Chương 54: Đàn vĩ cầm trên sông Thames

Diệp Phục Thu vội vàng chạy đến đây nên không mang theo đồ. Kỳ Tỉnh vốn định gọi yêu cầu Tiểu Trần đi mua vài bộ quần áo và mang tới, nhưng bây giờ đã khá muộn, cô nghĩ rằng trợ lý Trần làm công ăn lương cũng không dễ dàng gì nên đã ngăn cản anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cuối cùng, dưới ánh mắt thâm trầm của Kỳ Tỉnh, cô nhận lấy chiếc áo hoodie và chiếc quần rộng thùng thình được lấy ra từ trong tủ quần áo của anh rồi quay đầu đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm đầy hơi nước và sương mù, Diệp Phục Thu làm ướt tóc rồi cầm chai sữa tắm trong phòng tắm của anh lên, ngửi thử một chút.

Nhãn hiệu như nhau, nhưng mùi thơm không giống với mùi hoa quế cô dùng, loại của anh có mùi gỗ hoà quyện với hương chanh, cỏ xô thơm và muối biển, chưa kịp tạo bọt đã lan tỏa một hương thơm trong trẻo và tươi mát.

Dùng chung dầu gội và sữa tắm với anh… Có chút quá mập mờ đi.

Diệp Phục Thu cụp mắt, chà xát bọt trong tay, hai má không ngừng phồng lên.

Cứ như thể cô đang phủ khắp người mình mùi hương của anh vậy.

Tắm hơn nửa giờ, Diệp Phục Thu bước ra với mái tóc đã được sấy khô, đi về phía phòng ngủ.

Đèn bên ngoài đã tắt, chỉ có một nguồn sáng hắt ra từ trong phòng ngủ.

Phòng khách yên tĩnh.

Diệp Phục Thu rón rén bước vào phòng ngủ của anh, còn chưa kịp nhìn thấy người đã nghe anh nói: “Còn tưởng em sẽ chạy sang phòng khách ngủ chứ.”

Nghe giọng nói của anh giống như đang ở trên giường, Diệp Phục Thu nhỏ giọng lên tiếng thanh minh cho bản thân: “Em đã nói sẽ ở lại với anh, sao có thể đổi ý được……”

Đối phương bật cười.

“Số lần em chạy còn ít sao?”

Diệp Phục Thu bĩu môi, sự căng thẳng dần tan biến dưới cách ăn nói sắc sảo của đối phương. Cô không còn rón rén nữa, bước chân thoải mái tiến vào trong.

Nhìn về phía trước, Kỳ Tỉnh đứng ở trước tủ quần áo đang mở, nửa thân trên để trần. Chiếc áo hoodie sạch sẽ vừa mới xỏ qua hai tay áo, anh giữ nguyên tư thế đó và nghiêng đầu nhìn sang.

Lồng ngực và cơ bụng săn chắc của Kỳ Tỉnh cứ thế đập thẳng vào mắt cô, cơ bụng đẹp đẽ được hình thành tự nhiên nhờ rèn luyện thường xuyên như thiêu đốt thị giác của cô.

Diệp Phục Thu vội vàng cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi dép lê của mình: “Sao anh thay quần áo mà không nói một tiếng vậy.”

“Nói gì?” Giọng nói của Kỳ Tỉnh mang theo vẻ bất cần, tự nhiên như không: “Có chỗ nào trên người anh mà em chưa từng thấy qua đâu.”

Diệp Phục Thu: “!Em chưa thấy chỗ nào hết, được chưa!!”

Sao anh lại bắt đầu nói năng bậy bạ, mở miệng là tuôn lời như thế chứ!

Đợi vài giây, đối phương cũng không có động tĩnh, cô ngẩng đầu lên và chạm phải ánh mắt của Kỳ Tỉnh.

Sao anh không chịu mặc áo vào đi?

Kỳ Tỉnh liếc nhìn băng gạc trên cánh tay mình rồi nhìn cô, cố tình ra vẻ khó khăn: “Đau, không dùng sức được.”

