Chương 50: Bầu trời đêm ở Westminster bắt đầu sôi sục
Vốn dĩ Kỳ Tỉnh không chịu nổi đôi môi mềm mại như bông của cô, khoảnh khắc cánh môi mềm mại của Diệp Phục Thu chạm vào cằm anh, giống như ánh sáng hóa thành pháo hoa nổ trên làn da anh, bắn tung lên bọt nước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Chiều cao của hai người chênh lệch hơn 20cm, Diệp Phục Thu dùng sức kiễng chân cũng chỉ có thể vụng về hôn tới cằm anh.
Nhưng lỗ mãng như vậy mới có thể biến thành nai con ngang ngược xông tới, rồi nhân cơ hội lao đầu tiến thẳng vào trái tim đối phương.
Diệp Phục Thu hôn nhẹ một cái xong, nỗi sợ hãi lập tức lan tràn lên đỉnh đầu, cô lùi một bước rồi đưa tay che miệng lại.
Ánh mắt như muốn nói: Tôi đã làm gì thế này!
Kỳ Tỉnh chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó anh nhanh chóng ôm lấy eo cô, kéo người đến trước mặt và nở nụ cười: “Em đang làm gì vậy.”
Dù cô có giỏi tìm cớ để thoái thác đến đâu thì hành động lúc này cũng hoàn toàn không còn đường lui, Diệp Phục Thu chớp mắt, nhỏ giọng biện minh: “Tôi…… Tôi chỉ là……”
“Em chỉ là nhất thời mê muội, quyết định giữa ban ngày ban mặt đùa giỡn lưu manh với anh ấy hả.” Anh cướp lời.
Diệp Phục Thu rơi vào đôi mắt cười thâm trầm của anh, giận dữ hờn dỗi: “Tôi nào có không biết xấu hổ như anh nói!”
Kỳ Tỉnh “Ừm” khẽ, thưởng thức ánh mắt biến hóa và lay động của cô: “Người không biết xấu hổ là anh.”
Nói xong, anh cúi xuống.
Lần này tìm được vị trí chính xác nên đặt vào nhất ở trên môi cô.
Diệp Phục Thu vô thức đỡ lấy bả vai anh, lông mi quét lên gò má anh, để anh tùy ý làm ướt cánh môi mình.
Bên tai là tiếng suối nhỏ nhân tạo chảy trong vườn hoa, cô nhắm mắt lại, trong nháy mắt còn tưởng rằng nước suối bắn lên môi, ngọt ngào lại dễ chịu.
Cho đến giây tiếp theo, khi anh phát ra âm thanh, chóp tai Diệp Phục Thu ửng hồng, cô mới ý thức được âm thanh ướt át vụn vặt kia là gì.
Bàn tay anh vuốt ve sau lưng cô, còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.
Lần trước say rượu, hình như cô cắn bị thương cánh môi anh. Từ đó về sau mỗi lần hôn môi, Diệp Phục Thu không dám động lung tung nữa, kết quả là đối phương hoàn toàn không cảm kích, càng vin vào sự “không dám động lung tung” của cô mà bắt nạt đùa giỡn.
Khách hàng xung quanh không ngừng đi ngang qua nhà hàng, tiếng bước chân của họ như có thể phá hủy Diệp Phục Thu với trái tim nhút nhát.
Cảm nhận được sự căng thẳng, bối rối và giãy dụa của cơ thể cô gái, Kỳ Tỉnh tiến tới nửa bước, dùng lưng chặn tất cả ánh mắt, che trọn cả người cô.
Anh thích dùng môi mình ủ nóng môi cô, dùng đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi cô.
Đằng sau cô chỉ là một hồ nước nhỏ xanh biếc, những ánh nhìn soi mói chẳng thể làm cô tổn thương dù chỉ một chút.
Anh vuốt ve gáy cô, dỗ dành cô thả lỏng và hôn thêm một phút nữa.
Cô không có thiên phú lắm, đến bây giờ cũng không học được cách lấy hơi, Kỳ Tỉnh thấy cô bắt đầu nghẹn nên buông ra kịp thời, tùy ý để cô tựa vào trong lòng mình vì đang thiếu dưỡng khí.
Anh liếc lồng ngực phập phồng của cô, rồi nhìn lên mặt cô và trêu chọc: “Câu vừa rồi của em có ý gì, tỏ tình với anh?”
Diệp Phục Thu hơi luống cuống đẩy anh ra, cô đứng thẳng người, kéo dài giọng phản bác: “Là mắng anh đấy——”
Kiêu ngạo, khó chịu, đấy không phải chính là anh sao!
Nói xong, cô quay đầu chạy về phía bãi đậu xe phía trước.
Kỳ Tỉnh đứng tại chỗ, sờ mũi rồi khẽ cười, chậm rãi gọi cô: “Đừng chạy lung tung.”
