Chương 43: Nhưng nhất định phải biết sự thật

Một tiếng trước.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Kỳ Tỉnh vừa từ bên ngoài trở về, quét mắt qua phòng khách trống trải không bóng người, anh ung dung đi qua, cầm chìa khóa xe trong tay đi lên lầu.

Hành lang yên tĩnh, tiếng bước chân của chàng trai bị tấm thảm dày nuốt chửng hơn một nửa, Kỳ Tỉnh tới trước cửa phòng làm việc, tay anh khựng lại giữa không trung một giây trước khi chạm vào tay nắm cửa.

Đôi mắt rủ xuống của anh khẽ động, nhìn cánh cửa rõ ràng đã bị người khác chạm qua, chân mày nhướng lên một chút.

Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, móc ngón tay vào tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra rồi bước vào trong phòng làm việc.

Dù có một cửa kính sát đất sáng sủa, nhưng căn phòng rộng lớn chất đầy sách lâu nay luôn thiếu ánh sáng, giống như lâu đài cô độc u ám của Bá Tước ma cà rồng.

Kỳ Tỉnh mở cửa từ bên ngoài, ánh sáng từ hành lang biệt thự phía sau rọi vào phòng làm việc, chiếu sáng dáng hình vững chãi của anh.

Kỳ Tỉnh hờ hững tựa lưng vào khung cửa, nhìn người ngồi trên ghế da lật sách một cách nhàm chán, anh bất lực lên tiếng: “A Thận, em không biết tùy tiện vào phòng riêng của người khác là bất lịch sự hả.”

Chiếc ghế da xoay lại, khuôn mặt của Dịch Thận lộ ra dưới ánh sáng.

Trên tay cậu ấy là cuốn《Tuyển tập truyện trinh thám Sherlock Holmes: Dấu bộ tứ》xuất bản năm 1980, một người nhìn bên ngoài có cuộc sống riêng tư nhàm chán tới mức chắc chắn không đọc tiểu thuyết – thứ tiêu khiển của con người, mà giờ lại cầm một cuốn Sherlock Holmes.

Cuốn sách có bìa nâu với tựa đề vàng óng, câu chuyện trinh thám ấy lại bất ngờ phù hợp với khí chất lạnh lùng và lý trí của Dịch Thận.

Tay kia cậu ấy cầm một quả táo, nhìn Kỳ Tỉnh, thong thả cắn một miếng, nhai kỹ rồi hỏi: “Không được vào sao?”

“Cái phòng làm việc này của anh có gì mà người khác không được thấy à?

Kỳ Tỉnh khịt mũi lạnh lùng, cảm thấy buồn cười: “Người khác không thể thấy là cụm từ mà các em thống nhất để mô tả anh trong bí mật sao?”

Anh bước vào, xắn tay áo lên: “Về lúc nào thế, cũng chẳng nói trước một tiếng.”

“Vừa đến.” Dịch Thận cúi đầu tiếp tục đọc sách, cậu ấy nhìn chằm chằm vào những nét bút chì chi chít bên trong, nói: “Anh có con cũng chẳng báo với em.”

Kỳ Tỉnh: ?

Em điên rồi, phải không.

Dịch Thận đưa quyển sách cho anh xem, lắc lư: “Đây chẳng phải là nét vẽ bậy của trẻ con sao?”

Kỳ Tỉnh mới nhận ra đây là quyển sách cô gái nhỏ vừa đọc xong mấy ngày trước, anh thở dài rồi nói cho qua chuyện: “Bớt quản lại, anh thích vẽ linh tinh trên sách khi rảnh thôi.”

“Nhân tiện kiểm tra vốn từ của mình, không được à?”

Dịch Thận – thường ngày luôn có vẻ mặt lạnh lùng, bất chợt nở một nụ cười thoáng qua đầy khinh thường.

