Chương 58: Bầu trời đêm ở Westminster bắt đầu sôi sục
Đầu tháng Ba, khi cây cỏ ven đường ở Tân Dương bắt đầu nảy mầm, Diệp Phục Thu bắt đầu hành trình trở lại vịnh Tiêu Quảng Đông.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cả tháng Hai, Diệp Phục Thu và Lâu Kỳ vẫn cùng nhau vừa làm thêm vừa hoàn thành bài tập thực tiễn ngày nghỉ trường học giao cho họ. Mặc dù thỉnh thoảng cô sẽ rơi vào tình trạng nhớ nhung người nào đó, nhưng tổng thể vẫn trôi qua trong bận rộn.
Một tháng không có Kỳ Tỉnh ở bên cạnh, vốn tưởng sẽ là một tháng dài đằng đẵng, nhưng lại cứ như vậy mà trôi qua nhanh như chớp mắt.
Kỳ học Xuân Hè của Đại học Nam Sơn chính thức bắt đầu, khuôn viên trường vắng vẻ nhưng đầy sắc xanh tươi mới lại một lần nữa chào đón những đứa trẻ trở về nhà.
Bước vào ngôi trường nhộn nhịp đông đúc, cảm giác cô đơn đè nén suốt kỳ nghỉ Đông lập tức tan biến. Cô buộc lại tóc đuôi ngựa, mái tóc khẽ đung đưa theo từng bước chân, hòa mình vào bầu không khí sôi động nơi đây.
Tháng Ba, những cây anh đào đỏ rực đang vào độ nở rộ trong khuôn viên Đại học Nam Sơn đã kéo theo bóng dáng mảnh mai của cô gái hòa vào khung cảnh ấy.
Cây gạo vẫn chưa kịp nở, chỉ có anh đào núi và hoa đào chiếm trọn cả khuôn viên ngập tràn sắc Xuân.
Kỳ Tỉnh nói được làm được, mặc dù bận rộn bên ngoài nhưng anh chưa từng bỏ qua việc liên lạc với cô.
Lúc trước khi họ ở bên nhau anh nói chỉ cần cô muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với anh.
Nhưng Diệp Phục Thu biết những việc anh làm đều không hề tầm thường, anh bận đến mức thời gian nghỉ ngơi cũng phải tranh thủ từng chút một. Cô muốn tìm anh, muốn nghe giọng anh, muốn nhìn thấy gương mặt anh, nhưng hết lần này đến lần khác lại kiềm chế bản thân, không nỡ làm phiền anh.
Cùng lắm là trong khoảng thời gian cô nghĩ là thích hợp thì sẽ gửi tin nhắn an ủi qua wechat.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô trở nên lo được lo mất, lại càng không biết thỏa mãn.
Cô cố hết sức kiềm chế lòng tham của mình, thế nhưng đối phương là người nhạy bén hơn. Anh chỉ cần nhìn tần suất cô nhắn tin, hoặc qua vài dòng chữ lạnh lùng trong tin nhắn là anh đã có thể đoán được tâm trạng của cô.
Cho nên mặc dù cô không chủ động quấy rầy, Kỳ Tỉnh vẫn thường xuyên gọi điện hoặc gọi video trò chuyện với cô.
Cảm giác bị đoán trúng tâm tình nhưng lại được dung túng, loại cảm giác được quan tâm trăm phần trăm này khiến Diệp Phục Thu rung động. Ở vịnh Tiêu Quảng Đông không có anh nhưng mỗi ngày của cô vẫn trôi qua vui vẻ.
Chớp mắt đã đến tháng Tư, sự nóng bức của cái nắng đầu Hè ở vịnh Tiêu Quảng Đông đang từng bước gửi lời mời.
Nhưng điều cô không thể nào quên được, chính là đêm ngày 14 tháng Hai ấy.
Đó là lễ tình nhân đầu tiên của Diệp Phục Thu, chắc cũng là ngày lễ khó quên nhất.
Vốn nghĩ rằng nhận được bó hoa hồng lớn cùng món quà được gửi tới từ xa cũng đã đủ lãng mạn, kết quả đến buổi tối, Diệp Phục Thu nhận được video call của anh.