“Thu Thu, giúp anh mặc áo.”

Diệp Phục Thu hoài nghi anh cố ý.

Không còn cách nào, cô mềm lòng tiến lên phía trước, thân thể trần trụi của chàng trai càng lúc càng chiếm trọn tầm mắt khiến cô không khỏi xấu hổ, nghiêng đầu hỏi: “Giúp anh thế nào đây.”

“Giúp anh dùng sức một chút, kéo áo xuống.” Kỳ Tỉnh cúi người để cô kéo chiếc áo hoodie xuống mặc vào cho anh.

Không biết tại sao, Diệp Phục Thu dường như cảm nhận được luồng hơi nóng từ thân nhiệt hơi cao đặc trưng của nam giới tỏa ra trên người Kỳ Tỉnh, cô kìm nén sự ngượng ngùng khẽ nhón chân giúp anh mặc quần áo tử tế.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh nhìn đôi chân mịn màng lộ ra dưới chiếc áo hoodie của cô, giọng nói trầm thấp hơn rất nhiều: “Sao không mặc quần?”

Chiếc áo hoodie của anh quá lớn lại còn là kiểu thoải mái, Diệp Phục Thu có thể mặc nó như một chiếc váy ngủ.

“Quần anh đưa cho em quá dài, có gấp gấu lên cũng tụt xuống, nên em vừa định hỏi mượn anh một chiếc quần ngắn.”

Bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm vào đôi chân mình một cách gắt gao, làn da cô lập tức nóng bừng lên. Cô không nhịn được mà khép chặt hai chân vào, các ngón chân quắp lại.

Đừng, đừng nhìn nữa……

Nào ngờ chính vì động tác khép chặt hai chân này của cô gái đã làm cho cảm xúc cố kìm nén của anh vượt qua giới hạn đỏ, Kỳ Tỉnh cúi xuống dùng một tay nhấc bổng cô lên.

Hai chân bị nhấc lên không, Diệp Phục Thu sợ tới mức kêu thầm thành tiếng: “Kỳ Tỉnh! Anh đừng!”

“Anh cẩn thận cái chân của anh!”

Tủ quần áo cách giường không xa, anh với một chân “khập khiễng” và một tay ôm cô đi về phía giường.

Trong những động tác gấp gáp, hai chiếc dép lê của cô gái rơi xuống sàn nhà, phát ra hai tiếng “bộp bộp” mang chút gì đó mập mờ khó nói.

Tay anh nhẹ nhàng thả xuống, Diệp Phục Thu ngã ngửa xuống chiếc giường mềm mại—— mùi thơm đặc trưng thuộc về anh bao bọc lấy cô.

Vạt áo đột nhiên có cảm giác mát lạnh, Diệp Phục Thu vội vàng kéo vạt áo hoodie xuống, che kín đôi chân.

Chân không bị thương của Kỳ Tỉnh quỳ lên giường, anh cúi xuống nhìn cô và dùng một tay giữ lấy một bên đầu gối của cô.

Ánh mắt chàng trai từ trên nhìn xuống đầy vẻ u tối và dục vọng khiến cô bị áp chế. Một cảm giác căng thẳng mơ hồ xâm nhập thân xác và tinh thần cô rồi hội tụ về một nơi nào đó.

Diệp Phục Thu vùng vẫy, nhiệt độ từ bàn tay đặt trên chân cô của anh quá nóng: “Anh, đừng……”

Ngón tay Kỳ Tỉnh vuốt ve đôi chân nhỏ nhắn của cô, cảm nhận sự trơn nhẵn xinh đẹp mà chỉ có cô mới có. Anh cúi người từng chút một, ôm lấy đôi chân cô, gần như trong một tư thế giam cầm.

Anh như bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó: “Anh vẫn chưa thấy em mặc váy bao giờ.”

“Bây giờ, xem như đã thấy rồi.”

