Chương 57: Tôi quay người khi máy đánh chữ dừng lại ở tên hung thủ
Giữa tháng Một, kỳ nghỉ Đông của đại học Nam Sơn diễn ra đúng hạn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Phục Thu hoàn thành chương trình của nửa kỳ học đầu ở đại học Nam Kinh với thành tích xuất sắc, biểu hiện của cô ưu tú đến mức ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng thấy đáng tiếc khi cô không phải sinh viên theo học bốn năm ở đây. Nhưng cũng phải cảm thán rằng chỉ có sinh viên thi đậu đại học Sùng Kinh mới có thể bộc lộ tinh thần học tập vượt trội như vậy.
Ngày nghỉ đầu tiên, cuối cùng Diệp Phục Thu cũng ở nhà họ Kỳ với dì Mai cả ngày.
Dì Mai không vì chuyện của cô và Kỳ Tỉnh mà đối xử lạnh nhạt với cô, đây là chuyện Diệp Phục Thu cảm thấy rất may mắn, vì cô sợ dì Mai không thích cô nữa.
May thay dì vẫn cưng chiều cô như cũ.
Sáng ngày thứ ba, Kỳ Tỉnh đưa cô ra sân bay.
“Anh đưa hành lý cho em đi.” Diệp Phục Thu nhìn anh giúp mình xách hành lý suốt chặng đường không buông tay, sắp đi qua cửa kiểm tra an ninh, mà anh lại không thể đi theo.
Kỳ Tỉnh tìm một chiếc xe đẩy hành lý, xếp hành lý gọn gàng lên xe rồi mới giao cho cô.
Vừa định buông tay, anh đột nhiên nói: “Hay là anh đưa em đến Tân Dương, đi cùng em đến đoạn cuối. Sau đó em xuống máy bay, anh sẽ quay về vịnh Tiêu Quảng Đông.”
Diệp Phục Thu không nhịn được cười cười, cô muốn cười anh nhưng lại sợ bị “trả thù”: “Này, Kỳ Tỉnh, từ khi nào anh trở nên dính người như thế?”
Sau khi nghe từ đó Kỳ Tỉnh sửng sốt, anh không dám tin, lặp lại: “Dính người?”
Anh cà lơ phất phơ lắc lắc bả vai cô, ép nặng giọng xuống: “Diệp Phục Thu, em tự nghĩ xem từ đó có hợp với anh không?”
Diệp Phục Thu bị lắc đến mức tiếng cười cũng không liền mạch: “Giận quá hóa cuồng, anh lúc nào cũng vậy.”
Tán gẫu kết thúc, cô nhớ tới cuộc điện thoại trước khi máy bay cất cánh lần cô về Tân Dương trước đây.
Vì thế Diệp Phục Thu học theo người trước mặt, cô chắp hai tay sau lưng, kiễng chân thể hiện tư thế của một cô gái, nhắc lại chuyện cũ: “Kỳ Tỉnh, đừng quá nhớ em nha.”
Kỳ Tỉnh vừa nghe vậy thì lập tức biết cô đang lặp lại lời anh nói lúc trước, khẽ quát một tiếng.
Ngay sau đó anh cúi người, nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Tại đại sảnh sân bay người đến kẻ đi không ngừng vậy mà họ cứ thế hôn môi một cách công khai.
Anh mút môi cô hai cái rồi lùi lại nửa bước, đối diện với cô gần trong gang tấc.
Kỳ Tỉnh nhếch môi, nhẹ nhàng nói: “Anh nhất định sẽ nhớ em.”
Trong lúc nhìn đối diện như thế, Diệp Phục Thu e lệ lại nóng bừng cả mặt.
…………..
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Xuyên qua vô số mây trắng, dưới ánh mặt trời chiếu trực tiếp, cô dần rời xa khu vực vịnh Tiêu Quảng Đông.
Trước khi ngủ thiếp đi, cô nhớ tới đêm giao thừa mười mấy ngày trước.
Sau khi đếm ngược, anh đưa cô đến căn hộ của anh.
Bầu không khí đêm giao thừa không giống với ngày thường, đêm đó như đêm hẹn hò đặc biệt mang đến cho các đôi tình nhân bầu không khí như một thanh mật ong trong rượu Whisky.
Thoạt nếm thử không có gì khác biệt, nhưng nếu ngâm lâu và thấm hương vị, thanh mật ong ngọt ngào chắc chắn sẽ trở thành chất kích thích càng cay độc.
Chiếc váy trắng trên người cô gái trở thành thứ anh yêu thích.
Ngón tay Kỳ Tỉnh thoáng mang theo một chút cảm giác thô ráp hơn làn da cô, năm ngón tay như vậy từ đầu gối cô thuận thế mà đi lên, lướt qua từng tấc da tinh tế của cô, tạo ra từng chuỗi run rẩy liên tiếp.
Chiếc váy trắng thuần khiết vặn vẹo như lá sen, mép váy cuộn lên rồi lại hạ xuống, gấp lên lại bằng phẳng.
Nụ hôn nồng nhiệt đã sớm không thể thỏa mãn cơn khát trên tấm ga giường, cô ngửa cằm ra, hé miệng nghênh đón tất cả những sự cắn nuốt và cho đi của anh.