Đây mà là lời một người nói tiếng Anh như ngôn ngữ mẹ đẻ thứ hai có thể nói ra sao?

“Không biết trạng thái sức khỏe của anh thế nào, dù sao thì trình độ nói nhảm của anh không còn bằng trước kia nữa rồi.”

Kỳ Tỉnh ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn vẻ thản nhiên của Dịch Thận, môi khẽ nhếch khi xoay chiếc bút chì trong tay, đáp trả không hề thua kém: “Đừng vội so sánh, từ khi em độc thân trở lại, cái tính nóng nảy này cũng đâu như xưa nữa.”

Bị chạm vào nỗi đau, động tác lật sách của Dịch Thận dừng lại, lườm anh một cái.

Kỳ Tỉnh cười lười biếng, trong đôi mắt phượng ngập tràn sự đắc ý không kiềm chế được.

Cuộc trò chuyện thân thiện giữa hai anh em cũng sắp kết thúc, Dịch Thận gấp sách lại, đặt lên bàn rồi từng bước tiến về phía anh.

Cậu ấy ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh, ném phần hạt quả táo còn sót lại vào thùng rác, lau tay rồi hỏi: “Nói đi, chuyện là sao.”

Kỳ Tỉnh nằm tựa vào ghế sofa, ngửa đầu nhắm mắt, yết hầu anh khẽ chuyển động khi nói: “Chuyện gì là chuyện gì?”

“Đừng có giả vờ.” Dịch Thận nhíu mày, nói: “Trợ lý của anh sẽ không gọi điện cho em nếu chưa đến mức đó.”

“Đã đến giai đoạn nào rồi?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

“Kỳ Tỉnh, chúng ta còn nhiều việc phải làm, bây giờ mọi thứ mới đi vào quỹ đạo, vì đây không phải cái bẫy giăng trong một sớm một chiều nên cần phải có sức để chiến đấu lâu dài.”

“Anh đã hứa với em.” Dịch Thận nhắc nhở anh.

Nói xong, cậu ấy nghiêng đầu, ánh mắt có chút buồn bực: “…… Anh đừng chết đấy.”

Kỳ Tỉnh đột nhiên bật cười.

Sự quái dị ẩn dưới sự sảng khoái càng thêm phần cuốn hút.

Ghế sofa phảng phất mùi thơm nhẹ của hoa quế, chính là mùi từ dầu gội của cô gái nhỏ, hương thơm này len lỏi vào mũi, khiến anh đặc biệt thư thái.

Kỳ Tỉnh chậm rãi mở mắt, nhìn lên trần nhà: “Yên tâm, anh của em ấy à, dù chết cũng sẽ để em có được thứ em muốn.”

“Là chúng ta.” Dịch Thận chỉnh lại: “Thứ chúng ta muốn có được.”

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào Kỳ Tỉnh: “Em không lớn lên ở đây, em không có cảm giác trách nhiệm gì với bản đồ thương mại mà nhà họ Kỳ truyền lại.”

“Nếu anh xảy ra chuyện gì, em sẽ không tiếp quản cái mớ hỗn độn này đâu, đến lúc đó người khổ vẫn là bố mẹ.”

“Nghĩ kỹ trước khi hủy hoại cái mạng này của anh.”

Tay áo của Kỳ Tỉnh xắn lên khiến vết sẹo mới tinh lộ ra trong không khí, anh đưa tay che mắt, bật cười hai tiếng đầy bất lực: “Muốn chết cũng không cho à.”

Dịch Thận liếc anh: “Mạng của anh không phải của mình anh đâu.”

“Rốt cuộc tình hình là gì? Là tần suất tăng lên, hay là……” Cậu ấy chỉ có thể nghĩ đến điều tồi tệ: “Anh đã mất kiểm soát rồi.”

“Chưa đến mức đó.” Kỳ Tỉnh lười biếng vươn vai: “Cũng giống như mấy năm trước thôi, không biết tại sao các em lại làm lớn chuyện như vậy.”

