Chương 5: Hay là kết hôn với tôi đi
Tin nhắn wechat?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Lần trước cô nhắn tin nhưng không thấy anh trả lời, cuối cùng anh cũng rảnh để trả lời?
Nhưng mà cũng lâu lắm rồi……
Úc Thanh vội vàng tìm điện thoại trong túi, căng thẳng đến mức quên mất đã để ở đâu. Cô lục lọi hết túi này đến túi khác, riêng áo khoác hôm nay của cô đã có đến bốn cái túi.
Ôn Trạch Tự ngăn động tác của cô lại, khẽ trấn an sự hoảng loạn và bất an của cô: “Không có gì quan trọng đâu, chỉ là lời chúc mừng năm mới đơn giản thôi.”
Bàn tay to lớn của anh đặt lên cánh tay cô, nhìn qua có vẻ nhẹ nhàng, nhưng thực ra cô lại khó mà cử động được.
Điều khiến cô cảm thấy không phải là sức mạnh mà chính là áp lực bẩm sinh từ anh. Cho dù là như vậy thì tính cách của anh vẫn dịu dàng, chẳng giống người cố ý gây áp lực cho người khác, khiến Úc Thanh không khỏi cảm thấy có lỗi vì đã lỡ nghĩ xấu về anh.
Trong lòng cô tự trách:
Rõ ràng là Ôn Trạch Tự rất dịu dàng, sao cứ toàn nghĩ xấu về người ta thế này.
Ôn Trạch Tự hỏi: “Cô đi một mình à?”
Úc Thanh rầu rĩ ‘Ừhm’ một tiếng: “Anh cũng thế à?”
Vừa hỏi xong, cô thấy mình ngốc thật đấy. Sao anh có thể đi một mình được, anh đến đại học Kinh Bắc thì chắc chắn là về nhà ăn bữa cơm đoàn viên đêm giao thừa rồi.
Ôn Trạch Tự: “Lúc đầu thì không, nhưng bây giờ thì có.”
Úc Thanh chưa kịp hiểu thì anh đã tự cười giễu mình: “Cãi nhau không vui lắm, mẹ tôi đuổi tôi ra khỏi nhà rồi.”
Đôi mắt long lanh của cô gái khẽ chớp một cái, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp. Ôn Trạch Tự đang đoán xem cô đang nghĩ gì thì lại nghe thấy Úc Thanh hỏi: “Anh cũng bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà à?”
Úc Thanh nghĩ rằng chắc là ai cũng sẽ thích một người trưởng thành chững chạc như Ôn Trạch Tự, làm sao lại có chuyện mâu thuẫn với người khác được chứ.
Ôn Trạch Tự không ngờ rằng cô lại thẳng thắn như vậy, nhưng anh cũng không giận, chỉ thu tay lại, bỏ vào túi áo và trêu: “Không chỉ bị đuổi khỏi nhà, ngày thường còn bị trách mắng không ít đâu.”
Úc Thanh đoán: “Là…… vì chuyện xem mắt đúng không?”
Hình như gia đình Ôn Trạch Tự hối thúc chuyện cưới xin rất gắt.
“Phải.” Ôn Trạch Tự thừa nhận, rồi chuyển chủ đề một cách hờ hững: “Nếu cô không ngại thì cùng đi ăn một bữa nhé?”
Úc Thanh ngước mắt lên, nhận ra sự ngạc nhiên của mình biểu hiện quá rõ nên vội vàng che giấu vẻ mất tự nhiên, khẽ nói: “Tôi…… Phải đến thư viện lấy đồ trước.”
Ôn Trạch Tự nghiêng người, nhường nửa lối đi: “Vậy cô dẫn đường đi.”
Úc Thanh đi trước, Ôn Trạch Tự lặng lẽ theo sau, cả suốt chặng đường đến thư viện, cả hai đều im lặng.
Hôm nay là ngày nghỉ, phòng tự học mở suốt đêm nhưng thư viện thì đóng cửa trước 8 giờ.