Kỳ Tỉnh giống như vừa mới kết thúc buổi xã giao và đã uống khá nhiều rượu, video call vừa kết nối, cô đối diện với ánh mắt đen tối lại nóng bỏng của anh trên màn hình.
Vì thế một đêm của lễ tình nhân đầy lưu luyến, vượt quá giới hạn sự e thẹn của thiếu nữ, khẽ khàng bắt đầu.
Diệp Phục Thu luôn không thể từ chối yêu cầu của Kỳ Tỉnh, thậm chí đôi lúc, giọng điệu nửa ra lệnh của anh lại khiến cô càng cảm thấy hưng phấn hơn.
Cô xấu hổ đối với chuyện này, nhưng cũng bị mê hoặc cảm giác ấy.
Diệp Phục Thu lấy ra một món quà trong hộp, đặt ở trong tay loay hoay nửa ngày không biết dùng như thế nào, mặt đỏ bừng tìm cớ lảng tránh: “Nó, nó hết pin em, em vừa mới mở ra thôi.”
Đối phương khẽ cười, vạch trần lời nói dối: “Thu Thu, đồ này khi xuất xưởng là có pin sẵn mà.”
“Ngoan, lau sạch sẽ trước đã.”
“Sử dụng nó, cho anh xem.”
Trong căn phòng yên lặng nơi cô gái ở một mình, vào đêm lễ tình nhân ấy, có từng luồng rung động chạy bằng điện vang lên, nhiễu loạn không gian vốn yên tĩnh.
Trán toát ra rất nhiều giọt mồ hôi li ti, một tay cô cầm vật ấy, một tay dùng sức che miệng lại.
Tuy rằng cách nhau vách tường, nhưng cô sợ phát ra động tĩnh kỳ quái, sẽ khiến bà nội đến gõ cửa đêm khuya.
Ánh mắt của chàng trai trong màn hình như ẩn chứa từng đợt sóng ngầm dâng trào, cô như một món báu vật được anh nâng niu, trân trọng chiêm ngưỡng.
Diệp Phục Thu vốn đã say mê chất giọng trầm ấm và ôn hòa bẩm sinh của Kỳ Tỉnh, mà khi giọng nói ấy thốt ra những lời động viên và ngợi khen, gần như khiến mọi phòng bị trong cô tan chảy hoàn toàn.
“Tự mình tìm xem.”
“Thu Thu ngoan, em rất đẹp.”
“Sao chỗ nào cũng xinh đẹp như vậy.”
“Đừng che, để anh nhìn rõ nào.”
Anh vừa khen cô, cô đã hăng hái tăng thêm cử động của bàn tay.
Cô chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ làm loại chuyện này, nhìn chằm chằm trần nhà, tùy ý để sức nóng trên người điên cuồng tản phát ra.
Hơi thở và sự nỗ lực ở đoạn đó của anh, những âm thanh dính nhớp kia, sự kìm nén không nhịn được của anh cũng làm cho cô cảm thấy thỏa mãn.
Kỳ Tỉnh không ngừng gọi tên của cô, hy vọng cô cho anh một chút sức lực, thúc đẩy anh đến bước cuối cùng——
Trên bàn sách bày hoa hồng Damascus được vận chuyển đặc biệt vào lễ tình nhân, hoa hồng thơm ngào ngạt hòa quyện vào da thịt cô gái như những cánh hoa nở ra rồi khép lại không ngừng.
Cách màn hình, khoảng cách vạn dặm, hơi thở hỗn độn của hai người quấn quýt vào nhau và bay lên mây.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Thu Thu, nghĩ gì vậy?” Giọng nói của Lâu Kỳ đột nhiên vang lên, cắt đứt hồi ức kiều diễm của cô.
Diệp Phục Thu hoàn hồn khẽ à lên, cô nhanh chóng cố xoa dịu hơi nóng khó hiểu trên người, hoảng loạn ấn vào đầu cây bút ký tên hai cái: “Tớ đang nghĩ, môn thể dục học kỳ này nên chọn gì đây.”
