Chương 4: Là chú
Úc Thanh quên mất rằng người chu đáo và cẩn thận như Ôn Trạch Tự hẳn là đã tìm hiểu trước thông tin về đối tượng xem mắt. Chỉ có cô vì lo lắng cho bữa ăn này mà ném hết những thứ khác ra khỏi đầu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Nhân viên phục vụ bước đến bên bàn, trước khi đưa thực đơn ra thì Ôn Trạch Tự đã nói với người phục vụ: “Đưa cho quý cô này.”
Úc Thanh nhận lấy một cách luống cuống, giả vờ như đang chăm chú chọn món để tránh ánh mắt Ôn Trạch Tự.
Nhưng chỉ có hai người nên không thể tránh giao tiếp mãi được.
Úc Thanh hỏi anh một cách dè dặt: “Anh Ôn…… anh muốn uống gì?”
Nghe thấy cách xưng hô của cô, lông mày Ôn Trạch Tự hơi nhướng lên một cách khó nhận ra.
Anh Ôn?
Chẳng lẽ anh già đến vậy sao?
Ôn Trạch Tự dựa vào sofa, phong thái kiêu ngạo nhưng vẫn đoan chính: “Giống như cô.”
Giống như cô?
Cô còn chưa gọi đồ uống.
Úc Thanh liếc nhìn anh. Hôm nay Ôn Trạch Tự không đeo kính, cô ngẩng đầu lên chạm ngay vào đôi mắt sâu thẳm của anh. Anh cũng nhạy bén nhận ra ánh mắt của cô, khoảnh khắc bốn mắt đối diện nhau khiến tim cô đập loạn nhịp. Cô vội vàng quay đi, giả vờ như vừa rồi chỉ là tình cờ.
Áp lực lớn quá đi mất.
Úc Thanh nhớ lại hình ảnh những nhà ngoại giao mà tối qua cô đã vội vàng tìm hiểu.
Phần lớn họ đều trầm ổn, ít bộc lộ cảm xúc, mang vẻ nghiêm nghị sắc bén không thể xem thường. Ôn Trạch Tự thì hơi khác một chút, anh ân cần nhưng không chỉ vậy, mà anh giống như một lưỡi dao nhẹ nhàng. Nhưng mà đã là dao thì đều có thể đoạt mạng.
Úc Thanh ngốc nghếch suy nghĩ, chắc con dao ấy không lấy mạng cô đâu nhỉ?
Cô không làm điều gì quá đáng, cũng không phải đối thủ đối đầu gay gắt với anh trên bàn đàm phán. Chắc là không đâu.
——Chỉ là “Chắc” thôi.
“Tôi…… muốn uống nước ép.” Úc Thanh cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi anh: “Anh có muốn không?”
Ôn Trạch Tự cảm nhận được sự e ngại của cô gái trước mặt mình. Anh cố gắng thu lại khí chất sắc bén xung quanh, trả lời một cách dịu dàng: “Được.”
Sau khi gọi món, Úc Thanh ngồi yên tại chỗ, cảm giác lúng túng đột ngột ập đến. Cô đặt tay lên thành sofa như tìm kiếm điểm tựa.
Ôn Trạch Tự ít khi quan sát kỹ người khác, không phải vì sợ bất lịch sự, mà đơn giản vì anh thấy không cần thiết. Nhưng lần này là ngoại lệ, chăm chú nhìn Úc Thanh, rồi chợt cảm thấy bất lực. Anh thật sự không hiểu rốt cuộc bố anh đã dùng cách gì để lừa được cô gái nhỏ này đi xem mắt.
Ôn Trạch Tự dịu dàng nói: “Dùng bữa xong, tôi sẽ cho người đưa cô về.”
Úc Thanh sững người. Chỉ đưa về thôi sao? Thế là buổi xem mắt kết thúc rồi à?
Cô định mở miệng hỏi thì một cuộc gọi đã cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ. Ôn Trạch Tự nói một câu xin lỗi rồi đứng dậy, đi ra xa vài mét, quay lưng lại để nhận điện thoại.
Trong cơn gió lạnh ở Kinh Giang, cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói của anh.
