Chương 4: Tình cờ gặp gỡ – Tôi đoán là di truyền
Trình Diên không ngờ anh lại về sớm như vậy, khoảnh khắc mở cửa, khuôn mặt cô đầy vẻ cảnh giác và kinh ngạc.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trong phòng ngủ, chăn bông trắng trên giường bị cuộn lại thành một đống, nhăn nhúm hỗn độn, giống như cuộc sống riêng tư nhất của cô bị người khác đột ngột nhìn thấy.
Bị Trì Nghiễn Hành nhìn chằm chằm từ trên cao, vành tai cô dần nóng lên, có thể nhìn thấy chúng đỏ ửng bằng mắt thường.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng khi cô vừa mở cửa, Trì Nghiễn Hành dường như khựng lại trong giây lát, anh nắm chặt tập hồ sơ màu xanh trong tay lại.
Khoảnh khắc hai người đứng gần nhau, cô dường như ngửi thấy một mùi thuốc lá nhè nhẹ.
Không giống mùi khói thuốc ngột ngạt trên tàu điện ngầm, mùi này mang theo sự trong trẻo lạnh lùng, giống như hương thơm của cây tùng bách trắng phủ sương sau khi trận tuyết lớn qua đi.
Trì Nghiễn Hành thôi không nhìn cô chằm chằm nữa, anh suy nghĩ vài giây rồi nói: “Tôi chờ em ở phòng khách, ăn xong tôi đưa em về trường.”
Trình Diên ngạc nhiên: “Không phải chúng ta đến nhà ông nội anh ăn cơm sao?”
Câu này vừa dứt, cô nhạy bén cảm nhận được chàng trai dường như khẽ nhướng mày.
Anh hỏi lại: “Ông nội tôi?”
Trình Diên lúc này có phần lúng túng, cô cúi đầu ngượng ngùng không dám nhìn anh, chỉ có thể cố gắng trả lời:
“Ông nội chúng ta…”
Hai người dù đã đăng ký kết hôn, trên danh nghĩa là vợ chồng hợp pháp, nhưng Trình Diên vẫn chưa thể quen với mối quan hệ này. Cô vẫn giữ suy nghĩ “của anh là của anh, của tôi là của tôi”, cố gắng vạch rõ ranh giới.
Hơn nữa, mỗi lần nói chuyện với Trì Nghiễn Hành, cô luôn có chút căng thẳng.
Dường như anh có việc gấp với dáng vẻ phong trần mệt mỏi khi bước vào nhà, nhưng hôm qua anh nói rằng trưa nay mới đến nhà ông nội ăn cơm.
“Ừhm, tôi vừa nhận được điện thoại, tạm thời không ăn nữa.”
Trình Diên ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Chuyến bay tối qua của họ về thành phố Kinh Thị gặp thời tiết không tốt, máy bay bị hoãn, có lẽ tối nay mới về đến nhà.”
Cô gật gù, tỏ vẻ đã hiểu.
Không cần đến nhà ăn cơm nữa, tâm trạng căng thẳng suốt một thời gian dài của Trình Diên cuối cùng cũng được thả lỏng.
Cô hoàn toàn không muốn đối mặt với người nhà của Trì Nghiễn Hành.
Nói chính xác hơn, cô sợ phải tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp cao sang quyền quý.
Nhà cô kinh doanh gỗ, cũng có vài xưởng sản xuất và cuộc sống xem như khá giả, nhưng không thể so sánh với gia đình giàu có như nhà họ Trì.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Hơn nữa, cô còn có một cậu em trai.
Tài sản trong nhà cuối cùng cũng sẽ để lại cho em trai cô. Mỗi lần xin tiền sinh hoạt từ bố mẹ, gần như không thể tránh khỏi một bài thuyết giáo, lâu dần cô chẳng còn muốn mở miệng xin nữa.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua những ngày thiếu thốn, nhưng cũng chưa từng nổi bật, càng không có bất kỳ đặc quyền nào của một phú nhị đại.
Cả nhóm đến một nhà hàng Tây nổi tiếng gần đó, Trình Diên từng nhìn thấy nhà hàng này trên mạng nhiều lần, tòa nhà nằm ở ngã tư sầm uất nhất Kinh Thị, từng tiếp đón nhiều vị khách quý nước ngoài, giá cả đắt đỏ và chỉ nhận đặt chỗ của khách VIP.
