Chương 45: Mảnh ghép cuối cùng đã được đặt vào

Thuốc trị bầm tím được xoa bóp tan trên da, thấm dần vào vết bầm tím.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu bị mấy lời mập mờ của Kỳ Tỉnh làm cho đầu óc quay cuồng, cô kéo cổ áo lên rồi quay lại, “……Tôi không hiểu lắm.”

Rốt cuộc anh muốn làm gì.

“Ý anh là,” Diệp Phục Thu hỏi, “Tôi có thể ngăn anh lại? Chỉ cần gọi anh vậy thôi là được à?”

“Người khác không được sao?”

Sự đặc biệt và không thể thay thế của cô, thực sự là điều mà Kỳ Tỉnh vẫn luôn không muốn thừa nhận nhưng buộc phải chấp nhận.

Kể từ khi cô phát hiện ra điều đó, cho đến bây giờ anh lại chưa từng phát chứng cuồng loạn một lần nào, dù đang trong mùa Thu Đông dễ phát bệnh.

Sự tồn tại của cô không chỉ đánh thức anh mà còn giúp giảm thiểu những lần phát bệnh của chứng cuồng loạn.

Anh thực sự không muốn thừa nhận rằng ngoài cô, anh không còn đường lui nào khác.

Nhưng đó là sự thật.

Anh nghịch lọ thuốc trong tay, “Cô là lựa chọn tốt nhất.”

“A Thận sẽ không ở vịnh Tiêu Quảng Đông mãi, những người khác thì không có lý do thích hợp để đột nhiên ở bên cạnh tôi lâu dài, như vậy sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ.”

Diệp Phục Thu cụp mắt xuống: “Sao tôi lại là người phù hợp nhất được chứ?”

Kỳ Tỉnh đưa tay giúp cô chỉnh lại cổ áo hơi trễ xuống, ngón tay thoáng lướt qua bờ vai cô, mang theo ý vị sâu xa: “Cô nghĩ sao?”

Cô suýt gục ngã trước ánh mắt đầy thâm tình của anh, nhưng đôi mắt phượng này của Kỳ Tỉnh nhìn cái gì cũng đa tình, quá dễ gây hiểu lầm.

Giống như đưa tay vào một hồ nước sâu thẳm, cố tìm đến đâu cũng chẳng thấy đáy.

Diệp Phục Thu hoàn toàn không thể xác định được thái độ của anh đối với mình.

Anh luôn không nghiêm túc, giống như một con hồ ly tinh chỉ cần dựa vào khí chất mạnh mẽ và nụ cười sâu xa đã có thể khiến mọi người nghe theo anh.

Như thể dù bị lợi dụng trắng trợn đến mấy thì dưới những lời ngon ngọt của anh, đối phương cũng sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận.

Mặc dù cô cũng không muốn nhìn anh tự làm tổn thương bản thân hết lần này đến lần khác, nhưng……

Diệp Phục Thu nói: “Tôi không may mắn đến mức mỗi lần anh mộng du tôi đều có thể gặp và không phải lần nào tôi cũng ngăn được anh.”

“Cho nên,” Kỳ Tỉnh vẫn điềm nhiên, chăm chú nhìn cô: “Tôi muốn cô ở bên cạnh tôi.”

Lông mi anh hơi cụp xuống, động tác bộc lộ một chút yêu cầu cùng sự lưu luyến càng khiến gương mặt anh mang thêm phần mê hoặc. Anh từ tốn nói từng chữ: “Mỗi ngày, mỗi đêm đều ở bên tôi.”

“Chỉ cần tôi có động tĩnh gì, cô có thể lập tức nhận ra…… tôi muốn nói là khoảng cách ấy.”

Khuôn mặt Diệp Phục Thu cứng đờ, cô ngỡ như mình nghe nhầm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cái gì cơ?

“Chuyện này sao được.”

Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, “Không được sao?”

“Đương nhiên là không được.” Diệp Phục Thu thấy không thể nào lý giải nổi, “Tôi và anh có quan hệ gì chứ? Kỳ Tỉnh, anh có hiểu nam nữ khác biệt không, hơn nữa tôi vẫn còn…”

“Mỗi tối ở bên anh, tôi thành cái gì đây? Lỡ như bị người khác phát hiện thì……”

Trong thoáng chốc, cô nghĩ đến rất nhiều hình ảnh, đầu óc như tê dại.

