Chương 52: Tôi thưởng thức miếng cuối cùng của sự thật ngọt ngào này

Mỗi lần đồng hồ đeo tay rung lên cảnh báo là một lần thách thức sự kiên nhẫn của cô, Diệp Phục Thu gần như không hề do dự chạy đến lối ra của phố dành riêng cho người đi bộ, vừa chạy cô vừa gọi cho trợ lý của Kỳ Tỉnh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Điện thoại vừa đổ chuông đã lập tức được kết nối, Diệp Phục Thu run rẩy nói: “Trợ lý Trần! Mau đi tìm Kỳ Tỉnh! Anh ấy có chuyện không hay rồi!”

Trợ lý Trần hơi lo lắng: “Cô Diệp, cô làm sao vậy, chuyện này……”

Diệp Phục Thu nghĩ chỉ có cô mới có thể đánh thức được chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh, nên hỏi thẳng: “Anh có biết anh ấy ở đâu không?! Anh có ở bên cạnh anh ấy không?!”

“Cậu ấy đang ở trong căn hộ của mình.” Trợ lý Trần cũng không giấu diếm, nhưng câu tiếp theo lại nói: “Hay cô đừng đến, cậu ấy sẽ không mở cửa cho cô đâu.”

“Hôm qua sau khi kết thúc công việc, Tổng giám đốc Kỳ có dặn dò rằng mấy ngày nay cậu ấy sẽ nghỉ ngơi, cũng không về nhà họ Kỳ và không cho phép bất kỳ ai quấy rầy.”

Diệp Phục Thu không nhịn được mà khiển trách đối phương: “Chuyện của anh ấy cũng không phải là anh không biết! Sao anh có thể để anh ấy tự nhốt mình lại như thế chứ!”

Trợ lý Trần im lặng một lúc, rồi nói: “Cô Diệp, xin lỗi.”

“Mỗi năm vào thời điểm này, cậu ấy đều trải qua chuyện như vậy.”

Diệp Phục Thu đứng ở đầu đường, sau khi nghe câu nói đó biểu cảm vội vàng bỗng khựng lại trên khuôn mặt cô.

Không hiểu sao, cô chợt nhớ lại cảnh cuối tuần trước khi anh rủ cô cùng đón Giáng sinh.

【Thứ Bảy tuần sau có rảnh không? Cùng đón giáng sinh với anh nha.】

Chỉ là một câu hỏi hết sức bình thường, nhưng hôm nay cô nhớ lại.

Lẽ nào Kỳ Tỉnh đang ở….

Đáy mắt Diệp Phục Thu đột nhiên chua xót, cô ngẩng đầu lên đón taxi.

Anh muốn cô ở bên cạnh anh.

Ở bên anh trong những lúc tối tăm và không thể kiểm soát nhất.

Nhưng cô lại không hiểu.

…………

Xe taxi chạy với tốc độ nhanh nhất mà giao thông trong nội thành cho phép để tới căn hộ của Kỳ Tỉnh.

Cô chạy đến cửa tòa nhà và gặp trợ lý Trần.

Trợ lý Trần đang đứng dựa vào bồn hoa dưới lầu, mắt anh ấy sáng lên khi nhìn thấy Diệp Phục Thu: “Cô Diệp!”

Diệp Phục Thu nhìn bộ dạng này của anh ấy, kinh ngạc hỏi: “Anh vẫn luôn ở canh chừng anh ấy sao?”

“Cậu ấy không cho bất kỳ ai quấy rầy, tôi lại sợ cậu ấy thật sự xảy ra chuyện.” Vẻ mặt trợ lý Trần mệt mỏi và bất lực.

Nói xong, Tiểu Trần đưa thẻ ra vào cho cô: “Cô Diệp, trông cậy vào cô.”

Chỉ có cô mới có thể mở được cánh cửa đó của anh.

Diệp Phục Thu nắm chặt thẻ ra vào, để mặc cho nó làm đau lòng bàn tay mình, gật đầu.

“Tôi đi thử xem.”

Trợ lý Trần sẽ ở dưới lầu chờ một lát, nếu như Diệp Phục Thu đi vào thành công, xác định Kỳ Tỉnh không có việc gì thì anh ấy sẽ rời đi.

Nhưng sao có thể không có việc gì chứ, đồng hồ của cô sắp nổ tung rồi.

Diệp Phục Thu đi thang máy lên lầu, tiến vào hành lang bên ngoài nhà của Kỳ Tỉnh, đột nhiên bị một khoảng không yên lặng chết chóc không tên ập đến.

Không hề do dự, cô bước vào bầu không khí này, giống như một mũi tên điểm thúy, đâm thủng luồng khí chết chóc ảm đạm này.