“Nếu thực sự có một ngày anh đứng giữa ban ngày ban mặt mà cắt cổ mình trước mặt mọi người,” Khóe miệng của Dịch Thận cứng lại: “Chúng em cũng không cần quan tâm nữa.”

Kỳ Tỉnh đột ngột ngắt lời cậu ấy: “Hiện tại, có một khả năng.”

Dịch Thận ngẩng đầu lên, như muốn nói: Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng, đây mới là điểm chính phải không.

Trong đầu Kỳ Tỉnh hiện lên hình ảnh cô gái từng nằm ngủ ở đây mấy hôm trước rồi nhìn em trai, biểu cảm anh có chút thay đổi: “Nếu cô ấy thực sự có thể đánh thức anh.”

“Những điều em lo lắng, tạm thời sẽ không xảy ra.”

Dịch Thận nhíu mày, nghi hoặc: “…….. Ai?”

…………….

Một giờ sau.

Diệp Phục Thu đeo balo, đứng ở lối vào phòng khách, mắt to mắt nhỏ nhìn Dịch Thận, sững sờ.

Cô là người hướng nội, cô hoàn toàn không dám thể hiện bản thân với những người không quen, Diệp Phục Thu ngay lập tức trở nên gượng gạo, thu lại vẻ mặt vui tươi: “…… Chào anh ạ.”

Dịch Thận cầm tách trà mỏng manh trong tay, ánh mắt hờ hững quan sát toàn thân cô.

Chính là cô sao?

Cậu ấy vẫn đang hình dung, người có thể nắm giữ được con người của Kỳ Tỉnh rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Sao lại là một cô bé vậy.

Cậu ấy nhìn cô thêm một cái, cô đã bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Chỉ là người như này thôi sao?

Dịch Thận gật đầu, vẫn coi như lịch sự, mở lời: “Dịch Thận, người nhà này.”

“Ồ, tôi,” Diệp Phục Thu bước từng bước nhỏ vào trong, lịch sự bắt chuyện: “Tôi từng nghe dì Mai nhắc đến anh, anh là…… con trai út của dì ấy, sống ở Tân Dương, đúng không?”

“Đúng, cô cũng là người Tân Dương à?” Dịch Thận hỏi.

Diệp Phục Thu gật đầu.

“Ngồi đi.” Dịch Thận uống một ngụm trà, nói: “Tôi có lẽ còn không quen nơi này bằng cô đâu, đừng quá để ý đến tôi.”

Diệp Phục Thu giữ nụ cười khô khan trên môi, ngay lập tức không biết nói gì thêm.

Đây…… cậu hai nhà họ Kỳ, trông có vẻ không giỏi đối nhân xử thế cho lắm.

Cô không ngờ, em trai của Kỳ Tỉnh lại hoàn toàn trái ngược với anh về tính cách.

“Tôi lên lầu để đồ trước đã.” Diệp Phục Thu gật đầu: “Anh, cứ ngồi thoải mái ạ.”

Nói xong, cô chạy nhanh lên cầu thang như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi, chạy lên lầu mà không hề ngoảnh lại.

Người không biết còn tưởng rằng dưới lầu có yêu ma ăn thịt người đang ngồi.

Diệp Phục Thu lên lầu, Dịch Thận lắc đầu, tự rót thêm một tách trà cho mình.

Ngã gục trước một cô gái thế này, Kỳ Tỉnh thật không biết anh lấy tư cách gì để cười nhạo em.

Vừa bụi bặm sương gió trở về từ Tân Dương, Diệp Phục Thu không vội xuống lầu, biết lát nữa cả nhà sẽ ăn cơm cùng nhau nên cô cố ý tắm rửa, chỉnh trang gọn gàng và thay một bộ quần áo mới trước khi đi xuống.

Khi cô xuống lầu, tầng một đã ngập tràn mùi thơm của thức ăn.

