Chương 5: Về trường – Có việc thì có thể trực tiếp gọi điện

Bị gọi tên bất ngờ, Trình Diên cũng sững sờ, cô nhìn chàng trai bên cạnh bằng vẻ hoài nghi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Anh thật sự có thể thản nhiên nói ra như vậy sao?

Tuy nhiên, sắc mặt Trì Nghiễn Hành chẳng hề thay đổi, anh giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng đó nói với Trình Diên.

“Trì Dật Nhiên, em gái tôi.”

Kha Viễn Gia đứng ở phía đối diện phản ứng đầu tiên, lịch sự chào hỏi: “Chào chị dâu.”

Sau đó kéo Trì Dật Nhiên nhanh chóng lên xe chạy mất.

Trình Diên còn chưa kịp nói thêm vài câu, một tiếng động cơ gầm rú vang lên, chiếc Ferrari đã tăng tốc rời đi.

Cô trở lại xe, bối rối hỏi: “Tại sao anh lại nói như vậy?”

Trì Nghiễn Hành đang vừa lái vô lăng vừa đáp: “Sao thế?”

“Ý tôi là tại sao anh lại nói với em gái anh về chuyện chúng ta kết hôn?”

Anh nhìn thẳng phía trước, lại đeo kính râm lên.

“Tạm thời tôi chưa có ý định ly hôn, chuyện chúng ta là vợ chồng sẽ không thay đổi trong thời gian tới. Vậy tại sao không cho em ấy biết?”

Trì Nghiễn Hành nghiêng đầu nhìn cô, cả người toát ra vẻ cao ngạo tự tin.

“Hay là em muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này?”

Trình Diên không trả lời.

Thực ra cô chưa bao giờ nghĩ đến việc công khai cuộc hôn nhân này. Trong suy nghĩ của cô, mối quan hệ giữa họ giống như đối tác hợp tác hơn, cô là bên B bị yếu thế, cố gắng làm tròn vai người vợ giả để hài lòng bên A. Ngoài ra, cô không muốn có bất kỳ sự liên quan nào thêm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cổng trường Đại học Kinh Thị là một điểm du lịch nổi tiếng, du khách từ nơi khác tới Kinh Thị thường dẫn con cái đến đây tham quan, dù Xuân, Hạ, Thu hay Đông, nơi này lúc nào cũng đông nghịt người.

Trình Diên không vội, cô nghiêng đầu ngắm nhìn phong cảnh bên đường.

Thấy cô nhìn chăm chú, Trì Nghiễn Hành cũng nhìn theo và thấy bên phải con đường, ngoài trung tâm thương mại có một chiếc đu quay khổng lồ đang từ từ chuyển động. Chiếc đu quay không có gì đặc biệt, nhưng khi nhìn ra cửa sổ bên phải, trong tầm mắt anh có thể nhìn thấy được gương mặt nghiêng của Trình Diên ở ghế phụ.

Ánh nắng ban mai không quá chói chang, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu xuống, làm bừng sáng gương mặt nghiêng của cô, ngay cả mái tóc cũng được nhuộm thành màu vàng nhạt.

Có lẽ vì lớn lên ở vùng sông nước phía Nam, làn da cô trắng mịn hơn người bình thường, lông mày mảnh và cong, giống như mỹ nhân dịu dàng ngồi trên mũi thuyền trong bức tranh Giang Nam.

Cửa sổ xe để hở một khe nhỏ, gió lùa vào làm tóc bên tai cô bay nhẹ.

Trình Diên vô thức vuốt tóc rối ra sau tai, cô quay đầu lại, trong khóe mắt lướt qua, dường như thấy Trì Nghiễn Hành đang nhìn mình.

Cô ngoảnh mặt lại, tầm mắt liếc về phía anh nhưng chàng trai lại tự nhiên quay mặt đi, tiếp tục nhìn về phía trước.

Dường như tất cả chưa từng xảy ra.

Sắp đến cổng trường nên Trình Diên mở lời: “Làm phiền anh dừng xe ở phía trước là được, tôi tự đi bộ vào.”

Thực ra không chỉ vì ở cổng trường quá đông, mà còn vì chiếc G65 màu đen như một con thú hoang gầm rú, cao lớn nổi bật, Trình Diên không muốn bị người khác chú ý.

Trì Nghiễn Hành vô cảm liếc nhìn cô rồi nhàn nhạt nói: “Tôi là tài xế hay em là tài xế?”

… Tài xế không phải nên nghe lời hành khách sao?

