Chương 48: Anh mở cửa, gió đêm lay động đèn dầu
Rõ ràng là một cách xưng hô rất bình thường, nhưng khi đặt vào mối quan hệ đang sôi sục dưới lớp sóng ngầm của Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh hiện tại lại mang một ý vị khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Tất nhiên, chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được sự vi diệu đó.
Diệp Phục Thu dùng tay che lên mặt của chiếc đồng hồ kim loại lạnh lẽo trên cổ tay trái, cô cúi gằm mặt, chỉ sợ người khác nhìn thấy vẻ xấu hổ của mình.
Kỳ Tỉnh thấy dáng vẻ ngại ngùng trốn tránh của cô, chắc chắn rằng cả hai đều đang nghĩ về cùng một chuyện, khóe môi anh cong lên và gõ nhẹ lên mặt bàn: “Đừng chờ nữa, ăn cơm thôi?”
Mai Nhược vội vàng gật đầu, kéo tay cô đi: “Đi nào, ăn cơm trước đã. Mấy món quà còn lại lát nữa tự cháu mở ra xem nhé.”
Diệp Phục Thu vui vẻ đi theo bà ấy đến bàn ăn và ngồi xuống.
Dù trước đó đã ăn rất nhiều cùng bạn bè ở nhà hàng, nhưng hôm nay cô lại đặc biệt có khẩu vị, ngồi xuống vẫn ăn được thêm một bữa.
Trước đây, cô từng nghe nói rằng dạ dày phản ánh cảm xúc, một người không hay ăn uống như cô mà hôm nay lại có thể ăn nhiều như vậy, chắc chắn là vì tâm trạng vui vẻ.
Diệp Phục Thu không giỏi ăn nói, cô im lặng nhìn những người đang cùng ăn bữa cơm mừng sinh nhật mình, trong lòng dường như có một điều gì đó đang dâng lên và sắp trực trào khỏi cổ họng, cảm động muốn khóc.
Cô vốn đã quên mất, đón sinh nhật có thể vui vẻ đến như thế nào.
Mai Nhược nâng ly, mỉm cười xoa đầu cô, dịu dàng nói: “19 tuổi rồi, Thu Thu là cô gái lớn rồi. Nhớ phải tận hưởng trọn vẹn năm nay nhé.”
Diệp Phục Thu cầm ly nước trái cây cụng nhẹ với dì Mai, ngạc nhiên hỏi: “Sao dì nói vậy ạ?”
“Cháu thử nghĩ xem, năm sau là cháu tròn 20 tuổi rồi.” Mai Nhược nhẹ giọng giải thích: “Số chín, theo truyền thống là số lớn nhất, cũng là số kết thúc. Mười chín tuổi chính là năm cuối cùng của giai đoạn này trong đời cháu.”
“Dù trước đó có thế nào, năm cuối cùng này nhất định phải để lại một cái kết thật đẹp.”
Diệp Phục Thu chưa từng nghe ai nói như vậy bao giờ. Ngay lập tức, cô cảm thấy năm nay trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết, bèn mỉm cười gật đầu.
Mỗi năm đều phải sống thật tốt, còn năm nay thì phải sống thật đặc biệt.
…………
Vì tiếng “anh trai” ấy và ánh mắt quá đỗi trần trụi của anh, sau khi ăn tối xong Diệp Phục Thu vội vã chạy thẳng lên lầu, không dám để lại cho Kỳ Tỉnh bất kỳ cơ hội nào. Cô sợ anh lại nổi hứng, túm lấy cô mà trêu chọc một trận.
Vừa vào phòng, Diệp Phục Thu cẩn thận lấy cây trâm điểm thuý ra khỏi túi, tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay rồi cất cả hai vào một chiếc hộp nhỏ bằng nhôm.
Mở hộp ra, bên trong chỉ có một mảnh gốm sứ vỡ nằm lẻ loi.
Đó là món “quà lưu niệm” mà Kỳ Tỉnh đã đưa cho cô hồi ở Sùng Kinh.
Diệp Phục Thu đặt tất cả vào hộp, nhìn chằm chằm hồi lâu rồi cẩn thận đóng lại với một nụ cười không thể không chế và giấu chúng vào ngăn tủ đầu giường.
Những món quà khác của mọi người, cô cũng nghiêm túc mở ra xem từng món rồi cất đi gọn gàng.