“Em cũng đâu nhớ xe đậu ở chỗ nào.”
Nói xong, anh nhấc chân đuổi theo cô, hai ba bước đã tóm được người lại, kéo đến bên cạnh.
Hai người nắm tay nhau công khai đi về phía bãi đỗ xe, bóng lưng sóng vai tiến lên không khác gì những cặp đôi yêu đương bình thường khác.
………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Phục Thu cũng không biết nụ hôn trộm mình chủ động kia thể hiện cho điều gì.
Cô cho rằng nụ hôn sâu trong vườn hoa kia chính là sự “báo thù” của Kỳ Tỉnh, cho đến khi anh lái xe vào góc tối của bãi đỗ xe ngầm rồi tắt máy nhưng lại không mở khóa.
Diệp Phục Thu rất ít khi cảm nhận được khí thế xâm nhập như một người đàn ông trưởng thành của anh một cách trực diện như vậy. Cô còn chưa hiểu chuyện gì, vừa quay đầu định hỏi đã bị anh cúi người qua rồi ôm nhấc bổng lên.
Kỳ Tỉnh dời ghế lái về phía sau, một phát nhấc cô gái lên ôm vào trong lòng.
Chiếc SUV phong cách đô thị rộng rãi bỗng rung lắc dữ dội vài cái ở góc yên tĩnh.
Diệp Phục Thu còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã nằm sấp trên người anh, nhiệt độ và hơi thở trên người đối phương khiến cho cô bất giác co rúm lại.
Cô vừa định phản kháng thì tay anh đã siết chặt sau gáy cô rồi ấn xuống—— môi cô cứ như vậy mà chủ động áp sát vào.
Nỗi khiếp sợ và rung động giống như rượu Vodka mạnh mẽ khuynh đảo các giác quan, xôn xao—— kích thích khiến cả người Diệp Phục Thu run rẩy.
Cô nắm lấy chiếc áo khoác trên người Kỳ Tỉnh, đầu ngón tay lướt qua chất vải trơn nhẵn. Trong lúc kinh ngạc, răng cô cắn phải môi anh.
Diệp Phục Thu cảm nhận được anh vì đau mà tăng thêm lực trên cánh tay.
Có thù tất báo, cô cắn anh một cái, anh lập tức bóp eo cô.
Kỳ Tỉnh giữ chặt sau đầu cô không cho cô kháng cự, dễ dàng lẻn vào từ hàm răng hơi há ra của cô rồi càn quét tất cả dư vị ngọt ngào.
Anh thích nhất là mút cánh môi cô, đùa giỡn cái lưỡi mềm mại của cô, quấy rối khiến mọi thứ của cô trở nên lộn xộn thì mới hài lòng.
Hai người thân mật không ít lần, nhưng chưa bao giờ gần gũi như này.
Bởi vì trọng lực và quán tính, cả người cô ngả hết lên người anh, vì vậy mỗi một thay đổi của Kỳ Tỉnh, cô đều cảm nhận được tất cả.
Lần đầu tiên Diệp Phục Thu ý thức được rõ ràng đến thế.
Kỳ Tỉnh khi là đàn ông, đáng sợ biết chừng nào.
Cô quỳ gối trên ghế lái, theo lực tác động càng mạnh khiến chỗ lõm trên ghế dần sâu hơn. Âm thanh kẽo kẹt nhẹ nhàng, giống như bật lửa trong căn phòng kiều diễm, đốt lên sự xấu hổ trong cabin xe.
Kỹ năng của anh mang phong cách hoàn toàn riêng biệt, chỉ chuyên tấn công nhược điểm của cô, tất cả sự mạnh mẽ và dịu dàng của anh, Diệp Phục Thu đều đón nhận trọn vẹn. Bãi đậu xe là nơi bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua, tuy rằng đã ẩn nấp nhưng luôn có nguy hiểm, cảnh tượng như vậy càng làm cho cả người cô khô nóng, huyệt thái dương và tâm trí cô đều đang khuấy động. Hai tay cô nắm lấy quần áo của anh, từng chút một, dần dà lại tự nhiên bám lên cổ của anh.
Trong khoảnh khắc tay cô ôm lấy cổ anh, Kỳ Tỉnh giống như nhận được sự cho phép và khích lệ gì đó—— tay anh thuận theo vạt áo của cô đi vào dò xét, sau đó chạm vào phần eo tinh tế của cô mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Ngón tay của anh hơi thô ráp, vuốt ve bên hông – nơi mềm nhất cũng dễ nhột nhất của cô, làm cho chân của Diệp Phục Thu run rẩy kịch liệt.
Cảm giác chưa bao giờ có này khiến cô muốn kêu lên sợ hãi, miệng lại bị anh bịt kín chặt chẽ, chỉ có những âm thanh say mê nhỏ phát ra.