Vừa bước vào, toàn thân cô được bao bọc bởi làn gió ấm, thoang thoảng mùi sữa béo ngậy. Chính giữa nhà hàng là một cây đàn piano tam giác khổng lồ, trong đại sảnh vang lên tiếng violin du dương, tất cả bình hoa trong hành lang đều được cắm đầy hoa tươi nở rộ theo mùa.
Đi được vài bước, một nhân viên mặc vest chỉnh tề đã tiến đến chào hỏi.
Không hẳn là nhân viên phục vụ bình thường, Trình Diên quan sát thấy trên ngực anh ấy đeo bảng tên, trang phục lịch sự, trông giống như quản lý hơn.
“Sếp Trì, mời anh đi lối này, phòng riêng đã được đặt trước cho anh rồi.”
Thái độ cung kính và lịch sự.
Trì Nghiễn Hành bình thản, dường như đã quen với những khung cảnh như thế này, anh chỉ khẽ gật đầu rồi sải bước vào phòng riêng.
Ngồi vào vị trí tuyệt đẹp cạnh cửa sổ, ngay lập tức có nhân viên bưng trà bánh và đồ uống đến.
Anh ngồi xuống thoải mái, hai chân dài tùy ý gác lên, tựa lưng vào ghế một cách lười biếng.
Nhân viên đưa thực đơn lên, lịch sự hỏi: “Thưa anh, anh muốn gọi món gì?”
Trì Nghiễn Hành không nhận thực đơn, mà khẽ hất cằm về phía Trình Diên, ra hiệu để cô gọi món.
Nhân viên phục vụ rất tinh ý, lập tức bước đến bên cạnh Trình Diên.
Cô có chút bất ngờ khi nhận được sự ưu ái, liếc nhìn chàng trai đối diện.
Anh cũng nhìn sang, ánh mắt chạm phải ánh mắt ngơ ngác của cô: “Muốn ăn gì thì cứ gọi.”
Thế là cô gọi một phần bánh tart trứng và pizza trái cây, sau đó đưa thực đơn lại cho nhân viên.
“Vâng, xin quý khách chờ một chút, món ăn sẽ được mang lên ngay.”
Sau khi nhân viên rời đi, trên bàn chỉ còn lại ba người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Lúc này, chiếc điện thoại đặt trên bàn của Trì Nghiễn Hành bỗng rung lên. Trình Diên ngồi gần nên nghe thấy âm thanh, cô vô thức liếc qua, trên màn hình hiện rõ hai chữ “Tiểu Đường.”
Dường như chàng trai không định tránh né cô mà trực tiếp cầm điện thoại lên. Một giọng nữ dịu dàng, đầy nũng nịu vang lên từ đầu dây bên kia.
Trì Nghiễn Hành lập tức cau mày.
Anh liếc nhìn Trình Diên đang ngồi đối diện, cô rũ mắt không nói gì, không biết có phải vì không vui hay không.
Trì Nghiễn Hành đẩy ghế ra, đứng dậy sải bước ra ngoài, để lại Dương Hạo và Trình Diên lịch sự mỉm cười với nhau.
Vài giây sau, Dương Hạo cảm thấy mất tự nhiên khẽ ho một tiếng, nói: “Chào cô Trình, trước đây tôi chưa có dịp tự giới thiệu, tôi là trợ lý của sếp Trì, tên là Dương Hạo, cô cứ gọi tôi là Tiểu Dương là được.”
Thấy anh ấy nói chuyện hòa nhã, thái độ cũng rất thân thiện, Trình Diên gật đầu: “Chào anh Dương, tôi là Trình Diên.”
Dương Hạo vốn nghĩ đối tượng kết hôn của sếp chắc chắn phải là một tiểu thư nhà giàu kiêu ngạo. Nhưng hôm nay gặp mặt, anh ấy nhận ra cô gái này còn trẻ và lịch sự, nói chuyện nhẹ nhàng, thực sự khiến người ta dễ mến.
Nghe nói cô còn là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại học Kinh Thị.
Dương Hạo thầm nghĩ, người bình thường mà nghe cuộc điện thoại vừa rồi chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn cô gái trước mặt, đúng là một người có học thức và hiểu chuyện, không giống với người thường.
Vì muốn tốt cho sếp, đồng thời cũng vì nguyên tắc “Hạnh phúc của sếp liên quan mật thiết đến cuộc sống của tôi” – của một trợ lý trung thành, Dương Hạo quyết định nhắc nhở một chút.
