Chương 47: Gót giày da mềm trong dự liệu

Chàng trai ngu ngơ gây cản trở cuối cùng cũng rời khỏi khung hình, hai người ẩn mình trong không gian mờ mờ của phòng rửa tay càng thêm quấn quýt. Trong khung hình lần lượt lướt qua—— đôi giày trắng của cô gái chao đảo cọ sát trên nền gạch, bàn tay mạnh mẽ của chàng trai ôm chặt lấy eo cô rồi tới yết hầu anh di chuyển lên xuống khi nuốt nước bọt, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc Kỳ Tỉnh kề sát mũi vào má của đối phương, mạnh mẽ cạy mở răng, cuốn lấy lưỡi Diệp Phục Thu trong sự chiếm lĩnh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Vừa đuổi được lớp trưởng đi, đối phương đã lập tức hôn cô.

Khoảnh khắc đôi môi Kỳ Tỉnh chạm tới, nhịp tim Diệp Phục Thu như ngừng lại——

Cảm giác thân mật cô chưa bao giờ trải qua rõ ràng như thế, nó gần như phá hủy toàn bộ lý trí của cô, sâu bên trong tai ngứa ngáy đến khó chịu—— trong đầu cô bỗng lóe lên vô số hình ảnh, những hình ảnh mà cô thậm chí cảm thấy xa lạ, nhưng lại rõ nét đến lạ thường.

Lần thứ hai.

Kỳ Tỉnh nói lần thứ hai là có ý gì?

【Vậy nhớ kỹ lấy, sáng mai, tôi sẽ hỏi lại cô một lần nữa.】

【Diệp Phục Thu, đừng quên nhé.】

Bất chợt! Diệp Phục Thu mở to mắt, trong lúc kinh ngạc đã vô tình cắn vào đầu lưỡi của anh.

Đêm say rượu ở Tân Dương đó…… cô!!

Kỳ Tỉnh khẽ nhíu mày vì đau, nhưng ngay giây tiếp theo anh càng siết chặt eo cô hơn, cuốn lấy đầu lưỡi và tấn công mãnh liệt hơn.

Tiếng vải áo cọ xát vang lên khe khẽ, nhịp tim cô như hòa vào nhịp đập dồn dập trong lồng ngực anh.

Cả hai đều đã uống rượu ở hai chỗ khác nhau, trên môi Diệp Phục Thu vẫn còn đọng lại hương vị ngọt ngào của cocktail trái cây, còn anh lại mang theo mùi rượu vang đỏ nồng đậm của buổi tiệc rượu. Hai mùi hương ấy hòa quyện trong từng hơi thở, vừa đắm say vừa mê hoặc.

Kỳ Tỉnh như một kẻ xâm lược, tự do tung hoành trong khoang miệng mềm mại và ấm nóng của Diệp Phục Thu, cướp lấy chút hương vị cocktail còn sót lại. Nhân lúc hơi men chếnh choáng, anh thả lỏng dục vọng, cách lớp quần áo, ngón tay anh vừa bóp vừa xoa trên vòng eo mềm mại của cô, tận hưởng sự thèm khát từng xuất hiện trong những giấc mơ cả ngày lẫn đêm của anh.

Vòng eo là vùng cấm, là nơi chưa từng ai ngoài chính cô chạm đến. Mỗi lần anh chạm vào eo cô đều khiến cô run rẩy từng đợt. Sự mạnh mẽ của anh không cho cô cơ hội lựa chọn hay phản ứng, hoàn toàn khác với trải nghiệm của lần hôn trước đó.

Lần đầu tiên, chính cô là người chủ động khiêu khích và dù sau đó anh “dạy dỗ” thì cũng chủ yếu là sự quấn quýt và dịu dàng. Nhưng lần này, từng động tác của Kỳ Tỉnh đều mang theo sự bực bội rõ rệt, như thể anh đang trút hết những bất mãn và khao khát dồn nén đã tích tụ lâu nay.

Kỳ Tỉnh giữ lấy gáy cô, ép cô ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt này.