Diệp Phục Thu nhớ lại chuyện đã qua, thoáng cái mặt đã nóng bừng, hai chân cô vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Cô sợ nếu cử động quá mạnh thì áo hoodie sẽ trượt lên, mà bên dưới ngoài nội y ra cô chẳng mặc gì khác, sẽ lộ ra mất.

“Anh mau tìm cho em một cái quần đi, em, em không thích loại cảm giác này, không có cảm giác an toàn chút nào……”

Kỳ Tỉnh nhìn ra sự lo lắng thực sự trong mắt cô, anh rũ mắt xuống rồi bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên đầu gối mịn màng của cô.

Diệp Phục Thu giật mình run lên.

“Rất đẹp.” Kỳ Tỉnh đè xuống, lại chạm vào khuôn mặt cô, giọng thấp mà rõ ràng nói với cô: “Đôi chân đẹp như thế này, đừng sợ, cứ để lộ ra.”

“Sau này mặc váy nhiều vào được không? Anh muốn mua cho em tất cả các bộ váy đẹp, để tùy em mặc.”

Trong lúc Diệp Phục Thu hoảng loạn, được lời nói của anh an ủi, cô đỡ bả vai anh, giọng điệu mềm mại: “Kỳ Tỉnh……”

Kỳ Tỉnh hôn nhẹ lên má cô: “Ừhm, nói đi.”

Lòng cô phức tạp, rất nhiều cảm xúc đan xen va chạm trong cổ họng, khiến cô không nói rõ được.

Diệp Phục Thu từ từ thả lỏng hai chân, nép vào trong lòng anh: “…… Em biết rồi.”

Kỳ Tỉnh chậm rãi nắm lấy một chân cô, bất ngờ kéo mạnh về phía hông mình, ngón tay anh ấn xuống làn da trắng mịn tạo thành một vòng xoáy đầy mê hoặc

Hô hấp của Diệp Phục Thu lại đình trệ một lần nữa, hàng mi run rẩy nhìn anh.

Kỳ Tỉnh cọ nhẹ chóp mũi cô, trước khi hôn cô, anh cong môi nói: “Hoặc chỉ mặc cho anh xem.”

“Như vậy là tốt nhất.”

Anh muốn cả thế giới đều biết cô xinh đẹp nhường nào, nhưng lại chỉ muốn vẻ đẹp của cô vĩnh viễn dành riêng cho anh thấy.

…………

Ngày hôm sau, Diệp Phục Thu tỉnh dậy và trở về nhà họ Kỳ.

Nếu trong khoảng thời gian này phải ở cùng Kỳ Tỉnh, cô cần trở về thu dọn một ít đồ đạc mang theo.

May mắn thay, cô nói là đến nhà Tiêu Hân ở nên các dì đều không nghi ngờ. Hình như Kỳ Tỉnh cũng nói với người nhà họ Kỳ rằng gần đây anh phải thường xuyên đi công tác, sẽ không trở về.

Hai người họ đều tìm được lý do biện minh hoàn hảo.

Diệp Phục Thu lên lầu lấy một chiếc balo, thu dọn sách vở, quần áo và đồ dùng hàng ngày, một lúc sau cô đeo balo xuống lầu.

Xe của trợ lý Trần vẫn đợi cô ở bên ngoài.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu đi xuống cầu thang, thoáng thấy Mai Nhược ngồi ở phòng khách, cô sửng sốt rồi khựng lại một chút, sau đó chào hỏi: “Dì, dì dậy rồi ạ.”

Mai Nhược lên tiếng, ánh mắt nhìn cô vẫn dịu dàng như thường, vẫy tay: “Đi luôn à?”

“Sao không ăn trưa ở nhà xong rồi đi?”

“Dạ không, Tiêu Hân đang…… chờ cháu ở bên đó ạ.” Diệp Phục Thu đi qua, nói dối một câu.

Mai Nhược rót cho cô một chén trà: “Cháu nói cháu xem, vội vội vàng vàng, nghỉ ngơi một chút, uống ngụm nước rồi đi.”