Cuối cùng, anh vẫn đưa cô đến tận cổng trường, thân xe quá cao nên Trình Diên khi bước xuống còn phải nhảy nhẹ một cái.

Trước khi xoay người đóng cửa xe, cô bỗng nhớ ra điều gì đó bèn nói với Trì Nghiễn Hành: “Xin đợi một chút.”

Anh tự nhiên đặt một tay lên vô lăng để lộ gân xanh trên mu bàn tay, tư thế lười biếng chỉ về phía cửa ghế lái gần anh, nói: “Qua bên này nói.”

Trình Diên vòng qua đầu xe, đi đến phía ghế lái, hơi ngượng ngùng hỏi: “Nếu sau này có việc cần tìm anh, tôi nên liên lạc thế nào ạ?”

Câu nào cũng dùng kính ngữ, vừa khách sáo vừa xa cách.

Nhưng anh không để tâm, “Có mang điện thoại không?”

Trình Diên lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nhanh nhẹn mở mã QR và giơ về phía anh.

“Anh quét của tôi đi.”

Trì Nghiễn Hành lấy điện thoại từ bảng điều khiển, lướt hai cái để chuẩn bị quét mã nhưng tay của anh bỗng dừng lại, nhìn vào người trước mặt.

Cô không hiểu ánh nhìn đó có ý gì nên hơi bối rối, nhưng tay cầm điện thoại cũng không dám hạ xuống.

Chỉ nghe Trì Nghiễn Hành thản nhiên nói: “Đây là mã thanh toán của em.”

Mặt Trình Diên lập tức đỏ bừng, cô vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi bấm nhầm…”

Đang luống cuống muốn thoát ra, bất chợt chạm phải một bàn tay ấm áp, thô ráp.

Anh không dừng lại, ngón tay thon dài tùy tiện nhấn hai lần trên màn hình điện thoại cô, mã QR hiện lên và một tiếng ” tích”  vang lên, quét mã thành công.

“Nếu có việc, có thể gọi điện trực tiếp.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Khi cô hoàn hồn lại, trên wechat của cô đã có một yêu cầu kết bạn mới.

Ảnh đại diện wechat của Trình Diên là một chiếc diều nhỏ màu vàng được vẽ tay, đang bay trên bầu trời xanh, vô cùng đơn giản.

Đợi cô bước vào trường, hai người tách nhau ra rồi Trình Diên mới cẩn thận nhấn đồng ý kết bạn.

Không ngoài dự đoán, ảnh đại diện của Trì Nghiễn Hành là một bức ảnh phong cảnh nhàm chán, một góc núi tuyết trắng xóa hiện lên dưới bầu trời xanh thẫm.

Vừa cao, vừa lạnh lùng.

Trên đường trở về, điện thoại của Trì Nghiễn Hành hiện hai cuộc gọi nhỡ.

Anh gọi lại, đầu dây bên kia là giọng gấp gáp của Dương Hạo.

“Sếp Trì, sáng nay tập đoàn Quang Vũ gọi điện tới, giám đốc của họ đột ngột đi công tác, muốn dời lịch đàm phán sang chiều mai, sếp xem có được không ạ?”

Lịch dự kiến ban đầu là 3 giờ chiều hôm nay, thay đổi lịch đàm phán không phải vấn đề lớn, Quang Vũ đã hợp tác với họ nhiều năm, cũng nhờ vào điểm này mà dám thay đổi lịch vào phút chót.

Nhưng từng giây từng phút trôi qua, Trì Nghiễn Hành vẫn chưa lên tiếng khiến Dương Hạo không khỏi lo lắng.

Cuối cùng, chàng trai chậm rãi mở lời: “Đây là lần thứ mấy họ tự ý thay đổi thời gian?”

Nghe câu hỏi này, Dương Hạo biết có điều gì đó không ổn.

Anh ấy thành thật trả lời: “Sếp Trì, đây là lần thứ hai, ba tháng trước khi hợp tác với chúng ta cũng từng xảy ra tình huống bất ngờ một lần.”

Vừa nói xong, Dương Hạo đã nhận ra mình lỡ lời.

Chưa đến nửa năm đã có hai lần “tình huống bất ngờ”, dù có lý do chính đáng, trong mắt Trì Nghiễn Hành, uy tín của đối phương đã giảm sút nghiêm trọng.

Quả nhiên, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát của chàng trai vang lên: “Vậy nói với họ, sau này cũng không cần hợp tác nữa.”

Anh cúp máy, gương mặt trở lại vẻ nghiêm nghị thường ngày, sau một cú đánh lái ba góc hoàn hảo, chiếc Mercedes đen lao lên đường cao tốc, hướng về trụ sở của công ty.