Toàn bộ giác quan của Diệp Phục Thu đều bị mùi rượu vang trên người anh bao trùm.

Mọi lực độ anh dùng trên môi cô đều khiến cô cảm thấy phấn khích, cảm giác đau vừa đủ ấy tựa như vị chua khi nếm rượu vang, làm nền cho mọi dư vị ngọt ngào sau đó.

Bởi vì cũng giống anh, cô cũng vì anh mà lo lắng suốt bao ngày qua.

Những cảm xúc tắc nghẽn mà cô khó lòng giải tỏa không hề ít hơn anh một chút nào.

Diệp Phục Thu siết chặt áo sơ mi của anh, vì không thể thắng nổi anh trên môi lưỡi, cô đành dùng sức tay véo mạnh vào cơ bắp cánh tay anh qua lớp áo, dùng hết sức mình để thể hiện sự phản kháng.

Mọi chuyện đều cần có qua có lại, có đấu tranh mới thú vị.

Nụ hôn cũng vậy.

Những cái véo đánh của cô khiến anh phấn khích.

Sự đáp trả không khoan nhượng của anh cũng khiến cô chìm đắm.

Phản ứng của cả hai như hai viên đá lửa ma sát với nhau, hết lần này tới lần khác chà sát ra tia lửa, làm cho ngọn lửa đam mê không ngừng bùng lên.

Thế giới ồn ào và tẻ nhạt như bị cánh cửa này ngăn cách vĩnh viễn, căn phòng rửa tay nhỏ bé như trở thành thung lũng không có thời gian, không có sinh mệnh, không có thế tục, không có luân thường đạo lý, là nơi cho họ không gian vô hạn để tuỳ ý dây dưa với nhau.

Diệp Phục Thu cảm nhận được qua lớp áo, ngón tay dần trở nên quen thuộc, nghĩ ngợi một lúc cô mới nhận ra.

Không phải là cô đổ mồ hôi, mà là cơ thể anh đang nóng lên.

Phản ứng của anh khiến đầu óc Diệp Phục Thu quay cuồng, má cô đã mỏi nhừ vì động tác liên tục. Là một người mới, cô đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn bị cảm giác khi anh kề sát làm cho giật mình. Cô ho khan một tiếng, rối loạn nhịp điệu, thở không ra hơi.

Cô vẫn chưa hiểu cách thay đổi nhịp thở, có thể giữ lâu như vậy đã là đã khá tốt rồi.

Nhìn thấy mặt Diệp Phục Thu đỏ bừng, Kỳ Tỉnh miễn cưỡng buông cô ra.

Một sợi bạc từ môi họ rơi xuống cằm cô, mang đến cảm giác hơi lạnh.

Khi được giải thoát, cơ thể Diệp Phục Thu yếu ớt ngã về phía trước, trực tiếp dựa vào ngực anh, cách qua lớp sơ mi, hơi ấm từ cơ thể anh mạnh mẽ lan tỏa tới.

Cô thở hổn hển, tranh giành chút oxy trong không gian. Cơ thể vượt trội của anh khiến cô nóng ran, hai tay luống cuống chẳng biết đặt đâu.

Sau nụ hôn môi – lưỡi triền miên cô mới nhận ra mình vừa làm điều gì liều lĩnh với anh. Xấu hổ và hối hận đan xen khiến mặt cô nóng bừng, thậm chí bật ra vài tiếng khóc nức nở.

Cô bật khóc nức nở nhưng Kỳ Tỉnh lại cười, giọng khàn hơn trước, phảng phất sự quyến rũ đầy tinh nghịch.

Đôi tay rắn chắc của anh hoàn toàn nâng đỡ được cơ thể đang kiệt sức vì thiếu oxy của cô và ôm chặt lấy cô.

Kỳ Tỉnh thưởng thức dư vị thỏa mãn, hỏi cô: “Nhớ ra rồi à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Ý trong lời của anh không nói cũng hiểu.