“Kỳ……. Không…… Đừng……”
Làn da của cô nhẵn nhụi và sáng trong như mặt trăng, ngón tay của anh chỉ vừa chạm một cái, đã luyến tiếc không muốn rời đi.
Kỳ Tỉnh không phải người giỏi kiềm chế, cảm xúc mãnh liệt đang bị đánh thức từng chút một, dục vọng một khi bùng phát thì lý trí mỏng manh căn bản không thể ngăn cản.
Kỳ Tỉnh ôm lấy eo cô, dùng sức một chút kéo cô vào lòng mình.
Khoảng khắc chạm vào nhau, càng gần gũi nhau hơn, giữa những nụ hôn nhỏ dịu dàng cả hai đều khẽ rung lên.
Ngón tay cô chạm vào cổ anh, gân xanh trên cổ đối phương đập mạnh mẽ trong lòng bàn tay cô.
Sự thay đổi của anh càng làm cho cô hưng phấn, cả người Diệp Phục Thu nóng lên như muốn ngất đi.
Đôi môi mỏng nóng bỏng của Kỳ Tỉnh buông tha cho miệng cô, lại nghiêng đầu tra tấn gò má cô, vành tai, rồi đến cổ.
Diệp Phục Thu đã sớm bị hôn đến mức không thở nổi, trong xe lại giống như thiếu dưỡng khí làm cho cô không có sức lực phản kháng. Cô gục xuống trong lòng anh, để anh tùy ý in những nụ hôn vụn vặt lên các nơi khác trên người cô, càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng vào sâu.
Anh giống như muốn ăn thịt cô vậy.
Bàn tay Kỳ Tỉnh nhất thời mất kiểm soát, sờ soạng lên trên —— sờ tới một mảnh có khoá móc kim loại lành lạnh.
Diệp Phục Thu lập tức giật mình, cô giơ tay không hề có sức lực ra, đánh vào mặt anh.
“…… Đừng!”
Kỳ Tỉnh rút tay ra rồi gục đầu vào hõm cổ cô, dùng sức ngửi mùi hoa quế trên người cô, có chút thất bại, bật cười thành tiếng.
Giọng nói trầm khàn, nghiễm nhiên là đang kìm nén ngọn lửa tà ác.
Anh cười vài tiếng: “…… Không nhịn được, anh sai rồi.”
“Em tát vào miệng anh, tát cũng tự nhiên ghê đấy, Diệp Phục Thu.”
Diệp Phục Thu vừa xấu hổ vừa tức giận, nghĩ thầm cái kia sao có thể gọi là được tát, cô rõ ràng không dùng chút sức lực nào.
Kỳ Tỉnh vùi ở cổ cô, đồng thời cũng đè nén, cảm nhận được nơi mềm mại phát triển tốt của cô.
Anh thở dài, cũng cảm thấy hơi quá đáng: “Làm sao bây giờ, chiều nay anh còn phải họp.”
“Anh như vậy……” Anh ám chỉ: “Em bảo anh làm sao lên lầu được.”
Khuôn mặt Diệp Phục Thu ửng đỏ, anh cứ dán vào cổ cô nói chuyện như vậy, khiến cô ngứa ngáy: “Anh, anh hỏi tôi?”
“Không phải, đều là lỗi của anh sao……”
Nếu Kỳ Tỉnh là một con mèo, vậy giờ phút này Diệp Phục Thu đã trở thành cây bạc hà mèo chuyên trị anh. Có thể khiến Kỳ Tỉnh say mê, chìm đắm không thể rời đi dù chỉ nửa bước, chỉ hận không thể giao phó linh hồn mình cho cô.
Anh vuốt ve lưng cô, để dỗ dành cô cũng như thuyết phục chính mình.
“Ừhm, anh biết.”
“Ngoan ngoãn, để anh ôm một lát, một lát là được.”
Kích tình ma sát kịch liệt không thể phát tiết một cách tùy tiện, trong không gian chiếc xe đang dần dần ngừng rung lắc, hai người ôm lấy nhau, dùng hô hấp của đối phương để dần tìm về lý trí của mình.
Trong lòng hai người đều biết rõ.
Vẫn chưa đến lúc, vẫn cần lưu lại một tầng kiềm chế cuối cùng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
…………
Diệp Phục Thu xuống khỏi xe anh với thể xác lẫn tinh thần đều hỗn loạn, sau đó được tài xế Kỳ Tỉnh sắp xếp đưa về nhà họ Kỳ.
Mùi thơm của anh thấm đẫm khắp người cô, cho dù cố gắng xua tan thế nào cũng khó có thể rũ bỏ. Diệp Phục Thu ghé người vào bên cửa sổ, mũi vùi vào trong tay áo, mùi hương mát lạnh thuộc về Kỳ Tỉnh vẫn còn phảng phất trong quần áo cô.