Tuy chỉ có thêm một người là Dịch Thận, nhưng Diệp Phục Thu bỗng nhiên không biết phải hòa nhập thế nào.

Cô rụt rè bước xuống cầu thang, đi về phía phòng ăn ở tầng một.

Hai con trai ở bên cạnh nên hôm nay Mai Nhược vui vẻ hơn hẳn, môi đỏ gần như kéo đến tận mang tai, bà ấy nhìn qua, lập tức gọi: “Thu Thu à, dọn dẹp xong rồi phải không? Mau đến đây, ngồi bên cạnh dì nào!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Diệp Phục Thu được Mai Nhược gọi như thế, mọi người trong phòng ăn đều đồng loạt nhìn về phía cô, may mắn chỉ có Dịch Thận là người lạ, nhờ có sự nhiệt tình và sắp xếp của mọi người nên cô cảm thấy yên tâm hơn một chút, ngại ngùng đi đến ngồi bên cạnh Mai Nhược.

Kỳ Tỉnh tự giác nhường chỗ từ sớm, ngồi cách Mai Nhược một chỗ, ngay bên cạnh Diệp Phục Thu.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Phục Thu ngay lập tức liếc sang bên cạnh, bắt gặp ánh mắt của Kỳ Tỉnh.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau nhiều ngày trải qua bao nhiêu chuyện ở Tân Dương.

Ánh mắt của anh vẫn thản nhiên nhưng đong đầy tình cảm như mọi khi, khiến Diệp Phục Thu phải chớp mắt né tránh.

Đôi chút không dám nhìn.

Kỳ Tỉnh nghiêng đầu uống rượu, lặng lẽ nhếch đuôi mắt lên.

“Sao mới về có một tuần mà mặt lại gầy đi mất rồi.” Mai Nhược lấy bát canh sâm đưa cho Diệp Phục Thu từ tay đầu bếp: “Người lớn trong nhà cháu bận, chắc không chăm sóc cháu được, nhất định lại để cháu thức khuya học bài mà không ăn uống tử tế, nếm thử cái này đi.”

“Ngon thì mai dì ninh tiếp.”

Diệp Phục Thu gật đầu, phồng má vừa cười vừa uống từng ngụm canh lớn.

Dịch Thận nhìn cảnh tượng này, khẽ cong môi: “Hai ta hình như thành người thừa rồi.”

“Mẹ không có nói vậy nhé.” Nếp nhăn ở đuôi mắt của Mai Nhược cười ra cả một vết cong nhỏ, bà ấy đùa với con trai út: “Thế này thật tốt, cứ như mẹ nuôi được một cô con gái vậy, không đúng, đây chính là con gái nhỏ của mẹ.”

Bà ấy vuốt tóc Diệp Phục Thu, nhìn sang Dịch Thận: “Hai đứa quen nhau chưa? Người trẻ như các con nói chuyện nhiều vào nhé.”

“Biết nhau rồi.” Dịch Thận nói.

Diệp Phục Thu vẫn còn một miếng bào ngư nhỏ trong miệng, gật đầu, dùng hành động trả lời.

“Xem ra hai đứa cũng có lòng, trước lễ Quốc khánh thì đã trở về rồi.” Mai Nhược giục cả nhà mau cầm đũa ăn, rồi nói với Diệp Phục Thu: “A Thận sẽ ở vịnh Tiêu Quảng Đông với dì một thời gian, sống ở tầng ba, nếu làm phiền cháu quá thì cứ nói thẳng với thằng bé.”

Nói xong, bà ấy bổ sung thêm: “Nhưng tính cách hai đứa giống nhau, đều thích yên tĩnh, chắc có thể chung sống hòa hợp thôi.”