Cô thả mình lên chiếc giường mềm mại, ngắm nhìn tán cây đung đưa dưới ánh đèn ngoài cửa sổ và cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như lúc này.
Những ngày trước đây cũng đều vui vẻ, nhưng hôm nay là ngày vui nhất.
Cơn phấn khích qua đi, Diệp Phục Thu xoay người, đôi mắt khẽ nhắm lại. Cô bất giác nhớ đến mẹ của cô.
Người ta thường nói, ngày sinh nhật của con cũng là ngày sinh tử của mẹ. Có phải cô nên gọi điện cho mẹ cô không?
Nhưng vừa nghĩ đến gia đình mới của mẹ cô, Diệp Phục Thu lặng lẽ xua tan suy nghĩ đó. Thay vào đó, cô cầm điện thoại, gửi một tin nhắn đi:
【Thời tiết Thu Đông thay đổi thất thường, mẹ nhớ giữ ấm và chăm sóc bản thân nhé.】
Gửi tin nhắn xong, cô tắt máy, lặng lẽ lau đi giọt nước mắt ở khóe mi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Thực ra, cô vẫn có chút để bụng. Đây vốn là ngày quan trọng của hai mẹ con cô, nhưng đến tận 10 giờ rưỡi tối rồi mà mẹ cô vẫn chưa nhắn một lời nào cho cô.
Thôi vậy, như vậy cũng đủ rồi.
Ba bốn năm nay chẳng phải đều như thế này sao.
Diệp Phục Thu định ngồi đọc sách một chút trước khi ngủ. Hôm nay đã chơi hết mình, thời gian còn lại cô phải sử dụng thật hiệu quả.
Nghĩ vậy, cô rũ bỏ cơn buồn ngủ và ngồi vào bàn học.
…………
Làm xong bài tập trong tay, thời gian đã là 11 giờ 40 phút đêm. Diệp Phục Thu thở dài một hơi để xua tan mệt mỏi, cô đặt bút xuống, ngồi trước bàn xoay cổ cho thư giãn.
Chớp mắt mà đã học tới tận giờ này, chắc mọi người trong nhà cũng ngủ hết rồi. Diệp Phục Thu ôm quần áo để thay và ra ngoài chuẩn bị vào phòng tắm.
Vừa bước ra khỏi phòng, cô đang đứng trên lầu thì chợt nghe thấy bên dưới dường như có tiếng động.
Diệp Phục Thu bám lấy lan can, nghiêng người nhìn xuống dưới. Dường như có ai đó hoạt động trong phòng khách, đèn sàn đã được bật lên.
Muộn thế này……
Là Kỳ Tỉnh sao?
Dù sao người này cứ như một loài động vật về đêm, lúc nào cũng xuất hiện vào những giờ kỳ lạ.
Diệp Phục Thu mặc định khả năng lớn đó là Kỳ Tỉnh, vì vậy cô quay người đi xuống lầu, không hề kiềm chế khao khát trong lòng muốn gặp anh.
Cô nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, vừa bước ra khỏi cầu thang đã ngước mắt nhìn về phía phòng khách.
Diệp Phục Thu lại bắt gặp ánh mắt của Dịch Thận khi cậu ấy quay đầu nhìn sang.
Cô bất ngờ.
Dịch Thận ngồi trên ghế sofa, một chiếc vali bị mở toang dưới chân, cậu ấy đang thu xếp đồ đạc vào bên trong.
Thấy cô xuống, Dịch Thận không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục việc của mình.
Diệp Phục Thu bám tay vào lan can, khẽ hỏi: “Anh sắp đi rồi à?”
“Ừhm, ở đây cũng đủ lâu rồi. Sáng mai bay về Tân Dương.” Dịch Thận đáp.
Diệp Phục Thu gật đầu, trong lòng dâng lên chút gợn sóng.
Dù Dịch Thận ít nói và lạnh nhạt, nhưng trên người cậu ấy lại toát ra sự đáng tin cậy rất vững vàng. Chỉ là người quen biết sơ qua, nhưng Diệp Phục Thu vẫn rất kính phục cậu ấy.
Không ngờ mới nói được vài câu đã sắp phải nói lời chào tạm biệt.
Lần này Dịch Thận trở về Tân Dương, không biết bao giờ mới quay lại. Còn cô, sang năm sẽ rời khỏi nhà họ Kỳ.
Đợi đến khi cô đi rồi, sẽ không còn cơ hội gặp gỡ những tinh anh đứng trên đỉnh cao của xã hội nữa.
