Chương 4: Đêm xuân – “《Điệu múa Kinh Hồng》, hy vọng anh thích.”

Kéo giãn eo, xoay trong mây, múa Nguyên Bảo, đá ngược trúng Tử Kim Quan*……

(*Kéo giãn eo:  Một động tác kỹ thuật giữ cơ thể thăng bằng hoặc làm dẻo phần eo, thường là tư thế chuẩn bị cho các động tác phức tạp khác. Xoay trong mây: Động tác nhào lộn/xoay người trên không trung như thể “lộn giữa mây trời”, đây có thể là một động tác nhào lộn phức tạp, tạo cảm giác nhẹ nhàng, bay bổng như lật trong mây. Múa nguyên bảo: Nguyên bảo là đồng tiền vàng ngày xưa (hình hơi cong), động tác này mô phỏng hình dạng đó, tức là nhảy cong người theo hình vòng cung, có thể là lộn nhào uốn cong lưng. Đá ngược trúng tử kim quan: Động tác cực kỳ khó, thường ám chỉ đá chân ngược ra sau đầu cao đến mức chạm (hoặc như thể chạm) vào chiếc mũ có tên “Tử Kim Quan” (loại mũ hoàng tộc có màu tím vàng). Đây là cách ví von độ cao và kỹ thuật của cú đá.)

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Một loạt các kỹ thuật khó được cô gái múa nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, dứt khoát và uyển chuyển.

Nhón mũi chân, vòm bàn chân mảnh mai nâng đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể, cô giữ nguyên dáng múa ở tư thế kéo giãn eo—— vòng eo mỏng manh như không xương uốn cong một góc khó tin, cần cổ thiên nga cũng vươn dài hết mức, khiến hai bờ môi của cô cũng khẽ hé theo, như thể đang khẽ r.ê.n rỉ trong im lặng với ánh trăng……

Cố định Ending pose hơn ba giây, cô gái đứng thẳng người, chầm chậm thở ra một hơi dài.

Cô múa điệu ngẫu hứng này rất nhẹ nhàng nhưng thực tế lại tốn rất nhiều sức.

Qua ống nhòm có độ phóng đại cao, Huống Dã nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán và sống mũi của cô, làn da trắng như tuyết cũng trở nên hồng hào mềm mại bởi lớp mồ hôi thơm tho.

——Vẻ đẹp của làn da trắng mịn màng và khí huyết căng tràn rạng rỡ.

Đưa tay xoa nắn thắt lưng, cô tản bộ đến bên hồ, thong thả ngồi xổm xuống cạnh hồ nước.

Tà váy xoè ra trông như một đóa bỉ ngạn đang nở rộ.

Cô vốc một ít nước áp lên má trước rồi từ từ đưa lên môi.

Khát khô họng nên cô uống hơi vội.

Những giọt nước trượt từ khóe môi hồng hào của cô xuống, tạo thành hai bông hoa nhỏ màu đỏ sẫm trước ngực.

Cô đưa lên xoa nhẹ, cổ áo vì thế cũng trơn mượt trũng xuống theo, để lộ một phần nhỏ ngực.

——Làn da trắng đến thế, bên trên lại có một nốt ruồi son đỏ chói như máu.

Khi lồng ngực cô phập phồng theo từng nhịp thở, nốt ruồi son đó cũng sống động như sắp nảy ra……

Đồng tử của Huống Dã chợt co rút, anh vội bỏ ống nhòm xuống.

Tầm nhìn của anh trở lại bình thường, xung quanh đều tĩnh lặng.

Chỉ có yết hầu của chàng trai hơi chuyển động tạo ra âm thanh.

Hơi nóng trong lòng bàn tay anh mãi không tan, anh không dám nhìn tiên nữ dưới ánh trăng nữa.

Cúi đầu tự giễu, Huống Dã xem xét chiếc ống nhòm trong tay.