Dịch Thận ít nói, lặng lẽ ăn cơm nghe mẹ trò chuyện, thỉnh thoảng phối hợp đáp lại một câu. Cậu ấy ăn chậm rãi, ngẩng đầu thoáng nhìn cô gái và Kỳ Tỉnh.

Diệp Phục Thu nghiêng đầu chăm chú nghe Mai Nhược nói chuyện, miệng hoàn toàn không ngừng nghỉ, không ăn cái này thì được đút cái kia.

Kỳ Tỉnh ngồi bên cạnh cô thì không quá hứng thú với đồ ăn, anh ăn một miếng rồi nhấp một chút rượu, chỉ có điều tầm mắt lại chưa từng rời khỏi Diệp Phục Thu.

Không phải dừng trên khuôn mặt cười của cô thì chính là ở bàn tay có thể cần khăn giấy bất cứ lúc nào của cô.

Dịch Thận chưa bao giờ thấy Kỳ Tỉnh như thế này.

Anh chắc chắn là kiểu người ngạo mạn và kiêu ngạo, từ trước đến nay chỉ có người khác phải để mắt đến anh.

Từ khi nào mà đôi mắt lại không thể rời khỏi người khác như vậy.

Nhìn cảnh này, Dịch Thận không khỏi nhớ lại cuộc nói chuyện nửa tiếng trước với Kỳ Tỉnh trên lầu.

…………….

Kỳ Tỉnh thuật lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra gần đây, nghe xong, Dịch Thận ngạc nhiên: “Cô ấy có thể đánh thức anh trong lúc anh bộc phát chứng cuồng loạn sao?”

“Không chắc chắn.” Kỳ Tỉnh đáp: “Hiện tại chỉ là phỏng đoán.”

“Vậy thử lại lần nữa đi.” Dịch Thận thẳng thắn.

“Làm gì dễ thế.” Kỳ Tỉnh hừ nhẹ.

“Em bảo anh làm sao mà chủ động rơi vào trạng thái bộc phát chứng cuồng loạn đây?”

Dịch Thận chậm rãi nhìn bức tường sau ghế da, sau đó quay sang anh, ngụ ý: “Cũng đâu phải anh không biết cách kích thích thần kinh để gia tăng khả năng bộc phát chứng cuồng loạn.”

Kỳ Tỉnh bật cười nhẹ: “Em đúng là biết cách hành hạ anh quá nhỉ.”

Hai anh em rơi vào im lặng.

“Vấn đề là.” Kỳ Tỉnh nói đến một khía cạnh khác của vấn đề: “Làm sao để thuyết phục cô ấy.”

“Anh thế mà lại chần chừ lâu đến thế trong mấy chuyện này sao.” Dịch Thận không hiểu: “Khó lắm à? Đưa bồi thường cho cô ấy là được thôi, chẳng qua là phối hợp với anh thử một lần thôi mà.”

“Nếu là thật, sau này làm sao để giữ cô ấy ở bên cạnh anh thì bàn bạc sau.”

“Điều quan trọng bây giờ là xác định rõ tác dụng của cô ấy.”

Kỳ Tỉnh đặt cây bút chì bên cạnh cuốn sách, sắp xếp mọi thứ gọn gàng, khí thế áp đảo bùng lên trong nháy mắt khi anh ngẩng đầu: “Em phải giúp anh.”

Anh hiếm khi nói chuyện với Dịch Thận bằng giọng điệu gần như ra lệnh thế này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Dịch Thận đối diện với đôi mắt sâu thẳm đáng sợ của anh, tò mò về tất cả phản ứng hiện tại của anh: “Cái gì?”

Kỳ Tỉnh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cuốn《Tuyển tập truyện trinh thám Sherlock Holmes》thoang thoảng mùi hoa quế trước mặt, nói rõ với cậu ấy: “Em nhất định phải có mặt.”

“Nếu cô ấy không ngăn được.”

“Hãy đưa cô ấy đi trước khi mọi thứ xảy ra.”

……………….

