Chương 5: Những gì em muốn nói, những điều em muốn trao
Đôi mắt Trương Gia Minh gần như không thể rời khỏi khuôn mặt Thẩm Viên, hơn 20 năm sống trên đời anh ta chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp đến vậy, khí chất lại còn cao quý nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thẩm Viên quá đặc biệt, cô là người duy nhất trong hai thế hệ nhà họ Thẩm thừa hưởng nhiều huyết thống lai nhất, tóc xoăn da trắng, tóc nâu mắt nâu, cô giống như một con búp bê Tây trong một nhóm người mang vẻ ngoài Trung Quốc của gia đình họ Thẩm.
Chỉ có thân hình mảnh mai, thon gọn và ngũ quan hơi mềm mại, dịu dàng là giống người Trung.
Đặc biệt là đôi mắt hạnh tròn như ngọc trai Nam Dương kia, mỗi cái nhíu mày, mỗi cử động đều linh động đầy tình tứ. Chỉ cần cô nhìn đối phương một cái, cứ như có một chiếc cọ lông nhỏ đang quét nhẹ trong tim.
Đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng không thể cưỡng lại việc bị cô chinh phục.
“Vậy, hôm nay là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta sao?” Trương Gia Minh cúi đầu, thậm chí còn đỏ mặt, “Lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi ăn, để kỷ niệm thật đáng nhớ.”
Làm sao Thẩm Viên ngờ được lại phát triển thành thế này, cô lập tức từ chối: “Tôi không đi đâu.”
Nói xong, cô cũng không giả vờ làm cô gái tùy hứng không hiểu lễ nghi nữa.
Cô ngồi thẳng người, trở lại vẻ ngoài thiên nga nhỏ cao quý thường ngày, nhìn anh ta nghiêm túc nói rõ mọi chuyện: “Tôi đến gặp anh hôm nay, không có nghĩa là đồng ý hẹn hò, tôi nghĩ đến việc giữ lời hứa là phép lịch sự cơ bản đối với người khác.”
Trương Gia Minh ngẩn ra.
“Sau khi tôi gặp anh hôm nay…… tôi cảm thấy tiếp xúc trực tuyến và trực tiếp có sự khác biệt.” Thẩm Viên mím môi, cố gắng nói một cách dễ chấp nhận hơn: “Nếu anh muốn, sau này chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn trên mạng.”
“Nhưng rõ ràng cô nói thích tôi! Ngày nào cũng nói!” Anh ta không hiểu, đột nhiên nói rất to.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thẩm Viên giật mình, rụt vai lại, “Cái đó là tôi……”
Sinh Yểu! Cậu xem cậu đã gây ra rắc rối gì rồi, làm gì có ai chưa gặp mặt đã yêu đương thắm thiết như vậy.
“Anh nghe tôi nói, giữa nam nữ không nhất định phải là tình yêu, tiếp xúc mấy tháng nay……”
“Vậy bây giờ tôi theo đuổi cô lại có được không?” Trương Gia Minh cứ như đã nhắm trúng Thẩm Viên vậy, trong lúc kích động, cúc áo vest của anh ta bung ra, “Dù sao cũng học cùng trường, tôi theo đuổi cô, tôi sẽ đối xử tốt với cô.”
Thẩm Viên giỏi nhất là dẫn dắt từ từ một cách tự nhiên, nhưng ai ngờ người này lại không chịu nghe lời khuyên, cô không ứng phó được nên chỉ muốn chạy trốn. Cô vừa cầm lấy túi xách, đối phương thấy cô muốn bỏ đi thì vội vàng đứng bật dậy.
“Cô đừng đi vội, chúng ta nói chuyện thêm chút nữa……” Trương Gia Minh đưa tay định kéo cô, Thẩm Viên giật mình dùng túi xách che chắn cho mình. Đúng lúc này, bàn tay đang đưa ra giữa chừng của anh ta bỗng nhiên bị một người chặn lại.
Người đến hành động vừa nhanh vừa mạnh, một tiếng “Bịch” vang lên ngay khi nắm lấy cánh tay Trương Gia Minh, bàn tay ấy rất lớn, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay, mang lại cảm giác sức mạnh nam tính.
Trương Gia Minh và Thẩm Viên cùng lúc ngẩng đầu lên, cả hai đều sững sờ.
Dịch Thận đút một tay trong túi quần, tùy tiện ra tay mà khiến người kia không thể thoát ra được.