Thứ đồ chơi hại người.

Buông chiếc ống kính làm lòng người rối loạn xuống, anh dùng mắt thường nhìn về phía hồ nước và ánh trăng sáng xa xa.

——Vừa nhìn, ánh mắt anh chợt đông cứng

Huống Dã bỗng biến sắc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hoàn thành động tác cuối cùng, Mạnh Kinh Hồng thở phào một hơi.

Trên người cô chỉ còn lại chiếc váy múa không tay, nhưng cô lại không thấy lạnh.

Cơ thể cô đã hoàn toàn ấm áp và thư thái, con tim cũng vậy.

——Đây là lần đầu cô cảm thấy lòng mình trong sáng nhất kể từ khi bị loại.

Nhảy múa là vết thương và cũng là thuốc giải của cô.

Nhẹ nhàng khẽ vung tà váy đỏ rực, Mạnh Kinh Hồng vô thức mỉm cười ——Mặc váy nhảy Jazz đi múa cổ điển, bình thường mà làm thế này thì sẽ bị nói là “chẳng ra thể thống gì”.

Nhưng mặc kệ đi.

Mặc kệ cái gọi là thể thống.

Mặc kệ cái sự thiếu thanh tao thoát tục.

Nơi hoang vu không có khán giả, cô muốn tự do nhảy múa……

Đến bên hồ đưa tay chạm vào mặt nước, Mạnh Kinh Hồng không khỏi hét lên.

Lạnh quá.

Khi nước hồ lạnh buốt chạm vào môi, cô lại bất giác nhớ đến cảnh chàng trai vừa đút tay vào túi quần vừa nướng cá bên đống lửa.

Cắm trại ngoài trời, nhóm lửa, săn bắt, sửa xe…… Lại thêm sức mạnh cường tráng và sự nhanh nhẹn đó, khả năng sinh tồn của anh đúng là cực đỉnh.

Đừng nói là ở lại trên núi này một đêm, dù hai người họ có trôi dạt đến một đảo hoang nào đó thì chắc chàng trai này cũng có thể tự xây một căn nhà tại chỗ.

Không, khoan đã——

Tại sao cô lại nghĩ đến chuyện đi tới đảo hoang với anh??

Lắc đầu xua đi những ý nghĩ hoang đường, Mạnh Kinh Hồng đứng dậy nhặt chiếc áo gió dưới đất lên.

Đang định cất máy ảnh, bỗng nhiên có tiếng nước bị khuấy động nhẹ vang lên bên hồ.

Chắc là cá thôi, Mạnh Kinh Hồng không quan tâm và nhặt giá đỡ dưới đất lên.

Tiếng “tõm” lại vang lên, động tĩnh lớn hơn lúc nãy nhiều.

Mạnh Kinh Hồng lập tức đứng thẳng người và nhìn quanh đầy cảnh giác.

Cuối cùng tầm mắt cô dừng lại ở một bụi cỏ đen kịt.

Khi tiếng sột soạt vang lên, nỗi sợ hãi vô hình lan lên sống lưng cô.

Sẽ không có rắn chứ.

Nơi này ở trong núi, có thể còn có chó hoang hoặc thậm chí là sói……

Khi đã nhìn rõ bóng đen trong bụi cây, Mạnh Kinh Hồng lạnh toát sống lưng và rùng mình sợ hãi.

——Sao lại là một người đàn ông!?

Đêm khuya ở nơi hoang vắng, một người đàn ông lạ mặt không biết từ đâu xuất hiện thì còn đáng sợ hơn thú hoang và chim dữ.

Hắn ta trông luộm thuộm và tàn tạ, mặt mũi tóc tai nhếch nhác nhưng điếu thuốc đang cháy trên tay lại chói mắt vô cùng, giống ánh mắt thèm thuồng của loài thú vật nào đó trong bóng đêm.