Diệp Phục Thu đặt balo xuống, gật đầu nhận lấy nước trà: “Vâng, thưa dì.”

Không biết tại sao cô luôn cảm thấy bầu không khí hôm nay có chút kỳ lạ, quả nhiên vẫn vì chính mình thấy chột dạ nên nhìn cái gì cũng thấy kỳ lạ.

Để xé toang lớp giấy mỏng manh ấy, luôn cần nhát dao đầu tiên

Mai Nhược pha trà, sắc thái ổn định, giọng nói vẫn ôn hoà như mọi ngày, không khác gì lúc bình thường: “Cháu ở bên ngoài nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, gần đây thời tiết đang lạnh hơn, nơi này không có hệ thống sưởi hơi giống phương Bắc nên nếu không cẩn thận sẽ bị cảm đấy.”

Diệp Phục Thu gật đầu.

“Càng ở nhà cao tầng gió càng lạnh, mở cửa sổ xong buổi tối nhất định phải đóng lại trước khi ngủ.” Giữa tiếng rót nước trà, bà ấy nói tiếp: “Nhất là mấy tầng trên ở tòa các nhà trong vùng vịnh, ban đêm gió biển thổi rất mạnh.”

Diệp Phục Thu theo thói quen gật đầu, nhưng một giây sau động tác của cô khựng lại.

Nhà Tiêu Hân rõ ràng ở biệt thự, cũng chẳng phải ở vùng vịnh.

Dì nhớ nhầm rồi?

Hay là.

Cô hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn về phía người phụ nữ đang nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, lúng túng: “Dì nói…”

Mai Nhược nhìn cô, không giả bộ qua loa nữa, bất lực lại thân thương: “A Tỉnh làm việc có đôi khi bất chấp tất cả, hai đứa nhớ giữ chừng mực.”

Trong lời của bà ấy ẩn chứa rất nhiều ý tứ: “Giữ được chừng mực, mới không dễ làm ra chuyện phải hối hận.”

Tim Diệp Phục Thu như hẫng mất một nhịp, nặng nề như tảng đá lớn rơi xuống đất.

Cô hận không thể lập tức đứng lên, hoặc quỳ xuống trước người phụ nữ luôn đối xử với cô như một người mẹ này, gấp đến độ giọng nói đều run rẩy: “Dì, cháu, cháu xin lỗi……”

Tình yêu của Kỳ Tỉnh đối với cô mà nói là đường mật, nhưng ân tình của dì Mai đối với cô lại là chậu than sưởi ấm cả mùa Đông.

Cô có thể nhịn không ăn đường, nhưng, sẽ sợ mất đi ngọn lửa sưởi ấm ấy.

“Tất cả là do cháu không đúng……” Diệp Phục Thu cúi đầu, áy náy đến mức khó có thể nói nên lời: “Cháu có lỗi với dì……”

Mai Nhược nhìn bộ dạng của cô, bà ấy làm sao nói ra được lời gay gắt, vốn bà ấy cũng không tức giận, chỉ là có chút khó xử.

“Dì không nói cháu làm sai, ngẩng đầu lên.” Bà ấy nâng tách trà, uống một ngụm: “Từ ngày đầu tiên cháu bước chân vào nhà, dì đã bảo cháu phải ngẩng đầu lên.”

“Hơn nửa năm trôi qua, cháu còn muốn dì nói lời này với cháu lần nữa sao?”

Nghe vậy, lúc này Diệp Phục Thu mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt bà ấy.

“Bỏ qua những chuyện kia đã, bây giờ còn có một chuyện quan trọng hơn.” Khí chất Mai Nhược như ánh nắng ngày Đông ấm áp, như mặt đất xum xuê trù phú, dịu dàng mà nhân hậu, nhưng ẩn sau đó là sự tính toán sâu xa.

Bà ấy nói: “Cháu từng nghe nói chuyện mấy học sinh được tài trợ trước đó đều bị A Tỉnh đuổi đi, đúng không?”

Diệp Phục Thu gật đầu.