Anh không nói còn đỡ, vừa nhắc tới đã khiến Diệp Phục Thu càng cảm thấy khó chịu, giọng run rẩy giả ngốc: “Anh nói gì vậy……”

“Đừng giả vờ.” Kỳ Tỉnh thậm chí không cần nhìn cô cũng vẫn có thể phán đoán, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc phía sau gáy cô, “Em biết mọi chuyện mà.”

Anh hiểu tâm lý người khác, đặc biệt là cảm xúc của cô, anh không cần phải suy đoán nhiều.

Chỉ một cái nhìn, một tiếng nói là đủ.

Diệp Phục Thu xấu hổ nhắm mắt lại, thở dài.

“Thu Thu.” Kỳ Tỉnh rũ mắt xuống, ngón tay lướt qua tóc cô rồi bất ngờ nắm lấy gáy cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ: “Đừng trốn tránh tôi.”

Cô cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, vội vàng nói: “Anh đừng! Đừng gọi tôi như vậy.”

Lời trách móc của đối phương không có chút sức mạnh nào, Kỳ Tỉnh đưa tay ra trước, lau sạch sự ẩm ướt bên môi và cằm cô, nhấn mạnh: “Thu Thu, nhớ kỹ, là em bắt đầu trước.”

Cũng giống như câu anh đã nói trước đó.

Họ đã dây dưa không rõ từ lâu.

Bây giờ cô muốn rút lui, không có cửa đâu.

Diệp Phục Thu nhận ra mình đã rơi vào trung tâm cái bẫy, cũng chính cô đã chủ động bước vào, một khi đã là con mồi của anh sẽ không có chuyện được thả ra.

Cả trái tim cô đã rơi vào đôi mắt phượng đa tình và giả dối của anh.

Hơi thở Diệp Phục Thu gấp gáp vì vẫn còn hoang mang, thấy anh lùi lại một bước rồi lấy chiếc hộp nhung anh đã để bên bồn rửa tay.

Kỳ Tỉnh dùng một tay mở hộp, lấy ra chiếc trâm điểm thúy được gia công tinh xảo và tỉ mỉ.

Phần đế được làm từ vàng rỗng tinh xảo, màu xanh lục của điểm thúy vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ dù trong căn phòng ánh sáng không đủ, khiến Diệp Phục Thu không thể rời mắt.

Kỳ Tỉnh cầm cây trâm lên và tiến lại gần cô, ngón tay dài khéo léo cài vào mái tóc dài của cô, chỉ sau vài động tác nhẹ nhàng đã búi tóc cô lên theo kiểu anh đã học rồi cài cây trâm vào, tạo thành một kiểu tóc đơn giản mà gọn gàng cho Diệp Phục Thu.

Cây trâm vàng điểm thúy cài lên mái tóc đen, Diệp Phục Thu chợt cảm thấy đầu nặng hơn hẳn. Cô lo lắng đưa tay sờ, chạm vào bề mặt lông vũ mượt mà của món trang sức điểm thúy.

Diệp Phục Thu không thể đeo món trang sức quý giá như này, cô vừa định gỡ ra đã bị anh nắm lấy cổ tay ngăn lại.

Kỳ Tỉnh ngước mắt lên ngắm nhìn cô gái đang cài cây trâm điểm thúy. Dù còn trẻ và mang vẻ ngây thơ, thanh thuần nhưng khí chất thoát tục của cô lại đủ sức tôn lên vẻ trang nhã, cao quý của món trang sức vàng điểm thúy.

Rất hợp với cô, rất đẹp.

Anh dùng ngón trỏ khẽ kéo một lọn tóc mai của cô ra, để nó rủ xuống vai.

“Quà sinh nhật.”

Diệp Phục Thu lắc đầu, ánh mắt đầy hoang mang lo lắng.

Cái này quá quý giá.

Cô lắc đầu, viên ngọc trên trâm theo đó mà dao động, khiến cô trông vừa linh động lại vừa đáng thương.

“Không phải muốn làm nữ chính sao?” Kỳ Tỉnh khẽ mỉm cười, ngón tay chạm nhẹ vào cây trâm trên tóc cô, “Dù sinh ra với kịch bản nào, cứ sống theo cách của mình thì em chính là nữ chính.”