Có lẽ, duyên phận giữa cô và Dịch Thận cũng sẽ kết thúc tại đây.
Diệp Phục Thu nghĩ đến đây, vẫn lễ phép nói một câu: “Chúc anh một đường thuận lợi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Dịch Thận gật đầu: “Ừhm.”
Cô đứng yên tại chỗ, thầm nghĩ nếu giờ mà xoay người đi lên lầu, chẳng phải sẽ lộ rõ rằng người mà cô muốn gặp khi xuống lầu không phải Dịch Thận sao…
Như vậy thì tâm tư của cô bị nhìn thấu quá dễ dàng rồi.
Tính sĩ diện của một cô gái nhỏ nổi lên, Diệp Phục Thu lặng lẽ xoay người đi về phía phòng khách: “Tôi, tôi xuống uống chút nước rồi đi nghỉ.”
Dịch Thận chẳng thèm để ý, cũng không quan tâm cô đang muốn làm gì.
Diệp Phục Thu nhìn bộ dạng thờ ơ của cậu ấy, thật khó tưởng tượng nổi cậu ấy cũng có người mình thích, từng vì yêu mà day dứt mãi không buông.
Không ngờ đằng sau vẻ ngoài lạnh nhạt ấy lại là một người nặng tình đến thế.
Cô ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ, cách cậu ấy một đoạn rồi cầm lấy bình nước giữ nhiệt.
“Tôi.” Dịch Thận đột nhiên lên tiếng.
Cậu ấy đột nhiên lên tiếng khiến Diệp Phục Thu giật nảy mình, suýt nữa không cầm chắc bình nước: “Hả? Sao thế?”
Dịch Thận cầm một xấp tài liệu trong tay, động tác dừng lại giữa chừng, nói: “Tình trạng của Kỳ Tỉnh mỗi khi đến mùa Thu Đông đều rất tệ.”
“Tôi phải quay về Tân Dương để xử lý công việc, trong một khoảng thời gian sẽ không thể trở lại.”
“Vậy nên……” Cậu ấy rất hiếm khi nhờ vả ai, càng ít khi bộc lộ sự quan tâm của mình với người thân.
Dịch Thận ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Làm phiền cô để ý đến anh ấy một chút.”
“Đừng để anh ấy chết trong mơ hồ.”
Nghe đến câu cuối, Diệp Phục Thu không nhịn được bật cười thành tiếng.
Không sợ hãi, ngược lại còn cười.
Dịch Thận khẽ cau mày, dường như không ngờ tới phản ứng của cô.
“Chuyện nghiêm túc thế này mà anh lại nói tỉnh bơ như kể chuyện phiếm vậy.” Diệp Phục Thu kiềm chế nụ cười, nhưng vẫn thấy thú vị: “Hài hước kiểu đen tối thật đấy.”
Dịch Thận cũng nở nụ cười nhạt, trong ánh mắt cậu ấy lộ ra vài phần thoải mái.
“Tôi xưa nay đều nói thẳng như vậy.”
Diệp Phục Thu biết những lời hứa có sức nặng thế nào. Tình trạng và vấn đề của Kỳ Tỉnh quá phức tạp, cô không có khả năng gánh vác toàn bộ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Có lẽ vì vậy mà Dịch Thận cũng không nói với giọng quá nặng nề, chỉ như một lời thuận miệng nhớ tới nói ra.
Thế nên cô mới có thể gật đầu nhẹ nhàng như lúc này, chân thành đáp: “Được.”
Nghĩ đến những điều đó, Diệp Phục Thu không nhịn được hỏi thêm một câu: “Vậy nên, tình trạng đó của anh ấy, trước đây thật sự không có ai khác ngoài tôi có thể ngăn anh ấy lại được sao?”
“Không có.” Dù cô hỏi như vậy nhưng Dịch Thận vẫn thẳng thắn trả lời: “Chứng cuồng loạn của anh ấy, chỉ có thể dừng lại nhờ cơn đau dữ dội.”
Chính là tự hại mình, là phải chảy máu.
Diệp Phục Thu sững sờ.
“Khi anh ấy nói với tôi, tôi cũng không tin, cho đến khi tận mắt thấy cô đánh thức anh ấy vào tối đó.” Dịch Thận nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Cô rất đặc biệt.”
Diệp Phục Thu nở một nụ cười gượng: “Nói như vậy, có vẻ đúng là như thế thật.”