“Những đứa trẻ kia, cũng thật vô dụng.” Mai Nhược thở dài: “Không có đứa nào vô tội, dì muốn giữ cũng không giữ được, người có phẩm hạnh không đứng đắn cũng không thể nuôi trong nhà.”

“Nhưng cháu có từng nghĩ tại sao dì lại nhấn mạnh trong điều khoản tài trợ, sinh viên nhất định phải ở nhà họ Kỳ không?”

Cô cố gắng nhớ lại cảnh tượng ban đầu, suy đoán: “Cháu nhớ lúc trước, dì nói cảm thấy quá cô đơn, muốn có người trong nhà cho có sức sống chút, bầu bạn bên cạnh dì.”

Mai Nhược gật đầu: “Đó là lý do thoái thác đối ngoại thôi.”

Ngừng vài giây, bà ấy trực tiếp vào thẳng chủ đề: “Cháu đã biết chuyện A Tỉnh bị bệnh, dì cũng không giấu cháu nữa.”

Diệp Phục Thu lại một lần nữa khiếp sợ, cô không thể tưởng tượng nổi hoá ra đối phương vẫn luôn biết chuyện.

Ngay cả Kỳ Tỉnh cũng cho rằng anh đã che giấu rất tốt.

“Dì là mẹ thằng bé, mỗi một chút thay đổi trên người con mình, dì đều nắm rõ trong lòng bàn tay.” Giờ phút này, giọng điệu của Mai Nhược toát lên khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ từng tung hoành thương trường, bà chủ của gia đình giàu có nhất, thủ đoạn sao có thể tầm thường.

“Dì biết thằng bé không muốn nói cho dì biết.” Bà ấy lộ ra một chút cô độc, nói: “Hồi thằng bé mười mấy tuổi là lúc dì nên quan tâm thằng bé, cũng là lúc thằng bé cần dì nhất, mà dì lại không cho thằng bé được tình thương của người mẹ nên có.”

“Chờ đến lúc dì hối hận, dì muốn bù đắp, A Tỉnh… thằng bé đã không cần dì nữa.”

Diệp Phục Thu siết chặt chén trà trong tay, không ngờ dì hiểu rõ nội tâm Kỳ Tỉnh như vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Họ đúng là một cặp mẹ hiền con hiếu, nhưng cũng bởi vì những ngăn cách năm xưa mà Kỳ Tỉnh không muốn ỷ lại vào mẹ mình, thay vào đó là sự bảo vệ và tôn trọng nhiều hơn.

“Thằng bé bị bệnh từ lâu, dì biết.” Giọng điệu của Mai Nhược bắt đầu thay đổi, có chút bất ổn, tâm tình dao động: “Dì cũng không đành lòng, nhưng dì biết thằng bé không muốn dựa vào một người làm mẹ như dì, dì cũng không giúp được gì cho thằng bé.”

“Dì cũng không nắm rõ hoàn toàn bệnh tình của thằng bé, cho nên chỉ biết lo lắng suông, sợ có ngày thằng bé xảy ra chuyện gì.”

“Cho nên dì mới kiên quyết không để thằng bé ra ngoài ở một mình, bất kể thế nào, dì đều kêu thằng bé ở bên cạnh dì, ở lại nhà họ Kỳ.”

“Dì và bố thằng bé có nhiều việc, thường xuyên không ở nhà, dì chỉ có thể……”

Diệp Phục Thu kịp phản ứng, đưa ra kết luận: “Cho nên dì, dì dùng cách này để đảm bảo trong nhà luôn có một người ở lại thường xuyên.”

“Nếu tương lai có một ngày hai người không có ở đây, mà Kỳ Tỉnh thật sự bị trọng thương, sẽ có một người có thể kịp thời phát hiện ra anh ấy, rồi cứu anh ấy một mạng.”

Mai Nhược gật đầu với cô, không khỏi khen ngợi: “Cháu rất thông minh.”

Diệp Phục Thu không ngờ, cặp mẹ con này nhìn qua đều có điều giấu diếm lẫn nhau, kết quả lại âm thầm điều tra đối phương cẩn thận đến vậy.