“Nếu không nhận, tôi sẽ coi như em đang nói với tôi rằng, em không tự tin vào việc làm nhân vật ‘nữ chính’ này.”

“Trâm là sản phẩm của anh Xa và nhà thiết kế trang sức, không dùng lông chim bói cá đâu, rất thân thiện với môi trường, yên tâm.”

Diệp Phục Thu lặng lẽ nhìn anh và không thể nói thêm lời từ chối nào.

Lúc này không phải cô để ý đến giá trị trần tục của món trang sức này, mà không ngờ tới câu nói cô buột miệng nói ra lúc trước, vốn chỉ nói với chính mình, lại được anh nhớ kỹ đến vậy.

Kỳ Tỉnh thật sự đã nhớ kỹ điều này, còn dành bao nhiêu tâm tư và sức lực để tạo ra món quà này cho cô.

Anh bắt đầu lên kế hoạch từ khi nào, và từ khi nào anh…… đã ghi nhớ ngày sinh nhật của cô?

Kỳ Tỉnh là người như thế, thế giới của anh đầy rẫy công việc bận rộn và giá trị, thời gian và sức lực của anh đáng giá ngàn vàng, bao người vất vả cố gắng cũng không thể lọt vào mắt anh.

Người luôn nhìn đời bằng nửa con mắt sao lúc này lại rõ ràng thể hiện sự quan tâm đặc biệt đối với cô.

…………

Diệp Phục Thu bước ra từ phòng rửa tay với mái tóc đã xõa xuống và giấu hộp trang sức sau lưng.

Kỳ Tỉnh vừa mới rời đi trước.

Cô nhìn về phía phòng ăn, không còn thấy bóng dáng anh nữa.

Đi cũng thật dứt khoát.

Nhưng chiếc hộp dài làm bằng nhung được cô nắm chặt trong lòng bàn tay đã chứng minh rõ ràng tính xác thực của nụ hôn vừa rồi và sự xuất hiện của anh.

Lâu Kỳ thấy cô quay lại, vẫy tay gọi: “Lại đây! Lượt rượu tiếp thêm cậu vào! Chúng tớ chơi xong hai lượt mà sao cậu còn chưa về, có chuyện gì vậy?”

“Tớ, cảm thấy hơi say.” Diệp Phục Thu đi qua, lặng lẽ giấu hộp trang sức vào túi, cười khẽ nói: “Tớ vào trong một lát cho tỉnh rượu đã.”

“Chuẩn đét.” Lâu Kỳ nhìn vào mặt cô, “Mặt cậu say đến đỏ bừng rồi, không ngờ lại không uống được như vậy.”

Diệp Phục Thu vội sờ mặt, không nghĩ đến vấn đề say rượu mà nghĩ đến hơi thở quấn quýt và sự ẩm ướt giao hòa vừa rồi……

Chỉ cần cô không kìm được mà bật ra những tiếng nức nở hay thở hổn hển kỳ lạ, anh sẽ khẽ cười trong những khoảng lặng giữa nụ hôn.

Mới nghĩ đến đây, Diệp Phục Thu lại cảm thấy mặt mình nóng bừng, cô vội vàng cúi đầu, sợ bị người khác phát hiện.

“Ừhm…… sau này tớ thật sự không nên uống rượu nữa.”

Ăn uống xong xuôi, cả nhóm cũng đã chơi đùa thỏa thích trong nhà hàng, đúng lúc hoàng hôn thành phố vừa tắt, buổi tối mát mẻ bắt đầu. Những người bạn hơi chếnh choáng men say rảo bước trên phố, đi thành từng nhóm vài ba người, tiếng cười nói rôm rả không ngừng khuấy động hàng cây rực rỡ yên tĩnh.

Đi được nửa đường, Chu Nhuệ ở phía trước bỗng quay lại nhìn, Lâu Kỳ lập tức hiểu ý anh ta bèn vỗ vai Diệp Phục Thu, nói: “Bọn họ đang tám chuyện, không được rồi, tớ phải qua đó hóng hớt đây’!”