Giống như chú mèo ngửa đầu đón nước uống khi trời mưa.
Đến bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác thô ráp của quần anh khi cọ xát trên đùi cô.
Anh thích hôn môi cô không ngừng, dây dưa đầu lưỡi cô và in dấu ấn lên cổ cô.
Mà cô cũng giống anh, trầm mê vào lúc đó, cô ôm lấy bả vai rộng lớn của anh, đầu ngón tay bất lực xuyên qua mái tóc đen của anh, nghe hơi thở anh dần trở nên thô ráp, đắm chìm trong cảm xúc rung động của anh.
Máy bay xóc nảy kịch liệt, loa phát thanh trong máy bay vang lên tiếng tiếp viên hàng không dịu dàng trấn an tất cả hành khách ngồi vững vàng, thắt dây an toàn chờ máy bay đi ngang qua vùng khí lưu.
Hồi ức đẹp đẽ của Diệp Phục Thu cũng bị rũ bỏ nhờ cơn lay động này, cô sờ nhẹ lên gò má nóng rực, nhanh chóng đóng cửa sổ nhỏ vào rồi nhắm mắt lại.
Chắc chắn là do phơi nắng nên mới nóng như này.
Xuống máy bay, Diệp Phục Thu đi tàu điện ngầm từ sân bay về nhà.
Kỳ Tỉnh sắp xếp cho gia đình họ ở trong khu dân cư trung tâm thành phố, giao thông thuận tiện đến không ngờ. Hồi cô học cấp hai, đã từng đi học bằng xe buýt đường dài mỗi ngày, tốn mất một hai giờ, thời gian đáng lẽ nên ngồi ở nhà và học tập an toàn lại chỉ có thể gắng gượng vội vã trên đường chẳng khác nào ép nước từ bông.
Hiện tại thì tốt rồi, ngay cả di chuyển từ sân bay về đến nhà cũng không quá một giờ là có thể đến nơi.
Diệp Phục Thu thật sự sợ mình quen với loại thuận tiện và sự tuyệt vời này, càng sợ người nhà quen với điều đó hơn.
Đau khổ không phải là dồn hết toàn lực nhưng không có được, mà là có được rồi lại mất đi, nhớ lại quá khứ mới phát hiện đó chỉ là một giấc mộng vốn không thuộc về mình.
Hôm nay mọi người đều ở nhà và đã nấu xong món cô thích ăn nhất từ sớm rồi chờ cô ở nhà.
Rốt cuộc cô vẫn là sinh viên, kỳ nghỉ Đông thoải mái khiến cô cũng cảm thấy hưng phấn.
Lâu Kỳ cũng đã về tới Tân Dương, tối hôm qua hai người còn nói chuyện phiếm trên wechat. Họ dự định đợt nghỉ Đông này hẹn cùng nhau tìm một chỗ làm thêm để tiết kiệm chút tiền.
Tuy nhiên, cô là vì để tích góp tiền, còn Lâu Kỳ xuất thân từ gia đình khá giả nên phần lớn là cảm thấy ở nhà nằm không nhàm chán, vừa hay làm bạn với cô nên muốn đi để mở rộng thêm trải nghiệm sống.
Hai người đi khắp nơi tham khảo ứng tuyển, cuối cùng tìm được một công việc thực tập ngắn hạn ở một phòng làm việc truyền thông trong kỳ nghỉ Đông. Lương không nhiều nhưng vì có liên quan đến chuyên ngành họ theo học và đối với việc học ba năm tới của họ nhất định có ích không có hại nên hai người thương lượng, cho dù nhận ít tiền một chút cũng chọn công việc này.
Những thực tập sinh ít tiền là hữu ích nhất, các hoạt động và hạng mục của công ty hận không thể vắt kiệt sức của các thực tập sinh như họ, Diệp Phục Thu và Lâu Kỳ ngày nào cũng bôn ba mệt mỏi bận rộn đến mức mí mắt cũng sắp không có thời gian chớp.
Cứ như vậy ngày đêm luân phiên, thời gian chạy đến cuối tháng Một, khi sắp sang năm mới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tân Dương – thành phố mùa Đông của phương Bắc dần được bao phủ bởi màu sắc để đón Tết Âm lịch, dù gió có lạnh đến đâu cũng được các ca khúc chúc mừng năm mới tuần hoàn của các cửa hàng ven đường lan tỏa sự ấm áp.
Diệp Phục Thu có nhà họ Kỳ tài trợ nên về cơ bản dù học ở trường đại học trọng điểm quốc gia cũng không tốn nhiều tiền lắm. Gia đình cô ở trong nhà của Kỳ Tỉnh lại tiết kiệm được khoản tiền thuê nhà nửa năm một lần.
Kết quả là năm nay, nhà họ giảm bớt được một số tiền lớn.
Cho dù trong nhà còn có một bệnh nhân không biết khi nào mới có thể tỉnh, nhưng bà nội đã nói với cô rằng cuộc sống này là đang càng ngày càng tốt lên.