Kỳ Tỉnh rất đặc biệt đối với cô, không sai, nhưng cô tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân mình mơ hồ dính vào đối phương như vậy.

Vậy thì còn ra thể thống gì nữa!

Hơn nữa, trong mắt Kỳ Tỉnh, cô chẳng qua cũng chỉ là một người anh tạm thời cần đến.

“Anh không biết xấu hổ, nhưng tôi thì có.” Giọng cô nhỏ dần, mang theo chút ấm ức trách móc.

Mục đích của cô khi ở đây suốt thời gian qua chỉ có một, ngoài điều đó cô không nên dính vào bất kỳ rắc rối nào khác.

Diệp Phục Thu đẩy tay Kỳ Tỉnh ra, rất dứt khoát và rõ ràng, nói: “Anh muốn thuyên giảm bệnh tình thì không nên tìm tôi.”

Nhu cầu của anh len lỏi vào trong đầu cô, Diệp Phục Thu nhạy bén sắp xếp lại mọi chi tiết vụn vặt, ánh mắt nhìn anh có chút thay đổi: “Kỳ Tỉnh, lẽ nào anh.”

“Dạo trước anh cứ bắt tôi ở phòng làm việc của anh đọc sách vào buổi tối, không phải là vì muốn tôi ở bên anh lâu nhất có thể đấy chứ?”

“Lỡ như có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ là người phát hiện đầu tiên.”

“Anh là muốn tìm một người biết rõ tình hình của mình để canh chừng anh, đúng không?”

Cô đã nói rồi mà, tại sao anh lại đột nhiên đối xử tốt với cô như thế, ở đâu cũng có thể gặp, ở nhà cũng tìm cách để cùng ở chung một không gian.

Đối phương không lên tiếng, khiến tâm trạng Diệp Phục Thu càng lúc càng rơi xuống thấp hơn.

Bị cô hất tay ra, anh dựa vào một bên, cụp mắt xuống, sắc mặt lãnh đạm, hoàn toàn mất đi vẻ mập mờ và tình ý vừa rồi.

Một lúc lâu sau anh mới nói: “Cô hiểu như vậy à.”

Diệp Phục Thu nhíu mày: “Vậy anh nói cho tôi biết đi, tôi nên hiểu thế nào?”

“Anh, anh hoàn toàn có thể nói thẳng từ đầu. Tôi cũng đâu phải……” Cô khó khăn nói: “Không cần phải vòng vo mà chơi đùa tôi như vậy…”

“Anh rốt cuộc, rốt cuộc có thật sự muốn sống không?” Trong đầu cô hỗn loạn, hai luồng cảm xúc va chạm mãnh liệt, giọng nói lẫn vào cơn buồn bực không rõ nguyên nhân: “Kỳ Tỉnh, có bệnh thì tìm bác sĩ, tìm tôi có ích gì.”

“Nếu thật sự muốn chữa bệnh thì không nên như thế này. Cái gì cần nói thì không nói, mặc kệ nó phát tác rồi tệ hơn, sau đó lại để người khác liều mạng ngăn cản anh……”

“Nếu anh cứ tiếp tục không biết quý trọng bản thân như vậy thì chẳng ai có thể thương hại anh đâu.”

Lời nói sắc bén của cô khiến ánh mắt lười biếng của Kỳ Tỉnh dần dần thay đổi.

Những ngón tay đang xoay lọ thuốc bỗng khựng lại, đôi mắt vốn chất chứa cảm xúc dần hiện ra sự sắc lạnh bẩm sinh.

Lớp vỏ bọc ngọt ngào, giả tạo trên người anh bị từng câu nói như gai nhọn của cô đâm xuyên làm bong tróc từng lớp. Anh mím môi, nheo mắt lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, Kỳ Tỉnh đột nhiên ngước mắt lên.

Cảm giác áp bức dữ dội bùng phát trong im lặng, đè thẳng vào trái tim cô.

Diệp Phục Thu lập tức cứng họng, nỗi sợ hãi như bị mãnh thú theo dõi lan khắp người.

Hình như…… cô nói hơi nhiều rồi.