——Cô đừng hiểu lầm sếp, anh ấy không phải kiểu người như vậy đâu.
Anh ấy thận trọng mở lời: “Thật ra, về cuộc điện thoại vừa rồi…”
Nghe vậy, Trình Diên – người vừa cắn xong nửa chiếc bánh tart trứng, bèn ngẩng mặt lên và chỉ vào chiếc bánh tart nướng than cỡ lớn vị việt quất: “Cái này ngon lắm, anh có muốn thử không?”
Dương Hạo: … Được rồi, xem ra tôi đã thừa lời.
–
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ở cuối hành lang nhà hàng, bóng dáng cao lớn của chàng trai phản chiếu trên cửa sổ lớn.
Trì Nghiễn Hành cầm điện thoại, giọng điệu không mấy vui vẻ.
“Lại phát bệnh thần kinh gì nữa đây?”
Đầu dây bên kia lập tức phản bác: “Ai phát bệnh thần kinh hả? Rốt cuộc anh có đến đón em hay không?”
Anh xoa xoa thái dương, qua loa đáp: “Anh đang họp.”
Đầu bên kia nổi nóng: “Nói dối! Tối qua em vừa hỏi Dương Hạo, anh ấy nói hôm nay anh nghỉ!”
“Không nghỉ cũng không rảnh đón em, anh đang đi công tác ở Nam Thành, nửa tiếng nữa bay rồi, tự gọi xe về nhà đi, anh cúp máy đây.”
…
Ở phía bên kia điện thoại, trên ghế phụ chiếc Ferrari đỏ rực, cô gái giận dữ ném điện thoại xuống.
“Sao vậy, Trì đại tiểu thư?” Kha Viễn Gia ngồi ở ghế tài xế cười cợt cô ấy: “Không thương cái điện thoại thì cũng phải thương cái xe của tôi chứ, xe này tôi vừa mới mua, bị cậu ném ra một lỗ, cậu có đền không?”
Trì đại tiểu thư tên đầy đủ là Trì Dật Nhiên, tên thân mật là Tiểu Đường, chính là em gái ruột của Trì Nghiễn Hành – người vừa cúp điện thoại.
Năm 8 tuổi, Tiểu Đường nổi loạn, không hài lòng với việc tên của anh trai mình có ba chữ, còn tên mình chỉ vỏn vẹn hai chữ. Cô ấy tự ý lấy giấy tờ chạy đến cơ quan đổi tên, gào khóc tại chỗ:
“Tại sao trong tên của tôi lại không có xe trượt!”
Sau một trận náo loạn gà bay chó sủa, cuối cùng cô ấy cũng đổi được cái tên ba chữ kèm theo “xe trượt” độc nhất vô nhị.
Mọi chuyện lắng xuống, một năm sau, Trì Dật Nhiên lên chín tuổi bỗng tỉnh ngộ ra, cô ấy bật khóc nhận rằng mình đã quá trẻ người non dạ, bị lòng ghen tị che mờ mắt, không biết trân trọng sự giản dị của hai chữ. Cô ấy tha thiết xin được sửa lại tên “Tiểu Đường”, đồng thời cam kết sẽ trở thành một con người mới, yêu quý và bảo vệ tên ban đầu, nhờ tổ chức giám sát phê bình!
Đề nghị này bị bố Trì, mẹ Trì và anh trai Trì giơ tay phản đối, chỉ có Trì Hữu Phúc một phiếu đồng ý.
Mà Trì Hữu Phúc chỉ là một chú mèo Anh lông ngắn mập ú, nó đã làm gì sai chứ?
“Xem ra, đúng là tôi đã rơi vào thảm cảnh này rồi.”
Trì Dật Nhiên ngồi trên chiếc Ferrari, ảo não thở dài, tức tối lau nước mắt: “Từng người, từng người một không thèm nghe máy, cũng không chịu đến đón tôi về nhà, đợi đến một ngày tôi tuyệt vọng, không khóc, không cười nữa, họ sẽ phải hối hận cho mà xem!”
Vài giây sau, chiếc điện thoại dán đầy sticker mèo con và thỏ dễ thương phát ra tiếng “Ting ting”, màn hình sáng lên.
Trì Dật Nhiên hít hít mũi, nhìn về phía điện thoại.
Thông báo giao dịch:【Gặp chút khó khăn thì tìm anh ấy】đã chuyển khoản cho bạn 10.000 tệ.