Gió ngoài cửa sổ lay động tóc mái của cô, Diệp Phục Thu chậm rãi nhắm mắt lại.
Cô biết mình đã “Sai” quá nhiều, nhưng nếu đây là một giấc mộng đẹp có thể nhớ lại trong rất nhiều năm, vậy vứt bỏ hết hiểu chuyện đúng sai, cứ như vậy say một hồi thì thế nào đây?
Nếu như con đường phía trước được định sẵn là lầy lội nhấp nhô, cục diện rối rắm, vậy cuối cùng cứ để cô ở vịnh Tiêu Quảng Đông sáng ngời thêm nửa năm đi.
Sau khi về nhà, Diệp Phục Thu nghỉ trưa một lúc, làm xong đề cô chạy đến phòng làm việc của Kỳ Tỉnh để đọc sách.
Anh rất ít khi ở nhà, cho nên lãnh địa tràn ngập hơi thở của anh sẽ thay Kỳ Tỉnh mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Diệp Phục Thu dùng tẩy xóa hết vết bút chì cô đã từng đánh dấu trên cuốn sách đã đọc trước đó, sau đó cô trèo lên thang lần lượt đặt những cuốn sách trở về vị trí cũ. Cô nhìn ngắm giá sách của anh rồi chọn lấy ra một cuốn sách mới từ trong đó.
Cô chọn một quyển truyện ngắn và trở lại sofa bắt đầu đọc, bởi vì lượng từ vựng đã được mở rộng nên số lần cô dừng lại lấy bút chì đánh dấu càng ngày càng ít, đọc cũng ngày càng trôi chảy. Vậy nên cô có thể đắm chìm hơn và tập trung vào sự kích thích và lộ trình của câu chuyện.
Nhưng không biết có phải vì bữa trưa cô ăn quá nhiều hay không, rõ ràng đã nghỉ ngơi qua, nhưng khi yên tĩnh lại vẫn thấy buồn ngủ.
Diệp Phục Thu đọc qua mấy chục trang, giữa chừng buồn ngủ thì đứng lên đi lại cho tỉnh táo, nhưng quay lại vẫn buồn ngủ không mở mắt ra được. Cuối cùng thật sự không chống cự được dục vọng, thân thể giống như tiến vào trạng thái ngủ thiếp đi, cô vùi mình vào trong sofa nhắm mắt lại.
Không biết có phải vì phòng làm việc của anh ít ánh sáng hơn phòng ngủ của cô một chút hay không, nhưng khi kéo rèm cửa sổ lại, không gian giống như một hang động rộng rãi tối tăm, khiến cho giấc ngủ này của cô đặc biệt sâu hơn, như bị ngăn cách thời gian giữa ngày và đêm.
Cho đến khi suy nghĩ dần dần bị cái gì đó quấy rầy, thoát khỏi giấc mộng chập chờn.
Trong lúc như lọt vào sương mù, cô giống như đang ăn cái gì đó trong mộng, ăn cái gì đó làm cho đầu lưỡi mỏi mệt, rồi lại bị ôm đến ngồi bên thác nước nhỏ trên núi cao. Cổ và gò má bị bọt nước từ thác nước bắn lên làm ướt, cô giơ tay muốn lau đi, lại đụng phải một chút ấm áp.
Ấm áp, hơi cứng rắn, giống như là cơ thể người.
Diệp Phục Thu giật mình tỉnh giấc khỏi cơn mơ, vừa mở mắt đã thấy gương mặt của Kỳ Tỉnh hiện lên trong tầm mắt.
Anh đang mút, hôn lên cổ cô.
Diệp Phục Thu mới tỉnh dậy nên giọng nói hơi khàn, vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ: “Anh……”
Cổ cô ướt lành lạnh, ngứa đến mức phải rụt cổ lại.
Không biết là người này trở về từ lúc nào, giờ phút này đã ôm cô vào trong lòng, lưng anh tựa vào sofa, bàn tay xuyên qua chỗ hõm giữa hai chân cô, lúc mạnh lúc nhẹ mà xoa nắn.
Thấy cô tỉnh giấc, Kỳ Tỉnh ngẩng đầu lên và một lần nữa phủ kín đôi môi cô.
Giờ phút này nụ hôn của anh dịu dàng hơn ban ngày rất nhiều, cũng kiên nhẫn hơn rất nhiều. Không giống như mang theo một bụng dục vọng nhào vào thức ăn, mà giống như ôm cô hôn nhẹ cọ khẽ và dựa sát vào nhau để trút bỏ mệt mỏi sau khi về nhà.
Bàn tay to lớn của Kỳ Tỉnh ôm bả vai của cô, Diệp Phục Thu ngồi trong lòng anh, ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của anh.