Hoặc là cô đã nói sai điều gì chăng?

Kỳ Tỉnh ném lọ thuốc trị bầm tím vào lòng cô, nghiêng đầu: “Cô đi đi.”

“Khi nào cần bôi thuốc thì tìm tôi.”

Nhịp tim Diệp Phục Thu bỗng chốc hụt một nhịp.

Có rất nhiều điều muốn nói, sự bốc đồng trong đầu cuồn cuộn dâng trào, nhưng cô cũng có quá nhiều nỗi lo.

Thế nhưng, khi mở miệng thì tất cả chỉ thành từ chối và đẩy anh ra xa.

Cô bỗng cảm thấy cực kỳ ghét bản thân mình, ghét cái sự rối loạn và vụng về trong lời nói.

Cầm chặt chai thuốc, Diệp Phục Thu ôm lấy cảm xúc hỗn độn trong lòng, đứng dậy bước một bước quay đầu ba lần rời khỏi phòng làm việc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh dựa vào sofa, gương mặt trầm xuống và rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra. Chờ đến khi cửa phòng làm việc đóng sầm lại, anh siết mạnh đầu lọc thuốc—— “Rắc” một tiếng, viên bi bên trong vỡ vụn.

Nhưng anh không có ý định châm lửa.

…………

Một thời gian sau, cuối tuần này Diệp Phục Thu lại đến quán trà chanh ở khu phố gần trường đại học làm thêm.

Đây là công việc bán thời gian thứ hai mà Tiêu Hân đã giới thiệu cho cô trước đó.

Quán này nổi tiếng với món “Trà chanh đập tan tra nam”, quá trình làm trà chanh cần dùng lực mạnh để đập nát đá và chanh tươi nhằm dậy mùi thơm của thức uống, rất thích hợp cho người có sức lực như cô tham gia.

Từ đêm hôm cãi nhau với Kỳ Tỉnh, mấy ngày nay cô không còn thấy bóng dáng anh nữa.

Trong lòng cô như có một tầng mây mù bao phủ, dù không cảm thấy bản thân đã làm gì sai nhưng cô vẫn chẳng thể vui nổi.

Cô không muốn như thế này.

Khi Kỳ Tỉnh ở phía sau cô, chậm rãi dụ dỗ cô ở lại bên anh, trong đầu Diệp Phục Thu khi ấy, đến chín mươi chín phần trăm là sự bốc đồng mãnh liệt—— muốn không màng tất cả mà đồng ý.

Khi ấy hormone sôi sục, nhịp tim vì anh mà đập cuồng loạn, khiến cô chỉ muốn nhào tới anh như đã từng làm ở Tân Dương.

Nhưng một phần trăm cuối cùng của lý trí đã ngăn cản cô.

Cô và Kỳ Tỉnh có thân phận khác biệt, hơn nữa thái độ của anh đối với cô vẫn còn rất mơ hồ.

Diệp Phục Thu không thể cho phép bản thân bước sai một bước chỉ vì sự bốc đồng.

“Bộp!” Tất cả bực bội đều dồn vào đôi tay, cô dùng sức đập mạnh chanh và đá trong cốc, mượn công việc bận rộn để xua đi những phiền muộn không thể giải quyết trong đầu.

Trong lúc đó, bên ngoài cửa tiệm, trên lề đường.

Chiếc Mercedes S-Class đậu khá lâu hạ cửa kính sau xuống, làn gió mát dưới bóng cây ùa vào trong xe.

Mái tóc đen của Kỳ Tỉnh khẽ lay động theo gió, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô gái trong tiệm, sâu thẳm không rõ cảm xúc.

“Tổng giám đốc Kỳ, cậu có điều gì muốn nói với cô Diệp à?” Trợ lý Trần, người đã ngồi đợi hơn nửa tiếng, cuối cùng không nhịn được lên tiếng, anh ấy nắm chặt vô lăng hỏi: “Có cần tôi nhắn lại không?”

Kỳ Tỉnh xoay xoay bao thuốc đã rỗng trong tay, không trả lời mà chậm rãi hỏi: “Trợ lý Trần.”

“Cậu thấy tôi có phải là người muốn chết không?”