“Ơ?”
Đôi mắt cô gái sáng rực, giây tiếp theo cô ấy ôm chặt lấy điện thoại, mặt mày tươi rói như hoa nở, như thể vừa thắp lên ngọn lửa hy vọng vô tận với cuộc sống. Gia đình hòa thuận, anh em thương yêu nhau, cô ấy không hạnh phúc thì ai hạnh phúc?
“Thấy chưa, anh trai tôi vẫn thương tôi mà.”
Kha Viễn Gia an ủi cô ấy: “Được rồi, đừng khóc lóc nữa, để tôi đưa cậu về nhà trước đã.”
Trì Dật Nhiên từ chối: “Cậu không phải sắp lên máy bay sao? Đưa tôi về nhà chắc chắn không kịp đâu.”
“Không sao, không kịp thì ngồi chuyến sau.”
Trì Dật Nhiên xoa cằm suy nghĩ, “Nhưng tôi vẫn thấy không đúng, anh tôi vừa về nước, hai ngày nay không về nhà cũng chẳng ở công ty, thần thần bí bí không biết đang làm gì.”
“Đi đã rồi nói.” Kha Viễn Gia đạp chân ga, chiếc xe khởi động với một tiếng gầm.
Trì Dật Nhiên kéo dây an toàn, hào phóng nói: “Mặc kệ anh ấy, chúng ta đến Đại học Kinh Thị tham quan trước đi. Dù tôi không đậu được vào đó, nhưng vào hít thở chút không khí của học sinh giỏi cũng được mà.”
–
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Lúc quay lại trường, thư ký không ở đó mà Trì Nghiễn Hành tự mình lái xe. Anh không dùng chiếc Maybach đen tối qua, mà đổi sang một chiếc Mercedes-Benz G65 cao lớn.
Hôm nay trời nắng đẹp, nhiệt độ tăng cao, gió cũng ấm áp hơn nên Trì Nghiễn Hành hạ cửa sổ xe, để gió thoải mái thổi vào.
Mười phút sau, đèn xanh ở ngã tư chuyển sang đèn đỏ, đèn đuôi của xe phía trước sáng lên, Trì Nghiễn Hành đạp phanh, dừng xe tại chỗ.
Anh đeo một chiếc kính râm đen, khuỷu tay đặt hờ bên cửa sổ, ống tay áo hơi xắn lên để lộ đường nét cơ bắp rắn chắc, tay trái đeo một chiếc đồng hồ màu xanh lam trầm mặc.
Vài giây sau, chiếc xe từ phía sau tiến đến, một chiếc Ferrari màu đỏ chậm rãi tiến lên, đỗ song song bên trái anh
Đối phương bấm còi ba tiếng liên tục.
Trì Nghiễn Hành quay đầu, từ trên cao liếc nhìn xuống, chiếc G65 quá cao còn Ferrari lại thấp lè tè.
Khi cửa sổ chiếc Ferrari từ từ hạ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Dật Nhiên ở ghế phụ dần lộ ra.
Cô ấy ngẩng đầu, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm chủ nhân chiếc G65, chậm rãi và dứt khoát giơ ngón tay giữa lên.
……
Mười phút trước, Trì Nghiễn Hành còn nói mình “Đi công tác ở Nam Thành” vậy mà giờ bị bắt tại trận. Anh cau mày, đầu đau nhức.
Trì Nghiễn Hành hạ hoàn toàn cửa sổ xe, tháo kính râm xuống, nhìn sang cô gái mặc áo hoodie ngồi trong xe đối diện.
Chưa đợi cô ấy mở miệng, Trì Nghiễn Hành nhanh chóng giành thế chủ động: “Không ngoan ngoãn ở nhà học tiếng Anh, lại chạy lung tung nữa sao?”
Trì Dật Nhiên đang giơ ngón tay giữa, định đáp trả.
Bỗng nhiên, cô ấy tinh mắt liếc thấy nên thò đầu ra ngoài, nhận ra bóng dáng của Trình Diên ở ghế phụ.
“Ối trời ơi, không thể tin được!”
Trì Nghiễn Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm ngón tay giữa của cô ấy, ánh mắt như đang hỏi: Em dám chỉ nữa anh xem?
Trước khi Trình Diên quay đầu sang nhìn, Trì Dật Nhiên như được khai sáng, cô ấy lập tức chuyển thái độ 180 độ, phản ứng cực nhanh, giơ thêm ngón trỏ bên cạnh.