Người một nhà tiếp tục nỗ lực, nuôi dưỡng Tiểu Xuân đến khi tốt nghiệp đại học thì nhà họ sẽ không bao giờ phải chịu khổ như vậy nữa.
Nghe bà nội nói vậy, Diệp Phục Thu cũng cảm thấy cuộc sống thật sự sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Tuổi tác người lớn trong nhà cũng đã cao, dù có khả năng đến đâu cũng chỉ kéo dài được thêm hai ba năm nữa. Cô phải lớn nhanh lên một chút, sau khi tốt nghiệp nhanh chóng tìm một công việc rồi nhận lấy cây gậy bàn giao cuộc sống từ trong tay bà nội.
Người nhà họ ít nên đón Tết cũng vắng vẻ, vì thế cô của cô để cho bọn nhỏ nhà bà ấy theo chồng về nhà bà nội, một mình bà ấy về nhà mẹ đẻ cùng họ đón năm mới, mấy năm nay đều như thế.
Truyền thống trong nhà Diệp Phục Thu là sẽ ăn sủi cảo sau khi đón giao thừa lúc mười hai giờ đêm, nhưng bà nội của cô đã lớn tuổi, thức không nổi nữa cho nên họ đã ăn lúc hơn mười giờ.
Bữa cơm trưa 30 Tết là bữa thịnh soạn nhất.
Vừa thức dậy, Diệp Tri Xuân đã ôm điện thoại ngồi trên sofa không ngừng trò chuyện trên mạng với bạn học và chơi game, người lớn bận rộn ở phòng bếp cũng mặc kệ cô ấy. Cô ấy là đứa nhỏ nhất trong nhà nên cũng được nuông chiều nhiều nhất.
Diệp Phục Thu quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài, dọn cũ đón mới một lượt.
Sau khi thu dọn xong, Diệp Phục Thu xoa thắt lưng đau nhức, cô rửa sạch tay rồi rón rén tới gần phòng ngủ của bố cô.
Đẩy cửa ra, căn phòng tràn ngập ánh mặt trời sạch sẽ tinh tươm, cô đi về phía giường nhìn bố cô đang ngủ say, cười nói: “Bố, năm mới rồi.”
Cô lấy từ trong túi ra một phong bì màu đỏ, đặt ở dưới gối đầu của ông: “Con làm thêm ở vịnh Tiêu Quảng Đông kiếm được tiền, năm mới may mắn, con gái cho bố một bao lì xì nhỏ, bố cũng đừng nói cho Tiểu Xuân biết nhé, nếu không em ấy lại náo loạn với con.”
Tự nói xong, cô dựa lưng vào ghế tựa nghỉ ngơi thật lâu, giống như chỉ có nơi có bố, cô mới có thể gỡ bỏ tất cả căng thẳng trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Lúc này, cửa truyền đến động tĩnh, cô vừa quay đầu lại thì thấy cô của cô đi vào.
Cô của cô đi tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Diệp Phục Thu, nói: “Nói chuyện với bố à?”
“Dạ.” Diệp Phục Thu cong đuôi mắt, nói: “Chúng ta ở bên ngoài náo nhiệt như vậy, sợ ông ấy ở một mình cô đơn.”
“Sáng nay bố cháu đã trở mình chưa? Có lau qua người không?” Cô của cô nói.
Cô gật đầu: “Sáng nay bà nội làm xong cho ông ấy rồi ạ.”
Cô của cô thở dài: “Cũng chính là bà nội cháu, cho dù đi thuê hộ lý cũng chưa chắc có thể hầu hạ tốt như vậy.”
Nói xong, bà ấy vui vẻ, vỗ nhẹ lên chân của bố Diệp Phục Thu, nói: “Trước kia khi còn bé, bà nội cháu thương bố cháu nhất, cái gì ngon, cái gì vui, đều cho ông ấy trước.”
“Nhưng bố cháu lại đặc biệt thương cô, bà nội cháu mua cho ông ấy một bọc bánh ngọt, ông ấy sẽ cho cô chọn trước.”
Diệp Phục Thu thích nghe những chuyện quá khứ này, nghe vẫn chưa đủ: “Còn có chuyện gì trước kia, cô nói nhiều một chút đi.”
“Ầy, lớn tuổi rồi nên quên hết.” Cô của cô phất tay: “Hơn nữa trước kia nhà mình nghèo, cuộc sống quá khổ, có cái gì đáng nhớ chứ.”
“Nếu ông nội cháu còn sống thì tốt rồi, còn có thể giúp bà nội cháu chia sẻ chút gánh nặng, đáng tiếc, cơ thể người già không khỏe.”
Diệp Phục Thu gật đầu, biết họ không dễ dàng gì, nhà họ Diệp từ đời trước đã không giàu có, thế hệ này tốt lên đôi chút thì con trai họ – trụ cột chính trong nhà lại thành ra như vậy.
Cô nhớ lại, bỗng nhiên nhắc: “Thời gian trước, cháu nằm mơ thấy bố cháu.”
Cô của cô hỏi: “Ơ, mơ thấy gì vậy?”
“Mơ thấy……” Diệp Phục Thu không muốn nhớ lại, giọng trầm hơn rất nhiều: “Ngày ông ấy gặp chuyện không may.”