Khi Trình Diên vừa vào trường, điện thoại của cô reo lên.

Cô dừng bước, nhấc máy: “Alo, mẹ?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đầu dây bên kia dường như đang ở trong bếp nấu ăn, tiếng lách cách và tiếng dầu sôi truyền qua.

“Công việc của con thế nào rồi?”

Du Nguyệt Bình nói nhanh như gió, giọng lớn, ngữ điệu luôn mang theo vẻ chất vấn.

Cổng trường đông đúc khách du lịch, tiếng ồn ào nhốn nháo khắp nơi, Trình Diên bước đi vài bước để tìm một gốc cây yên tĩnh, trả lời: “Vẫn chưa quyết định xong ạ.”

“Sao lại chưa quyết định? Không phải sắp được chuyển chính thức rồi sao?”

Đây là điều Trình Diên không muốn nhắc đến nhất, cô khẽ thở dài và không nói thật.

“Chưa rõ nữa ạ, chắc công ty cần vài ngày để xử lý thủ tục.”

Cô không thích bày tỏ mọi chuyện với bố mẹ, thường nói nửa thật nửa giả, nếu để bố mẹ biết rõ từng chi tiết, từng  hành động của cô đều sẽ bị kiểm soát.

“Thế con tìm cách thúc giục đi, chẳng lẽ cứ ngồi chờ mãi à?”

“Chuyện nội bộ của công ty, con đâu có quyền can thiệp, cứ đợi thông báo thôi ạ.”

“Con nói thế mà nghe được à? Việc gì chẳng phải nhờ quan hệ? Mời sếp đi ăn một bữa để lại ấn tượng tốt, cũng giúp con sớm được chuyển chính thức.” Du Nguyệt Bình một tay cầm thìa đảo thức ăn trong chảo, “lách cách” không ngừng, tay kia cầm điện thoại chỉ đạo.

Trình Diên mím môi không nói gì, cô không hiểu sao kể từ khi cô thực tập đến nay bố mẹ chẳng giúp được gì, vậy mà lúc này lại nhất quyết muốn xen vào.

Thái độ im lặng của cô khiến Du Nguyệt Bình tức giận.

Bà ấy đặt thìa xuống, bắt đầu nghiêm túc dạy bảo: “Trình Diên, con nghe rõ những gì mẹ nói không? Chuyển chính thức không phải chuyện nhỏ, con phải để tâm hơn chứ!”

“Con nghe rồi.”

Nghe cô đáp lại Du Nguyệt Bình mới chịu đổi đề tài, giọng bỗng chuyển hướng: “À, con liên lạc với bên nhà họ Trì chưa?”

Trình Diên lập tức phủ nhận: “Chưa ạ.”

“Lần trước ông cụ Trì nói, sau khi hai đứa làm xong giấy tờ thì ông ấy đi châu Âu, giờ vẫn chưa về sao?”

“Chắc vậy, con cũng không rõ.”

Điều Du Nguyệt Bình ghét nhất chính là thái độ không rõ ràng của cô. “Sao con không hỏi, cũng không phải không có cách liên lạc? Gọi điện hỏi thăm để bồi dưỡng tình cảm, có gì mà ngại?”

“Con sắp có tiết học rồi, nếu mẹ không có việc gì…”

“Khoan đã, năm Tư rồi mà con còn nhiều tiết học thế à?”

“Vâng.” Trình Diên bất lực trả lời, “Dù không có tiết thì cũng nhiều việc, có chuyện gì không ạ?”

“Không phải chuyện lớn gì, hôm trước bố con có nhắc, đợi con trai nhà họ Trì về nước thì mời cậu ấy đến nhà mình ăn bữa cơm.”

“Không cần đâu ạ.”

“Con nói thế là sao? Hai đứa làm giấy chứng nhận kết hôn đã mấy năm rồi, mẹ với bố con còn chưa gặp cậu ấy, để người ta nghe được chẳng phải cười vào mặt mình à?”

Trình Diên không muốn đôi co, chỉ đáp qua loa: “Con biết rồi, đợi anh ấy về con sẽ hỏi.”

Nói vậy thôi, nhưng cô chắc chắn sẽ không đưa Trì Nghiễn Hành về nhà.

“À đúng rồi, còn chuyện này nữa, con cũng biết tình hình kinh doanh nhà cô con mấy năm nay không được tốt, dượng con suốt ngày phiền muộn. Hôm trước có một công ty liên hệ, mời họ tham gia mở công ty livestream, làm người nổi tiếng bán hàng…”

Du Nguyệt Bình chưa nói hết câu, Trình Diên đã lập tức ngắt lời.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Kinh doanh đã không tốt thì đừng để họ liều lĩnh, vốn dĩ đã không có tiền.”