Tất cả những bố trí tỉ mỉ, cố ý giấu diếm, tất cả đều là bởi vì…… bảo vệ đối phương.

Kỳ Tỉnh tìm mọi cách đuổi từng người một, chính là để phòng ngừa không bị người ta phát hiện ra. Còn bà ấy thì nghĩ cách mời người mới vào ở để bảo vệ anh trong lúc nguy cấp.

Họ đã sớm “đấu trí” không biết bao nhiêu lần.

Tình mẫu tử giữa Mai Nhược và Kỳ Tỉnh, hoá ra lại có màu sắc như vậy.

Không nói ra nhưng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, đó là sự che chở thuần khiết, không vướng chút bụi trần.

“Cháu không bị A Tỉnh đuổi đi, dì đã thấy rất bất ngờ.” Mai Nhược ngồi gần lại, nắm lấy tay cô: “Hiện tại A Tỉnh để cháu ở trong lòng, còn để cháu ở bên cạnh thằng bé trong khoảng thời gian này.”

Ánh mắt bà ấy kiên định, không chút hoài nghi suy đoán của mình: “Chứng tỏ cháu rất quan trọng với thằng bé, trên mọi phương diện.”

“Không cần biết hai đứa cuối cùng sẽ phát triển như thế nào, nhưng trong thời điểm hiện tại, dì hy vọng cháu chăm sóc thằng bé nhiều hơn.”

“Người làm mẹ như dì, không được thằng bé cho phép nhúng tay vào nên dì chỉ có thể nhờ cậy cháu.” Mai Nhược với tư cách một người làm mẹ, hạ mình nắm chặt tay cô: “Coi như dì cầu xin cháu giúp đỡ.”

Diệp Phục Thu làm sao chịu được sự khẩn cầu như vậy của bà ấy, cô vội vàng nắm tay bà ấy, an ủi: “Dì đừng nói như vậy! Cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.”

“Dì đối xử với cháu rất tốt, cháu đều ghi nhớ trong lòng.” Cô nói xong, dừng một chút: “Kỳ Tỉnh cũng đối xử với cháu rất tốt.”

“Vì những điều này, cháu cũng sẽ dốc hết toàn lực để làm.” Cô thề với đối phương: “Cháu sẽ không để Kỳ Tỉnh xảy ra chuyện gì, cháu sẽ giúp anh khỏe mạnh lên, càng ngày càng tốt hơn.”

Nghe vậy Mai Nhược bật khóc.

Diệp Phục Thu thấy bà ấy khóc, tim cô cũng muốn tan nát, nhanh chóng rút giấy lau cho bà ấy: “Dì đừng khóc, không sao đâu, sẽ ổn thôi.”

Mai Nhược vòng tay qua người cô, ôm cô vào lòng: “Cô bé ngoan, dì thật sự thích cháu……”

Hai người chưa từng tương tác thân mật như vậy, Diệp Phục Thu được bà ấy ôm vào trong lòng, cảm nhận được hơi ấm chỉ người làm mẹ mới có này khiến cho cô cũng đỏ mắt, vô cùng quyến luyến.

…………

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tạm biệt Mai Nhược, Diệp Phục Thu đeo balo bước lên xe, trợ lý Trần đưa cô trở lại nhà Kỳ Tỉnh.

Cô và dì đã hẹn trước, chuyện này vẫn phải giấu Kỳ Tỉnh, Mai Nhược cũng không muốn để Kỳ Tỉnh lo lắng cho bà ấy nữa.

Diệp Phục Thu nắm chặt vạt áo của mình, lòng rối như tơ vò.

Mặc dù dì không phản đối, nhưng cũng không đồng ý, không phải sao? Bà ấy nói, phải giữ chừng mực, như vậy về sau sẽ không dễ dàng hối hận……

Hay là cảm thấy, cô và Kỳ Tỉnh sẽ không có tương lai gì.

Là ý đó sao?

