Chương 56:Anh mở cửa, gió đêm lay động đèn dầu

Chớp mắt đã bước sang năm mới.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Nhìn lại 6 tháng qua, thời gian trôi nhanh như ngựa phi qua cửa sổ, chỉ chớp mắt đã vụt mất. Năm nay, dù đã từng cảm thấy thật khổ sở hoặc quá ngắn ngủi thì cũng đã trôi qua một nửa.

Cuối tháng Mười Hai, cho dù vịnh Tiêu Quảng Đông là thành phố kề sát phía Nam Tổ quốc thì trời cũng đã trở lạnh, phương Bắc tuyết rơi dày còn nơi đây thì mưa liên miên không ngớt.

Ký túc xá ở trường học không có hệ thống sưởi ấm, Lâu Kỳ lạnh đến mức sắp bị cảm. Trên wechat cô ấy đã than vãn với cô nhiều lần, không hiểu sao trời lạnh như vậy mà ở phương Nam không có hệ thống sưởi tập trung.

Cũng may là học kỳ này sắp kết thúc, họ sẽ sớm có thể ngồi máy bay về nhà và ôm chiếc giường có hệ thống sưởi ấm.

Bởi vì sống ở nhà họ Kỳ nên những phiền muộn của Lâu Kỳ thật lòng Diệp Phục Thu không thật sự thấu hiểu.

Dì Mai là người sinh ra và lớn lên ở thủ đô phương Bắc, nghe nói dù đã lấy chồng và chuyển đến đây nhiều năm, bà ấy vẫn không thể thích nghi với khí hậu nơi này, càng không học được tiếng Quảng Đông. Thế nên, thiết bị trong nhà được lắp đặt giống như ở các căn nhà phương Bắc, đến những ngày lạnh nhất của mùa Đông, hệ thống sưởi sàn đều được bật lên và cả ngôi nhà đều có thể điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm. Có lẽ toàn bộ vịnh Tiêu Quảng Đông không có nơi nào thoải mái hơn biệt thự nhà họ Kỳ.

Mỗi lần cảm nhận những điều này, Diệp Phục Thu đều cảm thấy chắc hẳn cô đã tu mấy kiếp mới có phúc gặp được nhà họ Kỳ, được sống ở đây và hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

Diệp Phục Thu đứng bên bệ cửa sổ phòng bếp, đang sắp xếp bình hoa và suy nghĩ phải cắm hoa như thế nào mới đẹp. Cô kẹp điện thoại giữa vai và má, nói với người ở đầu dây bên kia: “Cô ơi, Tết Dương lịch cháu không về được, đi tới đi lui mất thời gian quá, mà bọn cháu cũng sắp thi cuối kỳ rồi.”

“Ôi, không về à, mấy hôm trước bà nội của cháu còn nói Tết Dương lịch này cháu có thể về nhà mà.” Giọng cô của cô vang dội truyền đến.

“Vâng, vé máy bay khứ hồi và vé tàu hỏa vào các dịp lễ đều đắt lắm ạ.” Diệp Phục Thu hạ giọng, nói: “Chắc chắn gia đình bên đây sẽ giành mua cho cháu, lại phải tốn một khoản lộ phí của họ nữa, như vậy ngại lắm cô ạ.”

“Nếu tự mình mua, vé tàu hỏa cả đi cả về ít cũng phải hơn một ngàn tệ, cháu cũng không nỡ.”

Cô của cô thở dài vài tiếng, sau đó cũng tán đồng: “Đúng là vậy thật, thế cháu khoan hãy về đã, đợi đến khi thi xong rồi nghỉ Đông thì về nhà ăn Tết luôn.”

Diệp Phục Thu gật đầu: “Cô chăm lo trong nhà nhiều hơn giúp cháu chút nhé, nhưng cô cũng đừng làm quá sức, gần đây ở nhà có lạnh không ạ?”

“Không lạnh, năm nào cũng là nhiệt độ này.” Cô của cô cười vài tiếng: “Cháu cứ chăm chỉ học tập là được, đừng lo lắng bất kỳ điều gì nha, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho cô.”

Lời nói của người nhà làm cho trái tim cô ấm áp, Diệp Phục Thu mỉm cười, nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Ngay khi cô vừa cúp điện thoại, phía sau bỗng nhiên có luồng hơi thở ấm áp sát lại gần.

Diệp Phục Thu còn chưa quay đầu lại, đã có một bàn tay vươn tới vòng qua eo, mập mờ ôm lấy cô.