Trợ lý Trần nhìn anh qua gương chiếu hậu, thẳng thắn đáp: “Dựa vào những gì cậu đã làm trước đây, ý định tìm chết của cậu chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?”

Kỳ Tỉnh liếc anh ấy một cái.

“Cậu cũng dám nói đấy.”

“Nếu thầy của tôi biết cậu bây giờ đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện sống chết, chắc hẳn anh ấy sẽ rất vui mừng.”

Những lời nói sắc bén của cô gái đêm đó vẫn văng vẳng trong đầu anh.

Kỳ Tỉnh đưa tay kéo lỏng cà vạt, “Vậy cậu nghĩ tôi bây giờ muốn chết hay muốn sống?”

“Tổng giám đốc Kỳ, cậu không nhận ra sao?” Trợ lý Trần nói.

“Nhận ra cái gì?”

“Cậu đã khác trước kia rồi.” Trợ lý Trần – người hiểu rõ cuộc sống của Kỳ Tỉnh hơn ai hết, tiếp tục: “Trước đây cậu ép buộc bản thân phải sống sót không phải vì chính mình, mà là vì bố mẹ và em trai của cậu.”

“Cậu và giám đốc Dịch phải quét sạch đối thủ trong giới kinh doanh, báo thù những gì đã phải nhẫn nhịn suốt bao năm qua, tìm những kẻ đã gây tổn thương cho gia đình cậu. Cậu cũng phải giúp giám đốc Dịch trở nên mạnh mẽ hơn, để cậu ấy theo đuổi lại người mình yêu.”

“Tất cả những điều đó đều là lý do để cậu gắng gượng mà sống.”

“Nhưng bây giờ thì sao?” Trợ lý Trần – người vốn là một bác sĩ tâm lý, trong quá trình phụ tá công việc và cuộc sống của Kỳ Tỉnh cũng âm thầm quan sát mọi thay đổi của anh.

Anh ấy thẳng thừng nói: “Tôi tự cho rằng mình hiểu cậu. Ngay khi cậu vừa hỏi câu đó, đã chứng tỏ cậu có thêm một lý do để muốn ở lại nơi này.”

“Cậu làm việc rất cẩn trọng, bao năm nay bị chứng cuồng loạn, cậu chưa từng để người thứ tư nào biết được.”

“Nhưng tại sao, người đó lại là cô Diệp – người dễ xử lý nhất? Cuối cùng cô ấy lại trở thành người thứ tư.”

“Đây thật sự là một sự sơ sót ngoài ý muốn sao? Hay là……”

Chân mày Kỳ Tỉnh khẽ giật một cái, ngón tay siết chặt điếu thuốc.

Hay là……

Đó chính là kết quả mà anh đã vô thức dẫn dắt.

Trong tiềm thức, anh thực sự mong Diệp Phục Thu từng bước phát hiện ra nhược điểm chí mạng của mình.

Bởi vì anh cảm thấy Diệp Phục Thu giống anh, cô là người đặc biệt, cô có thể cứu anh.

Trợ lý Trần nhìn anh qua gương chiếu hậu, quan sát chàng trai giống như đã hoàn thành sứ mệnh thì sẽ mỉm cười mà chết này.

Tiềm thức của anh đã bộc lộ rõ ràng—— anh muốn sống hơn bất kỳ ai khác.

Khát vọng sống của anh giống như một đống tro tàn tưởng chừng đã nguội lạnh từ lâu, nhưng tận sâu bên dưới lại ẩn giấu một mồi lửa có thể thiêu rụi cả cánh đồng.

Kỳ Tỉnh không phải kẻ yếu đuối sẽ cam chịu để ác mộng nuốt chửng.

“Tổng giám đốc Kỳ, có điều gì để cậu quan tâm, có thứ để cậu lệ thuộc, về mặt tâm lý mà nói là rất tốt.”

Anh ấy nói tiếp: “Tôi mặc dù còn độc thân, nhưng tôi nuôi một con mèo. Mỗi khi nghĩ đến nó, tôi lại có động lực làm việc.”

“Dù không thường xuyên gặp bạn bè, nhưng thi thoảng mọi người bận rộn đến mấy cũng dành một buổi tối tụ tập làm những việc vô bổ nhất, vậy mà tôi vẫn cảm thấy phấn khởi.”