Chỉ một cử chỉ vô tình, cô giống như đã mở chiếc hộp Pandora, mặc cho anh lấy được giấy thông hành rồi được voi đòi tiên.
Nhưng cũng ở trong đó, cô lại sinh ra sự phụ thuộc vô hạn vào Kỳ Tỉnh.
Anh càng khát khao cô thì sự đòi hỏi của Diệp Phục Thu đối với anh càng lớn lên trong lòng.
Cô sợ mình bị ngã xuống nên vòng tay ôm lấy cổ anh, lúc cô cố gắng học cách thở, trong miệng cô không kìm được mà phát ra những tiếng rên rỉ vừa dồn dập vừa mập mờ.
Sự chủ động của cô khiến anh phải kìm nén tiếng cười trầm thấp phát ra từ trong lồng ngực.
Hai gò má Diệp Phục Thu nóng lên, cô xấu hổ và tức giận đẩy anh ra rồi dựa đầu vào ngực anh, cáu kỉnh hừ khẽ vài tiếng.
Đang lúc cao trào thì bị cắt đứt, Kỳ Tỉnh cũng không giận, anh ôm cô vỗ về, chọc giận rồi dỗ dành.
Diệp Phục Thu lấy lại sức lực, nhỏ giọng than thở: “Kỳ Tỉnh… Chúng ta còn chưa…”
Lùi một vạn bước, không phải anh luôn miệng nói muốn đuổi theo sao? Sao mới xuất hiện đã giở trò đùa giỡn lưu manh như thế.
“Anh quá đáng lắm rồi.”
Mặc dù cô không nói hết, nhưng sao Kỳ Tỉnh lại không biết cô có ý gì chứ.
Kỳ Tỉnh nuốt xuống cổ họng, nuốt tất cả mật ngọt cướp được từ chỗ cô xuống, lại giống như một con vật lớn nghiêng đầu vùi vào gáy cô cọ cọ chơi xấu: “Ừm, nhưng anh chỉ muốn hôn em.”
“Không nhịn được.”
Kỳ Tỉnh như vậy khiến cô căn bản không thể giận nổi.
Giảo hoạt lại đáng ghét.
Diệp Phục Thu đứng thẳng dậy, đối diện với anh, nghiêm túc nói: “…Lần sau không được làm bậy nữa, ít nhất anh phải hỏi qua ý kiến của tôi.”
Cô trừng mắt: “Hôn trộm thì tính là gì.”
Kỳ Tỉnh mỉm cười, trêu chọc nói lại lời cô: “Đúng vậy, hôn trộm thì tính là gì.”
Đây là quan điểm của cô.
Diệp Phục Thu không ngờ lại bị đối phương phản đòn, sắc mặt lúng túng: “Hơn nữa còn ở trong nhà, lỡ như…”
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ vang.
“A Tỉnh à, con có trong phòng làm việc không? Mẹ có chút chuyện muốn nói với con.” Giọng Mai Nhược vang lên.
Tim Diệp Phục Thu đập hụt một nhịp, cô kéo quần áo anh muốn bước xuống nhưng Kỳ Tỉnh lại không cho cô rời đi.
Cô trừng to mắt: Anh điên rồi!
Cô còn đang ngồi trên đùi anh!
Kỳ Tỉnh chắc chắn rằng mẹ anh sẽ không đẩy cửa vào, trả lời: “Dạ, lát nữa con xuống.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tiếng bước chân đi xa, Diệp Phục Thu tức giận đến mức dùng sức đánh anh vài cái: “Gan của tôi sắp bị dọa vỡ rồi!”
Kỳ Tỉnh bị cô đánh ngửa về phía sau, ra vẻ rất đau xoa ngực và bụng: “Nếu em sợ như vậy thì nói thẳng cho bà ấy biết đi.”
Diệp Phục Thu trừng mắt nhìn anh ấy.
Kỳ Tỉnh không nói gì nữa.
Đừng làm cô gái nhỏ tức giận, lại phải dỗ nửa ngày.
“Đọc sách đi.” Anh đưa tay xoa tóc cô, dặn dò: “Ngày mai Chủ nhật đúng không? Dẫn em đến một nơi.”
Diệp Phục Thu chớp mắt mấy cái: “Đi đâu?”
Kỳ Tỉnh sửa sang lại quần áo bị cô kéo loạn, thích ý thỏa mãn: “Đoán xem?”
……..
Diệp Phục Thu không ngờ nơi Kỳ Tỉnh muốn dẫn cô tới là phòng khám, gặp bác sĩ tâm lý chữa trị chính của anh.
Xe lái về phía ngoại ô, lần thứ ba Diệp Phục Thu đi tới khu nghỉ dưỡng núi Ám Hương, không ngờ phòng khám lại mở trong này.