Tình yêu vốn dĩ không có lý lẽ, sự thu hút giữa hai tâm hồn không cần đến bất kỳ logic nào.
Càng là những người tưởng như chẳng liên quan gì, lại càng ghép vào nhau một cách vừa vặn như những mảnh ghép hoàn hảo.
“Ý tôi là,” Dịch Thận nói sâu xa hơn, “Cho dù không có chuyện này, cô vẫn rất đặc biệt với anh ấy.”
Ánh mắt cô khi ngước nhìn lên lóe lên vài phần phần rực rỡ.
“Cô cũng biết tính cách của anh ấy rồi đấy. Nếu thật sự chẳng hề để tâm, dù có bị nắm thóp anh ấy cũng có một vạn cách khiến đối phương phải chết.” Dịch Thận nói.
Dịch Thận vừa khởi nghiệp, dư luận bên ngoài đánh giá cậu ấy có hai luồng ý kiến, người khen, kẻ chê. Ai cũng cho rằng cậu ấy như chú nghé mới sinh, mạnh mẽ, quyết liệt, tư duy kinh doanh sắc bén, tương lai có lẽ sẽ trở thành một thế lực không thể lay chuyển trong ngành.
Dù cậu ấy đã đủ quyết đoán và tàn nhẫn, nhưng trong mắt Dịch Thận, sự lạnh lùng và tàn nhẫn của Kỳ Tỉnh vẫn vượt xa cậu ấy rất nhiều.
Chính vì vậy mà Dịch Thận cảm thấy mối quan hệ giữa Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh thực sự thú vị đến khó tin.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi cậu ấy ở đây, cũng đủ để nhìn ra sự đặc biệt mà Kỳ Tỉnh dành cho Diệp Phục Thu. Trước khi đi, cậu ấy cảm thấy mình nên nói cho cô biết một số điều mà cậu ấy biết.
“Tôi đang giúp Kỳ Tỉnh mở rộng lãnh thổ. Những việc chúng tôi làm đều được giấu dưới bề mặt của công việc khởi nghiệp của tôi, không ai nhận ra.” Dịch Thận nói.
Diệp Phục Thu cầm bình nước trong tay, không hiểu tại sao cậu ấy lại đột nhiên nói những điều này với một người hoàn toàn đứng ngoài cuộc như cô.
Đột nhiên không biết mình có nên tiếp tục nghe hay không.
Dịch Thận vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Tôi không biết cô có hiểu rõ tình hình các nhánh tài chính của nhà họ Kỳ hay không. Nhưng Kỳ Tỉnh có ba người chú: chú tư đã xuất gia từ lâu, sống ẩn dật trong chùa, còn chú hai và chú ba thì thất bại trong cuộc tranh quyền năm xưa và chưa bao giờ dừng tay trong suốt những năm qua.”
“Đều là âm thầm làm những trò mờ ám, tích lũy sức mạnh.”
“Bố của chúng tôi là người coi trọng tình cảm anh em. Chỉ cần hai người đó không quá đáng, chia cho họ một phần lợi ích cũng không sao.”
“Thế nên những năm Kỳ Tỉnh còn nhỏ cộng với vài năm anh ấy trưởng thành này, hai người họ đã bắt đầu vươn tay đến những nơi rất nguy hiểm.”
“Một khi quyền lực lớn bị mất đi.” Dịch Thận nói với cô, “Đối phương sẽ không phải là kẻ nhớ ơn và niệm tình xưa.”
“Những kẻ tham lam và thiển cận sẽ chẳng bao giờ sẵn lòng chia sẻ bất kỳ phần tài sản nào cho người khác.”
“Những việc chúng tôi làm chỉ là để đảm bảo bố mẹ có thể sống yên ổn trong nửa đời sau, nhưng để lật đổ họ thì vẫn cần rất nhiều thời gian.”
Nghe đến đây, Diệp Phục Thu bất chợt nghĩ đến một người, cô hỏi: “Chú ba của các anh đã bị Kỳ Tỉnh hạ bệ rồi, đúng không?”
“Cô biết?” Dịch Thận nhíu mày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Không may lắm.” Diệp Phục Thu ngượng ngùng nói: “Hôm chú ba anh lái xe tông vào anh ấy, tôi cũng ở trên xe.”
Dịch Thận lặng lẽ nhìn cô, rồi nói: “Mạng cô cũng lớn đấy.”
Diệp Phục Thu cười khan.