Thật không may, khi họ đến nơi là đã 8 giờ 10 phút. Quản lý thư viện đang chuẩn bị đóng cửa, Úc Thanh sốt ruột nhưng không tiện lên tiếng ngăn lại, cô nghĩ để lần sau đến lấy cũng được.
Khi cô còn đang lưỡng lự thì Ôn Trạch Tự bước lên trước cô, tiến đến thương lượng với người quản lý thư viện.
Úc Thanh ngạc nhiên, thầm ngưỡng mộ dáng vẻ cao lớn, thẳng tắp của anh. Cô hoàn toàn không thể làm được như vậy. Đối với cô, việc trò chuyện với người lạ phải chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần.
Không giúp được gì nên cô đành đứng đó chờ anh.
Khí chất của Ôn Trạch Tự xuất chúng, dịu dàng như ngọc mỡ cừu, chỉ cần nói vài câu mà quản lý thư viện đã mỉm cười gật đầu liên tục.
Ôn Trạch Tự quay lại nói với Úc Thanh: “Đi lấy đi.”
Úc Thanh ngơ ngác gật đầu, sợ làm mất thời gian nên nhanh chóng chạy đến. Khi đi ngang qua Ôn Trạch Tự đứng ở cửa, anh khẽ kéo cô lại, nói: “Chúng ta không vội, đi chậm thôi.”
Ánh đèn ở trước cửa thư viện hơi mờ, hàng mi của anh in bóng lên gương mặt tuấn tú, xương mày cao thẳng, hốc mắt sâu thẳm, đôi mắt đen láy như vực thẳm, khóe môi của anh cũng nở một nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện. Úc Thanh cảm thấy sự dịu dàng cao quý, lạnh lùng này thật dễ khiến người ta say mê, càng làm người ta khó mà rời mắt.
Khi Úc Thanh kịp phản ứng lại, cô quay sang cảm ơn quản lý thư viện ở bên cạnh rồi vội vàng vào thư viện tìm sách, không dám nhìn Ôn Trạch Tự nữa. Vài phút sau, cô ôm sách tiếng Anh cấp 6 ra ngoài, khi đi ngang qua Ôn Trạch Tự, cô còn cố ý che bìa sách.
Học năm cuối rồi mà còn chưa qua cấp 6, liệu một nhà ngoại giao như Ôn Trạch Tự sẽ nghĩ thế nào về cô?
Cô do dự một lúc rồi quyết định mặc kệ anh nghĩ gì, không qua được là sự thật, vốn dĩ khả năng ngôn ngữ yếu kém là điều không thể thay đổi. Nghĩ như vậy, cô lại thấy mình có lý, không cần phải căng thẳng, tay ôm sách cũng nới lỏng hơn.
Ôn Trạch Tự không hề bỏ qua hành động nhỏ ấy, không nhịn được mà bật cười.
Trên đường đi.
Úc Thanh suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói lời cảm ơn anh: “Cảm ơn anh, thật sự anh đã giúp tôi rất nhiều.”
Ôn Trạch Tự cũng không sửa lại lời cô, mặc dù chuyện này với anh chỉ là việc nhỏ không đáng kể: “Không có gì, sau này có việc cần thì cứ nói với tôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Việc nhờ người quen đi nói chuyện với người lạ đúng là rất hiệu quả, nhưng không phải ai cũng sẵn lòng giúp đỡ. Úc Thanh cho rằng lời của Ôn Trạch Tự chỉ mang tính xã giao, nên cũng lịch sự đáp lại.
Dưới đèn đường, bóng hai người giao nhau.
Sau sự cố nhỏ đó, hai người trở nên gần gũi hơn một chút, chỉ là một chút. Khoảng cách giữa hai người cũng gần hơn lúc trên đường đến thư viện, cũng chỉ gần hơn một chút.
Úc Thanh không giỏi bắt chuyện, im lặng đi trên con đường của mình. Khi ngang qua ngã rẽ dẫn vào khu tập thể công nhân viên, cô hỏi: “Anh thật sự không về nhà?”