Xuống xe, ngay từ khi tới gần tòa nhà, chỉ nhìn cách trang trí cô còn tưởng rằng đây là quán cà phê, kết quả vào cửa nhìn thấy bảng y tế cô mới nhận ra nơi này dùng để làm gì.
“Bệnh viện thật ấm áp, hoàn toàn không nhìn ra là nơi khám bệnh.” Diệp Phục Thu đi theo bên cạnh anh, nói.
Kỳ Tỉnh đi thẳng vào trong, đi đến phòng làm việc của Trần Dung: “Đúng vậy, dù sao có người vừa nghe hai chữ bệnh viện đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn.”
Diệp Phục Thu liếc mắt nhìn anh: “Anh đang nói bản thân mình à?”
Kỳ Tỉnh nhìn cô, nhướng mày không nói gì.
Diệp Phục Thu thầm nghĩ trong lòng.
Cô chỉ có chút bài xích bệnh viện mà thôi, cô không sợ.
Kỳ Tỉnh gõ cửa phòng khám chuyên khoa, sau một hai giây nghe thấy tiếng “Mời vào” thi mới đẩy cửa ra.
Cửa mở ra, cảnh sắc bên trong phản chiếu vào đáy mắt Diệp Phục Thu.
Nơi này nào giống phòng khám của bác sĩ mà hoàn toàn giống một thư phòng kiêm phòng trà bối cảnh tinh xảo, màu trắng ngà phối hợp với các loại cây xanh. Các loài cây xương rồng sắp xếp đúng chỗ, chỉ cần nhìn thôi đã thấy như được thanh lọc bằng một căn phòng dưỡng khí tươi mát.
Trần Dung ngồi trước máy tính, trong tay cầm một ly trà nóng, khói trà sương trắng chậm rãi bay lên, anh ấy mỉm cười: “Hôm nay rất đúng giờ, không sớm không muộn.”
“Nói như thể tôi không có khái niệm thời gian vậy.” Kỳ Tỉnh khẽ quát, để Diệp Phục Thu vào trước và giới thiệu với cô: “Trần Dung, hai người làm quen một chút.”
Trần Dung đánh giá Diệp Phục Thu, biểu cảm không có gì thay đổi, vẫn cứ ôn hòa: “Tôi đã nghe Kỳ Tỉnh nói qua về cô, chào cô Diệp.”
Diệp Phục Thu nhìn Kỳ Tỉnh bằng vẻ mặt hoang mang, như đang hỏi: Không phải chứ, anh giới thiệu với người khác về tôi như thế nào vậy? Tôi phải tự giới thiệu như thế nào đây!
Quỷ mới biết anh nói với người khác tôi là gì của anh.
Bất đắc dĩ, Diệp Phục Thu đi lên bắt tay Trần Dung: “Chào bác sĩ Trần, rất vui được gặp anh.”
Trần Dung mời cô đến sofa ngồi: “Chỗ tôi chỉ có trà, được không?”
“Không sao, tôi uống nước lọc là được rồi.” Diệp Phục Thu nhanh chóng trả lời.
“Tôi có nghe nói về mối quan hệ giữa cô và Kỳ Tỉnh trong khi phát tác cơn cuồng loạn, điều này cũng khiến tôi rất tò mò.” Trần Dung ngồi xuống, châm trà cho cô: “Nói thật, tôi cũng rất ít gặp phải bệnh nhân khó giải quyết như anh ấy, bệnh tâm lý vốn không có phương thuốc và phương pháp trị liệu cố định, cô có thể đánh thức anh ấy, thiết nghĩ là có duyên phận kỳ diệu.”
Diệp Phục Thu nhận lấy nước trà, lặng lẽ uống từng ngụm nhỏ, đôi mắt ánh lên ý cười, không biết nên nói gì.
“Anh ấy đã kháng cự trị liệu từ lâu, lần này đột nhiên chủ động tìm tôi, hẳn là cũng nhờ cô khuyên bảo.” Trần Dung đưa danh thiếp cho cô: “Về sau nếu có bất kỳ câu hỏi nào về vấn đề của anh ấy, cô có thể tìm tôi.”
Diệp Phục Thu nghiêng đầu, nhìn về phía “nhân vật chính” từ đầu đến giờ giả chết không nói lời nào.
Kỳ Tỉnh ngồi bên cạnh, bưng một chậu cây xương rồng trong tay chơi đùa, bộ dạng nhàm chán như thể nội dung cuộc đàm thoại hoàn toàn không liên quan đến anh, lười biếng trốn tránh vấn đề.
Bộ dạng muốn chết không muốn sống này của anh, không biết tức chết bao nhiêu bác sĩ có trách nhiệm.
Có thể làm bác sĩ chính chữa trị cho anh nhiều năm như vậy, bác sĩ Trần chắc chắn không phải người tầm thường.
Diệp Phục Thu yên lặng tin tưởng.