Cách nửa cái hồ mà dường như Mạnh Kinh Hồng đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc bốc ra từ người hắn ta……

Cô chợt nhớ đến đám đàn ông mà cô gặp ven đường sau khi cô xuống đường cao tốc vào buổi chiều.

Cô không chắc người trước mặt có phải là một trong số họ hay không, nhưng ánh mắt hắn ta nhìn cô giống hệt ánh mắt của bọn người đó—— không, ánh mắt này còn trần trụi và đáng sợ hơn cả ban ngày……

Môi Mạnh Kinh Hồng run rẩy: “Anh…… từ đâu đến?”

“……”

Tên đàn ông không lên tiếng, sải bước đến gần cô nhanh hơn vừa rồi.

Mạnh Kinh Hồng lùi về sau mấy bước và đổi giọng: “…… Anh định làm gì?”

Hắn ta vẫn không nói gì, chỉ dán mắt nhìn chằm chằm cô.

“……”

Mạnh Kinh Hồng nuốt khan, không nói nên lời.

Không phải tên đàn ông này không nghe thấy, mà là khinh thường không thèm nói chuyện với cô—— như một tay đồ tể trước khi làm thịt con mồi sẽ không chào hỏi hay giải thích gì với nó.

Tiếng kêu gào của con mồi cũng sẽ không khiến hắn ta dừng tay……

Mạnh Kinh Hồng rùng mình, xoay người bỏ chạy.

Những bước chân nặng nề và nhanh nhẹn lập tức đuổi theo.

Chưa được mấy bước đã đuổi kịp cô.

“Cứu——”

Mạnh Kinh Hồng chưa kịp thốt ra tiếng kêu cứu thì đã bị tóm lấy vai từ sau, cô vừa kinh hoàng vừa bất lực.

——Dù cô có hét lên thì ai có thể nghe thấy chứ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Đột nhiên trước mắt cô xuất hiện bàn tay của chàng trai đã đưa chìa khóa xe cho cô lúc nãy…….

Chỉ thoáng qua trong giây lát rồi thay vào đó là một bộ mặt nhầy nhụa và đê tiện.

Mạnh Kinh Hồng rùng mình ghê tởm, cô vung chiếc máy ảnh trong tay đập mạnh vào bộ mặt đó.

Đối phương bị cô đánh đến bật ra một tiếng rên đau đớn.

Lợi dụng lúc hắn ta buông tay, Mạnh Kinh Hồng đẩy hắn ta ra rồi tiếp tục chạy.

Hôm nay cô cũng đã trải qua việc bị truy đuổi, suýt chút nữa bị tai nạn xe, nhưng chưa có khoảnh khắc nào khiến cô sợ hãi bằng lúc này.

Hay nói đúng hơn, là tuyệt vọng……

Khi bị tên biến thái tóm chặt gáy lần nữa, hắn ta vật ngã cô xuống.

Mạnh Kinh Hồng vùng vẫy cũng vô ích, càng không thể chạy thoát.

Dường như tên đàn ông cũng không có ý định rời đi,  hắn ta đè Mạnh Kinh Hồng xuống đất, vừa chửi rủa vừa kéo cổ áo khoác của cô bằng một tay.

Tóc gáy Mạnh Kinh Hồng dựng đứng, cô hét lên kinh hãi: “Anh cút ngay——”

Thế mà tên biến thái thực sự dừng lại.

Nhịp tim đập nhanh như được sống lại, Mạnh Kinh Hồng run rẩy nhìn kỹ.

Tên biến thái lấy tay ôm gáy và nhặt một thứ gì đó sáng lấp lánh dưới đất.

——Hình như là cái móc khóa leo núi.

Sau khi nhìn quanh mà không có kết quả, hắn ta quay lại nhìn Mạnh Kinh Hồng, mặt hắn ta hung ác và méo mó: “Con điếm thối——”

Không cần phải nghe thêm lời lẽ tục tĩu nào, Mạnh Kinh Hồng đã nghe thấy tiếng gió rít bên tai và một tiếng “bụp”.