Khoảnh khắc cô mở miệng, anh cúi đầu, chóp mũi đặt trên vai cô.

Kỳ Tỉnh ôm cô từ phía sau.

Diệp Phục Thu thúc nhẹ cùi chỏ vào anh, cũng không thấy người phía sau đau đớn chút nào: “Này, đây là tầng một đó, dì giúp việc quét dọn xong là sẽ trở lại luôn đấy.”

Kỳ Tỉnh vùi đầu vào vai cô, cọ khẽ như một chú cún lớn, vô cùng ỷ lại: “Đang làm gì vậy?”

Hoàn toàn phớt lờ câu nói của cô.

Diệp Phục Thu phải dùng sức mới đẩy được anh ra, cô trừng mắt lườm anh rồi cho anh xem tác phẩm cắm hoa của mình: “Thế nào?”

Kỳ Tỉnh đứng yên tại chỗ, khoanh tay trước ngực làm ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ đánh giá, lông mày nhíu lại rồi giãn ra: “Ừhm…… rất có phong cách đồng quê.”

Diệp Phục Thu bĩu môi, trực tiếp vạch trần: “Anh cứ nói thẳng là em cắm quá quê mùa đi.”

Cô quay đầu, nhìn chằm chằm bình hoa lẩm bẩm: “Kém như vậy sao……” Rõ ràng lúc trước nhìn dì Mai cắm hoa, cô đã học được không ít mà.

Kỳ Tỉnh không nhịn được, lồng ngực rung lên, bật ra một tiếng cười.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô ngẩng đầu.

Anh nói: “Đùa em thôi, đẹp cực kỳ luôn.”

Lúc này Diệp Phục Thu lại không tin nữa, cô bĩu môi nói: “Anh không phải đang dỗ dành em đấy chứ.”

Kỳ Tỉnh đi tới, chậm rãi rút một hai cành từ trong bình hoa ra, anh dùng kéo cắt đi một ít phần gốc, ngắt đi những phiến lá dư thừa rồi cắm vào lại.

Cô nhìn anh làm, kinh ngạc: “Anh cũng biết cắm hoa à?” Một chàng trai to con, ngay cả kỹ thuật cắm hoa cũng thành thạo sao?

“Không biết, cũng là ngày thường xem quý bà Mai chơi đùa mấy cái này thôi, nhìn nhiều sẽ biết nguyên lý là gì thôi.” Kỳ Tỉnh giúp cô sửa lại trật tự sắp xếp bình hoa, anh nghiêng đầu, lộ ra sắc thái tự tin với cô: “Thêm cả việc anh luôn tin tưởng gu thẩm mỹ của mình nữa.”

“Cắm hoa là chuyện tùy theo cảm hứng, không có đúng sai hay đẹp xấu gì đâu.”

Diệp Phục Thu đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh thêm thắt kĩ thuật của mình vào trong bình hoa của cô. Cách xử lý hoa và gu thẩm mỹ của hai người như hòa quyện vào với nhau.

Kỳ Tỉnh vừa sắp xếp vừa hỏi: “Em thích hoa gì?”

Diệp Phục Thu suy nghĩ một chút, nói: “Hoa hồng Damascus.*”

(*Hoa hồng Damascus: là một loại thực vật có hoa trong họ hoa hồng, thường có màu hồng nhạt hoặc màu trắng, với các cánh hoa dày và mùi hương ngọt ngào. Về ý nghĩa, hoa hồng này có thể được coi là biểu tượng của vẻ đẹp, tình yêu và sự lãng mạn.)

“Yo.” Anh cười khẽ: “Cái này đúng là bất ngờ thật.”

Diệp Phục Thu rũ mắt, cười xấu hổ thú nhận: “Ừhm, bởi vì vườn hoa ở đây trồng rất nhiều hoa hồng Damascus, nửa năm trước lúc em mới tới đây, vừa nhìn đã cảm thấy những bông hoa đó rất đẹp.”

“Tên hay, dáng dấp xinh đẹp, mùi hương cũng rất thơm, được người ở đây chăm sóc rất tốt.”

“Cho nên mới thích.” Cô nói.

“Anh hỏi em thích hoa gì, nói thật thì trước kia em hoàn toàn không nghĩ tới, cũng không nhàn rỗi để nghĩ xem mình thích hoa gì.” Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh, nụ cười trong trẻo: “Anh vừa hỏi em, em mới nghĩ tới đấy.”