Nói xong, cô ấy chạy về phía trước hòa vào đám bạn đang trò chuyện.

Chu Nhuệ bước lùi lại một cách tự nhiên, chờ đến khi Diệp Phục Thu ở phía sau đi đến bên cạnh anh ta.

Hai người đi ở cuối hàng, sánh vai bước đi.

“Ăn no chưa?” Chu Nhuệ hỏi, cười trêu chọc: “Có muốn làm thêm một cốc trà sữa nữa không?”

“Không cần đâu.” Diệp Phục Thu cười lúng túng, “Tôi không uống rượu, chỉ toàn ăn thôi, bụng giờ gần như không chịu nổi nữa rồi.”

Hơn nữa, tối nay về nhà họ Kỳ còn một bữa tối sinh nhật đang chờ cô nữa.

Chu Nhuệ cười tươi rồi gọi cô lại.

Cả hai dừng bước, dần dần tách khỏi đám đông.

Đúng lúc đứng giữa cây cầu đá bắc qua phố, những con sóng lấp lánh trên sông hòa cùng dòng xe cộ tấp nập, xen lẫn những chàng trai, cô gái đang độ xuân thì.

Mái tóc đen của Diệp Phục Thu bị làn gió đêm nhẹ nhàng thổi bay, trong mắt Chu Nhuệ, đó là một cảnh tượng như trong mơ.

Anh ta lấy từ trong túi ra một hộp trang sức trong suốt, đưa cho cô: “Quà sinh nhật, tôi không biết cậu thích gì, nên…… chọn cái này.”

“Thật ra hôm nay tôi đã luôn muốn ở riêng với cậu một lúc, tôi có vài điều muốn nói.”

Diệp Phục Thu nhìn sang, đó là một chiếc vòng tay được điểm xuyết bằng hình những ngôi sao và mặt trăng, ánh bạc làm nổi bật trên làn da, rất hợp với con gái.

Dù món quà nhỏ nhắn, nhưng có thể thấy rõ gu thẩm mỹ của Chu Nhuệ.

Cô mỉm cười rất vui vẻ.

Nhưng mãi vẫn chưa đưa tay ra.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu khẽ kéo quai túi đeo một bên vai, rũ mắt nói: “Tôi cũng có vài điều muốn nói.”

Qua lại vài lần, có thể cô hơi chậm chạp nhưng không ngốc nghếch.

Tâm ý Chu Nhuệ đối với cô, ít nhiều cô cũng có thể cảm nhận được một phần nào đó.

Nhưng mà.

Trong đầu cô chợt hiện lên gương mặt của Kỳ Tỉnh.

Diệp Phục Thu nói: “Tôi không giống các cậu, thời gian tôi ở Đại học Nam Sơn chỉ có năm nhất này thôi.”

“Sang năm tôi sẽ về miền Bắc. Nhà tôi ở miền Bắc và tương lai dù là công việc hay cuộc sống, tôi cũng không có ý định quay lại vịnh Tiêu Quảng Đông nữa.”

“Trước đây tôi không có bạn bè, tôi từng nghĩ đó là do tính cách tôi không tốt, không được ai yêu quý.”

“Nhưng sau khi gặp các cậu, tôi mới hiểu, hóa ra cảm giác có bạn bè lại tuyệt vời đến thế.”

“Đặc biệt là cậu, lớp trưởng.” Cô ngẩng đầu, nụ cười chân thành và thẳng thắn: “Cậu đã giúp tôi rất nhiều lần, còn luôn chiếu cố tôi. Được làm bạn với cậu khiến tôi vui đến mức…… cho dù bao lâu trôi qua, tôi vẫn sẽ luôn nhớ.”

“Đây chính là điều tôi muốn nói riêng với cậu vào ngày hôm nay.”

Mọi chân thành và khéo léo của cô đều ẩn chứa trong những lời nói này. Dù Chu Nhuệ là một chàng trai khá thẳng thắn thì anh ta cũng ít nhiều cảm nhận được sự từ chối nhẹ nhàng và không muốn làm tổn thương tình bạn giữa họ của cô.