“Có thứ đáng để mình kiên trì và nỗ lực, đó là một phần quan trọng trong cuộc sống.”

“Đây không phải là cảm xúc mà cậu nên kiềm chế hay chôn vùi.”

Trợ lý Trần thở dài, nghĩ thầm: Thừa nhận rằng bản thân vì cô Diệp mà muốn sống, chẳng có gì đáng xấu hổ cả.

Thừa nhận bản thân có chút không thể rời xa cô, cũng chẳng có gì đáng để xấu hổ.

Thấy người phía sau im lặng hồi lâu, trợ lý Trần dè dặt hỏi: “……Tổng giám đốc Kỳ, cậu có hiểu những gì tôi nói không?”

“Linh tinh nhảm nhí.” Kỳ Tỉnh thẳng thừng đánh giá.

“Hôm nay cậu còn nhiều lời hơn mọi khi đấy.”

Trợ lý Trần: …… Tôi chẳng qua chỉ không muốn vạch trần cậu một cách quá tàn nhẫn thôi.

Cậu có biết nghệ thuật của ngôn từ là gì không hả?!

Kỳ Tỉnh đưa tay vò loạn tóc mình vài cái, vầng trán lộ ra trong gió, đôi chân mày đen sắc nét càng thêm nổi bật.

Anh mở cửa xe, để lại một câu: “Ngồi yên trên xe.”

Nói xong, anh đóng cửa lại rồi sải bước đi vào quán trà chanh.

Trợ lý Trần úp mặt xuống vô lăng, thở dài than vãn: “Công việc này thật sự không phải việc người bình thường có thể làm nổi.”

…………

Tiếng “bụp bụp bụp” dập chanh vang lên liên hồi trong quán trà.

Lúc này khách trong quán không đông, chủ yếu đang làm những đơn hàng giao đi.

Đồng nghiệp đi vệ sinh, trong tiệm chỉ còn Diệp Phục Thu một mình trông quán.

Cô tập trung bỏ thêm đá và chanh vào cốc, cảm giác có người đứng trước quầy, cô không ngẩng đầu mà chỉ nói: “Quét mã đặt hàng qua mini app là được.”

Thế nhưng người đứng đó không hề có động tĩnh gì.

Diệp Phục Thu vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải đôi mắt của Kỳ Tỉnh.

Cô sững sờ tại chỗ, chớp mắt vài cái.

Chàng trai trước mặt ăn mặc như vừa kết thúc một buổi làm việc chính thức ở nơi sang trọng nào đó.

Hôm nay anh mặc vest đen chỉnh tề, áo khoác mở rộng, cà vạt hơi lỏng ra, xương quai xanh mờ ảo ẩn phía dưới càng thêm quyến rũ một cách vô hình.

Kỳ Tỉnh có vẻ rất thích thú với biểu cảm ngơ ngác khi cô nhìn anh, anh nhướng mày, lười biếng tựa vào quầy bar: “Lần đầu tiên đến uống, xin hỏi, có món nào đề cử không?”

Vẻ cà lơ phất phơ này của anh vừa bộc lộ, mọi căng thẳng giữa hai người từ cuộc đối thoại trước đó dường như chưa từng tồn tại.

Sự hờ hững của anh khiến Diệp Phục Thu cảm thấy mấy ngày nay cô bực bội giống như một trò cười, càng nghĩ càng giận.

Cô cũng không hiểu vì sao mình càng ngày càng nóng tính với anh. Dường như chỉ cần một hành động hay một lời nói của Kỳ Tỉnh cũng có thể khiến cô bực bội, khó chịu.

Diệp Phục Thu quay đầu lại, tiếp tục làm công việc của mình và vẫn giữ trách nhiệm nhân viên: “Anh thích vị gì? Chanh đậm một chút hay ngọt thanh với các loại trái cây khác?”

“Có món nào uống xong…” Kỳ Tỉnh ngẩng đầu lên, giả vờ nhìn màn hình menu rồi chần chừ, “Có thể khiến cô nở nụ cười không?”

Diệp Phục Thu trừng mắt lườm anh đầy vẻ giận dỗi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Cái người này!!

Ngay sau đó, lực tay của cô bất giác mạnh thêm.

“Bộp——!” Quả chanh trong shaker bị cô đập nát vụn.