Kỳ Tỉnh nhìn cô chằm chằm vài giây, sau đó đưa tay xoa tóc cô, lời hứa hẹn được thốt ra.

“Bây giờ biết cũng không muộn, sau này anh sẽ để em được ngắm hoa mỗi ngày.”

Cô chưa bao giờ quá coi trọng lời hứa của người khác, bởi vì chỉ cần đối phương chịu nói ra lời hứa với cô, cô đã rất vui rồi.

Đuôi mắt Diệp Phục Thu cong lên, gật đầu.

Kỳ Tỉnh sửa sang lại bình hoa cho cô, đề cập: “Nghỉ Đông em về Tân Dương đón năm mới à?”

Diệp Phục Thu gật đầu, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?

Anh nheo mắt, cảm xúc rất rõ ràng, sau đó vòng tay ôm lấy cô: “Không thể ở lại đây đón năm mới sao.”

“Phải về à?”

Sự quan tâm của đối phương bộc lộ rõ ràng khiến trái tim Diệp Phục Thu nổi bong bóng, cảm thấy bên ngoài vẫn chưa yên tĩnh, không giống như có người đang tới gần nên cô vịn vai anh và chủ động hôn lên khóe miệng anh một cái, dỗ dành: “Em phải về nhà.”

“Bà nội và cô của em đã hai ba tháng không gặp em, họ nhớ em lắm.”

“Hơn nữa, đón Tết, ai mà không ở cùng người nhà chứ, nếu không thì bất hiếu quá.”

Ý tứ không muốn buông tay của Kỳ Tỉnh rất rõ ràng, nhưng lời cô lại đứng ở góc độ đạo lý. Nếu anh cố giữ cô lại, ngược lại sẽ khiến anh trông như không đúng.

Hết cách, anh nắm lấy cằm cô, thừa dịp không có ai dùng sức mút mạnh vài cái, cố ý phát ra tiếng thật vang khiến cô đỏ mặt. Lúc này anh mới có chút hả giận rồi thỏa hiệp: “Vậy về sớm một chút.”

“Nếu Tết phải đi, thì Tết Dương lịch ở lại với anh, anh dẫn em ra ngoài chơi.”

Diệp Phục Thu gật đầu, hứa hẹn: “Được, em nhất định sẽ cố gắp quay lại sớm, ngoan ngoãn chờ em ở vịnh Tiêu Quảng Đông nhé.”

Kỳ Tỉnh hừ lạnh rồi nhét bình hoa cho cô, nửa ôm cô ra khỏi phòng bếp.

…………

Trong nháy mắt, thời gian đã đến ngày cuối cùng của tháng Mười Hai.

Không khí đón năm mới tràn ngập khắp các cửa hàng trong trung tâm thương mại và các nền tảng trực tuyến, Diệp Phục Thu tan học chạy về nhà, vội vàng tắm rửa thay quần áo giống như đi đánh trận vậy.

Quần áo riêng của cô không có mấy bộ, cô chọn tới chọn lui cũng không thấy có bộ nào phù hợp, cuối cùng đành nhìn vào tủ quần áo rộng lớn, nơi có đống quần áo đẹp đẽ mà dì Mai đã mua cho cô.

Đối phương biết tính tình của cô, cho nên lúc để vào tủ đã tháo hết toàn bộ mác áo ra, nhưng cô vẫn không nỡ mặc những bộ quần áo này, luôn cảm thấy những thứ này đều không thuộc về mình.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô vươn tay với lấy những bộ quần áo đó.

Bởi vì cô muốn thật xinh đẹp, muốn cho anh xem dáng vẻ đẹp đẽ nhất của mình.

Bày đủ loại quần áo trên giường, trình tự tán loạn như tâm trạng căng thẳng của một thiếu nữ đang rung động.

Tám rưỡi tối, xe của Kỳ Tỉnh đúng giờ dừng ở trước cổng của biệt thự.

Anh tựa vào cạnh cửa xe, cầm điện thoại xem, ngón tay lướt rất nhanh, giống như đang xem mấy video giải trí.

Nghe thấy tiếng bước chân từ trong cửa truyền đến, Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, tầm mắt hơi khựng lại.

Diệp Phục Thu bước từng bước đi xuống bậc thang, chiếc váy liền thân màu trắng được cắt may tinh tế theo tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ và dáng người mảnh mai của cô.