“Còn nói chọn gì hả, phải là có thể cướp được gì.” Lâu Kỳ chống cằm ưu tư: “Nghe nói phía bên cầu lông có trai đẹp, nhưng với tốc độ tay của tớ, cuối cùng cũng bị điều đến lớp thái cực quyền thôi.”
“Đánh thái cực quyền cũng rất tốt mà.” Diệp Phục Thu cười híp mắt: “Rèn luyện cơ thể khỏe mạnh, tâm hồn thanh tịnh.”
“Đây là những lời mà một cô gái trẻ tuổi đầy sức sống nên nói à! Ở độ tuổi nhiệt huyết này, chúng ta phải đặt hết nhiệt tình vào học tập!” Lâu Kỳ dừng lại một chút rồi nói thêm: “Rồi lại dồn hết đam mê vào đàn ông nữa, hì hì.”
Cô bĩu môi, nhắc nhở: “Bạn trai cậu vẫn chờ cậu ở Tân Dương đấy.”
“Tớ có làm chuyện gì có lỗi với anh ấy đâu.” Lâu Kỳ lập tức chứng minh cho bản thân, cảm thán nói: “Tớ chỉ đơn giản là thưởng thức những cơ thể khỏe mạnh và những khuôn mặt đẹp như hoa mà thôi.”
“Cậu cũng vậy, học tập thì học tập, cuộc sống đại học cũng phải hưởng thụ chứ, đặc biệt là những người có kinh nghiệm học hai trường như chúng ta.”
“Nhiều chàng trai muốn theo đuổi cậu như vậy, muốn kết bạn wechat với cậu mà cậu còn không thèm nhìn nữa.”
Diệp Phục Thu mỉm cười, không giải thích.
Có người kia rồi, hiện tại cô thật sự nhìn ai cũng không vừa mắt.
Cả trái tim, chỉ dành cho một mình Kỳ Tỉnh.
Cô cúi đầu, vuốt ve chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, trên đó hiển thị nhịp tim của anh.
Mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt đẹp, hai tháng Kỳ Tỉnh đi xa, nhịp tim của anh chưa từng có bất cứ dấu hiệu nào vượt qua vạch đỏ.
Chỉ cần anh khỏe mạnh, không bị thương nữa, cô có thể yên tâm làm chuyện của mình.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Bốn giờ rưỡi chiều, Diệp Phục Thu tan học và hẹn chỗ đón với chú tài xế. Ông ấy vẫn như thường lệ tới đón cô về nhà.
“Ra cổng trường rẽ phải…… xe đậu gần chỗ hòm thư……” Diệp Phục Thu cầm điện thoại, không thấy biển số quen thuộc nên chỉ đành đối chiếu với tin nhắn của chú tài xế mà đi về phía trước, tìm các mốc để nhận diện.
Sau khi thoáng nhìn thấy hòm thư mà ông ấy nói tới, cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy chàng trai đang tựa vào cửa bên ghế phụ xe nhàm chán chờ đợi cô.
Gió thổi qua, bóng cây xào xạc rung động, lay động vạt áo đen của anh.
Chàng trai xa cách hai tháng gương mặt vẫn như xưa, mọi đường nét đều khiến cô rung động.
Có lẽ là bởi vì có một bộ lọc, Diệp Phục Thu chỉ cảm thấy Kỳ Tỉnh hiện tại còn lạnh lùng hơn lúc mới quen, vẻ sắc sảo, gai góc đã vơi đi nhiều khi đứng dưới tán hoa trong gió nhìn anh điềm đạm hơn rất nhiều.
Cô không khỏi tự hỏi, nếu như chưa từng có quá khứ tàn nhẫn kia, liệu anh có như bây giờ không?
Nhẹ nhàng, tùy tiện, lịch sự.
Đúng lúc này, như thể có thần giao cách cảm, cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, Kỳ Tỉnh ngước mắt lên đối diện với ánh mắt chăm chú xa xăm của cô.
Sau khi nhìn thấy cô, sự lười biếng quen thuộc trên người anh lại xuất hiện, anh quơ túi, nghiêng đầu ý bảo cô đi đến bên cạnh mình.