Đừng nói vậy chứ.
“Năm tôi bị lạc, Kỳ Tỉnh mất tích.” Dịch Thận thẳng thắn nói ra kết luận:”Không thể không liên quan đến hai người bọn họ.”
Diệp Phục Thu mở to mắt, không dám tin.
Họ là chú cháu ruột cơ mà!
Tại sao…… lại phải làm đến mức này?
Chưa biết Kỳ Tỉnh đã trải qua những gì, nhưng Dịch Thận thì rõ ràng đã bị lạc hơn 20 năm, chịu đựng bao khổ cực, cậu ấy còn tưởng rằng mình bị bỏ rơi.
“Vậy các anh đã tìm được bằng chứng chưa? Chuyện này, như này còn không trực tiếp bắt họ trả giá đi!” Diệp Phục Thu phẫn nộ.
“Chính vì không tìm được.” Dịch Thận lắc đầu: “Nhưng Kỳ Tỉnh khẳng định chắc chắn là do họ làm, tôi tin anh ấy.”
“Vậy nên, anh ấy mới nhằm vào chú ba của mình như thế, khiến ông ta tán gia bại sản, rồi vào tù sao?” Diệp Phục Thu nhớ lại những lời nguyền rủa và mắng nhiếc của chú ba Kỳ Tỉnh dành cho anh lúc đó.
“Đúng vậy, một khi đã xác định mục tiêu, dù không thể đòi lại trực tiếp cũng chẳng sao.” Dịch Thận nói với cô cách làm việc của Kỳ Tỉnh: “Anh ấy không cần bất kỳ bằng chứng nào. Báo thù, chỉ đơn giản là báo thù mà thôi.”
“Đây cũng coi như món quà mà anh ấy – với tư cách là anh trai ruột, dành cho tôi khi tôi nhận tổ quy tông.” Nói đến đây, ánh mắt Dịch Thận hiện lên một sự sắc bén sáng rực.
Dù đôi cánh của anh vẫn chưa hoàn toàn mạnh mẽ, anh đã “xử lý” được một người trong số đó, thay mặt người em trai đã thất lạc hơn 20 năm của mình xả chút tức giận.
Diệp Phục Thu nghĩ thầm, quả thật rất giống phong cách của Kỳ Tỉnh, dù chú ba của anh đến cuối cùng vẫn mang vẻ mặt oan ức vô tội.
“Vậy, vậy chú hai của các anh thì sao?”
“Kỳ Tỉnh xử lý chú ba mà không cần phân rõ phải trái, bố của chúng tôi đã nổi giận. Ông ấy cho rằng anh ấy hành động quá bồng bột, không nghĩ đến hậu quả, thiếu sự chín chắn.” Dịch Thận kể lại những chuyện đã xảy ra trong quá khứ: “Vì vậy, ông ấy không cho phép anh ấy tiếp tục chỉnh đốn các cổ đông khác. Hơn nữa, thế lực của chú hai còn lớn mạnh hơn chúng tôi tưởng tượng, nên tạm thời chưa thể động đến ông ta.”
Hiện tại, Kỳ Tỉnh vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp quản quyền lực của nhà họ Kỳ, anh bị các cổ đông dè chừng, còn mang tiếng lạnh lùng vô tình, kiêu ngạo ngông cuồng. Tất cả chỉ vì họ không thể tìm được chứng cứ để buộc tội hai người chú này đã ra tay năm xưa.
Hai anh em họ, vì bản thân và vì gia đình, âm thầm bày ra một ván cờ lớn, luôn chờ đến lúc thu lưới.
Vì vậy, đây chính là lý do Dịch Thận nói rằng Kỳ Tỉnh “không thể chết”.
Nhưng, điều này cũng là lý do mà Dịch Thận đã vô tình áp đặt lên vai Kỳ Tỉnh, buộc anh phải “sống”.
Chính vì trách nhiệm này đè nặng lên vai anh, để anh không buông thả bản thân mặc cho chứng cuồng loạn chi phối cuộc đời mình.
“Anh ấy vẫn đang tìm một nhóm người.” Dịch Thận hồi tưởng, nói: “Cụ thể là những ai, tôi không rõ. Những chuyện liên quan đến bản thân, anh ấy có lẽ chưa từng nói với bất kỳ ai.”
Có lẽ đó là nguồn gốc của chứng cuồng loạn.