Cô gái từng gầy gò sau hơn nửa năm được chăm sóc chu đáo, đường cong mềm mại dần hiện rõ, nét yêu kiều đặc trưng của thiếu nữ dường như toát ra qua đôi chân trắng trẻo thon gọn khẽ đung đưa theo từng bước đi.

Chiếc nơ đen trang trí quấn quanh cổ áo, ôm sát lấy đường viền cổ, như tạo điểm nhấn linh hồn cho chiếc váy trắng tinh khôi đơn giản.

Đây là lần đầu tiên cô mặc váy từ khi bước vào tuổi dậy thì.

Khi Diệp Phục Thu đi về phía anh, ánh mắt chăm chú và nóng bỏng của đối phương khiến cô sợ hãi, bước chân chậm lại.

Váy không như quần áo, đôi chân trống trải bên dưới khiến cô vốn đã không quen, giờ bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Phục Thu liếc nhìn bản thân, cẩn thận hỏi: “… Có gì không ổn sao?”

Kỳ Tỉnh không nói gì, anh đứng thẳng dậy đi về phía cô rồi khoanh tay trước ngực, im lặng đi một vòng quanh Diệp Phục Thu.

Bị đánh giá như vậy, sống lưng cô cứng đờ, căng thẳng nuốt nước miếng xuống.

Anh đi một vòng và trở lại trước mặt cô, ra vẻ trầm tư: “Em nói xem, Kỳ Tỉnh anh đây đã tu mấy kiếp mới có phúc tìm được một cô bạn gái xinh đẹp thế này chứ?”

“Nói thật đi, em là tiên nữ của cung nào hạ phàm xuống vậy?”

Diệp Phục Thu bị giọng nói của anh chọc cười, eo cong lên, ánh mắt cũng cong, linh động khiến người ta xao xuyến.

Kỳ Tỉnh vòng tay ôm lấy eo cô, tầm mắt không rời khỏi người cô dù chỉ một giây, lộ vẻ hài lòng, thấp giọng nói: “Anh đã nói em mặc váy chắc chắn sẽ rất đẹp mà.”

“Thu Thu của chúng ta ngoan ghê.” Anh đè giọng xuống, ý tứ khó giải thích được: “Bảo mặc cái gì thì mặc cái đó.”

Sắc mặt lập tức nóng lên, Diệp Phục Thu trừng mắt nhìn anh.

Lại bắt đầu nói những thứ vớ vẩn mà cô nghe không hiểu rồi đấy.

“Hôm nay nhiệt độ không cao,” Kỳ Tỉnh nhìn cánh tay và đôi chân lộ ra bên ngoài của cô: “Mặc ít như vậy có lạnh không?”

“Bạn học Lâu Kỳ của em có bạn trai. Trước đó cô ấy nói với em, từ lúc cô ấy hẹn hò cho tới bây giờ đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm.” Diệp Phục Thu nói: “Lúc ấy em còn nghĩ cô ấy ngốc, chẳng biết tự chăm sóc bản thân. Bây giờ thì……”

Cô cúi đầu, che giấu sự xấu hổ: “Em hiểu rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Con gái trang điểm vì người mình yêu, vì xinh đẹp, lạnh một chút tính là gì chứ.

Kỳ Tỉnh nghe vậy, trực tiếp cởi áo khoác của mình ra, cẩn thận mặc vào cho cô.

Chiếc áo khoác của anh dài gần bằng chiếc váy của cô, Diệp Phục Thu cứ như vậy nhìn anh mặc áo vào cho mình, trong ống tay áo vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh, vừa mặc vào đã ấm áp.

Kỳ Tỉnh khom lưng, cúi đầu kéo khóa lại cho cô, lông mi rủ xuống một cách tinh tế ưu việt, đuôi mắt cong lên: “Anh cũng hiểu rồi.”

Diệp Phục Thu: “Hả?”

Anh mặc áo khoác cho cô xong, ngước mắt nhìn thẳng vào cô, như đạt được ý xấu: “Hiểu em đã coi hôm nay là buổi hẹn hò, công nhân người bạn trai là anh đây.”

Nhịp tim đột nhiên lỡ một nhịp, cô giật mình phát giác trong lúc vô thức mình đã lỡ nói ra tiếng lòng.

Cái người này! Sao lúc nào cũng biết nắm bắt cơ hội từ lời nói của cô vậy chứ!

Diệp Phục Thu bối rối mở miệng, lập tức phản bác: “Ai, ai nhận anh đâu!”