Rõ ràng chưa đến hai tháng, lại giống như hai năm không gặp nhau, Diệp Phục Thu thậm chí có chút muốn khóc, tất cả nhớ nhung cuồn cuộn dâng trào, thúc giục cô bước đi.
Diệp Phục Thu lập tức nở nụ cười, chạy về phía anh.
Trong lòng cô hò hét vô số lần tên của anh, đi đến độc chiếm vòng tay của anh.
Kỳ Tỉnh đi về phía trước vài bước nghênh đón cô, anh mở rộng hai tay, đón cô vào lòng.
Mùi thơm quen thuộc xâm nhập hơi thở, hai mắt Diệp Phục Thu nóng lên, cô ôm chặt eo của anh: “Anh về rồi!”
“Sao không nói cho em biết.”
Kỳ Tỉnh hôn lên đỉnh đầu cô, vuốt ve lưng cô như trấn an chú mèo con: “Muốn cho em một niềm vui bất ngờ.”
“Mới hai tháng, sao lại gầy thế này.”
Diệp Phục Thu buông anh ra, sau đó nâng mặt anh lên, để hình dáng của Kỳ Tỉnh phủ đầy trong tầm mắt, ánh mắt cô khẽ rung động: “Em không sao, chỉ là nghỉ Đông đi theo công ty thực tập có chút mệt mỏi, anh cũng vậy, sao lại gầy đi nhiều như vậy.”
“Ở bên Mỹ ăn không ngon sao?””
Kỳ Tỉnh thở dài, kéo dài giọng điệu: “Đương nhiên, đồ ăn của người da trắng còn khó nuốt hơn cả đồ cho heo ăn.”
“Mỗi ngày đều nhớ cơm nhà.”
“Hôm nay dì nhất định sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon nhất cho anh.” Diệp Phục Thu mỉm cười, nhón chân ôm cổ anh.
Những động tác báo trước như này của cô, anh đã quá quen thuộc, Kỳ Tỉnh cúi đầu, thuận thế hôn lên môi cô.
Gió vẫn thong thả lướt qua, quấy nhiễu cả hàng cây bên đường thành tiếng rì rào.
Đôi nam nữ ở dưới tán cây ôm hôn tình tứ.
Hơn một tháng không hôn môi, Diệp Phục Thu hơi có chút lui bước, khi bị anh cuốn lấy đầu lưỡi khuấy động một lúc thì cô không thở nổi.
Cô chật vật ấn nút tạm dừng, vội vàng kéo đứt sợi chỉ giữa hai môi: “Chờ…… chờ đã.”
“Có thể chờ một chút.” Kỳ Tỉnh giúp cô lau sạch miệng, ám chỉ mập mờ bên tai cô: “Đồ chơi nhỏ mua cho em, đã sạc đầy điện rồi đúng không.”
“Lần trước thấy em làm quá ngốc, buổi tối dạy em dùng.”
Nhớ tới đêm đó, Diệp Phục Thu ngượng đỏ mặt, đấm vào ngực anh: “Em mới không muốn dùng nữa!”
Thứ kia quá mạnh, cô căn bản là không chịu nổi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Cũng đúng.” Kỳ Tỉnh khẽ cười: “Anh về rồi, thì dùng món không cần sạc điện đi.”
Diệp Phục Thu trừng mắt nhìn anh, giống như đối phương nói thêm nửa câu nữa thì cô sẽ thật sự tức giận.
“Không đùa em nữa, anh sai rồi.” Kỳ Tỉnh ôm cô, mở cửa xe: “Đi thôi, đưa em về trước.”
Cô quay đầu lại hỏi: “Anh chưa về thẳng nhà à?”
“Ừhm, xuống máy bay thì đi gặp em trước.” Kỳ Tỉnh nhét cô vào trong xe, nói: “Còn chút việc, tối nay anh về.”
…………
Đưa Diệp Phục Thu về nhà, Kỳ Tỉnh đạp chân ga trực tiếp chạy về phía núi Ám Hương.