Trước khi kịp nhìn rõ thì mối đe dọa trước mặt cô đã bị đánh gục.

Một đôi giày tác chiến dừng lại bên cạnh Mạnh Kinh Hồng.

Cô nhìn lên và thấy chiếc áo gió màu bạc của chàng trai khẽ lay động, phản chiếu ánh sáng trong đêm.

Bên kia, tên biến thái bị đá ngã cũng đã đứng dậy.

Thấy Huống Dã cao hơn mình cả cái đầu, hắn ta thoáng sững sờ rồi nhếch mép khẽ mỉm cười.

“Là phụ nữ của cậu sao?” Hắn ta hỏi với giọng khàn khàn.

“……”

Huống Dã nhìn hắn ta không nói gì, đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ híp.

Tên biến thái cười càng sâu: “Không phải à. Vậy một đêm các người…… muốn bao nhiêu?”

Hắn ta vừa hỏi vừa móc ra mấy tờ tiền nhàu nát trong túi, tiến lại gần định nhét vào tay Huống Dã: “Người anh em, tôi đang gấp làm việc không ra khỏi núi được, cậu cầm tiền ra ngoài chơi đi để tôi——”

Trước khi hắn ta nói dứt câu, tiếng “răng rắc” đã vang lên, tiền của hắn ta bay tán loạn như tuyết.

Huống Dã dùng một tay kẹp chặt cổ tay hắn ta, lực đủ mạnh để làm gãy xương.

Cũng kéo cảm giác đau đớn lên đỉnh điểm.

Tên biến thái như con tôm bị rút gân, biểu cảm đau đớn, gập người quỳ rạp xuống.

Huống Dã vặn ngược một cánh tay của hắn ta ra sau lưng và ghì mạnh người hắn ta xuống, rồi ấn bộ mặt ghê tởm đó vào tiền của chính hắn ta.

“Bớt lấy đồng tiền dơ bẩn của anh——” giọng Huống Dã lạnh lùng và dứt khoát, “Mà xúc phạm cô gái trong sạch!”

“Rắc rắc——”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Tiếng cánh tay tên biến thái bị bẻ vang lên, gương mặt bẩn thỉu của hắn ta đỏ bừng vì đau đớn nhưng vẫn cứng miệng: “Sạch sẽ cái rắm!”

“Đêm hôm ăn mặc lẳng lơ chạy tới đây lắc mông, không phải bán thì là——”

Huống Dã vung nắm đấm vào mặt hắn ta.

Cú đấm mạnh mẽ và dứt khoát tới nỗi tiếng xương khớp bị vỡ nát còn át cả tiếng kêu thảm thiết của tên biến thái.

Huống Dã túm cổ hắn ta kéo lê như kéo một con chó chết đến bên hồ.

“Miệng thối thì rửa đi.”

Vừa dứt lời, chiếc giày tác chiến mạnh mẽ đã giẫm lên xương sống của tên biến thái, giẫm thẳng nửa thân trên của hắn ta xuống nước.

Tên biến thái như đỉa phải vôi không thốt nổi thành lời, chỉ biết ra sức vùng vẫy tứ chi.

Mãi đến khi lực giãy giụa của hắn ta mỗi lúc một yếu dần, Huống Dã mới nhấc chân đá hắn ta vào bờ.

“Cút!”

Tên biến thái sặc một bụng nước, còn chẳng kịp ho khan, bò dậy khỏi mặt đất là bỏ chạy ngay.

Lạnh lùng liếc theo bóng lưng co rúm sợ chết khiếp kia xong,  Huống Dã mới quay đầu lại.

Giữa chân mày anh thoáng động đậy như bị châm chích.

Cô gái vẫn đứng tại chỗ.

Cô co chân cuộn tròn lại ôm lấy mình, bất động.