“Anh đừng quá tự tin, em còn chưa……” Cô kiêu căng, nhỏ giọng bổ sung: “Vẫn chưa đồng ý đâu.”

Kỳ Tỉnh đã sớm nắm bắt được đáp án trong lòng cô, nhưng không vội ép cô thừa nhận.

Anh khẽ cười, nét hài hòa giữa lông mày và đôi mắt hòa quyện, lấp lánh hơn bất cứ thứ gì.

Diệp Phục Thu lại không nhịn được mà nhìn đến mức mê mẩn.

Đúng là một con hồ ly tinh đực.

Anh nắm tay cô đi về phía cửa xe.

“Được thôi.” Anh nói: “Vậy để anh theo đuổi.”

………

Hai người ăn tối tại một nhà hàng cao tầng ở khu vịnh phồn hoa Kim Mê, quả nhiên là đêm giao thừa, tất cả nhà hàng đều chật kín và náo nhiệt.

Nếu không phải Kỳ Tỉnh đã đặt chỗ trước, nói không chừng họ thật sự sẽ lưu lạc đi ăn hamburger ở tiệm đồ ăn nhanh mất.

Kỳ Tỉnh hỏi cô có muốn uống rượu không, Diệp Phục Thu nhanh chóng lắc đầu, cô không muốn uống rượu rồi lại làm ra chuyện không biết xấu hổ nữa đâu!

Phản ứng này của cô khiến anh bật cười trêu chọc một trận.

Trong nhà hàng có ban nhạc biểu diễn, ở giữa còn có không ít tiết mục trình diễn, bữa cơm này ăn thẳng đến mười rưỡi gần mười một giờ mới xong.

Kỳ Tỉnh dẫn cô đi dạo hóng gió ở khu vịnh, đợi lát nữa trên quảng trường sẽ có đếm ngược thời gian.

Phố đi bộ thương mại với những tòa nhà cao tầng san sát, tòa nhà cao nhất có một màn hình led khổng lồ, là điểm checkin không thể bỏ qua của phố đi bộ khu vịnh, thậm chí là trong các hướng dẫn du lịch của vịnh Tiêu Quảng Đông. Bình thường, màn hình này sẽ hiển thị các sự kiện thương mại hoặc quảng cáo của các ngôi sao.

Nghe nói giá quảng cáo của màn hình này cao đến mức dọa người.

Thành thật mà nói, Diệp Phục Thu không nghĩ Kỳ Tỉnh là kiểu người sẵn sàng dành thời gian lang thang ở phố thương mại, nhưng giờ đây, anh đang ở ngay bên cô, đã cùng cô vui chơi cả một buổi tối.

Cô nhìn chàng trai trước mặt đang chọn kẹp tóc cho mình, vài lần ngẩn ngơ.

Kỳ Tỉnh cầm hai chiếc kẹp, chọn mãi, cuối cùng chọn chiếc kẹp vàng hồng gắn hoa trắng nhỏ, kẹp lên đầu cô, còn véo má cô, nghiêng trái nghiêng phải ngắm nghía, gật đầu, cực kỳ hài lòng với gu thẩm mỹ của mình.

Dường như anh rất thích trưng diện cho cô.

“Đẹp không?” Diệp Phục Thu đưa tay sờ nhẹ kẹp tóc, nghiêng đầu nhìn về phía gương.

Chiếc váy hàng hiệu giá hơn vạn, phụ kiện tóc tinh tế, gương mặt tròn trịa, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.

Cô cũng sắp không nhận ra chính mình.

Kỳ Tỉnh khoanh tay, nghiêng đầu lại gần, cũng chen vào trong phạm vi tấm gương và nhìn cô trong gương, nhướng mày: “Đẹp, không thể xinh đẹp hơn được nữa.”

Diệp Phục Thu bị anh dỗ dành đến nỗi phồng má, cười rạng rỡ.

Cô cũng không biết thì ra mình thích cười như vậy.

“Đếm ngược sắp bắt đầu rồi.” Kỳ Tỉnh nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó cầm tay cô, “Đi thôi.”

Diệp Phục Thu giữ chặt anh: “Chờ một chút.”

Anh không hiểu gì.

Cô bất lực, chỉ đầu ngón tay: “Dây buộc tóc, chưa trả tiền cho người ta.”

Kỳ Tỉnh hiểu ra: “À.” Sau đó bình tĩnh nói: “Bình thường mua đồ cũng không phải anh trả tiền, quên mất.”