Tất cả sự phấn khích và căng thẳng của Chu Nhuệ dần lắng xuống sau những lời cảm ơn nhẹ nhàng của Diệp Phục Thu.

Bàn tay cầm hộp trang sức của anh ta từ từ hạ xuống, nụ cười cũng trở nên gượng gạo hơn.

“Hóa ra, cậu nghĩ như vậy……”

“Ừhm.” Diệp Phục Thu gật đầu.

Bất kể cô và Kỳ Tỉnh sẽ thế nào, nhưng ít nhất cô chắc chắn không có tình cảm nam nữ với Chu Nhuệ, nên nhất định phải nói rõ ràng.

“Dù sau này tôi không học tiếp ở Đại học Nam Sơn, nhưng chúng ta vẫn có thể giữ liên lạc.” Diệp Phục Thu mỉm cười rạng rỡ, nói: “Bạn tốt là mãi mãi mà.”

Chu Nhuệ thu lại mọi vẻ thất vọng, nở một nụ cười mang theo chút ngượng ngùng. Nhưng anh ta vẫn kiên quyết đưa chiếc vòng tay cho cô: “Quà sinh nhật, vì là bạn tốt, chỉ có thể cùng cậu đón sinh nhật năm nay nên cậu nhất định phải nhận lấy!”

Lần này, Diệp Phục Thu giống như khi nhận quà từ những người bạn khác, cô dùng hai tay đón lấy món quà của Chu Nhuệ, vui vẻ chấp nhận: “Tôi sẽ giữ gìn thật cẩn thận.”

…………

Cùng các bạn học trở về trường, chú tài xế nhà họ Kỳ đã đúng giờ chờ ở cổng để đón cô về.

Chú tài xế xuống xe giúp cô xách túi, cười nói: “Thu Thu nhận được nhiều quà thế này à, quan hệ với mọi người tốt quá nhỉ.”

Diệp Phục Thu phồng má, gật đầu: “Mọi người đối xử với cháu rất tốt ạ.”

Tài xế lái xe đưa cô trở về khu biệt thự, vừa bước vào phòng khách, Diệp Phục Thu đã kinh ngạc trước khung cảnh trước mắt. Phòng khách vốn rộng lớn trang nhã, giờ đã được trang trí thêm rất nhiều phụ kiện màu hồng của bữa tiệc sinh nhật. Những quả bóng bay hình chữ cái dán trên tường ở khu vực bàn ăn, còn cả đống quà được chất dưới bàn để bánh kem, nhiều đến mức khiến cô hoa cả mắt.

Dì giúp việc kéo dây pháo nổ chúc mừng—— một tiếng “phụt” vang lên, những mảnh giấy màu rơi xuống từ trên trời.

Mai Nhược cùng các dì giúp việc đồng thanh chúc mừng: “Chúc mừng sinh nhật——!”

Dựa vào lan can cầu thang để “tạo chút cảm giác tồn tại” – Dịch Thận lặng lẽ vỗ tay, trên mặt cậu ấy không hề có biểu cảm thừa thãi nào.

Trên sofa, Kỳ Tỉnh ngồi vắt chân, tay cầm tách trà, khẽ quay đầu nhìn cô. Anh mỉm cười, nụ cười nhẹ đến mức gần như không có.

Dáng vẻ khách sáo và xa cách như thể cả hai chưa từng gặp nhau lúc nãy.

Diễn chân thật quá trời. Rõ ràng một tiếng trước, họ còn vội vã trao nhau nụ hôn trong phòng rửa tay của nhà hàng.

Diệp Phục Thu vội vàng né tránh ánh mắt anh, cô quay sang dì Mai, cười đến mức đôi mắt híp lại.

“Thật sự, làm phiền mọi người quá rồi ạ.”

“Người một nhà cả không cần nói lời khách sáo.” Mai Nhược dắt cô gái vào trong xem quà, sau đó báo với nhà bếp có thể bắt đầu mang món ăn lên.