Diệp Phục Thu xông về phía cửa, kịch liệt ấn chuông cửa, nói với máy trò chuyện: “Kỳ Tỉnh! Anh có ở nhà không?! Mở cửa cho em!”

Chẳng lẽ đang trong trạng thái của chứng cuồng loạn……!?

Nếu đúng như vậy, đối phương căn bản sẽ không nghe thấy tiếng gọi của cô.

Ngay lúc Diệp Phục Thu cân nhắc suy đoán thì rung động cảnh báo của đồng hồ ngừng lại, cô sửng sốt, nâng đồng hồ lên nhìn và thấy nhịp tim đang giảm xuống từng chút, trở về giới hạn bình thường.

Tảng đá lớn treo trên cao đột nhiên rơi xuống, vỡ thành trăm mảnh vụn trong lòng cô.

Kết thúc rồi.

Diệp Phục Thu rơi lệ, quay đầu liều mạng gõ cửa, mặc dù tay đau đến tê dại cô cũng mặc kệ.

“Kỳ Tỉnh! Mở cửa! Anh để cho em xem anh sao rồi đi!”

“Anh tự nhốt mình như vậy thì được gì chứ?”

“Sao anh không nói rõ ràng cho em biết là hôm nay anh cần em!” Diệp Phục Thu nuốt tiếng khóc, nghẹn đến mức nói không lưu loát: “Chỉ cần anh nói, nói rằng em phải ở bên cạnh anh thì em sẽ không đi đâu cả…”

“Xin lỗi, lẽ ra em nên hỏi anh nhiều thêm một câu……” Cô tự trách không thôi, lực gõ lên cửa cũng dần yếu đi.

Trong lúc nức nở, cô vô thức tưởng tượng ra hình ảnh bên trong cánh cửa.

Chàng trai mới thức tỉnh phải đau đớn biết bao, mất thăng bằng trong tiếng ù tai kịch liệt, cầm dao tê liệt mà ngã xuống đất.

Anh dựa lưng vào cửa tủ, vết thương bị cắt không ngừng rỉ máu, nhỏ xuống thành một vũng nhỏ, đỏ thẫm ở trên sàn nhà sạch sẽ.

Đôi mắt Kỳ Tỉnh ngước lên từ mái tóc đen rủ xuống, trầm đục và sự thống khổ ẩn nấp trong dung mạo lạnh nhạt của anh, tận hưởng tiếng rên rỉ đau đớn của sự cô độc.

Diệp Phục Thu khóc nức nở, trán tì ở trên cánh cửa, bởi vì anh tránh mặt khiến trái tim cô xoắn thành một khối, sốt ruột như lửa đốt.

Cô nói vào bên trong: “Không phải anh bảo em ngăn cản anh sao……”

“Kỳ Tỉnh, anh bảo em ngăn anh lại mà.” Bây giờ trốn tránh cô như vậy là sao.

Cô nhất định phải đi vào, muốn tận mắt thấy rốt cuộc anh thế nào rồi.

Diệp Phục Thu từ từ hoàn hồn lại, cô nhìn chằm chằm vào ổ khóa vân tay trên cánh cửa trước mắt.

Mật khẩu bốn số.

Mật khẩu căn hộ của Kỳ Tỉnh là gì?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu không nhớ rõ sinh nhật của anh, lại càng không biết sinh nhật mọi người trong nhà anh, nên nhất thời gặp khó khăn.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì Kỳ Tỉnh không phải người sẽ dùng những con số sinh nhật bình thường làm mật khẩu khóa cửa.

Phải.

Cho nên.

【Cô Diệp, mấy ngày nay cậu ấy không cho phép bất kỳ ai quấy rầy.】

【Hàng năm đều trải qua như vậy.】

Diệp Phục Thu to gan suy đoán, ngón tay vươn đến chỗ nhập mật khẩu, ấn từng số một của ngày hôm nay.

1225

Cửa khóa lập tức hiển thị mật khẩu sai, cô lập tức rõ ràng, thay bằng một suy đoán khác.

Nếu không phải hôm nay.

Vậy đó là ngày mai! Ngày 26 tháng 12!

“Mật khẩu chính xác—— ”

Khóa cửa hạ xuống, cửa mở ra.

Diệp Phục Thu ngẩng đầu, tâm trí chấn động dữ dội.

Quả nhiên, anh sẽ lấy ngày đau khổ nhất làm mật khẩu, mỗi ngày nhập vào, mỗi ngày ghi nhớ, vĩnh viễn không quên.

Diệp Phục Thu đẩy cửa xông vào: “Kỳ Tỉnh!”

Cô chạy vào phòng bếp, liếc mắt một cái đã thấy bóng lưng anh đứng bên cạnh bồn rửa, cây kéo nhuốm máu bị ném trên mặt đất.