Diệp Phục Thu: “……”

Có thể thấy, cậu cả đã quen với việc thích gì thì cầm lấy và rời đi luôn.

………….

Vào lúc 11 giờ 50 phút, quảng trường đã tụ tập vô số người.

Nhân viên an ninh đã tạo thành hàng, đứng ở chỗ cao, cảnh giác duy trì trật tự nơi đông đúc.

Đèn hoa rực rỡ, rộn ràng nhốn nháo, pháo hoa và khinh khí cầu đang đợi bay lượn.

Quảng trường náo nhiệt như hội, hội tụ biết bao kỳ vọng của mọi người về năm mới. Gia đình, bạn bè, tình nhân, những người gắn bó bởi đủ loại mối quan hệ cùng ngước nhìn về một hướng.

Cô như phát hiện ra gì đó, thành phố xa hoa lộng lẫy với những tòa nhà cao chọc trời này lại mang những phong tục dân gian địa phương đầy nhiệt tình và phóng khoáng.

Cho dù năm ngoái có gian nan cỡ nào, bận rộn, mệt mỏi hay phức tạp đến đâu, tất cả kinh nghiệm và tâm trạng đều được gác lại vào giờ phút này, tất cả mọi người hội tụ một chỗ, nghênh đón một năm mới cùng nhau.

Kỳ Tỉnh dẫn Diệp Phục Thu đến một chỗ gần hàng rào cạnh bờ biển, lưng tựa vào gió biển, còn có thể nhìn thấy phong cảnh rực rỡ phía trước.

Không biết tại sao, theo thời gian từng phút từng phút trôi qua, cô lại càng căng thẳng một cách khó hiểu, nhịp tim đập vang đến bên tai, vô cùng rõ ràng.

Vào lúc 11 giờ 59, trong 15 giây cuối cùng, màn hình led khổng lồ bắt đầu lướt những con số đếm ngược lập thể. Vô số cánh tay giơ điện thoại quay video, tất cả cùng đồng thanh đếm ngược, âm thanh hòa lẫn, vang dội như sóng trào.

Tất cả mọi người đều hét lên, thanh âm lớn đến mức dù cô có mở miệng, giọng cô cũng sẽ bị nhấn chìm ngay lập tức.

Chính vì như vậy nên Diệp Phục Thu mới dám buông bỏ sự xấu hổ không thể buông bỏ, cô đặt hai tay ở bên miệng, để tất cả cảm xúc bùng nổ thông qua tiếng hét đếm ngược.

“Năm! Bốn! Ba! Hai! Một!”

“Chúc mừng năm mới!”

Màn hình led vang lên tiếng chuông giao thừa, tiếng chuông lắc lư vang vọng khắp nửa phố đi bộ.

Âm nhạc rực rỡ vang lên, hòa cùng pháo hoa vút lên bầu trời đêm xanh thẳm.

Pháo hoa màu sắc rực rỡ nở rộ trên bầu trời, vô số khinh khí cầu tùy ý bay múa như bươm bướm.

Lúc này, màn hình led thay đổi hình ảnh.

【Happy New Year】

Diệp Phục Thu đang cầm điện thoại ghi hình, nhưng dòng chữ hiện lên tiếp theo khiến cô quên nhấn nút dừng.

Đôi mắt vui sướng của cô dần bị sự kinh ngạc thay thế.

【To Miss Ye】

【You complete me.】

【I will love you more than ten thousand times】

(Cô Diệp, em làm cho cuộc sống của anh trở nên hoàn chỉnh.)

(Anh sẽ yêu em, không chỉ một vạn lần.)

(Chúc mừng năm mới.)

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Màn hình led xa xỉ nhất của vịnh Tiêu Quảng Đông – nơi đắt đỏ nhất, nhiều người chứng kiến nhất.

Kỳ Tỉnh ở trong khung cảnh ấy, đã công khai bày tỏ tình cảm của mình với cả thế giới.

Diệp Phục Thu kinh ngạc quay đầu lại, đối diện với ánh mắt cười của chàng trai luôn ở phía sau cô.

Kỳ Tỉnh hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên và mỉm cười như lần đầu cô gặp anh.

Nghịch ngợm, đùa cợt, không làm mọi chuyện to tát thì không chịu dừng.

Tuy nhiên.

Cô đã hiểu anh.

【Diệp Phục Thu】

【Chúng ta chẳng có gì phải giấu giếm hết.】

Em sợ, vậy thì anh nhất định sẽ.

Để cả thế giới biết.





Để lại một bình luận