“Lẽ ra cháu không nên chạy lung tung.”
Cô của cô nhìn cô, hiểu rằng đứa nhỏ này hiểu chuyện tới mức khiến người ta đau lòng, chính bởi vì quá hiểu chuyện cho nên luôn ôm hết mọi chuyện lên người mình.
Một đứa bé lại đảm đương nhiều như vậy.
“Muốn trách cũng trách ông ấy.” Cô của cô nói: “Ai bảo ông ấy đi làm công nhân bên ngoài rồi tính tình đều hỏng bét, sao không thành thật sống một cuộc đời lương thiện đi, vừa trở về đã không đâu vào đâu cả.”
Diệp Phục Thu nhìn về phía cô của cô, ngược lại sinh ra tò mò với chuyện năm đó, lúc trước cô còn nhỏ, đến bây giờ ký ức đều là mảnh nhỏ còn sót lại.
“Cô, bố cháu thật sự trở nên tệ bạc sao?”
“Bố cháu ấy hả, tuyệt đối là một người thật thà tận xương cốt, nhưng cháu phải biết rằng.” Tuy trình độ văn hóa cô của cô không cao, nhưng luôn có rất nhiều đạo lý thô sơ: “Hoàn cảnh có thể tha hoá một người.”
“Nếu mỗi ngày ông ấy đều tiếp xúc với những người đàn ông không đứng đắn kia, thời gian dài con người làm sao có thể không thay đổi chứ, ông ấy còn không ở trước mặt chúng ta, không ai quản ông ấy.”
Diệp Phục Thu nhìn về phía bố cô, mấy ngày trước vừa cạo râu xong, sao dưới cằm lại toát ra một tầng râu mỏng rồi.
Ánh mắt cô tràn đầy ưu thương, nói: “Cô, cô cũng cảm thấy bố cháu đã phạm sai lầm sao?”
“Cô cảm thấy ông ấy thật sự làm ra chuyện không xứng đáng với mẹ cháu sao?”
Cô của cô thở dài, vỗ đùi mình, không có cách nào nói: “Có hay không, bây giờ ông ấy cũng không thể nói ra, chúng ta đâu biết được.”
“Cho nên, mới không có cách nào giữ mẹ cháu lại, chúng ta căn bản không biết rốt cuộc có chuyện đó hay không.”
Diệp Phục Thu nhìn cô của cô, ánh mắt lay động bi thương: “Cho nên thật ra cô cũng nghi ngờ ông ấy.”
Cô của cô do dự một lúc lâu, vẫn nói: “Cô là chị của ông ấy, sao cô nỡ nghi ngờ ông ấy được.”
“Em trai cô là người như thế nào, cô còn không biết sao?”
“Đã qua nhiều năm như vậy.” Cô của cô ngước mắt nhìn Diệp Phục Thu: “Không phải cháu vẫn luôn không tin sao.”
Diệp Phục Thu gật đầu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đúng vậy, lúc trước quá xúc động, thấy mẹ đau khổ phẫn nộ như vậy bản thân cô cũng đánh mất lý trí.
Nhưng sau đó nghĩ lại, vì sao lại không thể tin tưởng bố cô chứ.
Ông đi ra từ những nơi xa hoa trụy lạc kia, nhưng cũng không có bất kỳ hành động khác thường nào, không phải sao.
Ngược lại những người ở cùng ông lúc đó, rất xa lạ.
Cô của cô đứng dậy, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Được rồi, gần sang năm mới đừng mất hứng, cũng đừng nói những lời này trước mặt bố cháu nữa.”
“Ra ngoài đi, lát nữa ăn cơm.”
Diệp Phục Thu gật đầu, đứng dậy theo cô của cô ra khỏi phòng ngủ.
Người một nhà tụ tập cùng một chỗ, cố gắng chuẩn bị một bữa cơm trưa phong phú nhất, bình thường không nỡ mua, không nỡ ăn, hôm nay đều mang lên bàn.
Người lớn tuổi chỉ có một chút khẩu vị, nhìn bọn nhỏ ăn vui vẻ, họ đều thỏa mãn.
Vừa là bữa cơm tất niên đêm ba mươi, vừa là bữa cơm trưa ngày bình thường nhất của gia đình.
Chỉ cần người nhà ở cùng một chỗ, bất kể là cơm rau dưa hay là một bàn cơm xa hoa thịnh soạn, đều có thể ăn được, thể xác và tinh thần đều hạnh phúc.
Ăn cơm xong, cô của cô và bà nội ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm xem tivi, cô mặc áo lông, xách mấy túi rác xuống lầu.
Mùa Đông ở Tân Dương khô, độ ẩm không khí rất thấp, nhưng sức mạnh có thể khiến người ta chảy máu mũi này lại cho Diệp Phục Thu – một người sinh ra và lớn lên ở bản xứ, có cảm giác kiên định.
Từ giờ đến tối thời gian còn quá sớm để xem chương trình và gói sủi cảo, cô nghĩ không bằng đi vứt rác rồi đi dạo một mình một vòng.
Chỉ có điều đi dạo một mình trên đường, không khỏi có chút cô độc.