“Thời gian không còn nhiều lắm, Kỳ Tỉnh, anh có thể chưa?” Trần Dung hỏi.
Diệp Phục Thu nhìn tới nhìn lui, không hiểu.
Hả?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Kỳ Tỉnh đặt cây xuống: “Không có gì là không được.”
Diệp Phục Thu thấy Trần Dung đứng lên, cô cũng đứng dậy theo, sau đó chợt nghe thấy đối phương nói với mình: “Là như vậy, hôm nay Kỳ Tỉnh hẹn tôi trị liệu, cho nên lát nữa làm phiền cô Diệp chờ ở bên ngoài một lúc.”
“Chờ trị liệu kết thúc, hai người có thể rời đi, nếu muốn thì ở lại phòng khám ăn cơm rồi trở về cũng được.”
Diệp Phục Thu rất hiểu chuyện, cô gật đầu không hỏi nhiều, nói với Kỳ Tỉnh: “Vậy tôi ở bên ngoài chờ anh.”
Kỳ Tỉnh nhìn cô, thâm ý trong ánh mắt khiến cô khó hiểu.
Cứ như vậy, dưới cái nhìn chăm chú của anh, Diệp Phục Thu ra khỏi phòng khám của bác sĩ Trần.
Bên ngoài phòng khám đều là cửa sổ thủy tinh rộng rãi, bên ngoài phủ một tầng cửa chớp, nếu cô muốn, lén lút đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy bên trong.
Phương pháp chữa trị của bác sĩ Trần là gì? Sẽ là loại chữa trị gì đây.
Diệp Phục Thu quay đầu nhìn chằm chằm vào bên trong.
Lúc này có một y tá đến gần: “Cô là người nhà bệnh nhân hôm nay hẹn trị liệu?”
Diệp Phục Thu giật mình quay đầu lại: “A, đúng.”
Y tá giao một ít thực phẩm chức năng an thần cho cô: “Đây là thuốc dành cho anh Kỳ, cô cầm lấy nhé. Hôm nay anh ấy hẹn bác sĩ Trần trị liệu thôi miên, cảm xúc có thể sẽ bị dao động, nếu như ngủ không ngon, uống một ít thực phẩm chức năng giúp nghỉ ngơi là được.”
Thôi miên?!
Diệp Phục Thu kinh ngạc: “Thôi miên sao?”
Đây là điều mà cô chỉ thấy trong phim truyền hình và tiểu thuyết.
Y tá mỉm cười thoải mái, chậm rãi giải thích: “Đúng vậy, cô không cần lo lắng, thôi miên là một phương pháp trị liệu tâm lý rất phổ biến, là một trong những phương thức hỗ trợ bệnh nhân tự mình đối mặt với nguyên nhân gốc rễ của căn bệnh. Rất nhiều bệnh nhân mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương đều sẽ thông qua thôi miên để trị liệu bóng ma tâm lý sâu trong tiềm thức.”
Diệp Phục Thu nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng cơ bản cũng có thể hiểu được, cô gật đầu cầm lấy một túi thuốc.
Nhìn y tá rời đi, cô quay đầu lại, đẩy cửa chớp ra, nhìn vào trong phòng trị liệu yên tĩnh, trong lòng dâng lên những gợn sóng xao động.
Chẳng lẽ Kỳ Tỉnh cũng vì… sau khi bị chấn thương căng thẳng mới sinh ra chứng cuồng loạn sao?
Rốt cuộc anh ấy đã trải qua những gì.
Ngay khi trong lòng dâng lên đủ loại nghi ngờ, cảnh tượng đập vào tầm mắt khiến trái tim Diệp Phục Thu khẽ chấn động.
Kỳ Tỉnh nằm nghiêng trên giường sofa, hai mắt nhắm nghiền, dường như đã tiến vào trong mộng cảnh thôi miên.
Bác sĩ Trần ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng mấp máy môi, quan sát toàn bộ quá trình của anh.
Diệp Phục Thu không nghe được âm thanh bên trong, chỉ nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt trong giấc ngủ của anh, nhìn thấy bàn tay anh nắm chặt, các khớp xương trắng bệch, cũng có thể dự đoán được tất cả nỗi thống khổ và bài xích của anh.
Cô không khỏi nhớ tới lời Kỳ Tỉnh từng nói.
【Tôi sẽ không yêu cầu cô giúp tôi nữa, tôi sẽ tự nghĩ cách.】
Anh dẫn cô đến đây, để cô thấy cảnh này là đang nói cho cô biết.
Anh đang tìm kiếm biện pháp tự cứu mình, anh đang thử cố gắng đối mặt.
Diệp Phục Thu ôm chặt túi thuốc trong ngực, túi nilon bị cô nắm chặt kêu lên sột soạt.
…………..
Bốn mươi phút sau, cửa phòng khám của Trần Dung được đẩy ra, Diệp Phục Thu lập tức ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của bác sĩ.