Vai trái Kỳ Tỉnh khẽ giật, biểu cảm thay đổi một chút, anh giả vờ như bị dọa, im lặng lùi lại nửa bước.

Hình ảnh chàng trai cao lớn, mặc vest chỉnh tề lại bị cô gái nhỏ trong tiệm trà chanh làm cho giật mình có phần trông thật buồn cười.

Đôi giày da đen bóng loáng của anh chạm nhẹ lên sàn nhà, hòa vào không khí ngập tràn mùi trà thơm thoang thoảng.

Kỳ Tỉnh liếc nhìn cô, rút hai tay từ trong túi quần ra, giơ lên làm động tác “đầu hàng”.

Anh bổ sung thêm một câu: “Con gái con lứa, thô lỗ quá.”

Diệp Phục Thu không thèm để ý đến anh: “Tôi đang làm việc, không gọi món thì ra ngoài.”

Kỳ Tỉnh khẽ ho một tiếng, thu lại vẻ trêu đùa: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Anh liếc nhìn ra bên ngoài cửa: “Xe tôi đỗ ngoài kia, tôi chờ cô tan làm.”

Nói xong, anh quay lưng rời khỏi quán trà, bóng lưng rộng lớn trong bộ đồ vest đen tuyền như phủ lên vài phần thất bại.

Diệp Phục Thu vừa lắc trà vừa cúi đầu, hàng mi rũ xuống che giấu cảm xúc rối bời trong lòng.

Một tiếng rưỡi sau, cô tan ca đúng giờ. Thay xong quần áo, cô nghĩ ngợi một chút rồi đeo ba lô rồi lặng lẽ chuồn ra từ cửa sau của quán.

Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, bây giờ mà đối mặt với anh thì thật không biết phải nói gì.

Trốn tránh là đáng xấu hổ, nhưng lại rất hữu ích.

…………

Về đến nhà họ Kỳ, cô chào các nhân viên an ninh ở cửa rồi chạy vội vào trong biệt thự.

Biết chắc Kỳ Tỉnh sẽ quay về ngay sau khi phát hiện cô cho leo cây, cô phải nhanh chóng về phòng trước khi đụng mặt anh.

Người giúp việc thấy cô về thì mỉm cười chào hỏi: “Thu Thu về rồi đấy à, tối nay cháu muốn ăn gì ?”

“Cháu không đói lắm, không cần chuẩn bị cho cháu đâu ạ.” Diệp Phục Thu lễ phép đáp lại, mỉm cười xin lỗi rồi vội vàng chạy lên lầu.

Dì giúp việc nhìn bóng lưng cô bận rộn mà thở dài: “Yo…… bận đến mức chẳng màng ăn uống gì nữa.”

Lên đến lầu, Diệp Phục Thu tự hào vì khả năng hành động nhanh nhạy của mình. Trước khi nghĩ ra cách đối mặt với Kỳ Tỉnh, tốt nhất là tránh không gặp anh.

Ngay khi cô lơ là cảnh giác và đi qua phòng ngủ của Kỳ Tỉnh, cánh cửa bỗng mở ra, một bàn tay vươn ra nắm chặt lấy cánh tay cô——

Diệp Phục Thu giật mình, đồng tử co lại, còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo mạnh vào trong phòng.

Ngay sau đó, khứu giác cô bị bao vây bởi mùi hương sạch sẽ, mát lạnh đặc trưng chỉ thuộc về anh.

Lưng cô đập vào tường, cánh cửa phòng vang lên tiếng “rầm” khi bị anh đóng lại. Diệp Phục Thu vừa ngẩng đầu lên đã lạc vào ánh mắt nóng rực, tối sẫm của Kỳ Tỉnh.

Lòng bàn tay cô bắt đầu lạnh toát, rất khó tưởng tượng anh đã làm thế nào……

“Xem ra tôi còn về nhà sớm hơn cô nhỉ?” Anh nở một nụ cười nhạt, chạm đúng tâm trạng bối rối của cô.

Ánh mắt Diệp Phục Thu khẽ lay động, trong đôi mắt hoa đào lộ ra vẻ bất ngờ.

“Bởi vì tôi biết……” Kỳ Tỉnh đưa tay vén nhẹ lọn tóc lòa xòa bên má cô, mỉm cười nói: “Chắc chắn cô sẽ chạy trốn.”