Giọng Ôn Trạch Tự hơi khó xử: “Về là bị thúc ép cưới vợ, ở bên cô Úc còn thoải mái hơn.”
Anh cảm thấy thoải mái khi ở bên cô?
Đây là câu nói hoang đường nhất trong năm nay…… Không năm nay chỉ còn lại vài giờ. Nói không khoa trương nói, là lời hoang đường nhất mà cô nghe được trong đời này.
Chẳng ai cảm thấy dễ chịu khi ở bên cô cả. Hầu hết mọi người đều cho rằng cô lạnh lùng, không thích giao tiếp, ở trong mắt họ thì cô là người khó ưa.
Úc Thanh đang kìm nén dòng cảm xúc ấm áp đang dâng trào trong lòng: “Anh muốn kết hôn?”
Ôn Trạch Tự nhìn cô vài giây rồi nói: “Trong sách có một câu rất hay: Nếu muốn kết hôn thì không nhất thiết phải chờ tình yêu. Kết hôn với một người bạn chỉ có sự gắn bó về thể xác hoặc tinh thần cũng chẳng sao.”
Ánh mắt Úc Thanh trở nên mơ màng.
Ôn Trạch Tự nói không sai, đó mới là cách một người trưởng thành suy nghĩ khi cân nhắc về bạn đời và hôn nhân.
Cuộc sống không phải cổ tích, hiện thực khắc nghiệt.
Ai rồi cũng phải kết hôn. Kết hôn không nhất thiết phải có tình yêu, chỉ cần phù hợp là được.
Hai người ăn tối ở một nhà hàng gần cổng Tây. Ôn Trạch Tự vẫn giữ dáng vẻ lịch sự, quan tâm đến cô một cách chu đáo. Anh sẽ chủ động hỏi về sở thích của cô, để cho cô tự chọn món, gặp tình huống không thuận lợi thì anh sẽ đứng ra giải quyết với nhân viên phục vụ, còn cô chỉ cần tập trung ăn uống.
Cách đó hai mét, Ôn Trạch Tự đang nói chuyện với nhân viên. Giọng anh trầm ấm, cử chỉ tao nhã, từng chi tiết nhỏ đều được anh cân nhắc kỹ lưỡng. Úc Thanh nhìn người đàn ông này, cảm thấy anh giống như dòng suối trong lành ngầm chảy, khẽ nhấn chìm cô, khiến người ta lập tức sinh thiện cảm.
Dùng bữa xong, Ôn Trạch Tự đưa cô về dưới ký túc xá. Trước khi rời đi, anh nói: “Không phải là tôi không trả lời tin nhắn của cô, mà là tôi thấy món quà đó rất hợp với cô. Tôi không muốn cô trả lại nhưng lại không biết phải làm thế nào để cô nhận nên mới không trả lời.”
Úc Thanh đứng trên bậc thềm đá, có thể nhìn thấy đường nét cằm tinh tế của anh, nhưng cô phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt anh.
——Đó không phải là lời nói dối.
Một tinh anh của Bộ Ngoại Giao mà trong chuyện đối nhân xử thế…… Cũng có lúc không biết phải làm thế nào sao?
Câu nói ấy khiến trái tim cô rung động khó tả, giống như có một làn sóng gợn nhẹ trong lòng như lúc này.
Úc Thanh không nói rằng mình có nhận hay không, chỉ cảm ơn anh rồi nhanh chóng quay lưng chạy về ký túc xá.
Cô hiểu rằng mình thật sự không thể ở lại thêm nữa.
Cô sẽ rơi vào trong cái đêm ấm áp này.
Cái đêm bao phủ bởi sự ấm áp của anh.
Lạnh lẽo bao nhiêu năm, đột nhiên có người đến sưởi ấm, làm sao cô có thể không rung động được……
Nhưng cái đêm ấm áp ấy sẽ không bao giờ dừng lại vì một người như cô.
