tao nhã, thanh lịch mà không kém phần xinh đẹp. Đuôi mắt và xương hàm có một nốt ruồi nâu nhạt, trông vô cùng nổi bật. Ai cũng phải công nhận vẻ đẹp của cô khiến lòng người rung động.

Đêm nay Kinh Bắc có tuyết, rơi lác đác. Úc Thanh đứng giữa trời, mái tóc đen nhánh lấm tấm những bông tuyết trắng, mặc chiếc áo bông trắng giản dị, không quàng khăn, mái tóc dài xõa tự nhiên phủ lên lớp lông viền của mũ áo. Da cô trắng, thuộc tone lạnh khá hiếm thấy ở người Đông Á, chóp mũi ửng đỏ vì lạnh, đuôi mắt cũng ửng hồng. Đôi môi căng mọng mím chặt, nhân trung như điểm xuyết, khiến cô tựa như đóa hoa bị sương giá đè nặng, khiến người ta xót xa. Đôi mắt trong veo của cô nhìn anh như thể đang chịu một nỗi chịu ủy khuất lớn, đang cáo trạng với anh.

Cảm xúc Ôn Trạch Tự khẽ dao động, giọng anh vẫn trầm ấm: “Được.”

Được?

Là có ý gì?

“Chậc! Anh Tự, anh đúng là có phúc nhỉ. Ra ngoài thôi mà cũng người đẹp tỏ tình.” Một chàng trai từ hàng ghế bên cạnh đứng dậy, hai tay đút túi, cổ cà vạt nới lỏng, bộ dáng bất cần , lười biếng bước tới.

Chu Kính liếc nhìn Úc Thanh, đánh giá một lượt: “Sinh viên đại học à?”

Người lạ đột ngột xuất hiện khiến Úc Thanh co rụt lại như một chú rùa nhỏ, lập tức chui vào vỏ, cứ như người vừa mạnh dạn cầu hôn Ôn Trạch Tự không phải là cô vậy.

Ôn Trạch Tự: “Chu Kính.”

Chỉ một tiếng gọi nhàn nhạt, Chu Kính lập tức đổi thái độ: “Học sinh đại học thì tốt, rất hợp với cậu.”

“Đừng nói lời thất lễ với cô Úc.” Ngay cả khi dạy bảo người khác, giọng Ôn Trạch Tự vẫn ôn hòa, càng khiến người khác khó đoán được cảm xúc và suy nghĩ của anh.

Chu Kính càng thêm hứng thú. Trong mắt mọi người thì Ôn Trạch Tự luôn nho nhã, lịch thiệp nhưng anh ấy rất ít khi xen vào chuyện người khác, lại càng không nói đỡ cho ai. Cô Úc này…… không đơn giản chút nào.

Chu Kính đứng bên cạnh Ôn Trạch Tự, cả hai đều cao đều nhau. Chu Kính lười biếng nói: “Mọi người đang chờ cậu ở ngoại ô Kinh Bắc, đi không?”

Úc Thanh nghe họ nói chuyện họ, dường như có thanh kiếm đang treo lơ lửng trên đầu Úc Thanh, đang chờ được phán xét.

Ôn Trạch Tự…… vẫn chưa trả lời cô.

Ánh mắt Chu Kính lướt qua hai người, vỗ nhẹ lên chiếc áo khoác phẳng phiu của Ôn Trạch Tự: “Anh Tự, dẫn theo cô ấy đi. Phu nhân Trần cũng đến, anh Trần sợ không có ai tiếp chị ấy sao.”

Nói xong, Chu Kính rời đi, để lại Úc Thanh và Ôn Trạch Tự bên bờ sông.

Ôn Trạch Tự nâng tay nhìn đồng hồ kim loại, để lộ một đoạn cổ tay áo sơ mi trắng, cúc áo là một viên đá xanh đậm, càng làm nổi bật khí chất cao quý của anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Cùng đi với tối chứ?” Ôn Trạch Tự hỏi, ngay khi Úc Thanh định mở miệng trả lời, anh lại nói tiếp: “Đã mười giờ, nếu đi cùng tôi, em chỉ có thể qua đêm ở ngoài thôi.”

Úc Thanh siết chặt tay: “Tôi đi với anh.”

Ôn Trạch Tự nhếch môi cười nhạt: “Đi thôi.”

Giọng anh hơi cao lên, như thể tâm trạng đang khá tốt. Úc Thanh không đoán được, muốn tìm ra chút cảm xúc từ gương mặt anh, nhưng đáng tiếc, hôm nay anh đeo kính gọng vàng, mắt kính phản chiếu ánh sáng, che đi một nửa cảm xúc.