Vì vậy, sau khi nói với cô rằng anh sẽ đợi cô ngoài kia, không lâu sau Kỳ Tỉnh đã về nhà trước.

Anh chỉ cần ôm cây đợi thỏ, chờ con thỏ tự cho mình là thông minh này chui đầu vào lưới.

Diệp Phục Thu lại một lần nữa bị sự nhạy bén đáng sợ của anh làm cho khiếp sợ. “Tôi, tôi không ngờ……”

Ánh mắt anh nhìn cô đã khác đi. Cụ thể là khác ở chỗ nào, Diệp Phục Thu không thể nói rõ.

Nó sâu đậm hơn, nghiêm túc hơn, và…… cũng cố chấp hơn.

Biết không thể tránh được nữa, Diệp Phục Thu vội mở miệng trước khi anh kịp nói điều gì: “Tôi muốn nói!”

Kỳ Tỉnh dừng lại, cánh tay chống lên tường, nghiêng đầu nhìn cô nhưng không nói gì.

“Tôi muốn nói……” Diệp Phục Thu tránh né ánh mắt anh, bờ vai khẽ run, xương quai xanh lộ ra càng thêm gầy yếu, mong manh: “Xin lỗi, hôm đó tôi đã nói linh tinh.”

“Tôi và anh mới chỉ quen nhau vài tháng, cũng chẳng có quan hệ gì.”

“Tôi không biết gì về quá khứ của anh mà lại tùy tiện phán xét, chỉ trỏ anh, tôi không nên như thế.”

Cô dùng lời xin lỗi để phủi sạch mối quan hệ này, giọng nói run rẩy: “Anh đừng để ý, coi như…… tôi chưa từng nói gì cả.”

“Xin lỗi nhé.”

Ánh mắt Kỳ Tỉnh nhìn cô lại một lần nữa thay đổi. Ngón tay anh chậm rãi gõ lên tường, như suy tính cách “xử lý” cô, càng giống như đang tích tụ một luồng cảm xúc đáng sợ nào đó – sự tĩnh lặng trước cơn bão.

“Là tôi sai.” Anh đột nhiên nói.

Diệp Phục Thu sững người, ngỡ rằng mình nghe nhầm.

Kỳ Tỉnh, đang nói anh sai?

Cô ngập ngừng ngẩng đầu lên, nhưng ngay lúc đó, anh đột ngột cúi người xuống, hơi thở của anh áp đến gần khiến Diệp Phục Thu vô thức nín thở, lưng cô dựa mạnh vào tường.

Kỳ Tỉnh ghé sát bên tai cô, trán anh tựa nhẹ lên bức tường bên cạnh, khe khẽ thở dài: “Cô đấy.”

“Dựa vào đâu mà thắng tôi hết lần này đến lần khác vậy?”

Khoảng cách quá gần, đến mức lồng ngực hai người gần như chạm vào nhau. Diệp Phục Thu chỉ còn mỗi đôi mắt là có thể động đậy, cô khẽ nói:”Cái, cái gì cơ?”

“Tôi sẽ không yêu cầu cô giúp tôi nữa, tôi sẽ tự nghĩ cách. Nếu cô muốn biết mọi thứ về tôi, cũng được.”

“Cho tôi một chút thời gian.”

Diệp Phục Thu không hiểu anh đang nói gì, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, cảm giác ngứa ngáy lan ra từ cổ vì hơi thở của anh, cô khẽ nói: “Ý anh là gì?”

“Cô hỏi tôi, giữa chúng ta có quan hệ gì.”

“Cô hỏi tôi, rốt cuộc là tôi muốn sống hay muốn chết.”

Kỳ Tỉnh mở mắt, ánh nhìn thẳng tắp, sâu hun hút.

Anh đưa tay ôm lấy vòng eo cô, kéo cô vào lòng mình.

Diệp Phục Thu không thể kháng cự, cứ thế bị anh ôm trọn mà không hề có sự chuẩn bị nào. Khoảnh khắc hơi thở phảng phất từ quần áo anh bao trùm khứu giác, trong lòng cô như có thứ gì đó bị lấp đầy đến căng tràn.