Diệp Phục Thu không ngờ rằng ngay cả em trai ruột của anh cũng không biết, rốt cuộc là quá khứ như thế nào mà khiến Kỳ Tỉnh che giấu sâu đến vậy.
“Tôi chỉ có thể nói với cô chừng đó thôi.” Dịch Thận không thể làm gì hơn, chỉ có thể cung cấp cho cô một vài thông tin với tư cách là người ngoài. Không biết sau khi biết những điều này, cái nhìn của cô về Kỳ Tỉnh liệu có một lần nữa thay đổi hay không.
Diệp Phục Thu biết đối phương là người ít nói, thích đơn giản, vậy mà lại chịu nói với cô nhiều như vậy, chắc hẳn cậu ấy đã rất cố gắng.
Cô thở dài: “Vẫn phải cảm ơn anh đã kể cho tôi những điều này, nói với tôi một chuyện quan trọng như vậy.”
“Có phải cũng định ‘kéo tôi xuống nước’ không.” Cậu ấy đúng là gan lớn, dù sao cô cũng từng là người suýt “bán đứng” Kỳ Tỉnh cơ mà.
Dịch Thận nở nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt phượng hơi híp lại, thoáng giống Kỳ Tỉnh đến bất ngờ.
“Cô có thể hiểu như vậy.”
“Bởi vì từ biểu hiện của Kỳ Tỉnh, tôi nghĩ tôi có thể tin tưởng cô.”
Diệp Phục Thu xoa trán, giả vờ ngại ngùng: “Đúng là một ‘vinh hạnh’ lớn.”
Cả hai mỉm cười rồi tiếp tục công việc của riêng mình.
…………
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Sáng hôm sau, khi Diệp Phục Thu tỉnh dậy, Dịch Thận đã rời đi.
Cậu ấy đến bất ngờ, mà đi cũng chẳng báo trước.
Người ta thường nói “hổ phụ sinh hổ tử,” sau khi tiếp xúc với hai anh em Kỳ Tỉnh và Dịch Thận, Diệp Phục Thu mới nhận ra rằng nền tảng gia đình và phương pháp giáo dục của Kỳ Hoa Chân và vợ thực sự rất đáng nể, mới nuôi dạy ra những đứa con phi phàm như vậy.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Sau bữa sáng, cô lại đến trường như thường lệ.
Hôm nay là buổi học môn Ngôn ngữ nghe nhìn tổng hợp, cuối cùng cũng đến lượt các nhóm trình bày tác phẩm quay phim của mình.
Quả nhiên, sau khi lần lượt xem các sản phẩm, đoạn phim tài liệu về “Điểm Thúy” của nhóm Diệp Phục Thu đã khiến giảng viên ngạc nhiên và hết lời khen ngợi. Ngay tại lớp, quyết định chọn tác phẩm này của họ tham gia cuộc thi sắp tới.
Nếu có thể giành được giải thưởng, đó chắc chắn sẽ là một dấu mốc nổi bật trong sơ yếu lý lịch của mỗi người.
Nỗ lực không lãng phí khiến ai nấy cũng đều vui mừng. Kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc, cả lớp cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một chút.
Sau giờ học, Tiêu Hân – sinh viên năm hai chạy đến tìm cô, hai người cùng nhau từ phòng học đi xuống căn tin ăn trưa.
Tháng Mười Một, trường học vẫn ngập trong sắc xanh. Vào thời điểm đặc biệt này, những cây hoa gạo cao lớn trong khuôn viên trường đang nở rộ, đầy ắp hoa màu hồng phấn mỏng manh. Trong một nơi tràn ngập sức sống thanh xuân như trường học, chúng càng thêm phần sống động và nổi bật.
Hoa gạo màu hồng phấn khoe sắc, vừa tinh tế hơn hoa đào, vừa rực rỡ hơn hoa anh đào.
Rất nhiều sinh viên đi ngang qua đều dừng lại chụp ảnh lưu giữ khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Khu vực này trồng rất nhiều cây hoa gạo khác nhau, Tiêu Hân bên cạnh đang chụp hình, còn Diệp Phục Thu nhận được một cuộc gọi bất ngờ, “Anh, gọi cho tôi làm gì vậy?”
Kỳ Tỉnh dường như đang bên ngoài, xung quanh còn nghe thấy tiếng ồn ào: “Đoán xem tôi đang ở đâu?”