Diệp Phục Thu mang theo rác ra cửa tòa nhà, nhìn bầu trời trong xanh ngàn dặm không mây, dùng sức hít một hơi dưỡng khí ấm áp, nghĩ: Không biết màn tuyết tiếp theo khi nào mới trở về.
Cô về nhà đã nửa tháng và sửng sốt khi thấy tuyết không hề rơi.
Sau buổi trưa, trong khu dân cư yên tĩnh, túi nilon cô xách theo phát ra âm thanh ma sát sột soạt.
Trong những ngày vui vẻ với cả nhà, cô không ngừng nghĩ đến một người nào đó.
Diệp Phục Thu tưởng tượng trong đầu, trưa nay ba người nhà họ Kỳ sẽ ăn gì, sẽ nói chuyện gì, trong biệt thự sẽ trang trí thứ gì mới.
Cửa sổ phòng ngủ của cô, lại đón ánh mặt trời như thế nào đây.
Kỳ Tỉnh, sẽ như thế nào.
Nghĩ vậy, cô thở dài, nửa tháng không liên lạc khiến giờ phút này nỗi nhớ của cô đối với anh đã chạm tới cực điểm.
Càng nghĩ lại càng không vui, càng không vui sẽ sinh ra u uất khó hiểu.
Loại tính tình nhỏ nhen không có đạo lý này, làm cho cô không còn giống cô nữa.
Cứ như vậy ghét bỏ chính mình, Diệp Phục Thu mở thùng rác cỡ lớn ra, ném túi nilon vào rồi không nhịn được tăng mạnh lực tay ném rác để trút bỏ cơn giận.
Còn nhân tiện đá một cái.
Trong khoảnh khắc cô đá thùng rác bụp bụp, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Gần sang năm mới rồi, đá đá ném ném cái gì vậy.”
Diệp Phục Thu bỗng nhiên sững sờ, quay đầu lại——
Ánh mắt cô đối diện với ánh mắt Kỳ Tỉnh đang đứng tựa vào cột đèn đường.
Quả nhiên, chỉ có anh.
Chỉ có Kỳ Tỉnh, sẽ ở nơi lạnh lẽo, nói chuyện mang theo giọng mũi đặc thù và nông vơi.
Làm cho âm trầm phủ lên một tầng sương mù, càng thêm gợi cảm dễ nghe.
Anh mặc áo khoác lông ngỗng dày, chân dài lười biếng cong lên, dựa vào cột đèn, nhìn cô bằng ánh mắt mỉm cười.
“Đang trút giận vào thùng rác à?”
“Ai lại chọc em sao?”
Diệp Phục Thu vẫn không thể tin được.
Giờ phút này anh đáng ra đang vui vẻ cùng người nhà ở vịnh Tiêu Quảng Đông – nơi bốn mùa đều như mùa Xuân chứ, sao lại vượt qua ngàn dặm, đứng ở trước mặt cô thế này.
Từ chấn động, đến xác định, sau đó bộc phát niềm vui mãnh liệt.
Diệp Phục Thu không thể cười nổi nữa, cô nhấc chân chạy về phía anh: “Kỳ Tỉnh!!”
Kỳ Tỉnh mở rộng hai tay, vững vàng tiếp được cô gái đang chạy về phía mình. Vì anh không đứng vững, bị cô đụng phải nên lảo đảo lùi về phía sau nửa bước, chọc anh cười trầm thành tiếng.
“Tổ tông ơi, sao em có thể tràn đầy năng lượng như một con nghé con thế này.”
Diệp Phục Thu đâm đầu vào trong lòng anh, cô ngửa đầu sờ hai tay lên mặt anh, vẫn không thể tin được: “Thật sự là anh, anh thật sự đến Tân Dương rồi!?”
Cô cười đến mức hai má cứng đờ, đôi mắt lấp lánh: “Sao anh……”
“Không phải anh đã nói rồi sao.” Kỳ Tỉnh nắm tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay để ủ ấm, mở miệng trêu chọc: “Anh sẽ rất nhớ em.”
Diệp Phục Thu hưng phấn đến mức không biết nên làm gì, chỉ biết nhích lại gần anh hơn, ôm anh không buông tay.
Cô hướng nội lại xấu hổ, môi ấp úng nửa ngày cũng chỉ phấn khích nói một câu: “Em…… em cũng nhớ anh.”
Hai người không ở tại chỗ lâu nữa, Kỳ Tỉnh lái xe đưa Diệp Phục Thu đến phố thương mại ở trung tâm Tân Dương, nơi này ngày mai sẽ tổ chức hội chùa, ban ngày của ngày ba mươi Tết cũng có hoạt động và cửa hàng nhỏ ven đường.
Ngày nay, người ta luôn phàn nàn rằng tết Âm Lịch càng ngày càng không có mùi vị Tết. Ngày ba mươi, người dân không ở nhà nữa mà phần lớn đều lựa chọn sau bữa trưa ra ngoài tản bộ, đi dạo chợ, chủ động gia nhập vào bầu không khí Tết.
Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh cũng là một trong số đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đám đông rộn ràng nhốn nháo bao phủ bóng dáng sóng vai của họ, vì vậy hôm nay họ chỉ là cặp tình nhân bình thường trong ngàn vạn bóng người.