Nghĩ đến điều này, Diệp Phục Thu nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy ý để gió thổi vào đáy mắt mình.

Nhưng, không phải chính cô cũng đã biết rõ rồi sao.

Cho dù biết rõ đây là một giấc mộng đẹp ngắn ngủi, cũng nguyện ý liều lĩnh trầm mê một hồi.

…………

Đêm khuya vắng lặng, không khí ở tầng trệt của căn hộ yên tĩnh, hệ thống sưởi ấm thông minh giữ nhiệt độ vừa phải, mặc dù căn phòng rộng rãi nhưng ấm áp như mùa Xuân.

Hai ngày nay Diệp Phục Thu ngủ ở bên cạnh anh, cùng nằm trên một chiếc giường, độ thân mật giữa hai người đạt đến mức độ cao nhất. Mỗi lần trước khi ngủ, cô đều bị anh lôi kéo hôn thật lâu rồi luồn tay vào trong, chạm vào cô một lúc mới chịu buông ra.

Bị sờ thì thôi đi, cái con người này còn chủ động lôi kéo tay của cô, dẫn dắt cô chạm vào anh. Diệp Phục Thu vừa thẹn vừa bực, nhưng cũng hưởng thụ với cảm giác đầu ngón tay lướt trên thân hình hoàn mỹ của anh.

Ban đầu cô chỉ nằm sát mép giường, nhưng khi đèn tắt cô lập tức bị người phía sau kéo vào lòng.

Dưới lớp chăn, hai người đụng phải chân nhau, loại ma sát và nhiệt độ này làm cho cô khó nhịn được mà xao động.

Sau đó ngủ thiếp đi, cô dần nép vào trong lòng anh.

Cả hai vốn không phải là người có thói quen ngủ chung với người khác, nhưng tốc độ thích ứng lẫn nhau nhanh đến bất ngờ, đến buổi tối ngày hôm sau Kỳ Tỉnh đã biết nên ôm như thế nào, để làm cho cô ngủ thoải mái.

Diệp Phục Thu nằm ở trong lòng đối phương, lắng nghe nhịp tim của anh và đi vào giấc ngủ. Sau lưng được cánh tay mạnh mẽ của anh ôm, cảm giác an toàn mãnh liệt khiến cô có khoảnh khắc mong rằng những đêm ngủ say này sẽ mãi không kết thúc.

Vậy thì tốt biết bao.

Đêm khuya rạng sáng, Diệp Phục Thu bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh mình cực kỳ nóng, động tĩnh từ cơ thể của anh đánh thức cô.

Cô mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy trán người nằm bên cạnh toát ra một tầng mồ hôi, lông mày nhíu chặt, cơ thể run rẩy.

Giống như bị nhốt trong ác mộng không tỉnh lại được.

Diệp Phục Thu nhanh chóng nhìn thoáng qua nhịp tim trên đồng hồ ở cổ tay, nhịp tim tăng vụt với tốc độ đáng sợ. Cô nhận ra giờ phút này là dấu hiệu báo trước nên nhanh chóng đứng dậy nhào tới trên người anh, lay động Kỳ Tỉnh: “Kỳ Tỉnh! Anh dậy đi! Đừng ngủ nữa!”

Chàng trai nằm nhắm chặt hai mắt, hô hấp dồn dập, cơ thể nóng như phát sốt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu sợ hãi, vỗ vỗ mặt của anh, dùng sức gọi anh: “Kỳ tỉnh! Đừng ngủ! Anh nhìn em xem! Kỳ tỉnh!”

“Kỳ Tỉnh! Em ở đây!”

Qua vài giây, chàng trai giãy dụa trong cơn ác mộng đột nhiên mở mắt ra, thở phào một hơi.

Diệp Phục Thu kinh ngạc, không dám lên tiếng, đưa tay chạm vào mặt anh.

Kỳ Tỉnh vừa tỉnh khỏi cơn ác mộng, sắc mặt còn mang theo sự cảnh giác cao độ cùng cảm giác yếu ớt, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô thật lâu, như xác nhận rốt cuộc đâu mới là hiện thực.