“Dù đã qua Quốc khánh rồi, nhưng ăn mừng ngày nào cũng không muộn.” Mai Nhược nâng ly.

Bốn người cùng nâng ly, Diệp Phục Thu cầm ly nước trái cây của mình cụng ly với dì, mỉm cười nói “Chúc mừng ngày lễ” rồi ngửa cổ uống một ngụm lớn.

Dịch Thận nhìn chằm chằm vào Diệp Phục Thu – người vẫn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra, cậu ấy nheo mắt lại, rơi vào trầm tư.

Cậu ấy thực sự muốn biết, rốt cuộc cô gái này có điều gì đặc biệt khiến Kỳ Tỉnh……

Không nỡ để cô sợ hãi.

…………….

Sau bữa ăn, Kỳ Tỉnh về phòng làm việc trước, trước khi rời đi, anh ra hiệu bằng mắt với Dịch Thận.

Dịch Thận hiểu ý, khẽ gật đầu.

Hôm nay Diệp Phục Thu không vào phòng làm việc của Kỳ Tỉnh đọc sách, vì vẫn còn một số việc trong bài tập lớn ở trường chưa hoàn thành. Lịch trình tối nay kín mít, sau khi ăn xong và nói chuyện với dì một chút, cô lao vào phòng, ngồi trước bàn học bận rộn cả buổi tối.

Mãi cho đến gần 11 giờ, cô mới rời tầm mắt khỏi màn hình máy tính, vươn vai duỗi eo, vận động gân cốt.

Cô từng nghĩ cuộc sống đại học sẽ tự do và dễ chịu như người ta vẫn nói, nhưng không ngờ những việc cần làm cũng dày đặc, chen chúc trong cuộc sống.

Mặc dù không còn phải dậy sớm thức khuya mỗi ngày như hồi cấp ba, nhưng nhịp học cần bản thân tự giác này lại nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa các sinh viên một cách vô thức.

Diệp Phục Thu nhận thức được điều này, vì vậy cô không dám dừng lại dù chỉ một chút. Dù bận rộn vô định hay không, trước hết tóm lại cứ khiến bản thân luôn bận rộn đã.

Cô gập máy tính lại, vừa định vào nhà vệ sinh thì lúc này điện thoại sáng lên.

Kỳ Tỉnh gửi một tin nhắn wechat cho cô vào đêm khuya.

【Xuống đây, tôi chuẩn bị trái cây cho cô.】

Diệp Phục Thu ngơ ngác, nhỏ giọng lầm bầm, cầm điện thoại bước ra khỏi phòng: “Khuya thế này rồi còn trái cây ăn sao……?”

Biệt thự giữa đêm yên ắng, mỗi bước chân của cô làm đèn tường cảm ứng âm thanh lần lượt sáng lên.

Diệp Phục Thu bước xuống, vừa ra khỏi cầu thang đã nhìn thấy Dịch Thận ngồi trên ghế sofa.

Cô khựng lại một chút, đứng yên tại chỗ: “Khuya thế này mà anh vẫn chưa ngủ ạ?”

Dịch Thận cầm điện thoại của Kỳ Tỉnh trong tay: “Tôi không lớn hơn cô bao nhiêu, không cần dùng kính ngữ. Gọi Kỳ Tỉnh thế nào thì gọi tôi như thế.”

Cậu ấy gõ nhẹ vào bàn trà ra hiệu: “Trái cây ở đây, cô ăn xong rồi hẵng ngủ.”

“Hả?” Lúc này Diệp Phục Thu mới phản ứng, “Là anh nhắn tin wechat cho tôi? Nhưng không phải là……”

Dịch Thận ngước mắt lên, nhìn vào chỗ trống bên cạnh, “Cô ngồi xuống trước đã, tôi sẽ nói cho cô.”