“Bà ngoại, cháu và Phong Diên thực sự không hợp nhau. Bọn cháu chỉ là bạn thôi.”
“Ngày mai cháu bận rồi, ở bộ có việc, bà đừng sắp xếp thêm nữa.”
“Cả ngày kia cháu cũng không đi được. Con sắp phải về Liên Hợp Quốc.”
“Cháu còn quay về mà, bà đừng lo lắng.”
…….
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ôn Trạch Tự bị gia đình giục cưới, nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của đối phương, khéo léo kiểm soát thời gian để cuộc gọi không vượt quá năm phút.
Kết thúc cuộc gọi, sau khi trấn an được người lớn, anh sải đôi chân dài thẳng tắp bước trở lại.
Ôn Trạch Tự giải thích: “Xin lỗi cô, hiếm khi tôi về nước nên gia đình thúc ép hơi nhiều, thế nên mới liên tục gọi điện thoại như vậy.”
“Cô yên tâm, không phải là vừa hẹn cô đã tìm sẵn đối tượng cho buổi xem mắt tiếp theo đâu.”
Úc Thanh nghe được nội dung cuộc gọi vừa nãy, trong lòng cũng hơi lo lắng về vấn đề anh vừa giải thích.
Nói về chuyện giải thích——
Rất ít khi cô nghe được ai đó giải thích với mình. Cừu Tâm không nhiều lời, bà ấy chỉ nói: “Mẹ yêu con.” Còn Úc Kinh Chí thì cũng giống như nhiều người bố khác, phần lớn ông ấy im lặng, nghĩ gì cũng chỉ nói một nửa.
Giải thích là để dành cho những người quan trọng.
Nhưng cô không phải người quan trọng của Ôn Trạch Tự, chỉ là phép lịch sự đã khiến anh hành động như vậy mà thôi.
“Tôi đã tìm hiểu rõ mọi chuyện từ bố mình. Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô.” Ôn Trạch Tự nói. Sau khi biết rằng vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao, bố anh đã nhắm đến con gái của một người bạn cùng câu lạc bộ thơ, dùng thủ đoạn quang minh lỗi lạc nhưng suy nghĩ không chính đáng để giành chiến thắng, từ đó dẫn đến buổi xem mắt này.
Úc Thanh hiểu ra.
Buổi gặp gỡ này không phải là một buổi xem mắt mà chỉ là một lời xin lỗi đặc biệt thay cho sự thất lễ của họ.
Cô siết chặt vạt áo, không biết diễn tả cảm xúc hiện tại như thế nào, chỉ cảm thấy như vừa bị ai đó dội một gáo nước lạnh.
Không hiểu sao, cô…… Không thích hướng đi hiện tại của mọi chuyện.
Úc Thanh không nói thêm lời nào nữa. Sau bữa tối, cô cảm ơn Ôn Trạch Tự rồi bước lên chiếc xe Hồng Kỳ mà anh sắp xếp để đưa cô về.
Lúc này, cô không thể diễn tả được cảm giác trong lòng mình, vừa nhẹ nhõm vừa mất mát, giống như đi trên cầu độc mộc, nghiêng về bên nào cũng không cam lòng, đành cố chấp bước tiếp nhưng con đường lại chẳng dễ đi, thậm chí cô còn suy nghĩ đến việc lựa chọn ngã về một bên.
Trong lòng cô đang đấu tranh thì xe đã đến nơi, dừng trước cổng phụ của trường học. Tài xế bước xuống mở cửa xe cho cô, Úc Thanh bước xuống và nói ông ấy: “Cảm ơn, chú vất vả rồi.”
Người tài xế mặc vest đen là một người đàn ông trung niên, mỉm cười hiền hòa và nói: “Không có gì. Cô Úc, xin cô chờ một chút, cậu chủ đã chuẩn bị một món quà cho cô.”
Úc Thanh định từ chối, nhưng chú tài xế đã nhanh tay đặt món quà vào tay cô: “Đây là món quà mà cậu ấy đã đặc biệt chọn cho cô, cô nhất định phải nhận lấy.”