Kỳ Tỉnh cúi đầu, đặt trán mình lên hõm vai cô, hành động này vô cùng thân mật, tựa như bộc lộ sự lệ thuộc đen tối và đầy yếu ớt.

“Câu trả lời là…”

“Diệp Phục Thu, tôi cần em.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Không ai có thể thay thế được, tôi chỉ cần mình em.”

Cảm giác như năm giác quan của cô đều bị lay động, trái tim như chiếc chuông gió đong đưa trong gió, kêu vang rộn ràng, lấp đầy từng thớ cảm xúc. Chỉ vài câu nói đơn giản của anh đã đập tan lý trí mà Diệp Phục Thu cố gắng xây dựng lên.

Diệp Phục Thu nắm chặt lấy vạt áo anh, ngón tay vô thức siết chặt từng chút một.

Ở trong vòng tay anh, cô hoàn toàn không thể thốt ra lời từ chối.

Ý của anh là gì?

Cô cảm thấy anh nói vẫn chưa đủ rõ ràng, không đúng, thực ra đã rất rõ ràng rồi.

Không đúng, cô vẫn không thể hiểu được……

Những suy nghĩ trái ngược trong đầu giằng xé nhau, cơn nóng ở cổ lan đến khóe mắt của Diệp Phục Thu.

Cô ngước mắt nhìn anh, giọng nói mềm đi trong vô thức: “Kỳ Tỉnh……Tôi……”

“Anh chỉ đang cố gắng lừa gạt tôi, khiến tôi mềm lòng thôi.” Cô cố tình nói anh theo hướng xấu nhất, nổi nóng: “Anh tưởng tôi không biết sao? Đừng bám lấy tôi, bỏ tay ra! Đồ khốn!”

Kỳ Tỉnh khẽ bật cười.

Lần này, đầu óc Diệp Phục Thu như tê liệt, không biết nên làm gì.

Anh cọ nhẹ vào hõm cổ cô, giọng điệu chắc chắn: “Rõ ràng là em không ghét tôi.”

Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú thưởng thức vẻ mặt vừa động tâm vừa bất lực của cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng lau đi chút ẩm ướt ở khóe mắt cô, “Trong mắt em, dường như tôi không còn câu nói nào là thật nữa rồi.”

“Phải làm sao bây giờ?” Kỳ Tỉnh bật cười, giọng điệu tựa như tính toán trước, đôi mắt phượng sâu sắc tràn đầy tự tin: “Nếu tôi nói bây giờ tôi đang theo đuổi em, chắc chắn em sẽ lại nghĩ rằng tôi đang lừa em.”

Tiếng ve mùa Hè như vọng lại bên tai cô, đột nhiên trở nên chói tai——

Đôi mắt Diệp Phục Thu khẽ giật, đồng tử run lên, tim cô dường như ngừng đập.

“Còn nhớ ban đầu tôi đã nói gì không?” Ánh mắt anh lướt qua đôi mắt cô, đến sống mũi rồi dừng lại ở đôi môi, anh chậm rãi lặp lại câu nói ngày trước đã từng trêu đùa cô: “Nếu tôi yêu em, yêu đến mức không thể rời xa dù chỉ một bước thì sẽ thế nào?”

“Sẽ như thế nào đây, Diệp Phục Thu? Em có muốn thử không?” Ngón tay anh chạm nhẹ lên đôi môi cô, như đang nâng niu một viên bảo ngọc quý giá.

Cái bẫy mà Kỳ Tỉnh đặt ra, vừa mê hoặc lại vừa chết người.

Diệp Phục Thu gần như chìm đắm trong ánh mắt và giọng điệu đầy tình cảm của anh.

Cô đưa tay lên nắm lấy cổ tay anh, ngón tay khẽ lướt qua đường gân xanh nổi lên trên cánh tay anh, mang theo cảm giác tê dại kỳ lạ.

Lý trí và bản năng xô đẩy nhau mãnh liệt, và một bên đang nặng trĩu dần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa—— “A Tỉnh à, cháu đang làm việc sao?” Giọng dì giúp việc vang lên, phá tan bầu không khí mờ ám này.

“Chủ tịch Kỳ đã về rồi! Bà chủ gọi cậu xuống nhà!”





Để lại một bình luận