Trước tiên anh liếc nhìn Thẩm Viên, sau đó từ từ nghiêng đầu nhìn đối phương, thản nhiên nói: “Trương Gia Minh, đây là người tôi thích.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng đầy rẫy sự đe dọa.
Mắt Thẩm Viên mở to như hạt ngọc, nhìn thẳng vào anh, quên cả chớp mắt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Anh nói gì cơ?
“Hả?” Sự dao động trên khuôn mặt Trương Gia Minh đã lộ rõ sự kiêng dè của anh ta đối với Dịch Thận, giọng nói cũng yếu đi, có vẻ không phục: “Cô ấy, cô ấy đã trò chuyện với tôi mấy tháng trời.”
“Ý anh là, cô ấy trò chuyện cùng lúc với cả hai chúng ta?”
“Vậy chẳng phải cô ấy là kẻ bắt cá hai tay sao!”
Thẩm Viên lộ rõ vẻ không thể tin được, cô nắm lấy góc áo Dịch Thận, lắc đầu mạnh, ánh mắt như đang gào lên: Anh đừng nói bậy!
Anh phớt lờ lời cảnh báo của cô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thẩm Viên, cánh tay gác lên lưng ghế.
Cái tên ngu ngốc này, vì một cô gái mà dám bỏ cả dự án.
Phong cách làm việc của Dịch Thận thể hiện rõ sự ngông cuồng từ trong xương cốt, chỉ cần kết quả mà bất chấp quá trình.
Anh đến là để lôi Trương Gia Minh về làm việc, nghe cô nói những lời vô nghĩa cả nửa ngày còn không có tác dụng bằng một câu nói của anh.
Anh biết, chỉ cần mở miệng nói cô là người của mình, Trương Gia Minh dù có ba trăm lá gan cũng phải ngoan ngoãn từ bỏ ý định.
Dưới sự chứng kiến của Trương Gia Minh, anh từ từ bóp nhẹ gáy Thẩm Viên, giả vờ thân mật.
Dịch Thận điềm tĩnh, lười biếng: “Tôi thích kiểu như cô ấy.”
“Không được sao?”
Người bên cạnh đột nhiên áp sát, đầu ngón tay anh thô ráp, một luồng tê dại chạy dọc sống lưng ập đến, đầu óc Thẩm Viên trống rỗng, cô đơ người ra.
Trương Gia Minh từ vui mừng tột độ lại chuyển sang đau khổ tột cùng, thật sự thích cô gái này nhưng lại không dám dây vào, anh ta ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt khó coi.
Người lạnh lùng và tàn nhẫn như Dịch Thận, chỉ có thể làm đồng đội, tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù.
Dịch Thận nghiêng đầu, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn bực bội của Thẩm Viên, dùng ánh mắt chế giễu cô: Đến cả việc cắt đuôi mà cũng không biết làm à?
Thẩm Viên cố nhịn cảm xúc muốn đánh anh, khiến mặt đỏ bừng.
Đồ xấu xa, anh chẳng hiểu gì cả!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
……
Sự xấu hổ xen lẫn phẫn uất này vẫn còn đọng lại trên mặt Thẩm Viên cho đến chiều tối.
“Viên Viên, em bị sốt à? Mặt đỏ thế.” Giọng nói của anh hai Thẩm Xước khi trở về cắt ngang ánh mắt đang ngây người nhìn TV của cô.
Thẩm Viên giật mình hoàn hồn, cô vô thức sờ lên mặt, có chút không tự nhiên: “Không, không có.”
Thẩm Xước dựa vào một bên, lười biếng gác chân trái lên chân phải cởi giày, lê dép lê đi vào trong, vừa định mở lời thì bị cô ngăn lại.
“Anh hai.” Giọng Thẩm Viên nhàn nhạt, mang ý nhắc nhở.
Thẩm Xước lập tức dừng lại, “Sao thế.”
Thẩm Viên ngồi thẳng trên ghế sofa, tay cầm một cuốn tạp chí, nhìn đôi giày thể thao bị anh ấy tùy tiện quăng ở huyền quan, “Giày, quay lại.”
Thẩm Xước:?
Thẩm Xước khom lưng thở dài, giở giọng làm nũng: “Ôi bà cô của tôi ơi, anh trai em mệt cả ngày ngoài đường rồi, tha cho anh đi.”
“Anh hai, người không thể một ngày không có quy tắc.” Cô kiên quyết, giáo huấn đối phương: “Tùy tiện quen rồi thì đến lúc ra ngoài làm mất mặt nhà họ Thẩm đấy.”