Úc Thanh đi theo sau Ôn Trạch Tự, khoảng cách rất gần, đủ để cô ngửi thấy mùi hương gỗ trầm lạnh từ anh. Nhịp tim loạn lạc của cô dần ổn định lại, như trở về trạng thái bình thường. Nhưng lòng bàn tay nắm chặt vạt áo vẫn không ngừng đổ mồ hôi.

Xe không phải là xe Hồng Kỳ lần trước, mà là một chiếc Bentley đen, sang trọng nhưng kín đáo.

Ôn Trạch Tự mở cửa ghế phụ, nhìn về phía Úc Thanh vẫn đang đứng cách một khoảng: “Cô Úc.”

Úc Thanh thu lại suy nghĩ, vội chạy tới bên anh, liếc nhìn vào trong xe.

Bóng tối bao trùm.

Cô cúi người ngồi vào, Ôn Trạch Tự nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu cô để bảo vệ, tránh cho cô bị va đầu.

Sau khi lên xe, Ôn Trạch Tự điều chỉnh nhiệt độ trong xe vài lần, mu bàn tay và lòng bàn tay anh dán vào của gió xác nhận gió đã ấm thì mới khởi động xe.

Chiếc Bentley lăn bánh ổn định hướng về ngoại ô Kinh Bắc, hơi lắc lư. Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ xe di chuyển, đuổi theo ánh sáng. Úc Thanh thấy rõ tay Ôn Trạch Tự nắm tay lái, mu bàn tay gân xanh nổi lên, thấy rõ áo sơ mi trắng anh cài cẩn thận tỉ mỉ, thấy rõ đường nét cằm sắc sảo, thấy rõ một cặp kính mắt khiến anh trông đầy vẻ cấm dục.

Càng về sau, trong sự lắc lư của xe, Úc Thanh bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

Không biết đã bao lâu, xe dừng lại tại một khu biệt thự lớn ở vùng ngoại ô.

Họ đi tới khu biệt thự nằm sau núi, vài tòa nhà lớn mọc lên xen kẽ, được dây leo bao phủ, ánh đèn rực rỡ, như những viên ngọc sáng trong núi.

Khi đến cổng, trái tim Úc Thanh treo lơ lửng, lo lắng về những gì sắp đối mặt.

Ôn Trạch Tự dừng xe trước cổng, quản gia bước tới giúp anh đỗ xe. Chu Kính đang đứng tựa vào khung cửa, khoanh tay, dựa vào khung cửa một cách lười nhác.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Cậu báo với A Thâm là tôi sẽ đến muộn.” Ôn Trạch Tự nói với Chu Kính.

Tầm mắt Chu Kính lướt qua Úc Thanh đang ngoan ngoãn đứng sau Ôn Trạch Tự, cười đầy ẩn ý: “Được, tôi sẽ nói với anh Trần.”

Ôn Trạch Tự quay đầu nhìn Úc Thanh: “Đi thôi.”

Úc Thanh theo sau, bước lên cầu thang xoắn, đến một căn phòng, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cùng một chàng trai chỉ gặp vài lần đi tới phòng khách sạn, cô cũng không ngờ mình có thể làm chuyện táo bạo như vậy trong đời.

Vào cửa nhìn thấy không phải giường, mà là phòng khách, Úc Thanh sau khi biết quy mô phòng là phòng tổng thống.

Ôn Trạch Tự cởi áo khoác, Úc Thanh cũng làm theo, treo áo bênh cạnh anh.

Ôn Trạch Tự rót một ly nước ấm đưa cho cô. Úc Thanh lúng túng mở lời: “Anh Ôn……”

Ôn Trạch Tự mỉm cười: “Không cần khách sáo thế đâu. Cứ gọi tên tôi là được.”

Úc Thanh: “Anh…… anh cũng có thể gọi tên tôi.”

Ôn Trạch Tự đáp ngay: “Được, Thanh Thanh.”

Úc Thanh sững sờ, chàng trai này đổi giọng nhanh quá.

Tên cô qua lời anh thốt ra nghe thật ấm áp, nhẹ nhàng, âm sắc vang lên rõ ràng, dễ nghe vô cùng.

Úc Thanh thậm chí còn nghĩ, làm Nhà Ngoại Giao khô chỉ ngoại hình tốt, mà còn có giọng nói cũng phải dễ nghe sao?

“Cô muốn kết hôn sau khi tốt nghiệp?” Ôn Trạch Tự vẫn giữ nụ cười, hỏi tiếp: “Là vì có khó khăn gì sao?”

Úc Thanh bị nói trúng tim đen, nhưng cô không muốn coi đó là khó khăn, mà chỉ coi đó là sự lựa chọn của bản thân.