“Không phải mẹ anh chuẩn bị cho em rất nhiều áo mùa Đông sao.” Kỳ Tỉnh đã từng nhìn thấy những bộ quần áo đó, giờ nhìn chiếc áo bông màu đen có chút cũ kỹ trên người cô, hỏi: “Sao không mặc.”
“Quần áo kia quá đắt lại mới quá, về nhà không tiện mặc như vậy.” Diệp Phục Thu mỉm cười, nói cho anh biết: “Thâm tâm bà nội và cô của em sẽ không được thoải mái.”
Quần áo ngăn nắp xinh đẹp trên người đứa nhỏ không phải phụ huynh mua cho, bản thân cũng không mua nổi, không tránh được sẽ cảm thấy chua xót.
Kỳ Tỉnh hiếm khi suy đoán tâm tư người khác một cách cẩn thận, chứ đừng nói đến việc đồng cảm với người khác, nên đương nhiên anh không nghĩ tới việc này.
Anh gật đầu, thừa nhận sự hiểu chuyện của cô.
“Kỳ Tỉnh, bên kia có quán cà phê, anh muốn mua một ly nước ấm không?” Diệp Phục Thu mở điện thoại dùng app nhỏ đặt hàng: “Anh uống gì, mới ra loại quýt latte đấy, muốn nếm thử không?”
Xung quanh người lui tới chen vai quá nhiều, cô lại cúi đầu nhìn điện thoại, Kỳ Tỉnh sợ cô bị người ta đụng vào nên cứ ôm bả vai cô nhìn chung quanh.
Anh nói: “Latte quá ngọt, gọi cho anh một ly cà phê espresso Tahiti.”
Diệp Phục Thu gật đầu, bỗng nhiên cô sửng sốt ngẩng đầu cười trộm không có ý tốt, phát ra vài âm thanh không nhịn được.
“Kỳ Tỉnh, anh có thể nói thêm vài câu không?”
Kỳ Tỉnh nhìn cô, nhướng mày.
Lại muốn làm gì.
“Anh nhanh lên một chút.” Diệp Phục Thu kéo cánh tay anh, làm nũng: “Tùy tiện nói gì đó đi, nói mau.”
Kỳ Tỉnh bất lực nói: “Lại muốn làm gì nữa.”
Diệp Phục Thu bật cười, bả vai run rẩy, cô ngửa đầu và bật ra tiếng cười tinh tế hòa vào trời xanh.
Cô nhìn anh rồi dùng hai ngón tay nắm lấy cánh mũi của mình, bắt chước giọng mũi của anh: “Lại—— muốn—— làm—— gì.”
“Kỳ Tỉnh, giọng mũi của anh cũng quá nặng đi! Bị cảm sao?”
“Ha ha ha……”
Cô cười nhạo quá kiêu ngạo, rõ ràng đùa giỡn nụ cười lúc trước của anh, ánh mắt Kỳ Tỉnh đè nén, âm trầm cười: “Diệp Phục Thu, em to gan thật đấy.”
Anh vừa nói, Diệp Phục Thu lại cười.
Cô thích giọng nói như vậy của anh, có một sự quyến rũ đặc biệt, khiến cô cảm thấy Kỳ Tỉnh từ trên mây rơi xuống, là người thật.
Kỳ Tỉnh kéo cô đến một góc, nói thêm cô chỉ cười nên anh khẽ quát, không chút sát thương uy hiếp: “Có lúc em sẽ phải khóc đấy.”
Diệp Phục Thu cười đến mức nước mắt chảy ra, vừa muốn nói đừng nghịch nữa thì người trước mắt đã đột nhiên vòng qua eo cô.
Ngay sau đó, khung cảnh trước mặt cô bị che khuất——
Thế mà anh lại dám công khai hôn cô trong lúc đông người như vậy.
Diệp Phục Thu trừng to mắt, hàng lông mi dày rậm cong vút khẽ lay động, cô nắm lấy áo khoác ngoài của anh, cảm giác xấu hổ tăng vọt làm cho cô hoảng loạn cắn phải đầu lưỡi anh.
Mà đối phương dường như nghĩ đây là sự phản kháng của cô, vì thế nụ hôn càng thêm sâu.
Người đi ngang qua vô tình nhìn thấy, mặt ai nấy cũng đều lộ vẻ ngỡ ngàng trước vẻ đẹp đó, tất cả đều nở nụ cười rạng rỡ.
Họ từ một đôi tình nhân bình thường, vào giờ phút này biến thành một đôi tình nhân lớn mật lại nhiệt tình.
…………
Kỳ Tỉnh sợ lạnh, ở bên ngoài một thời gian dài, giọng mũi của anh sẽ càng đặc hơn.
Cho nên cuối cùng, anh lôi kéo cô trở về khách sạn, đổi cách làm ấm thân thể.
Chỉ có điều đến cuối cùng, người thật sự ấm áp đến choáng váng đầu óc chính là Diệp Phục Thu.