Vóc dáng Kỳ Tỉnh cao ráo, dáng người cường tráng, ngày thường đứng ở đó luôn cho cô một loại khí thế ngoan cường không thể phá vỡ như tùng bách.

Nhưng giờ phút này Diệp Phục Thu nhìn bóng lưng anh, chỉ cảm thấy anh giống như một gốc trúc căng thẳng, nhận hết ngàn vạn lần chém và đẩy, như sắp bị bẻ gãy.

Đôi mắt Diệp Phục Thu không ngừng lay động.

Lúc này, Kỳ Tỉnh quay đầu lại.

Ánh mắt đen kịt hung ác lại vỡ nát như con thú bị vây khốn, dọa cho Diệp Phục Thu sợ tới mức muốn lùi về phía sau, nhưng cô nhịn xuống.

Bàn tay Kỳ Tỉnh chống trên bồn nổi đầy gân xanh, tất cả nhẫn nại ẩn giấu trong đường cong cơ thể cứng ngắc, cất giọng nói nặng nề: “Sao em vào được.”

Giọng điệu cười đùa trêu chọc cô ngày trước hoàn toàn biến mất, giọng nói của anh lại trầm thấp và nặng nề khiến cô càng thêm tủi thân.

Mũi Diệp Phục Thu cay xè: “Em, em đoán……”

“Kỳ Tỉnh, sao anh không nói cho em biết.”

Kỳ Tỉnh nhìn đi chỗ khác, hô hấp nặng nề, có lẽ đang nhịn đau, âm cuối có chút bất ổn: “Nói cho em biết cái gì.”

“Nói cho em biết, mấy ngày nay anh sẽ gặp nguy hiểm.” Diệp Phục Thu sợ hãi, lúng túng: “Như vậy em sẽ không rời khỏi anh.”

Anh không nói gì, khó khăn đứng thẳng dậy, đá cây kéo trên mặt đất sang một bên: “Trở về đi, anh cũng đâu gọi em tới.”

Diệp Phục Thu sao có thể thuận theo ý anh, nhưng lại không dám quá dùng nhiều sức chạm vào anh: “Em không về! Anh bị thương ở đâu, cho em xem.”

“Diệp Phục Thu!” Lần đầu tiên Kỳ Tỉnh hung dữ với cô như vậy, sau đó anh lập tức nhẹ giọng nói: “Thôi đi, bản thân anh cũng không muốn em tới đây.”

“Em không cần tự trách, là anh không cho bất kì ai vào.”

Cô cắn môi, dùng tay đánh vào má anh: “Kỳ Tỉnh! Anh tỉnh táo một chút đi!”

“Không phải anh bảo em ngăn anh lại sao!” Diệp Phục Thu rơi lệ: “Không phải anh đã nói, để cho em cố gắng hết sức ngăn cản anh sao!”

Cô tiến lên một bước, trực tiếp ôm lấy eo anh.

Mùi rỉ sét của máu dần lan tỏa, được tinh lọc bằng mùi hoa quế trên người cô gái.

Ống quần sẫm màu của Kỳ Tỉnh đã nhuộm thành màu tối hơn, anh vốn có chút đứng không vững, khi cô nhào tới ôm, anh mượn lực, trực tiếp ngã lên người cô.

Chàng trai lảo đảo ngã vào cô, Diệp Phục Thu cố gắng đỡ lấy anh, lo lắng đến độ không chịu nổi: “Anh bị thương ở đâu? Nói đi chứ!”

Kỳ Tỉnh dùng sức đẩy cô ra, sắc mặt trắng bệch: “Không sao…… Diệp Phục Thu, ngoan, trở về đi.”

“Anh muốn em nổi giận với anh chứ gì!” Cô thật sự tức giận, túm lấy quần áo anh không chịu buông tay.

Ánh mắt anh sắc bén, trầm giọng nói: “Anh cũng không nói nhảm với em, anh nói rồi, em trở về đi, nghe hiểu không?”

Diệp Phục Thu đột nhiên đỏ hốc mắt, nỗi thất vọng đảo quanh trong đôi mắt.

Ánh mắt này của cô làm đau nhói tận đáy lòng anh, Kỳ Tỉnh cau mày, kéo đầu cô qua và cúi đầu hôn xuống.

Sự bộc phát trong khoảnh khắc của anh quá lớn, Diệp Phục Thu gần như nhào vào trong lòng anh, bị anh giữ chặt sau đầu rồi ép ngửa đầu đón nhận nụ hôn có chút thô bạo của anh.

Mùi máu tươi cùng hương hoa hòa lẫn vào nhau, anh dùng sức tra tấn môi lưỡi của cô, cắn cánh môi nhỏ nhắn của cô, làm cho cô đau đớn để cô biết khó mà lui.