Hộp quà rất nhẹ, không quá lớn nên chắc cũng không phải món đồ quá đắt giá. Vẻ mặt của chú tài xế như muốn nói: ‘Nếu cô không nhận thì coi như tôi chưa làm tròn trách nhiệm.’
Úc Thanh đành nhận lấy: “Làm phiền chú chuyển lời cảm ơn đến anh ấy giúp tôi.”
Chú tài xế gật đầu: “Được, cô đi đường cẩn thận.”
Úc Thanh ôm hộp quà đi về ký túc xá. Trên đường đi vẫn còn băn khoăn, sau đó cô gửi một tin nhắn trên wechat cho Ôn Trạch Tự:【Khiến anh tốn kém rồi.】
Dường như Ôn Trạch Tự đang chờ tin nhắn của cô, anh trả lời ngay lập tức:【Là do tôi thất lễ, hy vọng cô sẽ thích.】
Úc Thanh đặt món quà lên bàn, ngồi nhìn nó một lúc lâu rồi chán nản gục xuống bàn.
Quan Tố Tố cầm một gói khoai tây chiên đi tới: “A Thanh, sao thế?”
Nhìn thấy chiếc hộp trên bàn, Quan Tố Tố tròn mắt: “A Thanh, cậu phát tài rồi sao? Mua đồ của hãng C.”
Úc Thanh mở hộp quà ra, nhận ra nhãn hiệu thì càng thêm rầu rĩ.
Mặc dù buổi xem mắt hơi mạo phạm cô nhưng món quà này cũng quá đắt giá.
“Ai tặng cậu thế?” Quan Tố Tố bí ẩn hạ giọng hỏi: “Không lẽ là đàn anh khóa trên lần trước chứ?”
Úc Thanh cất hộp quà: “Là chú…… Một chú tặng.”
Cô muốn nói là anh trai nhưng lại sợ Quan Tố Tố hiểu nhầm nên đành đổi cách xưng hô, thuận miệng nói bừa.
Quan Tố Tố ngạc nhiên: “Chú? Không lẽ người ta muốn theo đuổi cậu à?”
Úc Thanh đỏ mặt, mất tự nhiên: “Tố Tố…… Đừng nói linh tinh.”
Đã nói là chú rồi mà sao còn kéo sang hướng đó vậy chứ?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
“Được rồi, được rồi, là tớ suy nghĩ thiển cận, nàng tiên xinh đẹp của chúng ta thì thiếu gì chứ. Cả đống đàn ông đang đợi được cậu sủng ái.” Quan Tố Tố đùa.
Úc Thanh nghiêm mặt: “Đừng nói bừa.”
Quan Tố Tố nhướng mày: “Tớ đâu nói bừa. Hai tuần trước có người hỏi thăm về cậu, nhìn là biết người ta thích cậu rồi.”
Úc Thanh không bận tâm đến chuyện này.
Từ nhỏ đến lớn có không ít người theo đuổi cô, nhưng cuối cùng họ đều bị tính cách hướng nội, sự nhạt nhẽo của cô làm cho chán nản mà từ bỏ. Nghe nói có người thích mình, cô cũng chẳng mấy để ý, không cần phải đáp lại, vì trước khi cô phản hồi thì họ đã bỏ cuộc.
“Ngủ sớm đi, đừng nghĩ lung tung nữa.” Úc Thanh cất quà, sắp xếp lại tâm trạng và chuẩn bị tiếp tục hoàn thành bản thảo.
Quan Tố Tố kéo rèm giường, thò đầu vào nói: “Dù sao cũng nhớ kỹ lời tớ nhé, đa số đàn ông chẳng ai có ý tốt đâu. Phải tỉnh táo đấy.”
Úc Thanh khẽ cười: “Tớ biết rồi.”
Suy nghĩ một hồi, cô quyết định gửi tin nhắn cho Ôn Trạch Tự.
【Món quà đắt quá, tôi không thể nhận được.】
Cô định chờ anh trả lời để hẹn thời gian và địa điểm trả lại, nhưng mãi không thấy phản hồi nên Úc Thanh đành đặt điện thoại sang bên cạnh, tập trung vào công việc trước mắt.