Hai người xa cách nửa tháng, sự khao khát về thể xác và tinh thần họ dành cho nhau giống như một đóa hoa Xuân bị mùa Đông kìm hãm, vội vã chui ra khỏi mặt đất để nở rộ.
Vừa đến chạng vạng tối trong khu vực thành phố đã dần dần có pháo hoa được đốt, cửa sổ sát đất của khách sạn cao tầng có thể nhìn thấy từng chùm pháo hoa màu sắc rực rỡ nổ tung trên cao.
Pháo hoa rực rỡ cùng dư âm liên tục chiếu sáng trên cửa sổ sát đất, dây dưa cùng một chỗ trên người họ.
Trong phòng, ngọn lửa của ngọn nến thơm ở đầu giường đong đưa không định hướng, khó có thể ổn định.
Âm thanh vụn vỡ hỗn loạn, tiếng động mạnh bạo vang lên làm cho sự tĩnh lặng của ngọn nến cũng phải ngượng ngùng.
Miệng Diệp Phục Thu tràn ngập hương vị ly cà phê espresso Tahiti của anh, nhưng giờ phút này cô lại muốn uống một chút rượu.
Cô phải về nhà vào ban đêm để người nhà không nghi ngờ, cho nên thời gian hạn chế càng làm tăng thêm sự kịch liệt có phần kích tình này.
Trong phòng, những hơi thở chồng chất lên nhau, âm điệu không đồng nhất đang bốc hơi.
Tiếp xúc da thịt với đối phương sẽ thiêu hủy lý trí con người, Diệp Phục Thu đang trong vòng tay và nụ hôn của anh, cô từng nhiều lần muốn vứt bỏ hết lo lắng để trao cho anh tất cả.
Ngay cả khi cô dường như có chút chưa sẵn sàng.
Diệp Phục Thu ôm lấy cổ anh, ngón tay cảm thụ gân xanh đang nhảy nhót của anh, chân như mềm nhũn ra.
Nhưng đối phương suy nghĩ nhiều hơn, càng có thể duy trì một phần kế hoạch trong hỗn độn tốt hơn cô.
Cho nên trước hết, Kỳ Tỉnh khiến cô vui vẻ trước.
Diệp Phục Thu còn non nớt vụng về trong mọi mặt, thậm chí còn chưa đủ “hiểu” chính mình.
Vì thế, trong ngày đầm ấm hạnh phúc sum vầy của gia đình này, Kỳ Tỉnh tự tay dẫn dắt để cô chính thức khám phá bản thân một cách trang trọng mà ngại ngùng.
Cô được anh dẫn dắt để lần đầu tiên nhận thức chính mình.
“Không được……”
“Ngoan, để anh xem.”
“Anh muốn xem, Thu Thu.”
Chỉ cần anh dỗ dành cô, bày tỏ mong muốn với cô, Diệp Phục Thu căn bản không thể từ chối.
Vì thế cô chậm rãi buông hai tay ra rồi đưa tay che kín khuôn mặt đỏ như cà chua.
Cô bây giờ giống như một con tôm bị luộc chín.
Anh dạy cho cô hết thảy, đầu tiên là làm mẫu rồi dụ dỗ cô tự chơi, sau đó tận hưởng vẻ hoạt bát khó kiềm chế lại xấu hổ đến rơi lệ của cô.
Có lẽ, cái này so với…… còn khiến anh cảm thấy thỏa mãn hơn.
“Kỳ Tỉnh… Kỳ Tỉnh…” Khi câu hỏi này được làm đến bước cuối cùng, cô không biết, bất lực lại vội vàng nắm lấy anh.
Kỳ Tỉnh cúi người, nuốt lấy một ngụm màu trắng nhạt khiến người ta say mê, anh sử dụng tư thế của người ở dưới, vừa dùng ánh mắt nóng bỏng đầy dục vọng nhìn cô vừa từng chút từng chút đặt đôi môi ấm áp xuống, sau đó dần tiến vào.
Không biết trong nháy mắt nào, Diệp Phục Thu đột nhiên rên ra một tiếng hừ——
Cô hoảng loạn lại kinh hãi đẩy anh, ngón tay lại thuận thế xuyên qua mái tóc đen mềm mại của anh.
Có một khoảnh khắc——
Cô hoàn toàn mất giọng.
Mũi Kỳ Tỉnh, vừa cao vừa thẳng.
Khiến cô mất kiểm soát.
…………
Mọi thứ lắng xuống, cuối cùng ngọn nến thơm cũng có ổn định cháy sáng.
Diệp Phục Thu dường như không còn sức lực, mắt cũng sưng lên, sau khi được anh bế đi tắm rửa, cả người nhẹ nhàng khoan khoái vùi ở trong nệm.
Thời gian chỉ mới chạng vạng, cô nép mình trong lòng anh, buồn ngủ không mở nổi mắt.
Hôm nay cô sẽ là cô bé Lọ Lem mang theo thẻ ra vào, đến đêm sẽ trở về.
Họ đang ở đây vào lúc này, hưởng thụ lưu luyến đếm ngược và ấm áp còn lại.
Lòng bàn tay Diệp Phục Thu vẫn còn hơi tê dại vùi ở ngực anh, quả thực không thể nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Cho dù lần trước tình cờ thoáng thấy một chút ấn tượng, nhưng không ngờ khi thật sự chạm vào lại bị dọa sợ.