Diệp Phục Thu giật mình, vô thức nhìn quanh nhưng xung quanh cô toàn là người. Trong biển người đó, cô đảo mắt tìm kiếm nhưng không thể tìm thấy bóng dáng anh, tim cô đột nhiên đập thình thịch không ngừng.
Cuối cùng, cô quay đầu lại và phát hiện anh đang đứng dưới một cây hoa gạo ở phía sau.
Cây hoa gạo ấy cao vút nhưng hoa nở chẳng rực rỡ. Vậy mà, chỉ vì sự hiện diện của người đó, vài cành hoa lác đác lại toát lên một khí chất hoàn toàn khác.
Bóng dáng cao lớn và vững chãi của chàng trai, với bộ vest đơn giản, nhàn nhã đứng tựa lưng vào thân cây, tay cầm điện thoại, từ xa nhìn về phía cô.
Trái tim loạn nhịp của Diệp Phục Thu như tìm được điểm rơi. Cô cố kìm nén sự vui mừng trong lòng, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Giọng nói của Kỳ Tỉnh vang lên vui vẻ, từng chữ như có dòng điện chạm vào tai cô, kéo dài âm điệu một cách lười nhác:
“Vì nhớ em quá.”
Một cơn gió thổi qua hất tung mái tóc cô, nhưng cũng khiến gương mặt cô nóng bừng không rõ lý do.
Anh nói: “Em qua đây, hay để tôi qua đó?”
Diệp Phục Thu nhìn quanh đám đông nhộn nhịp, cuối cùng quyết định tự mình đi qua.
Lúc này, Tiêu Hân vừa chụp ảnh xong, thấy cô lúng túng quay đầu tìm kiếm ai đó thì lập tức tò mò hỏi: “Khoan đã, là Kỳ Tỉnh hả?!”
“Em, anh ấy đến tìm em sao?”
Diệp Phục Thu cuống quýt lắc đầu: “Không biết, không biết gì hết!”
Tiêu Hân nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, trong lòng đã hiểu rõ: “Chị đi căn tin đây, không làm phiền em nữa. Không ngờ đó nha Diệp Phục Thu, khá lắm.”
Nói xong, cô ấy cười tươi và bước nhanh về phía trước, còn cố ý vẫy tay chào trêu chọc.
Diệp Phục Thu còn chưa kịp giải thích với cô ấy, nghĩ ngợi một chút rồi thôi, để sau hãy nói.
Sau đó, cô quay người chạy bước nhỏ về phía Kỳ Tỉnh.
Khi cô gái chạy đến dưới gốc cây, đúng lúc một bông hoa rơi xuống, nhẹ nhàng đậu trên đỉnh đầu cô.
Kỳ Tỉnh nhìn mái tóc đen của cô điểm một bông hoa gạo, đôi mắt trong veo đầy mong đợi ấy hướng về phía anh.
Vẻ đáng yêu linh hoạt không nói nên lời ấy khiến khóe mắt anh khẽ nhướng lên.
“Sao anh lại đến đây?” Diệp Phục Thu hỏi anh.
Kỳ Tỉnh từ tốn lấy điện thoại ra và nhanh chóng chụp một tấm hình, động tác nhanh đến nỗi Diệp Phục Thu không kịp phản ứng.
Diệp Phục Thu khựng lại, sau đó xấu hổ lao lên giật lấy điện thoại của anh: “Sao anh lại chụp lén chứ!”
“Anh còn chưa xin phép tôi mà!”
Kỳ Tỉnh giơ điện thoại lên cao, không chút thành ý nói dối: “Ai nói là chụp em chứ, tôi đang tự sướng mà.”
“Quỷ mới tin! Sao anh lại như vậy chứ!”
Anh liếc nhìn dáng vẻ nôn nóng, nhấp nhổm của cô, lồng ngực càng rung động mạnh hơn.
Sau đó, Kỳ Tỉnh nắm lấy cổ tay cô, cúi đầu nói nhỏ: “Xuỵt, đừng làm loạn. Có rất nhiều người đang nhìn kìa.”
Diệp Phục Thu lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn quanh. Cô sợ bị ai đó nhận ra Kỳ Tỉnh, dẫu sao lần trước anh đến trường đã làm cho diễn đàn trường náo động một trận lớn rồi.
“Anh đến làm việc à? Sao còn chưa về đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Đuổi tôi à?” Kỳ Tỉnh nhướng mày, vươn tay gỡ bông hoa trên tóc cô xuống, nghịch trong tay. “Chẳng phải đã nói rồi sao? Nhớ em quá.”