Cổ họng Diệp Phục Thu như nhũn ra, thì thầm: “Là em, Kỳ Tỉnh, anh vừa nằm mơ thôi.”

Ngay sau đó, Kỳ Tỉnh mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường và ôm cô vào lòng.

Anh dùng rất nhiều sức lực, giống như muốn hòa nhập cô vào trong thân thể mình, Kỳ Tỉnh vùi mình vào trong vai cô, không ngừng thở hổn hển.

Anh càng dùng sức ôm, cô càng đau, nhưng Diệp Phục Thu biết giờ phút này anh sợ hãi biết chừng nào.

Phải, chính là sợ hãi.

Đây là cảm xúc Kỳ Tỉnh không muốn để ai thấy, là vết thương của anh.

Diệp Phục Thu gắt gao ôm lấy anh, như trấn an chú cún bị thương: “Không sao, em ở đây.”

Kỳ Tỉnh ôm cô, ở nơi Diệp Phục Thu không nhìn thấy, ánh mắt anh sắc lạnh đáng sợ. Anh mắt đen tối sắc bén lộ ra sự kìm nén tột độ, sự căm ghét dành cho vực sâu ác mộng và nỗi hận chất chứa bao năm, khiến anh trong đêm tối như hóa thành một oán hồn.

Chứng cuồng loạn bị gián đoạn ở dấu hiệu báo trước nên cơn ù tai mãnh liệt tra tấn anh, Kỳ Tỉnh thống khổ không chịu nổi, nắm lấy gáy cô và cúi người hôn xuống.

Diệp Phục Thu hiểu anh.

Thời điểm đau đớn thật sự không cách nào tiêu tan sẽ cần một điểm tiếp nhận, cần một thứ để phân tán sự chú ý.

Vì thế cô giơ hai tay lên, vòng tay ôm lấy cổ anh, cố gắng đáp lại nụ hôn anh.

Nụ hôn mạnh mẽ và dồn dập, giày vò  khiến đôi môi của cả hai sưng lên đau rát, nhưng sự cứu rỗi giữa hai tâm hồn đan xen cùng hòa quyện vào xương tủy qua những nụ hôn cắn xé ấy.

Sự tấn công từ môi lưỡi của anh quá mạnh khiến Diệp Phục Thu không chống đỡ được, khóe miệng cô lộ ra dấu vết ướt át, thấm xuống.

Đợi đến khi sự thống khổ kịch liệt trên người và trong tai dần được nụ hôn của cô làm dịu đi, Kỳ Tỉnh chậm rãi buông cô ra, tựa lên trán cô dịu dàng vuốt ve.

Anh lại lên tiếng, giọng nói khàn đến dọa người: “…… Sợ không.”

Diệp Phục Thu quả quyết lắc đầu, trao đổi hơi thở ấm áp với anh, nói: “Anh đau ở đâu? Đau thì nói cho em biết nhé.”

Chân mày Kỳ Tỉnh giật mạnh, dùng một tay ôm chặt cô vào lòng.

Diệp Phục Thu kề sát lồng ngực anh, cảm thụ nhịp tim vững vàng của anh, vuốt ve cơ lưng rộng lớn của anh: “Kỳ Tỉnh……”

Mỗi lần anh đều thống khổ như vậy, cô khó có thể tưởng tượng anh đã chịu đựng như thế nào trong gần 10 năm qua.

Đôi mắt Diệp Phục Thu nóng bỏng, giọng nói nghẹn ngào.

“Nói cho em nghe được không.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Trong cơn ác mộng của anh có những gì, anh kể cho em nghe, được không.”

Như vậy, sau này mỗi lần anh đau khổ, em đều có thể tưởng tượng ra những thứ đó và cùng đau với anh.





1 bình luận

  1. Lalaland

    1 tháng trước lúc 08:39

    Truyện hay điên ấy, thương dì Mai quá huhu

Để lại một bình luận