Cô cố gắng nắm ngón tay lại, cứ như còn lưu lại cảm giác không thể nắm chặt và chống đỡ.
Giọng điệu khó kìm nén của anh như còn ở bên tai, hai má Diệp Phục Thu lại nóng lên.
Đã là quan hệ thân mật như vậy rồi.
Diệp Phục Thu khẽ cử động chân, hơi có chút mỏi nhừ.
Thì ra…… Thân thể của cô cất giấu một công tắc vui vẻ như vậy.
Hóa ra con gái cũng có thể……
Lúc này Kỳ Tỉnh rất hứng thú, lại đã uống cà phê nên anh ôm cô hưởng thụ từng giây.
Cảm giác người trong lòng dường như đã tỉnh ngủ, anh cúi đầu đối diện với Diệp Phục Thu đang ngẩng đầu lên: “Tỉnh rồi?”
Cánh tay mịn màng của Diệp Phục Thu vươn ra khỏi chăn, không sờ thấy điện thoại: “Mấy giờ rồi, bà nội em không gọi tới à?”
“Không có, lát nữa anh đưa em về.” Kỳ Tỉnh cúi đầu, lại liếm môi cô.
Anh như đã nghiện đôi môi này của cô gái, hôn thế nào cũng không đủ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thủy triều vừa mới bình ổn không bao lâu lại mơ hồ gợn sóng, Diệp Phục Thu đỡ lồng ngực anh, tiếp nhận những cái ngậm nuốt của anh.
Khi chóp mũi của anh chạm vào gò má cô, Diệp Phục Thu liên tưởng đến điều gì đó, ngay lập tức xấu hổ nhẹ nhàng hừ thành tiếng.
Thời gian thật sự không thể chậm lại, sắp phải chia lìa rồi.
Sau khi hôn, Diệp Phục Thu ôm anh không muốn buông tay, cảm nhận bàn tay anh vuốt ve tóc mình và hơi ấm dịu dàng lan tỏa sau lưng.
Cô nghe anh nói.
“Sau mùng bốn Tết, anh phải ra nước ngoài một chuyến.”
Diệp Phục Thu nhìn anh, hơi thất thần: “Gấp như vậy? Là có chuyện gì sao?”
“Ừm, năm nay anh tốt nghiệp Thạc sĩ bên Harvard, hơn nữa còn có chút công việc ở nước ngoài, phải đi bàn chuyện.” Kỳ Tỉnh áp trán lên trán cô, chậm rãi dỗ dành: “Sau kỳ nghỉ Đông về vịnh Tiêu Quảng Đông ở nhà chờ anh , được không.”
“Giữa tháng Ba, anh sẽ trở lại.”
Tình cảm mãnh liệt vừa mang đến ngọt ngào trong nháy mắt bị lạnh lẽo làm vỡ tan, cảm xúc không nỡ của Diệp Phục Thu dâng lên, nhưng lại không thể nói ra những lời không hiểu chuyện như anh đừng đi, cô không muốn rời xa anh.
Cô sờ lên cổ anh, rũ mắt đồng ý: “Ừm, em chờ anh.”
“Nhớ anh thì gọi cho anh, điện thoại, hay video gì đấy, lúc nào anh cũng sẽ nghe máy.” Kỳ Tỉnh hôn nhẹ vành tai cô, cực kỳ kiên nhẫn.
Diệp Phục Thu lại ôm chặt lấy anh, lộ ra tất cả sự khổ sở ở nơi anh không nhìn thấy.
Không sao, cũng chỉ một hai tháng.
…………
Mùng bốn Tết, ở sân bay Vân Tiêu của vịnh Tiêu Quảng Đông, Kỳ Tỉnh ngồi trong phòng chờ VIP cầm máy tính bảng lật xem tài liệu.
Lúc này có điện thoại gọi tới, Kỳ Tỉnh ấn tai nghe để kết nối: “Có chuyện gì.”
Trợ lý Trần không nói trước, ấp úng: “Tổng giám đốc Kỳ.”
Kỳ Tỉnh mặt mày vững vàng, lật một trang: “Nói đi, nhăn nhó cái gì.”
Đối phương im lặng thật lâu, như là do dự: “Kỳ Tỉnh.”
Lần này là Kỳ Tỉnh.
Anh chậm rãi ngước mắt, phát hiện đối phương có gì đó không ổn, ngón tay chỉ lên máy tính bảng: “Xảy ra chuyện gì rồi.”
“Người cậu muốn tìm, các anh em đã tìm được rồi.” Tiểu Trần nói chuyện rất gian nan, cuối cùng gần như nghiến răng nói rõ tình hình điều tra cho anh biết: “Ông ấy tên Diệp Bình.”
“Ở Tân Dương.”
“Đúng, là bố của cô Diệp.”
Oang——
Ngón tay chàng trai run rẩy, làm cho màn hình máy tính bảng lặng lẽ lại tàn khốc rơi xuống đất.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đôi mắt Kỳ Tỉnh mở lớn.
Thế giới như đóng băng trong giây phút này.