Kết quả, cả người cô gái run rẩy nhưng lại nhón chân lên, hai tay ôm lấy cổ anh.

Tự dâng mình lên.

Sức mạnh và sự tức giận của đối phương mang đến cho Diệp Phục Thu cảm giác chân thực mãnh liệt rằng anh vẫn còn ở đây.

Anh vẫn còn tồn tại, anh vẫn ổn, anh còn sức để hôn cô.

Nước mắt nóng hổi của Diệp Phục Thu chảy xuống hai bên má, cô vụng về dùng đầu lưỡi mềm mại đáp lại, quấn quýt với anh.

Tiếng hôn mút nhỏ vụn vặn thay thế tất cả, tràn ngập không gian, thứ dính dính không chỉ là nước bọt của họ trao đổi, mà còn là vết thương chưa được cầm máu.

Họ liều mạng áp sát đối phương, để nhịp tim của nhau dung hợp thành một thể, để đam mê và cảm xúc thay thế tất cả đau đớn và sợ hãi.

Anh vẫn còn bị chảy máu, mãnh liệt hôn cô vài phút rồi dứt ra trước.

Sau một nụ hôn, sự đối đầu gay gắt ban đầu của hai người đã tan biến.

Kỳ Tỉnh dựa lên vai cô, thở hơi hổn hển hỏi: “Không sợ sao…… anh hung dữ với em như vậy, trên người toàn là máu……”

“Nếu em sợ, lúc trước cũng sẽ không đồng ý với anh!” Môi Diệp Phục Thu sưng lên, ôm chặt anh, cường điệu nói: “Em không sợ, Kỳ Tỉnh, em càng không sợ hơn bất kỳ ai.”

“Em sợ anh tự nhốt mình lại như vậy, lỡ như thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao……”

“Anh đừng để em phải sợ hãi như vậy nữa được không, em thật sự sẽ tức giận đấy.”

Kỳ Tỉnh vươn tay trái sạch sẽ của mình ôm lấy eo cô, áp mặt mình lên cổ cô.

Giống như một con chó săn bị thương cầu xin lòng thương xót.

“Có phải anh cố ý không nói rõ ràng là lo khi em nhìn thấy bộ dạng đó của anh, em sẽ sợ phải không?” Hốc mắt Diệp Phục Thu trướng đau, truy hỏi: “Ngày 26 tháng 12…… Là ngày gì?”

“Ngày gặp ác mộng”, Kỳ Tỉnh dùng môi vuốt ve bả vai cô, giống như ngay sau đó sẽ lộ ra răng nanh cắn rách da cô: “Anh không muốn em nhìn thấy.”

Thấy bộ dạng ngu ngốc đáng thương và yếu ớt này của anh.

Diệp Phục Thu dùng hai tay xoa mặt anh, lắc đầu: “Đừng bắt em rời khỏi anh, được không.”

“Em muốn ngay lúc này, em chỉ muốn anh ở bên cạnh em ngay bây giờ.”

Không phải là ở bên cạnh anh, mà là, em muốn anh ở bên cạnh em.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cánh cửa vừa đóng chặt vừa kiên cố lần lượt bị đục dỡ, cuối cùng phá ra vết nứt để ánh sáng xuyên qua.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Kỳ Tỉnh lộ vẻ khó hiểu, trời sinh anh trí tuệ hơn người, nhưng làm thế nào anh cũng không hiểu sự quật cường của cô, vì thế anh cúi đầu, hôn cô lần nữa.

Không giống như vừa rồi, lần này anh hôn một cách rất dịu dàng, mang theo đáp án không cách nào tìm kiếm được, liếm mút giống như nhận chủ, như đối đãi với khúc gỗ nổi cứu mạng, anh ôm lấy cô càng ngày càng chặt.

Anh mút cánh môi cô, chân mày đè nén cảm xúc, rất nhẹ, rất nhanh nói một câu.

“Thu Thu.”

“Anh hơi đau.”

Diệp Phục Thu lại rơi lệ, cô gật đầu, mở miệng hôn môi anh: “Ừhm, em biết rồi.”

“Không phải là em đã tới rồi sao.”

“Không sao đâu, Kỳ Tỉnh.”

Diệp Phục Thu nhắm mắt ôm hôn anh, vuốt ve hai má anh, ngón tay sờ về phía sau và vuốt qua vành tai kia của anh, vành tai trái thiếu một góc nhỏ.

Đừng che giấu nữa, những vết thương của anh, em sẽ trân trọng từng chút một.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Người đời xa lánh kính sợ anh, bọn họ nói anh vô tình, nói anh hiểm ác, nhưng em thì chỉ muốn làm tên ngốc sa vào cạm bẫy và hôn anh hết lần này tới lần khác.





Để lại một bình luận