“Rồi rồi rồi.” Thẩm Xước bất lực, quay đầu ngồi xổm xuống chỉnh lại hai chiếc giày đang xiêu vẹo, đặt vào tủ giày rồi hỏi cô: “Được chưa?”
Thẩm Viên gật đầu, lúc này mới cúi đầu tiếp tục đọc tạp chí.
Thẩm Xước lắc đầu, đi về phía tủ lạnh, “Em càng ngày càng giống bà nội chúng ta rồi đấy, cứ giữ kẽ suốt ngày không mệt à?”
Thẩm Viên hoàn toàn không nghe thấy đối phương nói gì, sự chú ý của cô đang dán vào cuốn tạp chí lại bay đi mất, cô chớp hàng mi dài, ngẩng đầu nhìn anh hai cô, bắt chuyện: “Dự án của anh thế nào rồi.”
Thẩm Xước đang học năm Tư ngành Khoa học Máy tính tại đại học Tân Dương, đang bận rộn với dự án để tốt nghiệp và thi đấu. Không hiểu sao, anh ấy vốn là người rất tùy hứng với việc học hành và sự nghiệp, gần đây lại có tinh thần cầu tiến rất mạnh.
“Cũng tạm, nhưng chưa đủ.” Thẩm Xước dựa vào cửa tủ lạnh, không biết nghĩ đến ai mà uống một hơi cạn nửa chai nước lạnh, thì thầm như muốn ăn tươi nuốt sống: “Lần này anh nhất định phải thắng cậu ta…… anh nhất định phải giành được vị trí thứ nhất này……”
“Thắng ai?”
“Không ai cả, một tên lưu manh mà anh của em không thèm để mắt tới.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Ồ.”
Thẩm Viên vuốt ve cuốn tạp chí, hoàn toàn không cùng tần số với anh trai, đột nhiên nói: “Anh, anh đã từng được ai đó yêu thầm chưa?”
Thẩm Xước nhướng mày: “Đã là yêu thầm thì làm sao anh mà biết được.”
Thẩm Viên: Ồ, là như vậy sao.
Sắc mặt Thẩm Xước thay đổi, hỏi cô: “Lần này lại là tên nào theo đuổi em? Nói cho anh biết, anh ra tay đấm cho một trận.”
Thẩm Viên lắc đầu, nói dối không hề đổi sắc mặt: “Là Sinh Yểu đó, nói có một chàng trai yêu thầm cậu ấy. Chàng trai đó khá đặc biệt, trước đây chưa từng gặp người như vậy.”
Thẩm Xước: Cậu ta tỏ tình với em ấy rồi à?
“Có phải… là vậy không?” Thẩm Viên ngẩng đầu nhìn anh trai, cũng thắc mắc, hỏi: “Chàng con trai đó nói với người khác trước mặt cô ấy, rằng cô ấy là người anh ấy thích, thế có tính là tỏ tình không?”
Thẩm Xước im lặng.
“Thằng đần nào vậy?”
……
Ở tầng bốn khu nội trú bệnh viện Nhân dân số Một thành phố Tân Dương.
Hai người nhà bệnh nhân đang đứng ngoài hành lang trò chuyện, vì tiếng ồn đột ngột từ một căn phòng đã làm xáo trộn hành lang vốn yên tĩnh, khiến những người đi ngang qua phải nhìn vào cánh cửa đó.
“Lại là ông cụ họ Dịch đó.” Một người nhà bệnh nhân thì thầm, “Tôi nghe y tá nói, một thời gian nữa lại phải phẫu thuật.”
“Không phải không chữa được nữa sao? Sao lại cứ ở đây lãng phí thời gian thế.” Người kia nói.
“Người ta không muốn chết, dù là kéo dài sự sống cũng bằng lòng ở lại đây thôi.” Người đó chép miệng vài tiếng, ánh mắt khinh miệt: “Nghe ông cụ nói, cả nhà họ đều bị cháu trai ông ta khắc chết, tôi nghe mà thấy rùng mình.”
“Lần trước tôi đứng ở cửa, tận tai nghe thấy người cháu trai cao lớn vạm vỡ kia mắng chửi ông ta.”
“Nói gì mà đáng chết, có tiền cũng không cứu ông ta, đúng là vô lương tâm mà.”
Người nhà bệnh nhân che miệng lại, “Ôi, sao lại có người như thế chứ, thật là thất đức.”