Huống Dã sải bước đi tới, bước chân anh bất giác chậm lại.

Giẫm giày tác chiến lên cành khô phát ra tiếng động nhỏ, giọng chàng trai cũng dịu dàng: “Không bị thương chứ?”

“……”

Cô gái im lặng như hóa đá, một vệt gì đó nhanh chóng lướt qua má cô.

Ánh mắt Huống Dã hơi cứng lại.

Anh nhanh chóng nhận ra đó chỉ là bóng mờ do hàng mi dài của cô gái tạo thành do run rẩy.

Cô không hề khóc.

Dưới ánh trăng, gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch và vô cảm.

Nhìn chiếc váy dính bùn đất của cô, đầu ngón tay của Huống Dã khẽ giật.

Cúi xuống nhặt chiếc áo khoác dưới đất, tay anh chợt khựng lại.

Áo khoác này bẩn rồi.

Do dự hồi lâu, chàng trai mới kéo khóa cởi áo khoác của mình ra.

Phủ áo khoác rộng rãi lên tấm lưng mỏng manh của cô gái, động tác của anh nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Dù vậy, cô vẫn run rẩy như chú chim di trú bị kinh hoàng mà rụt vai lại.

Áo khoác rộng rãi phủ xuống, nhiệt độ cơ thể chàng trai sưởi ấm làn da lạnh buốt của cô, Mạnh Kinh Hồng co rúm người như bị kích thích.

Bộ não đang trì trệ cũng bắt đầu tỉnh táo.

——Thứ đầu tiên hiện lên trong đầu cô là một gương mặt thô bỉ đê tiện.

Cùng những lời lẽ thô tục, trần trụi đến tột cùng của hắn ta……

Sao lại gặp phải loại người rác rưởi như vậy chứ?

Nếu cô không chạy xuống núi một mình, không nhất thời nổi hứng muốn nhảy múa thì đã không——

Không, đáng lẽ cô không nên tự ý lái xe bỏ đi.

Nếu cô thi đậu vào Đoàn ca múa kịch Quốc gia thì chắc sẽ vui vẻ chuẩn bị tốt nghiệp rồi đi làm, không gặp phải những chuyện tồi tệ này…

Có lẽ mẹ nói đúng, cô không thể trách bất kỳ ai.

Tất cả đều là lỗi của cô.

Đây là sự trừng phạt dành cho cô……

“Xin lỗi…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Giọng cô gái nhẹ nhàng như tiếng ngọc vỡ.

Co mình trong chiếc áo khoác rộng, nửa khuôn mặt cô ẩn sau cổ áo, chỉ chừa lại hàng mi đang chớp.

Ánh trăng cũng vỡ vụn trong mắt cô.

“Tôi, tôi không biết ở đây còn có người……” Giọng cô rất nhỏ, rất thấp, “Chiếc váy này của tôi… là váy múa.”

“Tôi chỉ muốn nhảy múa một mình một lúc thôi, không ngờ lại có người nhìn……”

Nói năng hơi lộn xộn, Mạnh Kinh Hồng cũng không biết tại sao mình phải nói những lời này với chàng trai.

Có thể là vì đôi giày ướt sũng của anh khiến cô cảm thấy có lỗi, cũng có thể do hơi ấm từ chiếc áo của anh thật dễ chịu.

Hoặc do cô chỉ muốn biện minh cho bản thân: Cô không mặc thứ quần áo gì bất chính, đây là chiếc váy múa yêu thích nhất của cô.

Cô chỉ muốn mặc chiếc váy mình yêu để múa một điệu múa—— Vào lúc cô không chắc rằng liệu mình có nên tiếp tục làm một việc đã kiên trì 18 năm hay không.

Cô chỉ mới tìm lại được chút dũng khí để kiên trì.

Cô cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy……

Gió đêm mơn trớn, im lặng kéo dài.