Phòng khám của Trần Dung. Trần Dung cùng trợ lý riêng Tiểu Trần đã ở nơi đó chờ anh rất lâu.
Tạm biệt cô gái nhỏ, mặt mày Kỳ Tỉnh dần trút đi lớp ngụy trang ôn hòa, sự lạnh lẽo và âm trầm trong xương cốt lại chiếm cứ linh hồn một lần nữa.
Phòng khám đã đến thời gian tan tầm, rất nhiều người đi ra ngoài, chỉ có anh đối nghịch dòng người, giẫm lên chiếc bóng đen kịt đi vào.
Kỳ Tỉnh đẩy cửa phòng khám chuyên dụng ra, anh tựa vào khung cửa, đối diện với ánh mắt hai người bên trong.
Vẻ mặt của Tiểu Trần và Trần Dung nặng nề, biểu cảm lạnh nhạt của Kỳ Tỉnh mang theo sự trêu ghẹo: “Làm gì vậy, nhìn tôi với ánh mắt như nhìn người chết là sao.”
Nói xong anh đi vào, còn thuận tay đóng cửa lại, đến sofa đơn lười biếng ngồi xuống, thở ra một hơi.
Trần Dung mặc áo blouse trắng, anh ấy trao đổi ánh mắt với Tiểu Trần rồi đứng lên đi tới bên cạnh Kỳ Tỉnh, vén tay áo sơ mi của anh lên—— dấu vết đáng sợ tung hoành mới cũ rõ ràng.
Trần Dung nhíu mày, lại xốc áo sơ mi của anh lên, bụng cũng có.
Những vết thương vẫn chưa phai màu, rõ ràng là vết thương mới.
Chỉ cần đâm lên trên một chút nữa là trúng tim và phổi.
Tiểu Trần nhìn đồng hồ điện tử trên cổ tay trái, nói: “Cô Diệp có lẽ không thể tượng tượng được rằng nhịp tim hai tháng nay cô ấy kiểm tra, căn bản không phải của anh.”
Kỳ Tỉnh lặng lẽ kéo quần áo của mình che đi những vết sẹo, trêu chọc: “Bác sĩ Trần, lần sau trước khi cởi quần áo, tốt xấu gì cũng báo trước một câu chứ.”
“Còn chưa chuẩn bị tâm lý.”
Trần Dung lắc đầu: “Cũng chỉ có cậu, đã như vậy rồi còn có thể đùa giỡn.”
“Tốt cũng là sống một ngày, xấu cũng là sống một ngày.” Kỳ Tỉnh ngửa đầu, ánh mắt ảm đạm: “Có gì mà phải khóc lóc buồn rầu chứ.”
Nói xong, anh nhìn chằm chằm vào trần nhà, một bàn tay dần dần nắm thành nắm đấm, mu bàn tay nổi gân xanh, vô số cảm xúc phức tạp cấp bách chờ bùng nổ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sau một khắc, Kỳ Tỉnh cắn má, tức giận: “Chuyện bố Diệp Phục Thu là Diệp Bình, vì sao không nói cho tôi biết sớm một chút.”
Tiểu Trần thở dài, thì thầm nói: “Cái này phải hỏi chính cậu.”
“Lúc trước khi chọn người để tài trợ, cậu căn bản không xem kỹ hồ sơ của cô Diệp.”
“Đúng vậy, cho nên tôi đáng đời.” Kỳ Tỉnh cúi đầu, vuốt ve lông mày, che đi nụ cười bệnh hoạn đáng sợ: “Mẹ tôi chọn người rồi để tôi chọn lại, là tôi chỉ liếc nhìn ảnh cô ấy đã quyết định.”
“Đều là tôi đáng đời.”
“Lúc tôi gặp cô Diệp, bố cô ấy bị liệt nằm trên giường, trong tư liệu người khác đưa cho tôi, căn bản không có ảnh chụp của bố cô ấy, chỉ có ảnh ngày thường.” Tiểu Trần nói, hết sức phức tạp: “Ai ngờ, anh vẽ bao nhiêu khuôn mặt, thuê nhiều người tìm khắp thế gian, không ngờ lại là bố của cô ấy……”
“Chẳng trách mấy năm nay, chúng ta vẫn không tìm thấy ông ta, ông ta gần như biến mất, không hề có ghi chép về lịch sử làm việc của ông ta ở bất cứ đâu.”