Vậy nên khi Trình Diên quay sang nhìn chiếc Ferrari đỏ rực bên cạnh, cô thấy một cô gái tóc thắt bím đang mỉm cười, giơ tay tạo dáng chữ V…
Nhìn cô gái đáng yêu tinh nghịch, Trình Diên không khỏi mỉm cười.
“Cười gì thế?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trì Nghiễn Hành quay lại nhìn cô, lúc này mới phát hiện khi cô cười khóe miệng xuất hiện một lúm đồng tiền mờ mờ.
Trình Diên vẫn giữ nụ cười: “Em ấy dễ thương quá.”
Trì Nghiễn Hành nhíu mày: “Dễ thương chỗ nào?”
Cô nghiêm túc trả lời: “Tính cách hoạt bát, khuôn mặt cũng rất đáng yêu, tôi đoán gia đình cô ấy chắc hẳn rất hòa thuận.”
Trì Nghiễn Hành thản nhiên nói: “Tôi đoán diện mạo tốt là do di truyền.”
Trình Diên còn chưa kịp phản ứng với câu nói của anh, đã thấy chiếc Ferrari đỏ phía trước từ từ tấp vào lề, Trì Nghiễn Hành cũng tấp xe sang phải dừng lại.
“Xin lỗi, làm phiền cô một chút.”
“À, không sao.” Cô ngoan ngoãn xuống xe, đi bên cạnh Trì Nghiễn Hành.
Quả nhiên, cô gái từ chiếc Ferrari cũng vừa xuống xe và đang đi về phía họ.
“Hi chị đẹp!”
Trì Dật Nhiên vui vẻ chào Trình Diên.
Trình Diên vẫn mặc chiếc áo khoác xám đơn giản cô mặc đi làm từ hôm qua, tóc dài buông xõa để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, toát lên vẻ dịu dàng mà điềm đạm. Cô mỉm cười đáp lời cô ấy: “Chào em.”
Người lái chiếc Ferrari bên cạnh trông trẻ tuổi, mặc áo hoodie đen và quần jeans nhìn rất phong cách và năng động. Cậu ấy đến trước mặt Trì Nghiễn Hành, cất tiếng chào: “Anh Nghiễn Hành.”
Trì Nghiễn Hành khẽ gật đầu: “Đi đâu vậy?”
Trình Diên đứng bên cạnh, ngạc nhiên nhìn hai người đối đáp qua lại, hóa ra là quen biết, bảo sao lúc trên xe cô ấy còn chào hỏi cô.
Nhưng cô không dám chen lời.
Vòng giao tiếp của Trì Nghiễn Hành toàn người giàu có và quyền quý, cô không thể hòa nhập, cũng không muốn hòa nhập.
“Bọn em đi dạo một lát rồi về, hôm nay anh không đến công ty à?”
“Hôm nay có việc khác.”
Trì Dật Nhiên thì thầm: “Lười biếng thì nói lười đi, viện lý do làm gì, sao một người xinh đẹp như chị lại là bạn gái của anh trai em nhỉ?”
Kha Viễn Gia trêu cô ấy: “Chẳng lẽ phải là của cậu à?”
Trì Nghiễn Hành liếc nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Trì Dật Nhiên, em đừng nói linh tinh.”
Bị gọi cả họ tên, Trì Dật Nhiên run lên, khi anh trai cô ấy gọi đủ họ tên như thế thì chắc chắn không phải đang đùa nên cô ấy lập tức im bặt.
Trình Diên cười ngại ngùng: “Thật ra chị không phải…”
Trì Nghiễn Hành vỗ nhẹ sau lưng Trì Dật Nhiên, hất cằm về phía Trình Diên, “Gọi chị dâu.”
“À, chị dâu…!!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Trì Dật Nhiên nói được nửa câu, đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô ấy sợ hãi nhìn sang Kha Viễn Gia bên cạnh.
Người kia cũng nhìn lại, ánh mắt hoang mang không kém.
Hai người đứng bên lề đường, miệng đồng loạt mở to thành hình chữ “O” nhìn nhau, đứng sững giữa trời gió lộng hỗn độn.
Tiếng xe cộ vun vút, tiếng gió rít qua nhưng chỗ bốn người đang đứng bỗng trở nên yên lặng trong giây lát.