“Đến đây, mọi người trong nhà đều chuẩn bị quà cho cháu.” Mai Nhược dẫn cô gái đến bàn bánh kem rồi quay sang nói với hai cậu con trai: “Hai đứa ra bàn đợi trước đi.”

“A Thận không hiểu mấy chuyện này, dì sợ thằng bé mua lung tung khiến cháu không hài lòng nên dì đành quyết định hết.” Dì Mai mở hộp quà, lấy ra và giới thiệu từng món: “Con gái trưởng thành rồi thì sao có thể thiếu nước hoa được chứ?”

“Son môi có thể không dùng nhưng nước hoa nhất định phải có.” Bà ấy lại mở một chiếc hộp khác: “Còn có cả váy dạ hội và giày da nữa. Đây đều là những thứ ngày thường cháu sẽ không mua, nhưng một khi cần đến thì lại không kịp chuẩn bị.”

Nói xong, bà ấy cầm chiếc hộp trên cùng lên: “Đây là quà của A Tỉnh, dì cũng không biết bên trong là gì nữa.”

Mai Nhược quay đầu lại, hỏi: “Để con bé mở ra xem luôn bây giờ được không?”

Kỳ Tỉnh lười biếng chơi đùa với bộ dao nĩa trên bàn, giọng hờ hững: “Tùy cô ấy.”

Diệp Phục Thu hơi bất ngờ: Không phải anh…… đã tặng cô quà rồi sao?

Đúng lúc này, Kỳ Tỉnh lại nhìn cô, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý.

Cô lập tức hiểu ra.

Cây trâm điểm thuý kia…… là món quà bí mật chỉ riêng hai người họ biết.

Bất giác, lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp, tim đập rộn ràng không rõ vì sao.

Diệp Phục Thu từ từ mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ tinh tế và thanh thoát nằm ngay ngắn.

Thế mà lại.

Là đồng hồ đeo tay.

Mai Nhược liếc qua món quà, hài lòng gật đầu: “Ừhm, cũng không tệ.”

“Nhãn hiệu này chủ yếu là hàng đặt làm riêng. Nếu có ai nói chiếc này là hàng ‘tạp nham’ với cháu, cháu có thể tránh xa người đó ra nhé, vì chắc chắn là người đó chẳng biết gì về thế giới này đâu.”

“Thiết kế của chiếc này tuy đơn giản nhưng tinh xảo, vật liệu đều là loại tốt nhất. Bố của Kỳ Tỉnh cũng đeo đồng hồ của hãng này đấy, 10 năm rồi mà không hỏng.”

Bà ấy lấy đồng hồ ra, tự tay đeo vào cổ tay Diệp Phục Thu, mỉm cười nói: “Đeo chiếc đồng hồ này vào, sau này phải học hành cho tốt, làm việc thật chăm chỉ và thực hiện ước mơ của mình nhé.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Chiếc đồng hồ thanh thoát, tinh xảo đến từng chi tiết. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là khi đeo lên tay, nó lại nhẹ nhàng đến khó tin.

Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên nhìn mọi người, ý thức được rằng lúc này cô nên cảm ơn người tặng quà trước mặt mọi người.

Môi cô khẽ động, kìm nén muôn vàn ngượng ngùng, cô ngước mắt lên, cách một khoảng xa nhìn thẳng vào mắt anh.

Trước ánh mắt của mọi người, Diệp Phục Thu chậm rãi lên tiếng.

“Cảm ơn anh trai.”

Hai từ “anh trai” bình thường nhưng lại “đặc biệt”, qua giọng nói mềm mại và ngọt ngào của cô gái, như một chiếc đuôi mèo nhẹ nhàng cọ vào lỗ tai anh.

Tay Kỳ Tỉnh bỗng khựng lại, chiếc nĩa trong tay rơi xuống bàn, phát ra một tiếng “keng”.

Anh liếc qua chiếc nĩa rơi trên bàn, chân mày nhướng nhẹ một chút.

Ngước mắt lên lần nữa, ánh mắt của Kỳ Tỉnh nhìn cô vừa mang ý cười lại vừa sáng rực.

Trái tim Diệp Phục Thu khẽ run lên.





Để lại một bình luận