“Cái chàng trai đó, nhìn mặt đã thấy hung thần ác sát rồi, cậu ta nhìn tôi một cái, sau lưng tôi đã lạnh toát. Nghe y tá nói, có lúc toàn thân mang đầy vết thương đến, không biết đi đâu phạm pháp, ai biết có phải là sao chổi thật không.”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh mà hai người đang nhìn chằm chằm bị đẩy ra cái rầm, Dịch Thận từ bên trong bước ra, sắc mặt âm u, còn hơi tái nhợt.
Gân xanh nổi lên trên cổ căng cứng lộ rõ cảm xúc.
Anh liếc mắt nhìn một lượt.
Hai người đang nói chuyện phiếm lập tức sợ hãi im bặt, cùng nhau đi về phía xa.
Lời chửi rủa của ông cụ trong phòng bệnh vẫn không ngừng vang lên sau lưng, Dịch Thận đứng ở cửa phòng bệnh, tận mắt thấy những ánh mắt khác thường từ nhiều phía đổ dồn về.
Anh phồng má, một lúc lâu sau khẽ “Hừ” một tiếng không mặn không nhạt.
Sao chổi?
Nửa giờ sau, màn đêm buông xuống.
Ánh đèn neon của các tòa nhà cao tầng, chia cắt thành phố phồn hoa thành các bậc thang, trong kẽ hở của cuộc sống xa hoa, ẩn chứa vô số ngõ hẻm cũ kỹ, nhà cửa tồi tàn của phố thị.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Dịch Thận xách túi nhựa của cửa hàng tiện lợi, quen thuộc đi qua các con phố lớn nhỏ, cuối cùng rẽ vào ngõ Lộc Phường.
Những sợi dây điện chùng xuống lộn xộn cắt ngang bầu trời, chạy vào từng nhà, phần lớn là những ngôi nhà cũ được cải tạo lại để cho người lao động ngoại tỉnh thuê. Con ngõ chật hẹp phải chịu đựng số lượng dân cư quá tải, đến tối là náo nhiệt chật cứng không chen chân nổi.
Vì là ngõ sâu hẻo lánh, tệ nạn xã hội dễ dàng sinh sôi nên tên của ngõ Lộc Phường cũng thường xuyên xuất hiện trong các chương trình pháp luật. Xét về mức độ dơ bẩn và lộn xộn, lẽ ra con ngõ này phải được đưa vào kế hoạch giải toả từ lâu, nhưng không hiểu sao vẫn không có tin tức gì.
Trong con ngõ nhỏ mở đủ loại hàng quán nhỏ do cư dân ngoại tỉnh lập nên, Dịch Thận nhấc chân bước qua vũng nước, hòa lẫn mùi máu tanh của cá tươi bị giết mổ, một chiếc xe máy không biết có giảm tốc độ hay không, lướt qua bên cạnh anh, để lại một vệt khói đen dài.
Hàng rào sắt bảo vệ của các khu nhà chật hẹp đã han gỉ mục nát treo đầy quần áo nam nữ, bay phấp phới theo gió.
Không biết xe điện của nhà nào bị chạm nhầm, đang phát ra tiếng còi báo động chói tai, làm đứa trẻ ở tầng một tỉnh giấc khóc ré lên, bà thím mở cửa sổ ra chửi bới.
Dịch Thận khẽ nhíu mày, làm như không nghe thấy gì, bước lên lầu.
Nhà ở tầng bốn, anh mở cửa, có người chào đón.
Giả Minh đói đến mức không chơi game được nữa, nhào tới: “Anh Thận về rồi! Trời ơi, đói chết em rồi, có mua mì gói không?”
Dịch Thận ném túi cho cậu ấy, vịn tay vào tủ để thay giày, nghe đối phương hỏi: “Rốt cuộc tên ngốc Trương Gia Minh bị sao thế, hai ngày không nghe điện thoại, không làm việc, cứ tưởng chết rồi.”
Trương Gia Minh là một trong những thành viên của nhóm sản xuất dự án mà Dịch Thận đang dẫn dắt, dự án này không chỉ là đồ án tốt nghiệp năm tư, mà còn là tác phẩm dự thi đang gấp rút cần giành giải nhất để kiếm tiền.
“Bảo cậu ta cút về rồi.” Dịch Thận nói.
Giả Minh xích lại gần, chạm vào eo bụng anh, “Vết thương không sao chứ? Mấy tên đòi nợ đó ra tay thật độc ác, cũng chỉ có anh chịu đựng được.”