“Mẹ cũng khuyên rồi nhưng cô của con không nghe, nói bây giờ là thời đại internet phát triển, nắm bắt cơ hội này có thể kiếm được món hời, mẹ nghe cũng thấy có lý.”

Giọng Du Nguyệt Bình mềm đi vài phần: “Diên Diên, con xem nhà họ Trì chẳng phải có mấy công ty liên quan đến lĩnh vực này sao? Hay con liên lạc nhờ giúp cô con một chút”

Nghe vậy, cô lập tức cau mày: “Người ta làm công ty giải trí, không phải công ty bán hàng, hoàn toàn không giống nhau.”

“Sao lại không giống? Lùi một bước mà nói, dù không lấy được tài nguyên từ nhà họ Trì, nhưng dựa vào mối quan hệ của họ cũng rất tốt, sau này chúng ta cũng có thêm đường để kiếm tiền.”

Cô lạnh nhạt đáp: “Chuyện này con thật sự không giúp được, mẹ tự đi tìm nhà họ Trì nói đi.”

Cô dứt khoát ngắt máy.

Gần đến trưa, Trình Diên định vào căng tin mua chút đồ ăn, nhưng vừa nhận cuộc điện thoại xong cô vô tình gặp phải nhóm sinh viên tan học ùa vào căng tin.

Các sinh viên huấn luyện quân sự mặc trang phục tập quân đội như những đàn cá nhỏ nhanh chóng tràn vào căng tin, khiến Trình Diên bị kẹt giữa dòng người, xung quanh cô toàn một biển màu xanh quân đội, việc đi lại vô cùng khó khăn.

Cô suy nghĩ một lát rồi quyết định từ bỏ, quay đầu đi đến cửa hàng tiện lợi mua một ổ bánh mì và hộp sữa.

Tối trước khi đi ngủ, cô nằm trên giường đọc sách một lát. Khi tâm trạng rối bời, cô thường khó ngủ, đọc sách trước giờ ngủ giúp cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn.

Cô bật đèn ngủ nhỏ bên cạnh giường, lấy cuốn sách từ dưới gối ra, đeo kính rồi chăm chú đọc.

Cuốn sách cô đang đọc gần đây là《Education: A Memoir》, với bốn năm học chuyên ngành ngôn ngữ Anh, bản gốc tiếng nước ngoài không phải là điều khó đối với cô, dịch đơn giản thành《Giáo dục: Một Hồi Ký》.

Nhưng Trình Diên lại thích bản dịch sau này hơn, với tựa đề《Bạn Phải Giống Như Chim Bay Về Phía Núi》.

Ba mươi phút sau, cơn buồn ngủ kéo đến, cô gấp sách lại, tháo kính ra và chuẩn bị đi ngủ.

Màn hình điện thoại sáng lên, báo có tin nhắn mới.

Trình Diên cố chịu đựng cơn buồn ngủ, mở điện thoại ra, đập vào mắt cô là một khung hội thoại màu trắng.

Là tin nhắn của Du Nguyệt Bình, bà ấy gửi đến một bài văn dài, vẫn về chuyện cô của Trình Diên muốn nhờ vả nhà họ Trì.

Cơn buồn ngủ vừa mới được nhen nhóm lập tức tan biến, Trình Diên cảm thấy bực tức trong lòng.

Tiếp theo đó là vài tin nhắn ngắn dài khác nhau.

【Bố con nói tháng Chín sẽ đưa em trai con sang Úc du học, lúc nào rảnh con xem giúp trường học nhé?】

【Dù sao cũng là người một nhà, con cũng biết em con còn nhỏ, con trai tuổi này ham chơi, không quan tâm việc gì, nhưng chuyện học hành không thể chậm trễ được, con rảnh thì gọi điện nói chuyện với nó.】

【Nhớ đấy nhé.】

【Phải duy trì mối quan hệ với nhà họ Trì, sau này có việc còn nhờ họ giúp đỡ, rảnh rỗi thì đến thăm ông cụ Trì.】

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cô cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, dứt khoát ngồi dậy, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không tối tăm vài giây.

Như thể vừa đưa ra một quyết định trọng đại, cô dứt khoát nhấn vào nút “Chặn tin nhắn”, sau đó tắt nguồn điện thoại, trùm chăn ngủ thẳng một giấc.





Để lại một bình luận