–
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Úc Thanh cất món quà xuống đáy tủ, tiếp tục những ngày tháng cô đơn, lạnh lẽo của mình. Cô vẫn không biết mình có thể tìm được công việc gì. Những công việc phù hợp với cô đều có áp lực cạnh tranh lớn, nhiều vị trí lại ưu tiên người có trình độ học vấn cao. Hồ sơ của cô nộp đi đều bặt vô âm tín.
Sau Tết Dương lịch, mấy người bạn cũ trong câu lạc bộ hẹn nhau tụ tập để mừng lễ tốt nghiệp sắp tới. Mặc dù không thích giao tiếp nhưng Úc Thanh cũng không thể từ chối, thế nên cô đành miễn cưỡng tham gia.
Làm xong công việc bán thời gian, trên đường đến tàu điện ngầm, Quan Tố Tố nhắn tin:【Tiểu Thanh, qua Tết xong thì tớ mới quay lại trường. Cậu cũng về nhà ăn Tết sớm đi nhé.】
Lúc này, Úc Thanh mới chợt nhớ ra trường học không cho phép ở lại trong kỳ nghỉ Tết, nghĩa là cô sẽ phải sống chung với cả nhà Cừu Tâm ít nhất nửa tháng. Chỉ mới nghĩ đến đây thôi mà cô đã cảm thấy ngột ngạt, hơi thở tắc ở cổ họng, nói cũng khó.
Đúng lúc đó, Cừu Tâm cũng nhắn tin tới:【Tiểu Thanh, năm nay về nhà ở đúng không con? Em gái con lớn rồi nên không thể ngủ chung với mẹ nữa. Năm nay hai chị em con ngủ chung một phòng nhé.】
Nghĩ đến Quách Chỉ Hàm được nuông chiều như cô công chúa thì Úc Thanh không khỏi rùng mình.
Dù sao cô cũng đang ở nhờ nhà họ Quách, chỉ cần em trai em gái không ngang ngược, quá đáng thì cô đều nhẫn nhịn. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô không cảm thấy gì, trong lòng cô vẫn bài xích.
Úc Thanh:【Con biết rồi ạ.】
Cừu Tâm:【Chắc chắn vào dịp Tết bố con sẽ nhắn linh tinh cho con. Con đừng để ý đến ông ta đấy!】
Úc Thanh nghĩ một lúc rồi đáp:【Tết đến, con cũng nên đi thăm ông ấy một chút.】
Cừu Tâm:【Úc Thanh! Con trưởng thành rồi, ông ta sẽ không cho con tiền, cũng không nuôi con nữa. Con không cần phải tử tế với người đàn ông đó. Con quên ông ta đã gây ra bao nhiêu tổn thương cho mẹ sao?】
Úc Thanh do dự, Cừu Tâm lại nhắn tiếp:【Lúc mẹ bệnh, là chú Quách đã ở bên cạnh mẹ. Nếu không phải ông ấy đưa mẹ đi khám, có lẽ con đã không còn mẹ từ lâu rồi. Mẹ không phản đối bất cứ điều gì con làm, nhưng riêng chuyện liên quan tới Úc Kinh Chí, mẹ sẽ không chấp nhận.】
Sau khi tái hôn, Cừu Tâm đã cố gắng rất nhiều. Úc Thanh tự nhủ rằng rằng là mình vẫn may mắn hơn rất nhiều người, phải biết hài lòng, phải thấy đủ. Mẹ chỉ có thái độ cứng rắn trong những chuyện của bố mà thôi, không có gì quá đáng cả.
Úc Thanh cũng không muốn Cừu Tâm tức giận, cô lo lắng cho sức khỏe của bà ấy nên đáp:【Vâng, lần sau con sẽ không nhắc đến nữa.】
Cừu Tâm:【Đúng rồi, đây mới là con gái ngoan của mẹ. Đi học đi, mẹ bận chút chuyện.】
Úc Thanh đặt điện thoại xuống, nhìn vào bóng mình phản chiếu trên cửa kính đối diện. Gương mặt của cô trắng đến nhợt nhạt, áo bông trên người cũ nhưng sạch sẽ, nhìn không ra đã mặc năm năm.