“Ôn…… Trạch Tự.” Úc Thanh chưa quen gọi tên đầy đủ của anh, giọng cô hơi ngập ngừng: “Anh cần một đối tượng kết hôn, còn tôi muốn kết hôn. Đây là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi. Tôi…… không có khó khăn gì.”

Năm chữ cuối, cô nói đầy kiên định.

Cô không muốn coi việc sống nhờ nhà người khác là khó khăn. Bằng không cô cũng sẽ nhịn không được cười nhạo mình là kẻ đáng thương, chỉ coi như, vừa vặn tốt, cô có ý định kết hôn với Ôn Trạch Tự.

Ôn Trạch Tự ngồi bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, tựa lưng thoải mái dựa vào sofa, dáng vẻ có phần tùy tiện nhưng lại toát lên vẻ lịch lãm: “Tiểu Thanh, thái độ của tôi đối với hôn nhân không phải trò chơi trẻ con. Chính xác mà nói, tôi cần một cuộc hôn nhân ổn định. Tôi cần một cuộc sống vợ chồng bình thường. Và vì lý do nghề nghiệp, về nguyên tắc tôi không có ý định ly hôn.”

Úc Thanh ngồi xuống chiếc sofa mềm mại, đầu óc mơ màng, cố gắng tiếp nhận từng lời anh nói.

Ôn Trạch Tự tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay, nới lỏng cổ áo, cuộn tay áo lên, để lộ phần cánh tay rắn chắc. ánh mắt mang ý cười nhìn về phía Úc Thanh: “Cô nghĩ kỹ rồi hãy trả lời tôi, không cần vội.”

“Hy vọng tôi không làm cô sợ.” Ôn Trạch Tự đứng thẳng dậy: “Nghỉ ngơi trước đi, lát nữa sẽ có nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên.”

Nhìn bóng lưng Ôn Trạch Tự rời đi, Úc Thanh ngả người nằm xuống sofa, ngước nhìn chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, thở dài một hơi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Xuất thân của Ôn Trạch Tự khiến anh trở nên ôn hòa như làn gió nhẹ, không bao giờ cãi vã với người khác, luôn tôn trọng người khác và lịch sự đối đãi.

Nghe xong những lời vừa rồi của Ôn Trạch Tự thì Úc Thanh không cảm thấy sợ hãi, mà chỉ để ý đến cụm từ anh nói “Trò chơi trẻ con”. Anh thế mà lại nghĩ cô đang đùa sao?!

Cô đúng là đã suy nghĩ quá đơn giản về vấn đề này.

Nhưng hôn nhân là gì?

Như bố mẹ cô, sống như oan gia của nhau?

Mẹ cô luôn nói rằng bố không biết yêu, tính cách lạnh nhạt, trong mắt chỉ có sự nghiệp học thuật, thà chịu sự áp chế từ chú Quách – một người đàn ông gia trưởng, còn hơn chấp nhận cuộc sống đầy đủ mà bố cô mang lại.

Đây có được coi là tình yêu không?

Úc Thanh không trả lời được, vì cô chưa từng yêu, cũng không biết tình yêu cụ thể nên trông như thế nào.

Có lẽ cô cũng không gặp được tình yêu như vậy, cô luôn xui xẻo và không tin rằng trên đời này, sẽ có ai đó yêu cô như mạng sống.

Cửa vang lên tiếng gõ.

Úc Thanh ngồi dậy thì nhân viên phục vụ xuất hiện ở cửa, lịch sự nói: “Thưa cô Úc, anh Chu mời cô xuống dùng bữa.”

Úc Thanh suy nghĩ một chút, khoác áo rồi theo nhân viên đi xuống căn phòng riêng ở tầng dưới.

Bước vào, cô thấy Chu Kính đang ngồi, bên cạnh anh ấy là hai gương mặt xa lạ, một nam một nữ.

Chu Kính: “Anh Tự không đi cùng cô sao?”

Úc Thanh nhẹ giọng đáp: “Không, chắc là…… anh ấy có việc bận?”

Chu Kính cũng không để tâm, mời Úc Thanh ngồi xuống. Anh ấy quay sang giới thiệu với người phụ nữ lạ: “Phu nhân Trần, đây là Úc Thanh – người bạn mà anh Tự dẫn theo.”

Người phụ nữ được gọi là “Phu nhân Trần” quay lại nhìn, ánh mắt dịu dàng và mặc chiếc sườn xám màu xanh, dáng vẻ yểu điệu duyên dáng, như một mỹ nhân kinh điển trong phim Hồng Kông. Cô ấy cười mỉm, gật đầu chào Úc Thanh.