“Vậy nên mới phải gặp mặt một lúc chứ.”
Diệp Phục Thu không biết anh đã luyện kiểu gì mà có thể nói ra những lời đó một cách trơn tru không xấu hổ như vậy.
Kỳ Tỉnh nhìn cô, nói thẳng:”Tôi muốn đi căn tin. Bạn học Diệp có thể cùng tôi xuống căn tin ăn bữa cơm không?”
“Căn tin?” Diệp Phục Thu cảm thấy anh bị điên rồi, “Anh có biết giờ này trong căn tin đông đến mức nào không? Tôi mà đi với anh thì ngay lập tức sẽ thành đề tài tám chuyện của nửa cái trường này đấy.”
Kỳ Tỉnh ngẩng đầu nhìn cô, ra vẻ ngạc nhiên: “Ồ…… em nổi tiếng vậy à?”
Diệp Phục Thu: “Là anh nổi tiếng mới đúng!”
Kỳ Tỉnh rũ mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi chỉ muốn em cùng ăn cơm với tôi, ở căn tin.”
“Anh định làm gì?” Cô bối rối hỏi, “Lại cố chấp gì vậy?”
“Tôi ăn bên ngoài với anh có được không?”
“Không được.”
“……”
Hai người giằng co dưới tán cây vài chục giây, cuối cùng cô nhượng bộ, thở dài chấp nhận thất bại.
Diệp Phục Thu gật đầu, “Cùng ăn ở căn tin cũng được, nhưng anh phải nghe lời tôi.”
Kỳ Tỉnh nhướng mày, tỏ vẻ muốn xem cô muốn anh nghe theo điều gì.
“Hửm?”
Ngay lúc này, Diệp Phục Thu ngoắc tay ra hiệu anh cúi xuống.
Kỳ Tỉnh ngoan ngoãn cúi đầu, rướn người về phía cô.
Chưa đầy một giây sau, Diệp Phục Thu lấy từ trong túi ra một chiếc mũ lưỡi trai đội thẳng lên đầu anh, còn cẩn thận dùng hai tay ấn vành mũ xuống.
Đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt sắc nét của anh lập tức bị che khuất đi đôi phần.
Vành mũ lưỡi trai phủ lên mái tóc đen, phần mái gọn gàng rũ xuống che đi nửa chân mày, khiến vẻ ngoài của anh thêm vài phần thần bí nhưng vẫn đẹp trai khó cưỡng.
Chưa dừng lại ở đó, Diệp Phục Thu lại lấy thêm một chiếc kính gọng đen dày từ túi ra, cẩn thận đeo lên cho anh.
Gọng kính đen dày dặn kiểu Hàn Quốc áp lên những đường nét sắc sảo của khuôn mặt anh, che đi đôi mắt phượng quyến rũ mê người của anh.
Không ngờ chỉ với một chiếc mũ lưỡi trai và cặp kính gọng đen, Kỳ Tỉnh đã biến hóa thành một sinh viên đại học điển hình, trẻ trung và cuốn hút đến ngỡ ngàng.
Diệp Phục Thu lùi lại một bước, quan sát anh và thầm kinh ngạc trước vẻ ngoài của anh.
Trông hoàn toàn giống một sinh viên đại học chính hiệu.
Đừng nói là hóa trang cho xấu đi, ngay cả việc làm anh trông bình thường hơn cũng thật khó.
Kỳ Tỉnh giơ tay lên, ngón tay giữa thon dài đẩy nhẹ gọng kính đen, nhìn cô chằm chằm: “Được chưa?”
Anh kéo dài giọng: “Em chỉnh trang cho tôi đủ chưa, đàn—— em——”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Diệp Phục Thu thực sự rất hài lòng với vẻ ngoài này của anh, đến lúc nhận ra cô vẫn đang nhìn anh đến ngẩn người thì bật cười thành tiếng. “Anh đó.”
Cô lại tiến lên, kéo vành mũ của anh thấp xuống một chút nữa, dặn dò như ra lệnh, “Tốt nhất anh đừng ngẩng đầu lên trong suốt cả buổi đấy.”
“Một chàng trai, tại sao lại mang gương mặt nổi bật như vậy mà đi khắp nơi cơ chứ.”
Kỳ Tỉnh chẳng thèm để ý, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo cô, nở nụ cười khẽ.
“Vì muốn ai đó thích tôi đấy.”