Anh cúi đầu, không biết nên vui mừng hay tiếc nuối: “Thì ra là người thực vật……”
Lúc này, Trần Dung – với tư cách là bác sĩ điều trị chính nói xen vào: “Hiện tại việc quan trọng nhất, chẳng lẽ không phải là thân thể của cậu sao.”
Thời điểm đó, cuối cùng anh ấy cũng biết được tất cả mọi chuyện xảy ra với Kỳ Tỉnh.
Diệp Phục Thu đeo đồng hồ theo dõi nhịp tim của Tiểu Trần, cũng không biết hai tháng nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay ngày Kỳ Tỉnh ra nước ngoài, khi anh biết được “kẻ thù” mình tìm kiếm nhiều năm lại là bố của bạn gái, đến Mỹ thì chứng cuồng loạn xâm chiếm anh như cơm bữa.
Như virus bùng nổ, nó di chuyển theo máu và hủy diệt tất cả các cơ quan trong cơ thể.
Tần suất phát chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh càng ngày càng nhiều, mức độ càng ngày càng nặng. Có một lần, mãi cho đến khi anh dùng nhát dao thứ ba đâm vào chính mình, máu chảy đầy đất mới khôi phục thần trí.
Anh suýt chút nữa đã hôn mê vì mất máu quá nhiều.
Mấy lần náo loạn vào bệnh viện, sau khi đi ra lại phát tác, lại bị thương.
Hơn hai tháng, gần như lấy đi nửa cái mạng của anh.
Kỳ Tỉnh không cho bất kỳ ai tiết lộ tin tức, chuyện này chỉ có Trần Dung và Tiểu Trần biết.
Tiểu Trần sang Mỹ cùng anh hai tháng, cũng không đành lòng nhìn thấy anh tự hại mình nữa, không nhịn được nói: “Tôi vẫn muốn nói, Kỳ Tỉnh, cậu đã trở lại, có nghĩa là chuyện này chắc chắn không giấu được nữa.”
“Trừ khi cậu cao chạy xa bay, vĩnh viễn không để cô Diệp nhìn thấy cậu nữa, nếu không sớm muộn gì cậu cũng bị lộ tẩy.”
“Chứng cuồng loạn của cậu bây giờ, không phân biệt trắng đen ngày đêm, ba ngày đã có thể phát tác hai lần rồi, cậu cảm thấy cậu giấu được sao?”
“Bởi vì cậu biết, một khi vạch trần mối quan hệ này, một khi cậu ra tay truy cứu để trả thù, cậu và cô Diệp chắc chắn sẽ kết thúc.” Tiểu Trần đoán, phân tích: “Cho dù cậu không quan tâm, tính tình cô Diệp như vậy, cô ấy còn có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà ở bên cạnh cậu sao?”
“Cô ấy nhất định sẽ tự trách, ở bên cậu, cô ấy sẽ nghĩ những chuyện cậu đã phải trải qua không thể không liên quan đến bố cô ấy. Với nút thắt trong lòng đó, cô ấy sẽ không chấp nhận được.”
Kỳ Tỉnh rũ mắt xuống, nghe đối phương chuyển từng chuyện mà anh đã sớm nhìn thấu lên trên mặt bàn, để anh phải đối mặt một cách tàn nhẫn.
Anh bướng bỉnh nói: “Cô ấy sẽ gọi tôi tỉnh lại.”
“Cho nên bây giờ cậu ……” Tiểu Trần cười châm chọc, như cảm thấy anh giả ngu: “Định buông bỏ tất cả, đúng không?”
Kỳ Tỉnh nhíu mày, ánh mắt trở nên tàn nhẫn: “Tôi không có nói rằng tôi muốn……”
Lời của anh đột nhiên bị đối phương cắt đứt: “Cậu muốn! Tôi còn không hiểu cậu sao?!”