Kéo kín rèm lại để tạo một không gian yên tĩnh, cô chăm chú chỉnh sửa bản thảo, rồi gửi lên ứng dụng truyện tranh Tân Duyệt.
Chỉ trong một phút mà cô đã nhận được phản hồi từ độc giả, tưởng đang thảo luận về nội dung, nhưng hóa ra……
【Huhuhu! Bà nội ơi, bộ Xuân Nhu mà bà theo dõi cuối cùng cũng cập nhật rồi!】
Có cần khoa trương vậy không? Chẳng phải mới nửa tháng chưa cập nhật thôi sao……
【Trời ơi! Như sống lại từ cõi chết! Nét vẽ của vợ Nhu Nhu đẹp quá trời luôn!】
Nhu Nhu……
Cái bút danh này càng ngày càng đi ngược lại với ý nghĩa ban đầu cô đặt cho nó rồi.
【Tuyệt vời quá! Nét vẽ của Xuân Nhu chắc chắn là đỉnh nhất năm nay!】
Úc Thanh nhìn lịch, hôm nay là ngày 10 tháng 12, nhiều nhất yêu thích được 21 ngày.
【Xuân Nhu cập nhật là tốt rồi! Dù muộn cỡ nào tôi cũng đợi, hôn hôn ~】
【Xuân Nhu đỉnh thật! Cốt truyện và nét vẽ đều đỉnh, theo dõi truyện của cậu thật là hạnh phúc!】
【Nói mới nhớ mà sao Xuân Nhu vẫn chưa ký hợp đồng! Tân Duyệt có mắt nhìn không vậy, mau ký hợp đồng với Xuân Nhu của tụi tôi đi. Hoa của tôi sắp héo cả rồi, đều để dành tặng cho Xuân Nhu đấy!】
Nhìn thấy từ “Ký hợp đồng” Úc Thanh lại rơi vào rối rắm. Nhưng bây giờ cô không thể rời khỏi studio, cần phải tiếp tục nhận vẽ để trang trải cuộc sống.
Úc Thanh không đọc thêm bình luận nữa, cô thoát tài khoản ra, mở trình duyệt và bắt đầu tìm việc làm.
–
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Cuối tháng.
Úc Thanh chuyển từ căn hộ trở về ký túc xá. Đêm Giao thừa, cô nhận được tin nhắn của mẹ, hỏi cô có muốn về nhà ăn cơm không.
Úc Thanh trả lời:【Tối nay con có hẹn với bạn rồi, mẹ cứ ăn đi.】
Cừu Tâm quan tâm nói:【Vậy thì tốt. Chơi vui nhé, mẹ bận chút.】
Úc Thanh:【Vâng ạ.】
Quan Tố Tố đã ra ngoài đón năm mới với bạn bè trong câu lạc bộ cũ, tối nay chỉ còn một mình Úc Thanh ở ký túc xá. Cô rảnh rỗi nên chỉnh sửa chương mới nhất rồi đăng lên.
Có lẽ cô cũng mong mỏi bầu không khí náo nhiệt, vì vậy cô vẽ một bức tranh động vật nhỏ vui nhộn, viết mấy dòng chữ bên cạnh.
「Chúc mọi người năm mới vui vẻ.」
「Không dám hứa sẽ cập nhật hàng tuần, nhưng tôi sẽ không bỏ dở đâu!」
「Chuyện ký hợp đồng vẫn chưa quyết định, cảm ơn vì đã ủng hộ!」
Truyện đã đăng được khoảng nửa năm nhưng hiếm khi cô để lại bình luận. Độc giả phản hồi rất nhiệt tình khiến Úc Thanh đọc bình luận suốt cả buổi tối, cười không ngớt trước sự hài hước của họ.
Trời tối dần, Úc Thanh phân vân không biết ăn gì, bèn khoác áo bông chạy ra ngoài. Khi đặt chân lên nền tuyết, cô lạnh đến mức răng va lập cập, vội quay về ngoan ngoãn quấn khăn quàng, đội mũ và dùng cả bịt tai.