Trần Dung cởi bỏ nút áo hai chiếc áo blouse trắng, “Có phải chờ hơi mệt rồi không?”
Diệp Phục Thu lắc đầu, đừng nói mệt mỏi, bốn mươi phút này, tinh thần của cô còn tập trung hơn lúc đi học bình thường, tâm trí cứ mãi xoay quanh Kỳ Tỉnh.
“Hôm nay anh ấy đã khám xong, lát nữa chờ anh ấy đi ra, hai người có thể rời đi.” Nói xong, Trần Dung ra hiệu cho Diệp Phục Thu và rời đi trước.
Sau khi anh ấy đi, Diệp Phục Thu lập tức đứng dậy muốn đi vào tìm người, kết quả đúng lúc Kỳ Tỉnh từ bên trong đi ra.
Cô nhìn ra sắc mặt anh không ổn, trong lòng phức tạp, nên cô lấy khăn giấy trong túi ra và rút ra một tờ: “Kỳ Tỉnh, anh lại đây một chút.”
Mặt mày Kỳ Tỉnh vẫn lạnh lẽo, không do dự đi tới trước mặt cô.
Cô vẫy tay bảo anh cúi xuống, sau đó lấy giấy lau mồ hôi lạnh trên trán cho anh.
Khóe mắt Diệp Phục Thu rủ xuống, giống như con thỏ cụp tai: “Tôi không biết trị liệu tâm lý lại vất vả như vậy.”
“Sao em nhìn ra được tôi vất vả.” Kỳ Tỉnh cầm tay cô, nhận lấy khăn giấy lau khô thái dương: “Ánh mặt trời trong phòng anh ấy quá lớn, nóng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cô đã sớm quen với khẩu thị tâm phi của anh, trong tay cô vẫn đang cầm túi thuốc của anh: “Thật ra.”
Kỳ Tỉnh ném khăn giấy vào thùng rác, quay đầu lại: “Hả?”
“Thật ra,” Diệp Phục Thu thở dài, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Trước khi Dịch Thận đi đã dặn dò tôi rất nhiều.”
Anh ấy lười biếng đút tay vào túi: “Thằng bé bảo em làm gì?”
“Anh ấy nhờ tôi chăm sóc anh, dù sao ngoại trừ tôi, ở nhà họ Kỳ không có ai hiểu rõ bệnh của anh.” Cô nói.
Từ lần trước cãi nhau rồi chiến tranh lạnh, Kỳ Tỉnh không bao giờ nhắc tới chuyện cô có thể đánh thức anh khi phát chứng cuồng loạn nữa, nghe xong, anh nói thẳng: “Em coi như thằng bé chưa nói gì là được, em có thể giúp được gì chứ.”
Diệp Phục Thu đột nhiên nắm chặt cánh tay anh.
Điều thực tế muốn nói là.
Thật ra, cô vẫn mềm lòng.
Biết rõ giữa bọn họ có sự khác biệt về thân phận giai cấp không thể vượt qua, cách nhau một trời một vực, chẳng có điểm chung nào.
Biết rõ không nên có quá nhiều liên lụy, lại càng không nên có mối quan hệ quá mật thiết.
Nhưng mà hiện tại khi nhìn lại thì cô và Kỳ Tỉnh đã không còn trong sáng như trước. Hành động của anh cũng khiến cô nguyện ý tin tưởng rằng Kỳ Tỉnh cũng không phải chỉ muốn lợi dụng cô.
Cho nên.
Diệp Phục Thu ngước mắt nhìn vào mắt anh: “Em nguyện ý.”
“Nếu như có thể giúp anh, dù chỉ một hai lần, em cũng muốn.”
“Không sao, những gì em nói lúc trước, bây giờ em đều cảm thấy không sao rồi.”
Đây là kịch bản phát triển ngoài dự liệu của anh.
Sự dũng cảm và hy sinh đột ngột của cô gái, giống như một làn gió bạc hà nhẹ nhàng xua tan sự mệt mỏi khi anh thức dậy sau cơn thôi miên đau đớn.
Vẻ mặt Kỳ Tỉnh hơi thay đổi, đôi mắt mơ hồ bị cô nhuộm sáng từng chút một.
Anh thở dài, vẫn cho cô cơ hội do dự, dường như không muốn cô lựa chọn như vậy: “Em chắc chứ?”
Diệp Phục Thu gật đầu.
Nếu anh đã cố gắng, vậy cô nguyện ý đưa tay ra sau lưng anh, tiếp lấy mảnh vỡ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Kỳ Tỉnh nắm tay cô, bao lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Phục Thu trong lòng bàn tay mình.
Anh nhìn cô chăm chú, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt.
“Được.”
“Vậy ngăn anh lại, Diệp Phục Thu.”