Khi cô vừa gật đầu định bước tới, đằng sau bất ngờ vang lên tiếng bước chân. Diệp Phục Thu còn chưa kịp quay lại, vai cô đột nhiên bị va mạnh, khiến cô suýt chút nữa không đứng vững.

Khi ngẩng đầu lên, bóng dáng cao ráo của Kỳ Tỉnh đi ngang qua bên cạnh cô.

Ánh sáng trong phòng khách không đủ, ánh trăng ngoài cửa sổ là sáng nhất. Trong bầu không khí mờ tối mơ hồ, Diệp Phục Thu nhìn rõ đôi mắt hơi cụp xuống, trống rỗng của Kỳ Tỉnh.

Cái bộ dạng hồn lìa khỏi xác này khiến sống lưng cô lạnh toát.

Anh bước về phía trước, từng bước chậm rãi, mục tiêu rõ ràng.

Diệp Phục Thu hơi ngây người, ánh mắt lo lắng.

Đây là, anh đấy là…… !

Nhịp tim tăng nhanh trong nguy hiểm, cô ngay lập tức nhìn sang Dịch Thận, hoảng loạn kêu lên: “Cái đó, anh ấy, anh ấy!”

Nhưng Dịch Thận chỉ giữ vẻ mặt hiểu rõ mọi chuyện, cậu ấy ngồi trong góc tối, cánh tay chống trên đầu gối, quan sát mọi việc mà không nói một lời.

Sao cậu ấy không nói gì! Sao không giúp đỡ!

Diệp Phục Thu không còn thời gian nghĩ ngợi về chuyện này thêm nữa, cô lao tới, dùng cơ thể chặn Kỳ Tỉnh lại: “Anh tỉnh lại đi! Đừng tới gần bếp!”

Trong trạng thái của chứng cuồng loạn, Kỳ Tỉnh không nhận ra bất kỳ ai, mọi thứ trước mặt đều trở thành chướng ngại trên con đường giải thoát của anh. Anh nhíu chặt mày, mạnh mẽ đẩy Diệp Phục Thu ra.

Sức mạnh của chàng trai rất lớn, Diệp Phục Thu bị anh vung tay hất qua một bên như chiếc lá.

“Kỳ Tỉnh, Kỳ Tỉnh!” Diệp Phục Thu lại lao lên, dùng cơ thể chắn trước anh, cản đường giữa chừng.

Kỳ Tỉnh bị làm phiền đến khó chịu, túm lấy vai cô, cố gắng kéo ra.

Trong lúc giằng co, đôi mắt Diệp Phục Thu đỏ hoe. Không còn cách nào khác, cô đành dang tay ôm chặt eo anh, dùng toàn bộ sức lực biến mình thành hòn đá cản đường, chặn lại con đường tự làm hại bản thân của anh.

Giọng cô run rẩy: “Tỉnh lại…… Anh tỉnh lại đi……”

Không thể thoát khỏi lực cản này, Kỳ Tỉnh bắt đầu thô bạo sử dụng sức mạnh, anh đẩy Diệp Phục Thu trước mặt mình từng bước tiến về phía bếp.

Đế giày của Diệp Phục Thu cọ sát vào sàn nhà tạo ra những âm thanh rít chói tai, cô đối mặt bị anh đẩy đi từng bước: “Kỳ Tỉnh! Kỳ Tỉnh!”

“Dịch Thận! Mau đến giúp đi!”

Dịch Thận nhìn cảnh tượng này, dần hạ tầm mắt xuống, khẽ thở dài.

Phán đoán sai lầm.

Cô không có bất kỳ tác dụng nào đối với chứng cuồng loạn của Kỳ Tỉnh.

Cậu ấy cất điện thoại, từ từ đứng dậy, chuẩn bị làm điều cậu ấy phải làm.

Kỳ Tỉnh lạnh lùng đẩy cô vào tường và bước vào bếp, ánh mắt trống rỗng sâu thẳm quen thuộc tìm kiếm những vật sắc nhọn.