Tiểu Trần nhìn thầy của mình, bóp nát hiện thực, tách ra cho anh xem: “Nếu như cậu thật có thể buông bỏ, hai tháng này vì sao cậu lại chuyển biến xấu nhanh như vậy!”
“Cậu biết giữa báo thù và cô Diệp, cậu chỉ có thể chọn một! Cậu muốn vì cô ấy mà từ bỏ!”
“Nhưng cậu tự hỏi lại mình xem, tại sao rõ ràng đã chọn từ bỏ mà tình hình của cậu lại xấu đến nỗi như bây giờ, ngay cả mạng cũng sắp không giữ được!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trước khi làm trợ lý, Tiểu Trần là một sinh viên chuyên ngành tâm lý rất chăm chỉ, anh ấy rất giỏi quan sát và suy đoán, cho ra kết luận: “Bởi vì tiềm thức của cậu.”
“Cậu chỉ cần nhìn cô ấy, nghĩ đến cô ấy, nghĩ đến những thứ có liên quan đến Diệp Phục Thu, cậu sẽ không nhịn được mà nghĩ đến gương mặt của bố cô ấy!”
“Gương mặt mà cậu dán đầy căn phòng tối kia! Gương mặt cậu hận nhiều năm như vậy!”
Những ngón tay đang buông lơi của Kỳ Tỉnh đột nhiên run lên.
Tiểu Trần nói đến mức tệ nhất: “Cậu có tin không, cậu lại ở cùng cô ấy, sớm muộn gì cũng chết.”
“Cậu sẽ chết trong tay chính mình, còn cô ấy cũng sẽ áy náy cả đời.”
“Bởi vì quyết định nửa vời này của cậu.”
Trần Dung cứ mãi trầm mặc ngồi ở một bên, bi ai tán thành kết luận của cháu trai mình.
Thuốc lòng thành tâm ma, khi đường biến thành độc, đương sự rốt cuộc là lựa chọn lui bước bảo vệ bản thân hay là liều mạng trầm luân đây.
Kỳ Tỉnh ngồi tại chỗ, giống như một cây cung đã căng dây, cứng ngắc, bất động, giống như ngay sau đó sẽ vỡ vụn.
Hiện thực như từng tảng băng đâm lên người anh, đông lạnh đến mức ngay cả máu cũng không chảy ra được.
Sau một lúc lâu, yết hầu anh khẽ chuyển động, lặp lại bằng giọng khàn khàn.
“…… Cô ấy sẽ đánh thức tôi.”
Bả vai Tiểu Trần sụp xuống, nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Anh ấy và Kỳ Tỉnh có giao tình nhiều năm, cũng coi như bản thân là nửa người bệnh luôn rồi. Cho dù như thế nào, anh ấy cũng khó có thể trơ mắt nhìn đối phương cứ như vậy chờ đợi cái chết mãn tính của mình.
Anh ấy không thể lý giải, anh ấy cho rằng không có người nào hay cảm xúc gì có thể đặt trên cả sức khỏe của bản thân.
Bảo vệ bản thân là bản năng của con người.
Lùi một vạn bước mà nói, cho dù việc anh tự mình hại mình có thể bị gián đoạn thì chứng cuồng loạn tổn thương hệ thần kinh này phát tác với tần suất cao như này, cũng sẽ tạo thành vết thương khó có thể khôi phục đối với não bộ của anh.
Dù sao, đều là hủy diệt không thể đảo ngược.
Sao Kỳ Tỉnh không hiểu những điều này chứ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh đã trải qua hết lần này đến lần khác những lựa chọn, giằng xé, đau khổ rồi mới đến được sự buông bỏ.
Mới có câu trả lời thản nhiên và quyết đoán như bây giờ.
Trên cổ tay vẫn còn giữ dây buộc tóc màu hồng nhạt mà cô gái quên lấy, Kỳ Tỉnh thong thả vuốt ve nó, ánh mắt lưu luyến: “Cậu không hiểu đâu.”
Anh tự giễu nâng khoé môi.
“Tôi không thể sống thiếu cô ấy.”