Ban đầu, khi nghe từ “Phu nhân Trần” Úc Thanh cứ tưởng là một người phụ nữ trung niên tầm bốn, năm mươi tuổi, không ngờ lại trẻ như vậy.

“Chào em.” Người phụ nữ lên tiếng, giọng nói dịu dàng: “Chị tên là Lâm Mạn Tri.”

Úc Thanh suýt nữa nói lắp: “Chào…… chào chị!”

Chu Kính tiếp tục giới thiệu cho Úc Thanh về người đàn ông ngồi bên cạnh, tên là Trần Kỳ Thâm – chồng của Lâm Mạn Tri, cả hai đều là người Hồng Kông. Trần Kỳ Thâm và Chu Kính là bạn thân từ nhỏ của Ôn Trạch Tự.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Sắp tới sẽ có một buổi tiệc, Chu Kính mời Úc Thanh cùng tham gia, bảo cô đừng ngại ngùng, cứ ăn uống thoải mái.

Hai người dẫn đường, Lâm Mạn Tri đi song song với Úc Thanh.

Cô hơi lo lắng, bởi bất kỳ bữa tiệc xa lạ nào cũng khiến cô bất an. Lần này cô tới vì nghĩ Ôn Trạch Tự sẽ ở đó, cô muốn nói chuyện rõ ràng với anh, không ngờ lại thành ra thế này.

“Chị Lâm.” Úc Thanh khẽ hỏi: “Sẽ có rất nhiều người sao?”

Lâm Mạn Tri hơi ngạc nhiên. Ở Kinh Bắc đã được một thời gian, mọi người xung quanh đều gọi cô ấy là “Phu nhân Trần.” Nghe Úc Thanh gọi là “Chị Lâm” trái tim lạnh lẽo của cô ấy bỗng trở nên ấm áp. Cô ấy mỉm cười dịu dàng: “Chỉ có một đối tác thôi, không đông người đâu.”

Tiếng phổ thông của Lâm Mạn Tri rất chuẩn, tuy phát âm không hoàn toàn chuẩn nhưng lại khiến người nghe cảm thấy dễ chịu, như dòng suối nhỏ len lỏi vào lòng.

Úc Thanh: “Cảm ơn chị.”

Lâm Mạn Tri cảm thấy cô gái này hơi ngốc nghếch, ánh mắt đầy thích thú nhìn cô: “Không có gì.”

Vào đến phòng riêng, đối tác nhìn thấy hai mỹ nhân đi vào liền đứng lên nâng ly rượu, lập tức buông lời trêu đùa: “Ồ, cậu Chu đúng là biết cách hưởng thụ, mời hai người đẹp đến đây uống rượu cùng cơ đấy.”

Ông ta vẫy tay gọi phục vụ mang rượu tới.

Chu Kính không hài lòng nhưng vẫn nể mặt mà lên tiếng nhắc nhở: “Ông chủ Hoàng, đây là phu nhân Trần.”

Ông chủ Hoàng cười đùa, hoàn toàn không để ý đến lời Chu Kính: “Phu nhân Trần à, không ngờ ngài Trần cũng đưa vợ đến Kinh Bắc. Nể mặt tôi, người đẹp này uống một ly đi, còn phu nhân Trần dùng trà thay rượu là được.”

Ở trường, Úc Thanh không ít lần nghe kể về những chuyện bẩn thỉu trong các bữa tiệc, một số người không tôn trọng phụ nữ, buông lời đùa cợt, thậm chí tìm cách ép rượu.

Cảm giác khó chịu khi bị ép rượu ở quán bar lúc nãy bất giác ùa về, khiến Úc Thanh muốn quay đầu chạy trốn.

Ông chủ Hoàng từ từ tiến lại gần Úc Thanh, bước chân đầy áp lực. Ông ta cười, hai má béo núc ních đến mức che gần hết đôi mắt: “Để hâm nóng không khí, uống một ly đi. Người đẹp không nể mặt sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Úc Thanh sợ hãi lùi lại hai bước, vô tình va phải một lồng ngực vững chắc. Cô ngẩng đầu lên, nhìn rõ khuôn mặt chàng trai.

Sự xuất hiện của anh mang đến cảm giác an toàn, những bức bối ép rượu trong lòng cô cũng tan biến ngay lập tức.

“Ông chủ Hoàng, tôi uống với ông một ly nhé?” Ôn Trạch Tự không biết đã xuất hiện sau lưng Úc Thanh từ lúc nào, nắm lấy cổ tay cô kéo về phía sau, đứng chắn trước mặt cô. Anh cười nhàn nhạt: “Cô bạn nhỏ nhà tôi không uống rượu.”

Úc Thanh từ từ mở to mắt, tim đột nhiên lỡ một nhịp.







Để lại một bình luận