–
Khi đến hồ Vạn Thủy, Úc Thanh đứng chờ các thành viên cũ của câu lạc bộ ở ngã ba đường.
Có hơn 20 người tụ tập, ồn ào lại náo nhiệt nhưng Úc Thanh hoàn toàn không hòa mình vào được.
Cô ngoan ngoãn đi theo mọi người, họ làm gì cô cũng làm nấy, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình, trở thành người dễ bị lãng quên nhất.
Úc Thanh nghĩ vậy, nhưng không có nghĩa người khác cũng nghĩ như vậy.
Cựu hội trưởng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Úc Thanh, nhớ đến việc cô từng giúp họ thu hút không ít tân sinh viên. Anh ta nâng ly, nói một cách chân thành: “Hãy kính đàn chị Úc Thanh một ly nào. Hai năm qua, cô ấy đã đóng góp rất nhiều cho chiến dịch trăm đoàn.”
Úc Thanh cứng người, hai tay nắm chặt ly, ánh mắt dao động, không chịu nổi ánh mắt tập thể mọi người dồn phía mình.
Cựu hội trưởng nói: “Tiểu Thanh, chỉ cần nâng ly là được.”
Anh ta vừa dứt lời, những người khác đồng loạt thúc giục cô, như thể cô ngồi yên là không biết điều.
Úc Thanh không thích bị ép uống rượu, nhưng dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cô đành đứng dậy, uống theo mọi người ba ly, sau đó lấy cớ đau bụng để rời khỏi bàn và đi vệ sinh.
Cô không vào nhà vệ sinh mà men theo biển chỉ dẫn tìm lối ra. Đẩy cửa bước ra ngoài, cảm giác buồn nôn mới dần lắng xuống.
Cơn gió lạnh ùa tới, khung cảnh sông nước tráng lệ trước mắt khiến cô ngạc nhiên, chậm rãi bước xuống từ bậc cầu thang.
Đây là nơi “Xem mắt” lần trước.
Cô chợt nhớ đến Ôn Trạch Tự.
Nếu là anh, chắc chắn anh sẽ không dùng giọng điệu cứng rắn như vậy để nói chuyện với cô, cũng không ép cô uống rượu.
Không phải “đúng” mà là chắc chắn không.
Sau này, Úc Thanh mới hiểu tại sao bản thân lại suy nghĩ nhiều đến thế. Tác dụng của rượu rất nhỏ, mà sự dịu dàng lại gây nghiện, khiến cô nhớ đến anh.
“Bà ngoại, xin bà đừng khuyên cháu nữa mà, bà và mẹ cứ ăn Tết vui vẻ đi. Mai cháu bay về Liên Hợp Quốc, đợi cháu về rồi tính tiếp có được không ạ?”
Ngồi ở chiếc ghế dài trong góc là một người chàng trai trẻ tuổi có ngoại hình tuấn tú, khí chất hài hòa với làn gió đêm nay. Tay anh đặt trên ghế sofa thả lỏng, tư thế thoải mái, gương mặt lạnh nhạt thoáng chút dịu dàng.
Là Ôn Trạch Tự.
Úc Thanh nhớ lại giọng điệu dịu dàng mà anh từng dùng để nói chuyện với cô. Do tửu lượng kém và dưới sự tác động của ba ly rượu vừa nãy mà cô đã làm một việc táo bạo nhất trong đời mình, bước đến chỗ Ôn Trạch Tự.
Cô mở miệng theo nhịp đập của trái tim.
“Chào anh.” Giọng Úc Thanh run rẩy.
Ôn Trạch Tự đang cầm điện thoại, vẫn còn chưa tắt máy, khẽ nhướng mày, ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Úc Thanh.
Chưa kịp trả lời thì Úc Thanh run rẩy nói tiếp: “Hay là……”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Đầu óc cô rối bời, hôm nay có quá nhiều chuyện tồi tệ xảy ra.
Gặp lại anh, cảm giác hormone trỗi dậy, sự dịu dàng gây nghiện khiến cô thốt lên câu cuối cùng một cách kiên định.
“Hay là kết hôn với tôi đi.”