“Toàn là một lũ lưu manh bẩn thỉu, sớm muộn gì cũng bị tống vào tù, nghĩ đến là em lại tức.”
Dịch Thận gạt tay đang chạm lung tung vào người anh của cậu ấy ra, không nói gì, đi về phía bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh.
“Thế thì tốt, không sao, dù sao sắp tới tiền bạc của anh cũng sẽ dư dả hơn mà, đúng không?” Giả Minh đun nước pha mì, vừa đi theo vừa lải nhải: “Khoản tiền chú của anh nói cho chúng ta vay, chắc mấy ngày nữa sẽ đưa chứ.”
“Có số tiền này, không phải lo lắng về chi phí phẫu thuật giai đoạn tiếp theo của ông Dịch rồi.”
Giả Minh nhìn lên trần nhà, cảm thán: “Trước đây ai nói ấy nhỉ, trời không tuyệt đường người, cuộc sống ấy mà, luôn phát triển theo hướng tốt hơn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Ví dụ như, mặc dù bây giờ anh Thận đang nghèo rớt mồng tơi.” Cậu ấy vỗ ngực, “Nhưng em thấy sau này nhất định anh sẽ có tiền đồ, tiền bạc, nhà cửa, xe cộ muốn gì có nấy.”
Dịch Thận dừng động tác rửa tay, liếc mắt nhìn cậu ta, khẽ gằn giọng: “Tôi nghèo rớt mồng tơi?”
“Sau này không có tiền đừng há mồm tìm tôi.”
“Ây da, đừng mà.” Giả Minh cười nịnh nọt: “Tuy nhà em có cơm ăn, nhưng em chỉ thích cùng anh ăn bát mì gói này thôi.”
“À đúng rồi, mẹ em bảo rủ anh sang nhà ăn há cảo đấy.”
Cậu ấy dựa vào một bên, lắng nghe tiếng ấm nước dần sôi, nhìn Dịch Thận đang hứng nước lạnh rửa mặt, thở dài: “Không phải em nói chứ, thật không biết mấy bà thím lắm mồm kia dựa vào đâu mà nói xấu anh. Anh nói xem, bố mẹ anh, bà nội anh, còn cả ông Dịch nữa, cả nhà bọn họ thực chất chẳng có quan hệ gì với anh cả.”
“Thế mà anh có ngày nào không chăm sóc bọn họ sao? Ông Dịch này đã nửa sống nửa chết rồi, nằm viện như cái hố đốt tiền ấy, anh có kiếm được bao nhiêu cũng không đủ lấp lỗ hổng đâu.”
“Không có bọn họ kéo chân, anh đã phát tài từ lâu rồi.”
Dịch Thận vươn tay lấy khăn lau mặt, nước chảy dọc theo má anh, đôi mắt sắc như chim ưng liếc nhìn cậu ấy, đầy sức sát thương, “Ra khỏi cái cửa này, ngậm miệng lại.”
Giả Minh không thấy mình nói gì sai, nhưng cũng không dám đối đầu với anh, gật đầu, “Rồi rồi rồi.”
Dù sao đại ca cũng chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
Hai người kéo ghế ngồi xuống, Giả Minh xé gói gia vị đổ vào mì, không nhịn được buôn chuyện: “Sao, em nghe nói thằng nhóc Trương Gia Minh đó là vì đang hẹn hò.”
“Có nhầm không, cô gái nào có thể khiến nó mất hồn mất vía như vậy, đến tiền cũng không kiếm nữa, lại còn dám bỏ bê dự án của Dịch Thận anh, cậu ta không sợ chết à.”
Cậu ấy cười ranh mãnh, “Anh hôm nay đi bắt người, có thấy người đó không? Xinh không? Kể đi, chẳng lẽ thật sự là tiên nữ à?”
Quả táo bị bẻ đôi bằng tay đang nằm trong tay anh, nghe những lời này, hiếm khi Dịch Thận có chút xuất thần.
Quả táo trắng hồng, không hiểu sao lại giống khuôn mặt luống cuống của một người nào đó.
Cảm giác trơn mềm nơi cổ Thẩm Viên, như một ngọn lửa trong suốt không thể dập tắt, đốt cháy lòng bàn tay anh, rất lâu sau không tan.
Dịch Thận siết chặt năm ngón tay, bóp nát quả táo, nhìn nước chảy ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Khóe môi anh khẽ động, đầy ẩn ý.