Cuối năm, khuôn viên trường vắng lặng. Ngoại trừ sinh viên năm cuối ra thì các khóa khác phải ở lại trường sau Tết Dương lịch để ôn thi cuối kỳ, người thì ở thư viện học bài, kẻ thì ra ngoài chơi bời, trên đường hầu như không có ai.
Sinh viên năm Tư như Úc Thanh vẫn có một môn trong học kỳ này, đó là môn Tu Dưỡng 《Đạo Đức Nghề Nghiệp》, cũng không phải lên lớp, chỉ yêu cầu nộp một bài luận nhỏ trước Tết Dương lịch.
Ngay khi nhận được nhiệm vụ là Úc Thanh đã hoàn thành xong, không phải vì cô chăm chỉ mà do sợ bản thân quên mất.
Hồi năm nhất, cô từng vì hay quên mà luống cuống thức ba đêm liền để hoàn thành bài tập cả kỳ. Kể từ đó, cô thề sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa, ít nhất không phải thức đêm vì bài tập, mà là thà thức đêm vẽ truyện còn hơn.
Úc Thanh dự định đến thư viện lấy sách ôn thi tiếng Anh cấp 6 để trên kệ từ lần trước, rồi ghé phía cổng Tây của chợ đêm mua đồ ăn tối.
Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng thi hai năm rồi mà cô vẫn chưa qua tiếng Anh cấp 6.
Úc Thanh cũng thừa nhận rằng chỉ riêng kỳ thi tiếng Anh cấp 4 thôi mà cô đã thi tận hai lần. Chắc chắn kỳ thi tiếng Anh cấp 6 sẽ tốn nhiều thời gian hơn.
Đang đi đến ngã rẽ thì Úc Thanh nhìn thấy một người đàn ông có góc nghiêng cuốn hút dưới bóng đèn mờ ảo nên lập tức khựng lại, nhìn một cách chăm chú để chắc chắn mình không nhận nhầm người.
Vài giây sau, cô mới chắc chắn đó là Ôn Trạch Tự, không hề nhận nhầm.
Căng thẳng lặng lẽ dâng lên…
Cách đó không xa, một tay của Ôn Trạch Tự đút vào túi, trò chuyện cùng người đi bên cạnh. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, khi đối phương đưa một điếu thuốc, anh nhận lấy rồi đặt lên môi, che gió châm lửa, hít một hơi, rồi chậm rãi nhả khói, vòng khói bị gió thổi tan.
Anh mặc áo khoác dài màu đen, bên trong là sơ mi đen, hình ảnh Ôn Trạch Tự hút thuốc khiến anh trông có vẻ khó gần, giống như ánh trăng dịu dàng mà lạnh lẽo.
Nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng anh lại toát ra cảm giác lại lạnh lùng.
Úc Thanh cảm thấy bất ngờ khi vô tình gặp anh ở đại học Kinh Bắc, nhưng cô chợt nhớ rằng bác Ôn là giáo sư ở trường này, có nhà tại trường. Lại là đêm giao thừa, có lẽ gia đình anh sẽ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên ở đây.
Không biết người bên cạnh nói gì với Ôn Trạch Tự mà anh lại quay đầu nhìn qua, chạm ánh mắt cô, khiến Úc Thanh giật mình, sau đó mới nhớ phải giấu mình.
Ôn Trạch Tự dụi tắt thuốc, nói vài câu với người kia rồi bước về phía cô. Úc Thanh định tranh thủ rời đi nhưng cô phát hiện anh đã bước đến trước mặt.
Lần này, cô thật sự trốn không thoát rồi.
“Cô Úc.” Ôn Trạch Tự chào hỏi một cách lịch sự: “Chúc mừng năm mới.”
Úc Thanh đứng yên, đồng tử hơi co lại, trong ánh mắt tràn ngập sự ngạc nhiên.
Ôn Trạch Tự có ý gì vậy?
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn
Ôn Trạch Tự thấy được biểu cảm thoáng qua trên gương mặt của cô, anh khẽ cười, giọng điệu hơi tiếc nuối: “Có vẻ như cô chưa xem tin nhắn wechat của tôi rồi.”