Một lúc sau, chất giọng trầm lắng của chàng trai mới truyền xuống từ đỉnh đầu cô: “Không cần xin lỗi.”

Giọng anh trầm ấm nhưng luôn cứng nhắc và vô cảm, thế mà giờ phút này Mạnh Kinh Hồng lại cảm thấy giọng nói kia thật phù hợp—— vừa đủ mạnh mẽ, nói với cô một cách quả quyết: “Bị quấy rối không phải lỗi của cô.”

“Nhảy múa cũng không có gì sai.”

Bóng dáng cao lớn của anh ngồi xuống cạnh cô: “Múa đẹp thì lại càng không sai.”

Mạnh Kinh Hồng ấp úng quay đầu lại, lần đầu tiên đối diện với ánh mắt của anh mà không có sự chênh lệch về chiều cao.

Khi ở gần cô mới phát hiện mí mắt của chàng trai là kiểu mí lót kín đáo—— Đôi mắt thế này khi nhìn người ta có thể sắc bén như chim ưng, nhưng cũng có thể thấm đẫm vẻ dịu dàng.

“Có lỗi là những kẻ đê tiện muốn làm ô uế điệu múa này.”

Anh bình tĩnh dán mắt vào cô rồi chầm chậm chớp mắt: “Thế nên hãy múa đi, bất cứ khi nào cô muốn nhảy múa.”

“……”

Mạnh Kinh Hồng không nói gì mà ngẩn ngơ nhìn chàng trai một lát rồi quay đầu vùi mặt vào đầu gối mình.

Không phát ra bất kỳ âm thanh nào, đôi vai cô gái nhấp nhô trong chiếc áo khoác.

Cô khóc rồi……

Mắt Huống Dã khẽ giật, lộ vẻ ngạc nhiên và bối rối.

Đây là lần đầu anh nghiêm túc cố gắng an ủi một cô gái.

Hay nói đúng hơn, là dỗ dành cô.

Dỗ thế nào lại làm cô khóc rồi……

Yết hầu đang muốn cất lời lại thôi lăn lên rồi cuộn xuống, Huống Dã thấy cô gái lại ngẩng đầu lên.

Đưa tay nhanh chóng lau đi những giọt lệ trên mặt, cô đứng dậy.

Ngẩng đầu nhìn quanh, ánh trăng và mặt hồ vẫn vậy.

——Vẫn là khung cảnh đẹp để nhảy múa.

Mạnh Kinh Hồng đi tới và nhặt chiếc máy ảnh dưới đất lên xem.

Không bị hỏng.

Nhưng cô cũng không bật lại máy ảnh.

——Không muốn quay phim nữa, cũng không cần khán giả.

Lần này cô chỉ múa cho một người xem.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về Truyện Nhà Nàng – truyennhanang.vn

Hít một hơi thật sâu, Mạnh Kinh Hồng chậm rãi đi đến bên chàng trai.

Lặng lẽ cởi chiếc áo khoác, cô cầm lấy áo khoác của mình và thò cánh tay mịn màng vào túi áo.

Kéo ra một tay áo lụa thật dài.

Cô gái từ tốn ngẩng đầu nhìn chàng trai, mắt cô hơi đỏ còn hàng mi thì ướt át.

“《Điệu múa Kinh Hồng》, hy vọng anh thích.”

Tiếng nói trong trẻo vừa dứt, tay áo lụa tung bay trong không trung.

Miệng cười duyên nửa nụ, mắt sáng ngời long lanh, tất cả đều hướng về khuôn mặt chàng trai.

Vải lụa mềm lướt qua mặt anh, Huống Dã nín thở.

Nhưng lại ngửi rõ mùi của đêm Xuân.

——Say đắm trong hương hoa nhài.





1 bình luận

  1. Lalaland

    3 tuần trước lúc 20:58

    Đọc mà rung động luôn í

Để lại một bình luận