Bị đối phương đẩy một cái, lưng Diệp Phục Thu va vào tủ, đau đến mức cô khẽ kêu lên một tiếng. Thấy anh chuẩn bị mở ngăn kéo để dao, cô lập tức lao tới không chút do dự.

Diệp Phục Thu ôm lấy cánh tay anh, cắn mạnh một cái, cắn đến nỗi quai hàm đau nhức nhưng vẫn không thấy anh có dấu hiệu đau đớn. Cô vừa đấm vào người anh vừa hét lên: “Không được đụng vào mấy thứ đó! Kỳ Tỉnh!”

“Kỳ Tỉnh!” Cô nhìn chàng trai trước mặt không có phản ứng gì, bị dáng vẻ của anh kích động đến rơi nước mắt.

Tại sao làm gì cũng không thể ngăn được.

Tại sao khi đến lượt anh, tôi lại không thể cứu được anh!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tại sao, anh không còn nhớ tôi là ai nữa sao?

Đúng lúc này, Dịch Thận bước vào bếp, nét mặt nghiêm nghị, chỉ nói một câu: “Cô đã cố hết sức rồi.”

Diệp Phục Thu toàn thân run rẩy, trong đầu tự động tưởng tượng ra âm thanh máu thịt rách toạc đáng sợ và nét mặt đau đớn của anh.

Ngay khi Kỳ Tỉnh chạm vào con dao gọt hoa quả, Dịch Thận đứng sau lưng cô, giơ tay che mắt Diệp Phục Thu lại.

Diệp Phục Thu khóc nức nở, những giọt nước mắt sợ hãi và bất lực trào ra cùng tiếng hét cuối cùng——

“Kỳ Tỉnh!!”

Cổ tay của Kỳ Tỉnh bất chợt run rẩy.

Biểu cảm của Dịch Thận lập tức thay đổi.

Bàn tay cầm dao dừng lại giữa không trung, một giây, hai giây, ba giây, nhiều giây trôi qua nhưng vẫn chậm chạp không đâm vào bất cứ chỗ nào.

Ý thức dần trở lại cơ thể anh cùng với tiếng ù tai dữ dội và cảm giác chóng mặt.

Kỳ Tỉnh khó khăn chớp mắt, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, đột nhiên buông con dao ra.

Con dao gọt hoa quả rơi xuống bồn rửa, phát ra tiếng vang leng keng.

Dịch Thận từ từ hạ bàn tay che mắt cô xuống, hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Cậu ấy khó lòng tưởng tượng được.

Chứng cuồng loạn đã hành hạ Kỳ Tỉnh suốt hơn 10 năm trời, không có bất kỳ căn cứ khoa học nào, lại bị tiếng hét của cô gái này phá tan.

Kỳ Tỉnh với vẻ mệt mỏi từ từ quay đầu lại, chạm phải ánh mắt đẫm lệ mờ nhòe của cô qua khoảng không.

Anh nhìn Dịch Thận, như trách móc.

Không phải đã nói rồi sao……

Sao vẫn làm cô sợ đến mức này.

Diệp Phục Thu run rẩy đến mức những lọn tóc mai cũng khẽ rung, nhìn anh từng bước tiến về phía mình, cảm giác nguy hiểm chết người dần tan biến.

Dường như sự trống rỗng mất an toàn đó cũng được hơi thở của anh lấp đầy khi anh tiến lại gần.

Kỳ Tỉnh đứng trước mặt cô, hơi thở yếu ớt, ánh mắt sâu thẳm và phức tạp.

Một lúc lâu sau, anh đưa tay lên chạm vào má cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt.

“Cô xem, tôi luôn có thể đặt cược đúng.”

Kỳ Tỉnh khẽ nhếch môi, thu trọn dáng vẻ của cô vào trong mắt mình.

“Chính là cô.”





Để lại một bình luận